Mạnh Bà Truy Phu Ký
Chương 26: Điện hạ lợi hại - Điện hạ bị thương
Dịch: Thanh Hoan
***
Mười năm sau.
Lão hoàng đế triều Tấn bệnh tình nguy kịch, đại quyền trong triều đều thâu tóm trong tay Vương hoàng hậu.
Lão hoàng đế trước khi hôn mê từng có ý chỉ phong người con thứ tư của mình làm Nhiếp Chính Vương, toàn bộ triều chính từ trên xuống dưới đều phải nghe lệnh hắn. Ý chỉ này vừa ra dẫn tới cả triều từ cao đến thấp đều xôn xao kinh hãi. Quyền lợi mà lão hoàng đế ban cho Tứ hoàng tử còn cao sơn so với Đại hoàng tử là Thái tử giám quốc rất nhiều. Tứ hoàng tử lại không phải con vợ cả, cũng một mực yên lặng không danh tiếng. Mặc dù không có sai lầm, nhưng cũng không có công lao. Trên có Đại hoàng tử văn thao võ lược, dưới có Ngũ hoàng tử dũng mãnh thiện chiến, đám đại thần không hiểu vì sao Tứ hoàng tử đột nhiên lại được lão hoàng đế thưởng thức đến thế. Còn có nghe đồn là thực ra, lão hoàng đế đã giao ngọc tỉ truyền quốc cho Tứ hoàng tử cất giữ, chỉ chờ ngày nào mình tắt thở, Tứ hoàng tử liền có thể thuận lợi khoác lên long bào đăng cơ đại bảo.
Bè phái do Vương hoàng hậu, thái tử cầm đầu tất nhiên là hận Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, đã từng ở trên triều đình bày ra bao kế ngáng chân hắn, nhưng tất cả đều bị Tứ hoàng tử nhẹ nhàng linh hoạt hóa giải hết. Từ đó, mọi người mới hiểu được, thì ra không phải Tứ hoàng tử không có chút tiếng tăm gì, mà là hắn vẫn luôn một mực giấu tài.
Đại bàng một ngày sẽ cùng gió bay lên, như diều gặp gió bay cao chín vạn dặm.
Đã có vô số sát thủ, ám vệ đi ám sát Tứ hoàng tử, kết quả đều chết chết thương thương, có kẻ bị phanh thây, đầu và thân mỗi chỗ một nơi, cũng có kẻ thậm chí thi thể cũng không tìm thấy, chỉ còn một đống đầu lâu và bột phấn. Tất cả đều đang truyền rằng, bên người Nhiếp Chính Vương có ba đại cao thủ, đó là Mạnh Thê Thê “giết không chết”, Hướng Đỉnh Thần “ăn không no” và Mạc Xuân Phong “không đủ nam nhân”.
Ba người này giống như quỷ mị ở bên người Nhiếp Chính Vương như hình với bóng, khiến cho rất nhiều sát thủ lần nào đến cũng bị thương mà về.
Trong số ba đại cao thủ, Hướng Đỉnh Thần sức khỏe kinh người, thường dùng Lưu Tinh Chùy, từng tay không đánh chết mấy con hổ trưởng thành. Mạc Xuân Phong vừa giống nam, vừa giống nữ, thường xuyên nam phẫn nữ trang để xuất hiện, giỏi hạ độc nuôi cổ. Về phần Mạnh Thê Thê, người gặp qua khuôn mặt thật của nàng thật sự quá ít, bởi người từng nhìn thấy nàng ra tay đã xuống hoàng tuyền từ lâu, chỉ sợ giờ đã đang xếp hàng chờ đầu thai rồi. Vì Mạnh Thê Thê là người duy nhất trong tam đại hộ vệ không bao giờ để lại người sống. Phàm là đụng phải nàng, sẽ chỉ có một con đường chết. Cho nên đến ngày nay, tất cả các tổ chức sát thủ trong giang hồ đều không rõ võ công của Mạnh Thê Thê hiện giờ đã thâm hậu đến trình độ nào.
Đã từng có người dùng ngàn vạn lượng vàng chỉ để lấy đầu trên cổ Mạnh Thê Thê. Nhưng kết quả sát thủ phái ra không một ai còn sống trở về, từ đó, tất cả mọi người không dám ho he gì về ba đại cao thủ nữa. Tục danh của Nhiếp Chính Vương cũng một lần nữa trở thành ba chữ bị cấm đàm luận trên giang hồ.
Lúc này nhân vật Mạnh Thê Thê khiến mọi người sợ như quỷ thần trong miệng người đời đang đứng trong đình viện nhẹ nhàng vuốt ve một đóa ngọc lan. Mạc Xuân Phong mặc một thân váy lụa của nữ nhân tựa dưới gốc đào, trước mặt hắn là một cái lò than đang cháy đỏ, hắn ngồi xếp bằng trước bếp lò, tựa vào gốc cây ngủ gật. Cho đến khi nước đặt trên lò sôi lên, phát ra tiếng ùng ục, hắn mới lặng lẽ mở cặp mặt còn quyến rũ mị hoặc hơn nữ nhân kia ra.
Mạc Xuân Phong ưu nhã mở nắp ấm lên, mắt nhìn vào trong, sắc mặt lập tức không tốt: “Mạnh Thê Thê! Cô khinh người quá đáng!”
Mạnh Thê Thê liền tranh thủ giấu đóa ngọc lan vừa hái vào trong ngực áo, vừa vui vẻ cười vừa lùi lại nửa bước: “Sao rồi, trà uống không ngon à?”
Nàng vừa dứt lời, Mạc Xuân Phong liền dùng thân thủ cực nhanh ném tới một chén trà.
Chén trà bay trong không trung mang theo tiếng xé gió vù vù, nhưng còn chưa bay đến trước mặt Mạnh Thê Thê liền vỡ vụn ngay trong không trung.
Mạc Xuân Phong hừ nhẹ một tiếng đứng dậy, tức đến giậm chân: “Ta vất vả lắm mới lấy được ít là trà từ chỗ Tứ lang, cô lại bỏ trứng gà vào trong là sao?”
Khóe miệng Mạnh Thê Thê khẽ cong lên, phong hoa vô hạn: “Huynh lại gọi điện hạ là Tứ lang, chờ điện hạ trở về ta sẽ nói cho hắn, hắn chắc chắn sẽ lột da huynh!”
Mạc Xuân Phong mạnh mẽ rút roi mềm bên hông ra: “Hôm nay phải liều mạng với cô một phen, để cho cô biết tên tuổi của Độc nương tử ta không phải là nói chơi!”
Mạc Xuân Phong chiêu chiêu ác liệt, ép thẳng đến trước mặt Mạnh Thê Thê. Roi xé gió đến chỗ nào, chỗ đó hoa rơi lả tả, khói bụi cuốn lên, hoàng oanh vỗ cánh bay đi, cả thân cây cũng bắt đầu rung rinh dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.
Mạnh Thê Thê vui vẻ tránh né: “Tỷ tỷ tốt của ta, xiêm y này của tỷ so ra còn muôn hồng nghìn tía hơn cả hoa trong vườn nè.”
Mạc Xuân Phong thích nam phong chính là bí mật mà toàn bộ người trong vương phủ đều biết đến. Mà người được đặt trên đầu quả tim của Mạc Xuân Phong chính là vị điện hạ cao quý lãnh ngạo kia. Mạnh Thê Thê thường nghĩ rất lâu, khẩu vị của Mạc Xuân Phong phải quái gở đến mức nào mới đi thích một kẻ lãnh tình lãnh huyết đến như thế. Còn nữa, Mạc Xuân Phong lại không phải kẻ duy nhất thích Thịnh Gia Ngạn, dưới trướng Thịnh Gia Ngạn có không ít nữ ám vệ đều nảy sinh tình căn thâm chủng với hắn nha.
Mạc Xuân Phong một roi quét ngang, bị Mạnh Thê Thê tránh thoát, hắn theo đuổi không bỏ, ngoài miệng cũng cũng không buông tha người: “Đẹp mắt để làm cái gì, Tứ lang ngày ngày không ở trong phủ, toàn bộ tương tư trong lòng người ta đều gửi gắm vào mấy lá trà giá trị ngàn lạng vàng này, thế mà ngươi lại làm hỏng của ta!!!”
Nghe hắn một câu Tứ lang, hai câu Tứ lang, Mạnh Thê Thê càng thấy buồn cười: “Huynh bình thường nùng trang diễm mạt đã quen, có lẽ điện hạ đã nhìn chán rồi. Lần sau, đổi phong cách trang điểm nhẹ nhàng hơn chút, không biết chừng lại vừa mắt điện hạ đó. Đến lúc đó đừng nói là ít bột trà này, ngày cả huynh có muốn trứng vàng điện hạ cũng sẽ cho huynh.”
Mạc Xuân Phong hừ lạnh một tiếng cực kì ngang ngược: “Cô độc chiếm ân sủng của điện hạ, tự nhiên sẽ không thèm chút tình nghĩa đó rồi!”
Giữa lúc nói chuyện, roi mềm trong tay đã cuốn lên cổ chân của Mạnh Thê Thê.
Mắt thấy liền bị Mạc Xuân Phong kéo lại, trong mắt Mạnh Thê Thê chợt lóe lên một tia giảo hoạt: “Nha, Xuân Phong, cái chén của huynh…”
Chỉ thấy cách đó không xa, trên mặt bàn mà xung quanh không có một ai, có một chiếc chén trà sắp rơi xuống mặt đất. Mạc Xuân Phong vội vã xoay người đạp hoa xông tới, váy áo tung bay mới khó khăn lắm bắt được chén trà, lại nghe thấy hắn đau lòng kêu thảm một tiếng: “Chén men xanh sắc phấn của ta!”
Hắn đặt chén trà như đặt bảo bối lên mặt bàn, lúc này mới quay lại nổi giận với Mạnh Thê Thê: “Xảo trá!”
Mạnh Thê Thê nhún vai: “Binh bất yếm trá!”
Mạc Xuân Phong ngoài việc thích nam phong, còn có một tất xấu nữa đó là đam mê tiền bạc, cơ hồ đến mức yêu tiền như mạng. Mạnh Thê Thê vừa rồi dùng niệm lực hư không đẩy rơi chén trà xuống, dựa theo tính cách của Mạc Xuân Phong tất nhiên sẽ là thà ném vũ khí đi cũng phải đi đỡ cái chén men xanh thời Chiến quốc trong truyền thuyết mà hắn đã tốn hàng ngàn lạng vàng để mua về kia.
Mạnh Thê Thê chắp tay sau lưng thong dong bước tới, một tay vén nắp ấm đỏ lên, cẩn thận hít hà hương thơm một lát: “Trứng luộc nước trà chín rồi, có thể ăn rồi.”
Mạc Xuân Phong thấy nàng làm hỏng một ấm trà ngon của mình, nhất thời đập bàn nhảy lên: “Cô còn không biết xấu hổ mà nhắc nữa!"
Hai người lại tiếp tục giao thủ qua lại, hoa lá tung bay đầy trời, cứ thế Mạc Xuân Phong đuổi theo Mạnh Thê Thê so chiêu khắp khu vườn.
Bỗng nhiên, phía cửa thùy hoa có một hán tử vạm vỡ cao lớn xông vào, người này cơ bắp chắc nịch, làn da ngăm đen, một đôi mắt to như chuông đồng khảm trên mặt, kết hợp với một chiếc mũi thô to thẳng tắp, khuôn mặt kiểu này không khác gì một bức tranh sơn hà ầm ầm sóng dậy. Không tập trung tô điểm chi tiết, lại thắng ở khí chất phóng khoáng.
Hướng Đỉnh Thần lau mồ hôi trên trán chảy xuống: “Đừng đánh nữa! Điện hạ bị ám toán bị thương rồi, giờ đã nâng vào trong phòng chẩn trị.”
Mạnh Thê Thê cùng Mạc Xuân Phong đồng loạt biến sắc, hai người không tiếp tục đùa giỡn nữa, Mạnh Thê Thê dẫn đầu thi triển khinh công bay về phía tẩm điện của Thịnh Gia Ngạn, Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần đuổi theo phía sau.
Ba người vừa đến cổng, liền thấy cận vệ của Thịnh Gia Ngạn là Tần Khôn bưng một chậu máu loãng ra.
Ánh mắt Mạnh Thê Thê rơi vào tấm vải trắng dính máu trong chậu, con ngươi khẽ co rụt lại.
***
Mười năm sau.
Lão hoàng đế triều Tấn bệnh tình nguy kịch, đại quyền trong triều đều thâu tóm trong tay Vương hoàng hậu.
Lão hoàng đế trước khi hôn mê từng có ý chỉ phong người con thứ tư của mình làm Nhiếp Chính Vương, toàn bộ triều chính từ trên xuống dưới đều phải nghe lệnh hắn. Ý chỉ này vừa ra dẫn tới cả triều từ cao đến thấp đều xôn xao kinh hãi. Quyền lợi mà lão hoàng đế ban cho Tứ hoàng tử còn cao sơn so với Đại hoàng tử là Thái tử giám quốc rất nhiều. Tứ hoàng tử lại không phải con vợ cả, cũng một mực yên lặng không danh tiếng. Mặc dù không có sai lầm, nhưng cũng không có công lao. Trên có Đại hoàng tử văn thao võ lược, dưới có Ngũ hoàng tử dũng mãnh thiện chiến, đám đại thần không hiểu vì sao Tứ hoàng tử đột nhiên lại được lão hoàng đế thưởng thức đến thế. Còn có nghe đồn là thực ra, lão hoàng đế đã giao ngọc tỉ truyền quốc cho Tứ hoàng tử cất giữ, chỉ chờ ngày nào mình tắt thở, Tứ hoàng tử liền có thể thuận lợi khoác lên long bào đăng cơ đại bảo.
Bè phái do Vương hoàng hậu, thái tử cầm đầu tất nhiên là hận Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, đã từng ở trên triều đình bày ra bao kế ngáng chân hắn, nhưng tất cả đều bị Tứ hoàng tử nhẹ nhàng linh hoạt hóa giải hết. Từ đó, mọi người mới hiểu được, thì ra không phải Tứ hoàng tử không có chút tiếng tăm gì, mà là hắn vẫn luôn một mực giấu tài.
Đại bàng một ngày sẽ cùng gió bay lên, như diều gặp gió bay cao chín vạn dặm.
Đã có vô số sát thủ, ám vệ đi ám sát Tứ hoàng tử, kết quả đều chết chết thương thương, có kẻ bị phanh thây, đầu và thân mỗi chỗ một nơi, cũng có kẻ thậm chí thi thể cũng không tìm thấy, chỉ còn một đống đầu lâu và bột phấn. Tất cả đều đang truyền rằng, bên người Nhiếp Chính Vương có ba đại cao thủ, đó là Mạnh Thê Thê “giết không chết”, Hướng Đỉnh Thần “ăn không no” và Mạc Xuân Phong “không đủ nam nhân”.
Ba người này giống như quỷ mị ở bên người Nhiếp Chính Vương như hình với bóng, khiến cho rất nhiều sát thủ lần nào đến cũng bị thương mà về.
Trong số ba đại cao thủ, Hướng Đỉnh Thần sức khỏe kinh người, thường dùng Lưu Tinh Chùy, từng tay không đánh chết mấy con hổ trưởng thành. Mạc Xuân Phong vừa giống nam, vừa giống nữ, thường xuyên nam phẫn nữ trang để xuất hiện, giỏi hạ độc nuôi cổ. Về phần Mạnh Thê Thê, người gặp qua khuôn mặt thật của nàng thật sự quá ít, bởi người từng nhìn thấy nàng ra tay đã xuống hoàng tuyền từ lâu, chỉ sợ giờ đã đang xếp hàng chờ đầu thai rồi. Vì Mạnh Thê Thê là người duy nhất trong tam đại hộ vệ không bao giờ để lại người sống. Phàm là đụng phải nàng, sẽ chỉ có một con đường chết. Cho nên đến ngày nay, tất cả các tổ chức sát thủ trong giang hồ đều không rõ võ công của Mạnh Thê Thê hiện giờ đã thâm hậu đến trình độ nào.
Đã từng có người dùng ngàn vạn lượng vàng chỉ để lấy đầu trên cổ Mạnh Thê Thê. Nhưng kết quả sát thủ phái ra không một ai còn sống trở về, từ đó, tất cả mọi người không dám ho he gì về ba đại cao thủ nữa. Tục danh của Nhiếp Chính Vương cũng một lần nữa trở thành ba chữ bị cấm đàm luận trên giang hồ.
Lúc này nhân vật Mạnh Thê Thê khiến mọi người sợ như quỷ thần trong miệng người đời đang đứng trong đình viện nhẹ nhàng vuốt ve một đóa ngọc lan. Mạc Xuân Phong mặc một thân váy lụa của nữ nhân tựa dưới gốc đào, trước mặt hắn là một cái lò than đang cháy đỏ, hắn ngồi xếp bằng trước bếp lò, tựa vào gốc cây ngủ gật. Cho đến khi nước đặt trên lò sôi lên, phát ra tiếng ùng ục, hắn mới lặng lẽ mở cặp mặt còn quyến rũ mị hoặc hơn nữ nhân kia ra.
Mạc Xuân Phong ưu nhã mở nắp ấm lên, mắt nhìn vào trong, sắc mặt lập tức không tốt: “Mạnh Thê Thê! Cô khinh người quá đáng!”
Mạnh Thê Thê liền tranh thủ giấu đóa ngọc lan vừa hái vào trong ngực áo, vừa vui vẻ cười vừa lùi lại nửa bước: “Sao rồi, trà uống không ngon à?”
Nàng vừa dứt lời, Mạc Xuân Phong liền dùng thân thủ cực nhanh ném tới một chén trà.
Chén trà bay trong không trung mang theo tiếng xé gió vù vù, nhưng còn chưa bay đến trước mặt Mạnh Thê Thê liền vỡ vụn ngay trong không trung.
Mạc Xuân Phong hừ nhẹ một tiếng đứng dậy, tức đến giậm chân: “Ta vất vả lắm mới lấy được ít là trà từ chỗ Tứ lang, cô lại bỏ trứng gà vào trong là sao?”
Khóe miệng Mạnh Thê Thê khẽ cong lên, phong hoa vô hạn: “Huynh lại gọi điện hạ là Tứ lang, chờ điện hạ trở về ta sẽ nói cho hắn, hắn chắc chắn sẽ lột da huynh!”
Mạc Xuân Phong mạnh mẽ rút roi mềm bên hông ra: “Hôm nay phải liều mạng với cô một phen, để cho cô biết tên tuổi của Độc nương tử ta không phải là nói chơi!”
Mạc Xuân Phong chiêu chiêu ác liệt, ép thẳng đến trước mặt Mạnh Thê Thê. Roi xé gió đến chỗ nào, chỗ đó hoa rơi lả tả, khói bụi cuốn lên, hoàng oanh vỗ cánh bay đi, cả thân cây cũng bắt đầu rung rinh dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.
Mạnh Thê Thê vui vẻ tránh né: “Tỷ tỷ tốt của ta, xiêm y này của tỷ so ra còn muôn hồng nghìn tía hơn cả hoa trong vườn nè.”
Mạc Xuân Phong thích nam phong chính là bí mật mà toàn bộ người trong vương phủ đều biết đến. Mà người được đặt trên đầu quả tim của Mạc Xuân Phong chính là vị điện hạ cao quý lãnh ngạo kia. Mạnh Thê Thê thường nghĩ rất lâu, khẩu vị của Mạc Xuân Phong phải quái gở đến mức nào mới đi thích một kẻ lãnh tình lãnh huyết đến như thế. Còn nữa, Mạc Xuân Phong lại không phải kẻ duy nhất thích Thịnh Gia Ngạn, dưới trướng Thịnh Gia Ngạn có không ít nữ ám vệ đều nảy sinh tình căn thâm chủng với hắn nha.
Mạc Xuân Phong một roi quét ngang, bị Mạnh Thê Thê tránh thoát, hắn theo đuổi không bỏ, ngoài miệng cũng cũng không buông tha người: “Đẹp mắt để làm cái gì, Tứ lang ngày ngày không ở trong phủ, toàn bộ tương tư trong lòng người ta đều gửi gắm vào mấy lá trà giá trị ngàn lạng vàng này, thế mà ngươi lại làm hỏng của ta!!!”
Nghe hắn một câu Tứ lang, hai câu Tứ lang, Mạnh Thê Thê càng thấy buồn cười: “Huynh bình thường nùng trang diễm mạt đã quen, có lẽ điện hạ đã nhìn chán rồi. Lần sau, đổi phong cách trang điểm nhẹ nhàng hơn chút, không biết chừng lại vừa mắt điện hạ đó. Đến lúc đó đừng nói là ít bột trà này, ngày cả huynh có muốn trứng vàng điện hạ cũng sẽ cho huynh.”
Mạc Xuân Phong hừ lạnh một tiếng cực kì ngang ngược: “Cô độc chiếm ân sủng của điện hạ, tự nhiên sẽ không thèm chút tình nghĩa đó rồi!”
Giữa lúc nói chuyện, roi mềm trong tay đã cuốn lên cổ chân của Mạnh Thê Thê.
Mắt thấy liền bị Mạc Xuân Phong kéo lại, trong mắt Mạnh Thê Thê chợt lóe lên một tia giảo hoạt: “Nha, Xuân Phong, cái chén của huynh…”
Chỉ thấy cách đó không xa, trên mặt bàn mà xung quanh không có một ai, có một chiếc chén trà sắp rơi xuống mặt đất. Mạc Xuân Phong vội vã xoay người đạp hoa xông tới, váy áo tung bay mới khó khăn lắm bắt được chén trà, lại nghe thấy hắn đau lòng kêu thảm một tiếng: “Chén men xanh sắc phấn của ta!”
Hắn đặt chén trà như đặt bảo bối lên mặt bàn, lúc này mới quay lại nổi giận với Mạnh Thê Thê: “Xảo trá!”
Mạnh Thê Thê nhún vai: “Binh bất yếm trá!”
Mạc Xuân Phong ngoài việc thích nam phong, còn có một tất xấu nữa đó là đam mê tiền bạc, cơ hồ đến mức yêu tiền như mạng. Mạnh Thê Thê vừa rồi dùng niệm lực hư không đẩy rơi chén trà xuống, dựa theo tính cách của Mạc Xuân Phong tất nhiên sẽ là thà ném vũ khí đi cũng phải đi đỡ cái chén men xanh thời Chiến quốc trong truyền thuyết mà hắn đã tốn hàng ngàn lạng vàng để mua về kia.
Mạnh Thê Thê chắp tay sau lưng thong dong bước tới, một tay vén nắp ấm đỏ lên, cẩn thận hít hà hương thơm một lát: “Trứng luộc nước trà chín rồi, có thể ăn rồi.”
Mạc Xuân Phong thấy nàng làm hỏng một ấm trà ngon của mình, nhất thời đập bàn nhảy lên: “Cô còn không biết xấu hổ mà nhắc nữa!"
Hai người lại tiếp tục giao thủ qua lại, hoa lá tung bay đầy trời, cứ thế Mạc Xuân Phong đuổi theo Mạnh Thê Thê so chiêu khắp khu vườn.
Bỗng nhiên, phía cửa thùy hoa có một hán tử vạm vỡ cao lớn xông vào, người này cơ bắp chắc nịch, làn da ngăm đen, một đôi mắt to như chuông đồng khảm trên mặt, kết hợp với một chiếc mũi thô to thẳng tắp, khuôn mặt kiểu này không khác gì một bức tranh sơn hà ầm ầm sóng dậy. Không tập trung tô điểm chi tiết, lại thắng ở khí chất phóng khoáng.
Hướng Đỉnh Thần lau mồ hôi trên trán chảy xuống: “Đừng đánh nữa! Điện hạ bị ám toán bị thương rồi, giờ đã nâng vào trong phòng chẩn trị.”
Mạnh Thê Thê cùng Mạc Xuân Phong đồng loạt biến sắc, hai người không tiếp tục đùa giỡn nữa, Mạnh Thê Thê dẫn đầu thi triển khinh công bay về phía tẩm điện của Thịnh Gia Ngạn, Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần đuổi theo phía sau.
Ba người vừa đến cổng, liền thấy cận vệ của Thịnh Gia Ngạn là Tần Khôn bưng một chậu máu loãng ra.
Ánh mắt Mạnh Thê Thê rơi vào tấm vải trắng dính máu trong chậu, con ngươi khẽ co rụt lại.
Bình luận truyện