Mạnh Bà Truy Phu Ký

Chương 6: Áo lót của Diêm Vương - Mạnh bà què chân



Dịch, biên: Thanh Hoan

***

Nói thì nói như thế, chứ lúc có việc cầu người thì thái độ nhất định phải đoan chính…

“Phu nhân có yêu cầu gì cứ nói thẳng, ta mà có thể thỏa mãn thì chắc chắn sẽ thỏa mãn.” Dù sao, lật tung cả tòa Uổng Tử Thành này chắc cũng tìm không có người thứ hai nhân cách thối tha, không cần mặt mũi như Chung Quỳ.

Trì Đầu phu nhân chau mày, giọng mềm mại như hoàng oanh, nghe vào tai khiến lòng người run lên một cái: “Vốn dĩ nha, vật thiếp thân của nữ nhi như này là không thể tùy tiện tặng cho người khác, nhưng nô gia không đành lòng để tỷ tỷ tay không mà về, chỉ có thể phá cái lệ này.” Nàng cụp mi vuốt vuốt tóc mai, hai gò má khẽ ửng hồng: “Nhưng nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, về sau thanh danh của nô gia ở Địa Phủ sẽ để chỗ nào?”

Mạnh Thê Thê vội bảo đảm chắc nịch: “Phu nhân yên tâm, việc này trời biết, đất biết, cô biết ta biết Chung Quỳ biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ tư biết!”

Trì Đầu phu nhân che mặt cười nói: “Mạnh tỷ tỷ đã hứa hẹn, nô gia tất nhiên là tin, nhưng nô gia còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, chẳng hay tỷ tỷ có thể thỏa mãn hay không?”

Nghe được lời này, lưng Mạnh Thê Thê đột nhiên ớn lạnh, sao nàng cứ cảm thấy đã từng gặp cảnh này rồi, hình như lúc Chung Quỳ đòi nàng cái yếm của Trì Đầu phu nhân cũng nói y chang thế nhỉ?

Cố nén hàn ý, Mạnh thê Thê bảo: “Cô nói nghe thử coi.”

“Nô gia ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, muốn một vật thiếp thân của ngài ấy tới làm vật trao đổi.”

………

Quả là một đoạn tình tay ba éo le phức tạp mà! Kết quả nàng vẫn phải bỏ công sức ở chỗ Thịnh Gia Ngạn rồi.

Mạnh Thê Thê cảm thấy tim thật là mệt: “Vậy… ta thử xem sao.”

…..

Thị vệ trông coi Liêu Dương Điện nhìn thấy nàng cũng chẳng thèm nghĩ gì, ngay cả thông báo cũng miễn, dù sao không phải lần đầu tiên Mạnh Thê Thê đến quấy rối Diêm Vương bệ hạ. Thế là Mạnh Thê Thê cứ không coi ai ra gì như vậy đi vào Liêu Dương Điện, chủ điện không một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh.

Mạnh Thê Thê quen đường nhớ lối đi vào hậu điện, đẩy cửa màu đồng ra, rón rén đi vào. Phía sau điện Liêu Dương là một phủ đệ quy mô khổng lồ, đây chính là nơi mà Thịnh Gia Ngạn nghỉ ngơi hàng ngày.

Bốn phía yên tĩnh, hai bên hành lang không có một ai, dưới mái hiên treo một loạt đèn lồng tỏa ra ánh sáng u lam, gió đêm thổi tới làm chúng đung đưa trái phải, rất là âm trầm kinh khủng. Mạnh Thê Thê vòng đi vòng lại tại chỗ, đang buồn rầu không biết phải bắt đầu tìm từ đâu, chợt nghe thấy phía trong mái hiện truyền ra tiếng nước tí tách.

Sao mà trùng hợp như vậy? Thịnh Gia Ngạn bây giờ đang tắm rửa sao?

Mạnh Thê Thê cười man rợ vài tiếng trong lòng: “Đúng là trời cũng giúp ta, thừa dịp Thịnh Gia Ngạn đang tắm rửa đi vào trộm đi một bộ y phục, chỉ cần không chạm mặt hắn thì mọi chuyện đều dễ xử lý!” Mạnh Thê Thê nảy ra một kế, lặng lẽ đi về phía có tiếng nước chảy.

Cửa của điện Khởi Cư khép hờ, chỉ thấy một bóng đen xẹt qua chui vào trong.

Mạnh Thê Thê khom lưng ngắm nhìn chung quanh, giật trên bình phong xuống một cái áo lót trắng, đang định chuồn êm thì chợt nghe thấy từ xa có tiếng bước chân, có người đang đi từ mái hiên vào.

Nàng ôm áo lót vội vàng trốn đến sau tấm bình phong. Xuyên thấu qua khe hở trông thấy Thịnh Gia Ngạn cởi trần đi đến phía trước bình phong kiểm tra một lát, hình như đang tìm kiếm quần áo treo trên bình phong. Trong lúc ấy, từng giọt từng giọt nước tắm uốn lượn chảy từ trên lồng ngực rắn chắc của hắn trượt xuống dọc theo đường eo thon gầy.

Mạnh Thê Thê cảm thấy mặt tự nhiên đỏ lên, ánh mắt không khống chế được mà lưu luyến trên người Thịnh Gia Ngạn theo từng động tác của hắn. Trong lòng Mạnh Thê Thê kêu gào bảo mình chạy mau, nhưng chân lại như đeo chì không nhấc lên nổi. Nàng nhìn nửa người trên của Thịnh Gia Ngạn, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Để giữ tỉnh táo, Mạnh Thê Thê rút trâm trên đầu xuống đâm cái phập vào đùi mình.

Auuuuu! Một tiếng, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung cúi đầu nhìn chân. Oa oa, không cẩn thận một cái ra tay quá nặng rồi!

Bình phong lúc này đã bị người dời đi, Thịnh Gia Ngạn chẳng biết lúc nào đã mặc chỉnh tề, đang lạnh nhạt nhìn nàng. Ánh mắt kia tựa hồ đang hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Làm chuyện lén lút bị người phát hiện, Mạnh Thê Thê miễn cường cười: “Bệ hạ, ta đột nhiên nảy ý muốn ngắm trăng ở đây, ngài không phiền chứ?”

Thịnh Gia Ngạn liếc qua bầu trời mờ nhạt bên ngoài cửa sổ, đang định trào phúng, bỗng nhiên thoáng nhìn chân Mạnh Thê Thê, dưới váy chỗ đó đã có vết máu thấm ra. Hai tay hắn chống gối, gập eo, nhìn thẳng vào nàng, giọng vang lên bình thản không chút gợn sóng: “Chân cô bị làm sao kia?”

Mạnh Thê Thê lặng lẽ giấu cây trâm ra phía sau: “Trầy da chút, không có việc gì.”

“Để ta xem nào!” Thịnh Gia Ngạn gần như không chút nghĩ ngợi liền định kéo ống quần của nàng lên.

Mạnh Thê Thê vội vàng giữ tay hắn lại, Thịnh Gia Ngạn mà nhìn thấy vết thương, tất sẽ biết là tự mình đâm. Như vậy về sau khi đấu võ mồm, nàng còn gì mặt mũi, còn gì phần thắng nữa? Chẳng phải sẽ bị hắn chế giễu suốt đời sao?

“Bệ hạ, không cần phiền phức như vậy, cứ để ta ngồi đây một lúc, máu chắc chắn sẽ cầm.”

Thịnh Gia Ngạn liếc nhìn nàng một cái, không tỏ vẻ gì liền thu tay về, lại là bộ dạng lạnh nhạt kia, hắn ngồi dậy đi về phía cạnh bàn: “Vậy thì tốt, bản vương còn có công chuyện, tùy cô tự nhiên!”

Sau đó hắn liền hết sức chuyên chú bắt đầu phê duyệt tấu chương. Mạnh Thê Thê kiên trì ngồi dưới đất làm bộ nhìn bầu trời u ám một hồi, rốt cục không nhịn được nữa đứng dậy: “Ta….”

Thịnh Gia Ngạn ngước mắt: “Đói bụng?”

Mạnh Thê Thê vốn đang chuẩn bị dẹp đường về phủ, nghe hắn hỏi thế, lời đến khóe miệng rồi mà xui quỷ khiến thế nào lại chuyển tông ngay: “A, hình như có hơi đói bụng một chút, chỗ này của bệ hạ có đồ ăn à?”

“Có!” Thịnh Gia Ngạn nhẹ nhàng vỗ tay, liền có người hầu bưng bánh ngọt tinh xảo đẹp mắt lên. Thế là Mạnh Thê Thê cứ thế bắt đầu ngồi gặm bánh ngọt, gặm hết cả bàn bánh vào bụng, nàng xo cái bụng tròn vo, thở hổn hển, chợt phát hiện Thịnh Gia Ngạn đang nhìn nàng.

Nàng gãi đầu, bất giác có chút căng thẳng: “Anh nhìn gì thế?”

“Vết thương còn đang chảy máu kìa, xử lý chậm sẽ bị nhiễm trùng.” Thịnh Gia Ngạn ngồi xuống trước mặt Mạnh Thê Thê, xắn tay áo lên, đặt chân nàng lên đầu gối mình, nhanh gọn cởi giày nàng xuống.

Mạnh Thê Thê nghi ngờ hỏi: “Thần tiên cũng bị nhiễm trùng à?”

Thịnh Gia Ngạn không trả lời chỉ nắm bàn chân nhỏ của Mạnh Thê Thê, mặt không đổi sắc kéo váy nàng lên. Sau đó, động tác rất nhanh cuốn cả quần lụa của nàng lên.

“Anh kéo quần ta lên làm gì?” Nàng nói giọng ngoài mạnh trong yếu.

Thịnh Gia Ngạn dừng lại, hỏi ngược lại nàng: “Chẳng lẽ cô muốn ta xé?”

Mạnh Thê Thê:……..

Các ngươi mau nhìn xem! Nhìn xem đi! Diêm Vương có phải đang đùa giỡn lưu manh với ta không?

Mạnh Thê Thê giãy dụa muốn rút chân về, kết quả áo lót mà nàng trộm lúc trước đã lòi ra khỏi ngực.

Thịnh Gia Ngạn nhìn thoáng qua, Mạnh Thê Thê vội vàng làm bộ bị đau: “Ôi chân đau quá.”

Thịnh Gia Ngạn không nhanh không chậm bôi thuốc cho nàng, thuận miệng hỏi: “Gần đây cô gặp chuyện gì khó xử à? Có thể nói với bản vương, không chừng bản vương có thể chia sẻ với cô.”

Mạnh Thê Thê yếu ớt liếc hắn một cái, muốn xin anh một cái quần lót, anh đồng ý không?

“Được rồi” Thịnh Gia Ngạn thắt một cái nơ con bướm đối xứng bằng băng vải trên đùi nàng, vấn không quên hỏi: “Còn ngắm trăng nữa không?”

“Không ngắm!” Mạnh Thê Thê bước tập tễnh ra cửa.

“A Mạnh…”

“Còn gì nữa?”

“Y phục của bổn vương còn trong tay cô…”

“… Lớn đầu như thế rồi mà có cái y phục cũng giặt không sạch, ta mang về giặt hộ bệ hạ!”

Thịnh Gia Ngạn miễn cưỡng tựa bên cửa, nhìn Mạnh Thê Thê đang chạy trối chết, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một đường cong đầy ý vị sâu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện