Mạnh Bà Truyền

Quyển 2 - Chương 15



Hoa Khai từ nhỏ là một đứa trẻ được nhiều người yêu mến. Chẳng những ngày thường ngoan hiền, tính cách tốt, vẫn cứ lặng lẽ, cho tới bây giờ cũng không ầm ỹ không quậy phá, đối với ai cũng đều rất lễ phép. Người lớn thường khen đứa bé này rất hiểu chuyện, có gì ăn ngon, có gì đẹp, cũng đem cho nàng đầu tiên. Nàng lúc nào cũng mỉm cười, nụ cười của nàng, giống như hoa nở thật xinh đẹp, làm cho rất nhiều bé trai trong thôn ái mộ đỏ mặt đến tìm nàng chơi đùa.

Vốn là một cô gái rất tốt, nhưng dần dần, tất cả mọi người đều sợ hãi, xa lánh nàng.

Việc này phải kể lại từ lúc nàng được mười tuổi.

Một năm nọ, có một người lạ đến thôn, toàn thân bẩn thỉu, bộ dáng thất hồn lạc phách. Hắn vừa vào thôn, đã bị thôn dân chú ý. Chỉ vì bộ dáng hắn cực kỳ xấu xí, cứ như sinh ra là để cho người khác ném đá, khủng bố nói không nên lời. Ai nhìn thoáng qua một lần, sẽ không bao giờ muốn liếc mắt tới lần thứ hai. Nhưng cũng có vài người, nghe người khác kể lại như vậy, lại tò mò không nhịn được, giả bộ đi ngang qua hắn, vụng trộm liếc nhìn một cái. Có người sẽ làm bộ như không có việc gì, có người không chịu được xoay đầu nhìn đi chỗ khác, lại có người không phép tắc trực tiếp ói luôn bên cạnh hắn, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh miệt hắn hèn mọn, ti tiện.

Người xấu xí kia đi mệt, đứng lại một chỗ nghỉ tạm, lấy từ trong áo ra một cái bánh bao mốc meo, cũng không để ý cái bánh đã mốc xanh, há miệng ăn. Hắn đối với những người không thân thiện này, đều không để tâm, ánh mắt hèn mọn vờ như không thấy. So với những gì hắn đã trải qua, khi còn bé bị người ta coi là quái vật nhốt trong lồng sắt để người khác biểu diễn, lúc thành niên, lại bị người ta cầm gậy gộc đánh đập, xua đuổi, còn có... còn có... Ánh mắt của những người này, cũng chẳng là gì.

Tại nơi người xấu xí ngồi xuống nghỉ tạm, ít nhất có ba mươi mấy người đi ngang qua. Bao gồm một người ở cạnh cửa nhà đối diện đang len lén nhìn hắn, nhưng chỉ là vụng trộm nhìn thoáng qua rồi bỏ chạy vào nhà. Người xấu xí không khó tưởng tượng, kẻ kia hẳn là bị gương mặt của hắn hù dọa, đợi lát nữa phía cửa đối diện sẽ có vài người cầm gậy gộc lao tới, nói là hắn làm con hoặc nữ nhi của họ sợ hãi. Đây là chuyện thường ngày. Người xấu xí vội vàng ăn hết bánh bao trong tay, đứng lên, định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, thân ảnh vừa mới chạy vào nhà kia lại xuất hiện, lần này là trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, hai bàn tay nhỏ bé còn cầm theo hai quả đào. Hắn nhìn bé gái xinh đẹp như hoa trước mắt, ngây ngẩn cả người. Rất ít tiểu hài tử không bị hắn dọa khóc, đừng nói là tới gần hắn như vậy.

Hoa Khai cẩn thận nhìn hắn, xong rồi nắm lấy tay hắn, đặt vào hai quả đào, nói: "Cho ngươi." Trong lúc người xấu xí khi còn đang ngơ ngẩn chưa kịp lấy lại tinh thần, nàng đã chạy vào trong nhà. Chỉ chốc lát, lại ló cái đầu nho nhỏ ra cạnh cửa, nhìn về phía hắn nhếch môi cười cười, rồi trốn vào trong nhà.

Ngày ấy ánh mặt trời tươi sáng, người xấu xí cầm hai quả đào trong tay, lại như cầm hai cái bàn ủi, vừa nặng vừa đau nóng. Chỉ trong chốc lát, người xấu xí kia ngồi tại chỗ khóc rống lên. Thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Sau đó không lâu, người xấu xí rời đi. Thôn dân nghĩ hắn đã đi khỏi thôn, nhưng mấy ngày sau, họ lại phát hiện thi thể của người xấu xí. Khi đó hắn chết đã lâu, thi thể trương phình trắng bệch, lại càng kinh khủng hơn.

Chuyện này lập tức trở thành đề tài bàn tán trong thôn, ai ai cũng nhắc đề tài này khi nói chuyện. Tuy nhiên, mọi người vẫn không thảo luận ra được nguyên cớ, nên không lâu sau đó đối với cái chết của người xấu xí kia cũng dần dần mất đi hứng thú, đổi đề tài sang chuyện khác. Người xấu xí nọ được chôn cất xong, không lâu đã bị người ta lãng quên.

Nhưng sự việc chỉ mới bắt đầu.

Hoa Khai lại nhìn thấy hắn, thấy hắn toàn thân ướt sũng, nhưng nàng cũng không biết là hắn đã chết. Nàng nhìn hắn cười cười, lại vụng trộm lấy trái cây tính đem cho hắn, nhưng lúc nàng trở lại, người xấu xí kia đã biến mất.

Nha hoàn đi ngang qua thấy Mạnh Hoa Khai đang cầm trái cây trong tay, ngây người đứng ở đó, liền hỏi: "Tiểu thư, người đang làm gì đó? Đói bụng sao?"

Mạnh Hoa Khai lắc đầu, chỉ về nơi người xấu xí kia vừa đứng, nói: "Ta muốn đem cái này đưa cho hắn, nhưng không thấy hắn đâu nữa."

Nhưng nha hoàn chỉ nhìn thấy chỗ đó chỉ có một vũng nước mà thôi, cũng không rõ nên lắc lắc đầu bỏ đi.

Sau đó, chuyện như thế cứ lặp đi lặp lại.

Ngay từ đầu mọi người cũng không chú ý, cho là trò chơi của trẻ con, nhưng càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.

Đã rất nhiều lần nàng cầm trong tay cái nọ cái kia, sau đó đứng đối diện với bức tường, hoặc là đứng ở cạnh cửa, lầm bầm lầu bầu nói: "Cho ngươi."

"Ngươi không lấy?"

"Làm sao toàn thân đều bị ướt?"

"Ngươi có phải đang ở lại nhà của ta?"

Nhưng mỗi lần Hoa Khai tới gần người xấu xí, người nọ đã biến mất.

Có một lần, Trần Tú Trinh nhịn không được hỏi: "Hoa Khai, con nói chuyện với ai vậy?"

Hoa Khai chỉ vào góc hành lang vắng vẻ, nói: "Với thúc thúc, ở đằng kia."

Sửu nhân kia nhìn chằm chằm Mạnh Hoa Khai một hồi lâu, lại không thấy nữa, vẫn như cũ chỉ còn lại một bãi nước.

Hoa Khai còn nói: "Hắn đi rồi."

Trái ngược với vẻ mặt ngây thơ cái gì cũng không biết của con gái, Trần Tú Trinh đã sớm bị dọa đến mặt mày trắng bệch, run run.

Hoa Khai cũng thấy có điều không bình thường, có chút sợ sệt nhìn Trần Tú Trinh mặt mày lúc trắng lúc xám, hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"

Trần Tú Trinh đè nén sợ hãi trong lòng, gắt gao ôm lấy bả vai Hoa Khai, mím môi nói: Hoa Khai, con là con gái ngoan, đừng nói dối mẹ, mấy ngày nay con đều nói chuyện với ai đó? Là nam hay nữ? Hình dạng ra sao? Con nhìn thấy lâu chưa?"

Hoa Khai bị Trần Tú Trinh nắm lấy bả vai đến phát đau, nhưng không dám than, chỉ kể lại tình hình thực tế.

Trần Tú Trinh vừa nghe con gái nói xong, hai mắt nhắm nghiền, bị dọa ngất xỉu.

Người kia không phải là cái người xấu xí chết đuối một tháng trước đó thôi!

Chuyện này kinh động cả nhà từ trên xuống dưới, ngay cả trong thôn ít nhiều cũng có lời đồn đãi. Trong nhất thời, ồn ào huyên náo. Thôn làng sợ nhất chính là có ma quỷ, vừa nghe tin có quỷ, ai cũng sợ hãi không dám ra cửa, lòng người hoảng loạn.

Mạnh Đại Duyên đi mời gấp một đạo sĩ về, lập một tràng cúng để tế bái hành lễ ở phần đất bên ngoài. Đạo sĩ nói Hoa Khai đã bị quỷ nhập, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, lấy dao cắt một nhát, hòa lẫn máu cùng bùa vào trong nước, ép nàng uống hết. Khi đó Hoa Khai đau đến mức bật khóc, nhưng nàng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thậm chí vẫn không biết người xấu xí kia đã chết rồi.

Lúc đạo sĩ làm phép xong, Hoa Khai còn nhìn thấy người xấu xí kia đứng dưới một tàng cây lá đỏ bay bay, toàn thân đều ẩm ướt. Hắn nhìn vị đạo sĩ kia, trong mắt mang theo oán hận. Nhưng những điều này, Hoa Khai không dám nói cho ai nghe.

Thời điểm mọi người cho rằng sự việc đã qua, lại có tin tức truyền đến vị đạo sĩ làm phép hôm đó đã chết. Đời người sinh tử khó lường, cũng không nói được điều gì, có khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng vài ngày sau, trong thôn lại có thêm người chết, là một tiểu hài tử, cũng bị chết đuối trôi sông. Cái chết này làm cho mọi người cảm thấy đây không chỉ là trùng hợp. Vừa được mấy ngày yên tĩnh, sóng gió lại nổi lên.

Hoa Khai cảm thấy những người đó hình như không thích người xấu xí kia, nên không nói với ai sự tồn tại của hắn nữa. Chỉ chờ lúc không có ai mới hay đem vấn đề này ra hỏi người xấu xí, nhưng cho tới bây giờ người đó cũng chưa từng trả lời nàng. Thời điểm Hoa Khai đến gần, người nọ đều trước sau như một biến mất không thấy dấu tích.

Nhưng cho dù cẩn thận bao nhiêu, bộ dáng kỳ quái nói chuyện một mình của nàng cũng bị người khác nhìn thấy.

Bọn họ mới vỡ lẽ, đạo sĩ kia căn bản không thu phục được quỷ. Nhất định là con quỷ kia quá lợi hại, còn giết luôn vị đạo sĩ. Tiểu hài tử nọ nhất định cũng do hắn làm. Cho nên, cái gì lập đàn trừ quỷ, cái gì siêu độ, cái gì nhảy múa xua tà ma, có thể làm được họ đều làm hết. Nhưng không có cái nào có tác dụng. Mọi người càng ngày càng lo sợ, sợ người chết kế tiếp chính là mình.

Sau đó trưởng thôn lại mời tới một đạo sĩ tự xưng là có thể tróc yêu trừ ma, mắt nhỏ mũi chuột, nhìn thế nào cũng không giống một vị đạo sĩ. Có điều lúc hắn lấy từ trong túi ra một cái hộp gỗ, trong hộp có một cái đầu làm người ta vô cùng sợ hãi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, cực kỳ khủng bố. Đạo sĩ nói đó là đầu yêu quái, bị hắn chặt đi. Mọi người liền hoàn toàn tin tưởng vị đạo sĩ kia là một cao nhân, nghe hắn mới là đúng! Liền đem chuyện người chết kỳ quái kể cho hắn nghe. Đạo sĩ kia nghe xong đầu đuôi câu chuyện, híp mắt nhìn mọi người, cuối cùng chỉ vào Hoa Khai, lạnh lùng nói: "Hung tinh! Nó chính là người triệu hồi con quỷ kia, xui xẻo đều là nó mang tới!"

Đạo sĩ vừa nói xong, những người đứng cạnh Hoa Khai đều không tự chủ được lùi mấy bước về phía sau, hoảng sợ nhìn nàng. Nếu lời này nói ra vào lúc trước, không chừng còn có người ra mặt dạy dỗ đạo sĩ này, mắng "Đạo sĩ thúi", nhưng sự thật có hai người đã chết, vừa rồi còn nhìn thấy cái đầu kinh khủng như thế, mọi người sẽ không nghĩ vậy. Bọn họ đều bắt đầu cảm thấy sợ hãi đứa bé tên Mạnh Hoa Khai này. Hoàn toàn không còn tình cảm yêu thương như ngày thường, trốn tránh như tránh mãnh hổ dã thú.

Đạo sĩ nọ còn nói: “Bởi vì nó là hung tin chuyển thế, có khả năng triệu hồi oan hồn ác quỷ, mang đến xui xẻo cho thôn này, bây giờ ngay cả sơn thần cũng không phù hộ các ngươi nữa. Càng về sau, người chết sẽ càng nhiều.

Trần Tú Trinh sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hoa Khai như đang nhìn ác quỷ thật sự, môi run run, “Vậy… vậy nên làm thế nào cho phải đây?”

Đạo sĩ nọ vuốt vuốt mấy cọng râu mép của mình, ra vẻ cao thâm trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Chỉ cần đem nó hiến tế cho sơn thần, đồng thời siêu độ vong linh này, ma quỷ tự nhiên sẽ đi.”

Mọi người bên dưới mặt khẽ biến sắc, thì thầm to nhỏ với nhau. Nếu chỉ làm mấy tràng hành lễ cúng bái, thì không có gì khó, nhưng lại muốn đem Hoa Khai hiến tế cho sơn thần… mạng người là chuyện động trời. Cả thôn từ trước đến giờ đều dùng ngũ cốc và gia súc hiến tế cho sơn thần, chưa bao giờ lấy người để hiến tế. Điều này cũng thật quá đáng sợ.

Cuối cùng Mạnh Đại Duyên vỗ mạnh bàn, sắc mặt ảm đạm nói: “Để ta yên tĩnh!” Sau đó thận trọng liếc mắt nhìn Hoa Khai, lại quay sang đạo sĩ nọ cúi thấp người, bất đắc dĩ nói: “Xưa nay thôn trang chúng tôi vốn không có tập tục tế người, chỉ sợ một khi bắt đầu, sau này sẽ vô cùng phiền phức, huống hồ, dùng người làm tế phẩm, thật sự… thật sự không thể. Không biết đạo trưởng còn biện pháp nào khác không?”

Đạo sĩ kia trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Biện pháp thì cũng không phải không có, nhưng sẽ phiền hà một chút. Ngày thường không được để nó tiếp xúc với người khác, nếu không sẽ bị quỷ nhập. Hơn nữa mỗi ngày phải cho nó uống bùa ta vẽ ra, mỗi ngày ta cũng sẽ làm phép dùng roi mây đánh ba lần, ác quỷ kia sẽ không dám tiếp cận nó. Một năm sau, ác quỷ kia sẽ đi thôi. Tuy nhiên, biện pháp này có hiệu quả hay không, ta cũng không dám chắc. Nếu một năm sau, ác quỷ vẫn còn tác quái, nhất định phải hiến tế nó cho sơn thần.”

Mạnh Đại Duyên sau khi nghe xong, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được vậy thì tốt, được vậy thì tốt. Chỉ cần không phải đem đứa trẻ này hiến cho sơn thần, như thế nào cũng tốt.” Mạnh Đại Duyên trong lòng vẫn luyến tiếc tiểu hài tử này, chỉ là… Haizz~ chỉ hy vọng một năm sau, ác quỷ kia sẽ bỏ đi.

Sau đó bọn họ mua rất nhiều bùa của đạo sĩ nọ, còn có một cây roi mây phết chu sa đỏ thắm. Tốn rất nhiều rất nhiều bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện