Mạnh Bà Truyền
Quyển 6 - Chương 51
Mấy ngàn năm sau… Cây cối trên núi Bạch Phách chen nhau mọc xanh um. Nhóm tiểu yêu tiểu quái vẫn còn ở đó. Liễu Thanh – người được trường sinh bất tử đã chết. Trang sổ sinh tử có tên Tần Tử Trúc, muôn đời muôn kiếp phải đầu thai làm súc sinh đã bị xé đi. Người hầm canh không một chút ký ức bên cầu Nại Hà – Mạnh Bà, cũng đã nhớ lại tất cả.
Trên thế gian này, còn có bao nhiêu tình yêu khiến người ta mù quáng, khiến người ta trở nên liều lĩnh như thế?
Mạnh Bà tiến vào địa ngục vô ngần. Nàng mở mắt ra, những gì có thể cảm nhận được chỉ là bóng đêm vô tận, thậm chí giơ tay không thấy ngón. Tất cả đều chìm trong màn đêm sâu thẳm. Xung quanh không tiếng động, yên ắng tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình nàng. Gió lạnh từ bốn phương tám hướng tràn tới, còn lạnh hơn so với gió ở cầu Nại Hà, lặng lẽ thấm vào từng thớ thịt, kể lại nỗi cô độc hàng trăm ngàn năm.
Phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, Mạnh Bà không biết. Nàng chỉ biết, phía trước có người đó. Mạnh Bà tiếp tục tiến bước, đi về nơi hắn bị giam giữ. Bóng đêm thăm thẳm như không có điểm cuối, như thể nàng sẽ vĩnh viễn đi không đến nơi.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng nàng cũng nghe được âm thanh mỏng manh, vô cùng đau thương kia. Cả người Mạnh Bà sững sờ mất một lúc. Âm thanh kia thật sự rất quen thuộc, từ mấy ngàn năm trước đã ăn sâu vào lòng nàng. Quen thuộc đến mức nàng không kềm được mà run rẩy, trong mắt ngấn lệ. Mạnh Bà bắt đầu chạy thật nhanh về hướng âm thanh kia. Ngã rồi lại chạy, chạy rồi lại ngã, người đầy vết thương nhưng vẫn không dừng chân. Trước mặt le lói một chút ánh sáng nhàn nhạt, nhưng cũng đủ rồi. Đối với nàng, ánh sáng đó chính là hy vọng, đủ để nàng phấn đấu quên mình.
Màn đêm hai bên chợt xuất hiện một ít hình ảnh. Đó là từng mảnh ghép trong câu chuyện của nàng và Bạch Hoa. Khi nàng vẫn còn là Giáng sương thần nữ, hắn vẫn là linh thú Côn Luân. Giây phút chạm mặt, thảng thốt mắt đối mắt, từ đó về sau vạn kiếp bất phục. Sau đó là thời gian hạnh phúc trên núi Bạch Phách. Nàng đầu đội mũ phượng, vai quàng khăn đỏ, dưới rừng đào vạn dặm cùng hắn bái thiên địa. Thế nhưng, bước lễ phu thê giao bái vẫn chưa thực hiện xong. Cuối cùng hắn đi mất, nàng trút hơi tàn xuống địa ngục Hoàng Tuyền. Thử hỏi đó có phải nhân quả tuần hoàn? Mấy ngàn năm đã qua, cảnh cũ người xưa lần lượt tái hiện, để đánh thức ai, làm thương tâm ai?
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Ánh sáng trước mặt càng lúc càng chói lọi, đến khi thân ảnh quen thuộc hoàn toàn hiện ra trước mắt nàng, vô cùng rõ ràng, khiến nàng chết lặng…
Nàng vẫn đứng đó nhìn. Tim như bị dao cắt. Nước mắt lũ lượt tràn ra.
Mạnh Bà không dám tin. Toàn thân nàng run rẩy, dùng hết khí lực mới có thể đứng vững. Một lúc sau, nàng chậm chạp đi về phía hắn. Tới cạnh người hắn, cuối cùng cũng không thể kìm nén mà gào to. Âm thanh đau đớn, xé tim xé phổi vang vọng trong từng ngóc ngách địa ngục vô ngần, quanh quẩn mãi không tan.
Nàng tiến lên ôm lấy thân thể hắn mà gào khóc. Chưa bao giờ nàng nghĩ, lúc gặp lại sẽ nhìn thấy hắn trong tình trạng như bây giờ.
Bộ lông trắng như tuyết, mượt mà ngày xưa nay còn đâu. Máu và bùn đất bết lại thành từng mảng. Da thịt rách tả tơi, đôi chỗ lộ cả xương cốt. Vết thương hoàn toàn thối rữa xong lại tự động lành lại với tốc độ thật chậm. Sau đó lại vỡ ra, tiếp tục thối rữa. Tứ chi hắn bị bốn cây cột sáng đóng chặt xuống đất. Trong cột sáng là vô số trường thương sắc bén, cây nào cũng xuyên qua xương thịt, cắm chặt hắn xuống bùn đen. Không còn máu để chảy nữa, dường như cũng không còn cảm nhận được đau đớn.
Đầu hắn không bị gông cùm, nhưng không còn sức để nâng lên. Nửa gương mặt chôn chặt dưới bùn lầy. Thân hình to lớn rúm ró nằm trên đất, không còn chút tôn nghiêm. So với năm đó bị nhốt ở thiên đình, bây giờ hắn đã hoàn toàn khuất phục. Trong đôi mắt vàng không còn thần thái ngày xưa, trống rỗng mờ mịt. Cho dù Mạnh Bà đang ở trước mặt hắn, gào khóc gọi hắn, hắn vẫn không hề phản ứng. Linh hồn bất khuất năm đó, giờ đã tan rã.
Nàng quỳ trên mặt bùn đen, ôm chặt lấy thân thể đầy máu của hắn. Miệng gào khóc nhưng không thể phát ra âm thanh. Dường như tiếng nàng bị tắc nghẹn trong cổ họng, không thể cất thành lời. Đây không phải Bạch Hoa nàng biết. Đây không phải kết quả nàng mong muốn! Một người đầy tự tôn, không cúi đầu trước bất cứ ai như Bạch Hoa, sao lại trở thành thế này!? Làm sao có thể!?
“Vì sao!? Vì sao!?” Nàng ngẩng đầu, thét với trời cao. Sau đó lại ôm chặt lấy hắn, nức nở khóc: “Các người không thể đối xử với chàng như vậy…”
“A di đà phật…” Một tiếng thở dài từ xa xôi truyền tới. Phật Tổ hỏi Mạnh Bà: “Ngươi đã hiểu ra chưa?”
Mạnh Bà không ngừng lắc đầu, hai mắt mờ mịt. “Ta không hiểu… ta không hiểu…”
“Tần Tử Trúc vốn là một dây tiên thảo trên thiên đình, vì yêu mến ngươi mà cùng ngươi rơi vào thế gian. Cuối cùng hắn vì ngươi mà chết, luân hồi vạn đời vạn kiếp phải làm súc sinh, tiên duyên đứt đoạn. Năm đó ngươi không đành lòng nhìn linh thú Bạch Trạch bị tra tấn mà tự ý thả nó đi. Nay nó vì ngươi mà ở vô ngần địa ngục nhận hết mọi đau khổ. Chẳng qua chỉ là một lần nhân quả mà thôi. Mọi khổ ải trên đời đều bắt nguồn từ một chữ “Tình”. Ngươi tu tiên, nhưng lòng trần chưa dứt, rễ tình chưa đoạn, những đau khổ, khó khăn phải trải qua là tất nhiên. Qua hết khổ đau, về sau đại triệt đại ngộ, tất thành chính quả. Nếu cố chấp không buông, càng lúc càng lún sâu trong bùn, vạn kiếp thành ma.”
Mạnh Bà vẫn lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa.
Phật Tổ nói: “Vô, khổ, tập, diệt đạo. Thế gian có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán ghét gặp nhau, thân ái biệt li, cầu không được. Tóm lại năm uẩn hợp lại là khổ. Tất cả đều là khổ ải, cho dù vui vẻ chỉ là vô thường. Đáng tiếc chúng sinh không biết khổ. Mỗi người đều có tham lam, sân hận, si mê mà thành phiền não. Từ ba phiền não sinh ra làm ác, dâm ô, ngông cuồng thành nghiệp. Do nghiệp mà khổ, nghiệp là nhân, cũng là quả. Một người nghèo khó thì hy vọng được giàu có. Giàu có rồi lại mong được quyền thế. Có quyền có thế rồi lại ước có sắc đẹp bầu bạn. Dục vọng không cùng, chấp niệm vô tận, làm sao có thể vui vẻ? Chỉ có bỏ xuống chấp niệm trong lòng, mới có thể đắc đạo thành Phật.” (*)
Mạnh Bà quay đầu, ngây người nhìn dáng vẻ bi thảm của Bạch Hoa. Hắn là ý niệm cố chấp của nàng, là chấp niệm mấy ngàn năm rồi nàng không bỏ xuống được. Nhưng để hắn chịu khổ sở như bây giờ, nàng không làm được.
Sai rồi. Tất cả đều sai rồi.
Chấp niệm kéo dài mấy ngàn năm, một khắc này hoàn toàn tan rã.
Mạnh Bà ôm chặt lấy Bạch Hoa, vùi đầu vào bộ lông hắn. Mùi máu trên người hắn khiến nàng càng thêm cô quạnh. Hai mắt nhắm lại, nước mắt rơi xuống, dường như đây là giọt lệ cuối cùng có thể rơi. Sau đó Mạnh Bà buông tay, cúi đầu, thấp giọng nói: “Phật Tổ… Thần nghĩ thần đã rõ rồi. Xin hỏi Phật Tổ, nếu năm đó thần không thả chàng đi, chàng sẽ thế nào?”
Phật Tổ trả lời: “Tính ác tiêu trừ, cứu chuộc thể xác và tinh thần, hết khổ tất được Niết Bàn.”
Mạnh Bà quỳ sụp xuống, dập đầu với bóng đêm vô tận: “Cầu xin Phật Tổ hãy để tất cả chấm dứt. Mọi chuyện đều cho một mình thần gây nên. Sai lầm này phải do thần gánh vác, chứ không phải chàng. Thần nguyện thay chàng ở lại địa ngục vô ngần, đến lúc nguyên thần hoàn toàn tan biến, trả hết mọi tội nghiệt.”
“Không cần phải vậy. Ngươi ở đường Hoàng Tuyền nấu canh cho vong hồn mấy ngàn năm, coi như một công đức. Sau này ngươi hãy ở lại địa phủ ngày ngày hầm canh, trả hết tội nghiệt cho hắn. Tất cả vì ngươi mà ra, ngươi phải là người chấm dứt. Nếu không, sao ngươi có thể nhớ lại tất cả? Ngọn nguồn sâu xa bên trong, đều đã được định trước. Ngươi có bằng lòng không?”
Mạnh Bà nhớ đến đóa Mạn Đà La Hoa ven đường Hoàng Tuyền, nàng quỳ xuống, dập đầu sát mặt bùn đen: "Tạ ơn Phật Tổ. Xin Phật Tổ hãy thả chàng, để chàng trở lại Côn Luân. Từ nay về sau thần toàn tâm toàn ý nguyện ở cạnh cầu Nại Hà, tuyệt đối không rời đi."
Phật Tổ thở dài: "Ngươi đã buông chấp niệm, còn nó thì sao? Nếu không phải vì nó cố chấp yêu ngươi, sao nó lại ở nơi này? Trong mắt nó chỉ có hình ảnh lúc ngươi chết đi, ngàn năm không mất. Ngươi buông được, nhưng nó không buông thì đau khổ là vô tận."
Người mình yêu thương chết trước mặt mình đã là chuyện vô cùng đau đớn tàn nhẫn. Huống chi mấy ngàn năm qua, ngày ngày đêm đêm đều lặp lại trước mặt mình, làm sao có thể chịu đựng được? Nàng nắm chặt bùn đất trong tay, giọng nói nhẹ tênh, không chút gợn sóng. "Vậy hãy để chàng quên đi, quên hết tất cả."
"Điều này chỉ e không dễ."
"Vì sao?"
"Năm đó nó vì ngươi mà náo loạn thiên đình, đả thương thần phật. Cướp tiên đan, còn hủy rất nhiều đan dược khác, đốt đi nhiều rừng cây thuốc. Muốn bào chế tiên đan đó lần nữa là chuyện vô cùng khó khăn." Sau khi Bạch Trạch hóa điên, đại chiến với hơn mười vạn thiên binh thiên tướng. Hắn phá nát Toả Yêu tháp khiến tam vị chân hoả lan tràn ra ngoài, thiêu cháy một vùng hơn mười dặm tiên thổ. Cả bầu trời chìm trong lửa đỏ. Ánh lửa ngút trời càng làm nổi bật ánh mắt vằn đỏ ngập tràn sát khí của hắn. Thân hình nhuốm đầy máu, như một yêu quái bách chiến bách thắng.
Mạnh Bà phảng phất thấy được tình cảnh hỗn loạn mấy ngàn năm trước. Người kia đứng ở chân trời, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nàng càng cúi thấp người. "Xin Phật Tổ chỉ dạy, làm sao mới có thể khiến chàng quên hết mọi chuyện, thoát khỏi bể khổ?"
"Mạn Đà La Hoa cạnh đường hoàng tuyền, nước sông Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, Hồng Liên như lửa trên núi Côn Luân. Dùng tất cả những thứ này nấu một chén canh bằng ngọn lửa bất diệt dưới Mười tám tầng địa ngục. Tự tay cho nó uống xong, từ nay về sau nó sẽ quên tất cả mọi chuyện về ngươi, không thể nhớ nổi trên đời còn có một người là ngươi." Phật Tổ vừa nói xong, Hồng Liên nàng dùng chính máu và nguyên thần đánh đổi xuất hiện trước mặt.
Dùng tính mạng mình đổi lấy Hồng Liên, thì ra là có công dụng thế này. Mạnh Bà bắt lấy, nắm chặt trong tay. "Chuyện đó... cũng không khó."
"Còn cần một giọt nước mắt cuối cùng của cả đời ngươi nữa. Ngươi có làm được không?"
Mạnh Bà trầm mặc một lúc, mới đáp: "Thần làm được." Sau đó nàng lại nói với Phật Tổ: "Sổ sinh tử có ghi, dương thọ của thần là tám mươi bảy năm. Nếu đã như vậy, Phật Tổ có thể để thần ở cạnh chàng vài chục năm cuối cùng này không?"
"Để làm gì?"
Mạnh Bà đứng thẳng người, nhìn bóng tối vô tận. Ánh mắt bình lặng, ngữ điệu nhàn nhạt: "Mười năm ở nhân gian, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt trên thiên giới. Chàng trước sau vẫn cố chấp sinh mạng thần ở nhân gian, thần lại không thể buông bỏ chuyện chúng thần chưa bái xong thiên địa. Đã như vậy, xin Phật Tổ để thần ở cạnh chàng chút thời gian cuối cùng ấy, hoàn thành tâm nguyện của chúng thần. Từ nay về sau không ai thiếu nợ ai nữa."
Trong bóng tối thật lâu không có tiếng trả lời. Hồi lâu sau, chỉ nghe Phật Tổ thở dài một tiếng, niệm một câu kinh.
Địa ngục vô ngần vốn hoang vắng, trống rỗng đột nhiên nổi cuồng phong, đất cát thổi cuồn cuộn. Cát sỏi bay loạn đập vào mặt. Mạnh Bà nhắm hai mắt lại, để mặc chúng quất vào người. Đến khi gió ngừng thổi, mở mắt ra là một phong cảnh hoàn toàn khác. Thiên không trong xanh vạn dặm, hoa đào tung bay khắp trời.
Trên thế gian này, còn có bao nhiêu tình yêu khiến người ta mù quáng, khiến người ta trở nên liều lĩnh như thế?
Mạnh Bà tiến vào địa ngục vô ngần. Nàng mở mắt ra, những gì có thể cảm nhận được chỉ là bóng đêm vô tận, thậm chí giơ tay không thấy ngón. Tất cả đều chìm trong màn đêm sâu thẳm. Xung quanh không tiếng động, yên ắng tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình nàng. Gió lạnh từ bốn phương tám hướng tràn tới, còn lạnh hơn so với gió ở cầu Nại Hà, lặng lẽ thấm vào từng thớ thịt, kể lại nỗi cô độc hàng trăm ngàn năm.
Phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, Mạnh Bà không biết. Nàng chỉ biết, phía trước có người đó. Mạnh Bà tiếp tục tiến bước, đi về nơi hắn bị giam giữ. Bóng đêm thăm thẳm như không có điểm cuối, như thể nàng sẽ vĩnh viễn đi không đến nơi.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng nàng cũng nghe được âm thanh mỏng manh, vô cùng đau thương kia. Cả người Mạnh Bà sững sờ mất một lúc. Âm thanh kia thật sự rất quen thuộc, từ mấy ngàn năm trước đã ăn sâu vào lòng nàng. Quen thuộc đến mức nàng không kềm được mà run rẩy, trong mắt ngấn lệ. Mạnh Bà bắt đầu chạy thật nhanh về hướng âm thanh kia. Ngã rồi lại chạy, chạy rồi lại ngã, người đầy vết thương nhưng vẫn không dừng chân. Trước mặt le lói một chút ánh sáng nhàn nhạt, nhưng cũng đủ rồi. Đối với nàng, ánh sáng đó chính là hy vọng, đủ để nàng phấn đấu quên mình.
Màn đêm hai bên chợt xuất hiện một ít hình ảnh. Đó là từng mảnh ghép trong câu chuyện của nàng và Bạch Hoa. Khi nàng vẫn còn là Giáng sương thần nữ, hắn vẫn là linh thú Côn Luân. Giây phút chạm mặt, thảng thốt mắt đối mắt, từ đó về sau vạn kiếp bất phục. Sau đó là thời gian hạnh phúc trên núi Bạch Phách. Nàng đầu đội mũ phượng, vai quàng khăn đỏ, dưới rừng đào vạn dặm cùng hắn bái thiên địa. Thế nhưng, bước lễ phu thê giao bái vẫn chưa thực hiện xong. Cuối cùng hắn đi mất, nàng trút hơi tàn xuống địa ngục Hoàng Tuyền. Thử hỏi đó có phải nhân quả tuần hoàn? Mấy ngàn năm đã qua, cảnh cũ người xưa lần lượt tái hiện, để đánh thức ai, làm thương tâm ai?
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Ánh sáng trước mặt càng lúc càng chói lọi, đến khi thân ảnh quen thuộc hoàn toàn hiện ra trước mắt nàng, vô cùng rõ ràng, khiến nàng chết lặng…
Nàng vẫn đứng đó nhìn. Tim như bị dao cắt. Nước mắt lũ lượt tràn ra.
Mạnh Bà không dám tin. Toàn thân nàng run rẩy, dùng hết khí lực mới có thể đứng vững. Một lúc sau, nàng chậm chạp đi về phía hắn. Tới cạnh người hắn, cuối cùng cũng không thể kìm nén mà gào to. Âm thanh đau đớn, xé tim xé phổi vang vọng trong từng ngóc ngách địa ngục vô ngần, quanh quẩn mãi không tan.
Nàng tiến lên ôm lấy thân thể hắn mà gào khóc. Chưa bao giờ nàng nghĩ, lúc gặp lại sẽ nhìn thấy hắn trong tình trạng như bây giờ.
Bộ lông trắng như tuyết, mượt mà ngày xưa nay còn đâu. Máu và bùn đất bết lại thành từng mảng. Da thịt rách tả tơi, đôi chỗ lộ cả xương cốt. Vết thương hoàn toàn thối rữa xong lại tự động lành lại với tốc độ thật chậm. Sau đó lại vỡ ra, tiếp tục thối rữa. Tứ chi hắn bị bốn cây cột sáng đóng chặt xuống đất. Trong cột sáng là vô số trường thương sắc bén, cây nào cũng xuyên qua xương thịt, cắm chặt hắn xuống bùn đen. Không còn máu để chảy nữa, dường như cũng không còn cảm nhận được đau đớn.
Đầu hắn không bị gông cùm, nhưng không còn sức để nâng lên. Nửa gương mặt chôn chặt dưới bùn lầy. Thân hình to lớn rúm ró nằm trên đất, không còn chút tôn nghiêm. So với năm đó bị nhốt ở thiên đình, bây giờ hắn đã hoàn toàn khuất phục. Trong đôi mắt vàng không còn thần thái ngày xưa, trống rỗng mờ mịt. Cho dù Mạnh Bà đang ở trước mặt hắn, gào khóc gọi hắn, hắn vẫn không hề phản ứng. Linh hồn bất khuất năm đó, giờ đã tan rã.
Nàng quỳ trên mặt bùn đen, ôm chặt lấy thân thể đầy máu của hắn. Miệng gào khóc nhưng không thể phát ra âm thanh. Dường như tiếng nàng bị tắc nghẹn trong cổ họng, không thể cất thành lời. Đây không phải Bạch Hoa nàng biết. Đây không phải kết quả nàng mong muốn! Một người đầy tự tôn, không cúi đầu trước bất cứ ai như Bạch Hoa, sao lại trở thành thế này!? Làm sao có thể!?
“Vì sao!? Vì sao!?” Nàng ngẩng đầu, thét với trời cao. Sau đó lại ôm chặt lấy hắn, nức nở khóc: “Các người không thể đối xử với chàng như vậy…”
“A di đà phật…” Một tiếng thở dài từ xa xôi truyền tới. Phật Tổ hỏi Mạnh Bà: “Ngươi đã hiểu ra chưa?”
Mạnh Bà không ngừng lắc đầu, hai mắt mờ mịt. “Ta không hiểu… ta không hiểu…”
“Tần Tử Trúc vốn là một dây tiên thảo trên thiên đình, vì yêu mến ngươi mà cùng ngươi rơi vào thế gian. Cuối cùng hắn vì ngươi mà chết, luân hồi vạn đời vạn kiếp phải làm súc sinh, tiên duyên đứt đoạn. Năm đó ngươi không đành lòng nhìn linh thú Bạch Trạch bị tra tấn mà tự ý thả nó đi. Nay nó vì ngươi mà ở vô ngần địa ngục nhận hết mọi đau khổ. Chẳng qua chỉ là một lần nhân quả mà thôi. Mọi khổ ải trên đời đều bắt nguồn từ một chữ “Tình”. Ngươi tu tiên, nhưng lòng trần chưa dứt, rễ tình chưa đoạn, những đau khổ, khó khăn phải trải qua là tất nhiên. Qua hết khổ đau, về sau đại triệt đại ngộ, tất thành chính quả. Nếu cố chấp không buông, càng lúc càng lún sâu trong bùn, vạn kiếp thành ma.”
Mạnh Bà vẫn lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa.
Phật Tổ nói: “Vô, khổ, tập, diệt đạo. Thế gian có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán ghét gặp nhau, thân ái biệt li, cầu không được. Tóm lại năm uẩn hợp lại là khổ. Tất cả đều là khổ ải, cho dù vui vẻ chỉ là vô thường. Đáng tiếc chúng sinh không biết khổ. Mỗi người đều có tham lam, sân hận, si mê mà thành phiền não. Từ ba phiền não sinh ra làm ác, dâm ô, ngông cuồng thành nghiệp. Do nghiệp mà khổ, nghiệp là nhân, cũng là quả. Một người nghèo khó thì hy vọng được giàu có. Giàu có rồi lại mong được quyền thế. Có quyền có thế rồi lại ước có sắc đẹp bầu bạn. Dục vọng không cùng, chấp niệm vô tận, làm sao có thể vui vẻ? Chỉ có bỏ xuống chấp niệm trong lòng, mới có thể đắc đạo thành Phật.” (*)
Mạnh Bà quay đầu, ngây người nhìn dáng vẻ bi thảm của Bạch Hoa. Hắn là ý niệm cố chấp của nàng, là chấp niệm mấy ngàn năm rồi nàng không bỏ xuống được. Nhưng để hắn chịu khổ sở như bây giờ, nàng không làm được.
Sai rồi. Tất cả đều sai rồi.
Chấp niệm kéo dài mấy ngàn năm, một khắc này hoàn toàn tan rã.
Mạnh Bà ôm chặt lấy Bạch Hoa, vùi đầu vào bộ lông hắn. Mùi máu trên người hắn khiến nàng càng thêm cô quạnh. Hai mắt nhắm lại, nước mắt rơi xuống, dường như đây là giọt lệ cuối cùng có thể rơi. Sau đó Mạnh Bà buông tay, cúi đầu, thấp giọng nói: “Phật Tổ… Thần nghĩ thần đã rõ rồi. Xin hỏi Phật Tổ, nếu năm đó thần không thả chàng đi, chàng sẽ thế nào?”
Phật Tổ trả lời: “Tính ác tiêu trừ, cứu chuộc thể xác và tinh thần, hết khổ tất được Niết Bàn.”
Mạnh Bà quỳ sụp xuống, dập đầu với bóng đêm vô tận: “Cầu xin Phật Tổ hãy để tất cả chấm dứt. Mọi chuyện đều cho một mình thần gây nên. Sai lầm này phải do thần gánh vác, chứ không phải chàng. Thần nguyện thay chàng ở lại địa ngục vô ngần, đến lúc nguyên thần hoàn toàn tan biến, trả hết mọi tội nghiệt.”
“Không cần phải vậy. Ngươi ở đường Hoàng Tuyền nấu canh cho vong hồn mấy ngàn năm, coi như một công đức. Sau này ngươi hãy ở lại địa phủ ngày ngày hầm canh, trả hết tội nghiệt cho hắn. Tất cả vì ngươi mà ra, ngươi phải là người chấm dứt. Nếu không, sao ngươi có thể nhớ lại tất cả? Ngọn nguồn sâu xa bên trong, đều đã được định trước. Ngươi có bằng lòng không?”
Mạnh Bà nhớ đến đóa Mạn Đà La Hoa ven đường Hoàng Tuyền, nàng quỳ xuống, dập đầu sát mặt bùn đen: "Tạ ơn Phật Tổ. Xin Phật Tổ hãy thả chàng, để chàng trở lại Côn Luân. Từ nay về sau thần toàn tâm toàn ý nguyện ở cạnh cầu Nại Hà, tuyệt đối không rời đi."
Phật Tổ thở dài: "Ngươi đã buông chấp niệm, còn nó thì sao? Nếu không phải vì nó cố chấp yêu ngươi, sao nó lại ở nơi này? Trong mắt nó chỉ có hình ảnh lúc ngươi chết đi, ngàn năm không mất. Ngươi buông được, nhưng nó không buông thì đau khổ là vô tận."
Người mình yêu thương chết trước mặt mình đã là chuyện vô cùng đau đớn tàn nhẫn. Huống chi mấy ngàn năm qua, ngày ngày đêm đêm đều lặp lại trước mặt mình, làm sao có thể chịu đựng được? Nàng nắm chặt bùn đất trong tay, giọng nói nhẹ tênh, không chút gợn sóng. "Vậy hãy để chàng quên đi, quên hết tất cả."
"Điều này chỉ e không dễ."
"Vì sao?"
"Năm đó nó vì ngươi mà náo loạn thiên đình, đả thương thần phật. Cướp tiên đan, còn hủy rất nhiều đan dược khác, đốt đi nhiều rừng cây thuốc. Muốn bào chế tiên đan đó lần nữa là chuyện vô cùng khó khăn." Sau khi Bạch Trạch hóa điên, đại chiến với hơn mười vạn thiên binh thiên tướng. Hắn phá nát Toả Yêu tháp khiến tam vị chân hoả lan tràn ra ngoài, thiêu cháy một vùng hơn mười dặm tiên thổ. Cả bầu trời chìm trong lửa đỏ. Ánh lửa ngút trời càng làm nổi bật ánh mắt vằn đỏ ngập tràn sát khí của hắn. Thân hình nhuốm đầy máu, như một yêu quái bách chiến bách thắng.
Mạnh Bà phảng phất thấy được tình cảnh hỗn loạn mấy ngàn năm trước. Người kia đứng ở chân trời, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nàng càng cúi thấp người. "Xin Phật Tổ chỉ dạy, làm sao mới có thể khiến chàng quên hết mọi chuyện, thoát khỏi bể khổ?"
"Mạn Đà La Hoa cạnh đường hoàng tuyền, nước sông Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, Hồng Liên như lửa trên núi Côn Luân. Dùng tất cả những thứ này nấu một chén canh bằng ngọn lửa bất diệt dưới Mười tám tầng địa ngục. Tự tay cho nó uống xong, từ nay về sau nó sẽ quên tất cả mọi chuyện về ngươi, không thể nhớ nổi trên đời còn có một người là ngươi." Phật Tổ vừa nói xong, Hồng Liên nàng dùng chính máu và nguyên thần đánh đổi xuất hiện trước mặt.
Dùng tính mạng mình đổi lấy Hồng Liên, thì ra là có công dụng thế này. Mạnh Bà bắt lấy, nắm chặt trong tay. "Chuyện đó... cũng không khó."
"Còn cần một giọt nước mắt cuối cùng của cả đời ngươi nữa. Ngươi có làm được không?"
Mạnh Bà trầm mặc một lúc, mới đáp: "Thần làm được." Sau đó nàng lại nói với Phật Tổ: "Sổ sinh tử có ghi, dương thọ của thần là tám mươi bảy năm. Nếu đã như vậy, Phật Tổ có thể để thần ở cạnh chàng vài chục năm cuối cùng này không?"
"Để làm gì?"
Mạnh Bà đứng thẳng người, nhìn bóng tối vô tận. Ánh mắt bình lặng, ngữ điệu nhàn nhạt: "Mười năm ở nhân gian, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt trên thiên giới. Chàng trước sau vẫn cố chấp sinh mạng thần ở nhân gian, thần lại không thể buông bỏ chuyện chúng thần chưa bái xong thiên địa. Đã như vậy, xin Phật Tổ để thần ở cạnh chàng chút thời gian cuối cùng ấy, hoàn thành tâm nguyện của chúng thần. Từ nay về sau không ai thiếu nợ ai nữa."
Trong bóng tối thật lâu không có tiếng trả lời. Hồi lâu sau, chỉ nghe Phật Tổ thở dài một tiếng, niệm một câu kinh.
Địa ngục vô ngần vốn hoang vắng, trống rỗng đột nhiên nổi cuồng phong, đất cát thổi cuồn cuộn. Cát sỏi bay loạn đập vào mặt. Mạnh Bà nhắm hai mắt lại, để mặc chúng quất vào người. Đến khi gió ngừng thổi, mở mắt ra là một phong cảnh hoàn toàn khác. Thiên không trong xanh vạn dặm, hoa đào tung bay khắp trời.
Bình luận truyện