Mành Chỉ Đỏ

Chương 10: 10: Hồi Ức - Lưỡng Đoạn Nhân Duyên




Thời gian này Đại Trần Quốc đang có việc hỷ.

Hộ Quốc Đại Tướng Quân Lâm Chiến Thiên đánh tan mười vạn quân Bắc Ly, hoàng đế Tiêu Nhược Cẩn ngự giá thân chinh nghênh đón tướng quân khải hoàn.

Tam quân còn cách kinh thành hơn mười dặm đã khiến dân chúng náo động cả một tòa thành.

Chốn kinh thành phồn hoa, pháo bay rợp trời, quân kì phấp phới, dân chúng bỏ mặc hàng quán, đổ xô nhau đứng hai bên vệ đường đông như mắc cửi.

Đến cả lão nhân già nua, râu tóc bạc trắng, lưng đã khòm như con tôm, vẫn cố chống gậy cà nhắc chạy theo đám thiếu niên náo nhiệt.

Đầu bên kia lại là người đàn bà có mang, bụng đã to như cái trống đánh trận, vừa đi tay vừa ôm bụng dưới, miệng không ngừng quát tháo om sòm hòng chen lên phía trước, ngửa cổ chiêm ngưỡng bóng lưng oai vệ của đại tướng quân.

Đâu đó vang lên tiếng xôn xao bàn tán.

"Đại tướng quân Lâm Chiến Thiên uy phong thần vũ, một mình xông vào giữa trận tuyến của địch, một người một kiếm phá tan ba ngàn quân, quân địch trông mà khiếp sợ, vội buông vũ khí xin hàng.

Đổi lại là ta thực không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."
Mấy tiểu hài tử đang khóc lóc bù lu bù loa trên tay mẫu thân bỗng chốc im bặt, thay vào đó lại là dòng nước nóng hổi róc rách chảy dài từ tã xuống dưới đất…
"Cái ngữ như ngươi mà cũng đòi đem ra so sánh với Lâm tướng quân, nói không biết thẹn!"
"Không chỉ như vậy thôi đâu, ta nghe rằng Bạch quý phi nơi hậu cung đang mang hài tử đầu lòng.

Bạch quý phi lại là độc sủng hậu phi của hoàng đế, lần này mà có thể sinh được một tiểu hoàng tử, không biết rằng Bạch gia sẽ phong quang vô hạn đến nhường nào đâu!"
"Nếu vị Quý phi kia sinh được con trai, vậy còn không phải là song hỷ lâm môn sao? Đại Trần Quốc ta sẽ được hưởng cảnh thái bình thịnh thế!”
Một thư sinh đứng bên đường hóng chuyện cũng cất giọng cảm thán.

"Tỷ muội huynh đệ giai liệt thổ,
Khả liên quang thái sinh môn hộ.

Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm,
Bất trọng sinh nam, trọng sinh nữ."(1)
(1) Dịch nghĩa:
"Tỷ muội huynh đệ đều được cắt đất phong quan,
Thương thay! Dùng sức một người làm rạng danh cả nhà cả họ.

Khiến cho lòng người làm cha làm mẹ trong thiên hạ,
Quý sinh gái hơn sinh trai."
Đại hán vỗ cánh tay to khoẻ vào bả vai thư sinh, khà khà cười.

"Vị huynh đệ này nói rất đúng, Bạch gia vì cô con gái này mới có thể một chân bước vào hàng ngũ thân vương quý tộc, còn không phải là được hưởng ân huệ của trời sao?."
Người thư sinh tay mân mê sờ cằm, làm ra cái dáng vẻ đắc đạo.

"Người có thể đứng thứ hạng đầu trong Mỹ Nhân bảng suốt hơn mười năm, há lại có thể là một nữ nhân tầm thường? Tiểu sinh luôn băn khoăn không biết dung nhan có thể đẹp đến mức nào lại khiến cho Hoàng đế bỏ quên hơn ba ngàn giai lệ chốn hậu cung, mê mệt độc sủng riêng mình nàng.

Thật muốn gặp vị quý phi kia một lần để mở mang tầm mắt xem thế nào mới đáng gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
Đại hán nghe vậy liền cười lớn:
"Dù dung mạo có đẹp đến đâu, trong hậu cung ba ngàn phi tần còn thiếu người có nhan sắc sao? Ngọc phù dung dễ kiếm, hoa hiểu lòng người khó cầu.

Ấy mới là cái tình mà hoàng đế dành cho Quý phi."
Người thư sinh chắp tay, mỉm cười nói:
"Vị huynh đài này tâm tư thông suốt, thật khiến tiểu sinh ngưỡng mộ."
Nói rồi tay chỉ vào tửu đi-m gần đấy.

"Ta mời huynh chén rượu, chúng ta cùng vào bên trong luận đàm thêm."
"Được, được, huynh đệ khách khí quá rồi!"
Một bóng lưng hùm, một thân hình mảnh khảnh ôm vai bá cổ dắt nhau vào tửu đi-m, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.

Hoàng cung Đại Trần Quốc, yến tiệc linh đình, tiếng sáo trúc, tiếng ca múa không ngừng nghỉ, vang vọng từ cánh cung rộng lớn xa khắp cả một chốn kinh đô náo nhiệt.


Vũ cơ xinh đẹp kiều diễm, môi hồng răng trắng, thân hình yểu điệu, uốn lượn mềm mại như bầy ong bướm giữa sắc Xuân rợp trời, khiến nhân tâm si mê, thần hồn mải miết, ngắm mãi không rời mắt.

Hoàng đế trên long kỷ sơn son thếp vàng cao hứng nâng lên Kim Long Bôi (2), tươi cười nhìn vị trung thần bên cạnh.

(2) Kim Long Bôi: Cốc uống rượu bằng vàng được chạm khắc hình rồng.

“Lần chinh chiến nơi biên quan xa xôi này nhờ có ái khanh mà Đại Trần Quốc ta mới tránh khỏi được một kiếp nạn.

Nào, quả nhân mời ái khanh một ly!”
Lâm Chiến Thiên sau khi cởi ra lớp chiến bào, thay vào một bộ quan phục lại giống như thư sinh tuấn tú, nhưng ánh mắt sắc bén của một vị dũng tướng trên sa trường lại không hề thay đổi; sát phạt mà quyết đoán.

Cái phong thái này của y e rằng đã khiến hơn một nửa thiếu nữ chốn kinh thành ôm mộng si mê mất rồi.

Y nâng lên chén rượu, vẫn giữ nguyên lễ độ quân thần.

“Được dốc sức vì bệ hạ, vì giang sơn Đại Trần Quốc là niềm vinh hạnh của thần.

Chút việc cỏn con này không đáng nhắc đến.”
Hoàng đế thở dài nhìn y, đưa tay vuốt mũi, trầm giọng nói:
“Quả nhân lên ngôi chưa lâu, căn cơ chưa vững.

Hầu hết những quan thần trong triều đều là người của tiên hoàng, mà những lão già đó vốn không có sự tín nhiệm với một hoàng tử có mẫu thân là phi tần không được sủng ái là Quả nhân, vậy nên, trong triều tuy nhiều nhân thủ, nhưng người Quả nhân có thể tin tưởng chỉ có mình ái khanh mà thôi.”
Nghe những lời tim gan của Hoàng Đế, Lâm Chiến Thiên có chút thụ sủng nhược kinh (3), nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, khách khí đáp lại:
“Bệ hạ anh minh, trọng dụng người tài.

Những gì bệ hạ đang thiếu chỉ là thời gian mà thôi.”
(3) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ hãi.

Hoàng đế cười lớn, ánh mắt khen thưởng nhìn y.

“Người hiểu lòng Quả nhân chỉ có mình ái khanh thôi! Nào, không cần giữ lễ, uống với Quả nhân thêm ly nữa!”
Nhận rượu vua ban, vậy nhưng sắc mặt Chiến Thiên vẫn trầm mặc.

Hoàng đế thấy vậy liền dò hỏi:
“Quả nhân thấy khanh có vẻ không được thoải mái từ khi khải hoàn về đến nay.

Là có chuyện gì khúc mắc sao?”
Như chỉ mong đợi một câu nói này, y kính cẩn chắp tay, thần sắc ngưng trọng, chầm chậm nói:
“Thứ cho thần làm mất nhã hứng của bệ hạ.

Thần mạn phép được nói thẳng; Quân Bắc Ly trước nay anh dũng thiện chiến.

Nay xâm lược biên giới nước ta lại gióng trống khua chiêng, đả thảo kinh xà.

Vậy mà khi thần dẫn quân ứng chiến, quân địch lại chống trả vô cùng yếu ớt, chẳng có lấy một chút sĩ khí của vạn quân xâm lược.

Thần nghi rằng, làm ra động tĩnh lớn nhường vậy ắt là kế nghi binh.”
Hoàng đế đặt chén vàng trong tay xuống, thở dài nhìn yến tiệc ca múa trước mặt.

“Quả nhân sao lại không biết đám người Bắc Ly giảo hoạt này tuyệt không dễ ứng phó như vậy! Vẫn là ái khanh suy nghĩ chu toàn.”
“Khanh liệu đã nghĩ ra cao kế gì chống lại quân địch?”
“Mong bệ hạ lắng nghe ngu kiến của thần.

Trước hết, phái người do thám những cứ điểm trọng yếu của biên giới nước ta.

Phàm là những động tĩnh lớn nhỏ đều sẽ phải nghiêm mật báo cáo.


Không những thế, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Bước đi tiếp theo của quân Bắc Ly chắc chắn không dễ đối phó.

Thế nên việc điều động số lượng lớn binh sĩ dàn xếp canh gác các cứ điểm là điều vô cùng thiết yếu.

Để làm được việc này, thần mong rằng bệ hạ có thể giao cho thần giữ Binh phù đại quân.”
Y chắp tay, giọng nói đều đều nhưng có thể khiến Hoàng Đế hiểu rõ được tình hình binh đao nơi tiền tuyến.

Trên trán hoàng đế đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Việc giao Binh phù đại quân hoàn toàn là điều khó mà thoải mái chấp thuận được.

Các vị vua từ trước đến nay đều kiêng kị việc quần thần nắm giữ binh quyền trong tay, nay Lâm Chiến Thiên yêu cầu như vậy thật sự là làm khó cho thiên tử.

Huống hồ Lâm Chiến Thiên là người của hoàng hậu, mà hoàng hậu lại đối địch với quý phi…
Nhìn y vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay như vậy khiến hoàng đế có chút không nỡ.

Người nâng cánh tay y dậy, niềm nở nói:
“Nguyện vọng của ái khanh, quả nhân sẽ suy xét.

Khanh vừa trở về, khó tránh khỏi trong người có chút mệt mỏi.

Cứ về phủ đi, ngày mai quả nhân sẽ triệu kiến khanh vào cung.”
“Nhưng..

bệ hạ… việc quân gấp rút… Nếu không nhanh… e rằng…”
Hoàng đế phất tay áo long bào, vỗ vào vai y mấy cái:
“Được rồi, cứ về đi.”
Tướng quân rời đi, yến tiệc cũng mau chóng kết thúc.

Một thân long bào chậm rãi bước về phía Nam Uyển Cung, phía sau là lão thái giám hớt hải khuyên can:
“Bệ hạ, sao bệ hạ không dùng xa giá đi đến hậu cung! Bệ hạ vừa uống rượu, ra ngoài thế này mà trúng gió e rằng sẽ tổn hại đến long thể.”
Hoàng đế chân vẫn rảo bước một đường, chỉ nhẹ giọng nói:
“Đi kiệu đến sẽ gây ồn ào, nàng ấy đang có thai, Quả nhân không muốn làm kinh động đến nàng.”
Lão thái giám chỉ biết im lặng bước theo, vừa đi vừa dáo dác nhìn xuống dưới đất như thể xẩm tìm bạc cắc.

Nam Uyển Cung hoa lệ, chỉ tính riêng vườn ngự uyển nơi đây đã có thể rộng bằng nửa ngày tản bộ.

Rộng lớn là thế, vậy nhưng nơi đây chỉ trồng có đúng một loại hoa mai trắng muốt tựa như những bông tuyết lạc lõng giữa trần ai.

Chính cung được chạm khắc điêu lan ngọc thế (4), xa hoa đến mức tột cùng.

Bước chân vào Nam Uyển Cung tinh xảo này có thể hiểu sự ân sủng của hoàng đế dành cho vị Bạch quý phi kia là lớn đến nhường nào.

(4) Điêu lan ngọc thế: Điêu (chạm khắc), lan (lan can), ngọc (ngọc thạch), thế (bậc thềm).

Ý nói lan can chạm khắc tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc quý giá.

Xa hoa là vậy, thế nhưng ngay giữa trung đình (5) lại là một chiếc xích đu bằng gỗ cũ kĩ, bên cạnh là hòn giả sơn sớm đã bị thời gian bào mòn.

Hai vật tầm thường lạc lõng giữa khung cảnh nơi Nam Uyển Cung bỗng chốc trở nên bắt mắt lạ thường.

(5) Trung đình: không gian sân bên trong và nằm chính giữa của một kiến trúc.


Chầm chậm bước vào tẩm cung, tiếng ho yếu ớt vang lên.

Người bên trong đó, thậm chí còn chẳng cần nhìn dung mạo nàng, chỉ lắng nghe tiếng ho của nàng cũng đủ biết rằng đóa hoa yếu đuối kia chính là một tuyệt đại mỹ nhân.

Tiếng cung nữ Trầm Ngư lo lắng nói:
“Nương nương, người phải giữ gìn sức khỏe chứ? Ngày thường cơ thể nương nương đã không tốt, nay mang long thai, lại càng phải chú ý đến bản thân nhiều hơn.

Nếu nương nương có mệnh hệ gì, chúng nô tỳ quả thực không sống nổi!”
Thanh âm ôn nhu, hiền hòa vang lên.

Dù chỉ là một câu nói, nhưng qua giọng nàng lại giống như khúc nhạc dịu dàng, êm ái, quyến rũ nhân tâm.

“Ta không sao, Ngư Nhi, muội hầu hạ ta cả đêm rồi, mau chóng đi nghỉ đi, đừng làm việc quá sức nữa.

Nhìn xem, da mặt muội nhợt nhạt quá rồi! Trong kho có lẽ vẫn còn kem dưỡng nhan Hoàng thượng ban tặng, muội cứ lấy mà dùng.”
Tay ngọc dịu dàng xoa lên đầu Trầm Ngư, khúc nhạc nổi lên chút âm điệu vui tươi hiếm hoi.

“Muội là nữ nhi, phải biết chú trọng nhan sắc để lấy được phu quân vừa ý chứ! Sao lại vì chăm sóc ta mà quên mất bản thân thế này!”
"Trầm Ngư không muốn lấy chồng, nương nương ở đâu, Trầm Ngư theo đấy.”
"Muội với Lạc Nhạn thật giống nhau, cố chấp đi theo ta làm gì chứ? Chi bằng ra khỏi cung, tìm cho mình một đấng lang quân, dựa dẫm cả đời còn không phải tốt hơn sao?"
"Nương nương, người đừng nói nữa, nương nương có đuổi Trầm Ngư với Lạc Nhạn đi, chúng nô tỳ cũng không đi!"
Tiếng cười khe khẽ phát ra.

Thân là phận chủ tử, vậy nhưng nàng nói chuyện với Trầm Ngư lại chẳng có dáng vẻ gì của một quý phi, chỉ đơn thuần là tình tỷ muội vô cùng sâu sắc.

“Quả đúng là ái phi của Quả nhân! Hiền lành, đức độ, ngay cả một cung nữ cũng muốn dốc lòng vì nàng.”
Hoàng đế bước chân vào tẩm điện, không biết từ lúc nào đã đứng ngay sát giường nàng.

Trầm Ngư hốt hoảng quỳ xuống hành lễ, Hoàng đế thấy vậy chỉ phất tay ý bảo lui ra.

Bạch Nghinh Uyên đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi bèn gắng gượng dựng người thi lễ.

“Bệ hạ thứ lỗi cho thần thiếp, thần thiếp không biết bệ hạ giá đáo, không thể đón tiếp chu toàn.”
Hoàng đế đưa tay đỡ lấy lưng nàng, nhẹ nhàng đặt cơ thể mềm mại của nàng nằm xuống, dịu dàng xoa xoa tay ngọc, trong giọng nói có ba phần trách cứ, bảy phần nuông chiều.

“Không phải Quả nhân đã miễn cho nàng toàn bộ những lễ nghi rườm rà rồi sao! Lần sau còn thi lễ, Quả nhân sẽ nghiêm phạt nàng!”
Nàng cất lên chất giọng nũng nịu có thể làm tan chảy trái tim bất cứ một nam nhân nào.

“Bệ hạ cũng thật không biết tốt xấu.

Dù gì thần thiếp cũng là phi tần của người, tất lại có thể thấy bệ hạ mà không hành lễ.

Người ngoài nhìn vào sẽ đồn rằng thần thiếp không hiểu chuyện, làm mất thể diện của người.”
Đưa tay nhẹ véo mũi nàng, Hoàng đế kề đầu vào ngực nàng, tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên người mỹ nhân.

“Kẻ nào không quản chặt cái lưỡi của mình, đàm tiếu lung tung về nương tử của ta, ta sẽ không tha cho kẻ đó!”
Không còn “Quả nhân” và “ái phi”, giờ đây lại là đôi phu thê ân ái.

“Miệng nhiều người xói chảy vàng (6), Cẩn lang há lại có thể quản được miệng lưỡi người đời?”
(5) Miệng nhiều người xói chảy vàng: Nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

Ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Bên ngoài đang còn yến tiệc, sao Cẩn lang đã đến Nam Uyển Cung rồi? Ngộ nhỡ quần thần…
Ngón tay đặt lên cánh môi anh đào, Nhược Cẩn chợt buông xuống làn gió Xuân khẽ chạm vào cánh hoa, rung rinh lên những xúc cảm mê đắm.

“Ta nhớ ái thê của ta, tùy tiện một chút vì nàng nào có xá gì!”
Hoa dung bỗng chốc rộ lên sắc hồng kiều mị, tuy rằng chẳng chút son phấn, vậy nhưng sắc mặt nàng lúc này có thể khiến lục cung dù có dặm phấn tô son thế nào cũng không còn ai đáng được gọi là có nhan sắc nữa.

Vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết giống như một đóa liên hoa tản mạn giữa dòng nước biếc.

Khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng muốn chiếm lấy, ôm vào lòng mà giấu đi, hận rằng không thể giữ nàng chỉ để cho riêng bản thân hưởng thụ, không cho ai được đến gần nàng, ngày ngày chung đôi, mãi mãi chẳng chia lìa.

Y đặt một tay vào bụng nàng, dịu dàng xoa xoa cái bụng phẳng lì của nàng, yêu chiều đùa bỡn:
“Để phụ thân xem hài tử lớn đến đâu rồi nào! Uyên Nhi này, so với hôm qua, hình như đứa bé này của chúng ta lớn thêm một chút rồi đó.”
Nàng choàng cánh tay ôm lấy y, nghe lời vừa rồi mà bật cười.

“Cẩn lang muốn là một tiểu hoàng tử, hay là một tiểu công chúa?"

Y đưa tay nhẹ xoắn lọn tóc đen láy của nàng, nửa nằm nửa ngồi ôm nàng vào lòng, thủ thỉ:
“Trai cũng được, mà gái cũng tốt.

Nếu nàng sinh được một công chúa, vậy ta sẽ có một tiểu Nghinh Uyên xinh đẹp, sắc sảo như mẫu phi của nó, còn nếu là con trai, chắc chắn sẽ là một quân tử ngạo khí ngút trời, thay phụ thân hoàn thành bá nghiệp."
Nàng không nói gì, chỉ yêu kiều nở một nụ cười, đầu dựa vào khuôn ngực rắn chắc của y.

Y nhẹ lướt qua đôi mắt lưu ly một nụ hôn, rủ rỉ vào tai nàng:
"Tiểu hồ ly này của ta, vì nàng, ta nguyện bị hút mất hồn phách, một lòng một dạ si mê nàng mà thôi!"
Nàng thẹn thùng hơi đẩy y ra, cánh môi anh đào khe khẽ chu lên.

“Đều là đôi phu phụ già cả rồi, chàng lại nói mấy lời đường mật nhường này, ai chịu cho nổi!”
Y cười lớn, lại sát vào người nàng, ngón tay lần theo vạt áo mỏng, chiếm trọn lấy vòng eo thon thả.

Ngọc ấm hương nồng trong tay (7), hà cớ gì lại chịu để phí phạm.

(7) Ngọc ấm hương nồng: ý nói cơ thể người con gái ấm áp như ngọc, mềm mại mà ngát hương.

“Ta có thể đã già, nhưng Uyên Nhi của ta không thể già được.

Trong mắt ta, Uyên Nhi sẽ mãi luôn đẹp như lúc đầu đôi ta gặp gỡ!”
Trên đời này, liệu mấy ai có thể có diễm phúc chiếm trọn được tấm chân tình của bậc đế vương? Bạch Nghinh Uyên có thể khiến cho Tiêu Nhược Cẩn một lòng một dạ với nàng như vậy, phải chăng nàng đã là nữ tử hạnh phúc nhất thế gian?
Nơi hậu viện, chỉ cách tẩm điện vài bước chân, trên bộ ghế sứ lưu ly, một thiếu niên thân vận lục y lặng lẽ dốc từng ngụm rượu, để mặc hơi men ngấm vào lục phủ ngũ tạng, khổ sầu vô biên.

Nữ nhân mà hắn đã từng thề nguyền cả đời yêu thương đang ở đây, tay trong tay với một nam nhân khác, cùng y ướp mật uyên ương nên cả cái Nam Uyển cung xa hoa tráng lệ này.

Ngọc Minh kiếm uy danh thiên hạ chua chát rơi xuống, để lại trên tay y một vò rượu đắng ngắt.

Hắn đã từng hứa với nàng, cho dù nàng có ở đâu, mặc kệ rằng người nàng yêu có là ai đi chăng nữa, hắn sẽ luôn theo sau nàng, bảo vệ nàng cho đến hết cuộc đời.

Lúc đó hắn nào biết được, mối tình duyên giữa nàng và hắn lại vô cùng ngắn ngủi, lại ngang trái đến đau thắt tâm can đến nhường vậy.

Chính tay hắn đã đẩy người hắn yêu thương nhất vào chốn hoàng cung lầu son gác tía, làm nữ nhân của một nam nhân trong tay có hơn ba ngàn giai lệ.

Quan trọng hơn cả, đó chính là nàng đã không còn là nữ nhân của hắn.

Nàng giờ đây mang thân phận của một quý phi hưởng sự độc sủng của hoàng đế, là nữ nhân cao cao tại thượng mà hắn chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu (8).

(8) Khả ngộ bất khả cầu: Những thứ tốt đẹp chỉ có thể gặp gỡ, chẳng thể cưỡng ép mà có được.

Từng ngụm rượu như lớp sương mù bao phủ lấy thần trí, tầng tầng lớp lớp đều muốn giằng xé tâm can hắn thành nhiều mảnh, cứ đau đớn, cứ giày vò nhường vậy, cuối cùng thứ hắn để lại chỉ còn là cái xác vô hồn mang trong mình thứ tình yêu của dĩ vãng.

Hắn ngửa cổ lên trời, trông áng mây trắng lại tưởng nhớ dung nhan nàng lần đầu gặp gỡ.

Khi ấy nàng đến với y trong bộ y phục trắng muốt, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm, dung nhan kiều diễm như ẩn như hiện trước mắt y.

Nàng ngây ngô cất lên chất giọng mềm mại.

“Ngọc sư huynh, huynh võ công cao cường như vậy, lần sau lên núi, huynh cho muội bay theo cùng huynh nhé!”
“Nha đầu ngốc, đó không phải bay, mà là tuyệt kĩ khinh công của phái Côn Luân.

Nếu muội thích, ta sẽ dạy cho muội.”
Tiếng cười vàng ngọc rung rinh nương theo gió, thổi lên làn gió mát lành cho đỉnh Côn Luân vốn thanh tĩnh, tịch mịch.

“Rồi sẽ có một ngày, muội sẽ tự bay lên đỉnh núi, không cần huynh phải bế muội lên nữa!”
“Ta sẽ chờ muội!”
Y nhắm mắt.

Mảnh quá khứ đứt đoạn đã từ hơn chục năm về trước lại tưởng chừng như mới ngày hôm qua.

Mộng cảnh sao có thể đẹp đẽ, nhiều tư vị đến thế? Khiến người ta ước muốn mãi không tỉnh lại, chỉ một lòng một dạ cầu tình mê ý loạn, mong mỏi cho những khát khao, chấp niệm từ tận đáy lòng.

Nơi kim ốc trang thành, hai bóng người đắm chìm trong ân ái.

Bên ngoài ngự uyển trắng muốt hoa mai, lẻ loi dáng người tiều tụy, sớm đã vì bi lụy mà trở nên khô héo, mông lung.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện