Manh Hậu
Chương 36
Đúng là cuối thu lá phong đỏ, xe ngựa băng qua rừng phong, chấn động đến mức lá phong xào xạc tuôn rơi.
Đến lúc này, Đỗ Mạn Thanh mới cảm thấy buồn bã lúc chia ly, không khỏi nhấc màn xe lên, hướng về phía xe ngựa đi bên cạnh, khẽ gọi: "Hoàng nhi!"
Mộ Dung Khuê tai thính, nghe được một tiếng gọi khẽ khàng này, lập tức bảo với phu xe: “Ngừng!”
Đám thị vệ đi theo sát phía sau cũng dừng lại, tiếng bánh xe cùng với tiếng vó ngựa hãm lại, nghe khá chói tai.
Mộ Dung Khuê lại không thèm để ý đến gì khác, lập tức nhảy xuống xe ngựa rồi nhảy tót lên xe của Đỗ Mạn Thanh, ngồi xổm trước mặt Đỗ Mạn Thanh, cầu xin: "Mẫu hậu, đừng rời bỏ nhi tử!"
“Ngươi biết là ta muốn đi?" Giọng Đỗ Mạn Thanh ảm đạm xuống, có chút run sợ.
Mộ Dung Khuê quay lại, kéo kín màn xe, sau đó dựa đầu vào đầu gối Đỗ Mạn Thanh, buồn buồn nói: “Đương nhiên nhi tử biết mẫu hậu muốn rời đi.”
Đỗ Mạn Thanh cắn môi, sờ sờ đầu Mộ Dung Khuê, rốt cuộc không có cách nào thốt ra lời hứa hẹn gì cả, chỉ nói: “Đợi ta đến từ đường Đỗ thị xem một cái đã, xem xong rồi nói sau!”
Mộ Dung Khuê cũng biết, hiện nay đã ra khỏi thành, gần tới từ đường Đỗ thị rồi, Đỗ Mạn Thanh không đến đó xem một chút, làm sao có thể cam tâm?
Mộ Dung Khuê khe khẽ thở dài, đang định nói chuyện, đột nhiên chợt nghe thấy Thạch Cố Hành hét lớn một tiếng, nói: "Bảo hộ Hoàng thượng cùng thái hậu!"
"Xảy ra chuyện gì?" Đỗ Mạn Thanh theo bản năng muốn vén màn xe ra nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì, lại bị Mộ Dung Khuê giữ chặt lại, kéo xuống phía dưới ghế ngồi, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Nàng còn chưa kịp kêu sợ hãi, bên tai chợt nghe thấy tiếng vang ngập trời. Bỗng có ánh sáng chợt lóe qua khe hở của vải mành, tiếp theo “phập” một tiếng, có một mũi tên bắn vào trong xe ngựa, găm thẳng vào thành xe.
"A!" Đỗ Mạn Thanh kêu lên sợ hãi, nếu không phải hoàng đế nhi tử nhanh tay, kéo mình xuống dưới ghế ngồi, vậy chẳng phải mũi tên này sẽ bắn vào cổ họng mình hay sao?
Mộ Dung Khuê ấn một cái trên ghế ngồi, chỗ vải mành chợt vang lên ‘két’ một tiếng, một tấm sắt nâng lên, chặn màn xe lại. Chỉ nghe một loạt tiếng bụp bụp, giống như là mũi tên bắn lên trên tấm sắt rồi bị bật ra văng xuống đất.
"Mẫu hậu đừng sợ, cả ba mặt của thùng xe đều bọc tấm sắt hết, trong phút chốc đao kiếm không đâm xuyên qua được đâu.” Mộ Dung Khuê ôm lấy Đỗ Mạn Thanh, trấn an nói: "Thạch Cố Hành đã sắp xếp hết cả rồi, chẳng qua chỉ là dụ rắn ra khỏi hang thôi.”
Đỗ Mạn Thanh nghe nói Thạch Cố Hành đã có an bài, lòng cũng bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi Mộ Dung Khuê: "Xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Khuê dán vào tai Đỗ Mạn Thanh, nói: "Lữ Lương cấu kết với người Kim quốc, tìm cơ hội muốn diệt trừ nhi tử, để Cao Bình vương lên ngôi. Lúc này nhi tử làm mồi, dẫn bọn họ đi ra, rồi lại lệnh cho Thạch Uy làm bọ ngựa bắt ve, bao vây ở bên ngoài, tương kế tựu kế, diệt trừ tứ đại Thị lang."
Đỗ Mạn Thanh không nhịn được xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, hoàng đế nhi tử biết tự bảo vệ mình, thật sự khiến người ta vui mừng nha!
Lợi dụng lúc này, Mộ Dung Khuê kể về chuyện Thái tổ cắt máu ăn thề với tứ đại Thị lang, thở dài: "Nhi tử làm như vậy, cũng là vi phạm lời thề. Chỉ là, nếu không làm thế, quốc gia không yên, nhi tử cũng không ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế này được, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn họ ám toán hạ gục.”
Trong suy nghĩ của Mộ Dung Khuê, nếu Đỗ Mạn Thanh là nữ thần xuyên qua, hiển nhiên là có kiến thức bất phàm, việc mình vi phạm lời huyết thệ, biết đâu nàng có thể đưa cho mình một ít sáng kiến cũng không chừng.
Bên ngoài tiếng chém giết ngựa hí rợp trời, Đỗ Mạn Thanh hiểu, lần này Mộ Dung Khuê đã ra lệnh dốc toàn lực hạ sát thủ. Nhưng người cổ đại coi trọng lời thề, một khi giết tứ đại Thị lang, Mộ Dung Khuê cũng khó có thể an lòng.
Đỗ Mạn Thanh trầm ngâm một lát, cúi đầu nói: “Trong lời huyết thệ đã đưa ra hứa hẹn, để tứ đại Thị lang cả đời được vinh hoa, nếu mảy may vi phạm, Nam Chu sẽ diệt vong. Như vậy, cớ sao Nam Chu không thể diệt vong theo lời thề?”
Mộ Dung Khuê ngẩng đầu, mắt sáng rực lên, cười nói: “Sao nhi tử lại không thể nghĩ ra điều này chứ? Mẫu hậu không hổ là nữ thần xuyên qua, quả nhiên là bất phàm."
Đỗ Mạn Thanh cười mỉm nói: “Chẳng qua, thay đổi triều đại, nhất định phải có lý do.”
“Chỉ cần nói Thái tổ báo mộng là được.” Tảng đá lớn trong lòng Mộ Dung Khuê rơi xuống, cười nói: "Nam Chu diệt vong, Đại Chu ra đời! Lại vừa vặn mượn chuyện thay đổi triều đại này, điều động chức quan cao thấp, một lần hành động, áp chế những người còn sót lại trong tứ đại Thị lang.”
Trong lúc bọn họ ngồi dưới đất nói chuyện, tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài cũng dần dần ngừng lại, tiếng Thạch Cố Hành vang lên phía sau xe ngựa: "Hoàng thượng, thích khách đã bị diệt trừ.”
Mộ Dung Khuê mừng rỡ, ấn một cái lên ghế ngồi, đợi đến khi tấm sắt két một tiếng lùi về dưới thùng xe, hắn lập tức vén rèm lên. Nhưng chợt có ánh sáng sắc bén lóe lên, có người cầm chủy thủ đâm về hướng hắn.
Lúc Mộ Dung Khuê vén rèm, Đỗ Mạn Thanh vừa vặn lấy điện thoại di động ra xem, vừa mới thấy trên màn hình di động có ánh sáng chợt lóe, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, nàng không chút nghĩ ngợi, nhảy dựng lên, giơ di động về phía trước chắn lại, vừa vặn che lên chỗ chủy thủ đâm vào, chỉ nghe “rắc” một tiếng, mảnh nhỏ văng ra khắp nơi.
Mộ Dung Khuê hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, nện lên mặt người cầm chủy thủ, một kích đắc thủ, lại nhấc chân đạp xuống. Cùng lúc đó, Thạch Cố Hành cũng hét lớn một tiếng, vòng ra trước xe, một kiếm đâm xuống người thích khách vừa giả chết lúc nãy.
Đợi đến khi thích khách đã ngã xuống đất, Mộ Dung Khuê mới quay lại nhìn Đỗ Mạn Thanh, gấp gáp hỏi: "Mẫu hậu không bị thương chứ?”
Đỗ Mạn Thanh đã dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện đi động của mình bị hủy, thoáng chốc lại ngẩn ngơ. Không có di động, làm sao mà về đây?
Lúc Mộ Dung Khuê nói chuyện, cũng đã đi tới kiểm tra tay của Đỗ Mạn Thanh, thấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải của nàng chảy máu, biết là bị mảnh vỡ của bảo vật làm trầy da, vội vàng quay sang hỏi Thạch Cố Hành: "Thuốc mỡ đâu?"
Thạch Cố Hành ném một lọ thuốc mỡ ra, lại bẩm: "Hoàng thượng, Cao Bình vương..."
Mộ Dung Khuê thở dài một tiếng, nói: "Cao Bình vương là ca ca của trẫm, lần này có thích khách, hắn vì bảo vệ trẫm, đã anh dũng hy sinh."
Thạch Cố Hành đáp: “Vâng.” Hắn nói xong, cầm chủy thủ của thích khách giả chết lúc nãy, vòng qua một chỗ khác, xách Mộ Dung Sâm bị hắn trói chặt tay chân, bịt miệng không thể nói gì lên, thở dài một tiếng nói: "Cao Bình vương, xin lỗi. Ngươi đã có lòng muốn gây rối, cần phải dự đoán được sẽ có ngày hôm nay.”
Hai mắt Mộ Dung Sâm đỏ rực, sống chết trừng Thạch Cố Hành, dường như không tin mình sẽ chết mà không ai biết đến như thế.
Thạch Cố Hành không nói gì nhiều, chủy thủ trong tay đâm một phát thẳng vào tim Mộ Dung Sâm, kết liễu tính mạng của hắn.
Bên kia, Mộ Dung Khuê bôi thuốc mỡ cho Đỗ Mạn Thanh xong, Thạch Uy cũng đã tiến đến, bẩm báo lại quá trình, nói: “Thần nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, đã tru diệt tứ đại Thị lang, đồng thời đuổi theo bao vây tiêu diệt thích khách, hiện giờ thích khách đã bị diệt trừ sạch.”
“Tốt!” Mặt Mộ Dung Khuê đầy vẻ vui mừng, phân phó nói: "Thạch lão tướng quân ở lại giải quyết hậu quả cho xong, để Cố Hành hộ tống chúng ta đến từ đường Đỗ thị."
Đỗ Mạn Thanh nhìn mảnh vỡ đi động rải đầy trong xe, ỉu xìu xìu nói: “Di động bị hủy rồi, cho dù có đến từ đường Đỗ thị, chỉ sợ cũng không trở về được."
Mộ Dung Khuê quay ngoắt đầu lại, "Mẫu hậu là nhờ vào bảo vật này mới xuyên qua?"
Đỗ Mạn Thanh cực kỳ đau đớn gật đầu.
Mộ Dung Khuê bỗng chốc ôm lấy Đỗ Mạn Thanh, "Mẫu hậu, mẫu hậu, cả đời này nhi tử đều sẽ đối xử tốt với người.”
“Nếu đã đến đây, vẫn nên đi đến từ đường nhìn một cái rồi về thôi!” Đỗ Mạn Thanh phẫn nộ nói.
Mộ Dung Khuê mỉm cười phân phó Thạch Cố Hành lái xe. Vì để chắc chắn sẽ đạt được mục đích, hắn đã sớm định ra kế hoạch, dẫn Đỗ Mạn Thanh đến một ngọn núi nhỏ cách từ đường Đỗ thị không xa.
Đến lúc này, Đỗ Mạn Thanh mới cảm thấy buồn bã lúc chia ly, không khỏi nhấc màn xe lên, hướng về phía xe ngựa đi bên cạnh, khẽ gọi: "Hoàng nhi!"
Mộ Dung Khuê tai thính, nghe được một tiếng gọi khẽ khàng này, lập tức bảo với phu xe: “Ngừng!”
Đám thị vệ đi theo sát phía sau cũng dừng lại, tiếng bánh xe cùng với tiếng vó ngựa hãm lại, nghe khá chói tai.
Mộ Dung Khuê lại không thèm để ý đến gì khác, lập tức nhảy xuống xe ngựa rồi nhảy tót lên xe của Đỗ Mạn Thanh, ngồi xổm trước mặt Đỗ Mạn Thanh, cầu xin: "Mẫu hậu, đừng rời bỏ nhi tử!"
“Ngươi biết là ta muốn đi?" Giọng Đỗ Mạn Thanh ảm đạm xuống, có chút run sợ.
Mộ Dung Khuê quay lại, kéo kín màn xe, sau đó dựa đầu vào đầu gối Đỗ Mạn Thanh, buồn buồn nói: “Đương nhiên nhi tử biết mẫu hậu muốn rời đi.”
Đỗ Mạn Thanh cắn môi, sờ sờ đầu Mộ Dung Khuê, rốt cuộc không có cách nào thốt ra lời hứa hẹn gì cả, chỉ nói: “Đợi ta đến từ đường Đỗ thị xem một cái đã, xem xong rồi nói sau!”
Mộ Dung Khuê cũng biết, hiện nay đã ra khỏi thành, gần tới từ đường Đỗ thị rồi, Đỗ Mạn Thanh không đến đó xem một chút, làm sao có thể cam tâm?
Mộ Dung Khuê khe khẽ thở dài, đang định nói chuyện, đột nhiên chợt nghe thấy Thạch Cố Hành hét lớn một tiếng, nói: "Bảo hộ Hoàng thượng cùng thái hậu!"
"Xảy ra chuyện gì?" Đỗ Mạn Thanh theo bản năng muốn vén màn xe ra nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì, lại bị Mộ Dung Khuê giữ chặt lại, kéo xuống phía dưới ghế ngồi, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Nàng còn chưa kịp kêu sợ hãi, bên tai chợt nghe thấy tiếng vang ngập trời. Bỗng có ánh sáng chợt lóe qua khe hở của vải mành, tiếp theo “phập” một tiếng, có một mũi tên bắn vào trong xe ngựa, găm thẳng vào thành xe.
"A!" Đỗ Mạn Thanh kêu lên sợ hãi, nếu không phải hoàng đế nhi tử nhanh tay, kéo mình xuống dưới ghế ngồi, vậy chẳng phải mũi tên này sẽ bắn vào cổ họng mình hay sao?
Mộ Dung Khuê ấn một cái trên ghế ngồi, chỗ vải mành chợt vang lên ‘két’ một tiếng, một tấm sắt nâng lên, chặn màn xe lại. Chỉ nghe một loạt tiếng bụp bụp, giống như là mũi tên bắn lên trên tấm sắt rồi bị bật ra văng xuống đất.
"Mẫu hậu đừng sợ, cả ba mặt của thùng xe đều bọc tấm sắt hết, trong phút chốc đao kiếm không đâm xuyên qua được đâu.” Mộ Dung Khuê ôm lấy Đỗ Mạn Thanh, trấn an nói: "Thạch Cố Hành đã sắp xếp hết cả rồi, chẳng qua chỉ là dụ rắn ra khỏi hang thôi.”
Đỗ Mạn Thanh nghe nói Thạch Cố Hành đã có an bài, lòng cũng bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi Mộ Dung Khuê: "Xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Khuê dán vào tai Đỗ Mạn Thanh, nói: "Lữ Lương cấu kết với người Kim quốc, tìm cơ hội muốn diệt trừ nhi tử, để Cao Bình vương lên ngôi. Lúc này nhi tử làm mồi, dẫn bọn họ đi ra, rồi lại lệnh cho Thạch Uy làm bọ ngựa bắt ve, bao vây ở bên ngoài, tương kế tựu kế, diệt trừ tứ đại Thị lang."
Đỗ Mạn Thanh không nhịn được xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, hoàng đế nhi tử biết tự bảo vệ mình, thật sự khiến người ta vui mừng nha!
Lợi dụng lúc này, Mộ Dung Khuê kể về chuyện Thái tổ cắt máu ăn thề với tứ đại Thị lang, thở dài: "Nhi tử làm như vậy, cũng là vi phạm lời thề. Chỉ là, nếu không làm thế, quốc gia không yên, nhi tử cũng không ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế này được, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn họ ám toán hạ gục.”
Trong suy nghĩ của Mộ Dung Khuê, nếu Đỗ Mạn Thanh là nữ thần xuyên qua, hiển nhiên là có kiến thức bất phàm, việc mình vi phạm lời huyết thệ, biết đâu nàng có thể đưa cho mình một ít sáng kiến cũng không chừng.
Bên ngoài tiếng chém giết ngựa hí rợp trời, Đỗ Mạn Thanh hiểu, lần này Mộ Dung Khuê đã ra lệnh dốc toàn lực hạ sát thủ. Nhưng người cổ đại coi trọng lời thề, một khi giết tứ đại Thị lang, Mộ Dung Khuê cũng khó có thể an lòng.
Đỗ Mạn Thanh trầm ngâm một lát, cúi đầu nói: “Trong lời huyết thệ đã đưa ra hứa hẹn, để tứ đại Thị lang cả đời được vinh hoa, nếu mảy may vi phạm, Nam Chu sẽ diệt vong. Như vậy, cớ sao Nam Chu không thể diệt vong theo lời thề?”
Mộ Dung Khuê ngẩng đầu, mắt sáng rực lên, cười nói: “Sao nhi tử lại không thể nghĩ ra điều này chứ? Mẫu hậu không hổ là nữ thần xuyên qua, quả nhiên là bất phàm."
Đỗ Mạn Thanh cười mỉm nói: “Chẳng qua, thay đổi triều đại, nhất định phải có lý do.”
“Chỉ cần nói Thái tổ báo mộng là được.” Tảng đá lớn trong lòng Mộ Dung Khuê rơi xuống, cười nói: "Nam Chu diệt vong, Đại Chu ra đời! Lại vừa vặn mượn chuyện thay đổi triều đại này, điều động chức quan cao thấp, một lần hành động, áp chế những người còn sót lại trong tứ đại Thị lang.”
Trong lúc bọn họ ngồi dưới đất nói chuyện, tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài cũng dần dần ngừng lại, tiếng Thạch Cố Hành vang lên phía sau xe ngựa: "Hoàng thượng, thích khách đã bị diệt trừ.”
Mộ Dung Khuê mừng rỡ, ấn một cái lên ghế ngồi, đợi đến khi tấm sắt két một tiếng lùi về dưới thùng xe, hắn lập tức vén rèm lên. Nhưng chợt có ánh sáng sắc bén lóe lên, có người cầm chủy thủ đâm về hướng hắn.
Lúc Mộ Dung Khuê vén rèm, Đỗ Mạn Thanh vừa vặn lấy điện thoại di động ra xem, vừa mới thấy trên màn hình di động có ánh sáng chợt lóe, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, nàng không chút nghĩ ngợi, nhảy dựng lên, giơ di động về phía trước chắn lại, vừa vặn che lên chỗ chủy thủ đâm vào, chỉ nghe “rắc” một tiếng, mảnh nhỏ văng ra khắp nơi.
Mộ Dung Khuê hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, nện lên mặt người cầm chủy thủ, một kích đắc thủ, lại nhấc chân đạp xuống. Cùng lúc đó, Thạch Cố Hành cũng hét lớn một tiếng, vòng ra trước xe, một kiếm đâm xuống người thích khách vừa giả chết lúc nãy.
Đợi đến khi thích khách đã ngã xuống đất, Mộ Dung Khuê mới quay lại nhìn Đỗ Mạn Thanh, gấp gáp hỏi: "Mẫu hậu không bị thương chứ?”
Đỗ Mạn Thanh đã dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện đi động của mình bị hủy, thoáng chốc lại ngẩn ngơ. Không có di động, làm sao mà về đây?
Lúc Mộ Dung Khuê nói chuyện, cũng đã đi tới kiểm tra tay của Đỗ Mạn Thanh, thấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải của nàng chảy máu, biết là bị mảnh vỡ của bảo vật làm trầy da, vội vàng quay sang hỏi Thạch Cố Hành: "Thuốc mỡ đâu?"
Thạch Cố Hành ném một lọ thuốc mỡ ra, lại bẩm: "Hoàng thượng, Cao Bình vương..."
Mộ Dung Khuê thở dài một tiếng, nói: "Cao Bình vương là ca ca của trẫm, lần này có thích khách, hắn vì bảo vệ trẫm, đã anh dũng hy sinh."
Thạch Cố Hành đáp: “Vâng.” Hắn nói xong, cầm chủy thủ của thích khách giả chết lúc nãy, vòng qua một chỗ khác, xách Mộ Dung Sâm bị hắn trói chặt tay chân, bịt miệng không thể nói gì lên, thở dài một tiếng nói: "Cao Bình vương, xin lỗi. Ngươi đã có lòng muốn gây rối, cần phải dự đoán được sẽ có ngày hôm nay.”
Hai mắt Mộ Dung Sâm đỏ rực, sống chết trừng Thạch Cố Hành, dường như không tin mình sẽ chết mà không ai biết đến như thế.
Thạch Cố Hành không nói gì nhiều, chủy thủ trong tay đâm một phát thẳng vào tim Mộ Dung Sâm, kết liễu tính mạng của hắn.
Bên kia, Mộ Dung Khuê bôi thuốc mỡ cho Đỗ Mạn Thanh xong, Thạch Uy cũng đã tiến đến, bẩm báo lại quá trình, nói: “Thần nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, đã tru diệt tứ đại Thị lang, đồng thời đuổi theo bao vây tiêu diệt thích khách, hiện giờ thích khách đã bị diệt trừ sạch.”
“Tốt!” Mặt Mộ Dung Khuê đầy vẻ vui mừng, phân phó nói: "Thạch lão tướng quân ở lại giải quyết hậu quả cho xong, để Cố Hành hộ tống chúng ta đến từ đường Đỗ thị."
Đỗ Mạn Thanh nhìn mảnh vỡ đi động rải đầy trong xe, ỉu xìu xìu nói: “Di động bị hủy rồi, cho dù có đến từ đường Đỗ thị, chỉ sợ cũng không trở về được."
Mộ Dung Khuê quay ngoắt đầu lại, "Mẫu hậu là nhờ vào bảo vật này mới xuyên qua?"
Đỗ Mạn Thanh cực kỳ đau đớn gật đầu.
Mộ Dung Khuê bỗng chốc ôm lấy Đỗ Mạn Thanh, "Mẫu hậu, mẫu hậu, cả đời này nhi tử đều sẽ đối xử tốt với người.”
“Nếu đã đến đây, vẫn nên đi đến từ đường nhìn một cái rồi về thôi!” Đỗ Mạn Thanh phẫn nộ nói.
Mộ Dung Khuê mỉm cười phân phó Thạch Cố Hành lái xe. Vì để chắc chắn sẽ đạt được mục đích, hắn đã sớm định ra kế hoạch, dẫn Đỗ Mạn Thanh đến một ngọn núi nhỏ cách từ đường Đỗ thị không xa.
Bình luận truyện