Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Chương 14: Biến Cường Đi, Triệu Vân!
Tôn Vũ suy nghĩ một chút, từ trong góc phòng lấy ra một thanh trúc mâu, đưa cho Triệu Vân rồi nói: “Cầm lấy đi, nếu như về sau ngươi muốn luôn luôn đi theo ta, có thể sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Nếu như ngươi không thể tự bảo vệ mình, ta sẽ không mang ngươi theo. Vì thế… Ngươi hãy dốc sức luyện tập, nếu như ngươi không mạnh mẽ lên ta sẽ không cho phép ngươi đi theo ta.”
Triệu Vân nhận lấy trúc mâu, cắn răng nói: “Chỉ cần mạnh mẽ lên là được?”
“Đúng, chỉ cần ngươi mạnh lên ta sẽ không vứt bỏ ngươi.” Tôn Vũ thở dài: “Cho ngươi thời gian ba năm, nếu ngươi không làm được, ta cũng không cần ngươi nữa.”
Triệu Vân cắn môi, có phần muốn khóc, nhưng cuối cùng cũng không có khóc lên, nàng nắm thật chặt trúc mâu trên tay nói: “Ta sẽ đi luyện tập, ta sẽ trở nên mạnh mẽ.”
Chỉ một lúc sau, dưới ánh trăng truyền đến âm thanh trúc mâu vung vẩy. Đáng tiếc âm thanh này nghe vô cùng yếu ớt, thật không biết Triệu Vân cứ luyện tập như vậy có tác dụng gì không? Tôn Vũ thở dài, quấn chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Vũ bị tiếng kèn lệnh đánh thức. Đã đến giờ Thìn (7h-9h sáng), trên bầu trời vừa mới tỏa ra màu trắng bạc!
Tôn Vũ ra khỏi phòng, chứng kiến Triệu Vân tay cầm trúc mâu, còn đang ra sức vung vẩy trong sân. Nhìn thấy Tôn Vũ rời giường, Triệu Vân thều thào nói: “ Tiên sinh, ta không lười biếng, ta đã luyện tập cả đêm…”. Vừa dứt lời, nàng liền ngửa mặt lên trời ngã xuống, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết thả cán mâu, chậm rãi gục xuống.
Ôi, ta bắt nạt tiểu la lỵ làm gì, thật đáng thương. Tôn Vũ vội vàng đi tới đỡ Triệu Vân, trên mặt nàng tái nhợt, bởi vì gắng sức quá mức mà gò má đỏ bừng.
“Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, đừng vứt bỏ ta…” Triệu Vân thấp giọng nói xong, từ từ nhắm mắt lại, đã ngủ rồi.
Đứng cũng có thể ngủ, ngươi thật là có bản lĩnh. Tôn Vũ cõng nàng trên lưng, hướng về phía doanh trại chậm rãi đi tới.
Lúc này cả binh doanh đã thức dậy, mấy nghìn Bạch mã nghĩa quân đang sửa soạn chờ phân phó. Các binh sĩ có nhiệm vụ thu thập doanh trướng, vận chuyển binh khí, phân phối lương thực đi tới đi lui. Cả đại doanh náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn vậy.
Đội trưởng Bạch mã nghĩa quân Vương Môn đứng ở trước cửa đại doanh, hắn dùng ánh mắt ghen tị lướt qua Tôn Vũ, hừ lạnh nói: “Thật không biết tự trọng, sáng sớm cõng nữ nhân đi tới đi lui. Người như vậy cũng muốn đạt được sự ưu ái của chúa công sao?”
Ngiến răng, bệnh thần kinh à, ta cõng nha hoàn nhà ta liên quan gì tới ngươi? Tôn Vũ cũng không phải là người dễ xúc động, hắn chỉ liếc Vương Môn một cái, liền đem tên hề này quăng ra sau lưng.
Khoảng nửa canh giờ sau, năm nghìn Bạch mã ngĩa quân đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất chinh. Năm nghìn con ngựa trắng, năm nghìn chiếc áo choàng trắng lướt qua khiến người ta hoa mắt. Tôn Vũ cũng cưỡi một con ngựa trắng xen lẫn vào trong Bạch Mã nghĩa quân, trên lưng ngựa còn đặt tiểu nha hoàn Triệu Vân.
Công Tôn Toản đứng ở đầu quân, roi ngựa hướng về phía tây bắc chỉ một cái, cao giọng nói: “Đem giặc Ô Hoàn đuổi ra khỏi U Châu!”
Đại quân vừa định xuất phát, trinh sát đột nhiên hồi báo: “Chủ công, quân Ô Hoàn sau khi đóng quân một đêm tại tây bắc, đột nhiên lại chuyển sang hướng đông bắc, hướng về phía Liêu Tây đi rồi.”
Công Tôn Toản nhíu mày, hỏi: “ Quân địch muốn làm gì? Từ hướng tây bắc chuyển sang đông bắc, việc này chắc chắn có nguyên do.”
Thám báo đưa tin: “Nghe nói Ô Hoàn có một nhóm quân khác, do đại tướng Khâu Lực Cư dẫn đầu làm loạn Liêu Tây. Trương Thuần nhất định là đi hội hợp với Khâu Lực Cư.”
“Hừ!” Công Toan Toản hừ lạnh nói: “Mặc kệ chúng hội hợp ai, Bạch Mã nghĩa quân của ta, Ô Hoàn không chịu nổi một kích. Chúng ta nhắm hướng đông bắc truy kích.”
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, một mảnh mây trắng bắt đầu hướng về phía Đông Bắc cuốn đi. Công Tôn Toản đánh ngựa phía trước, nhìn Tôn Vũ ở sát bên người, trong lòng vui mừng, nhịn không được nhu tình muôn vạn.
Thế nhưng trong nội tâm của Tôn Vũ lại đang suy nghĩ, đi theo nhuyễn muội tử đánh trận, ôi, thực sự là làm cho người ta phiền muộn. Muội tử này nếu không có loại võ tướng kỹ làm càn “Bạch Mã” này, ai sẽ để ý đến nàng?
Võ tướng kỹ a, chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ một chiêu võ tướng kỹ cao cấp lam sắc, lúc đó cũng không cần dựa vào nhuyễn muội tử như này để kiếm cơm ăn rồi.
Đại quân hướng về phía đông bắc, không mất bao lâu liền nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều đồ vật bị vứt bỏ. roi ngựa đứt rời, túi đựng nước bị mũi tên bắn thủng, trường mâu bị gãy,… Những thứ này rõ ràng là do đại quân Ô Hoàn bỏ lại khi rút lui.
Công Tôn Toản rất vui nói: “Phương hướng truy kích không sai. Mọi người mau tăng tốc, tranh thủ lúc này đánh cho người Ô Hoàn năm năm không dám vượt qua biên giới.”
Đại tướng Nghiêm Cương thở dài nói: “Đều là bởi vi Ô Hoàn làm loạn, khiến cho quân ta luôn luôn phải dây dưa tại mặt bắc. Bằng không đã sớm có thể cùng Viên Thiệu ở phía nam mạnh tay đọ sức một lần rồi.”
Điền Dự cười nói: “Bây giờ chẳng phải tốt sao? Một trận chiến đánh đuổi Ô Hoàn, chúng ta có thể rút quân xuôi về nam, thoải mái cùng Viên Thiệu tranh đoạt địa bàn.”
Tôn Vũ ở bên cạnh nghe được, trong bụng không khỏi nghi hoặc. Trong thế giới kia của mình, Công Tôn Toản bại trận trước Viên Thiệu. Không thể tưởng tượng được trong thế giới này Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu vẫn là địch nhân tranh đoạt địa bàn. Nếu như Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu đánh nhau, liệu có chết không? Nếu như nàng chết rồi, ta lại đi vào nhà ai lĩnh tiền lương đây?
----------------------------
Truy kích đã giằng co suốt ba ngày, phía trước gió thổi tới mang theo một mùi máu tươi rất nhẹ.
Dưới áp lực truy kích của Bạch mã nghĩa quân, Trương Thuần mang theo hai vạn đại quân Ô Hoàn càng không ngừng hướng về phía đông bắc tháo chạy, không ngừng có kỵ binh Ô Hoàn tụt lại phía sau bị quân Bạch Mã giết chết. Khoảng cách hai bên cũng càng ngày càng gần.
Quân Ô Hoàn tuy rằng số lượng vượt xa Bạch Mã quân, nhưng một là không tinh nhuệ bằng Bạch Mã quân, hai là Bạch Mã quân còn có võ tướng kỹ “Bạch mã” của Công Tôn Toản trợ lực, mặt khác còn có Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương, ba đại tướng có võ tướng kỹ, Trương Thuần căn bản không dám quay lại cùng Bạch Mã quân giao chiến.
Hôm nay đã là ngày truy kích thứ tư. Kỵ binh của Trương Thuần đã là người kiệt sức, ngựa hết hơi, rốt cục cũng chạy không nổi nữa rồi. Kỵ binh Ô Hoàn giống như ngày tận thế phủ xuống, đều cúi đầu, không có mục đích đánh ngựa hướng về phía đông bắc đi tới.
Tuy vậy thể lực của Bạch mã nghĩa quân cũng đã tiêu hao rất nhiều, không ít binh sĩ đã lung lay sắp đổ.
Tôn Vũ nhìn thấy bộ dạng của Bạch mã quân, có chút không đành lòng, nói với Công Tôn Toản: “Chủ công, hay là chúng ta cho binh sĩ nghỉ ngơi một chút?”
Công Tôn Toản rất biết lắng nghe, lập tức quay đầu kêu lên: “Toàn quân nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chúng ta tiếp tục đuổi theo đại quân Ô Hoàn, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.”
Bạch mã nghĩa quân nghe xong lời này, đều thở phào nhẹ nhõm. Toàn quân đồng thời xoay người xuống ngựa, ngồi dưới đất nghỉ ngơi lấy sức. Một ít binh sĩ thì lấy ra lương khô với bầu nước mang bên người, bổ sung thể lực của mình.
Tôn Vũ ôm Triệu Vân đã kiệt sức xuống ngựa, đặt nằm trên đồng cỏ. Tiểu loa lỵ đáng thương bị xóc nảy ba ngày trên lưng ngựa, toàn thân đều sắp vỡ tan rồi. May mà nàng còn nhỏ tuổi, thân thể mềm nhẹ, khôi phục khá nhanh. Tuy rằng xóc nảy rất mạnh, nhưng chỉ cần để cho nàng nghỉ ngơi một hồi sẽ có không có việc gì nữa.
“Tử Long, sợ rồi sao?” Tôn Vũ đe dọa nàng: “Nếu như sau này theo ta đi khắp nơi, sẽ phải thường xuyên mệt mỏi như vậy, ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
Triệu Vân khóe miệng nhếch lên, đáng thương nói: “Như vậy so với việc không ai quan tâm, sẽ chết đói còn tốt hơn nhiều.”
Ách… Thật hết hy vọng. Tôn Vũ thở dài, cứng rắn nói: “Vậy thì hãy luyện thêm võ nghệ đi, mạnh mẽ lên sẽ không sợ mệt mỏi nữa.”
Đúng lúc này, đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm theo phía đông bắc truyền đến. Ồ? Phía đông bắc không phải là quân Trương Thuần bị chúng ta đuổi đến tè ra quần sao? Lẽ nào nàng vẫn không biết sống chết mà trở lại rồi?
Công Tôn Toản ra lệnh một tiếng, chư quân lại lên ngựa, ngay tại trên lưng ngựa nhìn về phía đông bắc.
Tôn Vũ nhanh chóng mang Triệu Vân ôm lên trên ngựa, ra lệnh cho NM01: “Nhanh bay lên cao trinh sát một chút.”
Rất nhanh, NM01 đã hồi báo lại: “ Ở cách vài dặm phía trước, có khoảng bốn vạn kỵ binh hướng về phía quân ta chạy tới, trong đó có hai vạn là quân của Trương Thuần, còn hai vạn quân khác không rõ lai lịch, chỉ có thể thấy trên soái kỳ của bọn họ có một chữ ‘Khâu’.”
Triệu Vân nhận lấy trúc mâu, cắn răng nói: “Chỉ cần mạnh mẽ lên là được?”
“Đúng, chỉ cần ngươi mạnh lên ta sẽ không vứt bỏ ngươi.” Tôn Vũ thở dài: “Cho ngươi thời gian ba năm, nếu ngươi không làm được, ta cũng không cần ngươi nữa.”
Triệu Vân cắn môi, có phần muốn khóc, nhưng cuối cùng cũng không có khóc lên, nàng nắm thật chặt trúc mâu trên tay nói: “Ta sẽ đi luyện tập, ta sẽ trở nên mạnh mẽ.”
Chỉ một lúc sau, dưới ánh trăng truyền đến âm thanh trúc mâu vung vẩy. Đáng tiếc âm thanh này nghe vô cùng yếu ớt, thật không biết Triệu Vân cứ luyện tập như vậy có tác dụng gì không? Tôn Vũ thở dài, quấn chăn rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Vũ bị tiếng kèn lệnh đánh thức. Đã đến giờ Thìn (7h-9h sáng), trên bầu trời vừa mới tỏa ra màu trắng bạc!
Tôn Vũ ra khỏi phòng, chứng kiến Triệu Vân tay cầm trúc mâu, còn đang ra sức vung vẩy trong sân. Nhìn thấy Tôn Vũ rời giường, Triệu Vân thều thào nói: “ Tiên sinh, ta không lười biếng, ta đã luyện tập cả đêm…”. Vừa dứt lời, nàng liền ngửa mặt lên trời ngã xuống, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết thả cán mâu, chậm rãi gục xuống.
Ôi, ta bắt nạt tiểu la lỵ làm gì, thật đáng thương. Tôn Vũ vội vàng đi tới đỡ Triệu Vân, trên mặt nàng tái nhợt, bởi vì gắng sức quá mức mà gò má đỏ bừng.
“Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, đừng vứt bỏ ta…” Triệu Vân thấp giọng nói xong, từ từ nhắm mắt lại, đã ngủ rồi.
Đứng cũng có thể ngủ, ngươi thật là có bản lĩnh. Tôn Vũ cõng nàng trên lưng, hướng về phía doanh trại chậm rãi đi tới.
Lúc này cả binh doanh đã thức dậy, mấy nghìn Bạch mã nghĩa quân đang sửa soạn chờ phân phó. Các binh sĩ có nhiệm vụ thu thập doanh trướng, vận chuyển binh khí, phân phối lương thực đi tới đi lui. Cả đại doanh náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn vậy.
Đội trưởng Bạch mã nghĩa quân Vương Môn đứng ở trước cửa đại doanh, hắn dùng ánh mắt ghen tị lướt qua Tôn Vũ, hừ lạnh nói: “Thật không biết tự trọng, sáng sớm cõng nữ nhân đi tới đi lui. Người như vậy cũng muốn đạt được sự ưu ái của chúa công sao?”
Ngiến răng, bệnh thần kinh à, ta cõng nha hoàn nhà ta liên quan gì tới ngươi? Tôn Vũ cũng không phải là người dễ xúc động, hắn chỉ liếc Vương Môn một cái, liền đem tên hề này quăng ra sau lưng.
Khoảng nửa canh giờ sau, năm nghìn Bạch mã ngĩa quân đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất chinh. Năm nghìn con ngựa trắng, năm nghìn chiếc áo choàng trắng lướt qua khiến người ta hoa mắt. Tôn Vũ cũng cưỡi một con ngựa trắng xen lẫn vào trong Bạch Mã nghĩa quân, trên lưng ngựa còn đặt tiểu nha hoàn Triệu Vân.
Công Tôn Toản đứng ở đầu quân, roi ngựa hướng về phía tây bắc chỉ một cái, cao giọng nói: “Đem giặc Ô Hoàn đuổi ra khỏi U Châu!”
Đại quân vừa định xuất phát, trinh sát đột nhiên hồi báo: “Chủ công, quân Ô Hoàn sau khi đóng quân một đêm tại tây bắc, đột nhiên lại chuyển sang hướng đông bắc, hướng về phía Liêu Tây đi rồi.”
Công Tôn Toản nhíu mày, hỏi: “ Quân địch muốn làm gì? Từ hướng tây bắc chuyển sang đông bắc, việc này chắc chắn có nguyên do.”
Thám báo đưa tin: “Nghe nói Ô Hoàn có một nhóm quân khác, do đại tướng Khâu Lực Cư dẫn đầu làm loạn Liêu Tây. Trương Thuần nhất định là đi hội hợp với Khâu Lực Cư.”
“Hừ!” Công Toan Toản hừ lạnh nói: “Mặc kệ chúng hội hợp ai, Bạch Mã nghĩa quân của ta, Ô Hoàn không chịu nổi một kích. Chúng ta nhắm hướng đông bắc truy kích.”
Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, một mảnh mây trắng bắt đầu hướng về phía Đông Bắc cuốn đi. Công Tôn Toản đánh ngựa phía trước, nhìn Tôn Vũ ở sát bên người, trong lòng vui mừng, nhịn không được nhu tình muôn vạn.
Thế nhưng trong nội tâm của Tôn Vũ lại đang suy nghĩ, đi theo nhuyễn muội tử đánh trận, ôi, thực sự là làm cho người ta phiền muộn. Muội tử này nếu không có loại võ tướng kỹ làm càn “Bạch Mã” này, ai sẽ để ý đến nàng?
Võ tướng kỹ a, chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ một chiêu võ tướng kỹ cao cấp lam sắc, lúc đó cũng không cần dựa vào nhuyễn muội tử như này để kiếm cơm ăn rồi.
Đại quân hướng về phía đông bắc, không mất bao lâu liền nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều đồ vật bị vứt bỏ. roi ngựa đứt rời, túi đựng nước bị mũi tên bắn thủng, trường mâu bị gãy,… Những thứ này rõ ràng là do đại quân Ô Hoàn bỏ lại khi rút lui.
Công Tôn Toản rất vui nói: “Phương hướng truy kích không sai. Mọi người mau tăng tốc, tranh thủ lúc này đánh cho người Ô Hoàn năm năm không dám vượt qua biên giới.”
Đại tướng Nghiêm Cương thở dài nói: “Đều là bởi vi Ô Hoàn làm loạn, khiến cho quân ta luôn luôn phải dây dưa tại mặt bắc. Bằng không đã sớm có thể cùng Viên Thiệu ở phía nam mạnh tay đọ sức một lần rồi.”
Điền Dự cười nói: “Bây giờ chẳng phải tốt sao? Một trận chiến đánh đuổi Ô Hoàn, chúng ta có thể rút quân xuôi về nam, thoải mái cùng Viên Thiệu tranh đoạt địa bàn.”
Tôn Vũ ở bên cạnh nghe được, trong bụng không khỏi nghi hoặc. Trong thế giới kia của mình, Công Tôn Toản bại trận trước Viên Thiệu. Không thể tưởng tượng được trong thế giới này Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu vẫn là địch nhân tranh đoạt địa bàn. Nếu như Công Tôn Toản cùng Viên Thiệu đánh nhau, liệu có chết không? Nếu như nàng chết rồi, ta lại đi vào nhà ai lĩnh tiền lương đây?
----------------------------
Truy kích đã giằng co suốt ba ngày, phía trước gió thổi tới mang theo một mùi máu tươi rất nhẹ.
Dưới áp lực truy kích của Bạch mã nghĩa quân, Trương Thuần mang theo hai vạn đại quân Ô Hoàn càng không ngừng hướng về phía đông bắc tháo chạy, không ngừng có kỵ binh Ô Hoàn tụt lại phía sau bị quân Bạch Mã giết chết. Khoảng cách hai bên cũng càng ngày càng gần.
Quân Ô Hoàn tuy rằng số lượng vượt xa Bạch Mã quân, nhưng một là không tinh nhuệ bằng Bạch Mã quân, hai là Bạch Mã quân còn có võ tướng kỹ “Bạch mã” của Công Tôn Toản trợ lực, mặt khác còn có Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương, ba đại tướng có võ tướng kỹ, Trương Thuần căn bản không dám quay lại cùng Bạch Mã quân giao chiến.
Hôm nay đã là ngày truy kích thứ tư. Kỵ binh của Trương Thuần đã là người kiệt sức, ngựa hết hơi, rốt cục cũng chạy không nổi nữa rồi. Kỵ binh Ô Hoàn giống như ngày tận thế phủ xuống, đều cúi đầu, không có mục đích đánh ngựa hướng về phía đông bắc đi tới.
Tuy vậy thể lực của Bạch mã nghĩa quân cũng đã tiêu hao rất nhiều, không ít binh sĩ đã lung lay sắp đổ.
Tôn Vũ nhìn thấy bộ dạng của Bạch mã quân, có chút không đành lòng, nói với Công Tôn Toản: “Chủ công, hay là chúng ta cho binh sĩ nghỉ ngơi một chút?”
Công Tôn Toản rất biết lắng nghe, lập tức quay đầu kêu lên: “Toàn quân nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chúng ta tiếp tục đuổi theo đại quân Ô Hoàn, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.”
Bạch mã nghĩa quân nghe xong lời này, đều thở phào nhẹ nhõm. Toàn quân đồng thời xoay người xuống ngựa, ngồi dưới đất nghỉ ngơi lấy sức. Một ít binh sĩ thì lấy ra lương khô với bầu nước mang bên người, bổ sung thể lực của mình.
Tôn Vũ ôm Triệu Vân đã kiệt sức xuống ngựa, đặt nằm trên đồng cỏ. Tiểu loa lỵ đáng thương bị xóc nảy ba ngày trên lưng ngựa, toàn thân đều sắp vỡ tan rồi. May mà nàng còn nhỏ tuổi, thân thể mềm nhẹ, khôi phục khá nhanh. Tuy rằng xóc nảy rất mạnh, nhưng chỉ cần để cho nàng nghỉ ngơi một hồi sẽ có không có việc gì nữa.
“Tử Long, sợ rồi sao?” Tôn Vũ đe dọa nàng: “Nếu như sau này theo ta đi khắp nơi, sẽ phải thường xuyên mệt mỏi như vậy, ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
Triệu Vân khóe miệng nhếch lên, đáng thương nói: “Như vậy so với việc không ai quan tâm, sẽ chết đói còn tốt hơn nhiều.”
Ách… Thật hết hy vọng. Tôn Vũ thở dài, cứng rắn nói: “Vậy thì hãy luyện thêm võ nghệ đi, mạnh mẽ lên sẽ không sợ mệt mỏi nữa.”
Đúng lúc này, đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm theo phía đông bắc truyền đến. Ồ? Phía đông bắc không phải là quân Trương Thuần bị chúng ta đuổi đến tè ra quần sao? Lẽ nào nàng vẫn không biết sống chết mà trở lại rồi?
Công Tôn Toản ra lệnh một tiếng, chư quân lại lên ngựa, ngay tại trên lưng ngựa nhìn về phía đông bắc.
Tôn Vũ nhanh chóng mang Triệu Vân ôm lên trên ngựa, ra lệnh cho NM01: “Nhanh bay lên cao trinh sát một chút.”
Rất nhanh, NM01 đã hồi báo lại: “ Ở cách vài dặm phía trước, có khoảng bốn vạn kỵ binh hướng về phía quân ta chạy tới, trong đó có hai vạn là quân của Trương Thuần, còn hai vạn quân khác không rõ lai lịch, chỉ có thể thấy trên soái kỳ của bọn họ có một chữ ‘Khâu’.”
Bình luận truyện