Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 149: Ân oán giữa mắt mèo cùng cô gái mũ cao



Tiến công của Tào quân hôm nay lại tuyên cáo thất bại, nhân lúc nghỉ công kích của máy bắn đá trong thành Từ Châu, Tào quân vội kéo Phích Lịch xa còn lại vào trong doanh trại. May nhờ độ chính xác của máy bắn đá Tôn Vũ rất cao, chỉ nện lên Phích Lịch xa không nện lên người. Cho nên binh sĩ Tào quân cũng không bị thương nặng gì, chỉ có mấy người bị đá vụn làm bị thương, có điều thương cũng không nặng, băng bó sơ sẽ không việc gì.

Trong đại trướng trung quân Tào doanh, mắt mèo sầm mặt xuống, nói với các đại tướng thủ hạ: - Mọi người hãy nghĩ kế, tiếp theo làm sao tấn công mai rùa Từ Châu này. Ta định bắc thang, cường hành tiến công, mọi người thấy thế nào?

Tào Nhân bên cạnh vội ngăn lại nói: - Chúa công không thể được, Đan Dương Tinh Binh của Từ Châu vô cùng lợi hại, hơn nữa còn Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Việt, mấy ngàn viện quân mà Điền Giai mang tới, lại thêm mấy ngàn viện quân Bắc Hải, thuộc hạ đoán chừng binh lực trong thành Từ Châu ít nhất cũng trên ba vạn. Công thành cần gấp đôi địch, bây giờ quân ta chưa nhiều hơn địch gấp đôi. Nếu cường công tổn thất sẽ rất lớn, cho dù dẹp xong thành Từ Châu, chỉ sợ cũng mất nhiều hơn được.

Tào Hồng cũng vội nói theo: - Mạt tướng tán thành.

Chúng tướng đều cảm thấy có lý, cường công Từ Châu không phải là phương án tốt, Tào quân nhất định sẽ tổn thất khổng lồ.

Lưu Diệp dưới trướng chưa kịp hoàn hồn bước ra, nàng thở dài nói với Tào:

- Chúa công, thuộc hạ đã suy nghĩ kỹ, "Phích Lịch" của Tôn Tầm Chân hình như không lợi hại bằng thuộc hạ. Thuộc hạ cảm giác được thời gian công kích của Phích Lịch xa hắn lâu hơn ta, hình như thời gian ngắm bắn tương đối dài. Thuộc hạ cho rằng ... hắn không có năng lực điều khiển tất cả Phích Lịch xa cùng một lúc, chỉ có thể điều chỉnh từng cỗ một.

Mắt mèo a một tiếng, hỏi: - Ý của ngươi là, nếu để "Phích Lịch" đấu "Phích Lịch", ngươi sẽ chiếm thượng phong?

- Dạ Lưu Diệp nghiêm túc nói.

- Vậy sao hôm nay toàn bị đánh mà không thể hoàn thủ?

Mắp mèo thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Lưu Diệp buồn bực nói: - Quân địch ở trong thành, nhờ tường thành với phòng ốc che chắn, ta không nhìn thấy vị trí Phích Lịch xa của đối phương, không cách nào nhắm bắn vào Phích Lịch xa quân địch, hơn nữa quân địch nhân lúc nghỉ công kích của Phích Lịch xa quân ta tiến hành nhắm bắn, nên mới có lần bại này. Nếu chúng ta có thể nắm rõ vị trí Phích Lịch xa trong thành Từ Châu, thuộc hạ nhất định có thể đánh thắng.

- Ồ? Tào mắt mèo liếc nhìn, thấp giọng hỏi: - Vậy ... quân ta phải làm sao mới có thể biết vị trí Phích Lịch xa của quân địch chứ?

Mọi người đều không nói gì, chuyện này nói thì dễ, nhưng làm thì khó, Tào quân cũng không biết bay, làm sao biết tình hình trong thành như thế nào.

Lúc này ngoài đại trướng trung quân đột nhiên có lính liên lạc chạy tới nói: - Chúa công, đại nhân Quách Gia cầu kiến.

- Hả? Quách Phụng Hiếu đã tới? Mắt mèo cả kinh, vội đứng lên nói: - Mau mời vào, ai nha, ta không phải bảo nàng ở hậu doanh nghỉ ngơi sao? Sao còn chạy tới trung quân ...

Chỉ lát sau, hai nữ binh dìu đỡ một cô nương yếu đuối tới, cô nương này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc sĩ bào rộng thùng thình, áo bào là bộ áo quần đại tướng Tào quân thích mặc nhất. Áo bào rộng thùng thình quấn chặt thân hình mảnh khảnh của nàng, mặt của nàng tái nhợt, biểu lộ một loại đẹp yếu ớt của bệnh, lại thêm đôi mắt đen láy cùng làn da trắng nõn càng tôn nhau lên.

Cô gái này chính là Quách Gia, nàng đi một bước, run một cái, nếu không phải hai nữ binh đi theo phía sau để dìu đỡ, chỉ sợ đi chưa được ba bước đã ngã xuống đất, rõ ràng người bị bệnh rất nặng. Nếu Tôn Vũ ở đây, nhất định sẽ xem nàng như Lâm Đại Ngọc, bởi vì hình tượng người đẹp bị bệnh của Quách Gia giống như đúc với Lâm Đại Ngọc.

Thấy Quách Gia đi vào, Tào mắt mèo nhíu mày, nàng không vui nói: - Phụng Hiếu, không phải ta bảo ngươi ở hậu doanh nghỉ ngơi à? Thân thể ngươi như vậy thì không nên chạy tới chạy lui ... nếu bệnh nặng thêm thì sao?

Quách Gia ho khẽ hai tiếng, thở dài nói:

- Không có gì đáng ngại, chỉ là đi mấy bước, chưa đến nổi mất mạng, khụ ... nghe nói Chúa công tấn công thành Từ Châu gặp khó khăn, ta muốn san sẻ cho Chúa công.

- Ài Tào thở dài một tiếng nói: - Chỉ chút chuyện nhỏ, sao phải cần ngươi tốn công.

Tướng lãnh như Điển Vi, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân bên cạnh thì vội kể chuyện tấn công thành Từ Châu, Tôn Vũ dùng Phích Lịch xa nấp trong thành, đại phá Phích Lịch xa của Lưu Diệp một lượt.

Sau khi nghe xong, Quách Gia khẽ gật đầu, nàng cười khổ nói với Tào Tháo: - Chúa công, hóa ra là vậy. Xin để Quách Gia xuất chiến, với quân sư kỹ của ta, có thể phá Từ Châu khoảnh khắc.

- Không được Quách Gia vừa dứt lời trong nháy mắt Tào đã nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: - Bây giờ ngươi đã bệnh như vậy, còn dùng quân sư kỹ gì? Ngươi tưởng ta không biết à, quân sư kỹ cần dùng tinh lực lớn vô cùng, hơn nữa uy lực quân sư kỹ của ngươi còn lớn hơn quân sư bình thường gấp mấy lần, với tình trạng cơ thể ngươi bây giờ, dùng quân sư kỹ một lần chính là tự sát, ta không cho phép.

Chư tướng Tào quân cũng cùng khuyên nhủ: - Quách Phụng Hiếu đại nhân, quân sư kỹ của ngươi tuyệt đối không thể dùng được, thân thể của ngươi không chịu nổi.

Quách Gia buồn bực nói:

- Nhưng mà ... ta muốn ra sức vì Chúa công, cứ mãi bệnh như vậy không phải là một phế vật sao, phụ hậu ái của Chúa công. Nếu đánh hạ tòa thành nổi tiếng này cho Chúa công, cho dù chết ta cũng cam tâm.

Tào lắc đầu nói: - Ta nói không được là không được, cho dù đánh thua trận này, ta cũng không cho ngươi sử dụng quân sư, ngoan ngoãn mà về hậu doanh nghỉ ngơi cho ta. Tên khốn Tôn Tầm Chân kia đang tìm Hoa Đà, hắc hắc, chờ hắn tìm được Hoa Đà, cũng giống như chúng ta tìm được, đến lúc đó mời Hoa Đà chữa khỏi bệnh của ngươi, ngươi lại ra sức cho ta là được.

Quách Gia thở dài, nói: - Vậy ... ta tiến cử một danh sĩ cho Chúa công, có hắn giúp đỡ, có lẽ có thể giải quyết Phích Lịch xa của Tôn Tầm Chân.

- Ồ? Mọi người trong trướng tò mò nói: - Ai vậy?

Quách Gia ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nói yếu ớt nói: - Tưởng Cán, tự Tử Dực, danh sĩ Cửu Giang. Bây giờ nàng đang ở trong quân, chỉ là mãi mà không được Chúa công trọng dụng, quân sư kỹ của nàng đang thích hợp phát huy tác dụng ngay lúc này.

- Tưởng Cán? Tào mắt mèo nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra người này, tò mò nói: - Người này hữu dụng sao? Ta vẫn tưởng nàng chỉ biết nói phù phiếm, là một kẻ vô dụng ... có điều, nếu Quách Phụng Hiếu nói nàng hữu dụng, vậy thì nhất định hữu dụng, có ai không, truyền Tưởng Cán đến đại trướng nghe lệnh.

Mi phủ, trong thành Từ Châu.

Mi phủ hiện giờ đã sắp biến thành nữ nhi quốc rồi, ba loly Hạ Hầu, Thái Sử Từ, Triệu Vân biến tiền viện thành sân chơi của các nàng, cả ngày làm xằng làm bậy, ngay cả cây cảnh cũng bị nàng lay đổ ba bốn cây.

Triệu Vân vẫn luyện thương pháp một lúc vào mỗi ngày, Thái Sử Từ nhàn đến không có việc gì làm, cũng xách thương trúc theo Triệu Vân cùng luyện. Hạ Hầu Đôn thì đã lớn lên ở trong đại gia tộc từ nhỏ, đã luyện thương pháp từ nhỏ, cho nên nàng không có việc gì không ngờ chạy đi chỉ điểm thương pháp cho Triệu Vân cùng Thái Sử Từ, ba loly ồn ào vô cùng, mấy người lớn đều không chen vào được.

Hai tiểu thư nóng tính Công Tôn Việt cùng Mi Phương ở chung, ngày nào cũng đấu khẩu tới khi trời đen kịt. Ngược lại nữ hài điềm tĩnh như ba người Vu Cấm cùng Mi Trúc, Mi Trinh, lúc rảnh rỗi ngồi với nhau thảo luận mấy chuyện thêu thùa, ... , cũng rất vui vẻ hòa thuận.

Lúc này mọi người vừa mới ăn điểm tâm, đang thảo luận chuyện Tôn Vũ dùng "Phích Lịch" phá vỡ "Phích Lịch" của Lưu Diệp vào ngày hôm qua.

- Tầm Chân, ngươi phát minh món đồ quái gở Phích Lịch xa này từ khi nào vậy? Công Tôn Việt nghiêng đầu nói: - Thật là lợi hại, sau này chúng ta trở về Bắc Bình, cũng tạo mấy cỗ Phích Lịch xa, bắn đầu Viên Thiệu nát như tương luôn.

Tôn Vũ lau mồ hôi, nghĩ thầm ngươi nói bắn người ta, người ta sẽ để ngươi bắn à? Khuyết điểm lớn nhất của Phích Lịch xa này là vận chuyển không linh hoạt, hành động chậm chạp, không có năng lực cận chiến. Nếu binh lực cùng võ tướng không ép được đối phương, đâu thể nào đẩy Phích Lịch xa nghênh ngang đi bắn thành trì người ta. Mà với lực chiến đấu đáng thương kia của Công Tôn gia, rõ ràng không ép được Viên Thiệu, không bị người ta bắn đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Lúc này Vu Cấm bên cạnh có vẻ sợ hãi nói: - Tầm Chân tiên sinh, ngươi không bắn bị thương chúa công nhà ta chứ? Đôi mắt nàng lóe ra ánh nhìn u oán.

- Không đâu Tôn Vũ vội nói: - Ta chỉ bắn Phích Lịch xa, không hề bắn người.

Lúc này Vu Cấm mới thở phào nhẹ nhõm nói: - Vậy thì tốt, nếu ngươi tổn thương chúa công nhà ta, hừ hừ, ta cắn ngươi đó.

Tôn Vũ: ...

Đại tỷ Vu Cấm, mẹ của ta ơi, ngươi hở một chút lại dùng chiêu cắn để uy hiếp ta, ta với ngươi chẳng có quan hệ gì, đừng cứ nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm có được hay không? Nữ nhân của ta rất nhiều rồi, thật nhức đầu. Tôn Vũ buồn bực lắc đầu.

Lời này quả nhiên khiến cho người bên cạnh không vui một hồi, hai mắt Công Tôn Việt thoáng cái nhìn chằm chằm sang nói: - Tầm Chân, ngươi cùng nữ nhân này rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Trương Bạch Kỵ lần trước cũng như vậy, lần này Vu Cấm cũng như vậy, ngươi muốn mang bao nhiêu nữ nhân về mới thoải mái?

Ngất, đã bảo không phải mà, Tôn Vũ đúng là bó tay với mấy nữ nhân này.

Lúc này đột nhiên có binh lính vọt vào Mi phủ, hét lớn: - Tôn tướng quân ... Tào quân lại tới công thành, mời Tôn tướng quân mau tới đầu tường phía tây.

Tôn Vũ thầm cả kinh, mắt mèo không đứng đắn kia lại nghĩ tới chiêu kỳ quặc gì để đối phó ta sao?

Hắn vội mặc giáp trụ chỉnh tề, mang theo một đám nữ tử chạy thẳng lên tường thành phía tây, chỉ thấy văn thần võ tướng của Từ Châu đều đã ở trên thành tây rồi, Trần Khuê cùng Trần Đăng không tới, xem ra ngày hôm qua Trần Khuê hao tổn tinh lực quá độ, bây giờ có thể đang nghỉ ngơi. Ngụy Du cũng tới, có điều mặt nàng vẫn còn hơi tái, xem ra tinh lực hao tổn vẫn chưa bổ sung hoàn toàn.

Tôn Vũ chào từng người xong, vội nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy Tào quân lại bày ra hơn sáu mươi cỗ Phích Lịch xa, đẩy từ từ tới.

- Hắc, ngày hôm qua Lưu Diệp bị dạy dỗ còn chưa đủ? Tôn Vũ lấy làm kỳ Hôm nay lại đẩy Phích Lịch xa tới? Có chịu hết không?

Một hồi trông vang trong trận Tào quân, một nữ danh quan từ trong đi ra, danh quan này ước chừng hai mươi tuổi, cốt cách thanh kỳ, xem ra cũng là mỹ nhân xấu xa, có điều đôi mắt đảo tới đảo lui, lộ ra vẻ thâm độc. Nàng đi tới bên cạnh Lưu Diệp, sau đó ra lệnh binh sĩ hét lớn vào trong thành: - Tôn Vũ, ngày hôm qua ngươi giấu Phích Lịch xa để đánh lén chúng ta, hôm nay chiêu này đã vô dụng rồi.

Ta ngất, sao ngươi không nói "chiêu thức từng sử dụng một lần với thánh đấu sĩ thì không thể dùng lần hai nữa", ngươi nói như vậy, ta nhất định sẽ bị dọa à. Tôn Vũ bĩu môi.

Chỉ nghe binh lính Tào quân tiếp tục hét lớn: - Tên ta là Tưởng Cán, ngươi nhớ lấy, bây giờ ta sẽ tóm hết Phích Lịch xa của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện