Manh Phi Đãi Gả
Quyển 1 - Chương 50
Edit: Boringrain
“Nương nương, bát hoàng tử tới đón thất hoàng tử hồi kinh.” Trinh Hữu nhìn Hoàng hậu nương nương đang niệm Phật, nhẹ giọng bẩm báo.
“Để hắn đi đi…” Cũng đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.
Ba ngày sau, giữa buổi trưa nắng gắt, mùa hè lặng lẽ đến chiếm đi bầu không khí dễ chịu thư thái của mùa xuân. Mặt trời mang theo tia sáng chói chang, nóng bỏng không chịu nổi. Vậy mà lúc này đây, trên con đường lớn thông từ cổng thành đến hoàng cung, người dân đứng đầy hai bên đường, không để ý bến cái nóng bức, mồ hôi chảy ròng rã trên người, trong mắt ai cũng đều có tia hưng phấn, muốn nhìn thấy phong thái của Tam vương!
Ba vị vương gia ở đất phong, nếu như không có thánh chỉ của hoàng thượng, thì không thể tự ý vào kinh thành, đây chính là tổ huấn của Thanh Lăng hoàng triều. Nhưng nay cả ba vị Đông, Tây, Nam Vương đều đang tiến vào kinh, chuyện này đối với Thanh Lăng hoàng triều mà nói chính là một chuyện trọng đại! Thế nên từ sáng sớm, dân chúng đã tập trung ra đây xem náo nhiệt…
Mà một đạo thánh chỉ của hoàng thượng cũng khiến cho trên dưới triều đình nháo động một phen! Hoàng thượng hạ chỉ cho Thất hoàng tử tiếp đãi Tam vương? Điều này biểu thị cái gì chứ? Không cần nghĩ cũng thấy! Chính là Hoàng thượng đã chọn Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp là người kế vị!
……………..
Trữ Thiên Kỳ sắc mặt tái đen, không nói một lời, bàn tay nắm ly rượu mạnh đến nỗi ngón tay trở nên trắng bệch tưởng như có thể bóp nát cái chén cho hả giận…
“Đông quản gia” Thanh âm thâm trầm, lạnh lẽo khiến cho người khác nghe mà run sợ, phụ hoàng bất chấp tất cả lập Trữ Thiên Hợp làm thái tử, là cho rằng hắn không có khả năng ngăn cản sao? Hắn cũng muốn cho thiên hạ nhìn xem, đến cuối cùng ai mới là người đứng ở nơi cao đó?
“Chủ tử” Đông quản gia cung kính cúi đầu, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch thành nụ cười! Dáng vẻ ông ta như vừa trút được gánh nặng, lòng thầm nghĩ, như vậy lễ vật mà ông ta tặng cho hoàng đế mới có ý nghĩa chứ…
“Người có ý kiến gì không?” Trữ Thiên Kỳ nhìn thẳng vào Đông quản gia. Khóe miệng cũng câu lên thành hình cung.
“Hồi bẩm Lục hoàng tử, thật ra thuộc hạ cũng có một chủ ý, nhưng không biết Lục hoàng tử có tán thành hay không?” Cảm giác thấy ánh mắt của Trữ Thiên Kỳ rơi vào trên người mình, thần thái Đông Lâm nhanh chóng trở nên thâm sâu, sắc mặt tự nhiên bình tĩnh. Đi theo Trữ Thiên Kỳ đã lâu, ông ta cũng biết hắn không phải là kẻ ngốc! Nhưng vậy thì sao chứ? Theo như hắn tính, Trữ Thiên Kỳ nhất định sẽ tán thành kế sách này!
Đông quản gia tiến đến, nói nhỏ vào tại Trữ Thiên Kỳ…Trữ Thiên Kỳ biến sắc, mờ hồ nhìn Đông quản gia, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia dò xét!
“Không biết ý của Lục hoàng tử ra sao?” Đông Lâm lui về sau vài bước, cung kính hỏi.
Trữ Thiên Kỳ sắc mặt mơ hồ, tinh quang như có như không bắn tới tầm mắt Đông quản gia đang đứng trước mặt! Một lúc lâu sau mới nói: “Việc này giao cho ngươi giải quyết!” Trữ Thiên Kỳ hạ mi mắt, sau khi việc thành, cũng không thể giữ người lại, thực là đáng tiếc!
“Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng, chỉ là…” Trên mặt Đông quản gia hiện lên một tia chần chờ!
“Nói”
“Dạ, không biết Lục hoàng tử có thể nghĩ biện pháp kiềm chế Giang Dĩ Bác, theo như thuộc hạ được biết, người của Giang Dĩ Bác vẫn luôn chú ý đến việc triều đình! Thuộc hạ sợ rằng hắn đột nhiên nhảy vô ngán đường!” Chỉ cần Giang Dĩ Bác không kịp ra tay, thì sẽ không có việc gì ngoài ý muốn! Năng lực của Giang Dĩ Bác không thua kém Phong Cô Tình, nếu như vạn nhất hắn xen vào, như vậy công sức mưu tính của ông ta chẳng phải là tan thành mây khói sao? Mà ông ta…Quyết không thể để chuyện này xảy ra!
Trữ Thiên Kỳ nghe Đông Lâm nói vậy, con ngươi liền híp lại, Giang Dĩ Bác?
…………..
“Chủ tử, Tam vương đã vào kinh thành!” Vô Tâm bẩm báo.
Giang Dĩ Bác gật đầu, đôi mắt thâm sâu có chút hờ hững: “Vô Tâm, ngươi đi điều tra hành tung của Phong Cô Tình, có tin tức gì, lập tức báo cho ta biết.” Hắn không tin Phong Cô Tình vô duyên vô cớ xuất hiện ở kinh thành!
“Dạ” Vô Tâm nhận lệnh xong liền lui ra ngoài.
“Thiếu gia, còn Vân gia…” Vô Hình tiến lên một bước, cung kính nói. Vân gia không chỉ liên hệ với quan viên trong triều mà còn qua lại với không ít phú thương ở kinh thành!
“Yên lặng quan sát động tĩnh.” Giang Dĩ Bác sắc mặt khó đoán,nói. Tâm tư của Vân Tại Viễn hắn cũng không phải không biết. Nếu Vân Tại Viễn muốn vượt qua hắn, hắn sẽ cho cơ hội, chỉ cần…Chỉ cần không chạm đến điểm tối kỵ, Giang Dĩ Bác cũng sẽ không nhúng tay vào, thật ra hắn cũng muốn xem Vân Tại Viễn có bao nhiêu năng lực!
“Từ sau thánh chỉ của hoàng thượng, Lục hoàng tử cũng không có động tĩnh gì!” Vô Hình tiếp tục bẩm báo.
Trong mắt Giang Dĩ Bác lộ ra ý nghiền ngẫm, ngôi vị hoàng này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai! Hắn luôn hiếu kỳ Trữ Thiên Hợp rốt cuộc đã dùng cách gì khiến cho Trữ Thiên Khang một mực vì hắn tranh ngôi hoàng đế? Theo như hắn thấy, Trữ Thiên Khang còn thích hợp với ngôi vị đó hơn… Dù hắn không hiểu biết về Trữ Thiên Hợp, nhưng người có thể khiến Trữ Thiên Khang dốc lòng đối đãi, hiển nhiển không phải là người tầm thường!
………..
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Hương Hàn nhìn Thủy Băng Tuyền trầm mặc, hiếu kỳ hỏi. Tiểu thư đã ngồi ở tư thế này rất lâu rồi, rốt cuộc người đang suy nghĩ cái gì mà sắc mặt lại nghiêm trọng như vậy?
Thủy Băng Tuyền giật mình một cái nhìn Hương Hàn: “Hương Hàn, nếu như ngươi là Trữ Thiên Kỳ, ngươi sẽ làm thế nào?” Bây giờ hoàng đế gần như tuyên bố Trữ Thiên Hợp làm thái tử, đối với Trữ Thiên Kỳ mà nói, chắc chắn là một đả kích, như vậy…Tại tình thế trước mắt, hắn sẽ dùng cách gì để thay đổi cục diện đây?
“Nếu như nô tỳ là Lục hoàng tử, bây giờ nô tỳ muốn chính là làm sao để hoàng thượng thay đổi chủ ý.”
Thủy Băng Tuyền ngắm nghía thanh đao nhỏ, tinh xảo trong tay, nụ cười trên mặt trở nên u ám. Nàng không quan tâm tâm tư của hoàng đế, nhưng dường như Trữ Thiên Kỳ không có ý định buông tha nàng? Nhìn thiếp mời trong tay, trên đó là nét chữ của Trữ Thiên Kỳ
……………….
“Tam tiểu thư, mời ngồi” Trữ Thiên Kỳ nhìn người đang đi tới, âm thầm quan sát, trong con ngươi đen chợt lóe ra tinh quang. Váy áo màu tím, quần lụa đơn giản nhưng không thể che khuất thân thể yêu kiều, khuôn ngực đầy đặn, thắt lưng mảnh mai, da trắng như tuyết, tóc tựa làn mây…Một cây trâm đơn giản gài trên mái tóc, một nụ cười thanh thoát tựa thiên tiên…Nhìn nàng đi tới, hắn bỗng nhiên có chút thất thần!
Nghĩ đến mục đích hôm nay, trong mắt lại có tia đấu tranh giãy dụa…
“Lục hoàng tử mời Thủy Băng Tuyền đến không biết có chuyện gì quan trọng?” Trữ Thiên Kỳ hẹn nàng ra đây rốt cuộc vì chuyện gì? Chuyện quan trọng gì có thể khiến hắn đến tìm nàng lúc này?
“Tam tiểu thư, mời ngồi” Trữ Thiên Kỳ ho nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười chân thành không gì sánh được. Tia đấu tranh trong lòng cũng biến mất tăm.
“Lục hoàng tử không cần khách sáo như vậy, mời nói thẳng vấn đề luôn” Thủy Băng Tuyền con ngươi hơi chớp, đánh giá Trữ Thiên Kỳ! Hắn bây giờ còn nhàn nhã vui đùa như vậy, chắc chắn trong lòng đã có kế sách… Nhưng mà có liên quan gì đến nàng đây?
Nụ cười trên mặt Trữ Thiên Kỳ cứng ngắc: “Tam tiểu thư dường như không muốn gặp bản cung?” Nàng trước kia không phải luôn muốn ở cùng hắn sao? Từ khi nào nàng lại ghét hắn như vậy? Lòng dạ nữ nhân thật là không thể hiểu nổi!
“Trong lòng ngươi tự mình hiểu lấy, nói đi, ngươi hẹn ta ra đây có chuyện gì?” Thủy Băng Tuyền trực tiếp đi vào vấn đề, nàng cùng Trữ Thiên Kỳ vốn dĩ không có giao tình, vậy nên cũng không cần ôn nhu giả tạo!
“Đêm mai bản cung muốn đưa tam tiểu thư đến tham gia thọ yến của hoàng hậu nương nương.” Trữ Thiên Kỳ không vòng vo tam quốc, mà nói thẳng ra ý đồ của mình!
Thủy Băng Tuyền cười nhạt trong lòng, Trữ Thiên Kỳ thật sự muốn tính kế nàng sao?
“Lời mời của Lục hoàng tử, sợ là ta không thể nhận được, Thủy Băng Tuyền đã không còn là người của hoàng thất, cùng với Lục hoàng tử không có quan hệ gì, vậy nên yến hội của hoàng thất, ta có tư cách gì mà tham gia chứ? Mà ta cũng không hề muốn tham gia. Nếu như chỉ có việc này, vậy ta cũng đã có câu trả lời thỏa đáng cho Lục hoàng tử, Thủy Băng Tuyền xin đi trước!”
Nhìn bộ dạng dửng dưng của Trữ Thiên Kỳ, trong lòng Thủy Băng Tuyền nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó…
“Cáo từ!” Xem ra nàng cần phải đến gặp một người!
Trữ Thiên Kỳ nhìn bóng lưng điềm nhiên rời đi của Thủy Băng Tuyền, khuôn mặt tuấn tú hiện đủ mọi sắc thái…Vẫy tay, một bóng dáng như hiện ra từ không khí đứng bên cạnh hắn.
“Lưu ý xem nàng có hồi phủ hay không!”
“Dạ”
……………
Giang Dĩ Bác nghe hạ nhân bẩm báo, đôi mắt ánh lên kinh ngạc!
“Chủ tử?” Vô Tâm lần thứ hai xin chỉ thị
“Mau mời vào” Giang Dĩ Bác phục hồi tinh thần nhanh chóng nói, chuyện gì khiến nàng tới tìm hắn?
Thủy Băng Tuyền liếc mắt đánh giá Giang phủ, chỉ có thể dùng một từ “mỹ” để hình dùng…
Rường cột chạm trổ, khí khái phi phàm, so sánh với Thủy phủ, thật là khí thế bức người.
Lại liếc mắt nhìn ra sau, lọt vào tầm mắt là cây cối xanh tốt, trăm hoa khoe sắc, bên dưới là con đường lát đá rộng tầm 6 trượng, mà mỗi viên đá từ hình dạng đến màu sắc đều giống nhau như một… cuối con đường, còn có một lương đình bên trên hồ nước, hòn giả sơn với những khối đá cao vút, nước chảy róc rách, thật là thế ngoại đào viên!
Hạ nhân đi phía trước cung kính dẫn nàng đi vào lương đình. Đình hình tứ giác, mái ngói lưu ly, cây rừng bao quanh bốn phía nên không thu hút lắm. Nhưng vừa bước vào trong, dường như lọt vào một cảnh vật khác…
Bàn đá trắng như tuyết, trên bàn bày ra những thứ điểm tâm tinh xảo, ghế đá lại được phủ bằng những tấm đệm mềm mại. Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền đến, liền đứng lên, đầu lông mày nhướng lên, đôi con ngươi đen tuyền vừa thấy bóng dáng nàng liền tản ra tia sáng!
Sống mũi cao cao thẳng tắp ẩn hiện bên dưới khuôn mặt tươi cười…
“Tuyền nhi, mời ngồi” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo nhưng cực kỳ dễ nghe.
“Ngươi quả là một người biết hưởng thụ.” Đánh giá một vòng phong cảnh xung quanh, Thủy Băng Tuyền lên tiếng tán thưởng.
Tiếu ý trên mặt Giang Dĩ Bác càng hiện rõ: “Có thể lọt vào mắt của Tuyền nhi, Dĩ Bác vô cùng sung sướng!” Hắn khát vọng nàng có thể trở thành nữ chủ nhân của nơi này!
Thủy Băng Tuyền đuôi mày khẽ nhúc nhích: “Lần này đến đây, là có chuyện muốn nhờ vả, đương nhiên ngươi hoàn toàn có quyền cự tuyệt thỉnh cầu của ta.”
Giang Dĩ Bác nhìn thẳng Thủy Băng Tuyền: “Tuyền nhi cứ nói đi.” Mặc kệ yêu cầu của nàng là gì? Hắn đều sẽ đáp ứng, bởi vì đó là do nàng đích thân nói ra!
“Có thể bảo vệ ta không bị cuốn vào trận phân tranh này không? Ta nghĩ mình đang bị theo dõi.” Ở nơi này, Giang Dĩ Bác không nghi ngờ gì chính là nhân vật cường hào (mình dùng cường hào trong từ “cường hào ác bá” đó, nghĩa là vừa có thế lực vừa có thủ đoạn), cho nên nàng mới đến tìm hắn, mặc dù người trong tối kia cũng không phải hạng tầm thường.
Khuôn mặt dịu dàng của Giang Dĩ Bác thoáng qua chút thâm trầm…”Được Tuyền nhi tín nhiệm là vinh hạnh của Dĩ Bác!” Dù nàng không nói, hắn cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng tới nàng!
“Nếu như ngươi đáp ứng, ta coi như thiếu ngươi một món nợ ân tình” Thủy Băng Tuyền nhìn Giang Dĩ Bác đạm nhiên cười! Người có thể khiến nàng nợ ân tình đến nay còn chưa có đâu?
Con ngươi Giang Dĩ Bác thâm trầm ôn nhu như dòng suối, bên môi lộ vẻ cười ưu nhã, chờ đến khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ tới tận cửa Thủy phu cầu hôn!
“Như vậy, ta cáo từ trước!” Thủy Băng Tuyền nhìn Giang Dĩ Bác, thản nhiên ngẩng đầu nói.
“Tuyền nhi ở lại dùng bữa đã!” Giang Dĩ Bác đứng lên mời.
“Không cần khách khí, ta xin về trước!” Thủy Băng Tuyền liếc mắt ý bảo Hương Hàn nhanh chóng đi theo!
Thấy ý cự tuyệt trên mặt nàng, Giang Dĩ Bác cũng không miễn cưỡng, đứng dậy tự mình tiễn khách…
…………….
“Chủ tử, nàng đi vào Giang phủ!” Thân ảnh màu đen bẩm báo lại.
“Lui xuống đi, không cần theo dõi Giang phủ.”
“Chủ tử” Người mặc đồ đen tỏ ý không hiểu. Bây giờ không phải cần giám thị nhất của nhất động của Giang phủ sao? Vì sao chủ tử lại nói không cần theo dõi Giang phủ nữa?
Dường như hiểu rõ tính cách của thuộc hạ, thanh âm nhàn nhạt lại vang lên: “Giang Dĩ Bác thâm sâu không lường được, theo dõi hắn ngược lại sẽ khiến hắn phát hiện. Đối phó với hắn, ta tự có biện pháp.”
“Dạ”
Khóe miệng nhếch lên: Giang Dĩ Bác, lần này ta cũng muốn tặng ngươi một món đại lễ! Ngươi tuyệt đối đoán không ra lễ vật là gì đâu!
“Nương nương, bát hoàng tử tới đón thất hoàng tử hồi kinh.” Trinh Hữu nhìn Hoàng hậu nương nương đang niệm Phật, nhẹ giọng bẩm báo.
“Để hắn đi đi…” Cũng đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.
Ba ngày sau, giữa buổi trưa nắng gắt, mùa hè lặng lẽ đến chiếm đi bầu không khí dễ chịu thư thái của mùa xuân. Mặt trời mang theo tia sáng chói chang, nóng bỏng không chịu nổi. Vậy mà lúc này đây, trên con đường lớn thông từ cổng thành đến hoàng cung, người dân đứng đầy hai bên đường, không để ý bến cái nóng bức, mồ hôi chảy ròng rã trên người, trong mắt ai cũng đều có tia hưng phấn, muốn nhìn thấy phong thái của Tam vương!
Ba vị vương gia ở đất phong, nếu như không có thánh chỉ của hoàng thượng, thì không thể tự ý vào kinh thành, đây chính là tổ huấn của Thanh Lăng hoàng triều. Nhưng nay cả ba vị Đông, Tây, Nam Vương đều đang tiến vào kinh, chuyện này đối với Thanh Lăng hoàng triều mà nói chính là một chuyện trọng đại! Thế nên từ sáng sớm, dân chúng đã tập trung ra đây xem náo nhiệt…
Mà một đạo thánh chỉ của hoàng thượng cũng khiến cho trên dưới triều đình nháo động một phen! Hoàng thượng hạ chỉ cho Thất hoàng tử tiếp đãi Tam vương? Điều này biểu thị cái gì chứ? Không cần nghĩ cũng thấy! Chính là Hoàng thượng đã chọn Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp là người kế vị!
……………..
Trữ Thiên Kỳ sắc mặt tái đen, không nói một lời, bàn tay nắm ly rượu mạnh đến nỗi ngón tay trở nên trắng bệch tưởng như có thể bóp nát cái chén cho hả giận…
“Đông quản gia” Thanh âm thâm trầm, lạnh lẽo khiến cho người khác nghe mà run sợ, phụ hoàng bất chấp tất cả lập Trữ Thiên Hợp làm thái tử, là cho rằng hắn không có khả năng ngăn cản sao? Hắn cũng muốn cho thiên hạ nhìn xem, đến cuối cùng ai mới là người đứng ở nơi cao đó?
“Chủ tử” Đông quản gia cung kính cúi đầu, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch thành nụ cười! Dáng vẻ ông ta như vừa trút được gánh nặng, lòng thầm nghĩ, như vậy lễ vật mà ông ta tặng cho hoàng đế mới có ý nghĩa chứ…
“Người có ý kiến gì không?” Trữ Thiên Kỳ nhìn thẳng vào Đông quản gia. Khóe miệng cũng câu lên thành hình cung.
“Hồi bẩm Lục hoàng tử, thật ra thuộc hạ cũng có một chủ ý, nhưng không biết Lục hoàng tử có tán thành hay không?” Cảm giác thấy ánh mắt của Trữ Thiên Kỳ rơi vào trên người mình, thần thái Đông Lâm nhanh chóng trở nên thâm sâu, sắc mặt tự nhiên bình tĩnh. Đi theo Trữ Thiên Kỳ đã lâu, ông ta cũng biết hắn không phải là kẻ ngốc! Nhưng vậy thì sao chứ? Theo như hắn tính, Trữ Thiên Kỳ nhất định sẽ tán thành kế sách này!
Đông quản gia tiến đến, nói nhỏ vào tại Trữ Thiên Kỳ…Trữ Thiên Kỳ biến sắc, mờ hồ nhìn Đông quản gia, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia dò xét!
“Không biết ý của Lục hoàng tử ra sao?” Đông Lâm lui về sau vài bước, cung kính hỏi.
Trữ Thiên Kỳ sắc mặt mơ hồ, tinh quang như có như không bắn tới tầm mắt Đông quản gia đang đứng trước mặt! Một lúc lâu sau mới nói: “Việc này giao cho ngươi giải quyết!” Trữ Thiên Kỳ hạ mi mắt, sau khi việc thành, cũng không thể giữ người lại, thực là đáng tiếc!
“Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng, chỉ là…” Trên mặt Đông quản gia hiện lên một tia chần chờ!
“Nói”
“Dạ, không biết Lục hoàng tử có thể nghĩ biện pháp kiềm chế Giang Dĩ Bác, theo như thuộc hạ được biết, người của Giang Dĩ Bác vẫn luôn chú ý đến việc triều đình! Thuộc hạ sợ rằng hắn đột nhiên nhảy vô ngán đường!” Chỉ cần Giang Dĩ Bác không kịp ra tay, thì sẽ không có việc gì ngoài ý muốn! Năng lực của Giang Dĩ Bác không thua kém Phong Cô Tình, nếu như vạn nhất hắn xen vào, như vậy công sức mưu tính của ông ta chẳng phải là tan thành mây khói sao? Mà ông ta…Quyết không thể để chuyện này xảy ra!
Trữ Thiên Kỳ nghe Đông Lâm nói vậy, con ngươi liền híp lại, Giang Dĩ Bác?
…………..
“Chủ tử, Tam vương đã vào kinh thành!” Vô Tâm bẩm báo.
Giang Dĩ Bác gật đầu, đôi mắt thâm sâu có chút hờ hững: “Vô Tâm, ngươi đi điều tra hành tung của Phong Cô Tình, có tin tức gì, lập tức báo cho ta biết.” Hắn không tin Phong Cô Tình vô duyên vô cớ xuất hiện ở kinh thành!
“Dạ” Vô Tâm nhận lệnh xong liền lui ra ngoài.
“Thiếu gia, còn Vân gia…” Vô Hình tiến lên một bước, cung kính nói. Vân gia không chỉ liên hệ với quan viên trong triều mà còn qua lại với không ít phú thương ở kinh thành!
“Yên lặng quan sát động tĩnh.” Giang Dĩ Bác sắc mặt khó đoán,nói. Tâm tư của Vân Tại Viễn hắn cũng không phải không biết. Nếu Vân Tại Viễn muốn vượt qua hắn, hắn sẽ cho cơ hội, chỉ cần…Chỉ cần không chạm đến điểm tối kỵ, Giang Dĩ Bác cũng sẽ không nhúng tay vào, thật ra hắn cũng muốn xem Vân Tại Viễn có bao nhiêu năng lực!
“Từ sau thánh chỉ của hoàng thượng, Lục hoàng tử cũng không có động tĩnh gì!” Vô Hình tiếp tục bẩm báo.
Trong mắt Giang Dĩ Bác lộ ra ý nghiền ngẫm, ngôi vị hoàng này rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai! Hắn luôn hiếu kỳ Trữ Thiên Hợp rốt cuộc đã dùng cách gì khiến cho Trữ Thiên Khang một mực vì hắn tranh ngôi hoàng đế? Theo như hắn thấy, Trữ Thiên Khang còn thích hợp với ngôi vị đó hơn… Dù hắn không hiểu biết về Trữ Thiên Hợp, nhưng người có thể khiến Trữ Thiên Khang dốc lòng đối đãi, hiển nhiển không phải là người tầm thường!
………..
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Hương Hàn nhìn Thủy Băng Tuyền trầm mặc, hiếu kỳ hỏi. Tiểu thư đã ngồi ở tư thế này rất lâu rồi, rốt cuộc người đang suy nghĩ cái gì mà sắc mặt lại nghiêm trọng như vậy?
Thủy Băng Tuyền giật mình một cái nhìn Hương Hàn: “Hương Hàn, nếu như ngươi là Trữ Thiên Kỳ, ngươi sẽ làm thế nào?” Bây giờ hoàng đế gần như tuyên bố Trữ Thiên Hợp làm thái tử, đối với Trữ Thiên Kỳ mà nói, chắc chắn là một đả kích, như vậy…Tại tình thế trước mắt, hắn sẽ dùng cách gì để thay đổi cục diện đây?
“Nếu như nô tỳ là Lục hoàng tử, bây giờ nô tỳ muốn chính là làm sao để hoàng thượng thay đổi chủ ý.”
Thủy Băng Tuyền ngắm nghía thanh đao nhỏ, tinh xảo trong tay, nụ cười trên mặt trở nên u ám. Nàng không quan tâm tâm tư của hoàng đế, nhưng dường như Trữ Thiên Kỳ không có ý định buông tha nàng? Nhìn thiếp mời trong tay, trên đó là nét chữ của Trữ Thiên Kỳ
……………….
“Tam tiểu thư, mời ngồi” Trữ Thiên Kỳ nhìn người đang đi tới, âm thầm quan sát, trong con ngươi đen chợt lóe ra tinh quang. Váy áo màu tím, quần lụa đơn giản nhưng không thể che khuất thân thể yêu kiều, khuôn ngực đầy đặn, thắt lưng mảnh mai, da trắng như tuyết, tóc tựa làn mây…Một cây trâm đơn giản gài trên mái tóc, một nụ cười thanh thoát tựa thiên tiên…Nhìn nàng đi tới, hắn bỗng nhiên có chút thất thần!
Nghĩ đến mục đích hôm nay, trong mắt lại có tia đấu tranh giãy dụa…
“Lục hoàng tử mời Thủy Băng Tuyền đến không biết có chuyện gì quan trọng?” Trữ Thiên Kỳ hẹn nàng ra đây rốt cuộc vì chuyện gì? Chuyện quan trọng gì có thể khiến hắn đến tìm nàng lúc này?
“Tam tiểu thư, mời ngồi” Trữ Thiên Kỳ ho nhẹ một tiếng, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười chân thành không gì sánh được. Tia đấu tranh trong lòng cũng biến mất tăm.
“Lục hoàng tử không cần khách sáo như vậy, mời nói thẳng vấn đề luôn” Thủy Băng Tuyền con ngươi hơi chớp, đánh giá Trữ Thiên Kỳ! Hắn bây giờ còn nhàn nhã vui đùa như vậy, chắc chắn trong lòng đã có kế sách… Nhưng mà có liên quan gì đến nàng đây?
Nụ cười trên mặt Trữ Thiên Kỳ cứng ngắc: “Tam tiểu thư dường như không muốn gặp bản cung?” Nàng trước kia không phải luôn muốn ở cùng hắn sao? Từ khi nào nàng lại ghét hắn như vậy? Lòng dạ nữ nhân thật là không thể hiểu nổi!
“Trong lòng ngươi tự mình hiểu lấy, nói đi, ngươi hẹn ta ra đây có chuyện gì?” Thủy Băng Tuyền trực tiếp đi vào vấn đề, nàng cùng Trữ Thiên Kỳ vốn dĩ không có giao tình, vậy nên cũng không cần ôn nhu giả tạo!
“Đêm mai bản cung muốn đưa tam tiểu thư đến tham gia thọ yến của hoàng hậu nương nương.” Trữ Thiên Kỳ không vòng vo tam quốc, mà nói thẳng ra ý đồ của mình!
Thủy Băng Tuyền cười nhạt trong lòng, Trữ Thiên Kỳ thật sự muốn tính kế nàng sao?
“Lời mời của Lục hoàng tử, sợ là ta không thể nhận được, Thủy Băng Tuyền đã không còn là người của hoàng thất, cùng với Lục hoàng tử không có quan hệ gì, vậy nên yến hội của hoàng thất, ta có tư cách gì mà tham gia chứ? Mà ta cũng không hề muốn tham gia. Nếu như chỉ có việc này, vậy ta cũng đã có câu trả lời thỏa đáng cho Lục hoàng tử, Thủy Băng Tuyền xin đi trước!”
Nhìn bộ dạng dửng dưng của Trữ Thiên Kỳ, trong lòng Thủy Băng Tuyền nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó…
“Cáo từ!” Xem ra nàng cần phải đến gặp một người!
Trữ Thiên Kỳ nhìn bóng lưng điềm nhiên rời đi của Thủy Băng Tuyền, khuôn mặt tuấn tú hiện đủ mọi sắc thái…Vẫy tay, một bóng dáng như hiện ra từ không khí đứng bên cạnh hắn.
“Lưu ý xem nàng có hồi phủ hay không!”
“Dạ”
……………
Giang Dĩ Bác nghe hạ nhân bẩm báo, đôi mắt ánh lên kinh ngạc!
“Chủ tử?” Vô Tâm lần thứ hai xin chỉ thị
“Mau mời vào” Giang Dĩ Bác phục hồi tinh thần nhanh chóng nói, chuyện gì khiến nàng tới tìm hắn?
Thủy Băng Tuyền liếc mắt đánh giá Giang phủ, chỉ có thể dùng một từ “mỹ” để hình dùng…
Rường cột chạm trổ, khí khái phi phàm, so sánh với Thủy phủ, thật là khí thế bức người.
Lại liếc mắt nhìn ra sau, lọt vào tầm mắt là cây cối xanh tốt, trăm hoa khoe sắc, bên dưới là con đường lát đá rộng tầm 6 trượng, mà mỗi viên đá từ hình dạng đến màu sắc đều giống nhau như một… cuối con đường, còn có một lương đình bên trên hồ nước, hòn giả sơn với những khối đá cao vút, nước chảy róc rách, thật là thế ngoại đào viên!
Hạ nhân đi phía trước cung kính dẫn nàng đi vào lương đình. Đình hình tứ giác, mái ngói lưu ly, cây rừng bao quanh bốn phía nên không thu hút lắm. Nhưng vừa bước vào trong, dường như lọt vào một cảnh vật khác…
Bàn đá trắng như tuyết, trên bàn bày ra những thứ điểm tâm tinh xảo, ghế đá lại được phủ bằng những tấm đệm mềm mại. Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền đến, liền đứng lên, đầu lông mày nhướng lên, đôi con ngươi đen tuyền vừa thấy bóng dáng nàng liền tản ra tia sáng!
Sống mũi cao cao thẳng tắp ẩn hiện bên dưới khuôn mặt tươi cười…
“Tuyền nhi, mời ngồi” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo nhưng cực kỳ dễ nghe.
“Ngươi quả là một người biết hưởng thụ.” Đánh giá một vòng phong cảnh xung quanh, Thủy Băng Tuyền lên tiếng tán thưởng.
Tiếu ý trên mặt Giang Dĩ Bác càng hiện rõ: “Có thể lọt vào mắt của Tuyền nhi, Dĩ Bác vô cùng sung sướng!” Hắn khát vọng nàng có thể trở thành nữ chủ nhân của nơi này!
Thủy Băng Tuyền đuôi mày khẽ nhúc nhích: “Lần này đến đây, là có chuyện muốn nhờ vả, đương nhiên ngươi hoàn toàn có quyền cự tuyệt thỉnh cầu của ta.”
Giang Dĩ Bác nhìn thẳng Thủy Băng Tuyền: “Tuyền nhi cứ nói đi.” Mặc kệ yêu cầu của nàng là gì? Hắn đều sẽ đáp ứng, bởi vì đó là do nàng đích thân nói ra!
“Có thể bảo vệ ta không bị cuốn vào trận phân tranh này không? Ta nghĩ mình đang bị theo dõi.” Ở nơi này, Giang Dĩ Bác không nghi ngờ gì chính là nhân vật cường hào (mình dùng cường hào trong từ “cường hào ác bá” đó, nghĩa là vừa có thế lực vừa có thủ đoạn), cho nên nàng mới đến tìm hắn, mặc dù người trong tối kia cũng không phải hạng tầm thường.
Khuôn mặt dịu dàng của Giang Dĩ Bác thoáng qua chút thâm trầm…”Được Tuyền nhi tín nhiệm là vinh hạnh của Dĩ Bác!” Dù nàng không nói, hắn cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng tới nàng!
“Nếu như ngươi đáp ứng, ta coi như thiếu ngươi một món nợ ân tình” Thủy Băng Tuyền nhìn Giang Dĩ Bác đạm nhiên cười! Người có thể khiến nàng nợ ân tình đến nay còn chưa có đâu?
Con ngươi Giang Dĩ Bác thâm trầm ôn nhu như dòng suối, bên môi lộ vẻ cười ưu nhã, chờ đến khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ tới tận cửa Thủy phu cầu hôn!
“Như vậy, ta cáo từ trước!” Thủy Băng Tuyền nhìn Giang Dĩ Bác, thản nhiên ngẩng đầu nói.
“Tuyền nhi ở lại dùng bữa đã!” Giang Dĩ Bác đứng lên mời.
“Không cần khách khí, ta xin về trước!” Thủy Băng Tuyền liếc mắt ý bảo Hương Hàn nhanh chóng đi theo!
Thấy ý cự tuyệt trên mặt nàng, Giang Dĩ Bác cũng không miễn cưỡng, đứng dậy tự mình tiễn khách…
…………….
“Chủ tử, nàng đi vào Giang phủ!” Thân ảnh màu đen bẩm báo lại.
“Lui xuống đi, không cần theo dõi Giang phủ.”
“Chủ tử” Người mặc đồ đen tỏ ý không hiểu. Bây giờ không phải cần giám thị nhất của nhất động của Giang phủ sao? Vì sao chủ tử lại nói không cần theo dõi Giang phủ nữa?
Dường như hiểu rõ tính cách của thuộc hạ, thanh âm nhàn nhạt lại vang lên: “Giang Dĩ Bác thâm sâu không lường được, theo dõi hắn ngược lại sẽ khiến hắn phát hiện. Đối phó với hắn, ta tự có biện pháp.”
“Dạ”
Khóe miệng nhếch lên: Giang Dĩ Bác, lần này ta cũng muốn tặng ngươi một món đại lễ! Ngươi tuyệt đối đoán không ra lễ vật là gì đâu!
Bình luận truyện