Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 61: Thanh tỉnh



Edit: Boringrain.

“Chiến Nhất, điều tra toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Trữ Thiên Hợp, không được bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ nào!” Bàn tay hắn chậm rãi xoa lên ngực, nơi vết thương đã khép miệng nhưng vẫn còn âm ỉ đau nhức mãi không thôi. Hắn không quên được đôi mắt nàng khi đó: vô tình mà ngoan độc, đâm một nhát vào ngực hắn… Hắn nghĩ, lúc đó nàng thực sự muốn giết hắn!

Dù đã vận dụng những cơ sở tối cao nhất của Vô Tình Các, nhưng hắn cũng không thể tra ra được tài học của nàng rốt cuộc là từ đâu? Không ai biết nàng ngụy trang thế nào, cũng không ai phát giác ra con người thật của nàng!

Nghĩ lại những tin tức mà hắn tra được, Thủy Băng Tuyền, tam tiểu thư Thủy phủ, từ nhỏ đã được mẫu thân nuông chiều, kiêu căng ngạo mạn, ngu dốt ít học, tính tình hung dữ, so với hiện tại chính là là một trời một vực!

Đối với vị hôn phu đính ước từ nhỏ, lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ lại cực kỳ si mê… Chỉ cần là nơi có lục hoàng tử, thì chắc chắn vị Thủy Tam tiểu thư này sẽ xuất hiện.

Thế nhưng… Hắn có thể khẳng định đây không phải là Thủy Băng Tuyền mà hắn biết, không phải là người ngay lần đầu tiên gặp mặt đã uy hiếp hắn, làm ra chuyện kinh hãi thế tục, cũng không phải người bị hắn bóp cổ còn có thể cười trào phúng, lại càng không phải người tỉ mỉ hạ độc giáo huấn hắn.

Thủy Băng Tuyền, nàng là một nữ nhân kỳ lạ!

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Tin tức nói là từ sau sự kiện bị từ hôn, nàng không chỉ có thái độ khác thường, hơn nữa toàn thân toát lên vẻ mê hoặc dị thường, so với trước kia hoàn toàn trở thành hai người khác nhau!

……..

Trữ Hy nhìn con đường phía trước, mày kiếm nhăn lại, đường núi này…

“Tướng quân, con đường này…” Phó tướng bên người thấy tướng quân đột nhiên dừng lại, cũng nương theo ánh mắt hắn mà nhìn về phía trước, vừa nhìn thấy, trong mắt liền nổi lên lo lắng, đường mòn này dốc đứng, cao chót vót, bên trái dựa vào sườn núi, bên phải là vực sâu, sẩy chân ngã xuống, quyết không toàn mạng!

“Tướng quân, phải làm sao bây giờ?” Cả một đại đội người ngựa thế này, vượt qua vách núi đúng là hiểm nguy trùng trùng!

“Trước tiên cho mọi người dừng tại chỗ đợi lệnh!” Trữ Hy xuống ngựa, tiến lên phía trước kiểm tra địa hình, dùng tay bốc một nắm bùn đất lên, xoa nhẹ giữa các đầu ngón tay, tức khắc hàng mày nhíu chặt lại, chất đất rời rạc, hơn nữa còn ẩm ướt…

“Dạ!” Phó tướng thúc ngựa quay đầu hướng vào chỗ đoàn xe ngựa, tiến đến chiếc xe lớn nhất, chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, phía trước bất ngờ gặp đường núi, Trữ tướng quân đang kiểm tra địa hình, thỉnh Vương gia đợi trong chốc lát!”

Thủy Băng Tuyền vén rèm xe, mắt phượng chợt lóe, đường núi? Xe ngựa lớn như vậy sao có thể đi vào? Liếc mắt nhìn qua Trữ Thiên Hợp ngôi im lặng bên cạnh: “Trữ Thiên Hợp, ngươi ngủ rồi sao?”

Chỉ cần nàng không nói chuyện với hắn, hắn có thể im lặng cả ngày, xem như không thấy nàng!

Lông mi dài khẽ nhếch lên, Trữ Thiên Hợp cũng vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài, trong mắt có điều sáng tỏ, đường núi này cũng không hề thay đổi, Trữ quận vương thật sự là người cẩn thận!

“Cứ làm như Trữ quận vương an bài, bản vương không có ý kiến!”

“Vậy Vương gia, Vương phi có muốn ra ngoài hít thở không khí một chút?” Phó tướng nghe xong, cung kính chắp tay nói.

Thủy Băng Tuyền suy nghĩ một chút: “Trữ Thiên Hợp, chúng ta cùng xuống dưới đi!” Cả ngày ngồi trong cái xe ngựa này, lại còn đối mặt với một người mờ nhạt như không khí, Thủy Băng Tuyền đột nhiên phát giác khả năng kiên trì của mình cũng quả là lợi hại! Lòng thầm nở nụ cười!

“Vương phi cứ xuống dưới hoạt động gân cốt đi, bản vương không xuống đâu!” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt nói.

Thủy Băng Tuyền nhún nhún vai, nàng biết người này sẽ nói vậy mà! Hắn không xuống, nàng xuống!

Bước xuống xe ngựa, Thủy Băng tuyền nhìn tình hình phía trước, sắc mặt dần nghiêm trọng, con đường này căn bản không thể nói là đường được, dãy núi gập ghềnh, vách dựng thẳng đứng, sừng sững hiếm thấy, đường mòn nhỏ hẹp, quanh co khúc khuỷu. …

“Núi này gọi là gì?” Nhất định phải đi đường này sao? Tỉ mỉ quan sát phía trước, phía bên trái là sườn núi, rừng cây tươi tốt, nàng thầm nghĩ, địa hình này cực kỳ bất lợi.

“Ở đây gọi là Tuyền sơn, còn con đường này được gọi là đường Hoàng Tuyền, ý chỉ là một con đường vô cùng nguy hiểm.” Trữ Hy chỉ vào tấm bản đồ trong tay nói.

Thủy Băng Tuyền cầm lấy bản đồ từ tay Trữ Hy, nhìn chăm chú.

“Nơi này thường có cường đạo xuất hiện không?” Nhìn địa hình trên bản đồ, lại thoáng nhìn qua ngọn núi rậm rạp, nếu như…Nếu có người muốn cướp bóc người qua đường, như vậy ở đây là chỗ tốt nhất! Giữa con đường ngoằn ngèo, bên phải là vách núi, bên trái là rừng cây…Đúng là nơi trời sinh là cho bọn thổ phi lui tới.

Lại quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ đang đóng quân đợi lệnh, Trữ Hy dẫn theo một nghìn binh lính, còn Trữ Thiên Hợp cũng có gần một trăm người trong đội cận vệ, cộng với mười mấy nha hoàn, hạ nhân, đội ngũ khổng lồ như vậy, thổ phỉ thông thường sẽ không dám ra mặt, nhưng một khi xuất hiện…tất là có chuẩn bị!

Trữ Hy kinh ngạc nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, con ngươi đen hiện vẻ tán thưởng, hắn cho quân đợi lệnh, cũng là lo lắng điều đó.

Đường núi này là giao lộ giáp ranh giới phía tây kinh thành, trong vòng mười dặm không ai sinh sống! Cách đường lớn một khoảng khá xa… Núi cao hoàng đế xa, quan phủ cũng không thể quản được, cướp đường vô cùng hoành hành!

“Có, đây là con đường duy nhất đi Tây cảnh, hơn nữa quan phủ cũng không có biện pháp gì truy bắt bọn chúng!” Kỳ thực quan trọng nhất là ngọn Tuyền sơn này không được phân chia rõ ràng, bên kia núi là vùng quản lý của Tây vương, nhưng phía bên này vẫn thuộc Tuyền Sơn Thành, một trong 15 thành trì của kinh thành. Thế nhưng từ trước đến nay Tuyền Sơn Thành đối với vùng ranh giới này đều nhắm mắt làm ngơ.

“Qua ngọn núi này là đến Tây cảnh?” Đi hai ngày mới ra khỏi địa phận kinh thành? Thủy Băng Tuyền nhìn bản đồ địa hình trong tay, đây là toàn bộ lãnh thổ của Thanh Lăng hoàng triều, trong đó ngoại trừ ranh giới địa phận của các thành phủ cùng các vùng lân cận, ở giữa chỉ là những chỗ trống, không có chi tiết rõ ràng thực dụng nào! Nói đây là bản đồ địa hình, chi bằng nói là bản đồ phân cách, khu vực rộng lớn ở giữa là kinh thành, trong đó lấy kinh thành làm trung tâm, bao quanh là mười lăm thành trì, cận kề với bốn vùng cảnh giới…

Kinh thành là mạch máu của Thanh Lăng hoàng triều, dù là diện tích hay dân cư đều là con số khổng lồ, mà tổng diện tích của mười lăm thành trì, lớn gấp năm lần kinh thành, nghĩa là bình quân ba thành bằng một cái kinh thành, mười lăm thành này kể cả kinh thành có thể nói là trái tim của Thanh Lăng hoàng triều, sau cùng mới đến bốn vùng biên giới, mà Bắc cảnh lại lớn bằng Đông, Tây, Nam cảnh cộng lại.

Thủy Băng Tuyền trong đầu nhanh chóng tính toán! Hiện tại chính là vùng ranh giới giữa Tuyền Sơn Thành cùng Tây cảnh. Nghĩa là đi qua ngọn núi này là đến Tây cảnh? Qua Tây cảnh mới đến Bắc cảnh?

“Tiểu thư…” Hương Hàn đến bên cạnh Thủy Băng Tuyền lúc này vẫn đang trầm tư.

“Trữ quận vương, ngươi định làm sao để đi qua đường núi này?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy hỏi.

Trữ Hy lo lắng nửa ngày mới ngẩng đầu lên chăm chú nhìn đường núi phía trước: “Trước tiên phái người vào kiểm tra địa hình!”

Thủy Băng Tuyền tán thành gật đầu: “Cái này xem ra là biện pháp khả dụng nhất! Ra sức thúc ngựa băng qua thì mất bao lâu?”

“Một canh giờ!” Hắn vừa đi vừa về chắc là mất một canh giờ.

“Được, dùng biện pháp này thử xem!” Thủy Băng Tuyền quay đầu nhìn thoáng hơn mười rương bạc ở giữa đoàn xe, hoàng đế ban cho Trữ Thiên Hợp hai trăm vạn lượng bạc mang theo, số bạc này hẳn sẽ khiến cho kẻ có tâm chú ý đến!

Con ngươi nheo lại, mặc kệ là ai, cũng đừng hòng để mắt tới số bạc này! Còn chưa biết Bắc cảnh ra sao? Hai trăm vạn lượng bạc này có thể nói là sinh mệnh của Bắc cảnh!

“Trữ quận vương, về việc khảo sát thực địa, phiền ngươi tự mình đi một chuyến, nhất định phải quan sát cẩn thận xem trong rừng cây có kẻ giám sát hay không?” Thủy Băng Tuyền quả quyết nói.

Con ngưoi đen láy của Trữ Hy lóe lên, thực ra hắn cũng nghĩ phải tự mình đi trước, không ngờ nàng cũng có suy nghĩ này.

“Bản tướng cũng có ý này, Dương phó tướng, bản tướng quân chưa trở về, không được tự ý manh động!”

“Dạ!”

Trữ Hy nhìn Thủy Băng Tuyền gật đầu một cái, rồi một người một ngựa phóng về phía trước…

“Vương phi, mời ngồi!” Binh sĩ đem đến một cái ghế cho nàng.

“Dương phó tướng!”

“Có thuộc hạ!”

“Ngươi lệnh cho tướng sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, có thể nhắm mắt dưỡng thần!” Lời Thủy Băng Tuyền vừa nói ra khiến Dương phó tướng cả kinh, đây không phải là để cho bọn họ ngủ sao?

“Vương phi…Chuyện này…chuyện này…” Tướng quân cũng không có nói như vậy?

Thủy Băng Tuyền nhắc lại một lần nữa: “Lệnh mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, chờ Trữ tướng quân trở về sẽ có chỉ thị sau!” Trong lòng nàng đã có sẵn một kế hoạch, chờ Trữ Hy về, liền chủ động xuất kích! Bằng không ở trên đường núi sẽ liền mất đi cơ hội phản công.

“Chuyện này…” Dương phó tướng chần chừ không biết làm sao cho phải!

” Dương phó tướng, cứ theo lời Vương phi mà làm!” Trữ Thiên Hợp vốn nói không xuống nhưng lại đứng cách đó không xa nhàn nhạt lên tiếng.

“Chuyện này…dạ!” Dương phó tướng mặc dù trong lòng xen lẫn nghi ngờ, hoảng sợ, nhưng vẫn đáp ứng. Vương phi này thật là, cho binh sĩ ngủ giữa ban ngày, vạn nhất có người tập kích, há chẳng phải mặc cho người chém giết hay sao? Hắn bây giờ mong sao tướng quân mau mau trở về.

“Toàn quân nghe lệnh, nghỉ ngơi tại chỗ, chờ lệnh của tướng quân!”

Nghe xong chỉ thị, toàn bộ tướng sĩ đều lộ ra nghi hoặc… Nhưng trãi qua một chút rối loạn, cuối cùng ngoài một ít binh sĩ luân phiên túc trực cùng một trăm thân binh, còn lại đại bộ phần binh sĩ đều nhắm mắt dưỡng thần…

“Ngươi sao lại xuống đây? Không phải nói không xuống sao?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nhìn Trữ Thiên Hợp. Nam nhân này từ sau đêm qua, sắc mặt càng ngày càng lạnh nhạt.

Trữ Thiên Hợp vẻ mặt tự nhiên, phóng mắt nhìn đám mây lững lờ xa xa trên ngọn núi, không nói lời nào!

Thủy Băng Tuyền ngồi trên ghế cũng không lên tiếng, nàng mặc kệ hắn! Có gì đặc biệt hơn người chứ? Vậy nàng cũng học hắn tu hành, nhất định so mặt lạnh với hắn!

Hương Hàn nhìn qua nhìn lại bầu không khí giữa tiểu thư cùng Vương gia, khẽ cười thầm, bây giờ nàng có thể chắc chắn tiểu thư có hảo cảm với Vương gia! Cho nên mới tức giận dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt của người!

Nàng cũng vui thay cho tiểu thư, có thể gả cho một người mà mình thích. Đó có phải là ông trời cố ý an bài không?

Chỉ là… nhìn thoáng qua Vương gia lạnh nhạt, Hương Hàn âm thầm quan sát, Vương gia thật ra cũng vô cùng tuấn mỹ, chỉ là, dương như quá mức yếu ớt, thiếu sức sống! Hơn nữa ngay đến bờ môi cũng trắng bệch! Có vẻ như… Sức khỏe không tốt?

“Vương gia, uống trà!” Cảnh An nhóm lửa pha trà tại chỗ, còn Cảnh Trúc cũng bưng ra thêm một cái ghế!

…………..

“Trữ Thiên Hợp.” Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng nhịn không được, mở lời nói. Nam nhân này nhìn phía trước cũng đã nửa canh giờ, hắn đang nhìn cái gì chứ?

Trữ Thiên Hợp nghiêng người qua, nhìn Thủy Băng Tuyền, trong mắt có ý hỏi, nhưng vẫn như cũ không hề lên tiếng.

Thủy Băng Tuyền đưa chén trà trong tay cho Hương Hàn, gọi: “Thái y!”

“Có thần!” Nghe thấy Thủy Băng Tuyền gọi liền có người bước tới! Hắn chính là quân y đi theo bọn họ lần này!

“Vương gia đêm qua đau đầu, ngày hôm nay đầu óc cũng có vẻ bất thường, ngươi khám xem thử hắn có bị đụng đầu chỗ nào không?” Thủy Băng Tuyền trào phúng nói.

Viên quân y cẩn thận nhìn qua Vương gia bình thản cùng Vương phi đang tức giận, đành phải cung kính trả lời: “Dạ!”

“Không cần, ngươi xuống dưới đi!” Thanh âm lạnh nhạt nghe không ra ngữ điệu gì.

“Dạ!” Vương gia là lớn nhất, vậy nên viên quân y cũng đành cung kính trả lời lại, khóe mắt vô tình nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Vương phi, lòng âm thầm than khổ, Vương phi cùng Vương gia làm sao vậy? Vương phi thì nói khám cho Vương gia, còn Vương gia lại nói không cần…

“Các ngươi đều lui xuống cả đi!” Trữ Thiên Hợp ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn Thủy Băng Tuyền.

“Dạ!” Cảnh An, Cảnh Trúc vốn đứng bên cạnh hắn đều lui xuống.

Hương Hàn nhìn thoáng qua tiểu thư, hơi hạ ánh mắt, rồi cũng cúi chào bước ra xa.

Hai người ngồi đối mặt nhau, ở giữa là một cái ghế nhỏ bày hai chén trà! Trữ Thiên Hợp nhấc một chén trà lên, chậm rãi thưởng thức, nửa ngày mới lên tiếng nói: Thủy Tam tiểu thư!”

Thoáng cái trong mắt Thủy Băng Tuyền hiện ra tia kinh sợ! Hắn gọi nàng là gì? Thủy tam tiểu thư ư?

“Thủy tam tiểu thư, cô không nên có bất cứ kỳ vọng nào vào bản vương!” Sắc mặt bình tĩnh, thanh âm bình thản, phảng phất như hắn đang nói chuyện không liên quan đến mình.

“Ngươi nói cái gì?” Thủy Băng Tuyền dường như ngừng thở nhẹ giọng hỏi lại hắn, hắn có ý gì?

Trữ Thiên Hợp nhìn thẳng Thủy Băng Tuyền, trong ánh mắt hiện lên vẻ xa lạ: “Ngoại trừ danh hiệu Bắc vương phi, bản vương cũng không thể cho cô thứ mà cô muốn!” Nàng là một người tuyệt đỉnh thông minh, hắn vốn định cứ như vậy mà lạnh nhạt với nàng, bình thản chung sống, thế nhưng trãi qua chuyện đêm qua, hắn mới biết được, hắn đã thể tiếp nhận tình cảm của bất cứ ai, bất luận là quan tâm, hay là tín nhiện, hắn không hy vọng có người vì hắn mà bi thương! Ví như nàng!

Hắn cùng nàng vướng vào một đoạn nhân duyên nhầm lẫn, chưa từng có bất cứ giao tình, cũng không mong sau này có bất cứ giao tình!

Mà cùng nàng ở chung hai ngày, hắn cũng có hiểu biết nhất định về nàng, cũng cảm giác được nàng đối với hắn tín nhiệm, hắn không biết có phải là do nàng đã thành thân với hắn, nên gỡ bỏ tâm lý e ngại của nữ nhân, ỷ lại vào trượng phu? Hay là vì hắn khiến nàng thấy hứng thú? Hắn không biết, cũng không muốn biết.

Thế nhưng bất luận vì lý do gì? Hắn mong muốn nàng có thể ngừng lại tình cảm kia! Dù là quan tâm đơn thuần, hắn cũng không gánh vác nổi!

“Để cho thị nữ ngồi cùng xe ngựa với cô, bản vương sẽ cùng Cảnh An ngồi chung!”

Thủy Băng Tuyền lúc này cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết…

Nàng thậm chí không thể nói dù chỉ là nửa lời phản bác, bởi vì lúc này đây cơn phẫn nộ cuồn cuộn đang bao phủ lấy nàng…

Nàng muốn cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của hắn, thế nhưng nànglại chẳng nói nổi nên lời!

Nàng nói gì đây? Nói mình đối với hắn tự nhiên thấy tin cậy?

Nàng vì sao đối với một kẻ không có quan hệ gì lại nảy sinh tình cảm gần gũi và tinh tưởng?

Nàng vì hắn mà nổi giận, lửa giận chính mình cũng không rõ nguyên nhân, ngay đến nhất cử nhất động của hắn cũng có thể khiến tâm nàng dao động! Đây… Ngay đến nàng hiện tại cũng không thể nói rõ được tâm tình mình hai ngày qua.

Nghĩ đến chuyện từ sau khi gặp hắn, rồi đến những cảm xúc liên tiếp của bản thân, Thủy Băng Tuyền không thể tin tưởng nổi… Đó là nàng sao?

Nhớ tới từng câu nói trong xe ngựa suốt hai ngày qua, mắt phượng mở lớn đến cực hạn… Đó là nàng sao?

Nghĩ tới cả đêm qua chính mình ngủ trong bất an lo lắng, sáng sớm vừa tỉnh dậy, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là hắn, con ngươi nàng co rút dữ dội…Đó là nàng sao?

Nghĩ tới hắn không nói chuyện với mình, trong lòng đích thực có muộn phiền, Thủy Băng Tuyền lắc đầu mạnh…

Không, không, đó không phải là nàng… Những điều đó đều không phải nàng!

“Hôn sự của chúng ta bắt đầu đã là sai lầm, cũng sẽ không có kết cục gì, tới Bắc cảnh rồi, cô có thể tự do làm điều mình thích, bản vương sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì, cô cũng có thể mở lòng mình, kết thân với vài nam nhân ưu tú, bản vương không thể cho cô hạnh phúc, ông trời tự nhiên sẽ bồi thường cho cô.” Trữ Thiên Hợp nhìn người đối diện như là đang chịu đả kích mạnh, lòng thầm than, nàng chẳng qua là nhất thời mê mẩn, mong rằng lời nói hôm nay sẽ giúp nàng tìm lại chính mình.

“Ngươi thực sự nghĩ vậy?” Thủy Băng Tuyền khàn giọng nói, khiến ngay chính nàng cũng giật nảy mình! Nhưng vì sao lòng nàng lại có cảm giác bị thắt chặt, khiến nàng muốn hé miệng hít thở thật sâu!

“Bản vương cùng cô không có bất cứ quan hệ gì, cưới cô là chuyện bất đắc dĩ!”

Bất đắc dĩ? Thủy Băng Tuyền nghe tới 3 chữ này, cảm giác được đau đớn rõ ràng dâng lên trong ngực!

“…Ta nghĩ…Bắc Vương gia, ngươi hiểu lầm rồi, ta…” Thủy Băng Tuyền hạ ánh mắt, ngay đến biện giải nàng cũng không thể nói được, nàng có thể nói gì đây? Nghĩ đến biểu hiện của mình mấy ngày qua, ngay đến chính nàng cũng không tin nổi!

“Vậy thì tốt, cô yên tâm, trong vòng một năm, bản vương nhất định trả tự do cho cô!” Trữ Thiên Hợp hạ mắt, hắn cuối cùng cũng làm tổn thương đến nàng! Nhưng trách nhiệm của hắn bây giờ là có thể khiến nàng dừng cương trước vực thẳm!

Tự do? Thủy Băng Tuyền trừng lớn mắt, đó vốn là việc nằm trong kế hoạch của nàng, vì sao từ miệng hắn nói ra, nàng lại không có chút cảm giác mừng rỡ?

“….vậy… Thực sự cảm tạ Vương gia!” Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của chính mình! Ánh mắt đang hạ kia lại ngước lên, trong đôi mắt lúc này là một mảnh lạnh lùng.

“Đây là bản vương nợ cô!” Thanh âm bình thản của Trữ Thiên Hợp đột nhiên khiến Thủy Băng Tuyền kích động mạnh mẽ! Nàng đột nhiên đứng dậy: “Vương gia, xe ngựa kia ngươi nên ngồi đi, ta cùng Hương Hàn ngồi xe ngựa phía sau là được rồi! Hai ngày nay đa tạ Vương gia đã nhẫn nại với sự vô tri của Thủy Băng Tuyền!” Chớp mắt xoay người đi, trong đáy mắt Thủy Băng Tuyền truyền tới cảm giác chua xót… Tuy nhàn nhạt nhưng lại vương vấn không buông!

“Cảnh An, Cảnh Trúc, các ngươi cùng với Vương gia ngồi xe ngựa phía trước, ta cùng Hương Hàn ngồi xe ngựa này!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng nói.

Ba người đều giật mình sửng sốt…

Hương Hàn nhìn bóng lưng của tiểu thư, hồ nghi liếc mắt nhìn Trữ Thiên Hợp, Vương gia đã nói gì đó với tiểu thư sao?

“Tiểu thư…” Hương Hàn tiến lên, nhẹ giọng gọi.

“Việc gì?” Thủy Băng Tuyền quay người lại, bờ môi đỏ mọng nhếch lên nụ cười chế nhạo, lưu chuyển giữa đôi mắt chính là những tia hàn quang bén nhọn, lạnh lùng, trào phúng mà Hương Hàn vô cùng quen thuộc!

“Tiểu thư…” Hương Hàn bây giờ xác định chắc chắn Vương gia nhất định đã nói gì đó với tiểu thư, mới khiến người trở lại bộ dáng như trước.

Thủy Băng Tuyền nhìn đám sương mù dày đặc trên ngọn núi xa xa, thì ra nàng cũng có lúc lạc mất phương hướng! Hai ngày qua, nàng cự tuyệt không nhìn nhận tâm tình của bản thân! Đúng vậy, đó không phải là động tâm mà gần như là mê muội mất phương hướng. Nhưng hiện tại nàng đã thoát ra khỏi sương mù! Không hơn!

Nhưng…Vì sao, vì sao ngay đến chuyện quay đầu nhìn lại nguyên nhân khiến nàng lạc lối nàng cũng làm không được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện