Manh Phi Đãi Gả
Quyển 3 - Chương 4: Có thai
Edit: Boringrain
Hương Hàn đánh giá khách phòng một vòng, gật đầu hài lòng: “Thu Nhi, ngươi đến bảo phòng bếp, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho tiệc rượu.”
“Dạ” Thu Nhi đáp lời rồi lui xuống.
Thủy Băng Tuyền từ thư phòng lại, nhìn quanh khách phòng được bài trí tao nhã, lịch sự, lại không mất vẻ uy nghiêm, tôn quý của Vương phủ thì vô cùng hài lòng. Hương Hàn luôn là thân tín hiểu rõ tâm ý của nàng nhất!
“Tiểu thư.” Thấy Thủy Băng Tuyền tới, Hương Hàn vội đến nghênh đón.
“Ừ, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa cả chứ?” Lấy tay xoa hai bên thái dương, chẳng biết cớ gì mà mấy ngày nay cả người uể oải chẳng chút sức lực… Cơ thể nàng vốn dĩ rất tốt, nhưng xem chừng trời vừa nóng lên là đã muốn đình công rồi!
“Tiểu thư, người đi nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Hương Hàn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tiểu thư thì lo lắng ướm lời. Tiểu thư đêm không an giấc, ngày tất bật không ngơi, lại thêm thời tiết khô hanh khó chịu, mệt mỏi cũng phải.
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt ngăn cơn choáng váng chợt ập đến, bảo: “Ừ, ngươi xử lý những chuyện còn lại cho tốt.”
“Dạ, Cảnh Trúc, chăm sóc tiểu thư.” Hương Hàn gật đầu rồi quay sang dặn dò Cảnh Trúc.
“Dạ” Cảnh Trúc tiến lên đỡ tay Thủy Băng Tuyền đi vào nội phòng phía trong.
Màn đêm buông xuống nổi bật lên ánh đèn sáng trưng nơi Bắc Vương phủ.
“Tham kiến Trữ quận vương, Giang công tử, mời hai vị vào trong…” Cảnh An đứng trước cửa tươi cười chào đón những vị khách đầu tiên.
Hai người nọ phất tay đi vào, ra hiệu không cần tiếp đãi.
Bước vào ngoại đình sáng trưng đèn đuốc, Trữ Hy bỗng thấy tâm sự não nề. Thế sự khó lường! Ai ngờ được một Trữ quận vương chẳng yêu thích công danh hão huyền, lập chí tuyệt không vào triều tranh đấu, lại cam nguyện tới nơi Bắc cảnh vì một người con gái.
Giang Dĩ Bác thấy vậy liền khựng chân nhìn Trữ Hy, rồi nheo mắt hướng thẳng phía trước, ra vẻ lơ đãng nói: “Trữ Hy huynh cũng có lúc tràn đầy tâm sự vậy sao?”
“Tâm sự ư? Có lẽ vậy!” Trữ Hy thu hồi dáng vẻ rối bời, gương mặt lạnh lùng thoáng vương mờ mịt!
“Chúng ta thân quen nhiều năm, Trữ Hy huynh luôn muốn ngoài vòng thế sự, lạnh mắt trông người đời. Ai biết được vật đổi sao dời, huynh lại bằng lòng lao vào giữa vòng tranh đấu?” Vừa nói, Giang Dĩ Bác vừa nghiêng đầu qua nhìn Trữ Hy.
Nói thẳng ra, hắn nào khác gì Trữ Hy? Một thân lạnh lùng cao ngạo, đứng ngoài nhìn thế nhân giành giật đấu tranh. Rồi hết thảy thay đổi vì nàng.
Nhớ buổi đầu gặp gỡ, nàng khiến hắn tâm tư lay động. Trên đời vẫn còn người con gái như nàng sao? Nàng dùng ánh mắt thanh cao trong suốt, lạnh lùng bao quát cả thế gian! Nhưng lại như khinh bỉ chẳng buồn đặt chân nơi hồng trần ô uế.
Rồi bởi một thoáng gặp gỡ như định mệnh, người con gái ấy từng chút len lỏi vào từng tấc linh hồn, thấm đượm vào máu, vào thịt hắn…
“Giang Dĩ Bác mà ta biết hình như cũng đã đổi thay?!” Trữ Hy lạnh nhạt nói, đôi con ngươi sâu thẳm tựa xoáy vào hồn người.
Giang Dĩ Bác khẽ cười, đúng vậy! Hắn đã chẳng còn là Giang Dĩ Bác trước đây! Vì nàng, hắn thu lại vẻ ngông cuồng ngạo nghễ, dấu đi mối chân tình chung thủy, lặng lẽ đứng sau đợi chờ một cái ngoái đầu trong vô vọng.
Hắn có thể chờ nàng cả đời, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ lùi bước. Bởi trong đời Giang Dĩ Bác chưa từng biết đến hai từ ‘lùi bước’ ấy!
Đêm hôm ấy, nàng trở thành người phụ nữ của hắn… Nhưng hắn nguyện để nàng quên đi, đơn giản bởi một chữ yêu. Hắn không thể khiến nàng chìm trong nỗi thống khổ yêu hận đan xen… Tuyền Nhi, nàng thấu chăng lòng ta? Nàng thông minh, tài trí hơn người, cớ sao chưa từng mở lòng, để tâm nhìn ta một cái?
“Giang công tử, Trữ quận vương, mời vào…” Thấy Giang Dĩ Bác tới, Hương Hàn giật mình đánh thót, rồi nhanh chóng trấn tỉnh tiến lên phúc thân hành lễ.
“Hương Hàn cô nương không cần đa lễ.” Giang Dĩ Bác mỉm cười gật đầu.
“Mời hai vị vào trong…” Hương Hàn giơ tay ra hiệu.
Hai người rảo bước đi vào khách phòng rộng rãi mở ra không gian trang nhã với một ghế chính vị to lớn ở trên cao cùng dãy bàn dài nối tiếp ở hai bên.
“Thu Nhi, vào xem Vương phi đã tỉnh giấc chưa?” Hương Hàn quay đầu gọi Thu Nhi dặn dò.
“Dạ” Thu Nhi gật đầu rồi đi ngay.
Giang Dĩ Bác nghe thế bèn hỏi: “Hương Hàn cô nương, Vương phi không được khỏe sao?”
“Dạ, tiết trời nóng bức, Vương phi hơi khó chịu!” Hương Hàn uyển chuyển đáp.
Giang Dĩ Bác gật đầu, trời nóng tới cỡ nào đối với hắn cũng chẳng đáng là gì, nhưng nàng không có võ công hiển nhiên là chẳng dễ chịu gì!
“Đại thiếu gia, Vương lão gia, mời vào…” Hương Hàn nhác thấy Thủy Hoằng Văn và Vương lão gia đến, liền nhanh chân chạy tới hành lễ.
“Hương Hàn, Tuyền Nhi đâu rồi?” Nhìn chiếc ghế chủ vị trống không, Thủy Hoằng Văn đành xoay người ra sau hỏi Hương Hàn.
“Hồi bẩm đại thiếu gia, Vương phi đang nghỉ trong thư phòng, lát nữa người sẽ đến ngay ạ.” Hương Hàn trầm ổn trả lời.
Thủy Hoằng Văn gật đầu, đoạn quay sang Vương lão gia bên cạnh khách khí: “Vương lão gia, mời”
Nhưng nhìn lại Thủy Hoằng Văn, Vương lão gia tự nhủ “Có thể gặp được người này coi như là phúc khí của Yên Nhi”. Mấy ngày qua, ông ta chí ít thấy được sự trầm ổn cùng tinh thần trách nhiệm của Thủy Hoằng Văn! Thủy Hoằng Văn tính tình nhỏ nhẹ, trầm ổn, lại là bậc trượng phu có trách nhiệm.
Mãi viễn vông suy nghĩ, một lúc sau ông ta mới nhìn thấy hai người tới kia.
“Trữ Quận Vương, Giang công tử, ngưỡng mộ đã lâu, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, tuy đã gặp vài lần nhưng chẳng có duyên được chuyện trò.” Thủy Hoằng Văn chắp tay chào hỏi. Là người kinh thành, hắn chẳng lạ gì với tên tuổi nổi danh của hai người này. Chỉ không ngờ tam muội vốn bị khắp chốn hang cùng ngõ hẻm của kinh thành khinh chê không ngớt, lại có giao tình đặc biệt với hai người họ! Hắn xót xa chẳng phải bởi muội ấy che dấu tài năng lâu đến vậy, mà bởi bản thân chưa từng dành chút quan tâm của người huynh trưởng cho muội ấy!
“Đại công tử không cần đa lễ, trước công tử bôn ba buôn bán bên ngoài, chẳng có dịp tương ngộ chốn kinh thành, nay hữu duyên gặp gỡ tại Bắc cảnh, âu cũng là duyên phận…” Giang Dĩ Bác nói cười khách khí, chắp tay đáp lễ.
Trữ Hy cũng mỉm cười: “Đại công tử khách khí.”
Thủy Hoằng Văn nhìn qua lão gia bên cạnh, nhân tiện giới thiệu: “Vị này là Bắc thành Vương lão gia.”
“Nghe nói hai vị sắp trở thành người một nhà, không biết bao giờ tại hạ sẽ được uống ly rượu mừng của công tử đây?” Giang Dĩ Bác thong dong chuyện phiếm.
Thủy Hoằng Văn thần thái tự nhiên cởi mở, hồ hởi đáp lời: “Gia phục lúc này còn tất bận lo hôn sự của tứ muội, đến lúc đại hôn ổn thỏa, người sẽ nhanh chóng đến Bắc thành định ngày thành hôn.”
“Vậy ta xin chúc mừng đại công tử và Vương lão gia trước.” Trữ Hy chắp tay đạm nhiên nói.
“Đại danh của Giang công tử như sấm bên tai, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Giang công tử quả là phong thái bất phàm, thần long bay lượn, khó mà không chú ý được!” Vương lão gia hết lời khen ngợi, nhưng giọng điệu lại chẳng chút chế giễu hay siểm nịnh, chỉ như một bậc trưởng bối thanh cao đang tán thưởng vãn bối mà thôi.
Giang Dĩ Bác cười đáp: “Vương lão gia khách khí! Dĩ Bác lấy làm hổ thẹn!”
“Giang Dĩ Bác hổ thẹn? Vậy Phong mỗ cũng nên hổ thẹn chăng?” Phong Cô Tình từ ngoại đình đi vào, gương mặt tuấn mỹ treo vẻ trào phúng! Nhưng đôi mắt lại như hồ băng ngàn năm khiến tâm tư lạnh lẽo.
Giang Dĩ Bác chẳng biến sắc: “Phong các chủ làm ăn ngày càng dài tay nhỉ? Không biết Phong các chủ có mặt tại Bắc thành, không biết có nhiệm vụ kiếm tiền (sát thủ?)” Khóe miệng nhếch sâu, tự tiếu phi tiếu nói.
Giang Dĩ Bác chẳng chút biến sắc đáp trả: “Phong các chủ ‘làm ăn’ ngày càng dài tay nhỉ? Chạy tới tận nơi Bắc cảnh xa xôi hẻo lánh, chẳng biết có phải có vụ nào lớn không?” Khóe môi nhếch cao, như thật như đùa.
Đôi con ngươi đen kịt của Phong Cô Tình thoáng qua một tia u tối, nhướng mày khiêu khích: “Việc này… thiết nghĩ không cần phải bẩm báo với Giang công tử chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi…” Giang Dĩ Bác trầm ổn tươi cười, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.
“Xem chừng Cung mỗ hôm nay đến muộn rồi nhỉ? Các vị đều là nhân trung chi long (rồng trong loài người), hôm nay Cung Thác có duyên được cùng đối ẩm, quả là may mắn ba đời!” Cung Thác tinh tế đánh giá hết đại sảnh một vòng. Những người này đều là nhân tài kiệt xuất, lại vì một Bắc vương phi mà tề tựu nơi đây. Dường như hắn đã đánh giá thấp vị vương phi này!
“Các vị công tử, mời ngồi, Vương phi sẽ ra ngay.” Hương Hàn đánh tiếng, đợi đến khi tất cả đều an tọa, nàng mới đưa mắt ra hiệu cho Cảnh An dâng rượu lên.
Cảnh An hiểu ý, liền gật đầu lui xuống…
Rất nhanh sau đó đã có nhóm tỳ nữ đi lên rót rượu…
Hương Hàn liếc đông ngó tây, đang định lủi xuống xem tiểu thư chuẩn bị ra sao thì… đã thấy Thủy Băng Tuyền đi ra!
“Có chỗ nào không chu đáo, xin các vị lượng thứ! Mọi người không cần đa lễ, cứ tự nhiên nâng chén!” Thủy Băng Tuyền uyển chuyển mềm mại đi ra, giọng điệu nhàn nhạt, thản nhiên, thanh âm thanh thúy êm dịu!
Váy trắng lụa là, thướt tha yểu điệu, tóc tựa mây ngàn, minh châu sáng rỡ, thanh nhã thoát tục, tựa làn sương sớm.
Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế chủ vị, ngước mắt nhìn quanh rồi nâng chén: “Bản vương phi rất cảm tạ mọi người nể mặt đến uống chung rượu, mời…”
“Vương phi khách khí, mời…” Mọi người nhất tề nâng chén uống cạn.
Thủy Băng Tuyền khẽ chau mày, tửu lượng của nàng rất tốt, thứ rượu này chẳng thấm tháp vào đâu. Nhưng sao hôm nay vừa nghe hương rượu thoang thoảng lại có cảm giác lợm giọng khó chịu?
Giang Dĩ Bác rũ mi che đi đáy mắt nóng bỏng, ưu nhã nâng ly rượu trút cạn một hơi, đoạn an tĩnh thưởng thức ly rượu trong tay, phong thái câu hồn nhiếp phách. Bên trái là Trữ Hy, bên phải Cung Thác, kế đó là vài thương nhân Bắc Thành.
Phía bên đối diện lần lượt là Thủy Hoằng Văn, Vương lão gia, Phong Cô Tình…
Thủy Băng Tuyền thoáng nhìn xuống dưới: Trữ Hy trầm mặc, Thủy Hoằng Văn anh tuấn, Giang Dĩ Bác ưu nhã, Vương lão gia thanh cao, Cung Thác nghiêm nghị, Phong Cô Tình tuấn mỹ…
Bọn họ mỗi người một vẻ, nhưng đều là kỳ nhân kiệt xuất. Hôm nay nhất loạt tề tựu, khiến đại sảnh của nàng thêm phần rực rỡ hào quang! Tùy tiện chỉ bất kỳ một ai cũng đủ sức khiến thương trường phải rúng động…
Mắt phượng chớp đảo, nhấc lên dáng vẻ tươi cười: “Hôm nay mời các vị tới, ta muốn cho mọi người xem bản thiết kế tân thành.”
Hương Hàn và Cảnh An chẳng biết tự thưở nào đã khuân ra một tấm bảng gỗ lớn đặt bên phải Thủy Băng Tuyền…
Thủy Băng Tuyền cầm nhành gỗ từ tay Thu Nhi, để thuận tiện giảng giải mà không cần đứng dậy.
Mọi người vừa thấy tấm bảng to được mang ra, liền hứng thú trông chờ. Bắc Vương phi luôn làm ra những điều kỳ quái, mới mẻ!
Thủy Băng Tuyền ra hiệu cho Thu Nhi và Cảnh Trúc trải tấm bản đồ nàng cực nhọc vẽ trong mấy ngày vừa rồi lên bảng!
Ánh mắt Giang Dĩ Bác lóe sáng rồi lập tức định thần, chăm chú tìm tòi quan sát tấm họa đồ, lòng hắn lại cồn cào như sóng dậy…
Phong Cô Tình nheo mắt ngắm nghía, ánh mắt sáng rỡ, bản đồ này nếu thực thành, những tháng ngày tươi sáng huy hoàng của Bắc cảnh đã chẳng còn xa nữa…
Đôi mắt thâm trầm của Cung Thác lộ rõ vẻ kinh ngạc, ly rượu trong tay bất giác siết chặt. Giờ này hắn đã hiểu, vì sao Giang Dĩ Bác và Thủy Hoằng Văn vứt tiền mà chẳng hề biến sắc…
“Mỗi người các vị đều là thương nhân kiệt xuất, hẳn đã thấy rõ cơ hội kiếm tiền rồi chứ? Kế hoạch của ta cũng cần có sự hỗ trợ của mọi người. Cho nên có vấn đề gì, mọi người cứ việc hỏi thẳng, bản vương phi nhất định sẽ trả lời!” Thủy Băng Tuyền quét mắt một vòng, nhàn nhạt nói.
…Cả sảnh phòng bỗng im phăng phắc, bởi mỗi người còn bận mãi vẻ suy tư, cân nhắc được mất sau này…
Thủy Hoằng Văn vừa nhìn qua tờ họa đồ, chỉ có thể cảm thán một câu: ‘phục sát đất!’… Chẳng ai ngờ một Thủy Băng Tuyền bị người đời khinh bỉ, lại có tài năng kinh thiên động địa, thay đổi càn khôn…
Bắc cảnh trong tay muội ấy sẽ bước vào thời kỳ hoàng kim rực rỡ chẳng gì sánh nổi!
Aizz, may thay lúc ấy hắn nhanh tay kiếm được kha khá mẫu đất!
Vương lão gia mắt mũi trợn tròn chăm chăm nhìn bản vẽ, lại ngó qua Thủy Băng Tuyền với ánh mắt khâm phục vô hạn. Tài năng nhường ấy tiếc thay lại chỉ là một thân nữ tử.
Ông ta rốt cuộc đã hiểu vì sao Bắc vương gia chẳng thèm để tâm đến miệng lưỡi thiên hạ, giao đất phong lại cho Bắc Vương phi… Bắc vương gia người này, quả là có trái tim nhân hậu, một lòng mong mỏi dân chúng ấm no. Tiếc thay hắn đoản mệnh mất sớm, để lại người vợ tài năng xinh đẹp gánh nặng trọng trách trên vai.
Có thể có được Vương phi, là phúc của Bắc cảnh…
Nhìn gương mặt mỗi người treo lên dáng vẻ cân nhắc tư lự, Thủy Băng Tuyền chẳng buồn lên tiếng nữa… Để cho bọn họ có thời gian suy ngẫm, dù sao cũng là thứ nàng mất công sức tới vài ngày, sao có thể một thoáng mà nhìn ra chứ?!
Trữ Hy nhìn sắc mặt của những người còn lại, đáy mắt đong đầy vẻ phức tạp. Phải, lần đầu nhìn thấy, hắn chấn động tâm tư. Lần sau nhìn lại, vẫn là không kiềm được lòng mà rung động.
Nhìn mọi người lần lượt định thần, Thủy Băng Tuyền nhếch bờ môi mọng, cầm nhánh cây trên bàn bắt đầu chỉ dẫn: “Chỗ này sẽ là tân phủ nha, đất hai bên đường chính là những cửa hiệu lớn của các vị. Mỗi người có mặt ở đây hôm nay, đều sẽ góp một viên gạch xây dựng nên trung tâm thương nghiệp trù phú của tương lai!”
Nhành gỗ trên tay lại vẽ lên một vòng rộng hơn: “Khu vực này, chính là nơi đặt phủ đệ của các vị.”
Toàn bộ đại sảnh lặng phắt chẳng một tiếng động, hết mực chăm chú lắng nghe từng lời giải thích trong trẻo lạnh lùng của Vương phi. Xem trên bản đồ, họ đều có thể hiểu được, nhưng nghe chính lời nàng nói ra, tâm tư ai cũng bắt đầu lay động…
Bởi vì nhấc tay cầm nhành gỗ, tay áo rộng thùng tuột xuống tận khuỷu, lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc, mịn màng tinh tế…So với tờ bản đồ kia là càng hấp dẫn bội phần!
Giang Dĩ Bác tim đập chộn rộn, mi mắt nhanh chóng buông rơi che đi ánh mắt như sóng cuộn triều dâng… Trong đầu hiện lên thân hình nàng kiều diễm trong đêm đó… So với bất cứ ai, hắn hiểu nàng xinh đẹp đến nhường nào…
Đôi mắt lạnh lẽo của Phong Cô Tình cũng chuyển sang vẻ thâm sâu, ánh mắt lưu luyến trước ngực nàng… Hắn từng thấy qua nơi đó tuyệt mỹ…
Trữ Hy mấp máy môi định lên tiếng nhắc nhở, nhưng không hiểu sao chẳng tài nào mở miệng…
Cung Thác nheo mắt, chẳng thể dời tầm nhìn khỏi cánh tay ngọc ngà quyến rũ…
“Ký hiệu này biểu thị cho đường lớn… Số bạc các vị đấu giá sẽ được dùng để làm đường, xây thành. Giao thông thuận lợi, thương nghiệp sẽ nhanh chóng phát triển…” Phát hiện thấy điều khác lạ, Thủy Băng Tuyền bỗng ngừng lời liếc mắt nhìn quanh. Ánh mắt những người bên dưới cháy bỏng đến vậy, muốn chẳng chú ý cũng khó…
Theo ánh mắt họ, Thủy Băng Tuyền quay lại nhìn tay mình, rồi bất ngờ cười trào phúng. Nếu ở hiện đại, hiển nhiên bọn họ sẽ chẳng để tâm đến cánh tay để lộ ra ngoài. Nhưng ở đây, nơi cổ đại ngàn năm, chỉ lộ tới khuỷu tay đã khiến người ta mơ màng thất sắc…
Thờ ơ đưa nhành cây qua cho Thu Nhi, Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười chễ giễu: “Xem ra mọi người cũng chẳng cần bản Vương phi giải thích nữa. Trữ quận vương, phát bản kế hoạch cho họ đi. Mỗi người ở đây đều có phần trong tân thành, hiển nhiên phải biết tiếp theo nên làm gì chứ nhỉ?” Muốn có đất, có cửa hàng, không chỉ ném bạc lại là xong, còn phải bắt tay xây dựng nữa chứ…
Trữ Hy lúc nãy còn đắn đo không biết nhắc nhở thế nào, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phát những bản kế hoạch sớm chuẩn bị ra… Ai bảo nàng còn cuốn hút, hấp dẫn hơn cả cái bản đồ có thể kiếm tiền kia chứ?!
Thủy Băng Tuyền cầm cốc nước từ tay Hương Hàn nhấp một ngụm rồi lại thong dong nói tiếp: “Mọi người xem qua đi, nếu có gì thắc mặc, bản vương phi sẵn sàng giải đáp!”
Mọi người liền mở tập giấy trong tay, đọc qua nội dung quy hoạch cùng những yêu cầu đối với thương hộ. Đầu óc lại tiếp tục xoay chuyển không ngừng…
Giang Dĩ Bác ngược lại chẳng cần mở ra, bản thiết kế kia đã đủ khiến lòng hắn xuyến xao lay động, ly rượu nâng cao che đậy vẻ bần thần…
Thủy Băng Tuyền liếc qua Hương Hàn, ý bảo dâng đồ ăn lên…
Từng món cao lương mỹ vị lần lượt được bày lên bàn tiệc…
Hương Hàn đưa một chén canh cho Thủy Băng Tuyền: “Tiểu thư, canh đã nguội rồi, người uống một chút để lấy khẩu vị đi.”
Thủy Băng Tuyền gật đầu nâng chén, nhưng chưa kịp tới miệng, mùi canh đã xộc lên khiến dạ dày chộn rộn không yên, cơn buồn nôn ập đến… Mặt mày tái mét, trắng bệch, nàng cố chấn áp cảm giác khó chịu trong dạ dày, để không phải nôn ra trước mặt tân khách…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Hương Hàn thấy sắc mặt Thủy Băng Tuyền không tốt, sợ hãi cao giọng hỏi, cũng khiến ai nấy đều ghé mắt qua nhìn.
“Không… Không sao… Canh này là ai nấu vậy?” Nặc mùi đến buồn nôn?
Hương Hàn nhìn qua chén canh nói: “Là Lâm đầu bếp hầm canh cá, nô tỳ để nguội.” Canh này nấu kỹ, dù ghé sát cũng không thấy vị tanh nồng?
Thủy Băng Tuyền cố gắng áp chế, nhưng hương vị kia quả thực là ngậy đến khó chịu…
Giang Dĩ Bác thoáng vẻ lo lắng, vừa định mở miệng đã bị Thủy Hoằng Văn cướp lời: “Tuyền Nhi, muội sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?” Nhìn mặt nàng trắng bệch, Thủy Hoằng Văn đứng dậy đến ngồi bên Thủy Băng Tuyền, tự nhiên bắt mạch…
Hàng mày hắn nhíu chặt, tạo thành đường thẳng tắp… Mọi người bất giác cũng chíu mày theo! Ai nấy đều lo lắng, suy đoán rốt cuộc Vương phi bị sao?
“Đại thiếu gia, tiểu thư bị bệnh gì ạ?” Hương Hàn nhìn thần sắc của Thủy Hoằng Văn, cả kinh dồn hỏi.
Thủy Hoằng Văn không trả lời, thu tay lại, tiếp tục quan sát, cân nhắc…
Thần sắc phức tạp khiến tâm tư mọi người treo lơ lửng, thấp thỏm…
Thủy Băng Tuyền cũng rụt tay, nhìn thoáng thần sắc mọi người trong sảnh, chau mày hỏi Thủy Hoằng Văn: “Ta bị bệnh gì sao?”
Thủy Hoằng Văn mấp máy môi, tựa như nói không nên lời…
“Đại công tử, Vương phi không khỏe ư?” Giang Dĩ Bác cố chấn định nỗi bất an trong lòng, bình thản hỏi.
“Đại ca?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng gọi. Đại ca chần chờ gì chứ?
“Tuyền Nhi… Muội…” Thủy Hoằng Văn thở dài một tiếng, độc của Thiên Tuyệt tán đã nhập vào máu huyết của Vương gia. Vương gia yêu Tuyền nhi tới vậy, chắc chắn sẽ không viên phòng với muội ấy. Tính theo ngày, cái thai này có lẽ là lúc Tuyền nhi cùng Vương gia đi Độc cốc, lẽ nào…
“Vương gia đẩy độc ư?” Trên đời này cũng chỉ độc cốc chủ mới may ra làm được… Nhưng Diệp Khinh kia chẳng phải người vô duyên vô cớ rước việc vào mình?
Lời Thủy Hoằng Văn khiến Thủy Băng Tuyền trợn tròn mắt, còn Hương Hàn rùng mình giật thót, thoáng nghĩ tới khả năng đó… Không…Không thể nào? Tiểu thư thực sự mang thai? Nghĩ lại kỳ nguyệt sự tháng trước của tiểu thư…
Sắc mặt Hương Hàn tái nhợt như cắt, tháng này người vẫn chưa có nguyệt sự, vì chuyện của Vương gia nên nàng lơ là chẳng để tâm…
Hương Hàn như có như không liếc nhanh Giang Dĩ Bác…
Giang Dĩ Bác nghe Thủy Hoằng Văn xong, trống ngực đập liên hồi, toàn thân run rẩy, nàng có con ư? Đứa con của hắn?…
Thủy Băng Tuyền còn đang nhíu mày lo lắng, bỗng chốc vỡ òa trong hạnh phúc, giữ chặt lấy tay Thủy Hoằng Văn, thấp thỏm mong chờ: “Đại ca, có phải… ta đã có thai không?” Ông trời thật sự đối tốt với nàng vậy ư? Cho nàng đứa con của Thiên Hợp?
Mấy ngày nay vì sự ra đi của hắn, nàng đau xót, bi ai chẳng nói nên lời, nên cũng không phát hiện ra những biến đổi của cơ thể, gần đây thường mê mang, phiền não, mệt mỏi rã rời, ngờ đâu là vì dấu hiệu mang thai?
Một tiếng ‘có thai’ giống như quả bom dội vào lòng những khách nhân có mặt hôm nay… Thật lâu vẫn chưa thấy họ bình tĩnh lại!
Thân người Giang Dĩ Bác phút chốc lay động, xuy xuyển, bàn tay nắm chặt, buông rũ hàng mi, hô hấp như ngưng trệ, chỉ chăm chăm đợi chờ câu trả lời của Thủy Hoằng Văn. Trái tim lơ lửng treo trên cao, chờ mong, khấp khởi chẳng khác Thủy Băng Tuyền!
Thủy Hoằng Văn thở dài một tiếng đáp: “Phải!” Xem ra đúng là Diệp Khinh giúp Vương gia đẩy độc! Tuyền Nhi đã có thai, với cảm tình của muội ấy, sẽ nhất quyết sinh con cho kỳ được. Nhưng một đứa trẻ không cha, sẽ sống tốt sao? Còn Tuyền Nhi? Chẳng lẽ nguyện suốt đời cô độc?
Lời đáp này khiến Thủy Băng Tuyền thỏa mãn sung sướng, hai tay vô thức xoa bụng. Con yêu! Con là món qùa của cha dành cho mẹ…
Hàng mi Giang Dĩ Bác thoáng run rẩy… Con? Nàng thực sự có con? Nhưng hạnh phúc chưa kịp tới, thì trong đầu hắn bỗng xoẹt qua câu nói lãnh huyết vô tình kia “một đứa trẻ không nên có cần gì để nó xuất hiện trên đời…”
Khuôn mặt vốn thong dong ưu nhã, dửng dưng hết thảy của hắn thoáng chút trắng bệch không một giọt máu, tim mơ hồ nhói đau. Nếu nàng nhớ ra đứa trẻ này chẳng phải của Trữ Thiên Hợp, liệu nàng có còn vui sướng như vậy không?
Phong Cô Tình nắm chặt hai tay thành quyền, không dám tin nhìn Thủy Băng Tuyền, ánh mắt lạnh lẽo đong đầy cảm xúc phức tạp … Là sự hòa trộn của kinh hãi, ngạc nhiên và buồn bã…
Trữ Hy đầu tiên là khiếp sợ, sau lại lo lắng, hắn biết nàng nhất định sẽ sinh đứa trẻ, bởi vì nàng yêu Vương gia! Thế nhưng bọn họ cô nhi quả phụ, sau này…
Ánh mắt Cung Thác cũng phức tạp chẳng kém, không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy chút muộn phiền, buồn bã… Mang thai? Nhìn ánh mắt vui sướng kia, nàng định sinh đứa trẻ mồ côi từ bụng mẹ này ư?
Vương lão gia ngây ngẩn, sau thấy ánh mắt vui sướng của Thủy Băng Tuyền cùng phản ứng của tất thảy mọi người ở đây, trong mắt thoáng chút suy nghĩ, trầm tư! Nếu như Vương phi sinh đứa trẻ, đối với chuyện tái giá sau này sẽ có rắc rối… Mà Vương phi còn trẻ như vậy! Ai… Tạo hóa trêu ngươi!
Thủy Băng Tuyền xốc lại tinh thần, nhìn vẻ mặt mọi người, cất tiếng lạnh lùng áp bức: “Đứa trẻ này, ta, Thủy Băng Tuyền thề sẽ dùng tính mạng để bảo vệ, hơn nữa, ở đây ta nói rõ, bản vương phi tuyệt đối có năng lực đó. Cho nên các vị không lo lắng quá!” Bờ môi đỏ mọng vẽ lên nét hàn ý, Thủy Băng Tuyền nói đầy kiên định, ánh mắt lãnh khốc ngoan lệ! Nàng sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội thương hại đến con nàng.
Giang Dĩ Bác run run ngước mắt, nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia, đứa trẻ này với nàng quan trọng đến vậy sao?
Hương Hàn lòng dạ cũng rối bời như lửa đốt… Nàng bất giác nhớ tới hình ảnh tiểu thư lạnh lẽo vô tình ngày ấy…
“Trữ quận vương, yến tiệc còn lại xin nhờ huynh, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, bản Vương phi cáo lui trước!” Thủy Băng Tuyền chậm rãi đứng lên, thẳng lưng tiến vào nội đường. Nàng bây giờ cần suy nghĩ một kế hoạch chu toàn nhất để bảo vệ con mình!
Thủy Băng Tuyền nheo mắt thầm hứa, nàng không tiếc bất cứ giá nào để sinh đứa trẻ này…
Hương Hàn đánh giá khách phòng một vòng, gật đầu hài lòng: “Thu Nhi, ngươi đến bảo phòng bếp, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho tiệc rượu.”
“Dạ” Thu Nhi đáp lời rồi lui xuống.
Thủy Băng Tuyền từ thư phòng lại, nhìn quanh khách phòng được bài trí tao nhã, lịch sự, lại không mất vẻ uy nghiêm, tôn quý của Vương phủ thì vô cùng hài lòng. Hương Hàn luôn là thân tín hiểu rõ tâm ý của nàng nhất!
“Tiểu thư.” Thấy Thủy Băng Tuyền tới, Hương Hàn vội đến nghênh đón.
“Ừ, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa cả chứ?” Lấy tay xoa hai bên thái dương, chẳng biết cớ gì mà mấy ngày nay cả người uể oải chẳng chút sức lực… Cơ thể nàng vốn dĩ rất tốt, nhưng xem chừng trời vừa nóng lên là đã muốn đình công rồi!
“Tiểu thư, người đi nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Hương Hàn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tiểu thư thì lo lắng ướm lời. Tiểu thư đêm không an giấc, ngày tất bật không ngơi, lại thêm thời tiết khô hanh khó chịu, mệt mỏi cũng phải.
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt ngăn cơn choáng váng chợt ập đến, bảo: “Ừ, ngươi xử lý những chuyện còn lại cho tốt.”
“Dạ, Cảnh Trúc, chăm sóc tiểu thư.” Hương Hàn gật đầu rồi quay sang dặn dò Cảnh Trúc.
“Dạ” Cảnh Trúc tiến lên đỡ tay Thủy Băng Tuyền đi vào nội phòng phía trong.
Màn đêm buông xuống nổi bật lên ánh đèn sáng trưng nơi Bắc Vương phủ.
“Tham kiến Trữ quận vương, Giang công tử, mời hai vị vào trong…” Cảnh An đứng trước cửa tươi cười chào đón những vị khách đầu tiên.
Hai người nọ phất tay đi vào, ra hiệu không cần tiếp đãi.
Bước vào ngoại đình sáng trưng đèn đuốc, Trữ Hy bỗng thấy tâm sự não nề. Thế sự khó lường! Ai ngờ được một Trữ quận vương chẳng yêu thích công danh hão huyền, lập chí tuyệt không vào triều tranh đấu, lại cam nguyện tới nơi Bắc cảnh vì một người con gái.
Giang Dĩ Bác thấy vậy liền khựng chân nhìn Trữ Hy, rồi nheo mắt hướng thẳng phía trước, ra vẻ lơ đãng nói: “Trữ Hy huynh cũng có lúc tràn đầy tâm sự vậy sao?”
“Tâm sự ư? Có lẽ vậy!” Trữ Hy thu hồi dáng vẻ rối bời, gương mặt lạnh lùng thoáng vương mờ mịt!
“Chúng ta thân quen nhiều năm, Trữ Hy huynh luôn muốn ngoài vòng thế sự, lạnh mắt trông người đời. Ai biết được vật đổi sao dời, huynh lại bằng lòng lao vào giữa vòng tranh đấu?” Vừa nói, Giang Dĩ Bác vừa nghiêng đầu qua nhìn Trữ Hy.
Nói thẳng ra, hắn nào khác gì Trữ Hy? Một thân lạnh lùng cao ngạo, đứng ngoài nhìn thế nhân giành giật đấu tranh. Rồi hết thảy thay đổi vì nàng.
Nhớ buổi đầu gặp gỡ, nàng khiến hắn tâm tư lay động. Trên đời vẫn còn người con gái như nàng sao? Nàng dùng ánh mắt thanh cao trong suốt, lạnh lùng bao quát cả thế gian! Nhưng lại như khinh bỉ chẳng buồn đặt chân nơi hồng trần ô uế.
Rồi bởi một thoáng gặp gỡ như định mệnh, người con gái ấy từng chút len lỏi vào từng tấc linh hồn, thấm đượm vào máu, vào thịt hắn…
“Giang Dĩ Bác mà ta biết hình như cũng đã đổi thay?!” Trữ Hy lạnh nhạt nói, đôi con ngươi sâu thẳm tựa xoáy vào hồn người.
Giang Dĩ Bác khẽ cười, đúng vậy! Hắn đã chẳng còn là Giang Dĩ Bác trước đây! Vì nàng, hắn thu lại vẻ ngông cuồng ngạo nghễ, dấu đi mối chân tình chung thủy, lặng lẽ đứng sau đợi chờ một cái ngoái đầu trong vô vọng.
Hắn có thể chờ nàng cả đời, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ lùi bước. Bởi trong đời Giang Dĩ Bác chưa từng biết đến hai từ ‘lùi bước’ ấy!
Đêm hôm ấy, nàng trở thành người phụ nữ của hắn… Nhưng hắn nguyện để nàng quên đi, đơn giản bởi một chữ yêu. Hắn không thể khiến nàng chìm trong nỗi thống khổ yêu hận đan xen… Tuyền Nhi, nàng thấu chăng lòng ta? Nàng thông minh, tài trí hơn người, cớ sao chưa từng mở lòng, để tâm nhìn ta một cái?
“Giang công tử, Trữ quận vương, mời vào…” Thấy Giang Dĩ Bác tới, Hương Hàn giật mình đánh thót, rồi nhanh chóng trấn tỉnh tiến lên phúc thân hành lễ.
“Hương Hàn cô nương không cần đa lễ.” Giang Dĩ Bác mỉm cười gật đầu.
“Mời hai vị vào trong…” Hương Hàn giơ tay ra hiệu.
Hai người rảo bước đi vào khách phòng rộng rãi mở ra không gian trang nhã với một ghế chính vị to lớn ở trên cao cùng dãy bàn dài nối tiếp ở hai bên.
“Thu Nhi, vào xem Vương phi đã tỉnh giấc chưa?” Hương Hàn quay đầu gọi Thu Nhi dặn dò.
“Dạ” Thu Nhi gật đầu rồi đi ngay.
Giang Dĩ Bác nghe thế bèn hỏi: “Hương Hàn cô nương, Vương phi không được khỏe sao?”
“Dạ, tiết trời nóng bức, Vương phi hơi khó chịu!” Hương Hàn uyển chuyển đáp.
Giang Dĩ Bác gật đầu, trời nóng tới cỡ nào đối với hắn cũng chẳng đáng là gì, nhưng nàng không có võ công hiển nhiên là chẳng dễ chịu gì!
“Đại thiếu gia, Vương lão gia, mời vào…” Hương Hàn nhác thấy Thủy Hoằng Văn và Vương lão gia đến, liền nhanh chân chạy tới hành lễ.
“Hương Hàn, Tuyền Nhi đâu rồi?” Nhìn chiếc ghế chủ vị trống không, Thủy Hoằng Văn đành xoay người ra sau hỏi Hương Hàn.
“Hồi bẩm đại thiếu gia, Vương phi đang nghỉ trong thư phòng, lát nữa người sẽ đến ngay ạ.” Hương Hàn trầm ổn trả lời.
Thủy Hoằng Văn gật đầu, đoạn quay sang Vương lão gia bên cạnh khách khí: “Vương lão gia, mời”
Nhưng nhìn lại Thủy Hoằng Văn, Vương lão gia tự nhủ “Có thể gặp được người này coi như là phúc khí của Yên Nhi”. Mấy ngày qua, ông ta chí ít thấy được sự trầm ổn cùng tinh thần trách nhiệm của Thủy Hoằng Văn! Thủy Hoằng Văn tính tình nhỏ nhẹ, trầm ổn, lại là bậc trượng phu có trách nhiệm.
Mãi viễn vông suy nghĩ, một lúc sau ông ta mới nhìn thấy hai người tới kia.
“Trữ Quận Vương, Giang công tử, ngưỡng mộ đã lâu, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, tuy đã gặp vài lần nhưng chẳng có duyên được chuyện trò.” Thủy Hoằng Văn chắp tay chào hỏi. Là người kinh thành, hắn chẳng lạ gì với tên tuổi nổi danh của hai người này. Chỉ không ngờ tam muội vốn bị khắp chốn hang cùng ngõ hẻm của kinh thành khinh chê không ngớt, lại có giao tình đặc biệt với hai người họ! Hắn xót xa chẳng phải bởi muội ấy che dấu tài năng lâu đến vậy, mà bởi bản thân chưa từng dành chút quan tâm của người huynh trưởng cho muội ấy!
“Đại công tử không cần đa lễ, trước công tử bôn ba buôn bán bên ngoài, chẳng có dịp tương ngộ chốn kinh thành, nay hữu duyên gặp gỡ tại Bắc cảnh, âu cũng là duyên phận…” Giang Dĩ Bác nói cười khách khí, chắp tay đáp lễ.
Trữ Hy cũng mỉm cười: “Đại công tử khách khí.”
Thủy Hoằng Văn nhìn qua lão gia bên cạnh, nhân tiện giới thiệu: “Vị này là Bắc thành Vương lão gia.”
“Nghe nói hai vị sắp trở thành người một nhà, không biết bao giờ tại hạ sẽ được uống ly rượu mừng của công tử đây?” Giang Dĩ Bác thong dong chuyện phiếm.
Thủy Hoằng Văn thần thái tự nhiên cởi mở, hồ hởi đáp lời: “Gia phục lúc này còn tất bận lo hôn sự của tứ muội, đến lúc đại hôn ổn thỏa, người sẽ nhanh chóng đến Bắc thành định ngày thành hôn.”
“Vậy ta xin chúc mừng đại công tử và Vương lão gia trước.” Trữ Hy chắp tay đạm nhiên nói.
“Đại danh của Giang công tử như sấm bên tai, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Giang công tử quả là phong thái bất phàm, thần long bay lượn, khó mà không chú ý được!” Vương lão gia hết lời khen ngợi, nhưng giọng điệu lại chẳng chút chế giễu hay siểm nịnh, chỉ như một bậc trưởng bối thanh cao đang tán thưởng vãn bối mà thôi.
Giang Dĩ Bác cười đáp: “Vương lão gia khách khí! Dĩ Bác lấy làm hổ thẹn!”
“Giang Dĩ Bác hổ thẹn? Vậy Phong mỗ cũng nên hổ thẹn chăng?” Phong Cô Tình từ ngoại đình đi vào, gương mặt tuấn mỹ treo vẻ trào phúng! Nhưng đôi mắt lại như hồ băng ngàn năm khiến tâm tư lạnh lẽo.
Giang Dĩ Bác chẳng biến sắc: “Phong các chủ làm ăn ngày càng dài tay nhỉ? Không biết Phong các chủ có mặt tại Bắc thành, không biết có nhiệm vụ kiếm tiền (sát thủ?)” Khóe miệng nhếch sâu, tự tiếu phi tiếu nói.
Giang Dĩ Bác chẳng chút biến sắc đáp trả: “Phong các chủ ‘làm ăn’ ngày càng dài tay nhỉ? Chạy tới tận nơi Bắc cảnh xa xôi hẻo lánh, chẳng biết có phải có vụ nào lớn không?” Khóe môi nhếch cao, như thật như đùa.
Đôi con ngươi đen kịt của Phong Cô Tình thoáng qua một tia u tối, nhướng mày khiêu khích: “Việc này… thiết nghĩ không cần phải bẩm báo với Giang công tử chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi…” Giang Dĩ Bác trầm ổn tươi cười, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.
“Xem chừng Cung mỗ hôm nay đến muộn rồi nhỉ? Các vị đều là nhân trung chi long (rồng trong loài người), hôm nay Cung Thác có duyên được cùng đối ẩm, quả là may mắn ba đời!” Cung Thác tinh tế đánh giá hết đại sảnh một vòng. Những người này đều là nhân tài kiệt xuất, lại vì một Bắc vương phi mà tề tựu nơi đây. Dường như hắn đã đánh giá thấp vị vương phi này!
“Các vị công tử, mời ngồi, Vương phi sẽ ra ngay.” Hương Hàn đánh tiếng, đợi đến khi tất cả đều an tọa, nàng mới đưa mắt ra hiệu cho Cảnh An dâng rượu lên.
Cảnh An hiểu ý, liền gật đầu lui xuống…
Rất nhanh sau đó đã có nhóm tỳ nữ đi lên rót rượu…
Hương Hàn liếc đông ngó tây, đang định lủi xuống xem tiểu thư chuẩn bị ra sao thì… đã thấy Thủy Băng Tuyền đi ra!
“Có chỗ nào không chu đáo, xin các vị lượng thứ! Mọi người không cần đa lễ, cứ tự nhiên nâng chén!” Thủy Băng Tuyền uyển chuyển mềm mại đi ra, giọng điệu nhàn nhạt, thản nhiên, thanh âm thanh thúy êm dịu!
Váy trắng lụa là, thướt tha yểu điệu, tóc tựa mây ngàn, minh châu sáng rỡ, thanh nhã thoát tục, tựa làn sương sớm.
Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế chủ vị, ngước mắt nhìn quanh rồi nâng chén: “Bản vương phi rất cảm tạ mọi người nể mặt đến uống chung rượu, mời…”
“Vương phi khách khí, mời…” Mọi người nhất tề nâng chén uống cạn.
Thủy Băng Tuyền khẽ chau mày, tửu lượng của nàng rất tốt, thứ rượu này chẳng thấm tháp vào đâu. Nhưng sao hôm nay vừa nghe hương rượu thoang thoảng lại có cảm giác lợm giọng khó chịu?
Giang Dĩ Bác rũ mi che đi đáy mắt nóng bỏng, ưu nhã nâng ly rượu trút cạn một hơi, đoạn an tĩnh thưởng thức ly rượu trong tay, phong thái câu hồn nhiếp phách. Bên trái là Trữ Hy, bên phải Cung Thác, kế đó là vài thương nhân Bắc Thành.
Phía bên đối diện lần lượt là Thủy Hoằng Văn, Vương lão gia, Phong Cô Tình…
Thủy Băng Tuyền thoáng nhìn xuống dưới: Trữ Hy trầm mặc, Thủy Hoằng Văn anh tuấn, Giang Dĩ Bác ưu nhã, Vương lão gia thanh cao, Cung Thác nghiêm nghị, Phong Cô Tình tuấn mỹ…
Bọn họ mỗi người một vẻ, nhưng đều là kỳ nhân kiệt xuất. Hôm nay nhất loạt tề tựu, khiến đại sảnh của nàng thêm phần rực rỡ hào quang! Tùy tiện chỉ bất kỳ một ai cũng đủ sức khiến thương trường phải rúng động…
Mắt phượng chớp đảo, nhấc lên dáng vẻ tươi cười: “Hôm nay mời các vị tới, ta muốn cho mọi người xem bản thiết kế tân thành.”
Hương Hàn và Cảnh An chẳng biết tự thưở nào đã khuân ra một tấm bảng gỗ lớn đặt bên phải Thủy Băng Tuyền…
Thủy Băng Tuyền cầm nhành gỗ từ tay Thu Nhi, để thuận tiện giảng giải mà không cần đứng dậy.
Mọi người vừa thấy tấm bảng to được mang ra, liền hứng thú trông chờ. Bắc Vương phi luôn làm ra những điều kỳ quái, mới mẻ!
Thủy Băng Tuyền ra hiệu cho Thu Nhi và Cảnh Trúc trải tấm bản đồ nàng cực nhọc vẽ trong mấy ngày vừa rồi lên bảng!
Ánh mắt Giang Dĩ Bác lóe sáng rồi lập tức định thần, chăm chú tìm tòi quan sát tấm họa đồ, lòng hắn lại cồn cào như sóng dậy…
Phong Cô Tình nheo mắt ngắm nghía, ánh mắt sáng rỡ, bản đồ này nếu thực thành, những tháng ngày tươi sáng huy hoàng của Bắc cảnh đã chẳng còn xa nữa…
Đôi mắt thâm trầm của Cung Thác lộ rõ vẻ kinh ngạc, ly rượu trong tay bất giác siết chặt. Giờ này hắn đã hiểu, vì sao Giang Dĩ Bác và Thủy Hoằng Văn vứt tiền mà chẳng hề biến sắc…
“Mỗi người các vị đều là thương nhân kiệt xuất, hẳn đã thấy rõ cơ hội kiếm tiền rồi chứ? Kế hoạch của ta cũng cần có sự hỗ trợ của mọi người. Cho nên có vấn đề gì, mọi người cứ việc hỏi thẳng, bản vương phi nhất định sẽ trả lời!” Thủy Băng Tuyền quét mắt một vòng, nhàn nhạt nói.
…Cả sảnh phòng bỗng im phăng phắc, bởi mỗi người còn bận mãi vẻ suy tư, cân nhắc được mất sau này…
Thủy Hoằng Văn vừa nhìn qua tờ họa đồ, chỉ có thể cảm thán một câu: ‘phục sát đất!’… Chẳng ai ngờ một Thủy Băng Tuyền bị người đời khinh bỉ, lại có tài năng kinh thiên động địa, thay đổi càn khôn…
Bắc cảnh trong tay muội ấy sẽ bước vào thời kỳ hoàng kim rực rỡ chẳng gì sánh nổi!
Aizz, may thay lúc ấy hắn nhanh tay kiếm được kha khá mẫu đất!
Vương lão gia mắt mũi trợn tròn chăm chăm nhìn bản vẽ, lại ngó qua Thủy Băng Tuyền với ánh mắt khâm phục vô hạn. Tài năng nhường ấy tiếc thay lại chỉ là một thân nữ tử.
Ông ta rốt cuộc đã hiểu vì sao Bắc vương gia chẳng thèm để tâm đến miệng lưỡi thiên hạ, giao đất phong lại cho Bắc Vương phi… Bắc vương gia người này, quả là có trái tim nhân hậu, một lòng mong mỏi dân chúng ấm no. Tiếc thay hắn đoản mệnh mất sớm, để lại người vợ tài năng xinh đẹp gánh nặng trọng trách trên vai.
Có thể có được Vương phi, là phúc của Bắc cảnh…
Nhìn gương mặt mỗi người treo lên dáng vẻ cân nhắc tư lự, Thủy Băng Tuyền chẳng buồn lên tiếng nữa… Để cho bọn họ có thời gian suy ngẫm, dù sao cũng là thứ nàng mất công sức tới vài ngày, sao có thể một thoáng mà nhìn ra chứ?!
Trữ Hy nhìn sắc mặt của những người còn lại, đáy mắt đong đầy vẻ phức tạp. Phải, lần đầu nhìn thấy, hắn chấn động tâm tư. Lần sau nhìn lại, vẫn là không kiềm được lòng mà rung động.
Nhìn mọi người lần lượt định thần, Thủy Băng Tuyền nhếch bờ môi mọng, cầm nhánh cây trên bàn bắt đầu chỉ dẫn: “Chỗ này sẽ là tân phủ nha, đất hai bên đường chính là những cửa hiệu lớn của các vị. Mỗi người có mặt ở đây hôm nay, đều sẽ góp một viên gạch xây dựng nên trung tâm thương nghiệp trù phú của tương lai!”
Nhành gỗ trên tay lại vẽ lên một vòng rộng hơn: “Khu vực này, chính là nơi đặt phủ đệ của các vị.”
Toàn bộ đại sảnh lặng phắt chẳng một tiếng động, hết mực chăm chú lắng nghe từng lời giải thích trong trẻo lạnh lùng của Vương phi. Xem trên bản đồ, họ đều có thể hiểu được, nhưng nghe chính lời nàng nói ra, tâm tư ai cũng bắt đầu lay động…
Bởi vì nhấc tay cầm nhành gỗ, tay áo rộng thùng tuột xuống tận khuỷu, lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc, mịn màng tinh tế…So với tờ bản đồ kia là càng hấp dẫn bội phần!
Giang Dĩ Bác tim đập chộn rộn, mi mắt nhanh chóng buông rơi che đi ánh mắt như sóng cuộn triều dâng… Trong đầu hiện lên thân hình nàng kiều diễm trong đêm đó… So với bất cứ ai, hắn hiểu nàng xinh đẹp đến nhường nào…
Đôi mắt lạnh lẽo của Phong Cô Tình cũng chuyển sang vẻ thâm sâu, ánh mắt lưu luyến trước ngực nàng… Hắn từng thấy qua nơi đó tuyệt mỹ…
Trữ Hy mấp máy môi định lên tiếng nhắc nhở, nhưng không hiểu sao chẳng tài nào mở miệng…
Cung Thác nheo mắt, chẳng thể dời tầm nhìn khỏi cánh tay ngọc ngà quyến rũ…
“Ký hiệu này biểu thị cho đường lớn… Số bạc các vị đấu giá sẽ được dùng để làm đường, xây thành. Giao thông thuận lợi, thương nghiệp sẽ nhanh chóng phát triển…” Phát hiện thấy điều khác lạ, Thủy Băng Tuyền bỗng ngừng lời liếc mắt nhìn quanh. Ánh mắt những người bên dưới cháy bỏng đến vậy, muốn chẳng chú ý cũng khó…
Theo ánh mắt họ, Thủy Băng Tuyền quay lại nhìn tay mình, rồi bất ngờ cười trào phúng. Nếu ở hiện đại, hiển nhiên bọn họ sẽ chẳng để tâm đến cánh tay để lộ ra ngoài. Nhưng ở đây, nơi cổ đại ngàn năm, chỉ lộ tới khuỷu tay đã khiến người ta mơ màng thất sắc…
Thờ ơ đưa nhành cây qua cho Thu Nhi, Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười chễ giễu: “Xem ra mọi người cũng chẳng cần bản Vương phi giải thích nữa. Trữ quận vương, phát bản kế hoạch cho họ đi. Mỗi người ở đây đều có phần trong tân thành, hiển nhiên phải biết tiếp theo nên làm gì chứ nhỉ?” Muốn có đất, có cửa hàng, không chỉ ném bạc lại là xong, còn phải bắt tay xây dựng nữa chứ…
Trữ Hy lúc nãy còn đắn đo không biết nhắc nhở thế nào, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phát những bản kế hoạch sớm chuẩn bị ra… Ai bảo nàng còn cuốn hút, hấp dẫn hơn cả cái bản đồ có thể kiếm tiền kia chứ?!
Thủy Băng Tuyền cầm cốc nước từ tay Hương Hàn nhấp một ngụm rồi lại thong dong nói tiếp: “Mọi người xem qua đi, nếu có gì thắc mặc, bản vương phi sẵn sàng giải đáp!”
Mọi người liền mở tập giấy trong tay, đọc qua nội dung quy hoạch cùng những yêu cầu đối với thương hộ. Đầu óc lại tiếp tục xoay chuyển không ngừng…
Giang Dĩ Bác ngược lại chẳng cần mở ra, bản thiết kế kia đã đủ khiến lòng hắn xuyến xao lay động, ly rượu nâng cao che đậy vẻ bần thần…
Thủy Băng Tuyền liếc qua Hương Hàn, ý bảo dâng đồ ăn lên…
Từng món cao lương mỹ vị lần lượt được bày lên bàn tiệc…
Hương Hàn đưa một chén canh cho Thủy Băng Tuyền: “Tiểu thư, canh đã nguội rồi, người uống một chút để lấy khẩu vị đi.”
Thủy Băng Tuyền gật đầu nâng chén, nhưng chưa kịp tới miệng, mùi canh đã xộc lên khiến dạ dày chộn rộn không yên, cơn buồn nôn ập đến… Mặt mày tái mét, trắng bệch, nàng cố chấn áp cảm giác khó chịu trong dạ dày, để không phải nôn ra trước mặt tân khách…
“Tiểu thư, người sao vậy?” Hương Hàn thấy sắc mặt Thủy Băng Tuyền không tốt, sợ hãi cao giọng hỏi, cũng khiến ai nấy đều ghé mắt qua nhìn.
“Không… Không sao… Canh này là ai nấu vậy?” Nặc mùi đến buồn nôn?
Hương Hàn nhìn qua chén canh nói: “Là Lâm đầu bếp hầm canh cá, nô tỳ để nguội.” Canh này nấu kỹ, dù ghé sát cũng không thấy vị tanh nồng?
Thủy Băng Tuyền cố gắng áp chế, nhưng hương vị kia quả thực là ngậy đến khó chịu…
Giang Dĩ Bác thoáng vẻ lo lắng, vừa định mở miệng đã bị Thủy Hoằng Văn cướp lời: “Tuyền Nhi, muội sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu sao?” Nhìn mặt nàng trắng bệch, Thủy Hoằng Văn đứng dậy đến ngồi bên Thủy Băng Tuyền, tự nhiên bắt mạch…
Hàng mày hắn nhíu chặt, tạo thành đường thẳng tắp… Mọi người bất giác cũng chíu mày theo! Ai nấy đều lo lắng, suy đoán rốt cuộc Vương phi bị sao?
“Đại thiếu gia, tiểu thư bị bệnh gì ạ?” Hương Hàn nhìn thần sắc của Thủy Hoằng Văn, cả kinh dồn hỏi.
Thủy Hoằng Văn không trả lời, thu tay lại, tiếp tục quan sát, cân nhắc…
Thần sắc phức tạp khiến tâm tư mọi người treo lơ lửng, thấp thỏm…
Thủy Băng Tuyền cũng rụt tay, nhìn thoáng thần sắc mọi người trong sảnh, chau mày hỏi Thủy Hoằng Văn: “Ta bị bệnh gì sao?”
Thủy Hoằng Văn mấp máy môi, tựa như nói không nên lời…
“Đại công tử, Vương phi không khỏe ư?” Giang Dĩ Bác cố chấn định nỗi bất an trong lòng, bình thản hỏi.
“Đại ca?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng gọi. Đại ca chần chờ gì chứ?
“Tuyền Nhi… Muội…” Thủy Hoằng Văn thở dài một tiếng, độc của Thiên Tuyệt tán đã nhập vào máu huyết của Vương gia. Vương gia yêu Tuyền nhi tới vậy, chắc chắn sẽ không viên phòng với muội ấy. Tính theo ngày, cái thai này có lẽ là lúc Tuyền nhi cùng Vương gia đi Độc cốc, lẽ nào…
“Vương gia đẩy độc ư?” Trên đời này cũng chỉ độc cốc chủ mới may ra làm được… Nhưng Diệp Khinh kia chẳng phải người vô duyên vô cớ rước việc vào mình?
Lời Thủy Hoằng Văn khiến Thủy Băng Tuyền trợn tròn mắt, còn Hương Hàn rùng mình giật thót, thoáng nghĩ tới khả năng đó… Không…Không thể nào? Tiểu thư thực sự mang thai? Nghĩ lại kỳ nguyệt sự tháng trước của tiểu thư…
Sắc mặt Hương Hàn tái nhợt như cắt, tháng này người vẫn chưa có nguyệt sự, vì chuyện của Vương gia nên nàng lơ là chẳng để tâm…
Hương Hàn như có như không liếc nhanh Giang Dĩ Bác…
Giang Dĩ Bác nghe Thủy Hoằng Văn xong, trống ngực đập liên hồi, toàn thân run rẩy, nàng có con ư? Đứa con của hắn?…
Thủy Băng Tuyền còn đang nhíu mày lo lắng, bỗng chốc vỡ òa trong hạnh phúc, giữ chặt lấy tay Thủy Hoằng Văn, thấp thỏm mong chờ: “Đại ca, có phải… ta đã có thai không?” Ông trời thật sự đối tốt với nàng vậy ư? Cho nàng đứa con của Thiên Hợp?
Mấy ngày nay vì sự ra đi của hắn, nàng đau xót, bi ai chẳng nói nên lời, nên cũng không phát hiện ra những biến đổi của cơ thể, gần đây thường mê mang, phiền não, mệt mỏi rã rời, ngờ đâu là vì dấu hiệu mang thai?
Một tiếng ‘có thai’ giống như quả bom dội vào lòng những khách nhân có mặt hôm nay… Thật lâu vẫn chưa thấy họ bình tĩnh lại!
Thân người Giang Dĩ Bác phút chốc lay động, xuy xuyển, bàn tay nắm chặt, buông rũ hàng mi, hô hấp như ngưng trệ, chỉ chăm chăm đợi chờ câu trả lời của Thủy Hoằng Văn. Trái tim lơ lửng treo trên cao, chờ mong, khấp khởi chẳng khác Thủy Băng Tuyền!
Thủy Hoằng Văn thở dài một tiếng đáp: “Phải!” Xem ra đúng là Diệp Khinh giúp Vương gia đẩy độc! Tuyền Nhi đã có thai, với cảm tình của muội ấy, sẽ nhất quyết sinh con cho kỳ được. Nhưng một đứa trẻ không cha, sẽ sống tốt sao? Còn Tuyền Nhi? Chẳng lẽ nguyện suốt đời cô độc?
Lời đáp này khiến Thủy Băng Tuyền thỏa mãn sung sướng, hai tay vô thức xoa bụng. Con yêu! Con là món qùa của cha dành cho mẹ…
Hàng mi Giang Dĩ Bác thoáng run rẩy… Con? Nàng thực sự có con? Nhưng hạnh phúc chưa kịp tới, thì trong đầu hắn bỗng xoẹt qua câu nói lãnh huyết vô tình kia “một đứa trẻ không nên có cần gì để nó xuất hiện trên đời…”
Khuôn mặt vốn thong dong ưu nhã, dửng dưng hết thảy của hắn thoáng chút trắng bệch không một giọt máu, tim mơ hồ nhói đau. Nếu nàng nhớ ra đứa trẻ này chẳng phải của Trữ Thiên Hợp, liệu nàng có còn vui sướng như vậy không?
Phong Cô Tình nắm chặt hai tay thành quyền, không dám tin nhìn Thủy Băng Tuyền, ánh mắt lạnh lẽo đong đầy cảm xúc phức tạp … Là sự hòa trộn của kinh hãi, ngạc nhiên và buồn bã…
Trữ Hy đầu tiên là khiếp sợ, sau lại lo lắng, hắn biết nàng nhất định sẽ sinh đứa trẻ, bởi vì nàng yêu Vương gia! Thế nhưng bọn họ cô nhi quả phụ, sau này…
Ánh mắt Cung Thác cũng phức tạp chẳng kém, không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy chút muộn phiền, buồn bã… Mang thai? Nhìn ánh mắt vui sướng kia, nàng định sinh đứa trẻ mồ côi từ bụng mẹ này ư?
Vương lão gia ngây ngẩn, sau thấy ánh mắt vui sướng của Thủy Băng Tuyền cùng phản ứng của tất thảy mọi người ở đây, trong mắt thoáng chút suy nghĩ, trầm tư! Nếu như Vương phi sinh đứa trẻ, đối với chuyện tái giá sau này sẽ có rắc rối… Mà Vương phi còn trẻ như vậy! Ai… Tạo hóa trêu ngươi!
Thủy Băng Tuyền xốc lại tinh thần, nhìn vẻ mặt mọi người, cất tiếng lạnh lùng áp bức: “Đứa trẻ này, ta, Thủy Băng Tuyền thề sẽ dùng tính mạng để bảo vệ, hơn nữa, ở đây ta nói rõ, bản vương phi tuyệt đối có năng lực đó. Cho nên các vị không lo lắng quá!” Bờ môi đỏ mọng vẽ lên nét hàn ý, Thủy Băng Tuyền nói đầy kiên định, ánh mắt lãnh khốc ngoan lệ! Nàng sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội thương hại đến con nàng.
Giang Dĩ Bác run run ngước mắt, nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia, đứa trẻ này với nàng quan trọng đến vậy sao?
Hương Hàn lòng dạ cũng rối bời như lửa đốt… Nàng bất giác nhớ tới hình ảnh tiểu thư lạnh lẽo vô tình ngày ấy…
“Trữ quận vương, yến tiệc còn lại xin nhờ huynh, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, bản Vương phi cáo lui trước!” Thủy Băng Tuyền chậm rãi đứng lên, thẳng lưng tiến vào nội đường. Nàng bây giờ cần suy nghĩ một kế hoạch chu toàn nhất để bảo vệ con mình!
Thủy Băng Tuyền nheo mắt thầm hứa, nàng không tiếc bất cứ giá nào để sinh đứa trẻ này…
Bình luận truyện