Manh Phi Đãi Gả
Quyển 3 - Chương 6: Dựng xây tân thành
Edit: Boringrain
Vô Tâm vừa nhoáng thấy bóng người chợt lóe, Giang Dĩ Bác đã chễm trệ ngồi trên ghế trong phòng.
“Chủ…” Vô Tâm ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã kinh hoảng không nói nên lời… Chủ tử đây ư?
“Chủ tử?” Vô Tâm dợm hỏi.
Giang Dĩ Bác lạnh mắt liếc nhìn Vô Tâm, lạnh nhạt cất tiếng: “Nghi ngờ ư?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vô Tâm hoảng sợ muốn rớt cằm, tròng mắt tưng tưng xém nhảy ra ngoài! Đây…Đây thực sự là chủ tử?
Trời ạ… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao chủ tử lại ra nông nổi này?…
Giang Dĩ Bác liếc thấy bộ dạng Vô Tâm lúc này, đoán chừng mặt mũi mình hẳn rất thê thảm, đành ngậm ngùi cười khổ, Tuyền Nhi một khi nổi giận thật giống cuồng phong phẫn nộ! Có điều, có thể khiến nàng tức giận như vậy, kể cũng đáng!
Vô Tâm ngơ ngác ngước nhìn Giang Dĩ Bác, bất động nửa ngày chẳng chút phản ứng… Ba hồn bảy vía lượn lờ bay mất!
“Chủ tử, bên ngoài…” Vô Hình từ ngoài xồng xộc chạy vào, nhác thấy người ngồi trên ghế thì xém nuốt luôn cả lưỡi, nét mặt kinh hãi quên lửng lời định nói!
“Cút ra ngoài.” Giang Dĩ Bác tối sầm mặt chẳng muốn ngó bộ dạng lúc này của hai người họ!
“A… Dạ…” Hai người phút chốc hoàn hồn, rồi loạng choạng lao ra ngoài. Vẻ mặt kinh hách như thể trời sập đến nơi…
Ra tới cửa, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là vẻ kinh hoàng tột độ! Khó trách chủ tử đuổi bọn họ cút ra đây!
“À… Chủ tử…” Vô Hình khôi phục khả năng ngôn ngữ, lắp bắp mở miệng.
Vô Tâm hoàn hồn, lặng người suy ngẫm, có thể khiến chủ tử ra bộ dạng này, trên đời e chỉ có một, nhưng… Với tính tình của nàng, sao có thể làm ra chuyện động tay động chân thế này? Nếu không lầm, còn có cả dấu răng nữa? Lẽ nào… Đôi con ngươi của Vô Tâm bỗng trừng thật lơins, lẽ nào Bắc Vương phi nhớ ra rồi? Và biết được đứa trẻ trong bụng là của chủ tử?
Không! Không đúng, nếu thực như vậy, nàng ta hẳn sẽ lãnh khốc vô tình tổn thương chủ tử, căn bản không thể có chuyện này? Hắn hồ đồ mất rồi…
…
Thủy Hoằng Văn trông lên Giang Dĩ Bác phía đối diện mà không thể tin nổi. Trước mắt hắn là Giang Dĩ Bác tiêu sái tuấn lãng ư?
“Đại công tử hẹn gặp Dĩ Bác, chắc không đơn thuần là đối ẩm vài chén chứ? Có gì công tử cứ nói đừng ngại!” Khuôn mặt Giang Dĩ Bác rõ ràng vô cùng thê thảm, nhưng cử chỉ thong dong ưu nhã chẳng mảy may tổn hại đến phong thái đạm nhiên!
Thủy Hoằng Văn ngượng ngùng dời tầm mắt khỏi Giang Dĩ Bác, nghe thấy giọng nói trầm thấp lại vô thức ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt biến dạng khó coi, lại đành cúi đầu, chú mục vào ly rượu trong tay, trịnh trọng lên tiếng: “Ta hôm nay lấy thân phận đại ca của Tuyền Nhi, muốn công tử trả lời thẳng thắn, rốt cuộc công tử tiếp cận Tuyền Nhi với mục đích gì?” Vết thương trên mặt hắn là do Tuyền Nhi ư? Còn cả dấu răng nữa? Tuyền Nhi có thể gây ra chuyện thế này? …Thủy Hoằng Văn chau mày khó hiểu!
Giang Dĩ Bác ngược lại vô cùng điềm tĩnh, tựa hồ câu hỏi của Thủy Hoằng Văn chẳng có gì đáng ngạc nhiên! Tinh quang sáng chói, giọng nói trịnh trọng: “Đại công tử là huynh trưởng của Tuyền Nhi, hôm nay nếu công tử đã thẳng thắn như vậy, Dĩ Bác cũng chẳng cần dấu giếm, tâm ý của Dĩ Bác với Tuyền Nhi chẳng kém gì Bắc Vương gia!” Đoạn nâng ly rượu cạn sạch một hời, khóe mắt liếc thấy Thủy Hoằng Văn, trong mắt vẫn là sự thản nhiên nhàn nhã!
Giang Dĩ Bác ngược lại vô cùng điềm tĩnh, tựa hồ câu hỏi này hắn đã đoán được từ lâu! Mắt rạng tinh quang, tuyên bố trịnh trọng: “Nếu công tử đã thẳng thắn như vậy, Dĩ Bác cũng chẳng cần dấu giếm, tình ý của Dĩ Bác với Tuyền Nhi chẳng kém gì với Bắc Vương gia!” Đoạn nâng ly rượu cạn sạch một hơi, khóe mắt liếc nhìn Thủy Hoằng Văn, sự thản nhiên nhàn nhã.
Thủy Hoằng Văn kinh ngạc khiếp sợ, dù nghi ngờ giữa Giang Dĩ Bác với Tuyền Nhi chẳng đơn thuần là tình bằng hữu, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra thật khiến người thảng thốt, trong kinh ngạc lại có vài phần kính phục, kính phục bởi hắn can đảm đối diện với trái tim!
Suy nghĩ sâu xa nửa ngày, Thủy Hoằng Văn mới lại ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Dĩ Bác, nghiêm túc nói: “Tuyền Nhi từng xuất giá, tuy Vương gia sớm qua đời, nhưng tình thâm ý trọng chẳng dễ đổi thay, huống hồ Tuyền Nhi đã mang thai, Giang công tử thật chẳng bận lòng?” Với thân phận và địa vị của Giang Dĩ Bác, một tiếng hô lên, vạn người tới ứng, tình ý với Tuyền Nhi có được mấy phần? Cớ chi phải chấp nhất?
Giang Dĩ Bác thoáng mặt thâm trầm, từ tốn đáp: “Yêu ai yêu cả đường đi, những lời của đại công tử chẳng có nghĩa lý gì cả!” Nam nhân đầu tiên của nàng là hắn, đứa con trong bụng nàng cũng là của hắn, dù Trữ Thiên Hợp chưa chết, hắn cũng không thể buông tay, kể chi tới những thứ này! Hắn muốn tìm bạn đời tâm đầu ý hợp, máu thịt dung hòa. Có nàng trong lòng, là cảm giác thỏa mãn ôm trọn thiên hạ, là khao khát tình yêu từ tận xương tủy… chứ không phải chỉ là thứ dục vọng hoan ái tầm thường!
Thủy Hoằng Văn như nhìn thấy rõ sự nghiêm túc trong lời nói của Giang Dĩ Bác, trong mắt người đối diện, hắn thấy tình ý thâm nồng, khát vọng yêu thương của một nam tử. Hắn biết, Giang Dĩ Bác yêu Tuyền Nhi, yêu sâu đậm.
“Nhưng lòng Tuyền Nhi đã có Vương gia!” Thủy Hoằng Văn mạnh lời thẳng thắn.
Con ngươi đen tuyền của Giang Dĩ Bác thoáng bỗng u buồn, nhưng chỉ chớp mắt, lại tràn đầy tự tin, nhếch người ngạo mạn: “Ta sẽ khiến nàng yêu ta!”
Thủy Hoằng Văn nở nụ cười hài lòng… Hy vọng ngày nào đó, Tuyền Nhi có thể nhìn thấy tấm chân tình của người này!
Một đấng trượng phu chịu nép vế sau lưng người phụ nữ, lẳng lặng đợi chờ, hẳn nàng ấy vô ngần. Nhìn người cốt nhìn tâm, trong mắt Giang Dĩ Bác hắn thấy sự thẳng thắn hòa lẫn nỗi ưu thương. Tin rằng Giang Dĩ Bác thật sự thương yêu Tuyền Nhi, và Tuyền Nhi xứng đáng được bất kỳ nam tử tài hoa trên đời quý trọng.
“Nào, cạn,,,” Thủy Hoằng Văn nâng chén, cười nói.
“Cạn…” Giang Dĩ Bác cũng sảng khoái ứng theo.
“Câu cuối cùng nhé, mặt Giang công tử là do Tuyền Nhi gây ra?” Chuyện này hắn nghĩ mãi mà chẳng ra! Trực giác mách bảo Tuyền Nhi chính là thủ phạm, lý trí lại hoài nghi Tuyền Nhi khôn ngoan khéo léo, sao có thể làm chuyện động ta động chân?
Giang Dĩ Bác mỉm cười đầy thỏa mãn mà phán: “Nàng ấy mà phẫn nộ lên là bất chấp tất cả.” Giọng nói lại hàm chứa sủng nịch vô hạn!
Thực sự là Tuyền Nhi? Thủy Hoằng Văn nghe xong, mồm liền thành chữ O to tròn, kinh ngạc khôn xiết! Lại thấy trong mắt Giang Dĩ Bác tràn đầy vẻ yêu sủng, liền yên lòng cười thư thái! Một nam nhân dễ dàng tha thứ cho nữ nhân thì hoặc là vô năng, hoặc là quá yêu mà dung túng. Giang Dĩ Bác nào phải loại người tầm thường nơi ao tù nước đọng, giữ cho Giang gia vững chãi ghế cao không ngã, dùng hai chữ ‘khôn khéo’ sao có thể tả hết!
“Đã vậy, Thủy Hoằng Văn cần nói thẳng đôi lời, tuy Thủy gia chẳng thể sánh nổi Giang gia, Thủy Hoằng Văn lại chẳng tài cán như công tử… Nhưng, muội muội này ta và Thủy gia đều hết mực yêu thương, quyết dùng hết sức mà bảo hộ!” Sắc mặt thâm trầm, nghiêm túc, Thủy Hoằng Văn kiên quyết chém đinh chặt sắt nói.
Giang Dĩ Bác lại càng tươi cười như hoa: “Có vị đại ca như huynh, ta vui thay cho nàng ấy! Giang Dĩ Bác kính huynh!”
Thủy Hoằng Văn tiếp nhận ly rượu, thống khoái tu cạn… Trận đối đầu này, kết quả mỹ mãn!
……….
Những ngày sau đó, Thủy Băng Tuyền từ trong nội phủ điều khiển việc xây dựng tân thành. Công trình đập nước đã đâu vào đấy, còn thuận lợi hơn cả nàng dự kiến, có lẽ bách tính vì quá phấn khích mà ngày đêm không ngừng dốc sức làm việc.
Tân thành, dưới sự giám sát của Trữ Hy cũng đã bắt đầu khởi công…
Thủy Băng Tuyền cho Trữ Hy chọn mấy trăm nhân công từ công trình đập nước đi xây phủ nha tân thành…
Các thương hộ thấy phủ nha đã khởi công, cũng y theo bản kế hoạch mà tiến hành chi bạc, gom người, chuẩn bị vật tư, ráo riết dựng nhà, xây cửa…
Thế là, năm mươi dặm ngoại ô vốn hoang vu cằn cỗi, chớp mắt cái đã chộn rộn người xe, nhà cửa mọc lên không ngớt, oanh oanh chấn động chẳng thua gì công trình đập nước…
Đọc báo cáo, Thủy Băng Tuyền thỏa mãn hài lòng…Đã thương nhân ai chẳng thích so đo hơn kém. Những kẻ này tuy không có mắt đầu tư gì mấy, nhưng chút khả năng xa hoa, bài trí lại chẳng kém ai. Hẳn chỗ đất hoang giờ đây náo nhiệt khôn cùng. Tâm tưởng hư vinh ai mà chẳng có!
Thủy Băng Tuyền vươn người đứng dậy, thư giãn tay chân. Bất tri bất giác lại nữa tháng trôi qua. Những ngày này nàng chết gí trong Vương phủ, hết thư phòng, lại phòng khách, không phòng khách thì tới phòng ngủ…
Mùa hè bức bối khó chịu cứ lặng thầm cất bước, để lại những làn gió nhẹ đầu thu mơn trớn qua hàng cây, khảy lá rung sào sạt…
Từ lúc tên Giang Dĩ Bác nổi điên nói năng khó hiểu, nàng phát cuồng đánh xé lung tung, hắn lại càng mặt dày mày dặn, cách hai ba ngày bèn xách cái bản mặt te tua đến làm khổ mắt nàng! Đã thế còn dương dương trương mặt ra ngoài, khiến ai nấy suy diễn xét đoán kẻ nào lộng thương? Cũng may mỗi lần hắn chỉ đến ngồi một lúc, toàn lôi chuyện công cán bàn bạc, chẳng thèm để ý nàng ngoảnh mặt làm ngơ.
Có đôi khi, nàng thực sự không thể hiểu nổi hắn! Cảm giác như hắn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mình! Hoặc giả nàng vốn chẳng biết gì về hắn cả.
Haizz, cũng may không để lại sẹo. Bằng không, ngày sau gặp hắn e càng hổ thẹn.
Từ lúc bắt đầu xây thành, nàng cùng Giang Dĩ Bác thương lượng xong, để hắn mau chóng xây nhà xưởng…
Bắt đầu xây thành, nàng và Giang Dĩ Bác đã thương lượng việc dựng nhà xưởng xong xuôi. Dưới sự thúc đẩy của nàng, mọi người lúc này bận rộn cả lên, nàng trái lại càng thêm nhàn rỗi.
Tiết trời đã không còn cái oi bức đáng ghét của mùa hè, trời thu mát mẻ khiến lòng người càng thêm thư thái, tĩnh lặng hơn…
Thủy Băng Tuyền chậm rãi theo hướng phòng ngoài, băng qua mặt sân lá thổi rơi đầy…
Thu Nhi theo sát không rời nửa bước, khoát lên người Thủy Băng Tuyền chiếc áo bào dày. Trời thu khí lạnh, Vương phi cần được chăm sóc chu đáo hơn nữa.
Thủy Băng Tuyền mỉm cười hờ hững liếc nhìn Thu Nhi, đứa trẻ này xem ra ngày càng nhanh nhẹn, tháo vát, thấu hiểu tâm ý hơn.
Dạo gần đây, nàng phái Hương Hàn đi hỗ trợ Trữ Hy, thay nàng xử lý mọi chuyện bên ngoài, sớm đi muộn về, chẳng mấy khi ở Vương phủ. Hơn nữa, còn có chút tâm ý nhỏ, hy vọng hai người họ lửa rơm lâu ngày bén cháy.
Dẫu rằng, chuyện tình cảm cần đôi bên tự nguyện…
Mà Hương Hàn đối với chủ cũ, là tấm chân tình khắc cốt ghi tâm, tựa như tình cảm của nàng và Thiên Hợp vậy.
Thủy Băng Tuyền đưa tay đón một chiếc lá đang là đà rơi xuống, cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô cao lấp lửng của mình.
Thiên Hợp, chớp mắt, chàng rời ta đi đã 2 tháng, con ở bên ta cũng đã 2 tháng…
Thủy Băng Tuyền vỗ về bụng mình, đột nhiên hiếu kỳ không biết đứa trẻ là trai hay gái đây?
“Khởi bẩm vương phi, Cao Nho An ở ngoài cầu kiến!” Cảnh Trúc từ ngoài đi vào, cung kính bẩm báo.
Thủy Băng Tuyền nhướng mày, Cao Nho An ư? Nhẩm lại, đúng là hắn cũng nên về rồi, kế hoạch tiếp theo sắp bắt đầu rồi đây.
“Bảo hắn vào phòng khách đợi ta!” Thủy Băng Tuyền trả lời.
“Dạ.” Cảnh Trúc lanh lẹ lui xuống.
“Thu Nhi, ngươi đến thư phòng, lấy hai tập giấy trên bàn đến phòng khách cho ta!” Thủy Băng Tuyền lạnh mắt sai sử, nhưng người này cũng đến lúc dùng tới, không uổng phí một tâm tư của nàng.
Phòng khách trang nhã hoa lệ.
Cao Nho An cung kính đứng chờ, sau lưng là Triệu Nhị và Lý Bình…
Thủy Băng Tuyền từ nội đường đi ra, ba người nhất mực hành lễ: “Tham kiến Vương phi!”
“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Nàng phất tay bảo ba người ngồi xuống, còn mình an vị trên ghế chính chủ cao cao.
“Có thu hoạch gì không?” Đánh mắt qua ba người một vòng, Thủy Băng Tuyền hài lòng nhìn thần sắc nghiêm túc lại hòa lẫn sự hưng phấn của ba người.
Nghe Thủy Băng Tuyền hỏi vậy, Cao Nho An bèn đứng dậy lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong bọc kỹ vài lớp vải, nhìn như thể là báu vật trân quý vậy…
Thủy Băng Tuyền thầm ngợi khen trong lòng! Từ chi tiết trông ra được tính tình! Cao Nho An là một nhân tài quản lý, lại vô cùng nhiệt huyết với chuyện của Bắc Cảnh.
Cao Nho An cầm tập giấy với vẻ thận trọng, đoạn quỳ gối cung kính nâng cao khỏi đầu: “Thỉnh Vương phi xem qua!” Hắn lúc này kích động không ngừng, lòng chỉ biết thốt hai chữ ‘trung tâm’! Nguyện vì Vương phi, núi đao biển lửa, máu chảy đầu rơi, quyết chí không sờn.
Từ thưở khai quốc, vùng đất Bắt cảnh dường như đã bị thượng đế lãng quên, chỉ sống sót thôi đã là mơ ước xa vời, sá chi đến ăn no mặc ấm. Trời cao thăm thẳm, đế vương mãi nơi xa, nào ai nghe thấu tiếng than nức lòng của người hèn lam lũ. Mấy đời vua Thanh Lăng đều bỏ lơ vùng Bắc cảnh, lo sống ngày quyền quý cao sang, nhớ chi đặng lũ dân đen đói khổ…
Rồi cuối cùng, người trong lời tiên tri của ông nội khi lâm chung đã xuất hiện, người sẽ đưa Bắc cảnh thoát khỏi thiên mệnh trớ trêu!
Thủy Băng Tuyền thấy cử chỉ của Cao Nho An, có chút kinh ngạc hắn kích động, nhưng cũng nhanh qua đi! những người này thực là, cứ kích động ngoại trù quỳ gối vẫn cứ là quỳ gối…
Thủy Băng Tuyền vừa thấy cử chỉ tranh trọng như thế của Cao Nho An thì hơi ngẩn ra kinh ngạc, nhưng chỉ một chốc lại thôi. Những người này thiệt hết biết, cứ kích động là lại dộng gối xuống sàn!
“Đứng lên đi, sau này không có chuyện gì, đừng hở chút lại quỳ gối! Thu Nhi cầm lại cho ta xem!” Thủy Băng Tuyền thản nhiên lên tiếng.
“Dạ” Cao Nho An đứng dậy, khúm núm lui sang một bên.
Thủy Băng Tuyền mở tập giấy, nhìn kỹ nội dung bên trong! Lại ghé mắt qua tập ghi chép lúc nàng vừa đến Bắc cảnh, hài lòng gật đầu, chi tiết chẳng khác biệt là mấy, có thể thấy được Cao Nho An thực sự hết lòng tận tâm!
“Cao tiên sinh, ba người các ngươi hoàn thành sứ mệnh, vững tròn chức trách, bản vương phi thực sự hài lòng, vất vả cho các ngươi!” Thủy Băng Tuyền không tiếc lời khen ngợi!
Cao Nho An thảng thốt ngẩng đầu, nhìn lên Thủy Băng Tuyền, môi run run một hồi mới thốt ra câu: “Đa tạ Vương phi khích lệ.” Tập giấy này là thành quả ba người họ bỏ ngủ quên ăn, ngày đêm vất vả. Nhưng một lời vàng ngọc của vương phi, một tháng khổ cực lại có sá chi?…
Cao Nho An nức lòng khó nói, chỉ thầm nhủ: Ông à, ông nói đúng rồi, người kỳ lạ nhất thế gian đã xuất hiện trước mắt con, lại là một nữ tử đẹp tựa thiên tiên! Con tin dưới sự dẫn dắt của người, cơm no áo ấm nào chỉ là giấc mộng xa vời. Con vòi või đợi chờ ba mươi năm, rốt cuộc đã gặp được người. Có người, lời phán ‘Bắc cảnh bao quát cả thiên hạ’ sẽ chẳng còn là lời nói suông…
Thủy Băng Tuyền khép tập giấy trong tay, vô thức gõ nhẹ lên đó, tức thì đầu óc xoay chuyển tính toán…
Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, chỉ đợi ngày khởi công. Vấn đề là nhân công không đủ, e phải đợi đập nước hoàn thành. Còn khoảng nửa tháng nữa, khi công trình này kết thúc, sẽ là khởi đầu cho một công trình còn vĩ đại hơn…
Đội chủ lực trên dưới ba vạn, có thể hoàn công trình đập nước trong ba tháng, đủ thấy sức mạnh lớn lao cỡ nào!
Giờ đây, dọc sông Thanh Lăng đâu đâu cũng có đập chứa nước. Lúc nước lên chẳng lo lũ cuốn trôi, khi nắng hạn chẳng sợ sông khô cạn.
Nghĩ vậy, nàng sóng mắt tươi cười, môi cao khẽ nhướng, vui vẻ tâm tình, xong công trình này, dân chúng sẽ có thêm nguồn cổ vũ lớn lao, bắt tay vào dựng xây cuộc đời mới.
Thủy Băng Tuyền định thần, quét mắt lạnh lùng nhìn qua ba người, cuối cùng dừng lại chỗ Cao Nho An, ngón tay xoa dọc sợi chỉ của tập sách, lạnh nhạt hỏi: “Dự toán trong này là ba người cùng tính?”
“Hồi bẩm vương phi, đúng vậy!” Cao Nho An trầm tĩnh trả lời.
“Một nghìn năm trăm vạn, con số này, ngươi cho rằng cao hay thấp?” Thủy Băng Tuyền vẻ mặt mơ hồ nhìn ba người hỏi.
Cao Nho An ngẫm một chút lại nói: “Hồi bẩm vương phi, con số này đúng là hơi cao nhưng là con số khả thi nhất mà bọn thuộc hạ tính toán dựa trên lượng vật tư ạ.” Theo lời Vương phi, thực sự cần rất nhiều bạc.
Thủy Băng Tuyền đưa ra tập ghi chép của mình: “Cao tiên sinh, vậy ngươi xem thử dự toán kế hoạch của bản vương phi thế nào.”
Cao Nho An cung kính nhận lấy, ngần ngừ một lúc mới mở ra xem,… Vừa nhìn qua, nếp nhăn cơ hồ chụm lại giữa trán, bởi đôi con ngươi trừng lớn hết cỡ… Đôi bàn tay run rẩy không ngừng…
“Thấy thế nào?” Nhìn dáng vẻ khủng hoảng đó của Cao Nho An, Thủy Băng Tuyền thờ ơ lên tiếng. Đôi khi quá tính sâu nghĩ kỹ, sẽ vô tình bỏ qua nhiều phương pháp hữu hiệu. Hơn nữa bản dự toán này rõ ràng là viển vông phi thực tế, đây có lẽ là khuyết điểm lớn nhất của người làm quản lý, không sửa đổi e khó nên việc lớn!
Cao Nho An truyền tập giấy cho hai người đứng sau, đoạn quỳ xuống đất khẩn thiết: “Xin Vương phi trách tội!”
“Biết sai ở đâu chưa?” Giọng nói lạnh nhạt lạnh lùng. Lần trước nàng cố ý giảng giải nhiều như vậy, nhưng xem ra bọn họ nửa chữ cũng chẳng chịu để tâm.
Cao Nho An gật đầu thưa: “Thuộc hạ có mắt như mù, tự thấy xấu hổ vô cùng!” Là hắn nóng lòng cầu tiến, phạm phải sai lầm không đáng có. Quá mức gấp gáp, vọng tưởng một hơi nuốt trọn con bò, thật chẳng biết tự lượng sức.
“Biết là tốt! Các ngươi là người do ta tự mình chọn lựa, mắt phải biết nhìn xa trông rộng.” Thủy Băng Tuyền liền nghiêm khắc phê bình. Làm tốt được khen, làm sai quyết không thể dung túng.
“Dạ” Giờ này ba người chỉ có thể nói một câu, ‘vui lòng phục mệnh’.
“Cao tiên sinh, đại tri phủ lúc này bận rộn giám sát tân thành, ngươi cho hai người Lý, Triệu nhân lúc tri phủ không có đó, qua nha môn học hỏi, nắm bắt tình hình. Còn về phần ngươi, ta tự có phân phó khác.” Ngữ khí của Thủy Băng Tuyền đã ôn hòa hơn.
“Dạ” Triệu, Lý hai người nghe vậy liền lui xuống.
Thủy Băng Tuyền lại cầm lên một tập giấy khác đưa cho Cao Nho An, nói: “Xem qua rồi nhớ kỹ, tuyệt đối giữ bí mật!”
Cao Nho An thấy vậy liền nghiêm túc, thận trọng gật đầu, liếc qua nội dung bên trong, lòng không khỏi thắc mắc, đoạn trẫm tĩnh đưa trả: “Thuộc hạ đã ghi nhớ.”
“Được rồi, ngươi đi đi! Ta đợi tin tốt lành của ngươi!” Thủy Băng Tuyền thu hồi lại tập giấy, nheo mắt gật đầu.
“Dạ” Cao Nho An liền cung kính lui xuống.
Thủy Băng Tuyền liễm hạ mi mắt, khe khuất dòng hàn ý nghịch chuyển trong đôi mắt phượng…
Thủy Băng Tuyền cúi đôi mắt phượng, che khuất dòng hàn ý nghịch chuyển dưới bờ mi.
……….
Trên công trường vùng ngoại ô năm mươi dặm, Trữ Hy đứng chắp tay trước một mái lều tranh đơn sơ, dõi mắt quan sát những nhân công tất bật luôn tay luôn chân, con ngươi đen láy ẩn hiện vẻ tươi cười…
Hương Hàn đứng trong đội hậu cần nhìn ra, bắt gặp nét cười ôn hòa trên mặt ấy, bèn dõi theo mắt hắn, trông ra công trường trăm người vui làm náo nhiệt rộn ràng…
Mày nhướng cao, tỉ mỉ ngắm nghía, chợt thấy Trữ Hy tuy trầm mặc kiệm lời, xem chừng cũng thật đẹp trai anh tuấn, mặt ngọc như tạc, ngũ quan cứng cỏi, mắt sâu đen hoắm, thần sắc trầm lặng. Chỉ bởi khuôn diện cứng đơ không biểu tình, cùng với khí tức cách xa vạn dặm, tựa như lúc nào cũng treo trên người tấm biển ‘cấm lại gần’, mà người thường thấy hắn đều ngán ngẩm né qua đường vòng…
Sau mấy ngày giao tiếp, nàng phát hiện hắn là người chất phác, chỉ phải tội cái gì cũng thích giữ trong lòng, lời nói thì ít tới mức đáng thương, có thể không mở miệng, tuyệt chẳng dư ra nửa lời… Kết luận một câu, hắn nói năng vụng về, cho nên mới dùng vẻ lạnh lùng che lấp khuyết điểm…
“Trữ quận vương, thực ra huynh nên cười nhiều một chút, nhìn qua sẽ không giống ông cụ non nữa.”
Nét cười thoáng ngưng lại, hắn mất tự nhiên một lúc, đoạn nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lùng, lạnh nhạt. Chắp tay khuôn phép nói với Hương Hàn: “Hương Hàn cô nương, đã không còn sớm nữa, cô nương mau về thành đi.”
Hương Hàn cũng nhìn lên bầu trời, thấy cũng sắp tối, liền quay đầu nói với Trữ Hy: “Trữ quận vương, hôm nay có cần Hương Hàn mang công văn gì về không?”
“Cũng được, cái này là cho Vương phi phê duyệt, còn những cái này ta đã phê duyệt rồi, cho nàng ấy xem qua một chút.” Trữ Hy lấy chồng công văn từ nhà tranh đi ra, dùng vải bọc kỹ, vừa căn dặn vừa giao cho Hương Hàn.
Hương Hàn đeo bọc vải trên lưng, huýt sáo một tiếng, liền có con ngựa phi nhanh tới…
“Vậy ở đây giao cho huynh!” Trầm ổn hướng Trữ Hy gật đầu, Hương Hàn nhún người, phốc nhảy lên lưng ngựa, hai tay nắm cương, đạp hông thúc ngựa…
Trữ Hy nhìn bóng dáng thoăn thoắt của Hương Hàn, vô thức gật đầu, nhưng thấy người đã chạy biến đi mất, có gật cũng chẳng ai thấy, lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày!
……..
Hương Hàn đem đống công văn vào thư phòng: “Tiểu thư, đây là công văn hôm nay!”
“Ừ, Trữ quận vương dạo này có gì khác thường không?” Thủy Băng Tuyền đột nhiên hỏi lạ, khiến Hương Hàn đôi chút kinh ngạc, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, vẫn mơ hồ nhìn Thủy Băng Tuyền dợm hỏi: “Ý tiểu thư là gì ạ?” Khác thường ư? Tiểu thư vì sao lại hỏi như vậy?
Thủy Băng Tuyền tiện tay lật một tập giấy ra xem, mắt chăm chú đọc, rèm mi buông rũ che khuất tinh quang lóe tia quái dị. Thế nhưng Hương Hàn hoàn toàn chẳng để tâm, bởi lúc này còn bận thắc mắc ý nghĩa lời tiểu thư vừa nói…
“Ý là mọi thần sắc, cử chỉ, hành động của Trữ quận vương có chỗ nào khiến ngươi thấy không thích hợp không?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng bồi thêm.
Hương Hàn chau mày, Trữ quận vương có chỗ nào không thích hợp? Ngoại trừ không khéo ngôn từ, ít lời đạm mac, hắn còn chỗ nào đáng nghi đâu?
Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn mặt ủ mày chau, sắc mặt hơi trầm xuống: “Hương Hàn, bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải lưu ý đến nhất cử nhất động của Trữ Hy, quan trọng nhất là phải để tâm xem hắn có khả năng truyền tin ra ngoài không.”
Hương Hàn kinh ngạc giương mắt, ngơ ngác nhìn Thủy Băng Tuyền, ý tiểu thư, Trữ Hy là mật thám của hoàng đế?
Như bừng tỉnh ngộ, Hương Hàn vội hỏi: “Tiểu thư, người phát hiện ra gì ư? Trữ quận vương không có khả năng…” Nói đến đây đột nhiên cấm khẩu, Hương Hàn nhíu mày nghi hoặc: Nàng biết gì về hắn? Sao chắc được người đó không phải mật thám đây? Dù sao hắn cũng quang minh chính đại, do đích thân hoàng đế phê chuẩn, ở lại giám sát tiểu thư.
Thủy Băng Tuyền nhíu mày, ngữ điệu sắc bén: “Hương Hàn, ngươi là trợ thủ đắc lực nhất bên người ta, ta phái ngươi đến chỗ Trữ Hy, hiển nhiên là có ý tứ sâu xa, tiếc thay ngươi lại lơ là chẳng để tâm. Chuyện công cán bình thường cần gì đến tay ngươi? Giữ lại Trữ Hy, ta tự mình có dụng ý, nhưng cần để tâm thì quyết không thể khinh nhơn, ngươi có hiểu không? So với Thu Nhi, ngươi sắc bén trầm ổn, làm việc cũng khiến ta an tâm! Từ mai ngươi hãy tự kiểm điểm lại mình, để ý phát hiện đầu mối từ chỗ Trữ Hy, nhược bằng không có, ta còn liệu mà nghĩ cách đối phó với tai mắt của Trữ Thiên Kỳ.”
Hương Hàn nghe Thủy Băng Tuyền nói, khôi phục vẻ lãnh tĩnh thường ngày: “Hương hàn đã hiểu!” Nhưng mấy ngày nay nàng cũng không phát hiện Trữ quận vương có chỗ nào khác lạ.
Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt gật đầu: “Hiểu là tốt, bây giờ ngươi đến Từ tể đường báo Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi, ngày mai đến Vương phủ, ta muốn khảo hạch bọn họ!” Nhiệm vụ đã an bài rồi. Nàng cho họ thời gian học tập, không biết có nên cơm cháo gì không?
“Dạ.” Hương Hàn trầm mặc lui xuống.
Thấy Hương Hàn lui ra, Thủy Băng Tuyền liền ẩn hiện tươi cười, nàng đương nhiên tin tưởng Trữ Hy, cho nên để Hương Hàn tận lực lưu ý Trữ Hy, như vậy, Hương Hàn có thể nhìn thấy Trữ Hy không có gì khách lạ, mà Trữ Hy cũng có cơ hội có thể thấy được Hương Hàn ưu tú thế nào. Nàng không ép buộc hai người họ tình duyên này nọ. Chỉ là tạo cơ hội mà thôi!
Nàng đương nhiên tin tưởng Trữ Hy, cho nên mới để Hương Hàn lưu ý hắn. Như vậy, Hương Hàn có thể hiểu rõ hắn hơn, mà Trữ Hy cũng có cơ hội thấy Hương Hàn ưu tú. Nàng không làm chuyện ép buộc tình duyên, nhưng cũng muốn thử cho cơ hội!
Về chuyện hữu dụng mấy phần, lửa bén hay chăng, phải trông vào ý trời! Có điều, vừa nãy Hương Hàn thay Trữ Hy phản bác, thật khiến nàng bất ngờ.
Xem ra nhàn rỗi sinh nông nổi, lại đi lo chuyện mối mai duyên số, Thủy Băng Tuyền lắc đầu tự giễu, đoạn cúi xuống xem xét công văn.
Vô Tâm vừa nhoáng thấy bóng người chợt lóe, Giang Dĩ Bác đã chễm trệ ngồi trên ghế trong phòng.
“Chủ…” Vô Tâm ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã kinh hoảng không nói nên lời… Chủ tử đây ư?
“Chủ tử?” Vô Tâm dợm hỏi.
Giang Dĩ Bác lạnh mắt liếc nhìn Vô Tâm, lạnh nhạt cất tiếng: “Nghi ngờ ư?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vô Tâm hoảng sợ muốn rớt cằm, tròng mắt tưng tưng xém nhảy ra ngoài! Đây…Đây thực sự là chủ tử?
Trời ạ… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao chủ tử lại ra nông nổi này?…
Giang Dĩ Bác liếc thấy bộ dạng Vô Tâm lúc này, đoán chừng mặt mũi mình hẳn rất thê thảm, đành ngậm ngùi cười khổ, Tuyền Nhi một khi nổi giận thật giống cuồng phong phẫn nộ! Có điều, có thể khiến nàng tức giận như vậy, kể cũng đáng!
Vô Tâm ngơ ngác ngước nhìn Giang Dĩ Bác, bất động nửa ngày chẳng chút phản ứng… Ba hồn bảy vía lượn lờ bay mất!
“Chủ tử, bên ngoài…” Vô Hình từ ngoài xồng xộc chạy vào, nhác thấy người ngồi trên ghế thì xém nuốt luôn cả lưỡi, nét mặt kinh hãi quên lửng lời định nói!
“Cút ra ngoài.” Giang Dĩ Bác tối sầm mặt chẳng muốn ngó bộ dạng lúc này của hai người họ!
“A… Dạ…” Hai người phút chốc hoàn hồn, rồi loạng choạng lao ra ngoài. Vẻ mặt kinh hách như thể trời sập đến nơi…
Ra tới cửa, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là vẻ kinh hoàng tột độ! Khó trách chủ tử đuổi bọn họ cút ra đây!
“À… Chủ tử…” Vô Hình khôi phục khả năng ngôn ngữ, lắp bắp mở miệng.
Vô Tâm hoàn hồn, lặng người suy ngẫm, có thể khiến chủ tử ra bộ dạng này, trên đời e chỉ có một, nhưng… Với tính tình của nàng, sao có thể làm ra chuyện động tay động chân thế này? Nếu không lầm, còn có cả dấu răng nữa? Lẽ nào… Đôi con ngươi của Vô Tâm bỗng trừng thật lơins, lẽ nào Bắc Vương phi nhớ ra rồi? Và biết được đứa trẻ trong bụng là của chủ tử?
Không! Không đúng, nếu thực như vậy, nàng ta hẳn sẽ lãnh khốc vô tình tổn thương chủ tử, căn bản không thể có chuyện này? Hắn hồ đồ mất rồi…
…
Thủy Hoằng Văn trông lên Giang Dĩ Bác phía đối diện mà không thể tin nổi. Trước mắt hắn là Giang Dĩ Bác tiêu sái tuấn lãng ư?
“Đại công tử hẹn gặp Dĩ Bác, chắc không đơn thuần là đối ẩm vài chén chứ? Có gì công tử cứ nói đừng ngại!” Khuôn mặt Giang Dĩ Bác rõ ràng vô cùng thê thảm, nhưng cử chỉ thong dong ưu nhã chẳng mảy may tổn hại đến phong thái đạm nhiên!
Thủy Hoằng Văn ngượng ngùng dời tầm mắt khỏi Giang Dĩ Bác, nghe thấy giọng nói trầm thấp lại vô thức ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt biến dạng khó coi, lại đành cúi đầu, chú mục vào ly rượu trong tay, trịnh trọng lên tiếng: “Ta hôm nay lấy thân phận đại ca của Tuyền Nhi, muốn công tử trả lời thẳng thắn, rốt cuộc công tử tiếp cận Tuyền Nhi với mục đích gì?” Vết thương trên mặt hắn là do Tuyền Nhi ư? Còn cả dấu răng nữa? Tuyền Nhi có thể gây ra chuyện thế này? …Thủy Hoằng Văn chau mày khó hiểu!
Giang Dĩ Bác ngược lại vô cùng điềm tĩnh, tựa hồ câu hỏi của Thủy Hoằng Văn chẳng có gì đáng ngạc nhiên! Tinh quang sáng chói, giọng nói trịnh trọng: “Đại công tử là huynh trưởng của Tuyền Nhi, hôm nay nếu công tử đã thẳng thắn như vậy, Dĩ Bác cũng chẳng cần dấu giếm, tâm ý của Dĩ Bác với Tuyền Nhi chẳng kém gì Bắc Vương gia!” Đoạn nâng ly rượu cạn sạch một hời, khóe mắt liếc thấy Thủy Hoằng Văn, trong mắt vẫn là sự thản nhiên nhàn nhã!
Giang Dĩ Bác ngược lại vô cùng điềm tĩnh, tựa hồ câu hỏi này hắn đã đoán được từ lâu! Mắt rạng tinh quang, tuyên bố trịnh trọng: “Nếu công tử đã thẳng thắn như vậy, Dĩ Bác cũng chẳng cần dấu giếm, tình ý của Dĩ Bác với Tuyền Nhi chẳng kém gì với Bắc Vương gia!” Đoạn nâng ly rượu cạn sạch một hơi, khóe mắt liếc nhìn Thủy Hoằng Văn, sự thản nhiên nhàn nhã.
Thủy Hoằng Văn kinh ngạc khiếp sợ, dù nghi ngờ giữa Giang Dĩ Bác với Tuyền Nhi chẳng đơn thuần là tình bằng hữu, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra thật khiến người thảng thốt, trong kinh ngạc lại có vài phần kính phục, kính phục bởi hắn can đảm đối diện với trái tim!
Suy nghĩ sâu xa nửa ngày, Thủy Hoằng Văn mới lại ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Dĩ Bác, nghiêm túc nói: “Tuyền Nhi từng xuất giá, tuy Vương gia sớm qua đời, nhưng tình thâm ý trọng chẳng dễ đổi thay, huống hồ Tuyền Nhi đã mang thai, Giang công tử thật chẳng bận lòng?” Với thân phận và địa vị của Giang Dĩ Bác, một tiếng hô lên, vạn người tới ứng, tình ý với Tuyền Nhi có được mấy phần? Cớ chi phải chấp nhất?
Giang Dĩ Bác thoáng mặt thâm trầm, từ tốn đáp: “Yêu ai yêu cả đường đi, những lời của đại công tử chẳng có nghĩa lý gì cả!” Nam nhân đầu tiên của nàng là hắn, đứa con trong bụng nàng cũng là của hắn, dù Trữ Thiên Hợp chưa chết, hắn cũng không thể buông tay, kể chi tới những thứ này! Hắn muốn tìm bạn đời tâm đầu ý hợp, máu thịt dung hòa. Có nàng trong lòng, là cảm giác thỏa mãn ôm trọn thiên hạ, là khao khát tình yêu từ tận xương tủy… chứ không phải chỉ là thứ dục vọng hoan ái tầm thường!
Thủy Hoằng Văn như nhìn thấy rõ sự nghiêm túc trong lời nói của Giang Dĩ Bác, trong mắt người đối diện, hắn thấy tình ý thâm nồng, khát vọng yêu thương của một nam tử. Hắn biết, Giang Dĩ Bác yêu Tuyền Nhi, yêu sâu đậm.
“Nhưng lòng Tuyền Nhi đã có Vương gia!” Thủy Hoằng Văn mạnh lời thẳng thắn.
Con ngươi đen tuyền của Giang Dĩ Bác thoáng bỗng u buồn, nhưng chỉ chớp mắt, lại tràn đầy tự tin, nhếch người ngạo mạn: “Ta sẽ khiến nàng yêu ta!”
Thủy Hoằng Văn nở nụ cười hài lòng… Hy vọng ngày nào đó, Tuyền Nhi có thể nhìn thấy tấm chân tình của người này!
Một đấng trượng phu chịu nép vế sau lưng người phụ nữ, lẳng lặng đợi chờ, hẳn nàng ấy vô ngần. Nhìn người cốt nhìn tâm, trong mắt Giang Dĩ Bác hắn thấy sự thẳng thắn hòa lẫn nỗi ưu thương. Tin rằng Giang Dĩ Bác thật sự thương yêu Tuyền Nhi, và Tuyền Nhi xứng đáng được bất kỳ nam tử tài hoa trên đời quý trọng.
“Nào, cạn,,,” Thủy Hoằng Văn nâng chén, cười nói.
“Cạn…” Giang Dĩ Bác cũng sảng khoái ứng theo.
“Câu cuối cùng nhé, mặt Giang công tử là do Tuyền Nhi gây ra?” Chuyện này hắn nghĩ mãi mà chẳng ra! Trực giác mách bảo Tuyền Nhi chính là thủ phạm, lý trí lại hoài nghi Tuyền Nhi khôn ngoan khéo léo, sao có thể làm chuyện động ta động chân?
Giang Dĩ Bác mỉm cười đầy thỏa mãn mà phán: “Nàng ấy mà phẫn nộ lên là bất chấp tất cả.” Giọng nói lại hàm chứa sủng nịch vô hạn!
Thực sự là Tuyền Nhi? Thủy Hoằng Văn nghe xong, mồm liền thành chữ O to tròn, kinh ngạc khôn xiết! Lại thấy trong mắt Giang Dĩ Bác tràn đầy vẻ yêu sủng, liền yên lòng cười thư thái! Một nam nhân dễ dàng tha thứ cho nữ nhân thì hoặc là vô năng, hoặc là quá yêu mà dung túng. Giang Dĩ Bác nào phải loại người tầm thường nơi ao tù nước đọng, giữ cho Giang gia vững chãi ghế cao không ngã, dùng hai chữ ‘khôn khéo’ sao có thể tả hết!
“Đã vậy, Thủy Hoằng Văn cần nói thẳng đôi lời, tuy Thủy gia chẳng thể sánh nổi Giang gia, Thủy Hoằng Văn lại chẳng tài cán như công tử… Nhưng, muội muội này ta và Thủy gia đều hết mực yêu thương, quyết dùng hết sức mà bảo hộ!” Sắc mặt thâm trầm, nghiêm túc, Thủy Hoằng Văn kiên quyết chém đinh chặt sắt nói.
Giang Dĩ Bác lại càng tươi cười như hoa: “Có vị đại ca như huynh, ta vui thay cho nàng ấy! Giang Dĩ Bác kính huynh!”
Thủy Hoằng Văn tiếp nhận ly rượu, thống khoái tu cạn… Trận đối đầu này, kết quả mỹ mãn!
……….
Những ngày sau đó, Thủy Băng Tuyền từ trong nội phủ điều khiển việc xây dựng tân thành. Công trình đập nước đã đâu vào đấy, còn thuận lợi hơn cả nàng dự kiến, có lẽ bách tính vì quá phấn khích mà ngày đêm không ngừng dốc sức làm việc.
Tân thành, dưới sự giám sát của Trữ Hy cũng đã bắt đầu khởi công…
Thủy Băng Tuyền cho Trữ Hy chọn mấy trăm nhân công từ công trình đập nước đi xây phủ nha tân thành…
Các thương hộ thấy phủ nha đã khởi công, cũng y theo bản kế hoạch mà tiến hành chi bạc, gom người, chuẩn bị vật tư, ráo riết dựng nhà, xây cửa…
Thế là, năm mươi dặm ngoại ô vốn hoang vu cằn cỗi, chớp mắt cái đã chộn rộn người xe, nhà cửa mọc lên không ngớt, oanh oanh chấn động chẳng thua gì công trình đập nước…
Đọc báo cáo, Thủy Băng Tuyền thỏa mãn hài lòng…Đã thương nhân ai chẳng thích so đo hơn kém. Những kẻ này tuy không có mắt đầu tư gì mấy, nhưng chút khả năng xa hoa, bài trí lại chẳng kém ai. Hẳn chỗ đất hoang giờ đây náo nhiệt khôn cùng. Tâm tưởng hư vinh ai mà chẳng có!
Thủy Băng Tuyền vươn người đứng dậy, thư giãn tay chân. Bất tri bất giác lại nữa tháng trôi qua. Những ngày này nàng chết gí trong Vương phủ, hết thư phòng, lại phòng khách, không phòng khách thì tới phòng ngủ…
Mùa hè bức bối khó chịu cứ lặng thầm cất bước, để lại những làn gió nhẹ đầu thu mơn trớn qua hàng cây, khảy lá rung sào sạt…
Từ lúc tên Giang Dĩ Bác nổi điên nói năng khó hiểu, nàng phát cuồng đánh xé lung tung, hắn lại càng mặt dày mày dặn, cách hai ba ngày bèn xách cái bản mặt te tua đến làm khổ mắt nàng! Đã thế còn dương dương trương mặt ra ngoài, khiến ai nấy suy diễn xét đoán kẻ nào lộng thương? Cũng may mỗi lần hắn chỉ đến ngồi một lúc, toàn lôi chuyện công cán bàn bạc, chẳng thèm để ý nàng ngoảnh mặt làm ngơ.
Có đôi khi, nàng thực sự không thể hiểu nổi hắn! Cảm giác như hắn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mình! Hoặc giả nàng vốn chẳng biết gì về hắn cả.
Haizz, cũng may không để lại sẹo. Bằng không, ngày sau gặp hắn e càng hổ thẹn.
Từ lúc bắt đầu xây thành, nàng cùng Giang Dĩ Bác thương lượng xong, để hắn mau chóng xây nhà xưởng…
Bắt đầu xây thành, nàng và Giang Dĩ Bác đã thương lượng việc dựng nhà xưởng xong xuôi. Dưới sự thúc đẩy của nàng, mọi người lúc này bận rộn cả lên, nàng trái lại càng thêm nhàn rỗi.
Tiết trời đã không còn cái oi bức đáng ghét của mùa hè, trời thu mát mẻ khiến lòng người càng thêm thư thái, tĩnh lặng hơn…
Thủy Băng Tuyền chậm rãi theo hướng phòng ngoài, băng qua mặt sân lá thổi rơi đầy…
Thu Nhi theo sát không rời nửa bước, khoát lên người Thủy Băng Tuyền chiếc áo bào dày. Trời thu khí lạnh, Vương phi cần được chăm sóc chu đáo hơn nữa.
Thủy Băng Tuyền mỉm cười hờ hững liếc nhìn Thu Nhi, đứa trẻ này xem ra ngày càng nhanh nhẹn, tháo vát, thấu hiểu tâm ý hơn.
Dạo gần đây, nàng phái Hương Hàn đi hỗ trợ Trữ Hy, thay nàng xử lý mọi chuyện bên ngoài, sớm đi muộn về, chẳng mấy khi ở Vương phủ. Hơn nữa, còn có chút tâm ý nhỏ, hy vọng hai người họ lửa rơm lâu ngày bén cháy.
Dẫu rằng, chuyện tình cảm cần đôi bên tự nguyện…
Mà Hương Hàn đối với chủ cũ, là tấm chân tình khắc cốt ghi tâm, tựa như tình cảm của nàng và Thiên Hợp vậy.
Thủy Băng Tuyền đưa tay đón một chiếc lá đang là đà rơi xuống, cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô cao lấp lửng của mình.
Thiên Hợp, chớp mắt, chàng rời ta đi đã 2 tháng, con ở bên ta cũng đã 2 tháng…
Thủy Băng Tuyền vỗ về bụng mình, đột nhiên hiếu kỳ không biết đứa trẻ là trai hay gái đây?
“Khởi bẩm vương phi, Cao Nho An ở ngoài cầu kiến!” Cảnh Trúc từ ngoài đi vào, cung kính bẩm báo.
Thủy Băng Tuyền nhướng mày, Cao Nho An ư? Nhẩm lại, đúng là hắn cũng nên về rồi, kế hoạch tiếp theo sắp bắt đầu rồi đây.
“Bảo hắn vào phòng khách đợi ta!” Thủy Băng Tuyền trả lời.
“Dạ.” Cảnh Trúc lanh lẹ lui xuống.
“Thu Nhi, ngươi đến thư phòng, lấy hai tập giấy trên bàn đến phòng khách cho ta!” Thủy Băng Tuyền lạnh mắt sai sử, nhưng người này cũng đến lúc dùng tới, không uổng phí một tâm tư của nàng.
Phòng khách trang nhã hoa lệ.
Cao Nho An cung kính đứng chờ, sau lưng là Triệu Nhị và Lý Bình…
Thủy Băng Tuyền từ nội đường đi ra, ba người nhất mực hành lễ: “Tham kiến Vương phi!”
“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Nàng phất tay bảo ba người ngồi xuống, còn mình an vị trên ghế chính chủ cao cao.
“Có thu hoạch gì không?” Đánh mắt qua ba người một vòng, Thủy Băng Tuyền hài lòng nhìn thần sắc nghiêm túc lại hòa lẫn sự hưng phấn của ba người.
Nghe Thủy Băng Tuyền hỏi vậy, Cao Nho An bèn đứng dậy lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong bọc kỹ vài lớp vải, nhìn như thể là báu vật trân quý vậy…
Thủy Băng Tuyền thầm ngợi khen trong lòng! Từ chi tiết trông ra được tính tình! Cao Nho An là một nhân tài quản lý, lại vô cùng nhiệt huyết với chuyện của Bắc Cảnh.
Cao Nho An cầm tập giấy với vẻ thận trọng, đoạn quỳ gối cung kính nâng cao khỏi đầu: “Thỉnh Vương phi xem qua!” Hắn lúc này kích động không ngừng, lòng chỉ biết thốt hai chữ ‘trung tâm’! Nguyện vì Vương phi, núi đao biển lửa, máu chảy đầu rơi, quyết chí không sờn.
Từ thưở khai quốc, vùng đất Bắt cảnh dường như đã bị thượng đế lãng quên, chỉ sống sót thôi đã là mơ ước xa vời, sá chi đến ăn no mặc ấm. Trời cao thăm thẳm, đế vương mãi nơi xa, nào ai nghe thấu tiếng than nức lòng của người hèn lam lũ. Mấy đời vua Thanh Lăng đều bỏ lơ vùng Bắc cảnh, lo sống ngày quyền quý cao sang, nhớ chi đặng lũ dân đen đói khổ…
Rồi cuối cùng, người trong lời tiên tri của ông nội khi lâm chung đã xuất hiện, người sẽ đưa Bắc cảnh thoát khỏi thiên mệnh trớ trêu!
Thủy Băng Tuyền thấy cử chỉ của Cao Nho An, có chút kinh ngạc hắn kích động, nhưng cũng nhanh qua đi! những người này thực là, cứ kích động ngoại trù quỳ gối vẫn cứ là quỳ gối…
Thủy Băng Tuyền vừa thấy cử chỉ tranh trọng như thế của Cao Nho An thì hơi ngẩn ra kinh ngạc, nhưng chỉ một chốc lại thôi. Những người này thiệt hết biết, cứ kích động là lại dộng gối xuống sàn!
“Đứng lên đi, sau này không có chuyện gì, đừng hở chút lại quỳ gối! Thu Nhi cầm lại cho ta xem!” Thủy Băng Tuyền thản nhiên lên tiếng.
“Dạ” Cao Nho An đứng dậy, khúm núm lui sang một bên.
Thủy Băng Tuyền mở tập giấy, nhìn kỹ nội dung bên trong! Lại ghé mắt qua tập ghi chép lúc nàng vừa đến Bắc cảnh, hài lòng gật đầu, chi tiết chẳng khác biệt là mấy, có thể thấy được Cao Nho An thực sự hết lòng tận tâm!
“Cao tiên sinh, ba người các ngươi hoàn thành sứ mệnh, vững tròn chức trách, bản vương phi thực sự hài lòng, vất vả cho các ngươi!” Thủy Băng Tuyền không tiếc lời khen ngợi!
Cao Nho An thảng thốt ngẩng đầu, nhìn lên Thủy Băng Tuyền, môi run run một hồi mới thốt ra câu: “Đa tạ Vương phi khích lệ.” Tập giấy này là thành quả ba người họ bỏ ngủ quên ăn, ngày đêm vất vả. Nhưng một lời vàng ngọc của vương phi, một tháng khổ cực lại có sá chi?…
Cao Nho An nức lòng khó nói, chỉ thầm nhủ: Ông à, ông nói đúng rồi, người kỳ lạ nhất thế gian đã xuất hiện trước mắt con, lại là một nữ tử đẹp tựa thiên tiên! Con tin dưới sự dẫn dắt của người, cơm no áo ấm nào chỉ là giấc mộng xa vời. Con vòi või đợi chờ ba mươi năm, rốt cuộc đã gặp được người. Có người, lời phán ‘Bắc cảnh bao quát cả thiên hạ’ sẽ chẳng còn là lời nói suông…
Thủy Băng Tuyền khép tập giấy trong tay, vô thức gõ nhẹ lên đó, tức thì đầu óc xoay chuyển tính toán…
Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, chỉ đợi ngày khởi công. Vấn đề là nhân công không đủ, e phải đợi đập nước hoàn thành. Còn khoảng nửa tháng nữa, khi công trình này kết thúc, sẽ là khởi đầu cho một công trình còn vĩ đại hơn…
Đội chủ lực trên dưới ba vạn, có thể hoàn công trình đập nước trong ba tháng, đủ thấy sức mạnh lớn lao cỡ nào!
Giờ đây, dọc sông Thanh Lăng đâu đâu cũng có đập chứa nước. Lúc nước lên chẳng lo lũ cuốn trôi, khi nắng hạn chẳng sợ sông khô cạn.
Nghĩ vậy, nàng sóng mắt tươi cười, môi cao khẽ nhướng, vui vẻ tâm tình, xong công trình này, dân chúng sẽ có thêm nguồn cổ vũ lớn lao, bắt tay vào dựng xây cuộc đời mới.
Thủy Băng Tuyền định thần, quét mắt lạnh lùng nhìn qua ba người, cuối cùng dừng lại chỗ Cao Nho An, ngón tay xoa dọc sợi chỉ của tập sách, lạnh nhạt hỏi: “Dự toán trong này là ba người cùng tính?”
“Hồi bẩm vương phi, đúng vậy!” Cao Nho An trầm tĩnh trả lời.
“Một nghìn năm trăm vạn, con số này, ngươi cho rằng cao hay thấp?” Thủy Băng Tuyền vẻ mặt mơ hồ nhìn ba người hỏi.
Cao Nho An ngẫm một chút lại nói: “Hồi bẩm vương phi, con số này đúng là hơi cao nhưng là con số khả thi nhất mà bọn thuộc hạ tính toán dựa trên lượng vật tư ạ.” Theo lời Vương phi, thực sự cần rất nhiều bạc.
Thủy Băng Tuyền đưa ra tập ghi chép của mình: “Cao tiên sinh, vậy ngươi xem thử dự toán kế hoạch của bản vương phi thế nào.”
Cao Nho An cung kính nhận lấy, ngần ngừ một lúc mới mở ra xem,… Vừa nhìn qua, nếp nhăn cơ hồ chụm lại giữa trán, bởi đôi con ngươi trừng lớn hết cỡ… Đôi bàn tay run rẩy không ngừng…
“Thấy thế nào?” Nhìn dáng vẻ khủng hoảng đó của Cao Nho An, Thủy Băng Tuyền thờ ơ lên tiếng. Đôi khi quá tính sâu nghĩ kỹ, sẽ vô tình bỏ qua nhiều phương pháp hữu hiệu. Hơn nữa bản dự toán này rõ ràng là viển vông phi thực tế, đây có lẽ là khuyết điểm lớn nhất của người làm quản lý, không sửa đổi e khó nên việc lớn!
Cao Nho An truyền tập giấy cho hai người đứng sau, đoạn quỳ xuống đất khẩn thiết: “Xin Vương phi trách tội!”
“Biết sai ở đâu chưa?” Giọng nói lạnh nhạt lạnh lùng. Lần trước nàng cố ý giảng giải nhiều như vậy, nhưng xem ra bọn họ nửa chữ cũng chẳng chịu để tâm.
Cao Nho An gật đầu thưa: “Thuộc hạ có mắt như mù, tự thấy xấu hổ vô cùng!” Là hắn nóng lòng cầu tiến, phạm phải sai lầm không đáng có. Quá mức gấp gáp, vọng tưởng một hơi nuốt trọn con bò, thật chẳng biết tự lượng sức.
“Biết là tốt! Các ngươi là người do ta tự mình chọn lựa, mắt phải biết nhìn xa trông rộng.” Thủy Băng Tuyền liền nghiêm khắc phê bình. Làm tốt được khen, làm sai quyết không thể dung túng.
“Dạ” Giờ này ba người chỉ có thể nói một câu, ‘vui lòng phục mệnh’.
“Cao tiên sinh, đại tri phủ lúc này bận rộn giám sát tân thành, ngươi cho hai người Lý, Triệu nhân lúc tri phủ không có đó, qua nha môn học hỏi, nắm bắt tình hình. Còn về phần ngươi, ta tự có phân phó khác.” Ngữ khí của Thủy Băng Tuyền đã ôn hòa hơn.
“Dạ” Triệu, Lý hai người nghe vậy liền lui xuống.
Thủy Băng Tuyền lại cầm lên một tập giấy khác đưa cho Cao Nho An, nói: “Xem qua rồi nhớ kỹ, tuyệt đối giữ bí mật!”
Cao Nho An thấy vậy liền nghiêm túc, thận trọng gật đầu, liếc qua nội dung bên trong, lòng không khỏi thắc mắc, đoạn trẫm tĩnh đưa trả: “Thuộc hạ đã ghi nhớ.”
“Được rồi, ngươi đi đi! Ta đợi tin tốt lành của ngươi!” Thủy Băng Tuyền thu hồi lại tập giấy, nheo mắt gật đầu.
“Dạ” Cao Nho An liền cung kính lui xuống.
Thủy Băng Tuyền liễm hạ mi mắt, khe khuất dòng hàn ý nghịch chuyển trong đôi mắt phượng…
Thủy Băng Tuyền cúi đôi mắt phượng, che khuất dòng hàn ý nghịch chuyển dưới bờ mi.
……….
Trên công trường vùng ngoại ô năm mươi dặm, Trữ Hy đứng chắp tay trước một mái lều tranh đơn sơ, dõi mắt quan sát những nhân công tất bật luôn tay luôn chân, con ngươi đen láy ẩn hiện vẻ tươi cười…
Hương Hàn đứng trong đội hậu cần nhìn ra, bắt gặp nét cười ôn hòa trên mặt ấy, bèn dõi theo mắt hắn, trông ra công trường trăm người vui làm náo nhiệt rộn ràng…
Mày nhướng cao, tỉ mỉ ngắm nghía, chợt thấy Trữ Hy tuy trầm mặc kiệm lời, xem chừng cũng thật đẹp trai anh tuấn, mặt ngọc như tạc, ngũ quan cứng cỏi, mắt sâu đen hoắm, thần sắc trầm lặng. Chỉ bởi khuôn diện cứng đơ không biểu tình, cùng với khí tức cách xa vạn dặm, tựa như lúc nào cũng treo trên người tấm biển ‘cấm lại gần’, mà người thường thấy hắn đều ngán ngẩm né qua đường vòng…
Sau mấy ngày giao tiếp, nàng phát hiện hắn là người chất phác, chỉ phải tội cái gì cũng thích giữ trong lòng, lời nói thì ít tới mức đáng thương, có thể không mở miệng, tuyệt chẳng dư ra nửa lời… Kết luận một câu, hắn nói năng vụng về, cho nên mới dùng vẻ lạnh lùng che lấp khuyết điểm…
“Trữ quận vương, thực ra huynh nên cười nhiều một chút, nhìn qua sẽ không giống ông cụ non nữa.”
Nét cười thoáng ngưng lại, hắn mất tự nhiên một lúc, đoạn nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lùng, lạnh nhạt. Chắp tay khuôn phép nói với Hương Hàn: “Hương Hàn cô nương, đã không còn sớm nữa, cô nương mau về thành đi.”
Hương Hàn cũng nhìn lên bầu trời, thấy cũng sắp tối, liền quay đầu nói với Trữ Hy: “Trữ quận vương, hôm nay có cần Hương Hàn mang công văn gì về không?”
“Cũng được, cái này là cho Vương phi phê duyệt, còn những cái này ta đã phê duyệt rồi, cho nàng ấy xem qua một chút.” Trữ Hy lấy chồng công văn từ nhà tranh đi ra, dùng vải bọc kỹ, vừa căn dặn vừa giao cho Hương Hàn.
Hương Hàn đeo bọc vải trên lưng, huýt sáo một tiếng, liền có con ngựa phi nhanh tới…
“Vậy ở đây giao cho huynh!” Trầm ổn hướng Trữ Hy gật đầu, Hương Hàn nhún người, phốc nhảy lên lưng ngựa, hai tay nắm cương, đạp hông thúc ngựa…
Trữ Hy nhìn bóng dáng thoăn thoắt của Hương Hàn, vô thức gật đầu, nhưng thấy người đã chạy biến đi mất, có gật cũng chẳng ai thấy, lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày!
……..
Hương Hàn đem đống công văn vào thư phòng: “Tiểu thư, đây là công văn hôm nay!”
“Ừ, Trữ quận vương dạo này có gì khác thường không?” Thủy Băng Tuyền đột nhiên hỏi lạ, khiến Hương Hàn đôi chút kinh ngạc, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, vẫn mơ hồ nhìn Thủy Băng Tuyền dợm hỏi: “Ý tiểu thư là gì ạ?” Khác thường ư? Tiểu thư vì sao lại hỏi như vậy?
Thủy Băng Tuyền tiện tay lật một tập giấy ra xem, mắt chăm chú đọc, rèm mi buông rũ che khuất tinh quang lóe tia quái dị. Thế nhưng Hương Hàn hoàn toàn chẳng để tâm, bởi lúc này còn bận thắc mắc ý nghĩa lời tiểu thư vừa nói…
“Ý là mọi thần sắc, cử chỉ, hành động của Trữ quận vương có chỗ nào khiến ngươi thấy không thích hợp không?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng bồi thêm.
Hương Hàn chau mày, Trữ quận vương có chỗ nào không thích hợp? Ngoại trừ không khéo ngôn từ, ít lời đạm mac, hắn còn chỗ nào đáng nghi đâu?
Thủy Băng Tuyền nhìn Hương Hàn mặt ủ mày chau, sắc mặt hơi trầm xuống: “Hương Hàn, bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải lưu ý đến nhất cử nhất động của Trữ Hy, quan trọng nhất là phải để tâm xem hắn có khả năng truyền tin ra ngoài không.”
Hương Hàn kinh ngạc giương mắt, ngơ ngác nhìn Thủy Băng Tuyền, ý tiểu thư, Trữ Hy là mật thám của hoàng đế?
Như bừng tỉnh ngộ, Hương Hàn vội hỏi: “Tiểu thư, người phát hiện ra gì ư? Trữ quận vương không có khả năng…” Nói đến đây đột nhiên cấm khẩu, Hương Hàn nhíu mày nghi hoặc: Nàng biết gì về hắn? Sao chắc được người đó không phải mật thám đây? Dù sao hắn cũng quang minh chính đại, do đích thân hoàng đế phê chuẩn, ở lại giám sát tiểu thư.
Thủy Băng Tuyền nhíu mày, ngữ điệu sắc bén: “Hương Hàn, ngươi là trợ thủ đắc lực nhất bên người ta, ta phái ngươi đến chỗ Trữ Hy, hiển nhiên là có ý tứ sâu xa, tiếc thay ngươi lại lơ là chẳng để tâm. Chuyện công cán bình thường cần gì đến tay ngươi? Giữ lại Trữ Hy, ta tự mình có dụng ý, nhưng cần để tâm thì quyết không thể khinh nhơn, ngươi có hiểu không? So với Thu Nhi, ngươi sắc bén trầm ổn, làm việc cũng khiến ta an tâm! Từ mai ngươi hãy tự kiểm điểm lại mình, để ý phát hiện đầu mối từ chỗ Trữ Hy, nhược bằng không có, ta còn liệu mà nghĩ cách đối phó với tai mắt của Trữ Thiên Kỳ.”
Hương Hàn nghe Thủy Băng Tuyền nói, khôi phục vẻ lãnh tĩnh thường ngày: “Hương hàn đã hiểu!” Nhưng mấy ngày nay nàng cũng không phát hiện Trữ quận vương có chỗ nào khác lạ.
Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt gật đầu: “Hiểu là tốt, bây giờ ngươi đến Từ tể đường báo Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi, ngày mai đến Vương phủ, ta muốn khảo hạch bọn họ!” Nhiệm vụ đã an bài rồi. Nàng cho họ thời gian học tập, không biết có nên cơm cháo gì không?
“Dạ.” Hương Hàn trầm mặc lui xuống.
Thấy Hương Hàn lui ra, Thủy Băng Tuyền liền ẩn hiện tươi cười, nàng đương nhiên tin tưởng Trữ Hy, cho nên để Hương Hàn tận lực lưu ý Trữ Hy, như vậy, Hương Hàn có thể nhìn thấy Trữ Hy không có gì khách lạ, mà Trữ Hy cũng có cơ hội có thể thấy được Hương Hàn ưu tú thế nào. Nàng không ép buộc hai người họ tình duyên này nọ. Chỉ là tạo cơ hội mà thôi!
Nàng đương nhiên tin tưởng Trữ Hy, cho nên mới để Hương Hàn lưu ý hắn. Như vậy, Hương Hàn có thể hiểu rõ hắn hơn, mà Trữ Hy cũng có cơ hội thấy Hương Hàn ưu tú. Nàng không làm chuyện ép buộc tình duyên, nhưng cũng muốn thử cho cơ hội!
Về chuyện hữu dụng mấy phần, lửa bén hay chăng, phải trông vào ý trời! Có điều, vừa nãy Hương Hàn thay Trữ Hy phản bác, thật khiến nàng bất ngờ.
Xem ra nhàn rỗi sinh nông nổi, lại đi lo chuyện mối mai duyên số, Thủy Băng Tuyền lắc đầu tự giễu, đoạn cúi xuống xem xét công văn.
Bình luận truyện