Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 99



Đồng đội của cô, mãi mãi chỉ có Thời Duyệt.

.

Trong bối cảnh này không thể có hai nhân vật lựa chọn cô, chỉ người chơi mới có khả năng lựa chọn, và ---

Người chơi có được đạo cụ cấp thâm uyên thẻ cướp đồng đội, “Quý Ông”!

Hứa Ấu Diên còn chưa kịp nghĩ tiếp, đầu đã bị một gậy đập vào, theo một tiếng kêu trầm thấp của Quản gia A, nhân vật rơi vào trạng thái hôn mê, tầm nhìn tối dần.

Là ai đánh úp cô? Tần Cảnh?

Lúc sắp mất đi quyền khống chế nhân vật, Hứa Ấu Diên nhìn thấy Tần Cảnh cũng bị đánh ngất xỉu, đầu bị buộc trong một cái túi, trói lên xe.

Tần Chân bị nâng lên, ném thẳng lên thùng của một chiếc xe bán tải.

Hứa Ấu Diên cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu bị dịch chuyển, trong lúc lắc lư, cô hoàn toàn mất đi cảm giác đối với thế giới bên ngoài.

Hứa Ấu Diên khó chịu, rốt cuộc là ai đến quấy nhiễu vào thời điểm mấu chốt!

Ngồi xếp bằng trong bóng tối, qua nửa ngày trong trò chơi, Quản gia A mới từ từ tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, Hứa Ấu Diên đã ngửi thấy hơi nước mang theo mùi tanh, môi trường xung quanh cũng rất ẩm ướt, quần áo dính vào người cực kì khó chịu.

Hứa Ấu Diên bị che mắt, nghe thấy tiếng đế giày da bước trên đá sỏi đi vòng quanh, có người, nhưng không chỉ là một người.

Một thứ gì đó cứng rắn đâm vào giữa lưng cô, là súng.

Tấm vải che mắt được cởi ra, sau khi thích ứng với ánh sáng, Hứa Ấu Diên nhanh chóng nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Cô đang bị trói trên một cái ghế, hai chân và hai tay đều bị buộc chặt vào chân ghế và lưng ghế, trước mặt là một hồ nước phẳng lặng, mùi gió tanh chính là đến từ hồ nước kia.

Bao quanh hồ là rừng cây rậm rạp, những thân cây dài nhỏ thẳng như kim đứng sừng sững cạnh nhau, nhiệt độ cực kì thấp.

Khí lạnh từ nơi sâu trong rừng cây kéo đến, quấn quanh người Hứa Ấu Diên, khiến cơ thể ướt đẫm mồ hôi và máu không chịu nổi mà run rẩy.

Đây là hồ nước nằm sâu trong rừng rậm, nhìn đâu cũng chỉ thấy cây, nếu không cố tình, sẽ chẳng ai muốn đến nơi quỷ quái này.

Hứa Ấu Diên bị trói vào một cái ghế quay mặt về phía hồ nước, không hiểu ra sao.

“Ra đây.” Hứa Ấu Diên lên tiếng.

Đáp lại cô không phải tiếng người, mà là một đôi mắt đột ngột xuất hiện trong hồ.

Đôi mắt kia không phải của con người, nó lẳng lặng ở cách mặt nước chừng năm phân nhìn chằm chằm Hứa Ấu Diên. Khi Hứa Ấu Diên hoài nghi có phải mình gặp ảo giác vì thứ kia bất động hay không, nó liền từ từ lặn xuống, biến mất.

Hứa Ấu Diên nhận ra, đó là mắt của cá sấu.

Trong hồ nước lớn này, không chỉ có một đôi mắt của cá sấu.

Người còn chưa lộ diện, đã nghe thấy một tiếng ho khan.

Đại tiểu thư Tần Quân ngồi chếch ở nơi cách Hứa Ấu Diên mười mét về phía sau, dưới đất trải thảm mềm và mấy chai rượu, nếu không phải đầu cô ấy được băng bó nhiều lớp, sắc mặt lại cực kì tệ, cảnh núi non tươi đẹp này thật sự giống một buổi dã ngoại.

Phía sau Tần Quân có hơn hai mươi người đang đứng, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, mà Nhị tiểu thư Tần Cảnh và Tiểu tiểu thư Tần Chân đều bị bịt mắt, bị áp xuống đất ở hai bên, súng chĩa vào đầu.

Tần Quân chỉ vào cái đầu vẫn rướm máu, hỏi Hứa Ấu Diên: “Cô làm?”

Chuyện này bị cô ấy phát hiện rồi…

Trước khi xảy ra vụ bắt cóc lần này, Hứa Ấu Diên và Tần Quân không có thù oán, nguyên nhân khiến Đại tiểu thư như thế này là vì chủ nhân nhà họ Tần quá cặn bã. Ném đá vào đầu cô ấy hoàn toàn là bất đắc dĩ.

Hứa Ấu Diên muốn làm dịu bầu không khí: “Hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Tần Quân giận không kìm được, “Ngoài ý muốn thì cô cũng không cần đập tôi bằng một tảng đá to hơn cả đầu tôi chứ! May mà tôi phản ứng kịp né được một chút, nếu không bây giờ đã bỏ mạng rồi Còn đau hơn cả vết đạn bắn trên vai!”

Hứa Ấu Diên: “...xin lỗi.”

“Đừng nói xin lỗi! Bây giờ cô chọn cho tôi!” Tần Quân chật vật nâng tay, Nhị tiểu thư và Tiểu tiểu thư cùng bị lôi ra, kéo đến bên hồ.

“Chọn?”

“Hai đứa chúng nó.” Tần Quân dùng súng chỉ vào, “Cô chọn giữ một đứa lại, đứa kia sẽ bị ném vào trong hồ cho cá sấu ăn.”

Nhị tiểu thư và Tiểu tiểu thư đều bị bịt kín mắt và miệng, nhưng tai vẫn có thể dùng, nghe được câu này lập tức giãy giụa.

“Xem ra các cô đều có lời muốn nói. Nhưng hết cơ hội rồi, tôi không cho các cô đất diễn nữa.” Tần Quân lớn tiếng nói, “Chọn! Chọn ngay lập tức!” Gào xong vết thương do súng trên vai lại đau dữ dội, đầu cũng choáng váng, may mà có người đứng sau đỡ cô ấy lại.

Hứa Ấu Diên: “Vậy, Đại tiểu thư, tôi có thể hỏi một chuyện không?”

Tần Quân ngồi xuống một lần nữa, ôm vết thương trên đầu, cơn chóng mặt vẫn chưa đi qua.

Hứa Ấu Diên coi như cô ấy chấp nhận: “Tại sao cô lại muốn tôi chọn? Cô hận nhà họ Tần như vậy, không phải nên để cả hai người kia chết sao...đương nhiên, tôi không nói cô thật sự gϊếŧ họ ngay bây giờ, tôi chỉ là muốn hiểu mưu kế của cô.”

Tần Quân nói: “Cần lí do sao? Nhìn các người khổ sở gϊếŧ nhau, tôi rất hài lòng. Hơn nữa ranh con này…” Cô ấy nhìn sang Tần Cảnh, cười khẩy nói,

“Dùng trăm phương nghìn kế dụ dỗ tôi lên giường, nhân lúc tôi bị thương làm nhục tôi. Được thôi, tôi không ngại nói với cô, thật ra từ rất nhiều năm trước, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi đã có thiện cảm với cô. Tôi thừa nhận điều này, không có gì to tát. Nếu tôi không đồng ý, dù cô muốn tự vẫn ngay tại chỗ cũng không thể thực hiện được.”

“Được rồi, ban đầu thích con gái của người đàn bà khốn nạn họ  n kia là tôi đen đủi, nhưng cô còn đê tiện hơn mẹ cô! Ngủ xong lại có thể đi? Trong lòng tôi vẫn nghĩ cho cô một cái cớ, cho rằng cô thật sự có việc gấp mới rời đi, chém cô một nhát kia tôi cảm thấy rất áy náy…”

“Cho đến khi tôi âm thầm theo cô trở về nhà họ Tần, gặp được quản gia...ha ha ha, Tần Cảnh, giáo dục trưởng thành của cô cũng là cô ta giúp cô tốt nghiệp phải không?”

Quản gia A lại có thể “tự tay đâm” nhiều tiểu thư nhà họ Tần như vậy, ban đầu tưởng rằng cô ấy là người qua đường A thật sự oan cho cô ấy, dù sao cũng là quản gia số một, Hứa Ấu Diên âm thầm xin lỗi Quản gia A.

Lời Tần Quân nói cũng chứng minh một điều, bối cảnh trong chủ đề tình yêu là một thế giới hoàn chỉnh, không phải chỉ là một trò chơi tiến triển theo góc nhìn của hai người chơi. Ngoài người chơi, những NPC khác cũng sẽ va chạm với nhau.

Vậy nên những tình tiết Hứa Ấu Diên thấy có lẽ sẽ không giống những gì Thời Duyệt thấy, các nội dung gây nhiễu quấy nhiễu hai người cùng một lúc. Quản gia A Hứa Ấu Diên đây có khả năng bếp núc là do bị cưỡng chế áp vào, trong mắt Thời Duyệt lại vô cùng có khả năng là NPC hệ thống tạo ra để gây nhiễu.

Nếu phân tích tính cách của NPC để xác định ai là đồng đội ai là NPC, việc này sẽ càng phức tạp hơn, chưa kể người chơi cũng có khả năng bị thiết lập bắt cóc.

“Nếu quả thật như vậy, Tần Cảnh đúng là kẻ cặn bã.” Hứa Ấu Diên bình tĩnh nói, “Nhưng cô không muốn nghe thử xem Tần Cảnh sẽ nói gì sao? Có rất nhiều hiểu lầm máu chó xảy ra vì những điều chưa kịp nói. Dù cô muốn gϊếŧ cô ta, nghe cô ta giải thích xong gϊếŧ cũng chưa muộn, đúng không?”

Nếu là người khác, Hứa Ấu Diên căn bản sẽ không thuyết phục, thuyết phục cũng vô dụng.

Nhưng Tần Quân thì khác, đứa bé này đơn giản, không chừng sẽ nghe thật.

Thấy Tần Quân không đáp lại, Hứa Ấu Diên biết có hy vọng, tiếp tục vòng quanh: “Cô xem, cô trói cô ta lại thành như vậy rồi, cô ta không thể chạy trốn được, hơn nữa cô chọn địa điểm rất tốt, rừng sâu núi thẳm, muốn chạy trốn cũng rất có thể sẽ lạc đường, chết đói nơi hoang dã. Không thể xé bịt miệng cho cô ta một cơ hội cuối cùng được sao? Cô cũng nói cô thích cô ta nhiều năm, không muốn cho mình cơ hội cuối cùng để suy nghĩ sao?”

Hứa Ấu Diên biết có hai nhân vật lựa chọn mình.

Song vì luật chơi, cô không thể biết cụ thể hai nhân vật nào chọn mình, nhưng đã đoán được là ai.

Chính là hai chị em bị trói trước mắt này, Nhị tiểu thư và Tiểu tiểu thư.

Tiểu tiểu thư yêu Quản gia A sâu đậm, cô ấy chọn Quản gia A cũng dễ hiểu.

Nhưng Nhị tiểu thư là sao?

Chỉ vì Quản gia A cũng là người quản gia đã giúp cô ấy hoàn thành giáo dục trưởng thành? Lựa chọn chỉ vì chuyện này? Nếu vậy thật sự không hợp lý lắm.

Chính vì thấy không hợp lý, Hứa Ấu Diên càng chắc chắn rằng người đầu tiên lựa chọn mình là Nhị tiểu thư.

Không bị dẫn dắt bởi câu chuyện và logic của nhân vật, mà là vì chính bản thân nhân vật là người chơi, có logic của riêng mình.

Nếu Nhị tiểu thư không phải NPC mà là người chơi, việc lựa chọn Quản gia A liền rất dễ hiểu, thậm chí ngay cả chuyện vì sao cô ấy ngủ với Tần Quân rồi lập tức bỏ rơi Tần Quân cũng có thể giải thích.

Vì người chơi này phát hiện Tần Quân là NPC, không phải “đồng đội” mà cô ấy muốn.

Bỏ rơi Tần Quân, đến khi tìm kiếm mục tiêu một lần nữa liền tập trung vào Quản gia A, Hứa Ấu Diên cũng không hiểu điều này, vì sao Nhị tiểu thư không chọn người khác mà lại chọn Quản gia A.

Xin Tần Quân cho Nhị tiểu thư một cơ hội, cũng không phải là để tẩy trắng cho hành động cặn bã của Nhị tiểu thư đối với người ta, mà Hứa Ấu Diên muốn nghe lí do cô ấy làm vậy.

Còn Tiểu tiểu thư, ngay từ đầu lộ trình hành động của cô ấy đã rất trực tiếp, cốt truyện thiết lập cô ấy thích Quản gia A, Tiểu tiểu thư liền thích đến cùng, không hề do dự chút nào. Nói cô ấy đơn giản đến ngu ngốc cũng không oan. Có lẽ ở một phương diện khác, người chơi phía sau Tiểu tiểu thư là một người vô cùng thông minh, đã sớm biết Quản gia A là đồng đội mình cần chọn.

NPC không có quyền lựa chọn, chỉ người chơi mới có khả năng này.

Vốn dĩ luật chơi của chủ đề tình yêu là một đôi cộng tác lựa chọn lẫn nhau, chỉ là hiện giờ có hai người đồng thời chọn Hứa Ấu Diên, rất rõ ràng, có vật bẩn trà trộn vào trong bối cảnh này.

Nhị tiểu thư và Tiểu tiểu thư, không nghi ngờ gì, một là Thời Duyệt một là Quý Ông sử dụng thẻ cướp đồng đội.

“Quý Ông” đáng ghét kia đã đến, tránh không khỏi.

Nhưng hai người này lần lượt là ai, Hứa Ấu Diên có sự thiên vị nhất định, chỉ là vẫn chưa thể quyết định.

Cô cần thêm thông tin để chắc chắn hơn.

Khi Tần Quân nhìn về phía Nhị tiểu thư, Hứa Ấu Diên biết đã có hy vọng.

Băng dán miệng của Nhị tiểu thư bị xé mở, Tần Quân nói: “Cô cũng nghe rồi đấy. Nói đi.”

Nhị tiểu thư Tần Cảnh im lặng trong giây lát, nói: “Tôi không có gì để nói. Là tôi mù, chọn nhầm người, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.”

Tần Quân không thể hiểu nổi: “Cô chọn nhầm người là sao?”

Tần Cảnh bị bịt mắt, nhưng vẫn nhìn về phía tiếng nói của Hứa Ấu Diên phát ra, cười nói: “Ngay từ đầu tôi đã chỉ vì một người, chỉ khi tiếp xúc thân mật nhất tôi mới biết được có phải là cô ấy hay không, vì tôi nhớ mọi đặc điểm của cô ấy...đáng tiếc, tôi mắc sai lầm ngay từ đầu.”

Tần Quân: “Cho nên cô lên giường với tôi chỉ để xem tôi có phải người cô muốn tìm?”

“Tôi đã nói rồi, không có gì hay để nói, không phải hiểu lầm, tôi thừa nhận tất cả. Chỉ vậy thôi.”

Tần Quân tiến lên đá mạnh vào đầu cô ấy, trong cơn thịnh nộ, Tần Quân giật khẩu súng từ người đứng bên cạnh mình, muốn bắn chết Tần Cảnh.

“Khoan đã!” Hứa Ấu Diên kêu lên, “Cô...cô cô cô có muốn nghe Tiểu tiểu thư nói gì không?”

Tần Quân không hiểu: “Tại sao tôi phải nghe nó nói gì?! Liên quan gì đến nó?”

Đúng vậy, liên quan gì đến Tiểu tiểu thư…

Hứa Ấu Diên sốt ruột, chỉ muốn kéo Tần Quân đang xúc động xuống, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ thấu đáo.

“Ừm, cô không nghe thử thì sao biết được?” Hứa Ấu Diên nói bừa, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến lí do đáng tin hơn.

Tần Quân chuyển hướng mũi súng về phía Hứa Ấu Diên: “Đồ phản bội, để cô mai phục ở nhà họ Tần làm việc cho tôi, cô lại một chân đạp hai thuyền! Cố gắng kéo dài thời gian, tưởng rằng tôi sẽ không gϊếŧ cô sao?”

“Tôi không kéo dài thời gian, rừng núi hoang vu, tôi kéo dài thời gian có ích gì…” Hứa Ấu Diên nói, “Cô nghĩ lại xem, vì sao Nhị tiểu thư phải về nhà họ Tần? Còn bắn Tiểu tiểu thư? Hơn nữa vì sao tôi lại ở cùng Tiểu tiểu thư?”

Hứa Ấu Diên dẫn dắt Tần Quân, hy vọng đứa bé chân chất này có thể tự nghĩ ra một lí do, cô cũng có thể tiếp lời.

Nhưng dù sao đầu óc của Tần Quân cũng đơn giản, không nghĩ ra được, hỏi lại Hứa Ấu Diên: “Cô nói vì sao đi.”

Được rồi, sau khi xác định chỉ số thông minh của Tần Quân, Hứa Ấu Diên bắt đầu nói dối, hy vọng có thể nói dối thành công.

“Cô nghĩ xem vì sao tôi và Tiểu tiểu thư lại muốn rời khỏi nhà họ Tần? Cô có bị mất trí nhớ không, đương nhiên là vì cô bảo tôi bắt cóc cô ta rồi. Tôi tốn bao công sức lừa Tiểu tiểu thư ra ngoài, lúc sắp đưa cô ta đến cho cô lại bị cô ta phát hiện. Nhị tiểu thư kịp thời xuất hiện bắn cô ta bị thương để không cho cô ta chạy trốn. Nhị tiểu thư biết cô quyết tâm muốn trả thù nhà họ Tần, kịp thời xuất hiện giữ con tin. Nhị tiểu thư không phải người biết nói lời hay, lẽ nào cô không rõ sao? Cô ấy không nói, chỉ hành động, bất chấp nguy cơ trở mặt cùng nhà họ Tần, làm Tiểu tiểu thư bị thương, không ngờ cô chẳng biết lòng tốt của cô ấy, còn trói cô ấy, thật sự bất công với Nhị tiểu thư.”

“Thật sao.” Tần Quân lạnh nhạt nói, “Nếu cô ta thật sự nghĩ cho tôi, vậy cô ta nói mắc sai lầm là sao? Tôi hoàn toàn không phải người cô ta muốn tìm?”

“Nực cười!” Hứa Ấu Diên cao giọng, gần như dùng giọng điệu cãi nhau hùng hổ gào lên, khiến Tần Quân giật mình, “Cô cũng không suy nghĩ kĩ xem cô ấy trở về là để làm gì! Là trở về nhà họ Tần để giúp cô! Là về để trở mặt cùng nhà họ Tần đấy! Bây giờ không làm sau này chắc chắn cũng sẽ làm, chỉ cần cô ấy còn là con gái của  Ân phu nhân, nhất định sẽ có ngày đó. Nếu cô ấy cho cô biết tình hình thật, cô có đồng ý không! Cô lại chẳng ôm cô ấy như báu vật không cho đi! Đến giờ vẫn cố chấp không chịu tỉnh, Tần Quân, có có thể tỉnh táo lại một chút được không!”

Vô cớ bị mắng, Tần Quân rơi vào trầm tư, Hứa Ấu Diên không kịp thở cũng tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vừa phân tích vừa giằng co, cô lại có thể kết nối tất cả, dù về mặt lý trí hay tình cảm, nói dối cũng phải nói cho hợp tình hợp lý, mặc dù hơi gượng gạo, nhưng không phải không thể tin được nếu khăng khăng.

Tần Quân nhìn sang Nhị tiểu thư: “Tự cô nói, cô ta nói có đúng không?”

Nhị tiểu thư cười: “Cô ấy nói gì thì chính là vậy.”

Hứa Ấu Diên nhắm mắt lại --- đồ ngu này, có thể phối hợp chút được không? Thừa nhận thật sự có chút tình cảm với Đại tiểu thư khó như vậy sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đổi là Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên thà thất bại ván này chơi lại từ đầu, cũng sẽ không tỏ tình với người mình không thích.

Tần Quân cười ha ha: “Xem ra cô rất có tình cảm với quản gia này.”

Xé mở băng dính trên miệng Tiểu tiểu thư, Tần Quân nói với Hứa Ấu Diên.

“Tôi phiền nhất là chuyện tình cảm, cũng không hiểu rõ, nhưng vẫn có thể chơi trò chơi. Người nhà họ Tần là thứ tanh tưởi nhất trên thế giới, xem các người sợ mất hồn mất vía là việc tôi thích nhất. Cho mỗi người các cô một phút, nói một câu với quản gia của các cô, nói xong, tùy quản gia lựa chọn.”

Hứa Ấu Diên có linh cảm chẳng lành: “Cô vẫn không buông tha sao…”

“Chọn một người sống sót.” Tần Quân cầm súng, “Người kia tôi sẽ gϊếŧ ngay tại chỗ. Sao nào, chơi không? Quên đi, cần gì phải hỏi cô, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Được rồi, bây giờ các cô có thể bắt đầu nói chuyện.”

Hứa Ấu Diên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhị tiểu thư nói: “Có thể cho tôi nhìn cô ấy một lần cuối không?”

Tần Quân không nói gì, sắc mặt rất tệ.

Khăn bịt mắt của Nhị tiểu thư bị cởi ra, sau khi thích nghi lại, cô ấy nhìn sang Hứa Ấu Diên, im lặng trong chốc lát, rồi dịu dàng nói: “Chị suy nghĩ thật kỹ, nghĩ rõ ràng rồi lựa chọn. Đừng lo, chị nhất định sẽ chọn đúng.”

Hứa Ấu Diên biết bối cảnh này đã đến màn cuối cùng, Đại tiểu thư sẽ thật sự nổ súng lấy mạng một trong số các cô. Nếu chọn sai, Thời Duyệt sẽ mất mạng, trò chơi thất bại.

So với việc thất bại trong trò chơi, điều khiến Hứa Ấu Diên lo lắng hơn là bầu không khí kỳ lạ đang bao phủ.

Ngay cả hơi nước và sương mù dày đặc cũng khiến cô có cảm giác chân thực vô cùng, tâm trạng bồn chồn khiến cô khó có thể ngồi yên, cả người nổi da gà run rẩy không thôi.

“Cô thì sao.” Tần Quân hỏi Tiểu tiểu thư, “Nói tôi nghe thử.”

Tiểu tiểu thư: “Em không có gì để nói. Chị cứ yên tâm chọn, chọn ai em cũng sẽ không trách chị.”

“Hừ, như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, nói cũng như không.” Tần Quân nhìn sang Hứa Ấu Diên, “Được rồi, đều đã nói, đến lượt cô lựa chọn. Tôi cho cô mười giây để chọn.”

“Mười…”

Khi Tần Quân đếm ngược, hệ thống cũng bắt đầu đếm ngược.

【Hệ thống nhắc nhở: Lựa chọn giữa Tần Cảnh (Nhị tiểu thư) hoặc Tần Chân (Tiểu tiểu thư) là người sống sót. Bạn có mười giây để suy nghĩ.】

“Chín…”

“Tám…”

Thật ra chọn sai dẫn đến việc đồng đội trong trò chơi mất mạng cũng không phải chuyện đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là ván này có “Quý Ông” tham gia.

Nếu chọn nhầm khiến đồng đội mất mạng, dựa theo quy tắc của “thẻ cướp đồng đội”, một khi đồng đội của Hứa Ấu Diên tử vong, cô sẽ tự động trở thành đồng đội mới của “Quý Ông”.

Sự thật này quá kinh tởm, Hứa Ấu Diên tuyệt đối không thể để xảy ra.

“Năm…”

“Bốn…”

Thật ra trong lòng Hứa Ấu Diên đã có đáp án.

Nếu nhất định phải lựa chọn, cần gì phải đợi đến giây cuối cùng?

Kể cả chọn sai, Hứa Ấu Diên vẫn tin rằng cuối cùng mình sẽ trở lại bên cạnh Thời Duyệt, cùng nhau giành được gói quà “tình bền hơn vàng”.

Dù là tình yêu kiên định, đường đi cũng sẽ gập ghềnh, Hứa Ấu Diên chấp nhận con đường gập ghềnh này.

Đồng đội của cô, mãi mãi chỉ có Thời Duyệt.

Hứa Ấu Diên mấp máy môi, nói tên của người kia.

Nhận được đáp án, Tần Quân im lặng trong giây lát, cười khẩy: “Cô cho rằng tôi sẽ không bắn sao?”

Tiếng súng vang dội và dứt khoát khiến lũ chim trong rừng giật mình vỗ cánh, từng đàn chim bay về phía chân trời màu xanh nhạt.

Một thi thể ngã xuống đất, thanh máu trống không, mất mạng ngay tại chỗ.

Hứa Ấu Diên nhắm mắt lại khi tiếng súng vang lên, khi mở mắt ra một lần nữa, cô phát hiện mình vẫn ở trong trò chơi, hơn nữa dây trói tay chân đều được nới lỏng.

Thời Duyệt không chết, cô đã chọn đúng, hai cô không thất bại!

Niềm phấn khởi sau khi sống sót từ đại nạn khiến toàn thân Hứa Ấu Diên nóng lên, cuốn đi cơn rét lạnh.

Nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc.

Một tiếng “ùm” vì rơi xuống nước vang lên, Tần Quân đẩy người không bị bắn xuống hồ.

“Tay chân cô ta đều bị còng, không thể tự bơi lên.” Trên đầu ngón tay Tần Quân móc một chùm chìa khóa, vứt đi, chìa khóa rơi xuống hồ.

“Cô cũng thấy rồi đấy, trong hồ có cá sấu, là tôi nuôi, tổng cộng có ba con, Đại Hùng Nhị Hùng Tiểu Lệ. Con cô nhìn thấy khi vừa tỉnh lại là Tiểu Lệ. Đừng thấy tên nó đáng yêu, nó chỉ còn một mắt, sức tấn công cũng mạnh nhất…”

Tần Quân còn chưa nói xong, Hứa Ấu Diên đã lao xuống hồ, không hề do dự.

Sóng vỡ trên mặt hồ, Quản gia A biến mất.

Tần Quân nhìn mặt hồ dần phẳng lặng trở lại, ngừng một lát, nói tiếp: “Tiểu Lệ đang trong kỳ sinh sản, tính khí rất kém, đang muốn tìm con mồi hạ hỏa. Nếu các cô gặp phải Tiểu Lệ, nhớ phải trốn nhanh lên. Một khi đã cắn nó sẽ dây dưa đến cùng, cho đến khi gϊếŧ chết con mồi mới thôi. Chúc các cô may mắn.”

Tần Quân nhìn thoáng qua Nhị tiểu thư Tần Cảnh nằm bất động dưới đất, rũ mắt, biến mất trong màn sương dày…

……

Bị còng cả hai chân và hai tay, rơi vào trong nước, Tiểu tiểu thư hoàn toàn không thể giãy giụa, chỉ có thể chìm thẳng xuống đáy hồ.

Thanh máu của cô ấy vốn chỉ còn một tẹo, trong tình huống chìm xuống nước không thể nhúc nhích, rất có thể sẽ mất mạng ngay tại chỗ!

Thật ra khi biết Thời Duyệt chính là Tần Chân, hơn nữa ở điều kiện Thời Duyệt đã lựa chọn mình, Hứa Ấu Diên chỉ cần mở thẻ, lật thẻ của Tần Chân và chọn, đợi hệ thống đáp lại, yêu cầu Hứa Ấu Diên xác nhận lựa chọn nhân vật này một lần nữa, ải này coi như qua.

Nhưng trong lúc lật thẻ và đợi hệ thống yêu cầu xác nhận lần thứ hai, thế giới trò chơi vẫn không dừng lại, hai người chơi lựa chọn Hứa Ấu Diên đã chứng minh điều này.

Vì thế Thời Duyệt rất có thể sẽ mất mạng, khi đó trò chơi liền thất bại.

Hứa Ấu Diên cho rằng phương pháp an toàn nhất chính là cứu Thời Duyệt lên, sau đó mới vào hệ thống lựa chọn!

Quan trọng nhất, là sau khi cô lựa chọn Tần Chân thành công, Tần Chân và Thời Duyệt sẽ hợp lại cùng nhau, trở thành một người.

Khoảnh khắc khi Thời Duyệt rơi vào nguy hiểm, cơ thể Hứa Ấu Diên đã phản ứng.

Cứu em.

Dù nguy hiểm đến đâu, cũng phải cứu em!

“Hứa Ấu Diên!”

Thời Duyệt gọi chị trong kênh chat riêng.

“Tin chị.” Hứa Ấu Diên rất bình tĩnh, “Em tin chị!”

Vẫn chưa xác định chọn nhau cuối cùng, vì thế dù trong lòng đã biết, hai người vẫn không thể nói chuyện rõ ràng, sợ sẽ bị phán gian lận.

Song, có người nói chuyện bằng giọng rất bình tĩnh, thật ra lại hoàn toàn không biết chìa khóa đã bị ném đi đâu.

May mắn là hồ nước này không sâu, Hứa Ấu Diên lặn xuống đáy hồ, cố gắng mở to mắt tìm dấu vết của chìa khóa.

Hô hấp của Quản gia A không tệ, trạng thái cho thấy cô vẫn có thể nín thở thêm một phút!

Nhưng Thời Duyệt lại không ổn lắm.

Trong lúc tìm chìa khóa, Hứa Ấu Diên liếc nhìn em, phát hiện em đã rơi vào trạng thái đuối nước.

Sao có thể ngờ, Tiểu tiểu thư nhìn có vẻ hung hãn lại không biết bơi!

Hứa Ấu Diên quyết định từ bỏ việc tìm chìa khóa.

Vốn định mở khóa tay chân của Tiểu tiểu thư để có thể bơi lên mặt nước cùng em, nhưng hiện giờ, xem ra dù có thể cởi còng cho Tiểu tiểu thư, có lẽ em vẫn sẽ không thể bơi, hoàn toàn không có ích gì.

Đành phải cố gắng!

Hứa Ấu Diên không tiếp tục tìm chìa khóa, mà quay đầu bơi thẳng về phía Tần Chân. Khi chuẩn bị đưa Tần Chân lên trên, Thời Duyệt đã hiểu ý của chị.

Có điều giờ phút này, Thời Duyệt đã mất quyền khống chế đối với Tần Chân.

Lượng máu và giá trị thể lực của Tần Chân đã xuống đến giá trị cực hạn, rơi vào hôn mê.

Hứa Ấu Diên bắt được em, đỡ lưng em nâng lên, dùng sức bơi.

Đưa một người đã hoàn toàn bất động từ dưới nước lên bờ, nếu đổi thành Hứa Ấu Diên ngoài hiện thực, hoàn toàn không có khả năng làm được, nhưng Quản gia A thì có hy vọng!

Có thể trở thành quản gia số một của nhà họ Tần, ngoài năng lực quản gia xuất sắc, Quản gia A còn thành thạo đủ loại kỹ năng, chỉ là Hứa Ấu Diên không có thời gian từ từ khám phá.

Trò chơi vẫn chưa thất bại, chứng tỏ Tần Chân vẫn sống!

“Hứa Ấu Diên...em khó chịu…”

Tiếng Thời Duyệt truyền đến từ kênh chat riêng.

“Sao thế, em…"

Cảm giác đuối nước của Tần Chân được truyền cho Thời Duyệt qua tinh thể truy cập trò chơi?

Không phải là không thể, mọi cảm giác đau đớn, chóng mặt và những cảm giác khác trong trò chơi đều sẽ được truyền cho người chơi, nhưng mức độ sẽ nhẹ hơn rất nhiều, không khiến người chơi quá khó chịu. Song vì hiệu ứng nhập vào trong bối cảnh, khi đuối nước chắc chắn sẽ có trải nghiệm yếu dần khi bị đuối.

Đuối nước còn khó chịu hơn bị đánh bằng gậy rất nhiều, chưa kể trước đó em còn trúng một phát đạn!

Hứa Ấu Diên dùng hết sức lực bơi lên mặt nước, cô không muốn Thời Duyệt phải chịu sự khổ sở này quá lâu.

Ngay khi hai cô nhìn thấy ánh sáng từ trên mặt hồ, bên trái có hai bóng đen bất động lững lờ trong nước, khiến Hứa Ấu Diên rùng mình.

Lại nhìn thoáng qua, là hai con cá sấu.

Cá sấu cách hai cô chỉ chưa đến năm mét, không có bất kì động tĩnh nào, nếu không đặc biệt chú ý đến, có lẽ sẽ không dễ dàng cảm nhận được sự hiện diện của chúng.

Giống như thần chết có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào trong lòng nước.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy hai con cá sấu này, tim Hứa Ấu Diên gần như ngừng đập, nhưng tinh thần nhanh chóng hồi phục, cố gắng nổi lên mặt nước mới là chuyện quan trọng hơn.

Mong là cá sấu không phát hiện ra hai cô…

Đừng…

Hứa Ấu Diên âm thầm cầu nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện