Mao Sơn Quỷ Vương
Chương 25
Tôn Vũ đang mang thai chẳng thể ngờ rằng Lữ Ngọc Long lại đối xử với mình như thế, nàng ta nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của Lữ Ngọc Long và cô gái kia, rồi nước mắt làm mờ tầm mắt.
Tôn Vũ ngơ ngác một hồi lâu mới chạy về phía trước, túm lấy cánh tay của Lữ Ngọc Long, rồi khóc lớn chất vấn hắn ta rằng tại sao lại đối xử với nàng ta như vậy, chẳng phải hắn ta đã nói cả đời này sẽ đối xử tốt với một mình nàng ta à? Chẳng lẽ hôm đó hắn quỳ xuống đất thề thốt không được tính hay sao?
Lữ Ngọc Long không những không cảm thông và thương xót cho nàng ta, mà còn tát mạnh vào mặt nàng ta, khiến Tôn Vũ ngã nhào xuống đất, rồi mắng Tôn Vũ là con điên, giữa hai người bọn họ đã kết thúc rồi. Sau đó hắn ta nói với người phụ nữ kia rằng, là do Tôn Vũ giạng chân, tính cách ph0ng đãng, mang thai con người khác rồi để cho mình đổ vỏ, còn bảo Tôn Vũ cút xa ra, sau này đừng xuất hiện trước mặt hắn ta nữa, bằng không hắn ta sẽ gặp lần nào đánh lần đó.
Ngay cả bạn gái mới của Lữ Ngọc Long cũng hùa theo Lữ Ngọc Long mắng Tôn Vũ là đồ không biết xấu hổ, đồ đê tiện.
Tôn Vũ cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ rồi, tia hy vọng duy nhất cũng đã tan biến.
Tối hôm đó, Tôn Vũ vô cùng tuyệt vọng quay về căn nhà 404 ở tiểu khu cũ kỹ, rồi đi tới đi lui rất nhiều lần ở trong nhà như người bị điên, từng hình ảnh nàng ta và Lữ Ngọc Long chung sống ở trong căn nhà này cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng ta như một thước phim, càng là như thế thì Tôn Vũ càng đau khổ, cuối cùng nàng ta đi tới trước cửa sổ, rồi mở cửa sổ ra, xoa bụng mình.
Trong bụng nàng ta còn có một đứa con của kẻ bạc tình, mặc dù chỉ mới hơn một tháng, nhưng tiếc rằng đứa bé chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã phải rời khỏi thế giới cùng Tôn Vũ rồi.
Trong lúc vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, Tôn Vũ đã nhảy xuống cửa sổ, đúng lúc đầu đập vào bồn hoa, máu chảy đầm đìa, chết ngay tại chỗ.
Lúc Tôn Vũ chết, bản thân đã có oán khí, hơn nữa trong bụng còn có một em bé, người chết đột ngột cộng thêm linh hồn trẻ sơ sinh ở trong bụng, dẫn đến oán khí của Tôn Vũ cực kỳ lớn.
Do đó sau khi nàng ta chết đã hóa thành oán quỷ ngay, lúc nào cũng quanh quẩn trong căn nhà này.
Chỉ cần có người vào đây ở sẽ bị oan hồn của Tôn Vũ quấn vào người.
Nàng ta vốn định đi tìm Lữ Ngọc Long để báo thù, nhưng tiếc rằng sau khi chết oán khí vẫn chưa đủ nặng, không thể hóa thành lệ quỷ, cũng chưa đạt tới trình độ của lệ quỷ, mà chỉ có thể là địa phược linh, hoạt động trong một không gian nhất định sau khi chết.
Do đó, Tôn Vũ không thể nào đi tìm Lữ Ngọc Long để báo thù, vì vậy oán khí càng tăng thêm.
Hễ là người sống trong căn nhà này đều bị oan hồn của nàng ta quấn lấy.
Sau khi Tôn Vũ chết được một năm, đã có mấy người dọn tới đây ở, nhưng cao lắm cũng chưa tới ba ngày đã nhanh chóng dọn khỏi đây, Tô Mạn Thanh cũng có thể xem là người sống ở căn nhà này lâu nhất.
Nếu không gặp được Cát Vũ, có lẽ Tô Mạn Thanh sẽ bị oan hồn của Tôn Vũ quấn đến chết.
Dù là người lương thiện đến đâu thì sau khi chết, nhất là người chết đột ngột sẽ bị oán khí chi phối, chứ không còn vẻ lương thiện như lúc còn sống nữa.
Cho dù bọn họ không muốn hại người thì cảm nhận được nỗi oán khí của quỷ vật này cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Cũng may oan hồn của Tôn Vũ vẫn chưa hại chết người nào, bằng không Cát Vũ sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nếu cứ để mặc cho nàng ta tiếp tục phát triển như thế thì chẳng bao lâu nữa, oán khí của Tôn Vũ sẽ càng tăng lên, rồi biến thành lệ quỷ, đến lúc đó sẽ cực kỳ rắc rối.
Tôn Vũ kể xong cảnh ngộ thảm thương của mình thì khóc không thành tiếng, run lẩy bẩy quỳ trước mặt Cát Vũ.
Tô Mạn Thanh vốn đang vô cùng sợ hãi trước oan hồn của Tôn Vũ, nhưng sau khi nghe thấy cảnh ngộ của nàng ta cũng không khỏi cảm thông, nỗi sợ hãi ở trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
“Vũ ca, Tôn Vũ tỷ tỷ rất đáng thương, ngươi có thể giúp tỷ ấy được không?” Tô Mạn Thanh bị cảnh ngộ của Tôn Vũ làm cho cảm động, tràn đầy cầu khẩn nhìn Cát Vũ nói.
Cát Vũ cũng nhìn ra, đừng thấy bình thường em gái Tô Mạn Thanh này lạnh lùng, nhất là dáng vẻ cách xa ngàn dặm đối với mấy người con trai theo đuổi nàng ta, thật ra tâm địa nàng ta cực kỳ lương thiện, thuộc kiểu em gái ngốc nghếch ngọt ngào.
Mặc dù Cát Vũ chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, quỷ vật nào cũng đã từng gặp, bình thường Đạo gia gặp quỷ vật hại người sẽ không bao giờ nương tay, mà phần lớn đều đánh nó đến mức hồn bay phách lạc.
Nhưng chuyện này cũng có thể thông cảm được, cộng thêm Tô Mạn Thanh cầu tình nên hắn liền đồng ý: “Được thôi, nể tình ngươi thật sự đáng thương, bản tôn có thể siêu độ cho ngươi, bây giờ ngươi hãy đi đầu thai đi, rồi cầm theo bùa tr4n tình của bản tôn, chắc chắn quỷ sai dưới Địa phủ sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
Ai ngờ Tôn Vũ lại cố chấp lắc đầu nói: “Không, ta không muốn đi, là Lữ Ngọc Long hại ta thành như vậy, ta nhất định phải đi tìm hắn ta để báo thù, bằng không ta sẽ không bao giờ cam tâm...”
Oan hồn của Tôn Vũ sợ đến mức run rẩy, vội lắc đầu nói: “Đạo trưởng... cầu xin ngươi hãy giúp ta báo thù, gi3t ch3t kẻ bạc tình kia, bởi vì hắn ta đã hại chết ta và đứa bé, không biết hắn ta đã gieo vạ cho biết bao nhiêu người con gái, ngươi không thể để người xấu như vậy tiếp tục hại người nữa...”
“Ngươi muốn bản tôn giúp ngươi giết người ư? Có phải ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không, chuyện này ngươi đừng có mà mơ. Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, số mệnh kiếp này đều là nhân quả do kiếp trước mang lại, ngươi rơi vào kết cục này, chẳng phải là do ngươi gieo gió gặt bão hay sao? Từ đầu ngươi đã biết Lữ Ngọc Long là kẻ lừa bịp, nhưng vẫn không nhịn được bị lời chót lưỡi đầu môi của hắn ta làm cho mê hoặc, mới mắc lừa hắn ta, ngươi còn có thể trách ai được đây?” Cát Vũ giận dữ nói.
“Đạo trưởng... Ta thật sự không cam tâm, cho dù ngươi đánh ta đến mức hồn bay phách lạc, ta cũng không đi luân hồi, ta không thể để cho hắn ta được sống tốt... Ta phải báo thù...” Nữ quỷ đó lại bắt đầu khóc lóc.
Trong lòng Cát Vũ ảo não, phù văn Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay lấp lóe, lúc đang định phát tác thì Tô Mạn Thanh bỗng vươn tay nắm lấy tay Cát Vũ, rồi nài nỉ: “Vũ ca... ngươi hãy giúp nàng ta đi, nàng ta thật sự quá đáng thương, hình như ta cũng có chút ấn tượng về con người Lữ Ngọc Long này, có lẽ hắn ta là học trưởng năm ba, cũng từng chặn trước ở cửa ký túc xá tặng quà cho ta, nhưng đều bị ta từ chối. Ta từng nghe nói Lữ Ngọc Long đã hãm hại rất nhiều cô gái trong trường, ép bọn họ phá thai, chẳng lẽ hạng người như vậy không nên bị trừng phạt một chút nào sao?”
Cát Vũ sửng sốt, bỗng cảm thấy lời nói của Tô Mạn Thanh cũng có chút đạo lý, thật ra sâu trong lòng hắn cũng vô cùng đồng tình với nữ quỷ này, nên nói: “Được thôi, cứ đi theo ta trước đi, đợi ta tìm được cơ hội rồi sẽ dẫn ngươi đi trừng trị tên đó.”
Tôn Vũ ngơ ngác một hồi lâu mới chạy về phía trước, túm lấy cánh tay của Lữ Ngọc Long, rồi khóc lớn chất vấn hắn ta rằng tại sao lại đối xử với nàng ta như vậy, chẳng phải hắn ta đã nói cả đời này sẽ đối xử tốt với một mình nàng ta à? Chẳng lẽ hôm đó hắn quỳ xuống đất thề thốt không được tính hay sao?
Lữ Ngọc Long không những không cảm thông và thương xót cho nàng ta, mà còn tát mạnh vào mặt nàng ta, khiến Tôn Vũ ngã nhào xuống đất, rồi mắng Tôn Vũ là con điên, giữa hai người bọn họ đã kết thúc rồi. Sau đó hắn ta nói với người phụ nữ kia rằng, là do Tôn Vũ giạng chân, tính cách ph0ng đãng, mang thai con người khác rồi để cho mình đổ vỏ, còn bảo Tôn Vũ cút xa ra, sau này đừng xuất hiện trước mặt hắn ta nữa, bằng không hắn ta sẽ gặp lần nào đánh lần đó.
Ngay cả bạn gái mới của Lữ Ngọc Long cũng hùa theo Lữ Ngọc Long mắng Tôn Vũ là đồ không biết xấu hổ, đồ đê tiện.
Tôn Vũ cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ rồi, tia hy vọng duy nhất cũng đã tan biến.
Tối hôm đó, Tôn Vũ vô cùng tuyệt vọng quay về căn nhà 404 ở tiểu khu cũ kỹ, rồi đi tới đi lui rất nhiều lần ở trong nhà như người bị điên, từng hình ảnh nàng ta và Lữ Ngọc Long chung sống ở trong căn nhà này cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng ta như một thước phim, càng là như thế thì Tôn Vũ càng đau khổ, cuối cùng nàng ta đi tới trước cửa sổ, rồi mở cửa sổ ra, xoa bụng mình.
Trong bụng nàng ta còn có một đứa con của kẻ bạc tình, mặc dù chỉ mới hơn một tháng, nhưng tiếc rằng đứa bé chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã phải rời khỏi thế giới cùng Tôn Vũ rồi.
Trong lúc vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, Tôn Vũ đã nhảy xuống cửa sổ, đúng lúc đầu đập vào bồn hoa, máu chảy đầm đìa, chết ngay tại chỗ.
Lúc Tôn Vũ chết, bản thân đã có oán khí, hơn nữa trong bụng còn có một em bé, người chết đột ngột cộng thêm linh hồn trẻ sơ sinh ở trong bụng, dẫn đến oán khí của Tôn Vũ cực kỳ lớn.
Do đó sau khi nàng ta chết đã hóa thành oán quỷ ngay, lúc nào cũng quanh quẩn trong căn nhà này.
Chỉ cần có người vào đây ở sẽ bị oan hồn của Tôn Vũ quấn vào người.
Nàng ta vốn định đi tìm Lữ Ngọc Long để báo thù, nhưng tiếc rằng sau khi chết oán khí vẫn chưa đủ nặng, không thể hóa thành lệ quỷ, cũng chưa đạt tới trình độ của lệ quỷ, mà chỉ có thể là địa phược linh, hoạt động trong một không gian nhất định sau khi chết.
Do đó, Tôn Vũ không thể nào đi tìm Lữ Ngọc Long để báo thù, vì vậy oán khí càng tăng thêm.
Hễ là người sống trong căn nhà này đều bị oan hồn của nàng ta quấn lấy.
Sau khi Tôn Vũ chết được một năm, đã có mấy người dọn tới đây ở, nhưng cao lắm cũng chưa tới ba ngày đã nhanh chóng dọn khỏi đây, Tô Mạn Thanh cũng có thể xem là người sống ở căn nhà này lâu nhất.
Nếu không gặp được Cát Vũ, có lẽ Tô Mạn Thanh sẽ bị oan hồn của Tôn Vũ quấn đến chết.
Dù là người lương thiện đến đâu thì sau khi chết, nhất là người chết đột ngột sẽ bị oán khí chi phối, chứ không còn vẻ lương thiện như lúc còn sống nữa.
Cho dù bọn họ không muốn hại người thì cảm nhận được nỗi oán khí của quỷ vật này cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Cũng may oan hồn của Tôn Vũ vẫn chưa hại chết người nào, bằng không Cát Vũ sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nếu cứ để mặc cho nàng ta tiếp tục phát triển như thế thì chẳng bao lâu nữa, oán khí của Tôn Vũ sẽ càng tăng lên, rồi biến thành lệ quỷ, đến lúc đó sẽ cực kỳ rắc rối.
Tôn Vũ kể xong cảnh ngộ thảm thương của mình thì khóc không thành tiếng, run lẩy bẩy quỳ trước mặt Cát Vũ.
Tô Mạn Thanh vốn đang vô cùng sợ hãi trước oan hồn của Tôn Vũ, nhưng sau khi nghe thấy cảnh ngộ của nàng ta cũng không khỏi cảm thông, nỗi sợ hãi ở trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
“Vũ ca, Tôn Vũ tỷ tỷ rất đáng thương, ngươi có thể giúp tỷ ấy được không?” Tô Mạn Thanh bị cảnh ngộ của Tôn Vũ làm cho cảm động, tràn đầy cầu khẩn nhìn Cát Vũ nói.
Cát Vũ cũng nhìn ra, đừng thấy bình thường em gái Tô Mạn Thanh này lạnh lùng, nhất là dáng vẻ cách xa ngàn dặm đối với mấy người con trai theo đuổi nàng ta, thật ra tâm địa nàng ta cực kỳ lương thiện, thuộc kiểu em gái ngốc nghếch ngọt ngào.
Mặc dù Cát Vũ chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, quỷ vật nào cũng đã từng gặp, bình thường Đạo gia gặp quỷ vật hại người sẽ không bao giờ nương tay, mà phần lớn đều đánh nó đến mức hồn bay phách lạc.
Nhưng chuyện này cũng có thể thông cảm được, cộng thêm Tô Mạn Thanh cầu tình nên hắn liền đồng ý: “Được thôi, nể tình ngươi thật sự đáng thương, bản tôn có thể siêu độ cho ngươi, bây giờ ngươi hãy đi đầu thai đi, rồi cầm theo bùa tr4n tình của bản tôn, chắc chắn quỷ sai dưới Địa phủ sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
Ai ngờ Tôn Vũ lại cố chấp lắc đầu nói: “Không, ta không muốn đi, là Lữ Ngọc Long hại ta thành như vậy, ta nhất định phải đi tìm hắn ta để báo thù, bằng không ta sẽ không bao giờ cam tâm...”
Oan hồn của Tôn Vũ sợ đến mức run rẩy, vội lắc đầu nói: “Đạo trưởng... cầu xin ngươi hãy giúp ta báo thù, gi3t ch3t kẻ bạc tình kia, bởi vì hắn ta đã hại chết ta và đứa bé, không biết hắn ta đã gieo vạ cho biết bao nhiêu người con gái, ngươi không thể để người xấu như vậy tiếp tục hại người nữa...”
“Ngươi muốn bản tôn giúp ngươi giết người ư? Có phải ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi không, chuyện này ngươi đừng có mà mơ. Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, số mệnh kiếp này đều là nhân quả do kiếp trước mang lại, ngươi rơi vào kết cục này, chẳng phải là do ngươi gieo gió gặt bão hay sao? Từ đầu ngươi đã biết Lữ Ngọc Long là kẻ lừa bịp, nhưng vẫn không nhịn được bị lời chót lưỡi đầu môi của hắn ta làm cho mê hoặc, mới mắc lừa hắn ta, ngươi còn có thể trách ai được đây?” Cát Vũ giận dữ nói.
“Đạo trưởng... Ta thật sự không cam tâm, cho dù ngươi đánh ta đến mức hồn bay phách lạc, ta cũng không đi luân hồi, ta không thể để cho hắn ta được sống tốt... Ta phải báo thù...” Nữ quỷ đó lại bắt đầu khóc lóc.
Trong lòng Cát Vũ ảo não, phù văn Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trong tay lấp lóe, lúc đang định phát tác thì Tô Mạn Thanh bỗng vươn tay nắm lấy tay Cát Vũ, rồi nài nỉ: “Vũ ca... ngươi hãy giúp nàng ta đi, nàng ta thật sự quá đáng thương, hình như ta cũng có chút ấn tượng về con người Lữ Ngọc Long này, có lẽ hắn ta là học trưởng năm ba, cũng từng chặn trước ở cửa ký túc xá tặng quà cho ta, nhưng đều bị ta từ chối. Ta từng nghe nói Lữ Ngọc Long đã hãm hại rất nhiều cô gái trong trường, ép bọn họ phá thai, chẳng lẽ hạng người như vậy không nên bị trừng phạt một chút nào sao?”
Cát Vũ sửng sốt, bỗng cảm thấy lời nói của Tô Mạn Thanh cũng có chút đạo lý, thật ra sâu trong lòng hắn cũng vô cùng đồng tình với nữ quỷ này, nên nói: “Được thôi, cứ đi theo ta trước đi, đợi ta tìm được cơ hội rồi sẽ dẫn ngươi đi trừng trị tên đó.”
Bình luận truyện