Mật Mã Maya
Chương 24
M ột trận mưa trút xuống bên ngoài, lộp độp như tiếng những ngón tay trơ xương uể oải gõ lên tấm vải dầu màu xanh. Tôi lần ra góc chứa đồ và ngồi xuống một chiếc lều bơm hơi giữa đống thiết bị. Ở góc làm việc, những người khác đang cố làm mình bận rộn với những việc bảo dưỡng lặt vặt. Hơi ra vẻ ta đây quá đấy, tôi nghĩ, gã Commando đeo một đôi tai nghe hiệu Marantz cổ lỗ, ướt sũng nước, tay vặn mấy cái núm trên chiếc máy thu sóng radio lớn với điệu bộ chậm chạm, lén lút, lờ đờ chuyển hết từ tần sóng này đến tần sóng khác, từ sóng địa phương cho đến sóng radio, UHF, VHF, vân vân, để nghe đủ thứ chuyện ngồi lê mách lẻo. Tôi dựa lưng vào khung một cái máy ép. Độ ẩm lên tới 90% nhưng nhờ mặt đá mát lạnh nên cũng không đến nỗi khó chịu lắm, chỉ như đang từ từ và vui vẻ biến thành một con ếch thôi. Trên khoảng tường phía trên đầu tôi có một khối đá hình chữ T được xếp đặt một cách lạ mắt, cách đòn chia chỗ mái vòng chừng một foot, và tôi không thể dừng mắt nhìn nó.
Không Đời Nào khẽ khàng đi tới và ngồi phịch xuống cạnh tôi. Người ướt đẫm. Cậu ta không nói gì.
- Thế nào rồi? Cậu thấy gì ngoài ấy không? – tôi hỏi.
- Có ít nhất năm nhân viên của ES ở mạn tây, - Không Đời Nào đáp. Cậu ta lôi ra một bao ba số không đầu lọc, - Mạn đông thì tớ không chắc lắm. Nhưng hình như tay trưởng làng (cậu ta dùng từ alcalde, thực ra có nghĩa là người đứng đầu làng, nhưng không chính thức) cũng được ăn lương thì phải. Hắn ra lệnh cho mọi người không được lại gần bất cứ khu vực nào quanh đây.
- Như vậy là dù sao họ cũng biết mình đang làm gì, – tôi nhận xét. Cậu ta lẩm bẩm ý nói "chắc thế" và châm điếu thuốc bằng cái bật lửa Zippo cũ. Tôi cảm thấy ánh mắt của Ana nhìn trừng trừng vào cậu ta từ phía bên kia phòng, như sắp nói : "thưa ngài, ở đây cấm hút thuốc", nhưng lạ sao, mụ ấy không gọi cậu ta ra để nhắc nhở.
- Tớ thực sự muốn là thế với cái thằng lông lá ấy, - tôi nói. Ý tôi là muốn lên kế hoạch nghiêm túc tấn công García-Torres, tên sĩ quan rậm râu đã chỉ huy binh lính khi cha mẹ tôi bị giết hại.
Không Đời Nào phà khói ra và nhìn đăm đăm lên trần nhà, nghĩa là cậu ta chắc chắn người của ES đang nghe lén và có thể đang ghi lại mọi việc chúng tôi làm, với đầy đủ âm thanh, hình ảnh sống động, và có khi có cả thông số sinh hóa cũng nên. Khói thuốc bốc lên và đọng lại trên thanh đòn chia mái vòm, giống như sương mù trên kênh rạch.
- Tớ chẳng quan tâm, - tôi nói.- Tớ thực sự cần làm việc đó.
- Nếu cậu vẫn hăng máu với chuyện ấy thì sao không cột BNA vào người và đến thẳng nhà hắn đi? – Không Đời Nào hỏi. Cậu ta nói BNA là ám chỉ bom nhiệt áp.
- Bởi vì, cậu biết đấy, tớ muốn chắc chắn thành công. Vả lại, bây giờ tớ thành một thằng giàu có hèn nhát rồi. Đã đến lúc bỏ ra ít tiền ra để giải quyết việc này.
- Tớ sẽ xem xem có cách nào không.
- Cách gì thì cách, tớ muốn hắn phải thật đau đớn, - tôi nói. Tôi đã quyết định rằng García - Torres phải biết trước rằng hắn sắp chết. Nếu bị nổ tung hay bị bắn thì hắn thậm chí chẳng nhận ra chuyện đó. Thế thì còn ý nghĩa gì nữa?
-Ta sẽ làm việc đó vào lúc nào thích hợp, - Không Đời Nào nói.
- Nghiêm túc nhé, cậu nghĩ vụ nay sẽ tốn bao nhiêu tiền.
- Năm đô la.
- Phải rồi.
- Và, không tớ sẽ không làm việc ấy đâu, - cậu ta hít một hơi dài, đốt trụi hơn nửa điếu thuốc và dụi mẩu còn lại vào cạnh một bình cứu hỏa cầm tay.
- Tớ không muốn cậu làm việc ấy, - tôi nói, - Tớ nuốn cậu an toàn để giúp tớ việc sau nữa
Và tớ chỉ hy vọng thế giới tồn tại thêm chín tháng nữa thôi, - tôi nghĩ, chỉ thế thôi là đủ cho đòn trả thù ghê gớm. Còn sau đó, ai quan tâm làm gì nữa?
Ai đó thắp đèn ở đầu bên kia phòng. Tôi nhận ra mưa đã tạnh và trời đang tối sầm xuống. Không Đời Nào ngả người ra sau và nhắm mắt lại. Theo tôi nhớ thì đó là thói quen của cậu ta. Tôi đứng dậy và đi ra chỗ đặt máy tính. Màn hình cho biết còn 5 giờ 49 phút nữa tôi sẽ bị "phóng đi" mình phải tập một lượt mới được, - tôi nghĩ.
Marena lại gần tôi.
- Ta đi dạo một lát đi, - cô đề nghị
Tôi đáp "hay quá", Ana bật máy và thì thào vào tai Marena, chắc là nhắc cô ta đừng để tôi chạy mất. Tôi quay ra phía cửa. Tôi đoán Marena đáp rằng "tôi sẽ để mắt đến hắn".
Tôi đẩy tấm vải dầu và bước ra ngoài. Marena theo sau. Bám sát tôi ít nhất là sáu bước chân nhé, - tôi nghĩ. Cứ như là tôi không có máy định vị gắn trên tai ấy. Cứ như là tôi sắp chuồn mất ấy. Ôi thôi, mày không trách họ được. Mày là món đầu tư lớn nhất của họ từ trước đến giờ mà. Hàng triệu, hàng triệu đô la đã được xùy ra chỉ để chạy một luồng điện qua vỏ não trước của mày thôi đấy.
Marena đi trước tôi, men theo một lối đi của hươu nai xuống bờ sông. Tôi đang định lôi chiếc đèn pha từ túi đồ cứu hộ của ES ra thì nhận thấy trời còn đủ sáng để nhìn đường. Lối mòn chạy giữa những cây ixnich‘i’zotz thân mảnh và cong queo, có thể dẫm lên rễ của chúng mà đi rất dễ dàng. Thật tình cờ,ixnich‘i’zotz có nghĩa là palo de colmiilos de murciélago theo tiếng Tây Ban Nha tức là " gỗ nanh dơi",chúng được gọi như vậy bởi quả của chúng có hai cái gai chìa ra như cặp răng nanh, và thành phố cổ - gọi tắt là Ix – được đặt theo tên của loài cây này. Cây bụi ướt đẫm dưới gót ủng chống rắn cắn của tôi. ES đã để sẵn một chiếc thuyền lật úp tại khúc quanh trên bờ sông, nơi được che chắn dưới những tán cây. Tôi ngồi lên đó. Trời chưa tối hẳn nhưng mặt nước đã đen thẫm lại. Ở quãng này, sông chỉ rộng chừng mười yard nên không có vẻ gì đáng sợ. Bản đồng ca của lũ côn trùng bắt đầu ran lên, nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Marena ngồi xuống cạnh tôi nhưng không quay vào đối diện. Khác với mọi khi, tôi gần như không để ý.
- Anh vẫn ổn chứ? – cô ta hỏi
- Tôi không sao, cảm ơn, - tôi đáp, nhưng giọng lại có vẻ hơi xa cách và lạnh nhạt. Cô ta đặt tay lên vai tôi chừng nửa giây
- Anh đang tỏ thái độ rõ quá đấy.
- À, thường thì tôi ít tỏ thái độ gì.
- Anh thử bơi ở đây chưa?
- Chưa.
- Tôi bơi sáng nay. Tuyệt lắm. Với lại Michael đảm bảo ở đây không có cá sấu. Không có cả cọp nữa.
- Cũng phải thôi, - tôi đáp, - cá cọp sống ở một lục địa khác hẳn cơ mà .
- May quá .
Cô ta mặc một chiếc quần soóc và áo bó ngực, đang uốn éo người để cởi chúng ra. Ố i chao ơi. Bình tĩnh nào.
- Xin lỗi, tôi không định làm anh khó chịu đâu.
- Ồ không đâu – tôi đáp, cố không tỏ ra lóng ngóng nhưng cũng không quay đi vì như thế ngớ ngẩn chẳng kém, - tôi lúc nào chẳng khó chịu.
- Có lẽ chỉ là anh không nghĩ ra chuyện gì đó thôi,- Cô ta đứng trên một chân và tụt chiếc quần lót bé xíu ra. Thân hình cô ta gợi cảm kiểu đàn bà Á Đông, thấp bé, hơi mũm mĩm, và các đường cong đều tròn trặn, lại có vẻ hững hờ đài các như …ôi, thôi nào, nghiêm túc đi chúng ta toàn người lớn cả rồi. Mặc dù thực ra cóc phải.
- Đời tôi chưa bao giờ nghĩ ra được chuyện gì, - tôi đáp. Quá muộn để quay đi mà lộ liễu nên tôi đành lén đút tay vào túi trước quần để lén chặn "của quý" của mình khỏi dụng đứng lên, nhưng cô ta đã bắt gặp động tác đó
- Anh đừng ngượng, rất nhiều người dựng đứng lên như thế khi thấy tôi ở trần. – Hai núm vú cô ta hồng tươi và khêu gợi dưới ánh sáng lờ mờ hệt như hai viên kẹo sô-cô-la La Maison du Chocolat.
- Tôi chắc là thế…ý tôi là…điều đó tự nhi…ê…n thôi…
Marena nhón chân lội ra mép nước và lặng lẽ trườn xuống. Tôi nhân cơ hội để chấn chỉnh lại cơ thể mình. Cái thứ của đàn ông nay thật rắc rắc rối. Sau hai trăm triệu năm kể từ khi chúng ta tách khỏi động vật chân đốt, chỉ còn sót lại một cơ cứng lên vì nước trong cơ thể con người, chính xác là trong cơ thể một nửa số con người. Đoán xem nó là cái gì. Cái con châu chấu tự động này chỉ chực nhảy lên, đàn bà là động vật có vú, còn đàn ông là côn trùng. Đầu và vai cô ta nhô lên khỏi mặt nước.
- Ái dà, thật sảng khoái, - cô ta nói
- Quanh đây thứ đáng sợ nhất cô cần đề phòng chỉ là những con rùa to thôi, chúng có thể cắn, - tôi nói. - Ngoài ra cũng cần để ý cả đỉa nữa.
- Toàn thứ vớ vẩn. Tôi thách anh dám xuống đấy.
- Ờ…
- Ồ, khoan, chúng ta phải nhắc đến vấn đề quấy rối tình dục trước đã. Thực ra anh là nhà thầu bên ngoài và chính xác thì tôi không phải người thuê anh.
- Ờ, không sao, cô đừng lo về chuyện ấy…
- Ngay cả như vậy, anh cũng có thể khiến tôi bị đuổi việc. Nói thế không có nghĩa là chuyện ấy có gì quan trọng. Thực ra nếu tôi còn đủ bình tĩnh để lo những chuyện như thế thì đã tốt…
- Không sao cô không cần nghĩ lại chuyện đó đâu, - tôi nói.
Hừm, tôi phân vân, chuyện này liệu có dẫn đến cái gì thực sự hay ho không nhỉ. Mình nghĩ về cô ta hàng tuần nay, thế mà bây giờ lại bối rối…
- Tốt thôi, nào xuống đây, nước… nó tối mà
- Tối, sâu, và đáng yêu chứ?
- Phải, như tôi vậy, nào, đừng có kém tắm thế.
- Ờ…tôi mặc nguyên quần áo thế này xuống có được không? – nói chuyện với một cái đầu chẳng thấy người đâu trong bóng tối như thế này thật kỳ cục.
- Không anh phải để trần, như linh hồn mình ấy.
- Thế nếu Gulang thò mặt đến và giết tôi thì sao?
- Ý anh nói Grgur á?
- Phải, xin lỗi. Có phải nó giống như…à…Trog hay Grout, hay những cái tên gì đó từ thời tiền sử không?
- Đó là Gregory gọi theo tiếng Croatia.
- Ồ, dễ thương quá.
- Anh ta không đến đâu.
- Ờ…
- Thôi nào, đừng có ngần ngừ nữa, kẻo tôi không nghĩ đến anh nữa đâu.
Tôi nói thôi được. Tôi giật đôi ủng ra khỏi chân một cách khó nhọc, lần mò cởi đống quần áo ra, còn tai nghe thì để lại. Tôi lội xuống nước, tưởng tượng như mình sắp dẫm lên những cái sọ còn chưa róc hết thịt. Nước lạnh cóng, như thường thấy ở những con sông vùng nhiệt đới. Đáy sông đầy sỏi. Tôi chưa kịp nhận ra Marena đang đứng gần thì cô đã đặt một tay lên đầu tôi và dìm nó xuống nước. Tôi chỉ phải uống có một ngụm và kịp hoàn hồn trước khi trồi lên.
- Đầu anh sờ vào lạ thật,- cô ta nhận xét,- như một con lợn đồ chơi ấy.
- Ừ,- Tôi cảm thấy những phần cơ thể mềm mại cọ vào người tôi dưới ước
- Jed này,- Cô ta nói,- tôi muốn anh, nhưng ngay bây giờ, tôi quá mệt mỏi để âu yếm, vuốt ve hay làm những trò tương tự. Như thế có được không?
- Ừ…được mà – Ôi, cha mẹ ơi, tôi nghĩ. Cha mẹ ơi, cha mẹ ơi,cha mẹ ơi…
- Thật chứ? Anh sẵn sàng chứ?
- Ừ, - tôi đáp. Thật lố bịch là tôi lại thấy nôn nao cả người. chờ đã, bệnh truyền nhiễm thì sao? – Tôi thoáng nghĩ. Tất nhiên cô ta đã đọc y bạ của tôi. Và tôi cũng không muốn tỏ ra vô ơn trước đề nghị hào phóng ấy. Tôi c h ắc cô ta khỏe mạnh thôi. Phải không? Cô ta có một đứa con, vì chúa, thế có nghĩa là cô ta khỏe mạnh.Chắc thế. Ngoài ra, tôi cũng hơi lo ngại có kẻ nào đó rình nghe trộm, nhưng chắc Marena cũng đã tính trước rằng chúng tôi đang ở ngoài mọi tầm thiết bị tọc mạch mà Ana có thể cài đặt.
- Đừng tự ép mình nhé.
- Không đâu,- Tôi đáp,- ý tôi là, như thế này thật tuyệt, rất lãng mạn…
- Chỉ rừng rậm thế này thôi cũng đủ lãng mạn rồi,- Cô ta đu lên người tôi. Cô ta vốn đã không nặng lắm, và ở dưới nước thế này thì chỉ bằng đứa trẻ lên mười. Sao chuyện này lại xảy ra vào đúng lúc này nhỉ, tôi phân vân. Để khích lệ tôi? Làm tôi phấn khởi lên à? Một kiểu giải tỏa căng thẳng bằng tình dục trước khi bắt tay vào công việc nặng nề chăng? Giúp tôi thư giãn và sảng khoái trước khi lên đường? Vì tôi có thể sẽ chết? Thôi nào, đừng có vô ơn thế…
- Anh đừng lo, không phải bữa cơm cuối cùng đâu, - cô ta lại đoán được ý nghĩ của tôi.
- Hở? ồ, không sao, có là bữa cuối cũng không sao, ý tôi là, tôi sẽ chén…
- Không phải đâu mà. Anh thật dễ thương, chẳng qua gần đây tôi hơi bẳn tính thôi. Chuyện làm mẹ ấy mà.
- Ừ, - tôi đáp
- Nào, lại đây,- Cô ta lặn xuống, ngoi lên, lắc lắc đầu như một con cún và leo lên bờ. Tôi lên theo. Những đường nét cơ thể vẫn hiện lên lờ mờ trong bóng tối. Cô ta đứng trên một dải bùn khô ngăn giữa mép nước và đám lau sậy, xoắn mớ tóc lại và vắt cho khô
- À, anh thử cái này xem,- Cô ta nói,- tôi đang thử nghiệm lần hai những thứ này.
Cô ta quỳ xuống, lục lọi trong túi chiếc quần soóc, kéo khóa một thứ gì đó. Hóa ra là một loại bao cao su kiểu mới, chỉ bao phủ phần đầu dương vật.
- Anh xỏ vào đi.
- Cuối cùng tôi cũng xoay xở xỏ được nó vào. Có thứ gì dinh dính bên trong và cảm giác hơi kỳ cục, nhưng còn hơn chán những cái bao cổ lỗ nặng nề.
- Được rồi, - cô ta nói, - nhưng chỉ vào đằng trước thôi nhé.Tôi biết như thế nhàm chán, nhưng bây giờ tôi không có sức.
- Không sao, như thế là được lắm rồi,- tôi đáp. - Chờ đã, tôi chỉ…ờ…tôi đang trấn tĩnh…
- Nhanh nào, tôi chỉ đếm đến hai thôi đấy. Một…một rưỡi…- Cô ta ôm choàng lấy cổ tôi, trườn lên sát mặt, quấn chân quanh người tôi và đưa cái mà chúng ta đã nhất trí đặt tên ở trên ấy, vào ờ…yoni của cô ta. Hay nên gọi là hang dơi? Hay con gà mái? Hay cái điếm? Gì thì gì, chúng ta cũng đã đến đích.
- Oa, - tôi rên lên.
- Phải, t hế nào? Anh thấy chặt không?
- Có, thật đấy,- tôi đáp. Tôi cảm giác như đang cố chui vào một cái váy không cổ cỡ nhỏ nhất.
- Tôi vừa phẫu thuật chỉnh hình âm đạo năm ngoái.
- Tôi tưởng cô nói cô đẻ mổ cơ mà.
- Ừ, nhưng anh biết đấy, phụ nữ hiện đại mà, thỉnh thoảng lại đi thu nhỏ một lần, như đi tẩy trắng răng vậy thôi.
- Hay đó, cái đó…ờ… rất…
- Anh thấy không, vết sẹo khi sinh Max đấy. – Cô ấy cầm tay tôisờ vào…cứ gọi là đường bikini đi. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài một làn da không mỡ, nhưng rồi cũng phát hiện ra một đường lằn cong dài, mảnh như một vệt men tráng trên chiếc ’73 Plymouth của tôi , đó là nơi thằng bé đã chui ra năm 2004.
- Họ làm khéo đấy chứ phải không?
- Ờ, phải, ngày nay sinh con dễ như…ờ… làm móng tay ấy nhỉ.
- Chắc thế.
Tôi không thể đứng lâu thêm được nữa, bèn quỳ xuống và đặt cái lưng cong cong của cô ta xuống mặt bùn.
- Đồ quỷ, - Cô ta nói. "Đồ quỷ cái", tôi đã định đốp lại nhưng lại thôi, thay vì thế, tôi hôn cô ta. Cô ta cũng hôn lại từng hơi ngắn. Mặt cô ta có vị ngọt đăng đắng như thuốc xịt chống chấy rận cho chó mèo, quện với mồ hôi nữa, thành một mùi đàn bà rất đặc trưng.
- Anh đùa ấy à, thời buổi này còn ai làm kiểu úp sấp ấy nữa, - cô ta nói.
- Vậy thì chờ chút…
- Không, rất tuyệt mà. Rất cổ điển. đúng kiểu của anh.
- Ừm… ừ… ừ.
Nghe có vẻ hơi ngu xuẩn. tôi thì muốn tỏ ra lửng khửng, hững hờ với chuyện này, còn cô ta thì muốn thấy tôi phát cuồng lên, dĩ nhiên. Cô ta uốn cong cơ mông giữa khỏe như dân leo núi của mình lên và chẳng hiểu sao, tôi hình dung ra mình đang bị hút vào một cái khoang rửa xe, nằm trên băng chuyền vải và các loại bàn chải cọ xà phòng đang cọ xát khắp người tôi.
- Tôi sẽ lo cái anh chàng đứng trên xuồng đó, - cô ta nói,- còn anh cứ dập xuống như cái máy hút dầu là được. Thế nhé?
- Cô giàu trí tưởng tượng nhỉ.
- Giàu trí tưởng tượng và lẳng lơ nữa.
Tôi làm theo lời chỉ bảo. Cô ta nắn lại tư thế của tôi sao cho chúng tôi cùng tập trung vào một điểm, là cái đỉnh cao nhất của vùng tam giác. Cô ta rên lên một tiếng mở màn. Ái dà, tiếng rên rỉ bản năng. Thứ tôi thích nhất.
- Tuyệt quá, cứ giữ nguyên thế nhé, - cô ta nói. Chúng tôi bắt đầu hòa vào nhau khá nhịp nhàng. Tôi nghĩ tốc độ thường không được coi là cái đích mà tình dục thời buổi này muốn đạt tới, nhưng đôi khi thứ đem lại nhiều khoái cảm nhất lại là tiến cho nhanh đến cái đích cuối cùng, nhất là khi lo âu và sợ hãi đã chồng chất ngày một nặng trong người tôi từ mấy tuần nay. Thực ra - chắc tôi quên chưa nhắc tới chuyện này - suốt những ngày này, tôi gần như lúc nào cũng hoảng hốt, răng lợi thường xuyên trong tình trạng gần như lập cập. Vì thế, thay vì một cuộc vui vẻ, thứ chúng tôi đang làm đây, về phần tôi, chỉ là một đống mệt mỏi dồn nén lâu ngày được xả ra trong chốc lát. "Thế nhé, nào!" cô ta nói, "Rrrrrsh! Đồ quỷ!". Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh Hinderberg trên bìa đĩa nhạc Led Zeppelin và tôi nghe thấy một tiếng rít:
n ghnghnghnghnghbbbbBWOMP!!! zhwoooohzhngzhzhng..
Mẹ kiếp. Hừ, đó là một cơn cực khoái.
Oái, cô ta cắn tai tôi. Tôi kêu lên:
- A… u…
- Xin lỗi.
Chú nhỏ đã rời khỏi tòa nhà.
Cô ta đẩy vào ngực tôi, khỏe ghê gớm, lăn tôi xuống dưới - hay rồi, bây giờ thì cả hai cùng dính bùn – và nhấc mình khỏi người tôi như một mụ y tá độc đoán kéo xoạt miếng băng ego vậy.
Thế đấy, tôi bị vật ra, bị chà, bị sát, bị cọ, bị hong khô, bị tẩy lông, bị đánh bóng, bị kéo ra giữa đám đông và bán hạ giá bốn mươi phần trăm thế đấy.
- Ôi chao, - cô ta nói,- tôi nghĩ tôi vừa lên đỉnh.
- Ừ,.. phải, tôi cũng cảm thấy thế, - tôi đáp,
Có cái thứ ấy ở trên đời thật à? – tôi nghĩ bụng.
- Ừ… cái đó…, - tôi kéo dài giọng và bỏ lửng. Cái sọ bị thăm dò quá kỹ lưỡng của tôi có cảm giác như nó vừa được tiêm một mũi mười cc dopamine. – Xin lỗi, - cuối cùng tôi đành nói,- tôi- tôi không biết lói…à, nói gì.
- Không sao, lần nữa nhé, được không?
- Hở?
- Tôi có cái này, chúng ta sẽ khiến anh vào cuộc lại chỉ sau hai phút thôi.
- Ừ, cũng được.
- Đưa nó cho tôi.
Cô ta kéo cái đầu bao cao su lên và xoắn lại, tạo thành một quả bong nhỏ đựng đầy… nên gọi là gì nhỉ?sữa à? Mật hoa à? Hay bột ngọc trai? Cái ấy của tôi cứ căng dài ra mãi, cho đến khi cái miếng cao su dính chặt ấy bật ra khỏi da.
- Ui da, - tôi kêu lên.
- Tốt rồi, - cô ta nói, - Oái.
Cô ta dùng cánh tay dẻo lạnh lùng của mình đập bốp ra sau lưng: - Mẹ kiếp, - Bầy muỗi đã bắt đầu tìm thấy chúng tôi.
- Cô làm thế nào mà lấy được chỗ keo ra thế. – tôi hỏi, - có…
- Khoan đã, - cô ta nói.
Tôi nhận ra tai nghe của chúng tôi đang kêu bíp bíp.
- Toàn đội chú ý, Keelorenz đây, - đó là giọng của Ana. – có tình huống xấu đột xuất liên quan đến quân đội. Dừng mọi việc gây tiếng ồn và trả lời.
Gã Commando, Michael, Lisuarte, Grgur và Hitch trả lời có mặt. Ngừng một lát, tiếng của Không Đời Nào xuất hiện một cách miễn cưỡng.
- Shigeru, có mặt, - cậu ta đáp.
- Bật hệ thống, - tôi nói. – Pen-Pen, có mặt.
- Asuka, có mặt, - Marena nói, - xin nói ngắn gọn thôi.
- Chúng đi bộ, khoảng mười đến mười lăm đơn vị. Q uy mô tuần tra. Hành quân ngang qua, cách chúng ta một quãng, nhưng tôi vẫn muốn đẩy nhanh tiến độ lên ba tiếng đồng hồ, để nếu chúng vô tình đi qua đây, chúng ta sẽ vẫn còn thì giờ thực hiện bước một. Tất cả quay về căn cứ. R õ chưa?
- Rõ, - Marena nói, - Xin chờ hai phút. Tắt hệ thống.
- Ta về thôi.
Không Đời Nào khẽ khàng đi tới và ngồi phịch xuống cạnh tôi. Người ướt đẫm. Cậu ta không nói gì.
- Thế nào rồi? Cậu thấy gì ngoài ấy không? – tôi hỏi.
- Có ít nhất năm nhân viên của ES ở mạn tây, - Không Đời Nào đáp. Cậu ta lôi ra một bao ba số không đầu lọc, - Mạn đông thì tớ không chắc lắm. Nhưng hình như tay trưởng làng (cậu ta dùng từ alcalde, thực ra có nghĩa là người đứng đầu làng, nhưng không chính thức) cũng được ăn lương thì phải. Hắn ra lệnh cho mọi người không được lại gần bất cứ khu vực nào quanh đây.
- Như vậy là dù sao họ cũng biết mình đang làm gì, – tôi nhận xét. Cậu ta lẩm bẩm ý nói "chắc thế" và châm điếu thuốc bằng cái bật lửa Zippo cũ. Tôi cảm thấy ánh mắt của Ana nhìn trừng trừng vào cậu ta từ phía bên kia phòng, như sắp nói : "thưa ngài, ở đây cấm hút thuốc", nhưng lạ sao, mụ ấy không gọi cậu ta ra để nhắc nhở.
- Tớ thực sự muốn là thế với cái thằng lông lá ấy, - tôi nói. Ý tôi là muốn lên kế hoạch nghiêm túc tấn công García-Torres, tên sĩ quan rậm râu đã chỉ huy binh lính khi cha mẹ tôi bị giết hại.
Không Đời Nào phà khói ra và nhìn đăm đăm lên trần nhà, nghĩa là cậu ta chắc chắn người của ES đang nghe lén và có thể đang ghi lại mọi việc chúng tôi làm, với đầy đủ âm thanh, hình ảnh sống động, và có khi có cả thông số sinh hóa cũng nên. Khói thuốc bốc lên và đọng lại trên thanh đòn chia mái vòm, giống như sương mù trên kênh rạch.
- Tớ chẳng quan tâm, - tôi nói.- Tớ thực sự cần làm việc đó.
- Nếu cậu vẫn hăng máu với chuyện ấy thì sao không cột BNA vào người và đến thẳng nhà hắn đi? – Không Đời Nào hỏi. Cậu ta nói BNA là ám chỉ bom nhiệt áp.
- Bởi vì, cậu biết đấy, tớ muốn chắc chắn thành công. Vả lại, bây giờ tớ thành một thằng giàu có hèn nhát rồi. Đã đến lúc bỏ ra ít tiền ra để giải quyết việc này.
- Tớ sẽ xem xem có cách nào không.
- Cách gì thì cách, tớ muốn hắn phải thật đau đớn, - tôi nói. Tôi đã quyết định rằng García - Torres phải biết trước rằng hắn sắp chết. Nếu bị nổ tung hay bị bắn thì hắn thậm chí chẳng nhận ra chuyện đó. Thế thì còn ý nghĩa gì nữa?
-Ta sẽ làm việc đó vào lúc nào thích hợp, - Không Đời Nào nói.
- Nghiêm túc nhé, cậu nghĩ vụ nay sẽ tốn bao nhiêu tiền.
- Năm đô la.
- Phải rồi.
- Và, không tớ sẽ không làm việc ấy đâu, - cậu ta hít một hơi dài, đốt trụi hơn nửa điếu thuốc và dụi mẩu còn lại vào cạnh một bình cứu hỏa cầm tay.
- Tớ không muốn cậu làm việc ấy, - tôi nói, - Tớ nuốn cậu an toàn để giúp tớ việc sau nữa
Và tớ chỉ hy vọng thế giới tồn tại thêm chín tháng nữa thôi, - tôi nghĩ, chỉ thế thôi là đủ cho đòn trả thù ghê gớm. Còn sau đó, ai quan tâm làm gì nữa?
Ai đó thắp đèn ở đầu bên kia phòng. Tôi nhận ra mưa đã tạnh và trời đang tối sầm xuống. Không Đời Nào ngả người ra sau và nhắm mắt lại. Theo tôi nhớ thì đó là thói quen của cậu ta. Tôi đứng dậy và đi ra chỗ đặt máy tính. Màn hình cho biết còn 5 giờ 49 phút nữa tôi sẽ bị "phóng đi" mình phải tập một lượt mới được, - tôi nghĩ.
Marena lại gần tôi.
- Ta đi dạo một lát đi, - cô đề nghị
Tôi đáp "hay quá", Ana bật máy và thì thào vào tai Marena, chắc là nhắc cô ta đừng để tôi chạy mất. Tôi quay ra phía cửa. Tôi đoán Marena đáp rằng "tôi sẽ để mắt đến hắn".
Tôi đẩy tấm vải dầu và bước ra ngoài. Marena theo sau. Bám sát tôi ít nhất là sáu bước chân nhé, - tôi nghĩ. Cứ như là tôi không có máy định vị gắn trên tai ấy. Cứ như là tôi sắp chuồn mất ấy. Ôi thôi, mày không trách họ được. Mày là món đầu tư lớn nhất của họ từ trước đến giờ mà. Hàng triệu, hàng triệu đô la đã được xùy ra chỉ để chạy một luồng điện qua vỏ não trước của mày thôi đấy.
Marena đi trước tôi, men theo một lối đi của hươu nai xuống bờ sông. Tôi đang định lôi chiếc đèn pha từ túi đồ cứu hộ của ES ra thì nhận thấy trời còn đủ sáng để nhìn đường. Lối mòn chạy giữa những cây ixnich‘i’zotz thân mảnh và cong queo, có thể dẫm lên rễ của chúng mà đi rất dễ dàng. Thật tình cờ,ixnich‘i’zotz có nghĩa là palo de colmiilos de murciélago theo tiếng Tây Ban Nha tức là " gỗ nanh dơi",chúng được gọi như vậy bởi quả của chúng có hai cái gai chìa ra như cặp răng nanh, và thành phố cổ - gọi tắt là Ix – được đặt theo tên của loài cây này. Cây bụi ướt đẫm dưới gót ủng chống rắn cắn của tôi. ES đã để sẵn một chiếc thuyền lật úp tại khúc quanh trên bờ sông, nơi được che chắn dưới những tán cây. Tôi ngồi lên đó. Trời chưa tối hẳn nhưng mặt nước đã đen thẫm lại. Ở quãng này, sông chỉ rộng chừng mười yard nên không có vẻ gì đáng sợ. Bản đồng ca của lũ côn trùng bắt đầu ran lên, nhưng tôi vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Marena ngồi xuống cạnh tôi nhưng không quay vào đối diện. Khác với mọi khi, tôi gần như không để ý.
- Anh vẫn ổn chứ? – cô ta hỏi
- Tôi không sao, cảm ơn, - tôi đáp, nhưng giọng lại có vẻ hơi xa cách và lạnh nhạt. Cô ta đặt tay lên vai tôi chừng nửa giây
- Anh đang tỏ thái độ rõ quá đấy.
- À, thường thì tôi ít tỏ thái độ gì.
- Anh thử bơi ở đây chưa?
- Chưa.
- Tôi bơi sáng nay. Tuyệt lắm. Với lại Michael đảm bảo ở đây không có cá sấu. Không có cả cọp nữa.
- Cũng phải thôi, - tôi đáp, - cá cọp sống ở một lục địa khác hẳn cơ mà .
- May quá .
Cô ta mặc một chiếc quần soóc và áo bó ngực, đang uốn éo người để cởi chúng ra. Ố i chao ơi. Bình tĩnh nào.
- Xin lỗi, tôi không định làm anh khó chịu đâu.
- Ồ không đâu – tôi đáp, cố không tỏ ra lóng ngóng nhưng cũng không quay đi vì như thế ngớ ngẩn chẳng kém, - tôi lúc nào chẳng khó chịu.
- Có lẽ chỉ là anh không nghĩ ra chuyện gì đó thôi,- Cô ta đứng trên một chân và tụt chiếc quần lót bé xíu ra. Thân hình cô ta gợi cảm kiểu đàn bà Á Đông, thấp bé, hơi mũm mĩm, và các đường cong đều tròn trặn, lại có vẻ hững hờ đài các như …ôi, thôi nào, nghiêm túc đi chúng ta toàn người lớn cả rồi. Mặc dù thực ra cóc phải.
- Đời tôi chưa bao giờ nghĩ ra được chuyện gì, - tôi đáp. Quá muộn để quay đi mà lộ liễu nên tôi đành lén đút tay vào túi trước quần để lén chặn "của quý" của mình khỏi dụng đứng lên, nhưng cô ta đã bắt gặp động tác đó
- Anh đừng ngượng, rất nhiều người dựng đứng lên như thế khi thấy tôi ở trần. – Hai núm vú cô ta hồng tươi và khêu gợi dưới ánh sáng lờ mờ hệt như hai viên kẹo sô-cô-la La Maison du Chocolat.
- Tôi chắc là thế…ý tôi là…điều đó tự nhi…ê…n thôi…
Marena nhón chân lội ra mép nước và lặng lẽ trườn xuống. Tôi nhân cơ hội để chấn chỉnh lại cơ thể mình. Cái thứ của đàn ông nay thật rắc rắc rối. Sau hai trăm triệu năm kể từ khi chúng ta tách khỏi động vật chân đốt, chỉ còn sót lại một cơ cứng lên vì nước trong cơ thể con người, chính xác là trong cơ thể một nửa số con người. Đoán xem nó là cái gì. Cái con châu chấu tự động này chỉ chực nhảy lên, đàn bà là động vật có vú, còn đàn ông là côn trùng. Đầu và vai cô ta nhô lên khỏi mặt nước.
- Ái dà, thật sảng khoái, - cô ta nói
- Quanh đây thứ đáng sợ nhất cô cần đề phòng chỉ là những con rùa to thôi, chúng có thể cắn, - tôi nói. - Ngoài ra cũng cần để ý cả đỉa nữa.
- Toàn thứ vớ vẩn. Tôi thách anh dám xuống đấy.
- Ờ…
- Ồ, khoan, chúng ta phải nhắc đến vấn đề quấy rối tình dục trước đã. Thực ra anh là nhà thầu bên ngoài và chính xác thì tôi không phải người thuê anh.
- Ờ, không sao, cô đừng lo về chuyện ấy…
- Ngay cả như vậy, anh cũng có thể khiến tôi bị đuổi việc. Nói thế không có nghĩa là chuyện ấy có gì quan trọng. Thực ra nếu tôi còn đủ bình tĩnh để lo những chuyện như thế thì đã tốt…
- Không sao cô không cần nghĩ lại chuyện đó đâu, - tôi nói.
Hừm, tôi phân vân, chuyện này liệu có dẫn đến cái gì thực sự hay ho không nhỉ. Mình nghĩ về cô ta hàng tuần nay, thế mà bây giờ lại bối rối…
- Tốt thôi, nào xuống đây, nước… nó tối mà
- Tối, sâu, và đáng yêu chứ?
- Phải, như tôi vậy, nào, đừng có kém tắm thế.
- Ờ…tôi mặc nguyên quần áo thế này xuống có được không? – nói chuyện với một cái đầu chẳng thấy người đâu trong bóng tối như thế này thật kỳ cục.
- Không anh phải để trần, như linh hồn mình ấy.
- Thế nếu Gulang thò mặt đến và giết tôi thì sao?
- Ý anh nói Grgur á?
- Phải, xin lỗi. Có phải nó giống như…à…Trog hay Grout, hay những cái tên gì đó từ thời tiền sử không?
- Đó là Gregory gọi theo tiếng Croatia.
- Ồ, dễ thương quá.
- Anh ta không đến đâu.
- Ờ…
- Thôi nào, đừng có ngần ngừ nữa, kẻo tôi không nghĩ đến anh nữa đâu.
Tôi nói thôi được. Tôi giật đôi ủng ra khỏi chân một cách khó nhọc, lần mò cởi đống quần áo ra, còn tai nghe thì để lại. Tôi lội xuống nước, tưởng tượng như mình sắp dẫm lên những cái sọ còn chưa róc hết thịt. Nước lạnh cóng, như thường thấy ở những con sông vùng nhiệt đới. Đáy sông đầy sỏi. Tôi chưa kịp nhận ra Marena đang đứng gần thì cô đã đặt một tay lên đầu tôi và dìm nó xuống nước. Tôi chỉ phải uống có một ngụm và kịp hoàn hồn trước khi trồi lên.
- Đầu anh sờ vào lạ thật,- cô ta nhận xét,- như một con lợn đồ chơi ấy.
- Ừ,- Tôi cảm thấy những phần cơ thể mềm mại cọ vào người tôi dưới ước
- Jed này,- Cô ta nói,- tôi muốn anh, nhưng ngay bây giờ, tôi quá mệt mỏi để âu yếm, vuốt ve hay làm những trò tương tự. Như thế có được không?
- Ừ…được mà – Ôi, cha mẹ ơi, tôi nghĩ. Cha mẹ ơi, cha mẹ ơi,cha mẹ ơi…
- Thật chứ? Anh sẵn sàng chứ?
- Ừ, - tôi đáp. Thật lố bịch là tôi lại thấy nôn nao cả người. chờ đã, bệnh truyền nhiễm thì sao? – Tôi thoáng nghĩ. Tất nhiên cô ta đã đọc y bạ của tôi. Và tôi cũng không muốn tỏ ra vô ơn trước đề nghị hào phóng ấy. Tôi c h ắc cô ta khỏe mạnh thôi. Phải không? Cô ta có một đứa con, vì chúa, thế có nghĩa là cô ta khỏe mạnh.Chắc thế. Ngoài ra, tôi cũng hơi lo ngại có kẻ nào đó rình nghe trộm, nhưng chắc Marena cũng đã tính trước rằng chúng tôi đang ở ngoài mọi tầm thiết bị tọc mạch mà Ana có thể cài đặt.
- Đừng tự ép mình nhé.
- Không đâu,- Tôi đáp,- ý tôi là, như thế này thật tuyệt, rất lãng mạn…
- Chỉ rừng rậm thế này thôi cũng đủ lãng mạn rồi,- Cô ta đu lên người tôi. Cô ta vốn đã không nặng lắm, và ở dưới nước thế này thì chỉ bằng đứa trẻ lên mười. Sao chuyện này lại xảy ra vào đúng lúc này nhỉ, tôi phân vân. Để khích lệ tôi? Làm tôi phấn khởi lên à? Một kiểu giải tỏa căng thẳng bằng tình dục trước khi bắt tay vào công việc nặng nề chăng? Giúp tôi thư giãn và sảng khoái trước khi lên đường? Vì tôi có thể sẽ chết? Thôi nào, đừng có vô ơn thế…
- Anh đừng lo, không phải bữa cơm cuối cùng đâu, - cô ta lại đoán được ý nghĩ của tôi.
- Hở? ồ, không sao, có là bữa cuối cũng không sao, ý tôi là, tôi sẽ chén…
- Không phải đâu mà. Anh thật dễ thương, chẳng qua gần đây tôi hơi bẳn tính thôi. Chuyện làm mẹ ấy mà.
- Ừ, - tôi đáp
- Nào, lại đây,- Cô ta lặn xuống, ngoi lên, lắc lắc đầu như một con cún và leo lên bờ. Tôi lên theo. Những đường nét cơ thể vẫn hiện lên lờ mờ trong bóng tối. Cô ta đứng trên một dải bùn khô ngăn giữa mép nước và đám lau sậy, xoắn mớ tóc lại và vắt cho khô
- À, anh thử cái này xem,- Cô ta nói,- tôi đang thử nghiệm lần hai những thứ này.
Cô ta quỳ xuống, lục lọi trong túi chiếc quần soóc, kéo khóa một thứ gì đó. Hóa ra là một loại bao cao su kiểu mới, chỉ bao phủ phần đầu dương vật.
- Anh xỏ vào đi.
- Cuối cùng tôi cũng xoay xở xỏ được nó vào. Có thứ gì dinh dính bên trong và cảm giác hơi kỳ cục, nhưng còn hơn chán những cái bao cổ lỗ nặng nề.
- Được rồi, - cô ta nói, - nhưng chỉ vào đằng trước thôi nhé.Tôi biết như thế nhàm chán, nhưng bây giờ tôi không có sức.
- Không sao, như thế là được lắm rồi,- tôi đáp. - Chờ đã, tôi chỉ…ờ…tôi đang trấn tĩnh…
- Nhanh nào, tôi chỉ đếm đến hai thôi đấy. Một…một rưỡi…- Cô ta ôm choàng lấy cổ tôi, trườn lên sát mặt, quấn chân quanh người tôi và đưa cái mà chúng ta đã nhất trí đặt tên ở trên ấy, vào ờ…yoni của cô ta. Hay nên gọi là hang dơi? Hay con gà mái? Hay cái điếm? Gì thì gì, chúng ta cũng đã đến đích.
- Oa, - tôi rên lên.
- Phải, t hế nào? Anh thấy chặt không?
- Có, thật đấy,- tôi đáp. Tôi cảm giác như đang cố chui vào một cái váy không cổ cỡ nhỏ nhất.
- Tôi vừa phẫu thuật chỉnh hình âm đạo năm ngoái.
- Tôi tưởng cô nói cô đẻ mổ cơ mà.
- Ừ, nhưng anh biết đấy, phụ nữ hiện đại mà, thỉnh thoảng lại đi thu nhỏ một lần, như đi tẩy trắng răng vậy thôi.
- Hay đó, cái đó…ờ… rất…
- Anh thấy không, vết sẹo khi sinh Max đấy. – Cô ấy cầm tay tôisờ vào…cứ gọi là đường bikini đi. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài một làn da không mỡ, nhưng rồi cũng phát hiện ra một đường lằn cong dài, mảnh như một vệt men tráng trên chiếc ’73 Plymouth của tôi , đó là nơi thằng bé đã chui ra năm 2004.
- Họ làm khéo đấy chứ phải không?
- Ờ, phải, ngày nay sinh con dễ như…ờ… làm móng tay ấy nhỉ.
- Chắc thế.
Tôi không thể đứng lâu thêm được nữa, bèn quỳ xuống và đặt cái lưng cong cong của cô ta xuống mặt bùn.
- Đồ quỷ, - Cô ta nói. "Đồ quỷ cái", tôi đã định đốp lại nhưng lại thôi, thay vì thế, tôi hôn cô ta. Cô ta cũng hôn lại từng hơi ngắn. Mặt cô ta có vị ngọt đăng đắng như thuốc xịt chống chấy rận cho chó mèo, quện với mồ hôi nữa, thành một mùi đàn bà rất đặc trưng.
- Anh đùa ấy à, thời buổi này còn ai làm kiểu úp sấp ấy nữa, - cô ta nói.
- Vậy thì chờ chút…
- Không, rất tuyệt mà. Rất cổ điển. đúng kiểu của anh.
- Ừm… ừ… ừ.
Nghe có vẻ hơi ngu xuẩn. tôi thì muốn tỏ ra lửng khửng, hững hờ với chuyện này, còn cô ta thì muốn thấy tôi phát cuồng lên, dĩ nhiên. Cô ta uốn cong cơ mông giữa khỏe như dân leo núi của mình lên và chẳng hiểu sao, tôi hình dung ra mình đang bị hút vào một cái khoang rửa xe, nằm trên băng chuyền vải và các loại bàn chải cọ xà phòng đang cọ xát khắp người tôi.
- Tôi sẽ lo cái anh chàng đứng trên xuồng đó, - cô ta nói,- còn anh cứ dập xuống như cái máy hút dầu là được. Thế nhé?
- Cô giàu trí tưởng tượng nhỉ.
- Giàu trí tưởng tượng và lẳng lơ nữa.
Tôi làm theo lời chỉ bảo. Cô ta nắn lại tư thế của tôi sao cho chúng tôi cùng tập trung vào một điểm, là cái đỉnh cao nhất của vùng tam giác. Cô ta rên lên một tiếng mở màn. Ái dà, tiếng rên rỉ bản năng. Thứ tôi thích nhất.
- Tuyệt quá, cứ giữ nguyên thế nhé, - cô ta nói. Chúng tôi bắt đầu hòa vào nhau khá nhịp nhàng. Tôi nghĩ tốc độ thường không được coi là cái đích mà tình dục thời buổi này muốn đạt tới, nhưng đôi khi thứ đem lại nhiều khoái cảm nhất lại là tiến cho nhanh đến cái đích cuối cùng, nhất là khi lo âu và sợ hãi đã chồng chất ngày một nặng trong người tôi từ mấy tuần nay. Thực ra - chắc tôi quên chưa nhắc tới chuyện này - suốt những ngày này, tôi gần như lúc nào cũng hoảng hốt, răng lợi thường xuyên trong tình trạng gần như lập cập. Vì thế, thay vì một cuộc vui vẻ, thứ chúng tôi đang làm đây, về phần tôi, chỉ là một đống mệt mỏi dồn nén lâu ngày được xả ra trong chốc lát. "Thế nhé, nào!" cô ta nói, "Rrrrrsh! Đồ quỷ!". Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh Hinderberg trên bìa đĩa nhạc Led Zeppelin và tôi nghe thấy một tiếng rít:
n ghnghnghnghnghbbbbBWOMP!!! zhwoooohzhngzhzhng..
Mẹ kiếp. Hừ, đó là một cơn cực khoái.
Oái, cô ta cắn tai tôi. Tôi kêu lên:
- A… u…
- Xin lỗi.
Chú nhỏ đã rời khỏi tòa nhà.
Cô ta đẩy vào ngực tôi, khỏe ghê gớm, lăn tôi xuống dưới - hay rồi, bây giờ thì cả hai cùng dính bùn – và nhấc mình khỏi người tôi như một mụ y tá độc đoán kéo xoạt miếng băng ego vậy.
Thế đấy, tôi bị vật ra, bị chà, bị sát, bị cọ, bị hong khô, bị tẩy lông, bị đánh bóng, bị kéo ra giữa đám đông và bán hạ giá bốn mươi phần trăm thế đấy.
- Ôi chao, - cô ta nói,- tôi nghĩ tôi vừa lên đỉnh.
- Ừ,.. phải, tôi cũng cảm thấy thế, - tôi đáp,
Có cái thứ ấy ở trên đời thật à? – tôi nghĩ bụng.
- Ừ… cái đó…, - tôi kéo dài giọng và bỏ lửng. Cái sọ bị thăm dò quá kỹ lưỡng của tôi có cảm giác như nó vừa được tiêm một mũi mười cc dopamine. – Xin lỗi, - cuối cùng tôi đành nói,- tôi- tôi không biết lói…à, nói gì.
- Không sao, lần nữa nhé, được không?
- Hở?
- Tôi có cái này, chúng ta sẽ khiến anh vào cuộc lại chỉ sau hai phút thôi.
- Ừ, cũng được.
- Đưa nó cho tôi.
Cô ta kéo cái đầu bao cao su lên và xoắn lại, tạo thành một quả bong nhỏ đựng đầy… nên gọi là gì nhỉ?sữa à? Mật hoa à? Hay bột ngọc trai? Cái ấy của tôi cứ căng dài ra mãi, cho đến khi cái miếng cao su dính chặt ấy bật ra khỏi da.
- Ui da, - tôi kêu lên.
- Tốt rồi, - cô ta nói, - Oái.
Cô ta dùng cánh tay dẻo lạnh lùng của mình đập bốp ra sau lưng: - Mẹ kiếp, - Bầy muỗi đã bắt đầu tìm thấy chúng tôi.
- Cô làm thế nào mà lấy được chỗ keo ra thế. – tôi hỏi, - có…
- Khoan đã, - cô ta nói.
Tôi nhận ra tai nghe của chúng tôi đang kêu bíp bíp.
- Toàn đội chú ý, Keelorenz đây, - đó là giọng của Ana. – có tình huống xấu đột xuất liên quan đến quân đội. Dừng mọi việc gây tiếng ồn và trả lời.
Gã Commando, Michael, Lisuarte, Grgur và Hitch trả lời có mặt. Ngừng một lát, tiếng của Không Đời Nào xuất hiện một cách miễn cưỡng.
- Shigeru, có mặt, - cậu ta đáp.
- Bật hệ thống, - tôi nói. – Pen-Pen, có mặt.
- Asuka, có mặt, - Marena nói, - xin nói ngắn gọn thôi.
- Chúng đi bộ, khoảng mười đến mười lăm đơn vị. Q uy mô tuần tra. Hành quân ngang qua, cách chúng ta một quãng, nhưng tôi vẫn muốn đẩy nhanh tiến độ lên ba tiếng đồng hồ, để nếu chúng vô tình đi qua đây, chúng ta sẽ vẫn còn thì giờ thực hiện bước một. Tất cả quay về căn cứ. R õ chưa?
- Rõ, - Marena nói, - Xin chờ hai phút. Tắt hệ thống.
- Ta về thôi.
Bình luận truyện