Mật Mã Tây Tạng

Chương 149: Bóng đêm không có thời gian




Cho đến những năm 20 của thế kỷ trước, các nhà khoa học mới phát hiện ra dấu vết của các loài sinh vật biển tiền sử trên dãy Himalaya, bao gồm cả hóa thạch của các loài Tam diệp trùng, Cúc đá, Ốc anh vũ..., Các dấu vết chứng thực suy luận này là khoa học. Các nhà khoa học gọi quá trình vận động tạo ra cực thứ ba của thế giới này là vận động tạo sơn Himalaya, còn đại dương thời tiền sử kia được gọi là đại dương cổ Tethys.

Trác Mộc Cường Ba tắc tị không nói được gì, Đức Nhân lão gia đứng lên cũng chẳng cao hơn được Trác Mộc Cường Ba lúc ngồi là mấy, nhưng đôi mắt rực sáng trí tuệ của ông lại khiến gã phải cúi đầu, cảm thấy mình thật vô tri và nông cạn. Đức Nhân lão gia đặt bàn tay lên trán con trai, cùng với luồng sức mạnh đẩy tới, giọng nói ông cất lên: "Những điều này, Đại Tạng kinh đã cho chúng ta đáp án từ lâu lắm rồi, Tu Di tế tử, Đại Thiên thế giới. Núi Tu Di, chỉ một thứ vô cùng vô cùng lớn; tế tử (hạt cải) lại tượng trưng cho sự vật vô cùng vô cùng nhỏ. Bất kể là vô cùng lớn hay vô cùng nhỏ, chúng đều tự thành một thế giới độc lập. Ta nhớ trước đây con từng nói, nguyên tử là vật chất nhỏ nhất trên thế giới này, sau rồi con lại nói, nguyên tử còn có thể phân tách ra thành neutron, proton và electron nữa phải không? Hôm nay con lại nói với ta, vũ trụ là một hình cầu đường kính 14,4 tỷ năm ánh sáng. Vậy được rồi, hôm nay ta sẽ cho con biết, nếu như con phóng to một neutron, hay một nguyên tử lớn bằng trái đất của chúng ta, vậy thì, con sẽ thấy, nó chính là một thế giới..."

Trác Mộc Cường Ba giật mình chấn động, neutron và proton tạo thành hạt nhân nguyên tử, và các electron xoay xung quanh hạt nhân này tạo thành nguyên tử, đồng thời số lượng các electron này quyết định đó là nguyên tử của nguyên tố nào. Nếu như phóng to hạt nhân nguyên tử thành một mặt trời, đồng thời các electron cũng được phóng to thành những hành tinh, vậy thì chẳng phải mỗi nguyên tử đều thành một tinh hệ hay sao? Điều này... Đại Tạng kinh thực sự có đề cập đến hay sao? Tại sao cha gã lại có năng lực suy tưởng khoa học kinh người đến nhường ấy chứ?

Gã lại càng bất ngờ hơn nữa khi Đức Nhân lão gia tiếp tục nói: "Nếu phóng to chúng lên như một vũ trụ, vậy thì con sẽ thấy một vũ trụ khác nữa, trong đó cũng có tinh vân, cũng có hằng tinh..., và trong thế giới ấy, con cũng có thể phát hiện ra những nguyên tử, những neutron của nó..."

Trác Mộc Cường Ba hoang mang không hiểu, những điều này đã vượt ra ngoài phạm vi lý giải và tiếp thu của gã. Gã thầm nhủ, chỉ sợ có khi phải mời Einstein đến thì mới hiểu được thuyết vũ trụ khác mà cha nói mất. Đức Nhân lão gia lại tiếp lời: "Vì vậy mới nói, lớn và nhỏ, đều là một thế giới luân hồi, vô cùng vô tận, vĩnh viễn không bao giờ ngừng."

Đức Nhân lão gia thu hồi thủ ấn Trí tuệ quán đỉnh, ngồi xuống nói: "Cường Ba, con hoàn toàn không hiểu rồi, con rất nỗ lực tìm kiếm kết quả, mà lại bỏ sót mất tầm quan trọng của bản thân việc tìm kiếm. Sự thực là, năm đó khi hỏi con vấn đề ấy, ta không kỳ vọng con tìm được một đáp án khiến ta hài lòng. Phải biết rằng, văn minh nhân loại đã có tuổi đời hơn vạn năm, tri thức bao la vạn tượng; sinh mệnh của con người thì hiếm khi nào vượt quá được trăm năm, với một sinh mệnh ngắn ngủi như thế mà muốn nắm được vô vàn tri thức, đó là điều không thể. Năm ấy, ta hỏi con vấn đề đó, chỉ là hy vọng, con học được cách suy nghĩ! Tìm được đáp án cho một vấn đề, hoặc dễ hoặc khó, tất cả những điều ấy đều không quan trọng, nhưng con cần phải hiểu rằng, tại sao con phải đi tìm đáp án đó, và ngoài ra là thứ ẩn giấu ở giữa vấn đề và đáp án ấy là gì."

"Tại sao con phải đi tìm đáp án đó, và ngoài ra, thứ ẩn giấu ở giữa vấn đề và đáp án ấy là gì?" Trác Mộc Cường Ba lại càng thấy mờ mịt, gã muốn làm việc gì là liền đi làm việc đó, nhưng tại sao lại làm vậy thì rất hiếm khi gã nghĩ đến bao giờ.

Đức Nhân lão gia lại tiếp tục khai mở: "Có biết tại sao con không trả lời được câu hỏi vũ trụ rộng lớn nhường nào ấy không? Bởi vì, tư duy của con, từ đầu chí cuối vẫn bị cầm cố trên khái niệm về không gian và thời gian, thế nhưng, thế giới thực sự, lại không hề có thời gian và không gian đâu. Nghĩ cho kỹ vào, nếu con có thể hiểu được câu nói này, chứng tỏ rằng con đã bắt đầu biết suy nghĩ rồi đó."

"Thế giới thực sự, không có không gian và thời gian..." Trác Mộc Cường Ba đột nhiên mở bừng mắt, giật mình sực tỉnh.

Trong màn đêm, con thuyền rắn khẽ đung đưa dập dềnh trên mặt nước như chiếc nôi trẻ. Ngọn đèn pha công suất lớn như một dải lụa mềm mại trải lên vách đá đen kịt. Mọi người đều đang say ngủ, nhưng tư thế mỗi người mỗi khác. Trong dòng nước xiết cuồng bạo dưới lòng đất này, không ngờ cũng có giây phút yên bình tĩnh lặng như thế. Điều này Trác Mộc Cường Ba chưa từng nghĩ đến. Giơ tay lên xem đồng hồ, mới hai giờ sáng, xem ra đồng hồ sinh học của mọi người vẫn chưa bị loạn nhịp. Giữa lúc mọi người đang say ngủ, Trác Mộc Cường Ba cẩn thận đứng lên. Con thuyền rắn này có một ưu điểm, chính là thân thuyền được căng bằng loại da nhân tạo thần bí nọ, sau khi ngâm nước liền mềm ra, bước bên trên tựa như đang bước lên gối bông, tuyệt đối không phát ra tiếng động. Sau khi chắc chắn mình không làm những người bên cạnh kinh động, Trác Mộc Cường Ba bước về phía đuôi thuyền. Trông gã như thể cô trông trẻ ở trường mẫu giáo đang đi kiểm tra các bé giờ ngủ trưa, nhẹ nhàng rón rén, đi từ đầu thuyền tới cuối thuyền. Mọi người nằm ngủ yên lành, ai nấy đều đã mệt lử. Vừa mới đây thôi họ lại đã mạo hiểm vượt qua bảy tám vùng nước xiết, đi hết hai mươi lăm khúc sông, cuối cùng dựa theo tính toán chuẩn xác của Nhạc Dương, đã tìm được vị trí neo thuyền trước khi cơn nước xối ập đến. Chỉ có điều, cứ chốc chốc lại có thành viên trong đội thình lình run lên một chặp, khiến Trác Mộc Cường Ba lo lắng không yên. Thật rõ ràng, đây là biểu hiện của chứng co cơ, trải qua một thời gian dài tiêu hao thể lực quá độ, rất nhiều thành viên trong đội đều đã xuất hiện triệu chứng này, cơ bắp của họ đều đã rã rời đến độ không thể chịu được nữa rồi. Trác Mộc Cường Ba chỉ có thể thầm hy vọng: "Kiên trì thêm một ngày nữa, cố kiên trì thêm một ngày nữa thôi là được rồi." Đội trưởng Hồ Dương ngáy khò khò, tiếng ngáy cũng to thật. Mẫn Mẫn dựa nghiêng vào chiếc ba lô to tướng, cuộn hai đùi lên, trông như một chú mèo lười biếng. Còn Lữ Cánh Nam? Lữ Cánh Nam ngồi thẳng người, gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng toát lên một vẻ cô ngạo khó gần. Cô Lữ Cánh Nam này, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cô nàng định sống độc thân cả đời này chắc? Tại sao cô không tìm một người có thể cùng chung sống trọn đời nhỉ, cô ấy ưu tú như vậy cơ mà. Không, cô ấy đã tìm rồi... Không! Lại đang nghĩ ngợi linh tinh rồi! Tai pháp sư Tháp Tây khẽ giật giật, ừm, không phải là ảo giác, đúng là có động đậy, nhất định ông ấy đã biết có người thức dậy. Sean cũng đã mệt lử cả người ra, nhìn đầu tóc rối bù bẩn thỉu của anh ta, còn đâu khí khái phong độ của một nhà quý tộc nữa chứ? Vương Hựu và Mạnh Hạo Nhiên chắc chắn là hai người ngủ say nhất. Có điều, chỉ dựa vào thuốc để duy trì sự sống không phải là cách, liệu bọn họ còn cầm cự được bao nhiêu lâu nữa? Chắc là được thôi. Chỗ trống này... vốn là còn một người nữa... Thầy giáo, Định Minh đi rồi, sau khi trở về, tôi biết nói thế nào với thầy đây!

Bước đến đuôi thuyền, gã trông thấy một người vẫn chưa ngủ, là Triệu Trang Sinh. Anh chàng trẻ tuổi này đang dựa người vào bên mạn thuyền, thò đầu ra nhìn xuống dòng sông, tựa như cũng cảm giác được có người bước đến, bèn quay đầu lại. Triệu Trang Sinh thấy Trác Mộc Cường Ba, đang định lên tiếng thì gã đã ra hiệu cho anh nói nhỏ thôi. Triệu Trang Sinh bèn hạ giọng nói: "Cường Ba thiếu gia vẫn chưa ngủ à?"

Trác Mộc Cường Ba đáp: "Vừa tỉnh dậy thôi? Còn cậu, cậu không ngủ à?"

Triệu Trang Sinh lắc đầu đáp: "Không ngủ được." Vừa nói dứt câu, liền nghe trong bụng anh ta phát ra một tiếng "ọc".

Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Đói rồi à? Hình như cậu chưa ăn gì, đúng không?"

Triệu Trang Sinh lắc đầu: "Không ăn được."

Sắc mặt Trác Mộc Cường Ba trầm xuống, chỉ nghe gã nói: "Không ăn được cũng phải ăn, đừng tưởng cậu còn trẻ, nhưng sức khỏe chưa chắc đã được như tôi đâu. Có phải đồ ăn trong ba lô hết rồi không? Để tôi đi tìm cho cậu, ít nhiều cũng phải ăn một ít." Trác Mộc Cường Ba thầm hiểu rõ, ăn không được, ngủ không được là điều đại kỵ khi phải sinh tồn nơi hoang dã. Gặp phải tình trạng này trong chốn tuyệt cảnh, thông thường khó ai cầm cự nổi mấy ngày, càng huống hồ bọn họ từ đầu đến giờ vẫn luôn ở trong trạng thái vận động cao độ. Có điều cũng vẫn còn may, dựa theo hành trình trước mắt, chỉ cần một ngày nữa là đoàn người có thể đến được đích rồi.

Triệu Trang Sinh ngăn gã lại, lắc đầu nói: "Cường Ba thiếu gia, không cần lãng phí nữa, tôi cứ ăn vào là lại oẹ ra ngay, vốn lúc nãy tôi cũng ăn một ít rồi, nhưng vừa mới nôn ra đấy thôi, mà lại còn ỉa chảy nữa. Mẹ cha nó, uống nước thôi cũng nôn ra, chẳng hiểu dạ dày bị làm sao rồi nữa, cứ như bộ quần áo bị vặn xoắn lại ấy."

Lúc này Trác Mộc Cường Ba mới nhận ra, sắc mặt Triệu Trang Sinh hơi tái nhợt đi, xem ra không đơn giản chỉ là đói khát mà thôi. Gã kiên quyết nói: "Thế này không được, cậu cũng phải tiêm thuốc duy trì sự sống."

"Không..." Triệu Trang Sinh hất đầu về phía hai người ở trước mặt, nói: "Để lại còn giữ mạng cho bọn họ chứ, tôi vẫn cầm cự được, chẳng phải ngày mai là chúng ta ra khỏi đây rồi hay sao. Tôi còn trẻ, không vấn đề gì đâu."

"Dù thế nào thì cậu cũng phải tiêm một mũi." Nói đoạn, gã vén ống tay áo Triệu Trang Sinh lên: "Đây là mệnh lệnh!" Triệu Trang Sinh nhìn đầu mũi kim từ từ đâm vào tĩnh mạch, đột nhiên hỏi: "Cường Ba thiếu gia, nếu như... nếu như ngày mai... ngày mai không ra khỏi đây được thì sao?"

Trác Mộc Cường Ba thoáng ngẩn người, rồi lập tức nói: "Không cần lo lắng, sẽ ra được thôi." Nhưng trong lòng gã cũng tự hiểu rõ, kỳ thực gã cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã đi được bao xa dưới dòng sông ngầm. Đặc biệt sau khi bị mất phương hướng, trong hệ thống sông ngầm trải rộng ra bốn phương tám hướng như mê cung, tuy nói là thuận theo dòng nước, nhưng trên thuyền cũng không ai biết chắc được rằng ngày mai họ có thể ra khỏi được con sông này hay không nữa.

Triệu Trang Sinh nói: "Tôi không có ý đó, Cường Ba thiếu gia. Ý của tôi là, nếu chúng ta tính toán sai sót, thì lương thực và dược phẩm sẽ phải dùng khác kế hoạch trước đó, bằng không, mọi người sẽ không chịu đựng nổi đến ngày ra khỏi đây đâu."

Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh suy nghĩ, lấy làm lạ nói: "Cậu... sao cậu biết vậy? Cậu nghĩ còn chu đáo hơn cả tôi nữa."

Triệu Trang Sinh cười cười nói: "Những điều này đều do cha tôi bảo cả đấy, ông ấy là công nhân khai khoáng, mỏ than Triệu Trang, ở Đường Sơn."

"Ồ." Trác Mộc Cường Ba đã lờ mờ hiểu ra. Triệu Trang Sinh lại nói tiếp: "Cha tôi nói rằng, khi nguy hiểm đột nhiên ập đến, quan trọng nhất là phải giữ được bình tĩnh, phải bình tĩnh thì mới phát hiện ra hy vọng."

Trác Mộc Cường Ba buột miệng hỏi: "Cha cậu nói như thế à?"

Triệu Trang Sinh cười cười, lắc đầu nói: "Sợ cái mẹ gì, nguyên văn là thế đấy." Trác Mộc Cường Ba nghe xong cũng bật cười. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

"Bụng vẫn đau hả? Hay để Mẫn Mẫn hoặc pháp sư Tháp Tây kiểm tra cho cậu nhé?"

"Không cần đâu, tôi đỡ nhiều rồi."

"Vậy thì nghỉ ngơi đi, ngay lập tức!"

Trác Mộc Cường Ba cũng trở về vị trí của mình, lần này thì gã ngủ rất say, không còn mơ mộng thấy gì nữa. Khoảng chừng một tiếng sau, gã bị Nhạc Dương đánh thức, đây sẽ là lần nước tràn thứ năm trong hành trình của bọn họ.

Dường như càng đến gần lối ra, con sóng lớn càng thêm rõ rệt, tựa hồ ở đầu bên kia của dòng sông ngầm này có một quả tim khổng lồ, đang bơm từng khối nước lớn đi khắp bốn phương tám hướng. Nghĩ tới đây, Trác Mộc Cường Ba bất giác lại nhớ đến trái tim khổng lồ bên trong Đảo Huyền Không tự mà giáo sư Phương Tân từng nhắc đến. Nếu nói cả hệ thống sông ngầm này có một trái tim bơm nước vào như vậy, e rằng cũng thật hơi quá kinh người.

Đến rồi, bức tường nước trắng xóa cao hơn ba chục mét đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, ào ào lao đến với tốc độ khủng khiếp, càng lại gần càng vô cùng đáng sợ. Tuy đã trải qua mấy lần xối xả như thế, nhưng trước khi con nước khổng lồ đó ập đến, mọi người vẫn quấn chặt dây an toàn vào cổ tay, rồi nhắm chặt mắt, cúi thấp đầu theo thói quen, như đang đợi chờ Tử thần tuyên án.

Sau tiếng nổ lớn váng trời dậy đất, dư âm một hồi lâu sau vẫn chưa tan hết. Nếu không phải con sóng đáng sợ ấy ập tới theo mặt phẳng nghiêng, con thuyền hình rắn của họ đứng trước con sóng cao ba chục mét ấy thật chẳng khác nào một hạt vừng, đến nhét kẽ răng cũng chẳng đáng nữa.

Đợi sóng tan hết, mặt nước dần dần trở lại yên ả, Trác Mộc Cường Ba cất tiếng: "Nhạc Dương, số liệu thống kê của chúng ta cho đến lúc này như thế nào?"

Nhạc Dương đáp: "Chúng ta đã đi năm mươi tư tiếng đồng hồ dưới dòng sông ngầm này rồi, trong đó có hai mươi mốt tiếng là thời gian thuyền đi, tổng cộng đã đi được bốn trăm tám mươi bảy kilomet, vận tốc bình quân khoảng chừng hai mươi hai kilomet/giờ, thực phẩm của chúng ta hiện còn ba mươi hai hộp đồ hộp, bốn mươi tám phong sô cô la nhiều calo, bảy kilogam lương khô, đồ uống tăng lực hai mươi lăm lon..."

Nghe Nhạc Dương báo cáo xong, Trác Mộc Cường Ba thầm tính toán lại những gì mình có, thức ăn vẫn còn đủ cho mỗi người ăn bảy bữa, ắc quy còn lại có thể duy trì các thiết bị chiếu sáng hoạt động bình thường thêm bốn ngày nữa, nói một cách chính xác hơn, là một trăm linh tám tiếng đồng hồ. Trác Mộc Cường Ba tiếp nhận kiến nghị của Triệu Trang Sinh, lúc này gã giống như thần giữ của của một gã nhà giàu bủn xỉn, tính toán cẩn thận từng đồng từng cắc mình đang sở hữu. Gã hiểu rõ, tuy lý giải theo ý nghĩa của từng chữ, họ vừa khéo còn cách đích đến khoảng chừng hai trăm kilomet. Nếu bọn họ có thể dốc hết sức lực chèo thuyền, chỉ cần một ngày là có thể vượt qua được. Thế nhưng, nếu họ không thể đến được đích, có nghĩa là bọn họ sẽ ở lại vùng tăm tối này thêm một khoảng thời gian, vì vậy phân phối vật chất một cách hợp lý chính là bảo đảm cuối cùng đối với sinh mạng của họ. Nước sông vẫn còn chảy ngược thêm một lúc nữa, trong khoảng thời gian này không ngừng có những đợt sóng nhỏ hơn ập đến, sau đó thì mặt sông bắt đầu trở lại phẳng lặng, nhưng họ vẫn chưa dám tiếp tục lên đường. Bởi vì quãng thời gian bắt đầu ấy, chính là lúc nước sông ngầm chảy xiết nhất, họ đã từng bị con sông này cho nếm mùi đau khổ rồi, thậm chí còn để mất cả Lê Định Minh, vì vậy tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm tương tự. Do đó, trên thực tế, thời gian họ nghỉ ngơi dài hơn thời gian tiến lên trên sông ngầm rất nhiều.

Cuối cùng cũng đến thời điểm xuất phát, vừa tháo sợi dây buộc ra, con thuyền hình rắn của họ đã cứ thế trôi xuôi dòng nước, đồng thời tất cả các thành viên trên thuyền cũng lại một lần nữa phải kéo căng cơ bắp toàn thân ra. Việc này cực kỳ tốn sức, khi vung mái chèo lên, toàn bộ cơ bắp phần thân trên đều được huy động, nhưng nửa thân dưới cũng không hề nhàn rỗi, hai chân họ phải đạp giữ chặt vào khung thuyền gồ lên chìa sang hai bên, như vậy mới giữ cho thuyền hình rắn không vặn qua vặn lại. Có thể nói, ngồi như vậy chừng nửa tiếng đồng hồ là một khảo nghiệm đối với khả năng chịu đựng, sức bùng phát của cơ bắp con người, còn mệt hơn là chạy hết một vòng năm nghìn mét. Khi gặp đoạn sông hiểm trở nước xiết, để giữ cho thân thuyền được thăng bằng, cả bọn càng phải tập trung hết tinh thần, để kịp thời tránh khỏi trụ đá, những tảng đá ngầm và vách đá sắc như đao kiếm trong tình trạng xoay chuyển mất hết cả cảm giác về phương hướng, nếu không phối hợp nhịp nhàng thì không thể nào hoàn thành được.

Đứng trước những đợt nước tràn đáng sợ ấy, con người sẽ cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đó rốt cuộc là thứ sức mạnh gì, mà khiến từ sâu thẳm nội tâm con người dâng trào lên một nỗi sợ tựa hồ đã có từ thuở viễn cổ xa xăm. Nhưng những người này không hề bị nỗi sợ ấy đánh gục, mỗi lần đối mặt với con sóng cuộn trào hung dữ, họ lại phẫn nộ gầm lên, hết lần này đến lần khác xông pha giữa dòng nước xiết hiểm nguy. Tuy không biết phía trước còn bao xa nữa, cũng không biết phương hướng ở đâu, nhưng họ đều tin tưởng chắc chắn rằng, cứ tiến về phía trước, cuối cùng sẽ đến được nơi mà họ muốn đến.

Sóng bắn tóe lên ướt đẫm cả quần áo, những bọt nước băng lạnh bao bọc toàn thân, nhưng họ không hề để tâm, vẫn tiếp tục dũng cảm tiến lên trong cơn ba đào cuồng bạo. Ngọn đèn pha thoắt sáng thoắt tối run bần bật giữa dòng nước cuồn cuộn, nhưng những dũng sĩ đó không hề sợ hãi. Họ không thỏa hiệp, tuyệt đối không lùi bước, dẫu là cái chết, cũng hoàn toàn không thể ngăn nổi bước chân tiến lên phía trước của họ.

Lại một con sóng lớn nữa quật đến, tiếp theo đó là một xoáy nước ngăn con thuyền lại. Trong những tiếng hò hét hỗn loạn, con thuyền hình rắn của bọn Trác Mộc Cường Ba lại một lần nữa gian nan ngẩng cao đầu, vùng vẫy thoát khỏi xoáy nước khổng lồ. Tiếp ngay sau đó, lại là một xoáy nước khác, phía trước vẫn còn vô số dòng xoáy và những con sóng cuộn trào chỉ chực ập đến. "Xông qua nào! Nốt đoạn này thôi, phía trước chỉ còn mấy xoáy nước nhỏ nữa thôi!" Không biết Trác Mộc Cường Ba đã lặp đi lặp lại câu nói ấy bao nhiêu lần, hình như lần nào gã cũng gào lên, mỗi lần đều phải dốc hết toàn bộ sức lực ra vật lộn với dòng nước dữ, lấy đâu ra xoáy nước nhỏ cơ chứ. "Cẩn thận đá ngầm bên tay phải!" Gã rống lên, vung mái chèo lên đập mạnh vào tảng đá ngầm phía trước.

Vượt qua được quãng sông nước chảy xiết, lại nhiều dòng chảy ngầm ấy, họ lại phải cấp tốc chèo thuyền, tranh cướp thời gian với thần Chết, nhất thiết phải tìm được điểm dừng thuyền thích hợp trước đợt nước tràn tiếp theo, mỗi lần mái chèo hạ xuống đều phải dốc hết toàn bộ sức lực trong người. Trước khi tìm được điểm buộc thuyền, tuyệt đối không thể buông thả lơi lỏng, thuyền đi nhanh thêm một chút, họ sẽ đến gần hy vọng sống thêm một chút nữa.

"Rẽ phải ở phía trước, có điểm dừng thuyền đấy!"

"Buộc thuyền xong rồi, mọi người kiểm tra lại trang bị của mình đi!" Mỗi lần con nước ập đến đều là một lần khảo nghiệm sinh tử với những người ở trên con thuyền, dây thừng có chịu được áp lực dữ dội đó hay không, con thuyền có giữ được thăng bằng không lật úp trong dòng nước khủng khiếp đó hay không, dây an toàn buộc ở eo hông mỗi người có chắc chắn hay không, thậm chí cả ba lô có buộc chắc hay không, đồ đạc bằng kim loại nặng trong đó có bị rơi xuống nước hay không, tất cả đều là những nhân tố quyết định đến tính mạng của mọi người trong đoàn.

Vừa buộc thuyền xong xuôi, đã nghe tiếng ầm ầm vọng đến. Bọn họ hiểu rõ, khoảnh khắc tiếp theo đây, cả con thuyền sẽ bị nhấc lên cao hai ba chục mét trong nháy mắt, con thuyền của họ sẽ giống như món đồ chơi bị dòng nước hất tung lên cao, rồi lại rơi hẫng xuống, ngay sau đó lại bị tung lên, rồi rơi xuống, cả quá trình cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy chục lần. Sau mỗi bận như thế, ai nấy ruột gan lộn nhào, tay chân mềm nhũn ra.

Khi con thuyền bị hất văng lên cao, những cột đá thoạt nhìn có vẻ cách mặt nước đến ba bốn chục mét kia cũng trở thành những sát thủ chí mạng. Lần đầu tiên khi thuyền bị hất văng lên, bỗng nghe "bộp" một tiếng, cơ hồ như có thứ gì đó bị đập trúng, rồi không còn bất cứ âm thanh gì khác ngoài tiếng sóng. Liền sau đó, con thuyền lại rơi ầm xuống mặt nước, rồi lại bị hất văng lên, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.

Chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà cảm giác dài như một thế kỷ. Khi con thuyền bình ổn trở lại, mọi người thảy đều như vừa trải qua một trận đại chiến, sức cùng lực kiệt đổ vật ra sàn thuyền, há miệng thở hồng hộc. Đó là cách tốt nhất để chứng minh họ còn sống sót.

"Anh Chư!" Trương Lập đột nhiên hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện