Mật Máu Cố Yêu

Chương 7: Lớn lối nói lời xin lỗi



Hiển nhiên, thượng đế đã bỏ rơi Hạ Lan Thấm, Tranh Phù cũng không nghe thấy tiếng gọi tha thiết của cô nhỏ.

Đứng trước cửa thư phòng mà bình thường vẫn xông thẳng vào, Tranh Phù bắt đầu muốn rút lui.

Đúng là chuyện đùa mà, bình thường trong thư phòng không có một bóng người, cô xông vào không khác gì phòng không có cửa. Trong thư phòng có một người cô cần nói xin lỗi, hơn nữa cô vẫn không cam tâm tình nguyện mà.

Xin lỗi, chuyện kiểu này từ khi sinh ra đến giờ cô cũng chưa làm lần nào.

Chỉ thấy Tranh Phù giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, trong chốc lát lại buông xuống, lập lại động tác này n lần như người máy, đến cô cũng khinh thường chính bản thân mình.

Khi Tranh Phù đang đứng câu giờ trước cửa, Triệu Hành Uy cũng phát hiện ngoài cửa có người. Anh vốn tưởng quản gia, nhưng mãi cũng không thấy người ngoài cửa lên tiếng.

Kiểu này thì không thể nào là quản gia hay người làm được, người làm không được phép đến lầu ba. Hạ Lan Thấm càng không có khả năng, cô ta không dám phá hỏng quy định lúc trước. Nghĩ trước nghĩ sau, Triệu Hành Uy đoán chỉ còn lại cô cháu gái vừa tranh luận với mình.

Nghĩ đến đây, anh cũng không nóng lòng muốn biết ngoài cửa rốt cuộc có chuyện gì, cũng không biết ngoài cửa Tranh Phù đang trong trạng thái thiên nhân giao chiến. Chính anh cũng không phát hiện ra khóe môi mình đang cong lên, đầy hứng thú chờ đợi tiếng gõ cửa vang lên.

Tranh Phù đi qua đi lại mấy lần tự cổ vũ mình, cuối cùng cắn răng dáng vẻ như tráng sĩ một đi không trở về quyết tâm gõ cửa, gõ như muốn chọc luôn một lỗ đen trên cánh cửa.

Tiếng cốc cốc nhẹ nhàng vang lên, nếu không cẩn thận nghe, sẽ cho là không tồn tại.

Triệu Hành Uy nhíu mày, cuối cùng cô bé cũng gõ cửa, tuy rằng nghe từng tiếng một đã biết cô tâm không cam tình không nguyện.

“Vào đi.”

Hôm nay tâm tình anh chẳng biết sao đặc biệt tốt, thậm chí căn phòng từ trước đến nay không cho phép bất cứ ai bước vào, lại đang đợi cô cháu vợ trên danh nghĩa lấy tốc độ sên bò đi vào.

Từ đầu tới cuối Tranh Phù đều cúi đầu, nếu cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Triệu Hành Uy nhất định sẽ chịu không nổi mà tông cửa xông ra. Đáng tiếc cô quyết tâm nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng xin lỗi xong lập tức trở về phòng khinh thường bản thân mình!

“Thế nào, cháu còn có gì cần dạy dượng sao?”

Câu nói vừa có ý trào phúng vừa có chút vui đùa vang lên, lúc Triệu Hành Uy ý thức được thì nhìn thấy Tranh Phù tức giận ngẩng đầu, nhưng nháy mắt lại kính cẩn cúi đầu.

Dù anh kinh ngạc với cảm xúc của mình nhưng lập tức ung dung nhìn Tranh Phù, lần này trở về thật đúng lúc, cô cháu gái nhỏ này rõ ràng còn thú vị hơn nhiều. Híp mắt lại, anh không nói lời nào, đợi phản ứng của cô.

Nếu tâm tư có thể giết người, Tranh Phù thề tuyệt đối không cần nhìn có thể giết chết người đàn ông đang cười trước mặt kia! Đáng tiếc, tâm tư không thể giết người, cô chỉ có thể vẽ vòng tròn nguyền rủa dượng ở trong lòng! Nguyền rủa dượng ăn cơm bị nghẹn, uống nước giắt răng!

“Cháu xin lỗi!”

Cô khom người thật sâu, Tranh Phù thề nếu cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cười nhạo lúc ấy, cô nhất định lập tức đạp cửa đi luôn!

Lúc cô ngẩng đầu, trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó người đàn ông kia đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong lòng cô lặng lẽ thở hắt ra. Xem ra, dượng cũng không đến nỗi không thấu hiểu như cô nghĩ, đúng không?

“Được rồi, cháu biết cháu không nên nói vậy trước mặt dượng. Dượng là dượng của cháu, cháu phải tôn kính dượng, tôn kính như thái dương trên trời. Cháu nên nể mặt dượng, không thể kéo mặt mũi của dượng xuống giống vừa rồi, còn giẫm cho mấy cái.”

Những lời xin lỗi này của Tranh Phù, đổi lại người bình thường nghe được sẽ chỉ càng thêm tức giận, nhưng lúc này Triệu Hành Uy nghe xong lại chỉ cảm thấy thú vị.

“Tuy cháu cảm thấy mình không nói sai cái gì, nhưng cháu biết cháu sai là không nên nói trước mặt dượng.”

Tranh Phù vẫn tự nhiên giải thích cho bản thân mình, không chú ý tới khuôn mặt không chút cảm xúc của người đàn ông trước mặt biến thành hứng thú.

“Cháu xin lỗi, dượng, cháu sai rồi.” Tranh Phù cúi người thật sâu, lại chậm chạp tự nói, “Cháu nên trốn đi rồi lặng lẽ nói với cô nhỏ, tốt nhất là ngồi vẽ vòng tròn ở góc tường.”

Triệu Hành Uy phát hiện, cô gái nhỏ này thật sự có bản lĩnh làm người ta dở khóc dở cười. Lời của cô rõ ràng có thể giết chết người ta, nhưng kết hợp với nét mặt và dáng vẻ nghiêng đầu đáng yêu của cô, lại khiến người ta muốn cười.

Như anh thấy, cô đang dùng nàng thường dùng vẻ ngây thơ đáng yêu tiếp tục trào phúng bản thân mình. Rõ là đang giải thích, nhưng dùng sự hồn nhiên do tuổi tác để tiếp tục nói móc anh. Dù biết cô cố ý, nhưng cũng không cách nào khiến người ta tức giận.

“Vậy rốt cuộc cháu đến đây làm gì?”

Triệu Hành Uy dứt khoát thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay vuốt mi tâm, như cười như không nhìn cô.

Tranh Phù vừa thấy dáng vẻ của dượng, lập tức biết mưu kế của mình đã thành công. Cô luôn giỏi lợi dụng ưu thế của mình, còn chưa có một trưởng bối không bị cô quay vòng vòng!

“Xin lỗi ạ, dượng không nhìn ra sao?”

Tranh Phù cũng học dáng vẻ của anh, hai tay vuốt vuốt, nhún nhún vai.

Nghe vậy, Triệu Hành Uy cuối cùng không nhịn được cười ha ha. Anh phát hiện nói chuyện với cô căn bản không cách nào khống chế tâm tình của mình, rõ ràng muốn nói nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng nhìn nét mặt cô liền không tự chủ mà mềm đi.

“Lần đầu tiên dượng thấy cách xin lỗi kiêu ngạo thế này, phương thức của cháu cũng là cách xin lỗi đặc biệt nhất.”

Triệu Hành Uy nói rất thành thực, tuy rằng hành vi của cô nhìn như ngây thơ, nhưng lúc nói chuyện lại không thể coi cô như một đứa trẻ. Cô thành thục hơn so với bạn bè cùng lứa, lần đầu tiên anh gặp được người có thể nói chuyện trực diện với mình.

“Dượng cũng là trưởng bối kiêu ngạo vô lễ nhất cháu từng gặp ạ.”

Tranh Phù nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tuy nhiên, cô nhận ra dượng cũng không phải là người khó có thể ở chung. Nói không chừng cô có thể bồi dưỡng tốt quan hệ với dượng, rồi sẽ có thể giúp cô nhỏ và dượng thân thiết hơn.

Ba mẹ giao cho cô nhiệm vụ canh chừng cô nhỏ, nhưng cô cảm thấy đây chỉ là trị phần ngọn không trị được gốc, tâm bệnh của cô nhỏ ở trên người dượng, chỉ có thuốc này mới trừ được tận gốc.

Ừ, cứ làm thế đi! Tác hợp cô nhỏ và dượng, đây là nhiệm vụ kỳ quan trọng trong thời gian làm khách ở đây!

Triệu Hành Uy không biết tâm tư nhỏ này của Tranh Phù, chỉ nghe được tiếng lẩm bẩm kết hợp với nét mặt của cô, lại một lần nữa thoải mái cười to.

Có lẽ, anh sẽ có nhiều chuyện hay để xem. Tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy lúc này sẽ mang đến biến hóa cực lớn cho cuộc sống của anh, nhưng vẫn cảm thấy không trở về thì thật sai lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện