Chương 29
Kỷ Ngữ Đồng xuống xe, đảo mắt chung quanh: "Nơi này là?"
Giang Hạ ánh mắt ôn hòa : "Đây là biệt thự ở bên bờ biển của chị." Mang theo cô, đi vào phía bên trong.
Một biệt thự cạnh bờ biển vô cùng xinh đẹp, mang theo vườn hoa độc lập. Lầu một xung quanh bốn bức tường, có ba bức là có cửa sổ sát đất, phạm vi nhìn hết sức bát ngát, đem tất cả cảnh biển nhìn một cái không sót gì. Xuyên thấu qua trong đó một cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy làn nước gợn xanh lam bên ngoài.
Đại sảnh rộng rãi sáng ngời, tầng cao năm thước, toàn bộ trang tu hết sức xa hoa.
"Nơi này thật xinh đẹp!" Kỷ Ngữ Đồng nhìn xong hết thảy, trong giọng nói tràn đầy tự đáy lòng than thở.
Giang Hạ chỉ vào ghế sa lon rộng rãi màu trắng, nói: "Ngồi đi."
Kỷ Ngữ Đồng gục ở trên ghế sa lon, nhìn cảnh biển phía ngoài, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nơi này quả thực thật đẹp! Giang Hạ thấy cô giống như đứa bé vui mừng, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng lộ ra nụ cười thản nhiên, nàng đi về phía giữa đại sảnh một cái đàn Piano đen nhánh sáng loáng, ở trên cái băng ngồi ngồi xuống, nàng đem ngón tay đặt ở phím đàn, sau đó lớn tiếng nói: "Kỷ Ngữ Đồng, nghe kỹ, quà sinh nhật của chị!"
Trong rừng bước chậm, Clyde man trong rừng bước chậm! Kỷ Ngữ Đồng mở to hai mắt nhìn, chưa bao giờ biết Giang Hạ biết chơi Piano, đây là cô thụ sủng nhược kinh mới đúng, nhưng cô hiểu tại sao Giang Hạ có thể đàn ra một khúc nhạc hoạt bát nhẹ nhàng cho cô nghe, vành mắt của cô không khỏi có chút ươn ướt.
Giang Hạ không có nhìn cô, khẽ nhíu mày, vẻ mặt thật tình và chấp nhất, phảng phất sợ mình không cẩn thận đàn sai lầm một nốt nào đó. Góc nghiêng mặt của nàng vô cùng hoàn mỹ, cộng thêm vẻ mặt chăm chú, thoạt nhìn dị thường mê người.
Khúc cuối hoàn tất, Giang Hạ tựa hồ nhẹ nhõm, nàng nhìn Kỷ Ngữ Đồng một cái, lần nữa đè xuống phím đàn, trong đại sảnh rộng rãi nhất thời vang lên giai điệu "Sinh nhật vui vẻ" quen thuộc không thể không biết.
Đàn xong, Giang Hạ thở ra một hơi, nghiêng đầu bất đắc dĩ cười cười: "Chị thật là múa rìu qua mắt thợ, có phải hay không? Thật lâu không có làm cái này, rất ngượng tay."
Kỷ Ngữ Đồng thật sâu cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng, Giang Hạ ngẩn ra, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, sau đó giơ lên người của cô, nhẹ giọng nói: "Em thật là dễ dàng cảm động, thật là!" Nàng thở dài, vừa lắc đầu: "Chị không phải là khi dễ em mười mấy năm ư, đối với em tốt một chút, em liền rưng rưng nước mắt, thật là một bé con ngu ngốc a."
Giang Hạ suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng chỉ có đi bơi lặn. Như vậy, chị liền phân không rõ trên mặt em rốt cuộc là nước mắt, hay là nước a. Bất quá về lần bị ủy khuất này, em muốn một lần phát tiết ra ngoài, sau này lại khóc, chị cũng sẽ không quản em nữa, chị thích.... Ừ, thích cô bé kiên cường, có hiểu không?"
"Ừ." Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên chau mũi: "Em không có áo tắm."
"Thay em mua rồi." Giang Hạ buông cô ra, chỉ chỉ túi đồ trên ghế sa lon, sau đó đứng dậy: "Chị đi lên lầu thay, em ở chỗ này thay."
"Ở chỗ này thay?" Kỷ Ngữ Đồng nhìn cửa sổ trong suốt sát đất, không dám tin nói.
"Phía ngoài không nhìn thấy bên trong đâu." Giang Hạ cười ha ha.
"Em không, en cũng muốn lên lầu thay a." Kỷ Ngữ Đồng trong mắt đẹp toát ra một tia ngượng ngùng.
"Được rồi, theo chị lên."
Thúy Thành một năm bốn mùa, khí hậu ôn hòa hợp lòng người, mùa đông cũng không Hạ Tuyết. Hiện tại mặc dù đến tháng mười một, trời vẫn còn nắng ấm.
Giang Hạ trước đổi y phục, ở hồ bơi sau nhà bơi một vòng, Kỷ Ngữ Đồng mới khoan thai đi chậm tới. Giang Hạ từ trong nước ló đầu ra, đang muốn oán giận động tác chậm chạp của cô, lại thấy Kỷ Ngữ Đồng đứng ở bên hồ bơi, tóc dài đen nhánh vén lên, mặt mũi tinh sảo, cổ thon dài, một thân màu áo tắm lam nhạt đem thân hình của cô hoàn hảo đến khó chịu, hiển nhiên một thiếu nữ xinh đẹp làm điên đảo chúng sanh.
Giang Hạ ánh mắt không khỏi có chút nhìn đăm đăm, nghĩ thầm nha đầu này thân thể khá tốt nha, chỉ là ngực hơi nhỏ một chút, bất quá còn đang trổ mã, sau này có thể vô cùng hoàn mỹ.
Trong đầu đang muốn nổ tung, Kỷ Ngữ Đồng đã xuống bể bơi, bơi tới bên người nàng.
"Em hiện tại bơi không tệ a."
"Trong trường học đều có khóa lặn, em học rất là chú tâm a." Kỷ Ngữ Đồng mỉm cười đáp.
Giang Hạ nghĩ đến trước kia mình không cho cô dùng hồ bơi trong nhà, không khỏi có chút ý không tốt, vốn định nói em sau này có thể ở nhà bơi lội, nghĩ đến Chu Văn Hàn, những lời này liền ngạnh ở trong cổ họng, nàng lúng túng cười hai tiếng, một đầu đâm vào trong nước, bơi tới phía trước.
Cơm trưa là người của nàng đưa tới, lấy hải sản làm chủ, tôm hùm, cua biển, còn có các loại loại cá, bất quá, Kỷ Ngữ Đồng cảm động chính là, Giang Hạ còn đặt một cái bánh ngọt ô mai nho nhỏ đem tới đây.
"Bởi vì chỉ có hai người, sợ ăn không hết." Giang Hạ đem bánh ngọt cắt thành hai nửa, đưa một nửa cho cô, cười giải thích.
Kỷ Ngữ Đồng xiên một khối để trong miệng, Giang Hạ lập tức nói: "Mùi vị như thế nào?"
"Ăn thật ngon a." Buổi sáng Kỷ Ngữ Đồng bơi lội, quả thật hung hăng khóc một trận, tâm tình đã khá hơn nhiều, lúc này thấy Giang Hạ tỉ mỉ thể thiếp, trên mặt thế nhưng lộ ra vẻ tươi cười.
"Ừ, ăn ngon thì ăn hết toàn bộ nga, chị tự làm cho sinh nhật em đó "
Kỷ Ngữ Đồng nuốt xuống một ngụm bánh ngọt, bỗng nhiên nói: "Thật tốt."
"Cái gì thật tốt?" Giang Hạ vừa cúi đầu ăn bánh ngọt, vừa hỏi.
"Không có gì." Kỷ Ngữ Đồng lắc đầu, cô là muốn nói, Giang Hạ như vậy, thật tốt, chỉ trong một ngày một đêm ngắn như vậy, hình tượng của Giang Hạ trong lòng cô hoàn toàn phá vỡ, thì ra là trong lòng thân thiện từ ái có thể biến thành ác ma, mà thì ra là trong lòng ác ma đây, giờ phút này lại trở thành một con người quan tâm đầy tín nhiệm.
Đúng vậy, cô rất lệ thuộc và rất tin vào Giang Hạ trước mặt, cho dù biết nàng lúc trước kia thường xuyên khi dễ cô chọc cho cô khóc đến bại hoại. Nhân sinh chính là chỗ này như hí kịch, mà lòng người, lại là kỳ diệu như vậy.
Giang Hạ cũng vô ý hỏi tới, đem một khối thịt tôm hùm tuyết trắng non mịn chấm vào tương, để vào trong chén của cô, ôn nhu nói: "Đợi buổi tối, chị dẫn em đi bờ biển chơi một chút."
"Ừ, tốt." Kỷ Ngữ Đồng mềm mại nói.
Buổi tối, một bầu trời sáng tỏ đầy sao.
Sóng biển ôn nhu có quy luật ôm lấy bờ cát, phát ra âm thanh triền miên, Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng chân trần trụi đi ở bờ biển, bờ cát tinh tế mềm nhũn, giống như là ở hôn hít lấy chân của các nàng, ngứa, nhưng vô cùng thoải mái. Gió biển uớt át mát mẻ phật quá gương mặt, Kỷ Ngữ Đồng tâm tình cũng theo đó mà thoải mái.
Đây là lần đầu tiên cô thấy biển, biển rộng mênh mông vô bờ, tâm tình cô vô cùng kích động, trong nháy mắt này, đột nhiên cô cảm giác được mình trở nên rất nhỏ bé, sợ hãi cùng phiền não của cô cũng bị rút nhỏ lại.
Nếu như.... Nếu như không có tối hôm qua, hôm nay sẽ không phải là một ngày cô vui vẻ nhất từ lúc chào đời, nhưng là nếu như không có tối hôm qua, như thế nào lại có hôm nay như vậy?
Gió biển thổi rối loạn tóc dài của Kỷ Ngữ Đồng, cô len lén nhìn Giang Hạ, suy nghĩ cũng đi theo có chút xốc xếch.
Giang Hạ từng bước đi tới, bỗng nhiên dừng lại, hướng trên bờ cát nằm xuống, sau đó cười nhìn Kỷ Ngữ Đồng, Kỷ Ngữ Đồng ngây ngốc, nhưng ngay sau đó ở bên người nàng nằm xuống.
"Tâm tình khá hơn chút nào không?" Giang Hạ nhìn lên màu xanh đậm tinh không, nhẹ giọng nói.
"Khá, e...." Cô muốn nói "Thật rất cám ơn chị", nhớ tới Giang Hạ nói không thích người ta nói cám ơn với nàng, vừa định mở miệng, song cô nhìn về ánh mắt của Giang Hạ, đã trở nên giống như ánh trăng ôn nhu như nhau.
"Chúng ta ở chỗ này vài ngày, sau đó, trở về đến nhà, giống như trước tiếp tục học tập, cuộc sống, em có thể làm được không? Chuyện tối ngày hôm qua ảnh hưởng không, có thể cho chị yên tâm không?" Giang Hạ nghiêng đầu, ánh mắt cùng cô giao nhau.
Kỷ Ngữ Đồng mấp máy môi, do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Em làm được."
"Rất tốt, chị rất thích cô bé có hiểu biết và tính kiên cường." Giang Hạ trong mắt lộ ra nụ cười, vừa xoay người lại, khẽ thở dài: "Em nhìn bầu trời mênh mông này, này ánh trăng sáng tỏ, này ánh đèn xinh đẹp, lúc này tiếng động lớn của biển rộng rầm rĩ thỉnh thoảng lại nhu tình, đây hết thảy đều rất mỹ lệ sao. Em biết không? Dẫn em tới nơi này, là muốn cho em tạm thời thay đổi hoàn cảnh, để có thể cảm thụ phần tốt đẹp này, hết sức tiêu trừ sợ hãi trong lòng em. Chuyện tối ngày hôm qua, rất xấu xí, rất làm cho người khác giận sôi, nhưng là chị không muốn em từ đó sống trong lo lắng hãi hùng, không muốn em có bóng ma trong lòng, từ đó trở nên sợ hãi rụt rè. Em là một người thông minh như vậy, một cô bé xuất chúng, vô luận gặp phải chuyện gì, chị hi vọng em cũng có thể vô cùng tự tin tích cực sống, muốn đem trời cao mỹ lệ dành cho người thông minh, vô cùng nhuần nhuyễn biểu diễn phát huy ra, tựa như tiệc tốt nghiệp năm kia giống nhau, ngươi đang ở đây trên sân khấu, vạn người chú ý, toàn bộ người tản ra sức sống, chị thích em như vậy, em vốn là nên như vậy sống, em phải tin tưởng, em sau này nhất định có thể không cần dựa vào bất luận kẻ nào, những thứ em muốn nhất định hết thảy đều có."
"Buổi tối hôm đó, chị có đến sao?" Kỷ Ngữ Đồng nhìn mặt nghiêng của nàng, cổ họng khẽ nghẹn ngào.
"Có, em rất đẹp." Giang Hạ hồi tưởng lại ngày đó, khẽ giật giật khóe miệng.
"Giang Hạ, cám ơn chị." Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Em đáp ứng chị, sẽ không bởi vì ... Chuyện này ảnh hưởng cuộc sống của em cùng việc học tập, em sẽ rất kiên cường, mãi cho đến khi mình có thể nắm giữ cuộc sống của mình thì thôi.
Giang Hạ trên mặt lộ ra thần sắc yên tâm, mỉm cười nói: "Giờ đây, chị sẽ ở bên cạnh em, em cái gì cũng không cần sợ."
"Ừ."
Hai người nắm tay, bất tri bất giác hai tay siết vào nhau.
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ lầu hai, ánh đèn màu da cam đầu giường vẫn sáng.
Kỷ Ngữ Đồng nằm ở trên giường, đã chìm vào giấc ngủ say, cả ngày hôm nay, thật sự làm cô có chút mệt mỏi. Giang Hạ dựa vào ở trên giường, nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của sóng biển, cũng là không có chút nào buồn ngủ.
Nàng nửa chống thân thể, dò xét cẩn thận nhan sắc Kỷ Ngữ Đồng tựa như tiên tử hồn nhiên ngây thơ ngủ, trong mắt toát ra một tia phát giác ôn nhu không dễ dàng. Cái nha đầu này, trước đây sợ nàng như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể ngủ ở bên người nàng, mới có thể ngủ say sưa an ổn, thì ra, cảm giác tín nhiệm còn rất tốt. Khóe miệng nàng không tự kìm hãm được vung lên vẻ mỉm cười, vươn tay, đem tay luồn qua sau gáy cô.
Mấy ngày nữa, ừ, mấy ngày nữa chờ ấn ký ở cổ cô phai nhạt, chết tiệt, cái thứ này làm sao khó phai như vậy, ngày mai mua chút thuốc cho cô bôi bôi.
Nàng để sát vào nhìn cổ Kỷ Ngữ Đồng một chút, trong mũi bỗng nhiên lại truyền đến một luồng hương thơm nhàn nhạt, nàng không nhịn được hít hít lỗ mũi, ánh mắt chậm rãi di dời, chuyển qua trên hai mảnh môi đỏ ướŧ áŧ mềm mại của Kỷ Ngữ Đồng, cổ họng của nàng bỗng nhiên một trận khô khốc, trong lòng thế nhưng nổi lên một loại khát vọng muốn hôn.
Giang Hạ đã bị loại ý niệm trong đầu làm sợ hết hồn, thân thể như điện giật rời đi, bỗng nhiên trở tay "Chát " một cái lên trên mặt của chính mình, trong lòng thầm mắng, chẳng lẽ ngươi cũng học mặt người dạ thú?!
Nàng hạ thủ không nhẹ, đánh cho mình đến đau rát, ý nghĩ kia cũng bị một tát này đánh cho tan biến vô hình, Giang Hạ xuống giường, rót một ly nước, đi tới trên ban công, sau đó một ngụm uống xuống.
Chiều chủ nhật, Giang Hạ mang theo Kỷ Ngữ Đồng trở lại về nhà, thời điểm lên lầu, nàng làm bộ như lơ đãng hỏi thăm vú Quế, biết được Chu Văn Hàn mấy ngày này cũng chưa có trở về.
Sau đó, nàng đem Kỷ Ngữ Đồng mang theo lên lâu, để cho cô đợi ở trong phòng của mình, đi xuống lâu, mở di động ra, bấm dãy số của Chu Văn Hàn: "Ngươi ở đâu?"
"Ta ở công ty, sao vậy?" Chu Văn Hàn thanh âm lại hết sức trấn định, như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Giang Hạ cũng thật đối với hắn có chút bội phục, cũng không dài dòng, gọn gàng dứt khoát nói: "Tối nay trở lại một chuyến, ta có việc nói cho ngươi."
Bình luận truyện