Mặt Nạ
Quyển 2 - Chương 2
Đêm đó Võ lâm minh mật họp, là vì muốn che giấu toàn gia tiêu cục Bảo Thái Thông Châu.
Trừ mười người của Võ lâm minh gặp gỡ đêm đó thì không một người nào biết toàn gia tiêu cục Bảo Thái đã tới Kinh Châu, hơn nữa còn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó trong Vương gia.
Mà chỉ có hai người biết rõ ràng nơi ẩn náu của tiêu cục Bảo Thái, Minh chủ võ lâm Viên Chính Tiếu, chủ nhân Vương gia Vương Vũ.
Khuyết Thủy không hề đem chuyện nhận được hạc giấy nói cho bất kì người nào, kể cả Trần Mặc, người luôn như hình với bóng với cậu.
Đêm dần khuya, thanh ngữ nơi Vương gia rộng lớn dần không còn, trở nên yên tĩnh.
Cốc cốc cốc, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Ai?” Khuyết Thủy thu khí cất tiếng hỏi.
Yên lặng một chút, ngoài cửa có người khẽ nói: “Là ta.”
Khuyết Thủy mỉm cười, thả lỏng toàn thân nói: “Cửa sổ không đóng, tiến vào đi.”
Rèm cửa bị người khác từ ngoài vén lên, có người nhảy cửa sổ tiến vào phòng —– Là Trần Mặc.
“Có chuyện sao?” Khuyết Thủy giũ chiếc chăn mỏng phía sau người, tùy tiện hỏi.
Trần Mặc phẩy tay đóng cửa sổ, tự nhiên như đang ở trong phòng của mình đi tới bên giường, nghiêng người ngồi xuống bên mép.
“Không có việc gì, chỉ là tới xem đệ.”
Trần Mặc nhịn không được vươn tay vuốt ve bên má của cậu.
“Đệ thì có gì đáng xem?” Khuyết Thủy bật cười, nửa nằm nửa ngồi, thời tiết nóng, chăn mỏng trên giường chỉ đắp tới ngang bụng cậu.
Nam nhân nhìn cậu không trả lời, bàn tay to đầy vết chai vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu.
Ngọn đèn dầu ở đầu giường ánh vào trong mắt của Trần Mặc, ánh mắt mờ ám không thể nói rõ khiến Khuyết Thủy dần cúi đầu, khuôn mặt không biết vì cớ gì mà ngày càng nóng bừng bừng.
Tựa hồ đã qua rất lâu rồi, đột nhiên nghe thấy Trần Mặc phát ra tiếng giống như tiếng thở dài: “Mặt sao lại đỏ thành như vậy… Cũng có thể sánh với cái mông khỉ rồi.”
“Trần Mặc!” Khuyết Thủy đại quẫn, tâm nghĩ nếu không phải là vì động tác mờ ám của huynh, đệ làm sao sẽ…
“Chuyện gì?” Giọng nói của Trần Mặc tựa hồ càng thêm khàn, tiếng nói trầm khàn vang lên bên tai.
“Huynh, huynh…” Khuyết Thủy bắt đầu lắp bắp.
“Ta cái gì?” Trần Mặc khẽ cười bên tai cậu, trong tiếng cười tựa hồ mang theo chút đùa giỡn.
“Huynh…” Muốn làm cái gì? Thân thể của nam nhân gần như toàn bộ đều áp lên trên người cậu, khuôn mặt tựa sát vào bên tai cậu, một cánh tay còn nắm cả bả vai của cậu.
Kiểu thân mật cổ quái này khiến tay chân Khuyết Thủy luống cuống, không hiểu nổi đây rốt cuộc là vui đùa, hay là phương thức đặc biệt Trần Mặc dùng để biểu đạt sự thân thiết.
“Khuyết Thủy.”
“Ừm?” Khuyết Thủy ngẩng mặt.
Trước mắt tối sầm, có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua trên môi Khuyết Thủy.
“…Có ghét không?”
“Cái gì?” Khuyết Thủy thuận miệng hỏi lại, cậu còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, môi lại có thứ gì đó chạm vào.
Lần này không hề hời hợt như trước, bờ môi ấm áp day, mân, hàm chứa… Đầu của Khuyết Thủy bị ôm lấy, cằm được nâng lên, môi bị thô lỗ tách mở, bị ép phải tiếp nhận Trần Mặc hàm chứa, trêu đùa, liếm, hấp.
Cậu theo bản năng muốn mím chặt môi lại, môi dưới lại bị cắn xuống.
Đầu lưỡi bị đối phương quấn lấy tiến vào trong miệng, vừa mới trốn được về, lại bị đầu lưỡi của đối phương đảo tới quét qua niêm mạc mẫn cảm ở hàm trên, cảm giác tê dại thoáng cái truyền tới sau ót.
Khuyết Thủy choáng váng rồi.
Bàn tay đặt ở trên vai Trần Mặc muốn đẩy y ra, lại bị cậu chuyển thành ôm y vào trong ngực.
Đây… Chính là hôn? Mình đang cùng Trần Mặc hôn môi? Ở một nơi nào đó trong cái đầu đang mơ màng của cậu không ngừng xoay chuyển suy nghĩ này.
“Khuyết Thủy…” Từng chút từng chút, từng lần từng lần, Trần Mặc không ngừng gọi tên cậu, không để cho cậu bất kì cơ hội giãy giụa nào.
Là hoảng sợ hay sợ hãi về mặt sinh lý? Khuyết Thủy mở to mắt không hề kháng cự, không chút nhúc nhích tùy ý y tác cầu.
“Ghét sao?” Nam nhân rốt cuộc buông môi cậu, choàng tay ôm lấy cậu, thật chặt.
Trong ánh mắt nam nhân nhìn cậu có lo lắng, cũng có không muốn, nhưng càng nhiều hơn là dục vọng trắng trợn không thể che giấu.
Ầm một tiếng, Khuyết Thủy bùng nổ!
Khuôn mặt đỏ bừng như tích máu.
Trời ạ! Vừa rồi… Vừa rồi!
“Khuyết Thủy…” Ngón tay thon dài của Trần Mặc xoa lên cánh môi của Khuyết Thủy.
Nơi đó bởi vì sự khinh cuồng của y mà rướm tơ huyết.
Thật muốn liếm đi tơ huyết đỏ tươi kia, rồi lại lo lắng làm vậy có thể khiến thiếu niên chán ghét không.
Lí trí cùng dục vọng, hai bên không ngừng đấu tranh, tâm của Trần Mặc dần nghiêng về phía lí trí.
Y nào thể tùy hứng giống như cái tên thích làm bậy kia được.
Muốn cậu, sau này còn rất nhiều cơ hồi, hà tất vội vã nhất thời tại đây? Cứ dần dần, không cần vội vàng, nghìn vạn không nên bởi vì lòng tham nhất thời mà hủy đi đại kế đã sắp xếp.
“Xin lỗi…” Trần Mặc chậm rãi ngồi thẳng người dậy, cười khổ.
“Ta nhất định là điên rồi… Thế nhưng càng ngày càng không thể khắc chế chính mình. Khuyết Thủy, đệ tức giận thì cứ đánh ta một trận, chỉ cần đệ… Đừng xem thường ta.”
Áy náy, hối hận hiện lên rõ ràng trong mắt của Trần Mặc.
Ngẩng đầu vừa chạm tới ánh mắt khổ sở vạn phần của đối phương, ma xui quỷ khiến trong lúc ngây người, Khuyết Thủy đã ngồi dậy, hai tay mở ra ôm lấy thân thể nóng bỏng kia.
Trong mắt của Trần Mặc lóe lên chút kinh ngạc, dần dần, kinh ngạc hóa thành cảm động nhàn nhạt…
***
Hôm sau.
Tâm trạng của Trần Mặc rất tốt, tuy tối hôm qua không có tiếp tục làm, nhưng y đã có thể chắc chắn, độ quyến luyến của thiếu niên đối với y đã tới mức độ cậu sẽ không cự tuyệt y.
Nếu không phải đứa trẻ đó còn có ám ảnh cực lớn đối với chuyện phòng sự, nếu không phải bởi cảm thấy đứa trẻ đó run rẩy trong ngực y, có lẽ… Xem ra lý trí của mình cũng không phải kiên cố như thế.
Bất đắc dĩ mỉm cười, Trần Mặc ngẩng đầu liền nhìn thấy người hầu của Vương gia Thường Tam mặt không đổi sắc đứng thẳng trước mặt y.
Trần Mặc tâm trạng rất tốt cũng không chú ý tới thái độ lạnh lùng của người hầu nọ, một bên suy nghĩ ý đồ của Viên Chính Tiếu mới sáng sớm đã sai người gọi y gặp riêng, một bên lo lắng sắp đặt nước đi của con cờ sau này, miệng không ngừng mỉm cười.
Đột nhiên Trần Mặc dừng bước, nhưng chỉ là một bước, sau đó y lại tiếp tục đi về phía trước.
Khuyết Thủy sau khi làm hết tảo khóa (bài tập buổi sáng) ra khỏi cửa phòng đã là nửa canh giờ sau.
Trong viện, Thường Tam đang đứng ở bên cạnh giếng.
“Chào.” Khuyết Thủy mỉm cười chào hỏi.
Thường Tam ngẩng đầu chòng chọc nhìn cậu.
Cánh tay đang vẫy của Khuyết Thủy chợt ngừng lại, một loại cảm giác kì quái chạy thẳng vào tim.
“Trần Mặc tối qua vào phòng của ngươi làm cái gì?” Giọng nói trầm thấp u ám đột nhiên vang lên từ phía sau lưng Khuyết Thủy.
Cái gì?! Khuyết Thủy ngẩng mạnh đầu.
Cậu ngay cả khi người khác tiến đến sau lưng cũng không biết.
Thường Tam tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt híp lại.
“Thật không biết xấu hổ, chẳng qua chỉ xa cách có vài tháng ngươi đã muốn nam nhân tới mức độ này! Y tối hôm qua có phải là đã thao ngươi đến tiêu hồn rồi? Ta chẳng phải đã bảo ngươi tới thành Bắc sao, vì sao không đi? Sợ ta không đút cho ngươi ăn no có phải không!”
“Yến Vô Quá!” Khuyết Thủy sởn tóc gáy, gằn từng chữ.
Thoáng chốc, sợ hãi cùng thống hận đồng thời xuyên thẳng vào tim.
“Có phải y so với ta còn tuyệt hơn? Ngươi có phải mấy tháng nay đều phiên vân phúc vũ (mây mưa) với y không? Hừ, sớm biết vậy chúng ta…” Càng nhìn vết thương trên khóe miệng kia gã càng không vừa mắt, phóng đãng thế nào sao gã có thể không nhìn ra, đôi môi còn chưa hết sưng đỏ kia rõ ràng là dáng vẻ bị khẳng cắn quá độ! “Ngươi còn mang cái dáng vẻ dâm đãng này chạy ra ngoài? Ngươi không sợ mặt mũi của lão già hỗn trướng kia bị ngươi làm cho mất hết? Ta còn sợ người khác nói ta không quản tốt của mình…”
“Im ngay!” Hít sâu một hơi, dục vọng báo thù cường liệt muốn nhanh chóng giết chết đối phương, cậu miễn cưỡng áp chế ba phần sợ hãi đối với kẻ này, lùi về phía sau một bước, cân nhắc tới trách nhiệm của bản thân, chỉnh lại thần sắc, Khuyết Thủy nói: “Đại cốc chủ Lưu Yến Cốc, lá gan của ngươi thật không nhỏ! Dám một mình xâm nhập vào Vương gia, ngươi không sợ người khác nhận ra ngươi rồi hợp sức tiêu trừ? Thường Tam đâu? Hắn là thuộc hạ của ngươi? Khoảng thời gian này ngươi vẫn trốn ở đâu? Ngươi tới Kinh Châu có mục đích gì? Vương gia này còn che giấu bao nhiêu người của Lưu Yến Cốc? Ngươi hiện tại hiện thân trước mặt ta chả lẽ không sợ ta…”
“Ha, câu hỏi thật không ít.”
Yến Vô Quá lắc đầu, khóe miệng mơ hồ hiện vẻ tươi cười chế nhạo.
“Ta nếu sợ ngươi nói thì sẽ không xuất hiện ở đây. Đám người Võ lâm minh kia thì sao! Bọn họ trong mắt của ngươi là chúa cứu thế, nhưng trong mắt của ta ấy à…” Yến Vô Quá bĩu môi, “Là một đám rác rưởi mà thôi!”
“Ngươi!” Nghe thấy người cha chính mình vẫn luôn tôn trọng bị kẻ khác hình dung thành đám rác rưởi, Khuyết Thủy tức giận tới mức hận không thể một kiếm xuyên qua ác ma miệng đầy uế ngôn uế ngữ này.
“Được rồi, được rồi, ngươi còn muốn lùi đến chỗ nào nữa? Còn không bằng tới đây để ta nhìn thử Trần Mặc kia rốt cuộc đã dạy dỗ ngươi thành như thế nào rồi! Hậu huyệt kia chắc hẳn không có nam nhân thì không vui rồi nhỉ?” Keng! Lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ.
Không cần đấu võ mồm với tà ma này, dù sao bất kể nói như thế nào cũng đều là cậu chịu thiệt.
Giữ vững lí trí, tinh thần trấn định.
Nhìn Khuyết Thủy rút kiếm đối diện, Yến Vô Quá đột nhiên kì quái bật cười.
“Lại nói đây là lần đầu tiên ngươi dùng kiếm chỉ vào ta nhỉ? Đừng vội, đừng vội, ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”
Yến Vô Quá vẫy tay với cậu, bản thân tự ý ngồi xuống chiếc ghế đá được bày ở trong viện trước.
Quái vật hỉ nộ vô thường! Khuyết Thủy thầm mắng, không biết kẻ này đến tột cùng là đang tính toán chuyện gì.
Phụ thân và Trần Mặc lúc nào cũng có thể quay trở lại, chỉ cần cậu hô lên mọi người trong Võ lâm minh sẽ tức khắc tới nơi, gã chẳng lẽ không chút sợ hãi? Là gã tài cao lớn mật, hay là Lưu Yến Cốc sớm đã có sắp xếp?
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Với tư cách là nhi tử của Minh chủ võ lâm, Khuyết Thủy cắm kiếm xuống đất trầm giọng hỏi.
Yến Vô Quá đảo mắt liếc cậu một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trần Mặc không giúp ngươi trị khỏi họng?”
Nghĩ tà ma này lại cuồng vọng càn quấy, chung quy không đến mức giữa ban ngày ban mặt ở giữa Vương gia nơi các cao thủ võ lâm tụ hợp làm ra chuyện quá phận đối với mình, cậu ngược lại muốn xem thử, ma đầu đệ nhất võ lâm này xuất hiện trước mặt cậu là vì mục đích gì!
“Ừm, nửa năm không gặp ngươi lại cao hơn một chút, cũng càng cường tráng hơn chút rồi, làn da… Sao lại phơi nắng đen như vậy? Tuy không quá đáng yêu nhưng cũng có thể chấp nhận được, không tồi không tồi.”
Yến Vô Quá đánh giá cậu từ trên xuống dưới, đối với những thứ nhìn thấy cũng coi như vừa lòng.
“Nhìn khí sắc của ngươi, chắc hẳn Cửu Dương Chân Công của ngươi còn chưa luyện được đến tầng mười hai, ngồi xuống đi, hiện giờ ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.”
Khuyết Thủy bất động.
Thầm nghĩ kẻ này chẳng lẽ đã luyện thành Âm Tuyệt Công rồi? Cậu tỉ mỉ tiếp tục quan sát, phát hiện làn khí âm hàn quanh thân của gã dường như đã biến mất vô tung, chẳng trách vì sao cậu không phát hiện ra thân phận thật của gã ngay từ đầu.
Lưu Yến Cốc chủ Âm Tuyệt Công đã thành… Chuyện này đối với Đại hội võ lâm lần này mà nói đại biểu cho điều gì?
Yến Vô Quá thấy cậu vẫn giữ giữ nguyên tư thế cũ thì không tiếp tục miễn cưỡng cậu nữa, vẻ mặt bình thường tới cực điểm nói ra mục đích chuyến đi này của mình.
“Tối qua để Thường Tam truyền tin hẹn ngươi ra ngoài là muốn hỏi ngươi một chuyện, kết quả ngươi không hề tới tìm ta, lại để cho Trần Mặc làm khách nhập màn của ngươi (thân mật).” Yến Vô Quá bĩu môi, tựa hồ vô cùng không vui. “Ta tới hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng theo ta không?”
Khuyết Thủy tựa hồ hoài nghi ngay chính lỗ tai của mình. Tà ma này đang hỏi cái gì vậy chứ?
Yến Vô Quá độc đoán thành thói, có bao giờ thèm quản suy nghĩ trong lòng của cậu, luôn một mực theo ý mình, “Nếu ngươi nguyện ý, vậy từ nay về sau ngươi liền theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Chỉ cần ngươi hầu hạ ta trên giường cho tốt, ngươi muốn làm đại hiệp ta cũng sẽ không cấm ngươi, ngược lại ta thậm chí có thể ở phía sau duy trì phương diện tài vật cho ngươi. Cho dù ngươi muốn làm Minh chủ võ lâm, chỉ cần ngươi nghe lời hầu hạ ta vui vẻ, cho ngươi làm cũng không việc gì. Như thế nào?” Vẻ mặt của Yến Vô Quá giống như đang ban cho Khuyết Thủy một ân huệ cực lớn, gã cảm thấy bản thân đưa ra điều kiện như vậy, tiểu tử Viên gia vô năng hẳn nên quỳ trên mặt đất ba quỳ chín lạy cảm tạ sự cất nhắc của gã, mà không phải…
“Ngươi cười cái gì?”
Khuyết Thủy vô thanh cười lớn, cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới tà ma này sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với cậu.
Nghe xem, kẻ này đang nói cái gì kia chứ?!
Yến Vô Quá nhìn cậu cười, tận khi chờ cậu cười đủ gã mới lên tiếng: “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi muốn theo Trần Mặc có phải không?” Yến Vô Quá u ám cười quái dị, trong mắt nói không rõ là vẻ trào phúng hay thương xót.
“Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, Trần Mặc kia của ngươi tuyệt đối không tốt hơn ta! Ngươi muốn cùng y, chỉ e tương lai ngươi muốn khóc cũng khóc không ra!”
Khuyết Thủy chỉ cho rằng gã đang yêu ngôn hoặc chúng, ly gián quan hệ giữa cậu và Trần Mặc, căn bản không coi những lời gã nói là gì!
Đợi một chút, thấy Khuyết Thủy chỉ cười lạnh, Yến Vô Quá tỏ vẻ không để tâm phất ống tay áo đứng dậy.
“Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm rồi, ta cũng không tiếp tục nhiều lời nữa. Vốn có điểm đáng tiếc thân thể của ngươi, nửa năm trở lại đây cũng khiến ta nghĩ tới không ít lần, chẳng qua ngươi đã tự mình lựa chọn bước trên tuyệt lộ, ta cũng không nhất thiết phải phí sức níu kéo ngươi không buông. Ngoài ra, ngươi đừng cho rằng chính mình được an toàn, ta muốn trêu đùa ngươi, lúc nào cũng có thể! Tuyệt đối sẽ không có kẻ nào che chở cho ngươi! Nghe đây, sau này ta muốn ngươi, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi, tới lúc đó ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, miễn cho da thịt chịu khổ!”
“Ngươi cho ta là cái gì?! Coi đây là chỗ nào?! Muốn tới liền tới, muốn đi liền đi? Không dễ như vậy đâu!” Khuyết Thủy đã chẳng thể khắc chế nổi lửa giận nữa.
“Ta cho ngươi là cái gì?” Yến Vô Quá giễu cợt, trong mắt lộ vẻ khinh thường, “Ta vốn muốn để ngươi làm thị sủng của ta, ngươi lại kĩ nữ không muốn để mọi việc đều thuận lợi. Một khi đã như vậy, ta còn cần khách khí gì với ngươi!”
“Ngươi!” Không thể nhịn được nữa, Khuyết Thủy vận công lực toàn thân, nâng tay lên liền ra sát chiêu! Nhìn dáng vẻ liều lĩnh của cậu đúng là liều mạng xông bừa! Hôm nay dù như thế nào cậu cũng sẽ không lưu kẻ này lại, không phải vì chính bản thân cậu cũng là vì võ lâm trước mắt!
“Ta nói sai rồi, ngươi tuy chưa luyện Cửu Dương tới tầng thứ mười hai, nhưng công lực so với lần trước thì tinh thuần hơn không ít, xem ra ngươi ngược lại đã tốn không ít công sức.”
Yến Vô Quá ngoài miệng ung dung nói chuyện, trên tay ứng phó lại không hề dễ dàng.
Tuy công lực của gã đã vượt qua Khuyết Thủy hiện tại, nhưng một gã không muốn kinh động đám người trong Võ lâm minh quá sớm, hai gã không muốn làm bị thương tính mạng của Khuyết Thủy, dưới đấu pháp liều mạng của Khuyết Thủy, gã nhất thời không có cách nào thoát thân.
Cảm giác quen thuộc từ xa truyền tới, Yến Vô Quá khẽ cười một tiếng: “Trần Mặc ca ca của ngươi tới rồi.”
Thừa dịp Khuyết Thủy phân tâm, Yến Vô Quá tung hư chiêu vọt người đi mất.
Trước khi đi còn lưu lại một câu: Cẩn thận Trần Mặc.
Trần Mặc tiến vào cửa viện, Khuyết Thủy vốn muốn truy kích, lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Mặc thì thoáng dừng bước.
Vẻ mặt của Trần Mặc tương đối khó xem! Nhưng đó giống như chỉ là trong nháy mắt, tới khi Khuyết Thủy đi tới trước mặt Trần Mặc, cậu phát hiện y đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh đạm mạc như bình thường.
“Đệ đang đấu với ai?”
Dừng một chút, Khuyết Thủy trả lời: “Yến Vô Quá giả.”
“Hửm? Gã tới tìm đệ làm gì?”Trần Mặc tận lực khiến cho giọng nói của mình thản nhiên như thường.
Mặt của Khuyết Thủy đỏ bừng, cậu cũng chẳng thể nói với Trần Mặc, tà ma kia tới là vì muốn cậu làm thị sủng cho gã, nhưng cậu lại không muốn lừa gạt y, trong lúc do dự cậu không nhìn thấy trong mắt Trần Mặc nháy mắt dâng trào nộ ý sau đó bị che lấp.
“Gã… Gã tới thị uy.”
Viện cái cớ thôi nát như vậy thế mà Trần Mặc dĩ nhiên lại tiếp nhận, không hề hỏi nhiều, Trần Mặc lập tức chuyển rời trọng tâm câu chuyện.
“Sau này đệ cố gắng đừng đơn độc ở một mình, tà ma kia chắc hẳn còn tình toán khiến đệ thành lô luyện công cho gã, nếu…”
“Trần Mặc, kẻ kia tựa hồ đã luyện thành Âm Tuyệt Công rồi.”
Ánh mắt của Trần Mặc chợt lóe, cúi đầu, một lát sau y mới ngẩng đầu lên nói với Khuyết Thủy: “Việc này trước khi có khẳng định chính xác đừng nên nói với người khác, nhất là phụ thân của đệ. Chuyện đám người Lưu Yến Cốc giữa ban ngày xuất hiện tại Vương gia đã khiến ông buồn phiền nhiều, nếu lại để ông biết…”
“Đệ biết.”
Khuyết Thủy hiểu rõ gật đầu.
Khẽ thở ra một hơi, Trần Mặc thả lỏng nói: “Đi đi, phụ thân đệ tìm đệ.”
***
Tối đó, mười lăm tháng bảy, trăng treo giữa trời, trong thành Kinh Châu.
Nơi nội viện Chu Chỉ Viên cỏ dại mọc thành bụi xuất hiện hai bóng đen.
“Vì sao không hành sự theo kế hoạch?” Bóng đen bên trái hỏi.
Bóng đen bên phải phát ra tiếng cười giễu cợt, “Là ngươi không tuân theo kế hoạch hay là ta không tuân theo kế hoạch? Là kẻ nào mạo hiểm có thể bị lão tặc phát hiện chạy tới ngủ chung với nhi tử của lão? Như thế nào? Tư vị của y?”
Bóng đen bên trái né tránh không trả lời, “Bởi vì ngươi xuất hiện trước thời hạn, lão tặc và đám người liên can đã có phòng bị, điều này đối với hành động của chúng ta bất lợi.”
“Có chỗ hại ắt có chỗ lợi, bọn chúng càng chặt chẽ cũng càng dễ dàng lộ ra sơ hở. Huống chi, ta không náo loạn một chút, sao có thể thể hiện tầm quan trọng của ta?”
“…Ngươi đang giận ta?”
“Tức giận? Hừ! Đại ca, ta sao có thể giận dữ với ngươi? Ta chỉ hy vọng đại ca đừng quên lúc trước đã đáp ứng điều gì!”
Thời gian hắc ảnh bên trái trầm mặc càng dài, thật lâu, thật lâu sau mới thở dài: “Thân thể Viên Khuyết Thủy này khiến ngươi nhớ mãi không quên tới như vậy? Bên cạnh ngươi mỹ nhân dạng nào chẳng có?”
“Không biết.” Hắc ảnh bên trái thẳng thắn đáp, “Tiểu tử kia rốt cuộc có gì tốt ta cũng không biết, nhưng ta chính là muốn y.”
“Cho dù là hiện tại?”
“Cho dù là hiện tại.”
Hắc ảnh bên trái cúi đầu không nói.
“Vô Úy, ngươi chưa từng ngủ với y đúng không?” Ngữ khí khoái trá khẳng định, “Một khi đã như vậy, ngươi sao không thẳng thắn một chút? Chờ sau khi tiểu tử đó không còn giá trị lợi dụng nữa ta sẽ đem y cho ngươi, ta tự nhiên sẽ dạy dỗ y tới mức ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không để y phá hỏng đại sự của ta và ngươi.”
Vô Úy đang do dự, “Y…”
“Y sẽ không có thành tựu lớn, ngươi ở bên cạnh y bao năm như vậy chẳng lẽ còn không biết?”
“Trong kế hoạch hậu nhân của Viên gia một kẻ cũng không thể lưu.” Lời này Vô Úy dùng hết sức nói ra.
“Đại ca, kế hoạch không thể thay đổi, chỉ là chúng ta sẽ chỉnh sửa kế hoạch một chút, Viên Khuyết Thủy chẳng những có thể lưu lại, mà còn có rất nhiều lợi ích.”
Nghe hết kế hoạch của em trai song sinh, Vô Úy tỉ mỉ suy xét.
Qua thật lâu sau, Vô Úy khẽ than.
“Đứa trẻ đó, tương lai ngươi dự định đối xử với y thế nào?”
Vô Quá cổ quái bật cười, “Ngươi hy vọng ta sẽ đối xử với y như thế nào?”
Vô Úy nhíu mi, lộ vẻ phiền muộn, “Y là nam tử, ngươi không thể thú y làm thê. Ngươi hiện tại thèm muốn thân thể của y chẳng qua nhiều nhất duy trì được vài năm, tới khi tuổi của y lớn rồi, ta nghĩ ngươi sẽ không còn hứng thú với y. Lưu y lại luôn là hậu hoạn…”
“Ha ha,” Vô Quá cười khẽ, “Đại ca, ta còn cho rằng ngươi đối với y so với ta đối với y hữu tình hơn, thấy ngươi đối với y tựa hồ cũng có chút ý tứ, không nghĩ tới a không nghĩ tới! Nếu để cho tiểu tử kia biết… Ha ha!”
Sắc mặt Vô Úy không vui, ngẩng đầu thử nhìn sắc trời, lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào, khi ngươi vẫn là cốc chủ Lưu Yến Cốc ngươi muốn đối xử với đứa trẻ đó như thế nào đều được, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng một khi đã sa vào, nên như thế nào thì như thế, ta không cho phép ngươi lạc lối! Ta đi đây, ngày mai ngươi cũng nên lộ diện rồi.”
Vô Quá nhìn theo anh trai mình rời khỏi, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt.
Anh trai thân yêu của ta, ngươi đã quên chúng ta là huynh đệ song sinh sao? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì à?
Nhân ảnh biến mất, trong Chu Chỉ Viên yên tĩnh như lúc ban đầu, không một ai biết nơi đây có người gặp mặt, cũng không một ai biết, giữa cặp huynh đệ song sinh vốn đồng tâm nọ bởi vì một người ngoài mà xuất hiện vết rạn nứt cực nhỏ.
***
Xảy ra chuyện rồi! Trái ngược với Chu Chỉ Viên, sau khi màn đêm buông xuống Vương gia vốn luôn yên bình đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, nhất là một cái sân nhỏ nào đó gần đầu tây nổi lên tiếng ồn ào.
Đại đa số nhân sĩ võ lâm tới tham gia Đại hội võ lâm dừng chân tại Vương gia đều bị đám tôi tớ Vương gia khách khí giữ lại trong phòng của mình, mặc dù muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng chỉ đành kiềm chế hiếu kì trong lòng đợi tới khi mặt trời mọc sáng mai.
Khách nhân có thể được mời tới Vương gia đều là kẻ thông minh, không có bất kì ai chủ động gây rối trong thời điểm mẫn cảm này.
Trong một tiểu viện bình thường nào đó ở đầu tây, sắc mặt của Viên Chính Tiếu rất khó coi, vẻ mặt của chủ nhân Vương gia Vương Vũ cũng chẳng hề an nhiên như trước, mà người đứng đầu các phái Võ lâm minh cũng chỉ nhìn cảnh tượng thê thảm trong viện lạc trầm mặc không lên tiếng.
Khuyết Thủy đứng ở phía sau phụ thân, bên cạnh là Trần Mặc được gọi tới cùng cậu.
Mười một nhân mạng được sắp xếp chỉnh tề trên một cái bàn đặt trong viện. Toàn gia tiêu cục Bảo Thái Thông Châu già trẻ lớn bé không thiếu một người!
Tâm Khuyết Thủy khó chịu, cúi đầu không muốn nhìn những gương mặt dữ tợn kia, người trẻ nhất trong đó xem ra còn chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi.
Lưu Yến Cốc vì sao phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ, tới cả phụ nữ và trẻ em cũng không tha? Là Tà Quỷ đó hạ thủ sao? Có phải gã còn đang ở trong Vương gia? Nếu cậu cẩn thận báo cho phụ thân biết người tới là ai…
Mà trừ mười một cái đầu người này ra, nô bộc của Vương gia tựa hồ cũng thiếu đi một người —– Thường Tam.
Dưới phỏng đoán của Khuyết Thủy, hết thảy ngờ vực đều tập trung trên người Thường Tam biến mất, sau khi bàn bạc, Viên Chính Tiếu một bên thỉnh Vương gia cùng Minh chủ võ lâm lưu ý tung tích của Thường Tam, một bên bận rộn giúp đỡ hạ táng toàn gia tiêu cục Bảo Thái.
Nhiệm vụ truy bắt hung thủ đương nhiên sẽ rơi xuống người Minh chủ võ lâm, bôn ba suốt đêm, Viên Chính Tiếu một đêm không ngủ.
Nhìn phụ thân bận rộn, Khuyết Thủy hận chính mình vô năng không thể trợ giúp, trải qua vài lần do dự cậu vẫn không dám nói ra chuyện bản thân chịu nhục.
Cậu không muốn khiến phụ thân càng thêm thất vọng về cậu!
Ngày kế, tin tức toàn gia tiêu cục Bảo Thái dưới sự bảo vệ của Võ lâm minh vẫn như trước toàn gia bị sát hại như lửa cháy trên đồng cỏ lan truyền khắp thành Kinh Châu, điều này cũng khiến giang hồ vốn đã xao động bất an nay càng thêm hỗn loạn và khủng hoảng.
Khuyết Thủy không dám chợp mắt, vì để bù đắp phần ân hận nọ, đền bù sai lầm của bản thân, quên đi những đầu người dữ tợn kia, cậu tới Chu Chỉ Viên tìm kiếm tung tích của Lưu Yến Cốc, tròn một ngày.
Mà tựa hồ như có kẻ đang cố tình đả kích người trẻ tuổi muốn phấn chấn tạo ra thành tựu này, tối ngày mười sáu tháng bảy, môn chủ phái Thanh Thành một đêm không về, tảng sáng ngày kế được phát hiện chết trong một quán ám xướng (gần giống kĩ viện, ám xướng là kĩ nữ giang hồ).
Khi chết toàn thân trần trụi, hơn nữa rõ ràng có dấu vết giao cấu.
Võ lâm minh tiến hành điều tra, một ông lão của quán ám xướng làm chứng: Đạo sĩ này tối hôm đó quả thực có gọi một ám xướng, nhưng hiện giờ nữ nhân làm trong quán ám xướng mười năm nay sớm đã tuổi cao xuống sắc cũng không thấy đâu.
Phái Thanh Thành vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng, không chịu thừa nhận môn chủ đi phiêu xướng, hơn nữa còn là loại ám xướng đê tiện rẻ mạt nhất, cả đám đều nhất mực chắc chắn môn chủ bị kẻ gian hãm hại mà chết.
Nhưng ngay khi Võ lâm minh khó có được đồng tâm hiệp lực muốn che giấu sự việc bê bối này, trong thành Kinh Châu đột nhiên tuôn ra lời đồn môn chủ phái Thanh Thành Ninh Hư có sở thích hành hạ nữ nhân.
Bởi vì sợ bị người ta phát hiện, nên chuyên đi phiêu loại ám xướng thấp hèn rẻ mạt nhất.
Lời đồn hư hư thực thực càng truyền càng thái quá, người của phái Thanh Thành ban đầu còn tranh luận với kẻ khác cố gắng bảo vệ mặt mũi của chưởng môn, tới cuối cùng cả đám kẻ nào kẻ nấy tránh trong Vương gia, không dám xuất đầu lộ diện.
Đây cũng là lần đầu tiên Khuyết Thủy hiểu được cái gọi là miệng lưỡi người đời! Đại hội võ lâm còn chưa bắt đầu đã xuất hiện điềm xấu.
Trừ mười người của Võ lâm minh gặp gỡ đêm đó thì không một người nào biết toàn gia tiêu cục Bảo Thái đã tới Kinh Châu, hơn nữa còn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó trong Vương gia.
Mà chỉ có hai người biết rõ ràng nơi ẩn náu của tiêu cục Bảo Thái, Minh chủ võ lâm Viên Chính Tiếu, chủ nhân Vương gia Vương Vũ.
Khuyết Thủy không hề đem chuyện nhận được hạc giấy nói cho bất kì người nào, kể cả Trần Mặc, người luôn như hình với bóng với cậu.
Đêm dần khuya, thanh ngữ nơi Vương gia rộng lớn dần không còn, trở nên yên tĩnh.
Cốc cốc cốc, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Ai?” Khuyết Thủy thu khí cất tiếng hỏi.
Yên lặng một chút, ngoài cửa có người khẽ nói: “Là ta.”
Khuyết Thủy mỉm cười, thả lỏng toàn thân nói: “Cửa sổ không đóng, tiến vào đi.”
Rèm cửa bị người khác từ ngoài vén lên, có người nhảy cửa sổ tiến vào phòng —– Là Trần Mặc.
“Có chuyện sao?” Khuyết Thủy giũ chiếc chăn mỏng phía sau người, tùy tiện hỏi.
Trần Mặc phẩy tay đóng cửa sổ, tự nhiên như đang ở trong phòng của mình đi tới bên giường, nghiêng người ngồi xuống bên mép.
“Không có việc gì, chỉ là tới xem đệ.”
Trần Mặc nhịn không được vươn tay vuốt ve bên má của cậu.
“Đệ thì có gì đáng xem?” Khuyết Thủy bật cười, nửa nằm nửa ngồi, thời tiết nóng, chăn mỏng trên giường chỉ đắp tới ngang bụng cậu.
Nam nhân nhìn cậu không trả lời, bàn tay to đầy vết chai vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu.
Ngọn đèn dầu ở đầu giường ánh vào trong mắt của Trần Mặc, ánh mắt mờ ám không thể nói rõ khiến Khuyết Thủy dần cúi đầu, khuôn mặt không biết vì cớ gì mà ngày càng nóng bừng bừng.
Tựa hồ đã qua rất lâu rồi, đột nhiên nghe thấy Trần Mặc phát ra tiếng giống như tiếng thở dài: “Mặt sao lại đỏ thành như vậy… Cũng có thể sánh với cái mông khỉ rồi.”
“Trần Mặc!” Khuyết Thủy đại quẫn, tâm nghĩ nếu không phải là vì động tác mờ ám của huynh, đệ làm sao sẽ…
“Chuyện gì?” Giọng nói của Trần Mặc tựa hồ càng thêm khàn, tiếng nói trầm khàn vang lên bên tai.
“Huynh, huynh…” Khuyết Thủy bắt đầu lắp bắp.
“Ta cái gì?” Trần Mặc khẽ cười bên tai cậu, trong tiếng cười tựa hồ mang theo chút đùa giỡn.
“Huynh…” Muốn làm cái gì? Thân thể của nam nhân gần như toàn bộ đều áp lên trên người cậu, khuôn mặt tựa sát vào bên tai cậu, một cánh tay còn nắm cả bả vai của cậu.
Kiểu thân mật cổ quái này khiến tay chân Khuyết Thủy luống cuống, không hiểu nổi đây rốt cuộc là vui đùa, hay là phương thức đặc biệt Trần Mặc dùng để biểu đạt sự thân thiết.
“Khuyết Thủy.”
“Ừm?” Khuyết Thủy ngẩng mặt.
Trước mắt tối sầm, có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua trên môi Khuyết Thủy.
“…Có ghét không?”
“Cái gì?” Khuyết Thủy thuận miệng hỏi lại, cậu còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, môi lại có thứ gì đó chạm vào.
Lần này không hề hời hợt như trước, bờ môi ấm áp day, mân, hàm chứa… Đầu của Khuyết Thủy bị ôm lấy, cằm được nâng lên, môi bị thô lỗ tách mở, bị ép phải tiếp nhận Trần Mặc hàm chứa, trêu đùa, liếm, hấp.
Cậu theo bản năng muốn mím chặt môi lại, môi dưới lại bị cắn xuống.
Đầu lưỡi bị đối phương quấn lấy tiến vào trong miệng, vừa mới trốn được về, lại bị đầu lưỡi của đối phương đảo tới quét qua niêm mạc mẫn cảm ở hàm trên, cảm giác tê dại thoáng cái truyền tới sau ót.
Khuyết Thủy choáng váng rồi.
Bàn tay đặt ở trên vai Trần Mặc muốn đẩy y ra, lại bị cậu chuyển thành ôm y vào trong ngực.
Đây… Chính là hôn? Mình đang cùng Trần Mặc hôn môi? Ở một nơi nào đó trong cái đầu đang mơ màng của cậu không ngừng xoay chuyển suy nghĩ này.
“Khuyết Thủy…” Từng chút từng chút, từng lần từng lần, Trần Mặc không ngừng gọi tên cậu, không để cho cậu bất kì cơ hội giãy giụa nào.
Là hoảng sợ hay sợ hãi về mặt sinh lý? Khuyết Thủy mở to mắt không hề kháng cự, không chút nhúc nhích tùy ý y tác cầu.
“Ghét sao?” Nam nhân rốt cuộc buông môi cậu, choàng tay ôm lấy cậu, thật chặt.
Trong ánh mắt nam nhân nhìn cậu có lo lắng, cũng có không muốn, nhưng càng nhiều hơn là dục vọng trắng trợn không thể che giấu.
Ầm một tiếng, Khuyết Thủy bùng nổ!
Khuôn mặt đỏ bừng như tích máu.
Trời ạ! Vừa rồi… Vừa rồi!
“Khuyết Thủy…” Ngón tay thon dài của Trần Mặc xoa lên cánh môi của Khuyết Thủy.
Nơi đó bởi vì sự khinh cuồng của y mà rướm tơ huyết.
Thật muốn liếm đi tơ huyết đỏ tươi kia, rồi lại lo lắng làm vậy có thể khiến thiếu niên chán ghét không.
Lí trí cùng dục vọng, hai bên không ngừng đấu tranh, tâm của Trần Mặc dần nghiêng về phía lí trí.
Y nào thể tùy hứng giống như cái tên thích làm bậy kia được.
Muốn cậu, sau này còn rất nhiều cơ hồi, hà tất vội vã nhất thời tại đây? Cứ dần dần, không cần vội vàng, nghìn vạn không nên bởi vì lòng tham nhất thời mà hủy đi đại kế đã sắp xếp.
“Xin lỗi…” Trần Mặc chậm rãi ngồi thẳng người dậy, cười khổ.
“Ta nhất định là điên rồi… Thế nhưng càng ngày càng không thể khắc chế chính mình. Khuyết Thủy, đệ tức giận thì cứ đánh ta một trận, chỉ cần đệ… Đừng xem thường ta.”
Áy náy, hối hận hiện lên rõ ràng trong mắt của Trần Mặc.
Ngẩng đầu vừa chạm tới ánh mắt khổ sở vạn phần của đối phương, ma xui quỷ khiến trong lúc ngây người, Khuyết Thủy đã ngồi dậy, hai tay mở ra ôm lấy thân thể nóng bỏng kia.
Trong mắt của Trần Mặc lóe lên chút kinh ngạc, dần dần, kinh ngạc hóa thành cảm động nhàn nhạt…
***
Hôm sau.
Tâm trạng của Trần Mặc rất tốt, tuy tối hôm qua không có tiếp tục làm, nhưng y đã có thể chắc chắn, độ quyến luyến của thiếu niên đối với y đã tới mức độ cậu sẽ không cự tuyệt y.
Nếu không phải đứa trẻ đó còn có ám ảnh cực lớn đối với chuyện phòng sự, nếu không phải bởi cảm thấy đứa trẻ đó run rẩy trong ngực y, có lẽ… Xem ra lý trí của mình cũng không phải kiên cố như thế.
Bất đắc dĩ mỉm cười, Trần Mặc ngẩng đầu liền nhìn thấy người hầu của Vương gia Thường Tam mặt không đổi sắc đứng thẳng trước mặt y.
Trần Mặc tâm trạng rất tốt cũng không chú ý tới thái độ lạnh lùng của người hầu nọ, một bên suy nghĩ ý đồ của Viên Chính Tiếu mới sáng sớm đã sai người gọi y gặp riêng, một bên lo lắng sắp đặt nước đi của con cờ sau này, miệng không ngừng mỉm cười.
Đột nhiên Trần Mặc dừng bước, nhưng chỉ là một bước, sau đó y lại tiếp tục đi về phía trước.
Khuyết Thủy sau khi làm hết tảo khóa (bài tập buổi sáng) ra khỏi cửa phòng đã là nửa canh giờ sau.
Trong viện, Thường Tam đang đứng ở bên cạnh giếng.
“Chào.” Khuyết Thủy mỉm cười chào hỏi.
Thường Tam ngẩng đầu chòng chọc nhìn cậu.
Cánh tay đang vẫy của Khuyết Thủy chợt ngừng lại, một loại cảm giác kì quái chạy thẳng vào tim.
“Trần Mặc tối qua vào phòng của ngươi làm cái gì?” Giọng nói trầm thấp u ám đột nhiên vang lên từ phía sau lưng Khuyết Thủy.
Cái gì?! Khuyết Thủy ngẩng mạnh đầu.
Cậu ngay cả khi người khác tiến đến sau lưng cũng không biết.
Thường Tam tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó, ánh mắt híp lại.
“Thật không biết xấu hổ, chẳng qua chỉ xa cách có vài tháng ngươi đã muốn nam nhân tới mức độ này! Y tối hôm qua có phải là đã thao ngươi đến tiêu hồn rồi? Ta chẳng phải đã bảo ngươi tới thành Bắc sao, vì sao không đi? Sợ ta không đút cho ngươi ăn no có phải không!”
“Yến Vô Quá!” Khuyết Thủy sởn tóc gáy, gằn từng chữ.
Thoáng chốc, sợ hãi cùng thống hận đồng thời xuyên thẳng vào tim.
“Có phải y so với ta còn tuyệt hơn? Ngươi có phải mấy tháng nay đều phiên vân phúc vũ (mây mưa) với y không? Hừ, sớm biết vậy chúng ta…” Càng nhìn vết thương trên khóe miệng kia gã càng không vừa mắt, phóng đãng thế nào sao gã có thể không nhìn ra, đôi môi còn chưa hết sưng đỏ kia rõ ràng là dáng vẻ bị khẳng cắn quá độ! “Ngươi còn mang cái dáng vẻ dâm đãng này chạy ra ngoài? Ngươi không sợ mặt mũi của lão già hỗn trướng kia bị ngươi làm cho mất hết? Ta còn sợ người khác nói ta không quản tốt của mình…”
“Im ngay!” Hít sâu một hơi, dục vọng báo thù cường liệt muốn nhanh chóng giết chết đối phương, cậu miễn cưỡng áp chế ba phần sợ hãi đối với kẻ này, lùi về phía sau một bước, cân nhắc tới trách nhiệm của bản thân, chỉnh lại thần sắc, Khuyết Thủy nói: “Đại cốc chủ Lưu Yến Cốc, lá gan của ngươi thật không nhỏ! Dám một mình xâm nhập vào Vương gia, ngươi không sợ người khác nhận ra ngươi rồi hợp sức tiêu trừ? Thường Tam đâu? Hắn là thuộc hạ của ngươi? Khoảng thời gian này ngươi vẫn trốn ở đâu? Ngươi tới Kinh Châu có mục đích gì? Vương gia này còn che giấu bao nhiêu người của Lưu Yến Cốc? Ngươi hiện tại hiện thân trước mặt ta chả lẽ không sợ ta…”
“Ha, câu hỏi thật không ít.”
Yến Vô Quá lắc đầu, khóe miệng mơ hồ hiện vẻ tươi cười chế nhạo.
“Ta nếu sợ ngươi nói thì sẽ không xuất hiện ở đây. Đám người Võ lâm minh kia thì sao! Bọn họ trong mắt của ngươi là chúa cứu thế, nhưng trong mắt của ta ấy à…” Yến Vô Quá bĩu môi, “Là một đám rác rưởi mà thôi!”
“Ngươi!” Nghe thấy người cha chính mình vẫn luôn tôn trọng bị kẻ khác hình dung thành đám rác rưởi, Khuyết Thủy tức giận tới mức hận không thể một kiếm xuyên qua ác ma miệng đầy uế ngôn uế ngữ này.
“Được rồi, được rồi, ngươi còn muốn lùi đến chỗ nào nữa? Còn không bằng tới đây để ta nhìn thử Trần Mặc kia rốt cuộc đã dạy dỗ ngươi thành như thế nào rồi! Hậu huyệt kia chắc hẳn không có nam nhân thì không vui rồi nhỉ?” Keng! Lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ.
Không cần đấu võ mồm với tà ma này, dù sao bất kể nói như thế nào cũng đều là cậu chịu thiệt.
Giữ vững lí trí, tinh thần trấn định.
Nhìn Khuyết Thủy rút kiếm đối diện, Yến Vô Quá đột nhiên kì quái bật cười.
“Lại nói đây là lần đầu tiên ngươi dùng kiếm chỉ vào ta nhỉ? Đừng vội, đừng vội, ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”
Yến Vô Quá vẫy tay với cậu, bản thân tự ý ngồi xuống chiếc ghế đá được bày ở trong viện trước.
Quái vật hỉ nộ vô thường! Khuyết Thủy thầm mắng, không biết kẻ này đến tột cùng là đang tính toán chuyện gì.
Phụ thân và Trần Mặc lúc nào cũng có thể quay trở lại, chỉ cần cậu hô lên mọi người trong Võ lâm minh sẽ tức khắc tới nơi, gã chẳng lẽ không chút sợ hãi? Là gã tài cao lớn mật, hay là Lưu Yến Cốc sớm đã có sắp xếp?
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Với tư cách là nhi tử của Minh chủ võ lâm, Khuyết Thủy cắm kiếm xuống đất trầm giọng hỏi.
Yến Vô Quá đảo mắt liếc cậu một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trần Mặc không giúp ngươi trị khỏi họng?”
Nghĩ tà ma này lại cuồng vọng càn quấy, chung quy không đến mức giữa ban ngày ban mặt ở giữa Vương gia nơi các cao thủ võ lâm tụ hợp làm ra chuyện quá phận đối với mình, cậu ngược lại muốn xem thử, ma đầu đệ nhất võ lâm này xuất hiện trước mặt cậu là vì mục đích gì!
“Ừm, nửa năm không gặp ngươi lại cao hơn một chút, cũng càng cường tráng hơn chút rồi, làn da… Sao lại phơi nắng đen như vậy? Tuy không quá đáng yêu nhưng cũng có thể chấp nhận được, không tồi không tồi.”
Yến Vô Quá đánh giá cậu từ trên xuống dưới, đối với những thứ nhìn thấy cũng coi như vừa lòng.
“Nhìn khí sắc của ngươi, chắc hẳn Cửu Dương Chân Công của ngươi còn chưa luyện được đến tầng mười hai, ngồi xuống đi, hiện giờ ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.”
Khuyết Thủy bất động.
Thầm nghĩ kẻ này chẳng lẽ đã luyện thành Âm Tuyệt Công rồi? Cậu tỉ mỉ tiếp tục quan sát, phát hiện làn khí âm hàn quanh thân của gã dường như đã biến mất vô tung, chẳng trách vì sao cậu không phát hiện ra thân phận thật của gã ngay từ đầu.
Lưu Yến Cốc chủ Âm Tuyệt Công đã thành… Chuyện này đối với Đại hội võ lâm lần này mà nói đại biểu cho điều gì?
Yến Vô Quá thấy cậu vẫn giữ giữ nguyên tư thế cũ thì không tiếp tục miễn cưỡng cậu nữa, vẻ mặt bình thường tới cực điểm nói ra mục đích chuyến đi này của mình.
“Tối qua để Thường Tam truyền tin hẹn ngươi ra ngoài là muốn hỏi ngươi một chuyện, kết quả ngươi không hề tới tìm ta, lại để cho Trần Mặc làm khách nhập màn của ngươi (thân mật).” Yến Vô Quá bĩu môi, tựa hồ vô cùng không vui. “Ta tới hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng theo ta không?”
Khuyết Thủy tựa hồ hoài nghi ngay chính lỗ tai của mình. Tà ma này đang hỏi cái gì vậy chứ?
Yến Vô Quá độc đoán thành thói, có bao giờ thèm quản suy nghĩ trong lòng của cậu, luôn một mực theo ý mình, “Nếu ngươi nguyện ý, vậy từ nay về sau ngươi liền theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Chỉ cần ngươi hầu hạ ta trên giường cho tốt, ngươi muốn làm đại hiệp ta cũng sẽ không cấm ngươi, ngược lại ta thậm chí có thể ở phía sau duy trì phương diện tài vật cho ngươi. Cho dù ngươi muốn làm Minh chủ võ lâm, chỉ cần ngươi nghe lời hầu hạ ta vui vẻ, cho ngươi làm cũng không việc gì. Như thế nào?” Vẻ mặt của Yến Vô Quá giống như đang ban cho Khuyết Thủy một ân huệ cực lớn, gã cảm thấy bản thân đưa ra điều kiện như vậy, tiểu tử Viên gia vô năng hẳn nên quỳ trên mặt đất ba quỳ chín lạy cảm tạ sự cất nhắc của gã, mà không phải…
“Ngươi cười cái gì?”
Khuyết Thủy vô thanh cười lớn, cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới tà ma này sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với cậu.
Nghe xem, kẻ này đang nói cái gì kia chứ?!
Yến Vô Quá nhìn cậu cười, tận khi chờ cậu cười đủ gã mới lên tiếng: “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi muốn theo Trần Mặc có phải không?” Yến Vô Quá u ám cười quái dị, trong mắt nói không rõ là vẻ trào phúng hay thương xót.
“Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, Trần Mặc kia của ngươi tuyệt đối không tốt hơn ta! Ngươi muốn cùng y, chỉ e tương lai ngươi muốn khóc cũng khóc không ra!”
Khuyết Thủy chỉ cho rằng gã đang yêu ngôn hoặc chúng, ly gián quan hệ giữa cậu và Trần Mặc, căn bản không coi những lời gã nói là gì!
Đợi một chút, thấy Khuyết Thủy chỉ cười lạnh, Yến Vô Quá tỏ vẻ không để tâm phất ống tay áo đứng dậy.
“Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm rồi, ta cũng không tiếp tục nhiều lời nữa. Vốn có điểm đáng tiếc thân thể của ngươi, nửa năm trở lại đây cũng khiến ta nghĩ tới không ít lần, chẳng qua ngươi đã tự mình lựa chọn bước trên tuyệt lộ, ta cũng không nhất thiết phải phí sức níu kéo ngươi không buông. Ngoài ra, ngươi đừng cho rằng chính mình được an toàn, ta muốn trêu đùa ngươi, lúc nào cũng có thể! Tuyệt đối sẽ không có kẻ nào che chở cho ngươi! Nghe đây, sau này ta muốn ngươi, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi, tới lúc đó ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, miễn cho da thịt chịu khổ!”
“Ngươi cho ta là cái gì?! Coi đây là chỗ nào?! Muốn tới liền tới, muốn đi liền đi? Không dễ như vậy đâu!” Khuyết Thủy đã chẳng thể khắc chế nổi lửa giận nữa.
“Ta cho ngươi là cái gì?” Yến Vô Quá giễu cợt, trong mắt lộ vẻ khinh thường, “Ta vốn muốn để ngươi làm thị sủng của ta, ngươi lại kĩ nữ không muốn để mọi việc đều thuận lợi. Một khi đã như vậy, ta còn cần khách khí gì với ngươi!”
“Ngươi!” Không thể nhịn được nữa, Khuyết Thủy vận công lực toàn thân, nâng tay lên liền ra sát chiêu! Nhìn dáng vẻ liều lĩnh của cậu đúng là liều mạng xông bừa! Hôm nay dù như thế nào cậu cũng sẽ không lưu kẻ này lại, không phải vì chính bản thân cậu cũng là vì võ lâm trước mắt!
“Ta nói sai rồi, ngươi tuy chưa luyện Cửu Dương tới tầng thứ mười hai, nhưng công lực so với lần trước thì tinh thuần hơn không ít, xem ra ngươi ngược lại đã tốn không ít công sức.”
Yến Vô Quá ngoài miệng ung dung nói chuyện, trên tay ứng phó lại không hề dễ dàng.
Tuy công lực của gã đã vượt qua Khuyết Thủy hiện tại, nhưng một gã không muốn kinh động đám người trong Võ lâm minh quá sớm, hai gã không muốn làm bị thương tính mạng của Khuyết Thủy, dưới đấu pháp liều mạng của Khuyết Thủy, gã nhất thời không có cách nào thoát thân.
Cảm giác quen thuộc từ xa truyền tới, Yến Vô Quá khẽ cười một tiếng: “Trần Mặc ca ca của ngươi tới rồi.”
Thừa dịp Khuyết Thủy phân tâm, Yến Vô Quá tung hư chiêu vọt người đi mất.
Trước khi đi còn lưu lại một câu: Cẩn thận Trần Mặc.
Trần Mặc tiến vào cửa viện, Khuyết Thủy vốn muốn truy kích, lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Mặc thì thoáng dừng bước.
Vẻ mặt của Trần Mặc tương đối khó xem! Nhưng đó giống như chỉ là trong nháy mắt, tới khi Khuyết Thủy đi tới trước mặt Trần Mặc, cậu phát hiện y đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh đạm mạc như bình thường.
“Đệ đang đấu với ai?”
Dừng một chút, Khuyết Thủy trả lời: “Yến Vô Quá giả.”
“Hửm? Gã tới tìm đệ làm gì?”Trần Mặc tận lực khiến cho giọng nói của mình thản nhiên như thường.
Mặt của Khuyết Thủy đỏ bừng, cậu cũng chẳng thể nói với Trần Mặc, tà ma kia tới là vì muốn cậu làm thị sủng cho gã, nhưng cậu lại không muốn lừa gạt y, trong lúc do dự cậu không nhìn thấy trong mắt Trần Mặc nháy mắt dâng trào nộ ý sau đó bị che lấp.
“Gã… Gã tới thị uy.”
Viện cái cớ thôi nát như vậy thế mà Trần Mặc dĩ nhiên lại tiếp nhận, không hề hỏi nhiều, Trần Mặc lập tức chuyển rời trọng tâm câu chuyện.
“Sau này đệ cố gắng đừng đơn độc ở một mình, tà ma kia chắc hẳn còn tình toán khiến đệ thành lô luyện công cho gã, nếu…”
“Trần Mặc, kẻ kia tựa hồ đã luyện thành Âm Tuyệt Công rồi.”
Ánh mắt của Trần Mặc chợt lóe, cúi đầu, một lát sau y mới ngẩng đầu lên nói với Khuyết Thủy: “Việc này trước khi có khẳng định chính xác đừng nên nói với người khác, nhất là phụ thân của đệ. Chuyện đám người Lưu Yến Cốc giữa ban ngày xuất hiện tại Vương gia đã khiến ông buồn phiền nhiều, nếu lại để ông biết…”
“Đệ biết.”
Khuyết Thủy hiểu rõ gật đầu.
Khẽ thở ra một hơi, Trần Mặc thả lỏng nói: “Đi đi, phụ thân đệ tìm đệ.”
***
Tối đó, mười lăm tháng bảy, trăng treo giữa trời, trong thành Kinh Châu.
Nơi nội viện Chu Chỉ Viên cỏ dại mọc thành bụi xuất hiện hai bóng đen.
“Vì sao không hành sự theo kế hoạch?” Bóng đen bên trái hỏi.
Bóng đen bên phải phát ra tiếng cười giễu cợt, “Là ngươi không tuân theo kế hoạch hay là ta không tuân theo kế hoạch? Là kẻ nào mạo hiểm có thể bị lão tặc phát hiện chạy tới ngủ chung với nhi tử của lão? Như thế nào? Tư vị của y?”
Bóng đen bên trái né tránh không trả lời, “Bởi vì ngươi xuất hiện trước thời hạn, lão tặc và đám người liên can đã có phòng bị, điều này đối với hành động của chúng ta bất lợi.”
“Có chỗ hại ắt có chỗ lợi, bọn chúng càng chặt chẽ cũng càng dễ dàng lộ ra sơ hở. Huống chi, ta không náo loạn một chút, sao có thể thể hiện tầm quan trọng của ta?”
“…Ngươi đang giận ta?”
“Tức giận? Hừ! Đại ca, ta sao có thể giận dữ với ngươi? Ta chỉ hy vọng đại ca đừng quên lúc trước đã đáp ứng điều gì!”
Thời gian hắc ảnh bên trái trầm mặc càng dài, thật lâu, thật lâu sau mới thở dài: “Thân thể Viên Khuyết Thủy này khiến ngươi nhớ mãi không quên tới như vậy? Bên cạnh ngươi mỹ nhân dạng nào chẳng có?”
“Không biết.” Hắc ảnh bên trái thẳng thắn đáp, “Tiểu tử kia rốt cuộc có gì tốt ta cũng không biết, nhưng ta chính là muốn y.”
“Cho dù là hiện tại?”
“Cho dù là hiện tại.”
Hắc ảnh bên trái cúi đầu không nói.
“Vô Úy, ngươi chưa từng ngủ với y đúng không?” Ngữ khí khoái trá khẳng định, “Một khi đã như vậy, ngươi sao không thẳng thắn một chút? Chờ sau khi tiểu tử đó không còn giá trị lợi dụng nữa ta sẽ đem y cho ngươi, ta tự nhiên sẽ dạy dỗ y tới mức ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không để y phá hỏng đại sự của ta và ngươi.”
Vô Úy đang do dự, “Y…”
“Y sẽ không có thành tựu lớn, ngươi ở bên cạnh y bao năm như vậy chẳng lẽ còn không biết?”
“Trong kế hoạch hậu nhân của Viên gia một kẻ cũng không thể lưu.” Lời này Vô Úy dùng hết sức nói ra.
“Đại ca, kế hoạch không thể thay đổi, chỉ là chúng ta sẽ chỉnh sửa kế hoạch một chút, Viên Khuyết Thủy chẳng những có thể lưu lại, mà còn có rất nhiều lợi ích.”
Nghe hết kế hoạch của em trai song sinh, Vô Úy tỉ mỉ suy xét.
Qua thật lâu sau, Vô Úy khẽ than.
“Đứa trẻ đó, tương lai ngươi dự định đối xử với y thế nào?”
Vô Quá cổ quái bật cười, “Ngươi hy vọng ta sẽ đối xử với y như thế nào?”
Vô Úy nhíu mi, lộ vẻ phiền muộn, “Y là nam tử, ngươi không thể thú y làm thê. Ngươi hiện tại thèm muốn thân thể của y chẳng qua nhiều nhất duy trì được vài năm, tới khi tuổi của y lớn rồi, ta nghĩ ngươi sẽ không còn hứng thú với y. Lưu y lại luôn là hậu hoạn…”
“Ha ha,” Vô Quá cười khẽ, “Đại ca, ta còn cho rằng ngươi đối với y so với ta đối với y hữu tình hơn, thấy ngươi đối với y tựa hồ cũng có chút ý tứ, không nghĩ tới a không nghĩ tới! Nếu để cho tiểu tử kia biết… Ha ha!”
Sắc mặt Vô Úy không vui, ngẩng đầu thử nhìn sắc trời, lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào, khi ngươi vẫn là cốc chủ Lưu Yến Cốc ngươi muốn đối xử với đứa trẻ đó như thế nào đều được, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng một khi đã sa vào, nên như thế nào thì như thế, ta không cho phép ngươi lạc lối! Ta đi đây, ngày mai ngươi cũng nên lộ diện rồi.”
Vô Quá nhìn theo anh trai mình rời khỏi, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt.
Anh trai thân yêu của ta, ngươi đã quên chúng ta là huynh đệ song sinh sao? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì à?
Nhân ảnh biến mất, trong Chu Chỉ Viên yên tĩnh như lúc ban đầu, không một ai biết nơi đây có người gặp mặt, cũng không một ai biết, giữa cặp huynh đệ song sinh vốn đồng tâm nọ bởi vì một người ngoài mà xuất hiện vết rạn nứt cực nhỏ.
***
Xảy ra chuyện rồi! Trái ngược với Chu Chỉ Viên, sau khi màn đêm buông xuống Vương gia vốn luôn yên bình đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, nhất là một cái sân nhỏ nào đó gần đầu tây nổi lên tiếng ồn ào.
Đại đa số nhân sĩ võ lâm tới tham gia Đại hội võ lâm dừng chân tại Vương gia đều bị đám tôi tớ Vương gia khách khí giữ lại trong phòng của mình, mặc dù muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng chỉ đành kiềm chế hiếu kì trong lòng đợi tới khi mặt trời mọc sáng mai.
Khách nhân có thể được mời tới Vương gia đều là kẻ thông minh, không có bất kì ai chủ động gây rối trong thời điểm mẫn cảm này.
Trong một tiểu viện bình thường nào đó ở đầu tây, sắc mặt của Viên Chính Tiếu rất khó coi, vẻ mặt của chủ nhân Vương gia Vương Vũ cũng chẳng hề an nhiên như trước, mà người đứng đầu các phái Võ lâm minh cũng chỉ nhìn cảnh tượng thê thảm trong viện lạc trầm mặc không lên tiếng.
Khuyết Thủy đứng ở phía sau phụ thân, bên cạnh là Trần Mặc được gọi tới cùng cậu.
Mười một nhân mạng được sắp xếp chỉnh tề trên một cái bàn đặt trong viện. Toàn gia tiêu cục Bảo Thái Thông Châu già trẻ lớn bé không thiếu một người!
Tâm Khuyết Thủy khó chịu, cúi đầu không muốn nhìn những gương mặt dữ tợn kia, người trẻ nhất trong đó xem ra còn chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi.
Lưu Yến Cốc vì sao phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ, tới cả phụ nữ và trẻ em cũng không tha? Là Tà Quỷ đó hạ thủ sao? Có phải gã còn đang ở trong Vương gia? Nếu cậu cẩn thận báo cho phụ thân biết người tới là ai…
Mà trừ mười một cái đầu người này ra, nô bộc của Vương gia tựa hồ cũng thiếu đi một người —– Thường Tam.
Dưới phỏng đoán của Khuyết Thủy, hết thảy ngờ vực đều tập trung trên người Thường Tam biến mất, sau khi bàn bạc, Viên Chính Tiếu một bên thỉnh Vương gia cùng Minh chủ võ lâm lưu ý tung tích của Thường Tam, một bên bận rộn giúp đỡ hạ táng toàn gia tiêu cục Bảo Thái.
Nhiệm vụ truy bắt hung thủ đương nhiên sẽ rơi xuống người Minh chủ võ lâm, bôn ba suốt đêm, Viên Chính Tiếu một đêm không ngủ.
Nhìn phụ thân bận rộn, Khuyết Thủy hận chính mình vô năng không thể trợ giúp, trải qua vài lần do dự cậu vẫn không dám nói ra chuyện bản thân chịu nhục.
Cậu không muốn khiến phụ thân càng thêm thất vọng về cậu!
Ngày kế, tin tức toàn gia tiêu cục Bảo Thái dưới sự bảo vệ của Võ lâm minh vẫn như trước toàn gia bị sát hại như lửa cháy trên đồng cỏ lan truyền khắp thành Kinh Châu, điều này cũng khiến giang hồ vốn đã xao động bất an nay càng thêm hỗn loạn và khủng hoảng.
Khuyết Thủy không dám chợp mắt, vì để bù đắp phần ân hận nọ, đền bù sai lầm của bản thân, quên đi những đầu người dữ tợn kia, cậu tới Chu Chỉ Viên tìm kiếm tung tích của Lưu Yến Cốc, tròn một ngày.
Mà tựa hồ như có kẻ đang cố tình đả kích người trẻ tuổi muốn phấn chấn tạo ra thành tựu này, tối ngày mười sáu tháng bảy, môn chủ phái Thanh Thành một đêm không về, tảng sáng ngày kế được phát hiện chết trong một quán ám xướng (gần giống kĩ viện, ám xướng là kĩ nữ giang hồ).
Khi chết toàn thân trần trụi, hơn nữa rõ ràng có dấu vết giao cấu.
Võ lâm minh tiến hành điều tra, một ông lão của quán ám xướng làm chứng: Đạo sĩ này tối hôm đó quả thực có gọi một ám xướng, nhưng hiện giờ nữ nhân làm trong quán ám xướng mười năm nay sớm đã tuổi cao xuống sắc cũng không thấy đâu.
Phái Thanh Thành vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng, không chịu thừa nhận môn chủ đi phiêu xướng, hơn nữa còn là loại ám xướng đê tiện rẻ mạt nhất, cả đám đều nhất mực chắc chắn môn chủ bị kẻ gian hãm hại mà chết.
Nhưng ngay khi Võ lâm minh khó có được đồng tâm hiệp lực muốn che giấu sự việc bê bối này, trong thành Kinh Châu đột nhiên tuôn ra lời đồn môn chủ phái Thanh Thành Ninh Hư có sở thích hành hạ nữ nhân.
Bởi vì sợ bị người ta phát hiện, nên chuyên đi phiêu loại ám xướng thấp hèn rẻ mạt nhất.
Lời đồn hư hư thực thực càng truyền càng thái quá, người của phái Thanh Thành ban đầu còn tranh luận với kẻ khác cố gắng bảo vệ mặt mũi của chưởng môn, tới cuối cùng cả đám kẻ nào kẻ nấy tránh trong Vương gia, không dám xuất đầu lộ diện.
Đây cũng là lần đầu tiên Khuyết Thủy hiểu được cái gọi là miệng lưỡi người đời! Đại hội võ lâm còn chưa bắt đầu đã xuất hiện điềm xấu.
Bình luận truyện