Chương 45
Không khí trong phòng bài rất náo nhiệt, mọi người chia làm ba bàn, đã bắt đầu chơi.
Điền Chính Quốc đứng ở cửa, Trương Luân gọi: “Anh Quốc, đến chơi nào.”
Điền Chính Quốc đi tới, ngồi vào vị trí trống cạnh Từ Khiên, nhận bài từ Trương Luân.
Từ Dịch và Đinh Mật lần lượt đi vào, Từ Dịch đến bàn Trương Luân, Đinh Mật bước tới sau lưng Đỗ Minh Vy. Đỗ Minh Vy kéo cô xuống, thì thầm bên tai cô: “Lúc nãy sao đi sớm thế, không nói chuyện với Điền Chính Quốc à?”
“Nói rồi.”
“Nói gì?”
“Anh ấy hỏi tao đã đến Bắc Kinh phải không, đến làm gì.”
Đinh Mật nhớ lại, Đỗ Minh Vy từng nói với cô, trước kia Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh đang phát triển mạnh mẽ ở Bắc Kinh, song đầu năm ngoái Điền Chính Quốc đột nhiên muốn quay về Giang Châu, bởi vì chuyện này mà Từ Khiên còn định tách ra, may mà sau này Đỗ Minh Vy cũng về Giang Châu, bấy giờ Từ Khiên mới đồng ý chuyển công ty về.
“Chỉ thế thôi?” Đỗ Minh Vy hơi thất vọng.
Đinh Mật cúi đầu nhớ đến lời Khương Khả Du nói. Ngày ấy người đòi chia tay là cô, bây giờ lại quấy rầy Điền Chính Quốc, đúng là không nên. Cô nhìn Đỗ Minh Vy, cười xòa: “Thôi quên đi, Minh Vy.”
Đỗ Minh Vy ngẩn người, nhìn cô: “Mày chắc chắn?”
Cô không chắc chắn.
Không phải ai cũng cần người quay đầu lại. Khi ấy hai người chia tay làm Điền Chính Quốc trở thành trò cười, nếu anh còn quay đầu chịu đón nhận cô, chắc lại có không ít người đợi xem kịch?
Đinh Mật mím chặt môi, gật đầu: “Thôi.”
“Mày xác định muốn nhường Điền Chính Quốc cho Khương Khả Du?”
Đỗ Minh Vy nhìn qua, Khương Khả Du không biết tới từ khi nào, đi thẳng đến chỗ Điền Chính Quốc, ngồi xuống cạnh anh.
Đinh Mật liếc nhìn, chạm phải ánh mắt của Điền Chính Quốc, cô vội cúi đầu: “Bây giờ Điền Chính Quốc cũng không phải của tao, nếu anh ấy thích, tao đâu làm gì được.”
Đỗ Minh Vy chỉ hận rèn sắt không thành thép, vỗ đầu cô: “Mày đợi mà hối hận đi.”
“Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy?” Thẩm Giai vỗ vai Đinh Mật.
Đinh Mật cười: “Không có gì, đang đoán xem cậu với lớp phó định đi trăng mật ở đâu.”
Thẩm Giai cười: “Đi Đại Lý.”
Có người hỏi: “Không ra nước ngoài sao?”
Trương Luân ngồi bên bàn kia nói to: “Ra nước ngoài làm gì, non sông nước ta to đẹp thế này còn chưa ngắm hết đâu.”
Thẩm Giai phụ họa: “Đúng vậy.”
“Phu xướng phụ tùy ghê, lớp trưởng.”
“Ừ đấy, phục chưa?”
“Phục, đương nhiên phục, từ cấp Ba hai người đã thế này, bọn tôi quen từ lâu rồi. Nhớ năm ấy lớp mình có ba…” Chàng trai chợt sực tỉnh, ngượng ngùng dừng lại. Suýt quên, Điền Chính Quốc và Đinh Mật cũng ở đây.
Nhớ ba đôi năm ấy, bây giờ có một đôi đã tu thành chính quả, Từ Khiên và Đỗ Minh Vy chắc cũng sắp sửa.
Còn Điền Chính Quốc và Đinh Mật đã sớm chia tay.
Từ Khiên vỗ vai anh chàng, đưa ly rượu tới: “Nói sai tự chịu phạt một ly.”
Chàng trai nhìn Điền Chính Quốc, nhấc ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Điền Chính Quốc không nói gì, nhìn Khương Khả Du bên cạnh, đột nhiên đứng dậy. Từ Khiên hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Hút điếu thuốc.”
Điền Chính Quốc đi thẳng không quay đầu.
Đến nửa đêm Điền Chính Quốc cũng không trở lại, mọi người lục tục giải tán, tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Đinh Mật ngủ đến hơn chín giờ sáng, mở weixin, nhóm chat vẫn kêu mãi không ngừng, có vài người từ bảy giờ đã xuất phát trở về Giang Châu.
Đỗ Minh Vy: Tao với Từ Khiên về trước rồi, mày ngồi xe Điền Chính Quốc đi.
Đinh Mật: …
Tối hôm qua Đỗ Minh Vy nói, quen biết nhiều năm như vậy, dù không thành đôi thì vẫn phải làm bạn.
Chia tay rồi còn có thể vui vẻ làm bạn sao? Đinh Mật không tin lắm.
Đinh Mật bò dậy thu dọn đồ đạc rồi xách túi ra khỏi phòng, vừa đóng cửa thì điện thoại đổ chuông, là một dãy số lạ. Cô đứng ngoài cửa nhận cuộc gọi: “Xin chào.”
Bên kia im lặng mấy giấy, giọng đàn ông trầm thấp hỏi: “Đinh Mật, em định ngủ đến khi nào?”
Đinh Mật giật mình run cả tay, cô cầm điện thoại ra xem, đoạn đặt lại bên tai, có phần không dám tin: “Anh đang đợi em?”
“Đỗ Minh Vy đi rồi.”
“Em biết.”
“Tôi ở bãi đỗ xe, cho em nửa tiếng.”
Anh cúp điện thoại. Đinh Mật cầm điện thoại, nhìn thời gian, 10 giờ 20 phút. Đinh Mật chạy vội xuống tầng, túm lấy một cái bánh bao ở nhà ăn tầng hai, vừa ăn vừa chạy ra bãi đỗ xe.
Điền Chính Quốc ngồi trên ghế lái hút thuốc, cánh tay thon dài sạch sẽ khoác lên bệ cửa. Anh gảy tàn thuốc, nhìn cô gái vội vã chạy tới, dáo dác tìm quanh nọ.
Anh bấm một tiếng còi.
Đinh Mật nhìn thấy anh, vội chạy đến đứng trước mặt anh, tay vén mái tóc hơi rối, vừa thở vừa nói: “Xin lỗi, em không biết anh đang đợi em.” Cô tưởng Đỗ Minh Vy chỉ nói vậy thôi, nào ngờ Điền Chính Quốc thật sự đợi cô.
Điền Chính Quốc dập thuốc, hờ hững liếc cô: “Lên xe đi.”
Đinh Mật hơi do dự giữa ghế sau và ghế phụ, cuối cùng vẫn vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ.
Hành trình hai tiếng đồng hồ, bọn họ im lặng hết hơn nửa, Đinh Mật thấy xấu hổ, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt vờ ngủ.
Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt.
Ra khỏi đường cao tốc, Điền Chính Quốc hỏi: “Em đi đâu?”
Đinh Mật ngồi thẳng lại: “Về nhà.” Nghĩ rồi bổ sung thêm, “Anh cho em xuống ở chỗ dễ bắt xe đằng trước là được, em tự về, không làm lỡ thời gian của anh nữa.”
“Tôi không thiếu chút thời gian ấy.”
Điền Chính Quốc nhìn phía trước, không có ý dừng xe.
Lỡ làng nhiều năm như vậy, đúng là không ngại mấy phút này.
Đinh Mật quay đầu nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh.”
Cô vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông, Đinh Mật cúi đầu nhìn, là Bùi Dịch, cô không nhận ngay, không biết vì sao cô lại không muốn nghe cuộc gọi này vào lúc này.
Đèn đỏ, Điền Chính Quốc liếc chiếc điện thoại đặt trên gối cô một cái, ba chữ “Học trưởng Bùi” vẫn đang nhấp nháy trên màn hình, ấn đường anh như giật theo ba chữ ấy, giễu cợt: “Không nghe?”
Đinh Mật nhìn anh, lí nhí: “Nghe chứ.”
Cô nhận điện thoại trước mặt anh.
“Vẫn chưa họp lớp xong?” Trong điện thoại, Bùi Dịch cười hỏi, anh đến Giang Châu tối hôm qua, gọi cho Đinh Mật, cô nói cô đi họp lớp.
Đinh Mật nói: “Xong rồi.”
“Tối nay mời anh bữa cơm?”
Đèn xanh, chiếc xe bỗng phóng vọt đi, Đinh Mật giật mình nhìn Điền Chính Quốc. Anh nhìn phía trước, đôi mắt một mí lộ ra vẻ lạnh lẽo, Đinh Mật cúi đầu, khẽ nói: “Được, tối em liên lạc lại với anh.”
Cúp máy, cô nhét điện thoại vào trong túi.
Điền Chính Quốc lái xe đến Tinh Hải Thành, dừng dưới tòa 16, Đinh Mật xách túi nhìn anh: “Cảm ơn anh đã đưa em về.”
“Khách sáo rồi.” Điền Chính Quốc lạnh nhạt nói.
Đinh Mật không nói gì nữa, cô xách túi xuống xe, vẫy tay chào anh rồi quay người đi.
Điền Chính Quốc tựa vào xe, qua một lát, anh mở cửa đi vào tòa 16.
…
Đinh Mật đặt bàn trước, năm giờ chiều bắt xe đến thẳng đó, lúc đến nơi khoảng 6 giờ, đợi mấy phút thì Bùi Dịch cũng tới.
Anh không dắt trợ lý theo mà đến một mình.
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh, cười đẩy thực đơn qua: “Bùi tổng, mời anh gọi món.”
Bùi Dịch lắc đầu cười: “Đinh Mật, thôi em cứ gọi anh là học trưởng đi, nghe còn thân thiết hơn chút.”
“Học trưởng.”
Bùi Dịch nhìn cô, cười bất đắc dĩ, gọi phục vụ đến đặt món.
Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Bùi Dịch quan sát Đinh Mật từ trên xuống dưới, đùa: “Khí sắc được đấy.”
Đinh Mật cười: “Hôm qua em đi ngâm nước nóng với bạn.”
Bùi Dịch nhướng mày: “Có cả Điền Chính Quốc?”
Đinh Mật không giấu giếm: “Vâng.”
Bùi Dịch hừ lạnh, anh biết ngay là thế mà: “Cậu ta vẫn chưa có bạn gái?”
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”
“Đinh Mật, em nói thật đi, lần này em về lẽ nào không phải vì Điền Chính Quốc?” Bùi Dịch không tin chia tay nhiều năm như vậy, Điền Chính Quốc vẫn còn độc thân, anh đến để xem Đinh Mật đã hết hy vọng chưa.
Đinh Mật nhìn Bùi Dịch, cười: “Em sống ở thành phố này từ bé đến lớn, ở đây có bạn bè của em, em trở về là chuyện rất bình thường.”
Bùi Dịch lại hừ lạnh, tức giận nhìn cô: “Trước mặt anh em vờ vịt cái gì, nếu không phải vì Điền Chính Quốc, vì sao em không chấp nhận anh?”
“Ngừng.” Đinh Mật giơ tay cầu xin, “Học trưởng, em không có hứng thú lên báo với anh đâu, anh tha cho em đi.”
Bùi Dịch thật sự muốn gõ đầu cô mấy cái, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Ăn xong, Bùi Dịch yêu cầu cô đưa anh đi ngắm nghía Giang Châu, Đinh Mật không dám dẫn anh đến chốn đông người, chỉ dạo quanh đó cùng anh, đến chín giờ thì đòi về.
Bùi Dịch khăng khăng muốn đưa cô về, Đinh Mật hết cách, đành ngồi lên xe anh.
Đến cổng tiểu khu, Đinh Mật nhìn Bùi Dịch: “Anh dừng ở đây đi, em đi bộ vào.”
Bùi Dịch bảo lái xe dừng trước cổng, Đinh Mật đang định xuống xe thì bị Bùi Dịch kéo lại, cô quay đầu nhìn anh: “Còn chuyện gì sao?”
Bùi Dịch nhìn cô, nói nửa đùa nửa thật: “Đinh Mật, nếu trong vòng nửa năm em vẫn chưa quay lại với Điền Chính Quốc thì hãy theo anh đi.”
Đinh Mật thoát khỏi tay anh, cười trừ, nói nghiêm túc: “Học trưởng, anh đừng mãi làm khó một người con gái đã ngồi tù như em được không? Em sợ mẹ anh lại cầm tiền tống cổ em.”
“Hừ.” Bùi Dịch lườm cô, “Đồ con gái không biết tốt xấu, anh là người đàn ông tình nguyện vì em mà từ bỏ cả khu rừng đấy.”
Đinh Mật đẩy cửa xuống xe, vịn cửa vẫy tay chào anh: “Cảm ơn nhé, nhưng anh vẫn cứ đi tìm khu rừng của mình đi, tạm biệt.”
Đinh Mật cất bước chẳng quay đầu.
Bùi Dịch ngồi trong xe, tức gần chết.
Đinh Mật chậm rãi đi về phía trước, bên cạnh đột nhiên có một chiếc SUV đen phóng qua, chính là chiếc xe cô vừa ngồi sáng nay.
Đinh Mật chớp mắt, tưởng mình hoa mắt, đi đến tòa 16, chiếc SUV đen kia dừng ở đó. Người đàn ông cao lớn đang tựa vào cửa xe hút thuốc, cô thoáng ngừng chân, rồi từ từ bước tới.
Điền Chính Quốc dập thuốc, nhìn cô.
Đinh Mật bước đến trước mặt anh, cười gượng: “Sao anh lại đến đây vậy?”
Điền Chính Quốc ôm mèo quýt béo từ ghế phụ ra, cười nhạt: “Gửi mèo.”
“Ồ, mèo của anh Điền.” Cô gật đầu.
Hai người đứng lúng túng mấy giây, Đinh Mật chỉ phía trước: “Vậy em về trước nhé.”
Điền Chính Quốc nheo mắt: “Khoan đã.”
Bình luận truyện