Chương 11
11. Vũ khí
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lương lại gọi điện thoại từ sân bay đến, nói tạm thời chuyến bay không thể cất cánh, bởi vì ba người trong khu vực chờ bị rà quét ra thân nhiệt cơ thể quá cao.
Một lúc sau có mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng kiểm tra đơn giản nước bọt của ba du khách kia sau đó mang bọn họ đi, tuy những người còn lại nhiệt độ cơ thể bình thường nhưng vẫn bị yêu cầu ở lại khu VIP ở sân bay, cách ly ít nhất 8 giờ, không có vấn đề gì sau mới có thể lên chuyến bay tiếp theo, bàn tay nắm điện thoại của Lương Nhiên lập tức siết chặt, mẹ Lương dịu dàng trấn an Lương Nhiên trong điện thoại:
"Lương Nhiên con đừng lo lắng, đây cũng vì suy nghĩ cho hành khách mà thôi, vạn nhất lại xuất hiện tình hình bệnh dịch giống năm bệnh SARS bùng nổ thì thật là đáng sợ, mẹ chờ ở sân bay từ từ là được rồi, không có việc gì."
Nhưng Lương Nhiên biết, bệnh này so với SARS còn đáng sợ hơn nhiều, hóa ra hiện tại virus đã xuất hiện, ở đời trước sau một tháng mưa to cô mới biết được có loại virus này, ngẫm lại có lẽ là do mưa to làm mọi người chỉ có thể ở trong nhà không có cách nào ra ngoài, cho nên virus không khuếch tán. Đến khi mưa to qua đi mọi người cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng, mới bắt đầu ra cửa điên cuồng tranh mua đồ vật cần thiết, virus bắt đầu khuếch tán tràn lan, cho đến khi toàn bộ thế giới đều hỏng hết.
Giờ phút này trong lòng Lương Nhiên hối hận cực điểm, sớm biết rằng như vậy, cô mặc kệ dùng lý do gì, chẳng sợ nói với mẹ mình chân tướng mình trọng sinh, để có thể đón bà sớm hơn một chút cũng tốt, mà không phải như bây giờ, cách mấy tỉnh thành không biết ở bên kia tình huống như thế nào, không biết có nguy hiểm hay không, chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại mà lòng như lửa đốt.
Điện thoại của mẹ Lương rất nhanh bị ngắt đi, Lương Nhiên gắt gao nắm chặt điện thoại, ngón tay niết đến trắng bệch, sau khi Hắc Tử hỏi tình huống thì đi đến trước Lương Nhiên, nửa ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng cô nói:
"Gọi điện cho bác gái, bảo bác nếu vẫn không lên được máy bay, thì lập tức bắt xe đến đây, tôi lái xe từ bên này qua, nửa đường là có thể đón bà, chỉ cần mười mấy giờ là có thể đến đây."
Thanh âm Hắc Tử trầm ổn làm tâm Lương Nhiên trấn định, lập tức gọi cho mẹ Lương, nói Tiểu Tiệp sinh bệnh, khiến cho bà vội vàng hận không thể đến ngay lập tức. Cả buổi chiều, hai người đều chờ đợi tin tức của mẹ Lương, chỉ có Tiểu Tiệp là chạy chạy nhảy nhảy khắp biệt thự, bé chơi vui vẻ vô cùng. Rốt cuộc, tới 10 giờ tối, mẹ Lương gọi điện thoại đến, nói là đã lên được máy bay đến thành phố H.
Sau khi đón mẹ Lương ở sân bay, trái tim Lương Nhiên mới bình ổn xuống, đời trước sau khi thông tin bị gián đoạn, cô cùng mẹ mình cũng mất liên hệ, cho đến lúc chết, cô cũng chưa từng gặp lại bà. Hiện tại, có Tiểu Tiệp và mẫu thân, hai người thân duy nhất đều đang ở bên người cô, cho dù mạt thế lập tức đến cô cũng cảm thấy có dũng khí để đối mặt với nó.
Nhưng mà sau khi mẹ Lương biết cô đã ly hôn thì khổ sở rất lâu, cô không thể không an ủi, sau đó cô đại khái nói cho mẫu thân về mạt thế, mẹ Lương bán tín bán nghi, Lương Nhiên cũng không giải thích quá kỹ, dù sao mạt thế rất nhanh sẽ đến, còn về Hắc Tử, cô chỉ nói đó là tài xế mình thuê, mẹ Lương thấy ánh mắt cô thản nhiên như vậy, cũng không hoài nghi gì, chỉ nói:
"Chàng trai này nhìn thật tinh thần."
Trong lòng Hắc Tử vui đến nở hoa, thầm nghĩ bác gái vẫn giống như năm đó, vừa hiền lành vừa thiện lương. Khi đó mẹ Lương rất chiếu cố bọn nhỏ nghịch ngợm như anh đây, phân nửa tiền lương mỗi tháng đều mua các loại đồ dùng học tập chia cho bọn nhóc, ân tình này Hắc Tử vẫn nhớ rất rõ, nhưng mà nếu hai người không nhớ được anh, anh cũng không đề cập đến, anh không muốn Lương Nhiên nhớ đến hình tượng đầy mặt đều là nước mũi dơ hề hề của anh nha.
Buổi tối hôm sau ngày mẹ Lương đến, biệt thự lại đón thêm hai người khách không mời mà đến, một chiếc xe Jeep quân dụng chạy đến cửa sau biệt thự, Lương Nhiên theo dõi tình hình qua camera nhìn thấy hai người phong trần mệt mỏi xuống xe, một người là Cường Tử, một người là dì Bình.
"Sao bọn họ lại đến đây?!"
Mặt Lương Nhiên vô biểu tình nhìn Hắc Tử, trong lòng cô dâng lên một cỗ phẫn nộ bị người bán đứng.
"Là tôi gọi điện cho Cường Tử."
Hắc Tử thản nhiên nhìn Lương Nhiên.
"Tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Lương Nhiên lạnh lùng nhìn anh:
"Cường Tử mang đến đồ vật chúng ta cần."
Hắc Tử trả lời.
"Thứ gì? Chúng ta còn cần thứ gì?"
Lương Nhiên nhíu nhíu mày.
"Súng, Cường Tử mang súng đến cho chúng ta."
Hắc Tử nhìn Lương Nhiên, nở nụ cười:
"Nhưng mà tôi không biết thằng nhóc này tại sao bây giờ mới đến."
Mặt Lương Nhiên vô biểu tình nhìn anh vài giây, sau đó duỗi tay ấn xuống chốt mở cửa. Vì không muốn lộ bí mật không gian, trước đó Lương Nhiên đã để một chút đồ vật ở hai tầng hầm, sau đó mới bảo Hắc Tử mang một ít đồ vật ra.
Đồ Cường Tử mang đến không ít, mấy bộ đồ tác chiến, mấy đôi ủng quân đội, bao tay da dê, ống nhòm, đồ quân dụng không thấm nước, hòm thuốc quân y, nhưng làm người kích động là thứ trong hai túi du lịch bằng vải bạt đen, sau khi vào tầng hầm cậu mở túi ra để trên bàn Bida, ba khẩu súng lục loại 64 sản xuất trong nước, ba khẩu súng lục loại Beretta 92, còn có hai khẩu súng trường FX-05, thân súng đen nhánh, đồ vật dưới đèn chân không tản mát ra mộ loại cảm xúc lãnh ngạnh.
Hắc Tử duỗi tay cầm khẩu súng lục 92, ước lượng, sau đó cầm một băng đạn, thuần thục đẩy băng đạn vào thân súng, kéo chốt an toàn, nhằm chuẩn, động tác liền mạch lưu loát, phảng phất như đã làm rất nhiều lần, trong nháy mắt Lương Nhiên cảm giác không phải là Hắc Tử mà cô biết, người đàn ông trước mắt này, lạnh lùng cương dương, một cỗ sát khí của quân nhân ập vào trước mặt.
Hắc Tử rất nhanh thu súng vào kéo chốt an toàn sau đó đưa cho Lương Nhiên,
"Cái này cô cầm đi."
Ánh mắt cô lóe lóe, duỗi tay tiếp nhận, Hắc Tử mỉm cười:
"Tầm bắn của khẩu này là 50 mét, mỗi băng đạn có 15 viên, đạn của chúng ta có không nhiều lắm, không thể lãng phí, tôi sẽ dạy cô nổ súng như thế nào."
Lương Nhiên chậm rãi nhận lấy khẩu súng, thân súng lạnh lẽo, nhưng làm tim cô nóng lên, rốt cuộc cô nhịn không được hỏi ra nghi vấn:
"Các anh làm thế nào có mấy thứ này?"
Ai cũng biết ZG là quốc gia quản lý súng ống nghiêm khắc nhất trên thế giới, cấm toàn diện tư nhân sở hữu súng trường, súng lục, thậm chí bao gồm súng thép bắn bi tự chế, súng săn, đồ mô phỏng súng, từ trước đến nay chính phủ mạnh mẽ thực hành quản chế súng ống, đem cơ quan chế tạo súng ống đặt dưới ô dù cơ mật quốc gia, phàm là án kiện đề cập đến súng ống đều thuộc về đại án, rất nhiều người sống cả đời đều không có cơ hội nhìn thấy súng thật, Hắc Tử làm thế nào trong mười ngày ngắn ngủi có thể có mấy thứ này?
"Trả tiền, tìm người.... Tôi bảo Cường Tử chạy đến Vân Nam, đồ vật này ở bên kia tương đối dễ lấy được."
Hắc Tử nhẹ nhàng bâng quơ nói qua, Cường Tử ở một bên ủy khuất đến muốn mệnh, lão đại chỉ có gọi điện thoại, nói một đống đồ vật cần thiết, hại cậu phải xin thôi việc, mang theo tài sản nhiều năm lão đại tích tụ đến thẳng biên cảnh, thật vất vả mua được đồ anh muốn. Sau đó một đường còn lo lắng đề phòng mang lại về đây, kết quả không để cậu tố khổ hay sao! Làm ơn đi, để loại đồ vật này ở trong xe còn chạy xe mấy chục tiếng đồng hồ, áp lực rất lớn đấy có được không?
"Trước kia tôi có tham gia quân ngũ ở Vân Nam."
Hắc Tử thấy biểu tình Lương Nhiên vẫn nghi hoặc nên nói thêm một câu.
"Các anh là bộ đội đặc chủng à?"
Cô cảm thấy bộ dạng cầm súng của Hắc Tử giống bộ đội đặc chủng trong TV.
Hắc Tử nghe vậy cười ha ha, nhìn Lương Nhiên vốn luôn lạnh lùng giờ giống một cô bé tò mò mở đôi mắt to tròn nhìn bọn họ, trong lòng Hắc Tử cảm thấy giống như bị lông chim mềm mại phất qua, hơi hơi phát ngứa, rất muốn duỗi tay xoa xoa lên đầu tóc ngắn tiếu lệ kia.
"Cái gọi là bộ đội đặc chủng gì đó đều là xưng hô từ ngoại giới, thật ra chỉ là một vài chiến sĩ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, cũng không có gì đặc biệt."
Cường Tử ở một bên nhịn không được giải thích nghi hoặc cho Lương Nhiên.
"Tôi chỉ là một binh lính dã chiến bình thường đã xuất ngũ." Hắc Tử cười nói.
Cường Tử vừa sửa sang lại đồ vật vừa liếc hai người, nghe vậy thì bĩu môi, thật khiêm tốn, anh không đề cập đến năng lực tác chiến của mình ở trong đội luôn lấy hạng nhất hay sao hả.
Nhưng mà lão đại đúng là có vận khí tốt, một tháng trước còn ở sau nhìn bóng dáng người ta mà tương tư đơn phương đó, một tháng sau không nói người ta đã ly hôn lão đại còn vào ở nhà người ta, thật là ánh liễu hoa tươi ở một thôn nha... Nhìn lão đại cười như vậy thật....
Cậu đến đây đã lâu mà lão đại còn chưa hỏi han gì đâu đấy, thật là anh em như quần áo, phụ nữ như chân tay a...
Ngoài súng, ở một túi du lịch khác chất đầy những băng đạn cùng mấy con dao, có nhiều loại từ ngắn 5 cm đến dài 60 cm, có con nhiều lưỡi màu tro đen, Hắc Tử nói đó đều là dao quân dụng, trải qua xử lý đặc biệt bằng nhiệt độ cao, lưỡi dao sắc bén hơn dao cắt gọt bình thường rất nhiều, nhìn đồ trong túi, đột nhiên Lương Nhiên cảm thấy những dụng cụ dao kéo bình thường mình chuẩn bị so với những thứ này chỉ như món đồ chơi.
Ba người ở dưới tầng hầm khá lâu phân loại đồ mà Cường Tử đem đến bỏ vào mật thất, sau đó ra phòng khách, mẹ Lương và dì Bình đang ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm. Tính cách mẹ Lương dịu dàng khí chất văn nhã, tuy trình độ văn hóa của dì Bình không cao nhưng lại mang đặc điểm sang sảng của người Tứ Xuyên, hai người nói chuyện rất hòa hợp. Tiểu Tiệp đang ở một bên chơi rút gỗ, thấy mấy người Lương Nhiên đi ra, mẹ Lương cao hứng vẫy tay gọi họ ra ngồi, dì Bình đang thao thao bất tuyệt nói về đề tài vừa rồi.
"Tôi nói với bà này, trên đường đến đây, thật vất vả, từ trước tới giờ chưa bao giờ thời tiết lại nóng như này! Bên ngoài không có lấy một ngọn gió, ở quê chúng tôi thường nói, kiến chuyển nhà, xà đi đường nhỏ, ngày mai tất có mưa to, tôi xem á, nhất định là một, hai ngày nữa trời sẽ mưa rất to."
Lương Nhiên và Hắc Tử liếc nhau một cái, Lương Nhiên đứng lên mở cửa sổ ra, ngoài ô cửa là hắc ám mênh mông, yên tĩnh, không có một chút thanh âm, ngay cả tiếng ve sầu hay tiếng dế làm người phát bực ngày thường đặc trưng ở núi rừng cũng không có, chỉ có tiếng nước ôn tuyền róc rách chảy vào bể bơi, Lương Nhiên nhìn về phía chân trời hắc ám vô biên, trong lòng biết rõ.
Mạt thế, đến rồi.
-----------------------
Bình luận truyện