Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 87





Nhìn kỳ cảnh nơi chân trời, viện trưởng mỹ nữ nhịn không được chớp chớp mắt.
"Pháo hoa đẹp quá! Tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này thật đúng là có ý tứ, không tự nghĩ ra phù có Công kích phù có uy lực vô cùng, thế mà lại làm ra loại đồ có hoa không có quả này!"
“Hừ, loè thiên hạ!” Yêu Diễm bĩu môi, khinh thường nói.
“Không, không phải vì loè thiên hạ, mà là vì lấy lòng Kiều Thụy.” Vô Tình lắc đầu, nghiêm túc mà đính chính.
“Ha ha ha, tiểu tử này còn rất có tâm, rất biết đau lòng tức phụ!” Nghe được Vô Tình nói, lão nhân béo cười ha ha, có vẻ cực kì đắc ý.
“Đúng vậy, Kiều Thụy nhà các ngươi mị lực vô hạn rồi!” Nhìn vẻ mặt béo đắc ý, viện trưởng mỹ nữ nhịn không được trợn trắng mắt.
“Ha ha ha, chứ sao, đệ tử Võ Viện bọn ta, tự nhiên là mị lực vô hạn.”
“Tên mập chết tiệt!” Nhìn Mập mạp nói như theo lý thường, viện trưởng mỹ nữ đạp một chân lên cái chân béo của đối phương.
"Á á, Hồng Hồng, đừng….

đừng nóng giận mà!” Mập Mạp vội vàng xin tha.
“Ha ha ha ha……” Liếc thấy hai người họ ở đó ve vãn đánh yêu, mọi người mỉm cười.
“Vô Tình sư đệ, ta thấy Yên Hoa phù này của ngươi rất tốt rồi! Đã kích hoạt được rồi mà." Râu Dê lên tiếng.

Bình thường, phù văn chỉ có vẽ lại thành công mới có thể kích hoạt sử dụng, mà phù của Vô Tình đã có thể sử dụng, vậy thuyết minh, đã thành công mà? Chỉ là Vô Tình sư đệ vì sao còn nói là nhìn không thấu kia chứ?
“Không, ta chung quy cảm thấy ta vẽ và Liễu Thiên Kỳ vẽ không quá giống nhau!” Vô Tình lắc đầu, cảm thấy không đúng.

Chỉ là lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào.
“Kích hoạt phù của Liễu Thiên Kỳ thử xem xem.

Không làm đối lập một chút, vô pháp tìm ra khác nhau chỗ nào.” Nghe được Phong Cốc nói, Vô Tình nhăn nhăn mày.

“Chỉ là……”
Phù này dù sao cũng là mượn tới, y dùng hết, hình như không tốt lắm?
“Không sao đâu.

Ngươi lại đưa một lá phù cấp ba khác cho Liễu Thiên Kỳ là được rồi.

Ta nghĩ hắn sẽ không có ý kiến đâu!”
Nghe vậy, Vô Tình gật gật đầu.

Xem ra là nhất định phải kích hoạt rồi, cùng lắm thì đưa một lá phù cấp ba trung phẩm bồi thường đối phương là được.

Nếu không kích hoạt, mình chỉ sợ là thật sự tìm không ra chỗ nào bất đồng.

Cầm lấy phù Liễu Thiên Kỳ vẽ trong tay, Vô Tình làm trò trước mặt mọi người, đứng trong sân kích hoạt.
“ĐÙNG……”
Một đóa hỏa cầu bay lên tân trời cao, nở rộ nổ tung, hóa thành một đóa mẫu đơn cực lớn đủ mọi màu sắc, sáng lạn bắt mắt dị thường.
“Cái này cũng giống phù Vô Tình sư huynh vẽ mà!" viện trưởng mỹ nữ chớp chớp mắt, cảm thấy giống nhau.
“Không, không quá giống!” Nhìn chằm chằm giữa không trung, Mập Mạp cảm thấy thời gian hoa nở rộ so với của Vô Tình vẽ tựa hồ dài hơn một chút.
Chậm rãi, chậm rãi, đóa hoa héo tàn đi, một loạt chữ vàng xuất hiện trên không trung.
"Yêu đệ, nhất sinh nhất thế! Ha hả, tiểu tử này!” Nhìn đến một hàng chữ kia, viện trưởng mỹ nữ cười khẽ.
“Có chữ viết? Thế mà có chữ viết sao?” Nhìn chằm chằm một loạt chữ nơi chân trời kia, Vô Tình khiếp sợ mà trừng lớn mắt, hãy còn nỉ non.
"Đây có khả năng là chỗ mà sư đệ nói là không giống rồi." Nhìn một loạt chữ kia, Phong Cốc cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không thể tưởng được sau pháo hoa thế mà còn có chữ viết.
“Ha ha ha, thật là buồn cười, không thể tưởng được Vô Tình sư huynh ở Phù Viện dạy đệ tử trăm năm, kết quả, lại cả một phù cấp ba hạ phẩm do một đệ tử lung tung làm ra cũng không vẽ lại được.

Thật là thú vị nha!" Yêu Diễm đắc ý mà cong khóe miệng, thật không cho mặt mũi mà cười ha ha lên.

“Tu chân giới vốn là nơi người tài ba xuất hiện lớp lớp, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*.

Vô Tình ta chỉ là người mở đường nghiên cứu đạo phù văn trăm năm, cũng không phải là người không gì làm không được.

Có người mạnh hơn ta, ta có thể hướng hắn thỉnh giáo, cùng hắn luận bàn, ta không cảm thấy đó là chuyện xấu gì cả!” Nhìn vẻ mặt Yêu Diễm vui sướng khi người gặp họa, Vô Tình từng câu từng chữ nghiêm túc mà nói.
(*người giỏi có người giỏi hơn, giống như câu vỏ quít dày có móng tay nhọn)
“Hừ, chạy đi tìm đệ tử thỉnh giáo, cũng không sợ bị người ta cười đến rụng răng!”
“Tới trước là được, không ai quy định là trưởng bối không thể thỉnh giáo vãn bối!” Lời này, Vô Tình nói theo lý thường.

“Hừ!” Nghe vậy, Yêu Diễm hừ lạnh một tiếng.
“Sư huynh, ta muốn mở Hương Đường, chính thức thu nhận Liễu Thiên Kỳ làm đồ đệ.

Người này thiên phú và tạo nghệ ở đạo phù văn đều cực vừa lòng ta.” Vô Tình quay đầu, nhìn về phía Phong Cốc, nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Ha ha ha, được, toàn bộ công việc, ta thay sư đệ an bài.” Phong Cốc gật đầu, một ngụm đáp ứng.
“Ha ha ha, ta còn tưởng rằng Vô Tình sư huynh cả đời cũng sẽ không nhận Liễu Thiên Kỳ làm đồ đệ ấy?” Viện trưởng mỹ nữ chớp chớp mắt, cười nói.
“Đúng vậy, ta cũng cho rằng Vô Tình sư đệ sẽ không thu tiểu tử kia đâu.”
“Hừ, ta cảm thấy nếu không phải Liễu Thiên Kỳ kia sớm phá nguyên dương, Vô Tình sư đệ chỉ sợ sáng sớm đã thu nhận hắn làm đồ đệ rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.” viện trưởng Râu Dê vuốt râu nói.
“Vô Tình sư đệ, ngươi vậy là đúng rồi đó, ngươi nhận làm đồ đệ rồi, ta cũng không cần nhớ thương vụ này nữa!" Nhìn Vô Tình, viện trưởng Chú Lùn cười ha hả mà nói.
“Vô Tình à, ngươi đây chính là đồ đệ đầu tiên trăm năm mới thu nhận, muốn sư huynh giúp ngươi chọn một ngày hoàng đạo không?" viện trưởng Hắc cười hỏi.
“Không cần.

Thu đồ đệ sự coi trọng tùy duyên.

Ngày mai ta đi hỏi một chút, nếu hắn đáp ứng, ba ngày sau ta sẽ nhận hắn làm đồ đệ.”
"Ừ, cũng được, cũng được!"
“Hắn à, bảo đảm đáp ứng, Vô Tình sư huynh muốn thu đồ đệ, sao có người không đáp ứng cho được?” viện trưởng mỹ nữ cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy!” mọi người đều gật đầu, sôi nổi tỏ vẻ tán đồng.
Ngày kế, ở chỗ Liễu Thiên Kỳ.
Sau cơm sáng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau dọn dẹp nhà ở, quét tước sân, bận rộn vui vẻ vô cùng.
“Tiểu Thụy, lát nữa chúng ta đi Tàng Thư Các đi? Đệ không phải nói muốn đi xem một vải điển tịch tu luyện thể thuật sao?” sau khi quét dọn xong, Liễu Thiên Kỳ hỏi ái nhân bên cạnh.

“Đi Tàng Thư Các hả? Lại phải tốn linh thạch rồi! Chúng ta tới học viện đã hơn hai tháng, luôn phải tiêu linh thạch.

Nếu không, ta vẫn là đi làm nhiệm vụ thôi?” Nghĩ đến hết thảy tiêu dùng hai người trong thư viện, Kiều Thụy đã đau thịt.
“Yên tâm đi, lần này về nhà, ta đã đưa một ít phù cấp hai và ba đã vẽ xong cho phụ thân.

Phụ thân giúp ta bán đi.

Bán được rồi chúng ta sẽ có linh thạch."
"Chỉ là….

Thấy huynh bán phù, ta đau lòng lắm!" Mỗi lần nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích vẽ bùa, Kiều Thụy bỗng cảm thấy phù vất vả như vậy vẽ ra nên lưu trữ tự mình sử dụng, bán đi rất tiếc!
“Ha ha ha, không sao đâu, mấy lá phù mà thôi.” Liễu Thiên Kỳ cười liếc ái nhân, nhẹ nhàng ôm eo đối phương, kéo người vào trong lồng ngực.
“Thiên Kỳ, ta...!ta muốn đi nhận nhiệm vụ!” Hiện tại tất cả chi tiêu đều là Liễu Thiên Kỳ ra, Kiều Thụy cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng.
“Không được, ba tháng, lại chờ ba tháng nữa đã.

Chờ thực lực của ngươi ngưng thật rồi, lại suy xét tiếp nhận nhiệm vụ."
"Ừ… được rồi." Nghe được ái nhân không muốn, Kiều Thụy cũng chỉ đành từ bỏ.
“Ngoan ngoãn mà chăm chỉ tu luyện, tới lúc có thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ, ta tất nhiên sẽ để đệ đi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ hôn một cái lên mặt Kiều Thụy.
"Ừm…" Bị Liễu Thiên Kỳ thơm như vậy, mặt Kiều Thụy căng đỏ rần.
“Khụ khụ khụ……”
Đứng ngoài Phòng Hộ Trận, nhìn hai tiểu tử trong viện khanh khanh ta ta, Vô Tình nhịn không được giật giật khóe miệng.

Tâm nói: tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này, muốn thiên phú có thiên phú, muốn tư chất có tư chất.

Thật là hạt giống tốt học phù văn, nhưng chỉ là quá háo sắc!
Nghe được tiếng ho khan, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau nhìn qua.

Liếc thấy là Vô Tình, hai người lập tức tách ra.

Hai người cất bước, vội vàng đi ra khỏi trận pháp.
“Bái kiến viện trưởng Vô Tình!” Đi đến trước mặt Vô Tình, hai người vội vàng khom mình hành lễ.
“Chỗ các ngươi rất không an toàn sao? Sao cần phải dùng Phòng Hộ Trận vậy?” Vô Tình hồ nghi mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, khó hiểu hỏi.
“À, chỉ là vì phòng hoạn chưa xảy ra thôi ạ!”
Nghe thấy câu trả lời này, Vô Tình gật gật đầu.

“Ngươi theo ta đến Phù Viện một chút!”
“Dạ.” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ nhìn Kiều Thụy bên cạnh một cái.

“Đệ đi Tàng Thư Các trước đi, lát nữa ta đi tìm đệ.”
“Nhớ kỹ, mặc kệ bất luận kẻ nào hỏi về năm đệ tử Ngự Thú Viện kia, cũng không được thừa nhận, ngàn vạn không được thừa nhận.”
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy gật đầu liên tục.

“Ừm, ta biết rồi!”
Viện trưởng Vô Tình đột nhiên đến, Kiều Thụy cũng cảm thấy không thích hợp, vừa nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy lập tức ý thức được chuyện không khéo.

Chẳng lẽ trong học viện đã phát hiện năm người kia đã chết sao?
Đi vào Phù Viện, Vô Tình cũng không mang Liễu Thiên Kỳ vào phòng học, mà là trực tiếp đưa Liễu Thiên Kỳ đến viện mình.
“Viện trưởng……” Nhìn Vô Tình đứng trong viện, một thân bạch y, vẻ mặt lạnh nhạt, Liễu Thiên Kỳ nhẹ gọi ra tiếng.
“Liễu Thiên Kỳ, ngươi ở đạo phù văn rất có tư chất và tiềm lực, ngộ tính cũng cực cao.

Ta muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?”
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ ngẩn người.

Ngay sau đó, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía đối phương.
Sao lại như vậy? Sao lại thu mình làm đồ đệ? Không phải là nữ chính sao? Không phải Liễu San sao? Sao lại biến thành mình? Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ, đây lại là hiệu ứng Hồ Điệp, là bởi vì ta xuyên qua và ta tồn tại, dẫn phát một thay đổi khác ư?
“Ngươi...?” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ sững sờ tại chỗ, Vô Tình há miệng thở dốc, lại không biết nên hỏi như thế nào.
“Ta nguyện ý, đệ tử Liễu Thiên Kỳ bái kiến sư phụ!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Vô Tình chính là Phù Văn đại sư cấp bốn, có sư phụ tốt như vậy, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên là cần rồi.
“Ừ, đứng lên đi.

Hiện tại còn chưa cần bái sư, ba ngày sau, ta sẽ mở Hương Đường, chính thức thu ngươi làm đồ đệ."
“Dạ, đa tạ sư phụ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, vội vàng đứng dậy.
Nửa canh giờ sau, Liễu Thiên Kỳ đi Tàng Thư Các tìm Kiều Thụy.
“Thiên Kỳ, huynh không sao chứ?” Liếc thấy ái nhân trở về, Kiều Thụy lo lắng hỏi.

“Yên tâm, không phải chuyện kia, là chuyện tốt!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Nhìn ái nhân vui sướng, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt.

“Chuyện tốt? Chuyện tốt gì á?"
“Viện trưởng ba ngày sau sẽ chính thức thu ta làm đồ đệ!”
Nghe thấy cái này, Kiều Thụy khiếp sợ không thôi.

“A? Thật sao?”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút!” Nhìn thấy các sư huynh, sư tỷ khác đều nhìn lại đây, Liễu Thiên Kỳ làm một thủ thế im lặng.
“Ưm.” Kiều Thụy gật đầu liên tục, sớm đã cười không khép miệng được.

“Thiên Kỳ, thật tốt quá!”
“Ừ.

Ta cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, ta cũng thật cao hứng!” Liễu Thiên Kỳ nắm tay Kiều Thụy, hắn cũng thấy đây là một chuyện rất tốt, đại hỉ sự!
Nói thật, tuy Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn đang tìm mọi cách mưu đoạt cơ duyên của nữ chính, nhưng chuyện thu đồ này lại không nằm trong kế hoạch của hắn.

Bất quá, không nghĩ tới, thế mà lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy.

Nếu Vô Tình thu mình làm đồ đệ, vậy nữ chính chỉ sợ lại sai thất một phần cơ duyên lớn.
Mất đi Kim Diệp thảo, mất đi Kim Diệp tuyền, mất đi Kim Văn Linh Hồ, mất đi phụ thân dạy dỗ và ủng hộ, nếu là lại mất đi sư phụ như Vô Tình.

Như vậy, vận thế nữ chính chỉ sợ sẽ rơi xuống rất nhiều!
Ba ngày sau, Vô Tình ở Phù Viện mở Hương Đường thu đồ đệ.
Trong Học viện Thánh Đô có tám vị viện trưởng.

Nhưng chỉ có hai người Phong Cốc và Vô Tình trăm năm vẫn luôn chưa thu nhận đồ đệ.

Cho nên lúc này đây Vô Tình thu đồ đệ, có thể nói là chấn kinh toàn bộ học viện Thánh Đô.
Sau khi biết tin tức, rất nhiều tu sĩ sáng sớm bèn chạy tới Phù Viện bên này xem náo nhiệt.
“Nghe nói chưa? Đệ tử mà viện trưởng Vô Tình lúc này muốn thu làm đồ đệ tên là Liễu Thiên Kỳ đó!”
“Liễu Thiên Kỳ? Chưa nghe nói qua.”
“Ngươi đương nhiên không biết, người này là tân sinh năm nay.”
“Ồ? Vậy mà là tân sinh sao?”
“Đúng vậy, ta nghe nói, tân sinh này chính là rất lợi hại, thế mà có thể tự nghĩ ra linh phù!”
“Tự nghĩ ra á? Lợi hại như vậy?”
“Đúng vậy, bằng không sao viện trưởng Vô Tình chúng ta lại thu hắn làm đồ đệ kia chứ?”
"Ừm, nói cũng phải."
Các tu sĩ tụ lại, nghị luận sôi nổi trong trường, say sưa mà nói chuyện về Liễu Thiên Kỳ.
“Tam tỷ, ngươi nói đây có phải là sự thật không? Viện trưởng Vô Tình thật sự muốn thu Thất đệ làm đồ đệ sao?” Nhìn Liễu San bên cạnh, Liễu Ti nghi hoặc hỏi.
Tuy mọi người đều ở Phù Viện.

Nhưng Liễu Ti ở ban Phù Văn Sư cấp hai, nghe không được lớp của viện trưởng Vô Tình, mà Liễu San lại ở ban Phù Văn Sư cấp ba, mỗi tháng đều có thể nghe được hai lớp của viện trưởng Vô Tình.
"Chắc là sự thật." Nói đến cái này, nữ chính nhíu mày lại.
Mỗi một lần Vô Tình viện trưởng đến lớp, đều sẽ giữ Thất đệ lại cuối cùng, một mình chỉ đạo một phen.

Mà lớp vào mùng một kia, viện trưởng Vô Tình nhìn thấy Thất đệ tự nghĩ ra linh phù, càng tán thưởng có thêm Thất đệ.

Nói vậy, viện trưởng Vô Tình là thật sự muốn thu Thất đệ làm đồ đệ!
“Ha ha ha ha, tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này thật đúng là bản lĩnh, lúc này mới tiến vào học viện Thánh Đô hai tháng, lại được Vô Tình sư thúc coi trọng, thật là không đơn giản!” Đứng trong đám người, Mộng Phỉ cười nói.
“Đúng vậy, Liễu sư đệ tài hoa hơn người, phù văn tạo nghệ cao thâm.

Có thể được sư thúc coi trọng, thu nhận làm đệ tử, cũng là theo lý thường!” Đối với việc này, Chung Linh tất nhiên cũng là thấy vậy vui mừng.
“Đúng, đúng, tiểu tử Thiên Kỳ này thủ đoạn dùng phù chính là xuất thần nhập hóa mà!” Đổng Phong liên tục bảo đúng, cũng cười ha hả mà chen lại đây.
Nhìn thấy là Đổng Phong, Mộng Phỉ nhướng mày.

“Là ngươi à, người tìm được chưa?”
“Yên tâm đi Mộng sư tỷ, đã sớm tìm xong.

Năm khối linh thạch chỉ đưa đóa hoa, nhiệm vụ đơn giản như vậy, ai mà không muốn làm chứ?” Loại nhiệm vụ vừa không nguy hiểm, vừa không kỹ thuật, có thể nói là dễ tìm người nhất.

Đổng Phong trong một ngày đã tìm được 24 cá nhân, còn lại một đóa hoa, vừa vặn tự mình đưa.
“Không tồi, tay chân còn rất nhanh nhẹn, xem ra Liễu Thiên Kỳ không tìm lầm người.”
“Ha ha ha!” Được Mộng Phỉ khích lệ, Đổng Phong vui vẻ.
Không bao lâu, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau xuất hiện ở Phù Viện.
Liếc thấy chính chủ tới, mọi người rất thức thời mà nhường ra một con đường cho hai người, phía trước mọi người còn nói say sưa đủ thứ, nghị luận sôi nổi, cũng lập tức đều an tĩnh lại.
“Liễu sư đệ, bái sư xong rồi, cũng đừng quên mời sư tỷ này ăn cơm chúc mừng nha!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ mỉm cười nói.
“Đó là tất nhiên!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cười đáp ứng.
“Còn có ta, còn có ta nữa, chúc mừng cũng đừng thiếu huynh đệ tốt ta đây nữa!” Nói rồi, Đổng Phong vội vàng tự đề cử mình lên.
“Đổng Phong à?” Liếc thấy là Đổng Phong, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt.

Hình như đã hai tháng cũng chưa gặp được người này.

Nếu lại không nhìn thấy đối phương, y cũng phải hoài nghi đối phương rốt cuộc có thi được vào Đan Viện hay không nữa.
“Đúng vậy, ta nghe nói Thiên Kỳ hôm nay muốn bái sư, cho nên, mang theo nhóm sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội Đan Viện lại đây cổ động!”
“Hì hì, vậy thật đúng là cảm ơn ngươi.” Kiều Thụy mỉm cười nói.
“Không cần, không cần, ba đứa chúng ta chính là giao tình sống chết.

Nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ?”
“Ha ha ha, vậy cũng phải!” Lời này, Kiều Thụy tán đồng.
“Đa tạ hai vị sư tỷ lại đây xem lễ!” Nhìn Mộng Phỉ và Chung Linh, Liễu Thiên Kỳ ôm cổ tay nói lời cảm tạ.
“Liễu sư đệ, ngươi quá khách khí.

Mọi người là bạn tốt, chuyện ngươi bái sư lớn như vậy, chúng ta phải lại đây chúc mừng chứ!” Lời này, Chung Linh nói theo lý thường.
“Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, sao có thể thiếu chúng ta được cơ chứ?”
“Ha ha ha……”
“Thất đệ, ngươi thật sự muốn bái viện trưởng Vô Tình vi sư sao?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Liễu San hỏi.
“Đúng vậy!” Liễu Thiên Kỳ quay đầu, nhìn về phía đám người Liễu Vũ, Liễu Ti và Liễu San.
“Chúc mừng Thất đệ!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ gật đầu, Liễu Ti vội vàng nói.
Nhìn Liễu Ti vẻ mặt chân thành, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu nói lời cảm tạ.

“Cảm ơn Tứ tỷ!”
“Chúc mừng ngươi Thất đệ!” Liễu San kéo kéo khóe miệng, khuôn mặt trắng bệch cũng theo chúc mừng.
“Cảm ơn Tam tỷ!” Hiển nhiên, lúc nữ chính đang nói lời này, đã có thể không được chân thành như Liễu Ti.


Nhưng mặc kệ nữ chính là hâm mộ, ghen ghét, hay là hận, chốc lát nữa sau lễ bái sư, chuyện này cuối cùng cũng không thay đổi được.

Vô Tình đã chú định không phải là sư phụ của nữ chính! Mà đã trở thành sư phụ của Liễu Thiên Kỳ hắn!
“Hừ!” Liễu Vũ trừng mắt Liễu Thiên Kỳ, hừ lạnh một tiếng.

Bỡn cợt mà nghĩ: viện trưởng Vô Tình kia chắc chắn đôi mắt có vấn đề, mới có thể thu Liễu Thiên Kỳ phế vật làm đồ đệ.

Nhất định là vậy!
Nhìn Liễu Vũ đem tất cả hỉ nộ ai nhạc đều viết trên mặt, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.

Nghĩ thầm: Liễu Vũ nha đầu này quá không có đầu óc.

Dù mình không động thủ giáo huấn nàng, không được bao lâu, nàng cũng sẽ xúi quẩy.

Cái này trong nguyên tác đã có nói qua.
“Thiên Kỳ, nhóm viện trưởng tới rồi, ngươi mau vào đi!” Nhìn thấy vài vị viện trưởng đã đến, từng người ngồi vào vị trí của mình, Kiều Thụy vội vàng kéo Liễu Thiên Kỳ.
“Các vị, xin lỗi không tiếp được!” Nhìn ba vị đường tỷ, lại nhìn ba người Mộng Phỉ bọn họ, Liễu Thiên Kỳ xoay người đi vào trong Hương Đường.
Đi vào Hương Đường, Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy, tổng viện trưởng Phong Cốc ngồi trên chủ vị, ngồi bên tay trái Phong Cốc theo thứ tự là viện trưởng Phù Viện - Vô Tình, viện trưởng mỹ nữ Đan Viện - Đoạn Ánh Hồng, viện trưởng béo Võ Viện - Duyên Khởi.

Ngồi bên tay phải Phong Cốc theo thứ tự là viện trưởng yêu diễm Ngự Thú Viện - Diêu Yến, viện trưởng chú lùn Trận Pháp Viện - Hà Cử, viện trưởng Luyện Khí Viện - Nhất Hắc Tương, cùng với viện trưởng râu dê Kiếm Viện - Triệu Càn Khôn.
“Bái kiến các vị viện trưởng!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, tất cung tất kính hành lễ về phía mọi người.
“Ha ha, Liễu Thiên Kỳ, lại đây hành lễ bái sư với sư phụ ngươi đi!" nói rồi, viện trưởng Râu dê đứng dậy đi tới cạnh Liễu Thiên Kỳ.
“Dạ, Triệu viện trưởng!” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ cất bước đi tới trước mặt Vô Tình.
Viện trưởng Râu Dê vung tay lên, trước mặt Vô Tình nhiều thêm một cái đệm hương bồ.
“Quỳ, lạy, dậy, quỳ, lạy, dậy……”
Dưới nhắc nhở của viện trưởng râu dê, Liễu Thiên Kỳ tất cung tất kính mà hành lễ trước mặt Vô Tình, đại lễ ba quỳ chín lạy, chính thức bái sư.
“Kính trà!” Không đợi Liễu Thiên Kỳ đứng dậy, viện trưởng Râu dê đã đem chung trà đưa tới trước mặt hắn.
“Sư phụ mời uống trà!” Tiếp nhận chung trà, Liễu Thiên Kỳ tất cung tất kính mà đưa qua đỉnh đầu, đưa cho Vô Tình.
“Ừ!” Vô Tình vừa lòng mà gật đầu liên tục, tiếp nhận chung trà, cúi đầu nhợt nhạt nhấp một ngụm.
“Thiên Kỳ, đứng lên đi!” Vô Tình đặt chung trà sang bàn thấp bên cạnh, bảo Liễu Thiên Kỳ đứng dậy.
“Đa tạ sư phụ!” Liễu Thiên Kỳ vội vàng nói lời cảm tạ rồi mới đứng dậy.
“Đây là một cây bút phù văn cấp ba, là vi sư tặng cho ngươi.

Hy vọng ngày sau, ngươi có thể dùng nó vẽ chế càng nhiều linh phù!” Nói rồi, Vô Tình đưa qua một cây bút phù văn cấp ba thượng đẳng.
“Đa tạ sư phụ!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng nói lời cảm tạ, tiếp nhận lễ vật sư phụ cho.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ nhận lấy lễ vật cuảvVô Tình, nữ chính không khỏi cắn cắn môi, đáy mắt tràn đầy đều là ghen ghét với Liễu Thiên Kỳ.

Vì sao, vì sao lại là Thất đệ? Mà không phải mình cơ chứ?
Rõ ràng mình cũng rất nỗ lực, chỉ là vì sao, vì sao viện trưởng Vô Tình không thấy mình?
Không biết vì lý do gì, nữ chính Liễu San nhìn thấy một màn Vô Tình thu nhận Liễu Thiên Kỳ làm đồ đệ này phá lệ ghen ghét, cũng phá lệ hậm hực.

Nàng luôn cảm thấy, viện trưởng Vô Tình dù có muốn thu đồ đệ, cũng nên thu mình làm đồ đệ, không nên là Liễu Thiên Kỳ, tuyệt đối không nên là Liễu Thiên Kỳ.
Nghĩ như thế, nữ chính cảm giác được thân thể run rẩy một trận, thật giống như là trái tim bị người sống sờ sờ mà bào rớt một khối thịt vậy, đau đến nàng tê tâm liệt phế.
“Khụ khụ khụ, phụt……” nữ chính Liễu San hộc ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch ngã về phía sau.
“Tam tỷ!” Liễu Ti đứng bên cạnh nàng kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ nàng.
“Tỷ tỷ, Tam tỷ làm sao vậy?” Nhìn Liễu San hôn mê bất tỉnh, Liễu Vũ khó hiểu hỏi.
“Ta cũng không biết, Tiểu Vũ, chúng ta đỡ Tam tỷ về trước đi!"
"Dạ." Liễu Vũ gật đầu, cùng Liễu Ti đỡ Liễu San hôn mê bất tỉnh về.
“Kỳ quái, sao lại hộc máu?” Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn bóng dáng ba người kia, y không khỏi nhướng mày.
Tuy ba nha đầu đó là đường tỷ của Thiên Kỳ, nhưng Kiều Thụy lại không có ấn tượng tốt gì với các nàng.

Nha đầu thúi Liễu Vũ, cả ngày mắng Thiên Kỳ là phế vật là đáng ghét nhất.

Nha đầu Liễu Ti cũng là chết cũng bênh vực người mình, cũng không phải thứ tốt.

Còn có nha đầu Liễu San kia, cứ thích đoạt đồ của mình, cùng đám người với Lam Vũ Minh, cũng không phải cái thứ tốt gì.
Bên này, sau khi Liễu Thiên Kỳ thì đến phân đoạn chào hỏi các sư thúc, sư bá.
“Thiên Kỳ bái kiến sư bá, mời sư bá uống trà!” Liễu Thiên Kỳ bưng chung trà, đầu tiên là kính trà cho Phong Cốc.
"Ừ, ngoan!" Phong Cốc gật đầu, tiếp nhận chén trà nhấp nhẹ một ngụm, một viên đá thuần trắng đã hiện ra trong tay đối phương.
Nhìn thấy viên đá kia, hai mắt Kiều Thụy tỏa sáng, đó là Chung Nhũ Ngọc Dịch ngưng tụ thành đá, đó chính là bảo bối xịn cấp bốn đó, Thiên Kỳ là hệ thủy, bảo bối này thích hợp nhất với Thiên Kỳ.
“Đây là lễ gặp mặt sư bá cho ngươi!”
“Đa tạ sư bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu đáp tạ, nhận lấy khối đá.
"Ôi, viện trưởng thật đúng là thiên vị! Trước đó ta nhận đồ đệ, không thấy ngài ra tay là đưa linh bảo cấp bốn nha?" viện trưởng mỹ nữ nhịn không được lèm bèm.
“Đúng vậy, Liễu Thiên Kỳ này mới Trúc Cơ, bảo bối cấp bốn cho hắn, hắn cũng dùng không đến!” viện trưởng béo cũng gật đầu nói như vậy.
“Hiện tại dùng không đến thì về sau kết đan, sẽ dùng được thôi.

Với lại, Vô Tình là tiểu sư đệ của ta, đệ tử của y tất nhiên là khác với người khác rồi!" Lời này Phong Cốc nói theo lý thường.

“Này……” Nghe được lời này, các viện trưởng khác buồn bực không thôi.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, tất nhiên là không giống rồi.

Vô Tình chính là người Phong Cốc yêu sâu sắc!
Sau khi Liễu Thiên Kỳ kính trà cho Phong Cốc, bèn ấn theo vị trí kính trà theo thứ tự cho các viện trưởng khác như Râu Dê, chú lùn, mập mạp....!Nhưng ly trà này cũng không phải uống không, phàm là người uống trà, bất kể là sư bá hay sư thúc đều phải khẳng khái đưa quà.
Cho nên, sau một vòng kính trà, Liễu Thiên Kỳ thật là thu lễ vật đến mỏi tay.
Sau khi làm xong lễ bái sư, Vô Tình ban cho hắn ngọc bội liên lạc, rồi để Liễu Thiên Kỳ về nghỉ ngơi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện