Chương 191: - 200
Chương 191: Căn cứ Hoa Trung bị tập kích
Đáng tiếc, kịch bản cũng không phát triển theo như bọn hắn suy nghĩ.
An Ninh không nói gì, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trương Lâm Lâm, xuyên qua tóc mái trên trán An Ninh, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi con ngươi sáng lóng lánh, như hàn băng bao phủ.
Ánh mắt lạnh như băng sương ấy khiến da đầu Trương Lâm Lâm run lên, vốn có những lời muốn nói tiếp lại không cách nào mở miệng nói ra được nữa.
An Ninh rủ đôi mắt xuống, vặn chặt ấm nước, không nói một lời đứng lên xoay người rời đi, người khác không chào đón, cô cũng không cứng rắn dán vào.
Trong khoảng thời gian này cùng một chỗ làm nhiệm vụ, cô có thể nhìn ra Tần Thiếu Minh có khả năng có hảo cảm với mình, cô cũng không ghét cậu.
Nhưng cậu cũng không mở miệng nói cái gì, dường như bởi vì một nguyên n hân nào đó mà vẫn duy trì một khoảng cách. Mà cô cũng không có nhiều tinh lực để đi nói chuyện yêu đương, cô trọng sinh trở về không phải vì tìm đàn ông tình chàng ý thiếp, nếu như có thể, cô hy vọng có thể làm nhiều chuyện hơn nữa.
Lần này cậu không xông đến chắn trước cô, cô cũng có thể tự mình giải quyết, chỉ có điều phải chịu chút vết thương mà thôi, nhưng tinh thần lực của cô cường đại, cộng thêm có linh tuyền, cô có thể rất nhanh khôi phục.
Mà cậu chủ động chắn trước mặt của cô, cô cũng thiếu ân tình của cậu.
Tần Thiếu Minh tổn thương thật ra cũng không tính quá nghiêm trọng, chỉ vì dị năng tiêu hao hết, cộng thêm tinh thần lực bị công kích, cho nên mới hôn mê trong khoảng thời gian ngắn, tiểu đội bọn hắn có dị năng giả trị liệu cũng xem qua rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Cô muốn đút cho cậu một ít linh tuyền cũng là vì muốn thân thể của cậu nhanh chóng khôi phục, cải thiện thể chất của cậu, xem như cảm ơn sự trợ giúp lần này của cậu. Hơn nữa cậu hôn mê, cũng sẽ không hoài nghi vấn đề nước.
Nhưng Trương Lâm Lâm vẫn luôn xem cô không vừa mắt, trong lời nói thường xuyên oán hận người, cô cũng không muốn chấp nhặt với cô ta, chuyện cô muốn làm có rất nhiều, không cần dây dưa với người râu ria.
An Ninh đi đến bên người đồng đội của mình, chia ra đổ một phần nước nhỏ vào ấm nước bên trong của mấy người động đội, linh tuyền pha loãng hương vị sẽ không có sự khác biệt quá lớn, bọn hắn cũng sẽ không hoài nghi.
Trong lúc nhất thời không có người mở miệng nói chuyện, trong không gian đều im ắng, yên tĩnh đến nỗi âm thanh hô hấp đều có thể nghe rõ. Lúc này mọi người mới chú ý bên ngoài hình như âm thanh gì cũng không có, chẳng lẽ đám chim biến dị kia đi rồi sao?
"Đội trưởng An." Lâm Thế Bưu phá vỡ bầu không khí cứng lại: "Cô có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra không? Các người làm sao trêu chọc bầy chim biến dị kia?"
"Không phải chúng tôi trêu chọc! Trên đường chúng tôi trở về gặp phải đấy!" An Cát cướp mở miệng nói.
An Ninh gật gật đầu, tiếp nhận lời nói: "Chúng ta làm xong nhiệm vụ trở về nơi này, lúc sắp đến nơi mới phát hiện đằng sau đi theo một bầy chim biến dị, nghĩ đến nơi này có nhà cửa có thể tránh né, mới tăng nhanh tốc độ đến đây."
Nghe thế, Lâm Thế Bưu nhíu mày: "Nói cách khác bầy chim biến dị kia không phải do các người dẫn tới, mà ngay từ đầu chúng chính là bây từ hướng này đến sao?"
"Có lẽ thế, cái này có vấn đề gì sao?" An Ninh có chút nghi hoặc.
Lâm Thế Bưu thoáng một phát bật dậy: "Phương hướng này chính là từ căn cứ đấy!"
Mọi người cả kinh, lúc này mới kịp phản ứng, đúng vậy, phương hướng này là căn cứ đó.
Lâm Thế Bưu bước nhanh đi đến trước cổng chính, cách đồ dùng trong nhà và cánh cửa nghe ngóng nửa ngày, xác định bên ngoài quả thật không còn bất kỳ âm thành gì, hắn bắt đầu đẩy đồ vật chồng chất ngay cửa ra vào ra, đồng thời hô to với bọn Lại Tử:
"Nhanh! Chúng ta mau trở về!"
Bọn người Lâm Thế Bưu mở cửa ra, phát hiện bên ngoài cửa một mảnh bừa bộn, trên mặt đất tràn đầy lông vũ màu đen của chim biến dị, xe ngoài cửa lớn cũng trải qua một trận tàn phá lơn, có mấy chiếc xe bị lật tung lên.
Một căn nhà khác trên ban công nơi lầu hai bị phá thành một cái động lớn, phía trước nhà còn có vết máu màu đỏ tươi cùng quần áo rách nát, chung quanh cũng có không ít thi thể chim biến dị, xem ra tình huống lúc đó của bọn hắn không lạc quan cho lắm.
Không có thời gian đi quản chuyện của người khác, Đại Hà dẫn theo mấy người tiến lên kiểm tra, cũng may lúc trước hắn đã khóa kỹ xe vận tải, tuy bên trên thân xe có nhiều vết trầy, nhưng đồ vật bên trong hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng một trong ba chiếc xe việt dã của bọn hắn đã bị lật tinh, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, lốp xe bị cũng đâm thủy hai bánh rồi.
Bọn hắn chuyển đồ vật còn có thể sử dụng lên hai chiếc xe khác, bỏ hẳn chiếc xe kia.
Lần này Ôn Dao từ chối ngồi cùng xe với Lâm Thế Bưu, nói cỡi Đại Hoàng được rồi.
Nghĩ nghĩ, Lâm Thế Bưu cũng không phản đối, sau khi tất cả đồ vật đều sắp xếp xong, mọi người liền lên đường.
Nhìn bọn Lâm Thế Bưu ra cửa, An Ninh cũng gọi các đồng đội nhanh chóng đi, nếu phương hướng chim biến dị không có gì thay đổi... dựa theo tốc độ của bọn nó, không bao lâu đã có thể đến căn cứ rồi.
Mà người trong căn cứ không có sự chuẩn bị, trong căn cứ còn có nhiều tòa nhà như vậy, thực không biết kết quả cuối cùng như thế nào, bọn họ vẫn còn người thân ở trong căn cứ đấy!
Phó Văn Bân suy nghĩ, cũng bảo mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về căn cứ.
"Anh Văn Bân, đội trưởng vẫn còn hôn mê! Chẳng lẽ chúng ta không thể chờ anh ấy tỉnh lại rồi trở về sao? Cứ như vậy mà trở về thân thể đội trưởng sợ rằng không chịu được?"
Trương Lâm Lâm thoáng không vui, đội trưởng còn hôn mê đấy, anh Văn Bân đội phó, lại có quan hệ vô cùng tốt với đội trưởng, làm sao lại không cân nhắc đến thân thể đội trưởng chứ.
Phó Văn Bân cúi đầu nhìn cô ta, trong giọng nói ôn hòa gần đây lại lộ ra vài phần lãnh đạm: "Lại đợi ở đây cũng chỉ có thể qua đêm ở đây, căn cứ gặp nguy hiểm, chúng ta phải trở về, nếu như Thiếu Minh biết, cũng sẽ đồng ý tôi làm như thế."
Trương Lâm Lâm khẽ cắn môi dưới không nói gì, cô ta cảm thấy rất ủy khuất, cô ta cũng chỉ quan tâm thân thể đội trưởng thôi mà, vì sao anh Văn Bân luôn đối xử ôn hòa với mọi người lại nói chuyện lãnh đạm với cô ta như vậy, cô ta làm sao cái gì chứ?
Trương Lâm Lâm nhịn không được nhìn lại chị Phỉ, hy vọng có thể tìm được đồng minh của mình.
Chị Phỉ lắc đầu với cô ta, quay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, xem ra cô ấy cũng đồng ý trở về căn cứ.
Không có cách nào, Trương Lâm Lâm chỉ có thể đi theo đám bọn hắn cùng thu dọn đồ đạc, đồng thời tận khả năng để trên đường đội trưởng trở về không bị xóc nảy quá lớn.
Bọn Lâm Thế Bưu điên cuồng giẫm chân ga, gặp được một ít Zombie lẻ tẻ cũng đụng thẳng. Đại Hoàng chở Ôn Dao cùng Ngữ Điệp chạy trước chiếc xe bên cạnh, tốc độ kia tuyệt không chậm hơn xe.
Ôn Dao thỉnh thoảng ném mấy viên tinh hạch cho Đại Hoàng, để nó bổ sung năng lượng.
Một đường nhanh như điện chớp, bọn hắn cứ thế rút ngắn lộ trình từ bốn tiếng đồng hồ thành hai tiếng rưỡi.
Thời điểm đi vào cánh cổng căn cứ, Lâm Thế Bưu biết rõ bọn hắn đã về chậm.
Ở cổng ra vào rất hỗn loạn, không ít binh sĩ trên người đều mang theo vết thương, còn có chút chưa được băng bó, lộ ra vết thương máu chảy đầm đìa.
Hơn nữa trong căn cứ vẫn còn truyền đến từng cơn tiếng khóc, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh, trên mặt đất càng có không ít lông vũ màu đen cùng vết màu.
Vào cửa cần phải kiểm tra, CMND của năm căn cứ lớn đều thông dụng, Ôn Dao lấy ra CMND của mình cùng thú biến dị đưa cho bọn hắn.
Nhìn thấy CMND của Ôn Dao, binh lính kia rõ ràng có chút giật mình, nhìn kỹ vài lần, cuối cùng mới trả lại cho Ôn Dao, thái độ đối với cô rất tốt.
"Dao Dao, cho bác mượn CMND của cháu xem một chút."
Lâm Thế Bưu có chút tò mò, hắn biết rõ chứng nhận cư dân cũng chia thành vài loại, dị năng giả khác với người bình thường, những nhân viên nghiên cứu kia cũng khác, hắn không biết CMDN của Ôn Dao là như thế nào mà khiến binh lính kia giật mình như vậy.
Chương 192: Lâm Hạo Nhiên
Ôn Dao đưa thẻ CMND của mình cho Lâm Thế Bưu, thẻ CMND của Ôn Dao vào thời điểm cô tiến vào quân đội đã bị Tề Cảnh Huy đổi qua, chất liệu không quá đồng dạng, hơn nữa mã hóa cũng thay đổi, còn nhiều thêm một biểu tượng quân hiệu.
Cơ bản Ôn Dao cũng không hay ra khỏi căn cứ, lần trước sau khi rời đi cũng là đi từ cổng quân khu đấy, còn thật không biết thẻ CMND này đại biểu cho cái gì.
"Chậc chậc chậc, Dao Dao, thẻ CMND này của cháu không đơn giản à."
Lâm Thế Bưu kẹp thẻ trả lại cho Ôn Dao, cách cửa sổ xe nói cùng Ôn Dao: "Phương thức mã hóa này rõ ràng khác hẳn chúng ta, bác không hiểu ý nghĩa cái này, nhưng lại có một tiêu chí quên hiệu, cho thấy cháu là người quân đội, hơn nữa chất liệu này cũng khác hẳn. Bác thấy trên thẻ CMND của quân nhân khác, chất liệu cũng giống như chúng ta."
"Cho nên, thẻ của cháu có cấp bậc rất cao đấy." Lâm Thế Bưu tò mò rồi, hỏi: "Làm sao cháu có thẻ này."
Ôn Dao nghĩ nghĩ, nói cho hắn biết anh của mình tham gia quân ngũ rồi.
"Ôn Minh nhập ngũ rồi hả?"
Lâm Thế Bưu biểu thị giật mình: "Anh của cháu nhìn vẻ ngoài không giống người muốn nhập ngũ à, chắc anh cháu cũng có dị năng, chắc là tiến vào đoàn dị năng rồi? Thằng nhóc này từ nhỏ đã ưu tú, làm thế nào cũng phải làm đội trưởng nha?"
"Là đoàn trưởng." Ôn Dao bình tĩnh trả lời.
Cái này khiến Lâm Thế Bưu càng kinh ngạc, nhập ngũ cũng dễ nói, dù sao quân đội các căn cứ lớn đều đang chiêu binh mãi mã, dị năng giả càng là bánh trái thơm ngon, cho nên Ôn Minh nhập ngũ có thể hiểu.
Tiến vào đoàn dị năng nhất định là được, làm đội trưởng cũng có khả năng đấy, nhưng trực tiếp lên làm đoàn trưởng? Ôn Minh chưa đến hai mươi tuổi mà?
Lâm Thế Bưu nghĩ trong này nước có chút sâu à, nhớ đến hắn vẫn luôn hoài nghi thân phận vợ chồng Ôn Trác, hiện tại xem ra quả thật không đơn giản, người bình thường nào có vừa nhập ngũ đã lên lên đoàn trưởng chứ?
Như vậy cũng không khó hiểu thái độ của binh lính gác cổng đối với Ôn Dao rồi, đặc quyền giai cấp, mặc kệ lúc nào đều tồn tại cả thôi.
Trong căn cứ trước mắt mất trật tự, khắp nơi đều là kiến trúc bị phá hư cùng người bị thương, đặc biệt trong căn cứ cũng không có ít cao ốc, tầng trệt bị phá hư vô cùng nghiêm trọng, khối vụn rơi xuống không chỉ đập hỏng mặt đất nhà cửa, đồng thời đập bị thương không ít người.
Đồng dạng, thi thể chim biến dị cũng không ít, dấu vết bị dị năng phá hư tùy ý đều có thể nhìn thấy, căn cứ muốn tu sửa lại những thứ này phải tốn hao không ít thời gian cùng công sức.
Có không ít binh sĩ đang tuần tra, trong căn cứ trật tự cũng coi như tạm được, thi thể chim biến dị cũng bị bọn hắn thu dọn lại, đây cũng là thịt khó có thể có được.
Bọn Lâm Thế Bưu chạy đến nơi ở của chính mình, một căn biệt thứ lớn có ba tầng lầu, chiếm diện tích rất lớn đấy, mới có thể ở không ít người.
Tình huống toàn bộ khu biệt thự tốt hơn rất nhiều so với bọn hắn nhìn thấy trước đó, hư hao không nghiêm trọng như vậy.
Trong phòng A Long nghe bên ngoài truyền đến âm thanh, vội vàng đứng dậy nhìn ra cửa sổ, phát hiện bọn lão đại trở về.
"Lão đại!"
A Long mở cửa chạy ra ngoài, những người khác nghe được lão đại mang người trở về, cũng đi theo ra.
"Chim biến dị tập kích căn cứ? Tất cả mọi người không sao chứ?"
Lâm Thế Bưu vừa nhảy xuống xe mắt đã quét một vòng, phát hiện tất cả mọi người vẫn mạnh khỏe, lúc này mới yên lòng.
"Lão đại anh yên tâm, tất cả mọi người không có việc gì. Thời điểm chim biến dị đến căn cứ đã kéo còi báo động cảnh báo, bảo tất cả mọi người trốn trong nhà. Nghe nói khu Xương Ninh chết tổn thương thảm trọng, dù sao ở đó đều là nhà trệt cùng lều vải, không có lực phòng ngự nhiều."
A Long kể lại tình huống đơn giản mà mình biết, Lâm Thế Bưu gật gật đầu, quay đầu bảo những người khác lái xe tải vào nhà kho, những hàng hóa này còn phải đợi Tần Thiếu Minh tỉnh lại đến quản lý lấy đi.
"Ba ơi!"
Một đứa bé trai vọt ra từ phía sau đám người nhào về phía Lâm Thế Bưu, ôm lấy hắn.
Nhìn thấy con trai của mình, mặt Lâm Thế Bưu nhu hòa hẳn đi, hắn vỗ vỗ bả vai đứa bé trai, giọng điệu vô cùng ôn nhu: "Ba trở về rồi, đừng lo lắng."
Lâm Hạo Nhiên ôm eo Lâm Thế Bưu không buông tay, lần này bọn hắn đi ra ngoài ba ngày hai đêm, bé thật lo lắng ba sẽ như chú của bé không thể trở về được nữa.
Lâm Thế Bưu già rồi mới có con, mẹ đứa nhỏ sinh bé không bao lâu liền đi, một mình hắn nuôi bé khôn lớn, khó tránh khỏi đôi khi vô cùng sủng nịch, tính cách không tính quá tốt.
Tận thế rồi, ngược lại bé cũng hiểu chuyện không ít, hiểu chuyện đến nổi làm cho Lâm Thế Bưu đau lòng.
Lâm Hạo Nhiên ôm một hồi, ngẩng đầu muốn nói chuyện với ba, sau đó lại thấy mặt Đại Hoàng.
"Ba! Đó là cái gì!" Tay Lâm Hạo Nhiên xiết chặt, có chút căng thẳng la lên.
Lúc này những người khác mới phát hiện, sau khi lái xe tải đi, lộ ra Ôn Dao các cô đang đứng phía sau.
Lâm Thế Bưu ngoắc ngoắc Ôn Dao, đợi các cô đến gần mới giới thiệu với Lâm Hạo Nhiên: "Đây là chị Dao Dao của con, đây là chị Ngữ Điệp, là con gái của chú Ôn, không phải con rất thích anh Minh sao? Đây là em gái của anh Minh."
Lâm Hạo Nhiên đã từng gặp Ôn Minh mấy lần, rất thích Ôn Minh, đã từng nhao nhao náo loạn muốn Ôn Minh ở nhà bé, làm anh của bé.
Nghe nói là em gái của anh Minh yêu thích của mình, bé cẩn thận nhìn kỹ Ôn Dao một hồi, sau đó nặng nề hừ một tiếng, tựa đầu ngoảnh sang một bên.
Bé không thích em gái anh Minh, ai bảo trước đó bé nói anh Minh làm anh trai của bé thì bị anh ấy từ chối, nói anh ấy đã có em gái rồi, bé mới không thích Ôn Dao! Mới không gọi Ôn Dao là chị!
Nhìn thấy con trai của mình đột nhiêu nổi lên tiểu tính tình, Lâm Thế Bưu có chút không hiểu thấu, hắn đoán không ra tâm tính ngạo kiều của con trai, chỉ có thể cười cười với Ôn Dao: "Đây là con của bác, Lâm Hạo Nhiên, nhỏ hơn Dao Dao một chút, có chút bướng bỉnh, cháu không nên chấp nhất với nó."
Nghe ba nói mình bướng bỉnh, Lâm Hạo Nhiên cảm thấy rất mất mặt, làm sao lại nói bé như thế chứ? Có phải tại bé không thích người trước mặt không!
Hai tay của bé dùng sức đẩy, quay người chạy vào trong nhà, Lâm Thế Bưu bất ngờ không phòng bị đẩy lui về sau một bước, cả người đều ngây ngốc, hoàn toàn không rõ đang yên đang lành làm sao đột nhiên nổi lên tính tình thế kia.
Hắn ra hiệu với một cấp dưới, bảo hắn đi theo nhìn, tránh cho nhóc con kia chạy ra khỏi biệt thự, sau đó mang theo những người khác vào phòng.
Bình luận truyện