Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 601: - 610



Chương 601: Tuyết rơi

Edit: Trang Nguyễn

Nghe giọng điệu Hạ Y Huyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, Ôn Dao hoài nghi, nếu để chị ấy biết người nào đưa ra đề nghị này, có khi nào thuấn di đến nhà đối phương trùm bao bố đập một trận hay không?

Truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Ôn Dao cảm thấy không cần thiết tức giận như vậy, chỉ là đề nghị thôi, có thể áp dụng hay không lại là một chuyện khác.

Tuy Hạ Y Huyên đã mắng những người kia một trận, nhưng vẫn còn chưa hết giận: "Cũng may bác Tề bác bỏ đề nghị này, bằng không những cô gái vất vả vượt qua nỗi đau có thể tự làm chủ cuộc đời của mình lại phải biến thành máy móc sinh sản! Cho dù là tận thế, cũng không thể cứ bộ dạng như vậy!"

Hạ Y Huyên cho rằng nếu có người muốn mang thai muốn sanh con đó là sự lựa chọn của các cô ấy, tuyệt đối không thể ép buộc phụ nữ sinh con.

Nhưng...

Trong lòng cô ẩn ẩn cảm thấy, tuy lần này không thông qua đề nghị kia, nhưng nếu tỷ lệ sinh sản vẫn thấp như thế... có khả năng thật sự có một ngày nữ giới không thể không biến thành cỗ máy sinh sản rồi...

Tuy bây giờ căn cứ không yêu cầu cưỡng chế tất cả nữ giới phải sinh con, nhưng đãi ngộ của phụ nữ có thay tăng lên mắt thường đều có thể nhìn thấy được, tình huống như vậy hấp dẫn không ít nữ giới, dù sao cuộc sống của người bình thường bây giờ miễn cưỡng xem như có thể còn sống, sau đó muốn được sinh sống tốt hơn phải dựa vào năng lực của mình rồi.

Sau đó trong vòng vài ngày, sóng ngầm trong căn cứ bắt đầu khởi động, không ít người nảy sinh tiểu tâm tư.

Mỗi ngày Ôn Dao đều có thể nghe Hạ Y Huyên kể cho mình đủ loại tin tức nhỏ, hôm nay đoàn dị năng nào vì một cô gái bình thường mà đánh nhau, ngày mai ở đâu toát ra một "Hiệp hội phụ nữ" kháng nghị.

Ôn Dao thật tình cảm thấy, đây đều dò quá rảnh rỗi mà ra.

Mùa đông cho dù bên trong căn cứ hay bên ngoài căn cứ đều không có nhiều nhiệm vụ, dĩ nhiên rảnh rỗi quá nên mới có nhiều tâm tư tìm chuyện để làm chứ sao.

Hiển nhiên, cách nghĩ của cao tầng căn cứ cũng như Ôn Dao, không đến vài ngày đại sảnh nhiệm vụ căn cứ xuất hiện không ít nhiệm vụ cưỡng chế, để cho đa phần mọi người trong căn cứ bắt đầu lu bù công việc.

Cách tết âm lịch còn không đến một tháng, so với tết nguyên đán, hiển nhiên người Hoa quốc càng xem trọng tết âm lịch truyền thống hơn, cho dù đây là thời điểm tận thế, bọn hắn cũng muốn vui vẻ chúc mừng một phen.

Sáng sớm ngày hôm nay, sau khi Ôn Dao luyện xong kiện thể thuật mở cửa phòng, bị mảnh trắng xóa sáng ngời trước mắt, Ôn Dao nhịn không được nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, lỗ tai bên trái truyền đến tiếng xé gió, không kịp ngẫm nghĩ, Ôn Dao đã ngửa đầu ra sau, cảm giác lạnh như băng sượt qua bên chóp mũi "Bộp~" một tiếng, cái gì đó đánh vào trên khung cửa.

"Oa, Dao Dao, vậy mà em tránh thoát được!"

Ôn Dao mở mắt nhìn theo giọng nói kia, chỉ thấy chị họ tiện nghi Hạ Y Huyên mặc áo lông màu đỏ đứng trong sân, tay phải cầm một quả cầu tuyết. Phía sau chị ấy trắng xóa một mảnh, cứ như một đóa hồng mai nở rộ trong mảnh trời băng thiên tuyết địa này, vô cùng chói mắt.

Thì ra, tuyết rơi à.

Bởi vì nguyên nhân địa lý của căn cứ Hoa Nam, mùa đông cũng không thường có tuyết rơi, cũng hơn nửa tháng trước mới có một trận tuyết đầu mùa, bông tuyết vô cùng nhỏ, rơi xuống đất lập tức tan ra.

Nhưng hôm nay trận tuyết này hiển nhiên muốn lớn hơn, ở giữa trời đất chỉ một màu, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng bạc.

Bông tuyết từng mảnh bay theo gió bay từ bầu trời rơi xuống, bốn phía giống như kéo màn tơ màu trắng.

Ngữ Điệp mặc áo lông màu cam mang theo Mạn Mạn ở sân nhỏ bên kia chất người tuyết, đã có một hình thức ban đầu, chỉ còn chưa trang trí chi tiết tỉ mỉ mà thôi.

Mạn Mạn nằm sấp trên đỉnh đầu người tuyết, giống như đỉnh đầu người tuyết đội chiếc nón màu xanh (cắm sừng!). Nó hào hứng bừng bừng duỗi ra tất cả dây leo của mình muốn giúp đỡ, nhưng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì, chỉ là Ngữ Điệp cũng không thèm để ý, đối với hành vi của Mạn Mạn mở một mắt nhắm một mắt, chỉ một từ hình dung nó càn quấy quá.

Đại Hoàng cũng chơi tuyết ở trong sân, thân hình cực lớn đánh tới nhảy xuống, bộ lông trên người dính đầy bông tuyết, sắp biến thành đại bạch hổ rồi.

"Dao Dao, tuyết này rơi một buổi tối rồi, đến bây giờ còn không ngừng, nhưng ngược lại đã ít đi một chút. Em nhanh mặc thêm quần áo đi, chúng ta cùng chơi ném tuyết!"

Hiển nhiên Hạ Y Huyên rất hưng phấn, vừa nói vừa ném quả cầu tuyết khác trong tay về phía Ôn Dao, lại bị Ôn Dao nhẹ nhàng tránh thoát.

Tuy Ôn Dao không có hứng thú gì với trò ném tuyết, nhưng Hạ Y Huyên có "thịnh tình mời" như thế, vẫn mặc thêm quần áo gia nhập vào.

"Dao Dao, loại chuyện ném tuyết này không thể dùng dị năng, bằng khong6c chẳng còn niềm vui thú gì nữa đâu nhá?"

Vào lần thứ ba ném quả cầu tuyết bị tấm chắn trong suốt không nhìn rõ ngăn chặn, Hạ Y Huyên không thể không cấm em họ dùng dị năng.

Cả đám các cô trên người trên tóc đều đọng không ít bông tuyết, trên người Ôn Dao lại sạch sẽ đấy, trên người dường như có tấm chắn trong suốt vậy, làm cô nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt nha.

Nghĩ nghĩ, Ôn Dao thu hồi tấm chắn tinh thần lực, xoay người nặn ra một quả cầu tuyết, ra tay bất ngờ đập tới Hạ Y Huyên!

"A!" Hạ Y Huyên hoàn toàn không phòng bị, bị nện một phát, cặn tuyết rơi vào cổ áo, đông lạnh khiến cả người cô rùng mình.

Hạ Y Huyên hơi sửng sốt, đợi đến khi phản ứng kịp mới phát hiện em họ đã chạy ra ngoài mấy mét.

"Được lắm, lại chơi đánh lén! Xem chiêu!" Hạ Y Huyên nắm lên hai quả cầu tuyết, vừa đuổi theo Ôn Dao vừa vừa ném về phía trước.

Không bao lâu, Ngữ Điệp cùng Mạn Mạn cũng gia nhập vào, lợi hại nhất phải kể đến Mạn Mạn, mười hai nhánh dây leo xoáy lên một đám quả cầu tuyết, tấn công tất cả các phía không khác biệt!

Một nhóm người các cô chơi vui vẻ quên trời quên đất trong sân, toàn bộ căn cứ cũng vì trận tuyết rơi bất ngờ này mà hoan hô.

Đặc biệt là bọn nhỏ mới nhập ngũ kia, bọn chúng đều kêu gọi bạn bè ra chơi đùa trong đống tuyết, còn có người chạy ra mấy mặt hồ trong căn cứ, xem có phải bị đóng băng hết rồi hay không.

Khu Ninh Bình mới phân chia ra, chủ yếu ở lại chính là một vài người bình thường có công việc ổn định, tuy cuộc sống của bọn họ kém hơn dị năng giả, nhưng dựa vào thu thập điểm tín dụng ổn định, ít nhất có thể ăn đủ no mặc ấm.

Trong một tòa nhà năm tầng mới xây, một bé trai khoảng mười tuổi bưng một người tuyết nhỏ vào nhà trên tầng hai.

Cậu bé vừa vào cửa, mẹ cậu liền đặt người tuyết lên trên bệ cửa số, vừa dùng khăn mặt lau bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cậu vừa quở trách nói: "Trời lạnh như vậy còn chạy ra ngoài chơi, con xem con đi, quần áo đều ướt cả, cẩn thận bị cảm lạnh! Mau đến đây uống chút nước ấm!"

Trong căn cứ người bình thường sợ nhất chính là sinh bệnh, bất kể bệnh gì, bây giờ tài nguyên thuốc khan hiếm lắm, coi như có dị năng giả hệ trị liệu cũng không có khả năng chữa hết tất cả các loại bệnh, đi bệnh viện khám lại mất một số điểm tín dụng, người bình thường như bọn hắn thật không thể đến nổi bệnh viện mà.

Mũi và khuôn mặt bé trai đều bị đông lạnh đến đỏ bừng bừng, cậu lộ ra nụ cười nịnh nọt với mẹ mình, sau đó đi theo mẹ uống nước ấm.

Người tuyết bị mang về bỏ lại trên bệ cửa sổ, thời gian dần dần qua, người tuyết từ từ hòa tan, rất nhanh chỉ còn lại một đống băng nhỏ, từng giọt nước tuyết chảy xuống từ bệ cửa sổ.

Không có người chú ý tới, trong tuyết đã hòa tan có mấy trứng côn trùng màu trắng lớn như hạt gạo...

Chương 602: Kiến tuyết

Edit: Trang Nguyễn

Trận tuyết rơi này kéo dài hơn hai ngày, toàn bộ căn cứ bao phủ một tầng tuyết trắng, tầng tuyến này dày hơn 30 cm.

Căn cứ ban hành nhiệm vụ quét sạch tuyết đọng, khí thời rét lạnh khiến căn cứ có hơn bốn mươi người bị đông lạnh chết, đều là người bình thường sinh hoạt dưới tầng chót nhất.

Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, ký túc xá chính phủ Triệu Khải Khang nhận được tin tức bệnh viện truyền đến.

"Phát sốt?"

Từ ngày đầu tiên tuyết rơi, liên tục có người phát sốt, hệ thống miễn dịch của thân thể hạ thấp. Ngay từ đầu tưởng rằng tình huống như trước tận thế, tất cả mọi người như rơi vào đại địch, thậm chí bắt đầu cách ly những người bị phát sốt kia. Sau đó phát hiện cũng không phải.

Bây giờ người phát sốt trong căn cứ càng ngày càng nhiều, dường như bị lây bệnh, nhưng đến bây giờ bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân chính xác, chỉ biết hiện tại mấy bệnh viện trong căn cứ đều kín người hết chỗ, hơn nữa dị năng giả hệ trị liệu cũng chỉ có thể làm giảm bớt bệnh trạng, không thể trị tận gốc.

"Nhiều bác sĩ như vậy đều không tìm được nguyên nhân?"

Truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Đôi chân mày Triệu Khải Khang cau tít lại, tuy bây giờ bác sĩ trong căn cứ không tính là nhiều lắm, thiết bị cũng không đủ, nhưng vẫn có không ít chuyên gia có quyền uy trước tận thế, một cơn bệnh phát sốt nho nhỏ như vậy mà không tìm được nguyên nhân?

"Trước mắt cũng không rõ ràng nguyên nhân bệnh trạng, hơn nữa tuy người phát bệnh đa phần đều là người bình thường, nhưng dị năng giả cũng có một ít, đây mới là điểm không thích hợp."

Tố chất thân thể dị năng giả tốt hơn người bình thường rất nhiều, lại cũng bị phát sốt, chuyện này rõ ràng lộ ra chỗ không đúng.

Triệu Khải Khang tự đồng ý cho nhân viên chuyên nghiệp đến giải quyết chuyện chuyên nghiệp, hắn cũng không phải bác sĩ, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên trên người bác sĩ.

Nhưng ngày hôm sau, bệnh viện truyền đến tin tức, có tiến triển mới, nhưng cần Triệu Khải Khang tự mình đến bệnh viện xem.

Nhìn người trẻ tuổi gầy như que củi nằm bên trong phòng cách ly cách tấm kính thủy tinh trong suốt, hốc mắt hắn lõm sâu, cho dù đang trong trạng thái hôn mê vẫn nhíu chặt chân mày, trên trán không ngừng có mồ hôi toát ra, hiển nhiên hết sức thống khổ.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Phó căn cứ trưởng Triệu, ngài xem cái này."

Viện trưởng chỉ lên màn hình điện tử nói ra: "Hai ngày trước bệnh nhân này được đưa đến đây, hắn không phải phát sốt, là đau bụng. Ngay từ đầu hắn vốn muốn chịu đựng, không muốn đến khám bệnh, sau đó đau đớn không giảm bớt, còn kéo dài đến các bộ phận khác, cuối cùng thật sự không được người nhà mới đưa đến đây. Sau khi chúng tôi kiểm tra, chúng tôi phát hiện bên trong cơ thể hắn có côn trùng, dường như đang gặm cắn ngũ tạng lục phủ, cho nên mới ra nông nổi này. Hơn nữa người bệnh như vậy cũng không chỉ có một, bây giờ trong bệnh viện đã có hơn hai mươi người cũng bị như thế."

Viện trưởng ngừng lời... Triệu Khải Khang cúi người cẩn thận quan sát màn hình, quả nhiên phát hiện bên trên có vài con côn trùng đang di chuyện.

Nghĩ đến trong thân thể con người có nhiều côn trùng như vậy, không ngừng gặm máu thịt đối phương như thức ăn, Triệu Khải Khang cảm thấy da đầu run lên một trận, trên người đều nổi một trận da gà.

Triệu Khải Khang lơ đãng sờ sờ cánh tay của mình, hắn miễn cưỡng dời mắt: "Chuyện này có liên quan gì đến nhiều người bị phát sốt lần này?"

Bây giờ bọn hắn lo lắng nhất không phải những kẻ hư hư thực thực có bệnh trạng như cảm cúm sao?

Côn trùng trong cơ thể này lại là chuyện gì xảy ra nữa đây?

Viện trưởng kiên nhẫn giải thích nói: "Ngay từ đầu chúng tôi cũng không liên hệ hai chuyện này cùng một chỗ, nhưng ngày hôm qua có y tá phát hiện một đứa bé mới đưa đến có nhiều dấu vết bị muỗi đốt."

"Muỗi đốt?"

Triệu Khải Khang cảm thấy kỳ quái, nếu chuyện này xảy ra vào mùa hè nóng bức cũng thôi đi, giữa mùa đông muỗi ở đâu ra?

Nhưng nói thật, có đôi khi những côn trùng biến dị kia càng khó chơi hơn Zombie, dị thú biến dị, dù sao không ít virus đều có thể từ chúng mà ra.

Nhưng từ sau khi tận thế xảy ra, bọn hắn thật không nhìn thấy bao nhiêu muỗi xuất hiện, bằng không ngẫm lại Zombie muỗi khắp nơi đốt người...

Đây quả thực khó lòng phòng bị!

"Đúng vậy." Viện trưởng nhẹ gật đầu: "Ngay từ đầu chúng tôi cũng không để ý, sau đó chúng tôi phát hiện trên người bệnh nhân khác cũng có dấu đốt giống như vậy. Ngày hôm qua trải qua cố gắng rất lớn, chúng tôi từ cơ thể bệnh nhân này lấy ra mấy ký sinh trùng, ngài xem."

Viện Trưởng dẫn Triệu Khải Khang đi đến bàn làm việc bên kia, bên trên đang đặt một chiếc hộp thủy tinh.

Triệu Khải Khang tiến sát đến gần quan sát, phát hiện bên trong hộp thủy tinh có ba con côn trùng giống như con kiến khoảng 2mm.

Ngoại hình của bọn chúng vô cùng giống con kiến, nhưng cả người tuyết trắng, nếu không nhìn kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua, trên lưng của bọn chúng còn có hai đôi cánh mỏng trong suốt.

"Cái này... Lấy ra từ trong cơ thể con người sao?"

Thế này cũng quá lớn rồi!

Côn trùng lớn như vậy bò loạn trong cơ thể con người, ngẫm lại đều thấy rợn người!

"Đúng vậy, mấy con này lấy ra từ trong cơ thể bệnh nhân đấy, chúng tôi tốn không ít công sức." Viện trưởng thở dài: "Ở đây chúng tôi không đủ điều kiện, chỉ biết nước bọt loại côn trùng này dường như chứa độc tố, chúng tôi đã thí nghiệm qua, loại độc tố này có thể làm cho cơ thể con người phát sốt, hệ thống miễn dịch đều bị hạ xuống thấp, tôi nghĩ nhiều người trong căn cứ đồng thời bị phát sốt cũng do bọn nó!"

Triệu Khải Khang nhìn chằm chằm vào những con kiến màu trắng kia một hồi lâu, sắc mặt ngưng trọng.

Viện trưởng nói tiếp tính toán của mình: "Ở đây chúng tôi không đủ theit16 bị, tôi nghĩ nên giao những côn trùng này cho sở nghiên cứu thì tốt hơn, sớm biết kỹ càng tin tức của bọn chúng, cũng có thể cung cấp nhiều trợ giúp cho chúng tôi hơn, sớm ngày tìm được phương pháp trị liệu cho bọn họ."

Chuyện này không phải vấn đề một hai bệnh nhân, nếu quả thật không biết nguyên nhân về những côn trùng này, những người khác trong căn cứ cũng gặp phải nguy hiểm tương tự.

Hiện tại người mới trọng yếu nhất, đã không còn người chính là không còn gì nữa.

Bởi vì Tề Cảnh Huy giam quyền giải quyết một số sự tình cho Triệu Khải Khang, cho nên viện trưởng bệnh viện tìm hắn đầu tiên, nếu phải tìm Tề Cảnh Huy, còn phải đi quân đội, phiền toái hơn.

"Ừm, tôi đã biết, bây giờ tôi lập tức thông báo cho căn cứ trưởng, bây giờ ông sửa sang tất cả tư liệu rồi đưa tôi!"

Cao tầng căn cứ một lần nữa tổ chức hội nghị khẩn cấp, trong cơ thể con người lấy ra côn trùng đều đã đưa đến viện nghiên cứu, mà toàn bộ căn cứ bắt đầu điều động, tìm kiếm loại côn trùng này từ đâu mà đến.

Rất nhanh, có người phát hiện trong tầng tuyết bao phủ có trứng côn trùng, bởi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện