Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 641: - 650



Chương 641: Ôn • đôrêmon • Dao

Edit: Trang Nguyễn

Một đoàn người Cố Thiên Hành đã có giác ngộ tử vong, bọn họ đã đối kháng với đám Zombie này gần một năm rồi, từng con Zombie đã giảm bớt, nhưng đồng bạn và chiến hữu của bọn họ cũng chết cả đấm, cuối cùng chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Zombie đầu lĩnh cũng đã xuất hiện, như vậy lần này liền kết thúc thôi! truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Hai bên chiến đấu hết sức căng thẳng, ngón tay Cố Thiên Hành khẽ nhúc nhích, còn không đợi hắn tiên hạ thủ vi cường, liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một trận gió mạnh thổi đến!

Trong rừng rậm các nhánh cây trên cây đại thụ không ngừng lắc lư trước trận cuồng phong, phát ra âm thanh xào xạc đáng sợ. Một đoàn người daonh trưởng Cố bị gió thổi hầu như không mở mắt ra nổi, còn có lá cây bị thổi rụng đột nhiên vỗ vào mặt bọn họ, xen lẫn cát va trúng mặt đau điếng.

Đợi đến khi cuồng phong ngừng, doanh trưởng Cố bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt lại xuất hiện một dị thú cực lớn, nó nhìn có vẻ rất mạnh, ngoại hình tương tự như lão hổ, đặc thù nhất chính là có một đôi cánh dài màu vàng kim óng ánh!

Mà trên lưng con dị thú này, có một cô bé mười hai mười ba tuổi ngồi ngay ngắn.

Hàn Lập bọn họ mở to mắt nhìn, thậm chí còn đưa tay xoa xoa đôi mắt của mình, hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, làm sao lại có một cô bé ngồi trên lưng dị thú chạy đến đây?!

Đầu óc còn chưa quay tới, chợt nghe cô bé dùng giọng nói bình thản hỏi: "Có phải các người phát tín hiệu cầu cứu không?"

Tín hiệu cầu cứu?

Chẳng lẽ cô bé này đến cứu bọn họ sao?

Nhưng bọn người Hàn Lập sững sờ nhìn Ôn Dao, lại nhịn không được sinh ra hoài nghi: ai sẽ phái một đứa bé đến cứu người?!

Cố Thiên Hành cũng không xác định, nhưng hắn nhìn thần sắc cao ngạo của con dị thú kia, cảm thấy nếu có được con dị thú này, cô bé trước mắt này... tuổi tác đứa nhỏ này cũng không còn quan trọng nữa.

"Đúng vậy, chính là chúng tôi."

Thấy một đoàn người Cố Thiên Hành thừa nhận, Ôn Dao khen thưởng vỗ vộ đầu Đại Hoàng.

Trước đó Ôn Dao phát hiện một ít dấu vết trong thôn nhỏ kia, trong đó còn có chút quần áo mảnh vải dính máu, Ôn Dao để Đại Hoàng ngửi thử, không nghĩ đến mũi của Đại Hoàng còn rất linh đấy, thật sự đã để nó tìm được người.

Tuy Ôn Dao cũng có thể tìm người, nhưng phải hao phí một phần lớn tinh thần lực, có thể đi đường tắt thì đi đường tắt à nha!

Thấy vẻ mặt cô bé nhu hòa một ít, Cố Thiên hành đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhớ đến đám Zombie trước đó, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện mấy con Zombie kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi rồi.

Cố Thiên Hành: ????

Chẳng lẽ những con Zombie này biết rõ dị thú này không dễ chọc? Thế mà cũng biết chạy trốn!

Cố Thiên Hành có liên hệ với mấy con Zombie này gần một năm rồi, tự nhiên biết rõ con Zombie đầu lĩnh kia lợi hại hơn Zombie bình thường rất nhiều, cũng thông minh nhiều lắm, thậm chí còn biết bố trí bẫy rập đối phó bọn họ, còn hiểu được phải bảo tồn thực lực.

Nó đã chọn cách lùi lại, lâu như vậy đã nói rõ nó tự nhận không đánh lại người trước mắt này.

À không... chắc là không đánh thắng thú trước mắt mới đúng?

Động tác của Cố Thiên Hành dẫn đến sự chú ý của những người khác, lúc này bọn họ mới phát hiện, đám Zombie vốn đang giằng co với bọn họ đã không còn thấy nữa rồi!

Cái quỷ gì thế này?!

Tất cả mọi người ngây ngốc rồi, lần nữa nhịn không được nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác rồi hay không, đây tất cả đều là bọn họ tưởng tượng ra mà thôi.

Ôn Dao là người đầu tiên nhận ra động tác của đám Zombie kia, nhưng Ôn Dao cũng không lo lắng gì, cho dù có chạy Ôn Dao cũng có thể tìm được, bây giờ khá trọng yếu chính là những người trước mắt này. truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Ôn Dao quét mắt nhìn một phen, phát hiện sáu người này ăn mặc trang phục ngụy trang đều vô cùng bẩn lại rách rưới quá nhiều, đầu đội mũ bảo hiểm, thân hình gầy gò, lộ ra quần áo trống rỗng đấy.

Làn da lộ ra bên ngoài có thể nhìn thấy nhiều miệng vết thương nhỏ vụn, trên người mỗi người đều băng bó không ít chỗ.

Tuy mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, rối bù, nhưng trong ánh mắt lóe sáng, cũng không mất đi sự tin tưởng vào cuộc sống.

"Ọt ọt —— "

Một trận kêu vang phá vỡ sự trầm mặc giữa bọn họ, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào trên người Hàn Lập.

"Ách..." Hàn Lập ôm bụng cười xấu hổ, thiếu nữ bên cạnh liền hỏi: "Anh Hàn Lập, vừa rồi anh còn chưa ăn à?"

Hàn Lập ha ha cười khan hai tiếng, nói mình thật sự đã ăn hết, chỉ có điều tiêu hao quá lớn.

Thật ra hắn không ăn, đồ ăn trong túi không còn nhiều lắm, hắn vốn nghĩ để dành lại bản thân sẽ chống đỡ được. truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Cố Thiên Hành cau mày nhìn thoáng qua Hàn Lập, sau đó nhìn về phía Ôn Dao, sau đó vốn muốn mặt dày mày dạn hỏi Ôn Dao có đồ ăn hay không, nhưng khi nhìn thấy Ôn Dao hai tay trống trơn, thậm chí ba lô đều không có, Cố Thiên Hành lại nuốt lời muốn nói xuống.

Ngược lại Ôn Dao xem hiểu ý nghĩ của hắn, trong lòng bàn tay khẽ đảo, trong tay xuất hiện vào bao thuốc dinh dưỡng.

Nhìn mấy túi như cháo đóng gói ném vào trong ngực mình, Cố Thiên Hành một lần nữa ngây người, hắn cảm thấy trong thời gian vài phút ngắn ngủi này số lần mình ngây người nhiều nhất trong gần ba mươi năm qua!

"Thuốc dinh dưỡng."

Tuy Ôn Dao trả lời rất đơn giản, nhưng trong nháy mắt Cố Thiên Hành đã hiểu, hắn nói lời cảm ơn với Ôn Dao, sau đó phân phát thuốc dinh dưỡng trong tay.

"Xin chào, tôi tên là Cố Thiên Hành, doanh trưởng quân khu xxx, rất cảm ơn em đã nghĩ cách cứu viện, chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết sau, bây giờ nên rời khỏi nơi này trước."

Trong rừng rậm quá nhiều nhân tố không xác định, họn họ tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây tìm một nơi an toàn mới tốt.

Ôn Dao nhìn bộ dáng bọn họ mệt mỏi không chịu nổi cùng với miệng vết thương vừa được băng bó kỹ, lại nhìn sang bắp chân Lưu Nghị bị bó thành bánh chân, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi ở nơi này."

Đôi chân mày Cố Thiên Hành nhíu lại, cho rằng Ôn Dao không biết nguy hiểm trong rừng rậm: "Em không biết, trong rừng rậm này có rất nhiều sinh vật biến dị, không ít loài đều có tính công kích, vô cùng nguy hiểm, vẫn nên nhanh chóng ra ngoài thì tốt hơn."

Ôn Dao nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng, vỗ vỗ thân thể của nó, sau đó Đại Hoàng ngửa đầu phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa: "Grào —— "

Một đoàn người Cố Thiên Hành lập tức cảm thấy một trận choáng váng đầu ù tai, khí huyết quay cuồng.

Bất quá đây chẳng qua chỉ trong nháy mắt, rất nhanh bọn họ không nghe bất kỳ âm thanh gì, giống như bị tiếng gào chặn ngang cắt đứt, nhưng chấn động mặt đất dưới lòng bàn chân nói cho bọn họ biết âm thanh vẫn còn tiếp tục, chỉ là bọn họ không nghe được thôi.

Lập tức, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ôn Dao khác hẳn lúc trước, thậm chí trong đáy mắt mang theo kinh hãi.

Đại Hoàng rống hết một tiếng, tâm tình khoan khoái dễ chịu cúi đầu thân mật cọ cọ vào Ôn Dao, sau đó tùy ý nằm sấp xuống, giống như một hộ vệ trung thành canh giữ bên người bọn họ.

"Hiện tại rất an toàn."

Nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Ôn Dao một hồi, Cố Thiên Hành nhịn không được dẫn đầu dời ánh mắt đi.

Thật sự kỳ quái, hắn lại không dám đối mặt cùng một cô bé!

Thấy biểu hiện của Đại Hoàng, Cố Thiên Hành cũng yên lòng, bọn họ một lần nữa ngồi xuống, yên lặng nhét thuốc dinh dưỡng Ôn Dao cho vào trong miệng.

Ôn Dao cũng ngồi xếp bằng ở đó, sau đó bắt đầu đào đồ đạc từng kiện từng kiện trong chiếc nhẫn không gian.

Các loại thuốc hồi phục, thuốc dinh dưỡng, thuốc trị thương, hoa quả, thịt khô... Thậm chí còn có mấy bộ quần áo tác chiến cùng giày!

Một đoàn người Cố Thiên Hành đều sợ ngây người, bọn họ sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào động tác của Ôn Dao, nhìn đống đồ đạc chất đống càng lúc càng nhiều phía trước Ôn Dao, thiếu niên tên Lưu Nghị nhịn không được thốt ra: "Em là mèo Đôrêmon à!"

Chương 642: Chó rừng cùng Zombie

Edit: Trang Nguyễn

Một đoàn người Cố Thiên Hành trầm mặc ngồi vây quanh trong phòng, mỗi người đều nhẹ nhàng thoải mái đấy, quần áo đều đã được đổi mới, thậm chí trên tóc còn nhỏ giọt nước.

Chính giữa đang nhóm lửa nấu một nồi canh thịt, mùi thơm mê người không ngừng chui vào mũi Lưu Nghị, cậu ngơ ngác nhìn qua chiếc nồi trắng không ngừng bốc nhiệt khí màu trắng kia, cả người đến tận bây giờ còn chưa lấy lại tinh thần.

Một giây trước đó bọn họ còn liều chết chạy trốn khỏi cái chết thậm chí còn bơ vơ trơ trọi, cho rằng mình phải để di nguyện ở đằng kia rồi, sau một giây bọn họ không chỉ được cứu vớt còn được tắm rửa bằng nước nóng, thậm chí còn có thể nấu canh thịt ăn!

Thậm chí Lưu Nghị suy nghĩ bọn họ không phải gặp phải sinh vật biến dị biết công kích bằng ảo thuật rồi đấy chứ, vì sao cứ cảm thấy không chân thực như thế này?!

"Cậu còn chờ gì nữa!" truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Lưu Nghị cảm thấy cánh tay của mình bị đụng một phát, quay đầu nhìn lại, trong tay Hàn Lập bưng một chén canh đưa cho cậu, ra hiệu cậu đón lấy.

Nồi cùng chén bát đều tìm được trong tòa nhà này đấy, bây giờ bọn họ đang ở trong một thôn trang nhỏ ở biên cảnh cột mốc số 3 giữa Hoa quốc và nước N, sau khi từ trong rừng rậm đi ra bọn họ đến tạm thời dừng chân ở nơi này.

Lưu Nghị tiếp nhận chén, cho dù đã qua bốn năm giờ rồi, giọng nói của cậu đến bây giờ vẫn còn có chút lơ lửng: "Em đang nghĩ tất cả chuyện này có phải sự thật hay không."

Hàn Lập bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn cậu: "Em đã suy nghĩ vấn đề này suốt dọc đường rồi, đến bây giờ còn xoắn xuýt, sao em không tự nhéo chính mình vài cái, xem thử có đau hay không, chẳng phải lúc đó trong lòng rõ ràng hơn sao."

"Em đây không phải còn không thể tin được sao!" Lưu Nghị không nói thêm gì nữa, bưng chén lên uống một ngụm, lập tức giữa môi và răng tràn ngập một mùi thơm khó nói nên lời, nước canh từ thực quản tiến vào dạ dày, một luồng nhiệt khí ấm áp bay lên từ phần bụng, lan tràn khắp tứ chi, làm cho Lưu Nghị nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

Quá tm ngon rồi!

Cậu đã bao lâu không được uống canh nóng như thế này rồi hả?!

Còn có thịt nữa đấy!!

Phải biết, bình thường bọn họ ăn đồ ăn nóng đều không dễ dàng, căn bản không có điều kiện tốt như vậy.

Bây giờ tốt rồi, không chỉ không cần lo lắng an nguy của mình, còn có thể tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, uống canh thịt, cậu cảm thấy bây giờ để cậu một mình đi đối phó Zombie cậu cũng sẵn lòng đấy!

Nhìn thiếu niên mờ mịt vùi đầu uống canh nóng, Hàn Lập lắc đầu, nếu mị lực của mỹ thực là vô cùng vô tận, có thể làm cho con người ta lập tức quên hết tất cả mọi thứ.

Mà bên kia, Cố Thiên Hành vừa uống canh nóng vừa dùng ánh mắt dò xét con rắn trắng cách đó không xa.

Tuy con rắn trắng này nhìn có vẻ rất bình thường, lớn nhỏ cũng như rắn bình thường, nhưng Cố Thiên Hành bọn họ nhìn thấy tận mắt nó từ cổ tay cô bé kia trượt xuống đấy, sau đó con rắn trắng nhỏ giống như vòng tay lại lập tức trưởng thành lớn như vậy, Cố Thiên Hành hoài nghi, đây không phải bộ dáng cuối cùng của người ta, nói không chừng có thể biến lớn hơn nữa. (Editor: Chính xác rồi, thật nhạy cảm quá!!! Lợi hại!)

Hôm nay cô bé cứu bọn họ vô cùng có cá tính, nói rất ít, trên đường đi hắn muốn hỏi thăm tình hình hai năm qua trong nước thế nào, kết quả người ta đều dùng câu trả lời ngắn gọn nhất trả lời hắn, hơn nữa câu xuất hiện tối đa nhất chính là: "Các người trở về sẽ biết", thiếu chút làm cho Cố Thiên Hành nghẹn đến nội thương.

Hắn chỉ biết cô bé tên là Ôn Dao, từ chối người giống như vẻ lãnh đạm bên ngoài, thật ra Cố Thiên Hành cảm thấy bạn nhỏ Ôn Dao còn rất dễ thân cận đấy, hơn nữa còn thuộc loại người trong nóng ngoài lạnh.

Không chỉ để bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ, còn cung cấp đủ loại vật tư, cho dù là đồ ăn hay thuốc, thậm chí đối với việc hắn lôi kéo làm quen gọi Ôn Dao là 'Dao Dao' cũng không phản đối.

Cố Thiên Hành không biết thực lực cá nhân của Ôn Dao đến cùng thế nào, cũng không biết dị năng là gì, nhưng hắn suy đoán hẳn là dị năng không gian và dị năng khống chế động vật nào đó.

Dù sao bọn họ nhìn thấy Ôn Dao lấy ra rất nhiều thứ từ trong trống rỗng, càng quan trọng hơn, thời điểm bọn họ đi ra khỏi rừng rậm cũng không phải đi bằng hai chân của mình, mà đối phương không biết từ chỗ nào xách ra một đám trâu rừng, để đám trâu rừng này làm tọa kỵ cho bọn họ! truyện được đăng tại Truyện Bất Hủ: hongtrang301

Tuy người đến chỉ là một cô bé, nhưng Cố Thiên Hành không chút nào hoài nghi người ta có thể đưa bọn họ mang về, dù sao thực lực bày ra đó, chỉ có điều thật khiến người ta giật mình mà thôi.

Cố Thiên Hành đặt chén không sang một bên, từ chối động tác thiếu nữ Nguyễn Thị Ngọc nước N muốn múc thêm nước canh cho hắn, móc trong túi mấy lọ thuốc cùng súng tinh năng trong túi ra.

Hắn đều đã dùng thử vài loại thuốc này, hiệu quả thật sự quá thần kỳ, còn có súng tinh năng có chứa sắc thái khoa học viễn tưởng này, cũng làm cho hắn giật mình không thôi, ngắn ngủn thời gian hơn hai năm, quốc gia lại có thể nghiên cứu chế tạo ra nhiều thứ lợi hại như vậy sao?!

Cố Thiên Hành cảm giác ngực nóng hổi... một sự hào hùng tuôn ra từ trong đáy lòng, quốc gia vẫn còn, chỉ cần mọi người đoàn kết nhất trí... sớm muộn gì tận thế cũng sẽ chấm dứt!

Cố Thiên Hành đè xuống sự rung động trong đáy lòng, hắn cất đồ đạc lấy ra đồng hồ bỏ túi nhìn nhìn, đã hơn bốn giờ chiều rồi, Ôn Dao để lại con rắn trắng kia sau đó ngồi lên lưng con hổ biến dị đi ra ngoài rồi, Ôn Dao chưa nói cho bọn họ biết muốn đi đâu làm gì, chỉ bảo bọn họ chờ ở chỗ này, còn để lại đầy đủ đồ ăn, nói trễ nhất ba ngày sau sẽ trở về.

Cố Thiên Hành thật lo lắng, dù sao bề ngoài của Ôn Dao thật sự có tính lừa gạt quá mức, nhìn có vẻ là một cô bé yếu đuối.

Nhưng hắn không có quyền lợi cùng lập trường ngăn cản người khác, cũng không thể đi cùng, chỉ có thể quản tốt người của mình, kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ còn sống chờ người trở về.

Mà lúc này Ôn Dao đã tìm được bầy Zombie chạy trốn trước đó rồi.

Tuy lần này mục đích chủ yếu của Ôn Dao là tìm người, nhưng Ôn Dao còn để bảo Ôn Dao thuận tiện sang biên giới nước N điều tra tình huống nước đối phương thế nào, nếu đã muốn đi đến nước N, Ôn Dao quyết định trước hết vẫn nên giải quyết đám Zombie chạy trốn, tránh cho bọn chúng trở lại rồi xảy ra biến cố.

Bên trong một phiến cây dựng lên thưa thớt, hơn mười con Zombie đang triền đấu cùng một đám chó rừng, ở trong huyệt động cách


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện