Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 295: Người dị hóa (11)
Edit: Yến Phi Ly
Ngày mai, nhóm Trương Dịch sẽ kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi này để rời khỏi thôn Tam Gia. Chỉ là khi tới đoàn xe có hơn một trăm người, lúc đi thì chỉ còn dư lại rất ít.
Lúc đi, người đến tiễn không ít, mà đa phần đều không còn lời gì để nói. Lời nên nói tối hôm qua cũng đã nói xong, ngoại trừ nhắn nhủ cẩn thận, giữ gìn ra thì còn biết nói gì? Chỉ có ông Lưu Thất cầm tay Trương Dịch, nhiều lần không ngừng dặn dò bọn họ làm xong việc thì nhớ trở lại thôn Tam Gia, tốt nhất là về đây định cư luôn, thái độ của ông cực kỳ thân mật, so với ngày đầu gặp gỡ quả thực cứ như là hai người khác nhau.
Đại khái là nét nhu hòa, thận trọng của Trương Dịch trong mắt người lớn tuổi tương đối được yêu mến, ít nhất đối với Nam Thiệu, thái độ của ông Lưu Thất lạnh nhạt hơn nhiều lắm.
“Anh thật sự không đi với chúng tôi hả?” Thẩm Trì nhìn về phía Thạch Bằng Tam, cất tiếng hỏi. Dù sao họ đều là người cùng xuất phát từ Lũng Nhân lại đây, mối quan hệ thân thiết hơn so với người khác nhiều cho nên mới có thể hỏi một câu như vậy.
“Tôi không đi được.” Thạch Bằng Tam lắc đầu, ngôn ngữ ngắn gọn trước sau như một. Bên phía Trương Dịch không ai là người yếu, ngay cả nhóc con Trương Duệ Dương kia đều dũng mãnh hơn so với những người bình thường, thiếu một mình Thạch Bằng Tam cũng không đáng kể. Thế nhưng bên chỗ thôn Tam Gia thì không giống vậy, bên này là người của ba phía hợp lại, giữa các bên còn cần cọ xát làm thân, chỉ cần hơi không chú ý có khả năng sẽ xảy ra sai lầm, thậm chí sẽ phát sinh xung đột với người địa phương, anh ở lại chỗ này cũng có thể giúp đỡ Kiều Dũng lo liệu một chút.
Thẩm Trì là người có tính tình hào phóng, cũng không khuyên nhủ gì thêm, hắn chỉ xua xua tay lên xe trước.
Thạch Bằng Tam quay đầu nhìn về phía hai người Trương Dịch, “Có tin tức xác định thì thông báo một tiếng.” Ý anh ám chỉ chính là chuyện Quỷ Bệnh nói tới.
Trương Dịch gật đầu. Có Lý Mộ Nhiên ở đây, việc chuyển thông tin vẫn là rất thuận tiện.
“Mộ Nhiên này, em phải thường xuyên phải vất vả chạy đi chạy lại rồi.” Kiều Dũng cười ha hả nói với Lý Mộ Nhiên.
Mọi người mỉm cười, bầu không khí vốn bởi vì ly biệt có chút nặng nề vì thế mà thoải mái hơn. Lý Mộ Nhiên cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì, vội vã đáp ứng liên tục, cảm xúc chia ly cũng không sâu đậm như những người khác nữa.
Nam Thiệu đang chuẩn bị lên xe, vô tình liếc thấy bóng dáng Nam Duy đứng phía sau đám người, động tác của hắn hơi ngừng lại rồi đứng thẳng người.
“Nam Duy.” Hắn gọi.
Nam Duy sửng sốt mất mấy giây, hơi chần chờ không biết có nên đi đến hay không, nhưng mọi người nghe tiếng gọi thì đã kịp phản ứng mở ra một con đường trước mặt cậu, cậu cũng không tiện đứng tại chỗ nữa.
“Anh hai… Anh cẩn thận một chút.” Đi tới gần, Nam Duy ngập ngừng mấy giây, mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, nhỏ giọng nói.
Nhìn thiếu niên đã không còn dáng vẻ kiêu căng bất cần ngày xưa, ngũ quan xinh xắn có vẻ cũng trở nên ảm đạm, trong lòng Nam Thiệu không hề dao động, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Những thứ dạy cho mọi người, em có thể chọn một loại để luyện, muốn sống thì bản thân phải trở nên mạnh mẽ.” Hắn đang nói đến hai loại công pháp của Quỷ Bệnh. Bọn họ không hề giấu làm của riêng, bất kể là người Dung Hà hay là người từ nhà thi đấu, thậm chí là nhóm Kim Mãn Đường gia nhập sau đều được phổ cập. Còn chuyện họ có tin hay không, có luyện hay không vậy thì tùy mọi người.
“Dạ.” Nam Duy gật đầu một cái, mắt cậu đỏ ngầu. Cậu biết Nam Thiệu đã tha thứ cho mình, thế nhưng hai anh em lại không thể trở về như xưa được nữa, cậu cũng không biết như vậy có hợp ý mình hay không, chỉ là trong lòng cậu rất khó chịu, còn có chút không nỡ. Nhưng cậu không thể lộ ra thái độ trắng trợn không kiêng dè chút gì như xưa nữa, hiện tại cậu đã học được cách che giấu cảm xúc trong lòng.
Nam Thiệu vươn tay vỗ lên vai thiếu niên một cái, không nói thêm nữa mà chỉ quay đầu rời đi. Thế nhưng hành động này của hắn lại như đang nói cho những người ở lại thôn Tam Gia rằng hắn vẫn còn nhận đứa em trai này, nể mặt hắn, sau này mọi người ít nhiều cũng sẽ săn sóc hơn đối với người có giá trị vũ lực thấp như Nam Duy. Đương nhiên, cuối cùng tất cả vẫn phải dựa vào chính bản thân Nam Duy, dù sao trong thời gian dài hắn sẽ không xuất hiện ở đây, mặt mũi cũng duy trì không được bao lâu.
Nam Duy vẫn cúi đầu, chỉ là nước mắt không ngừng chảy ra, rơi xuống rồi vỡ tan trên nền tuyết lầy lội.
Trương Dịch nhìn cảnh này không nói gì, anh chỉ chào tạm biệt mọi người, nhét Trương Duệ Dương vào ghế sau, mình thì ngồi ghế phó lái.
Mở cửa kính ra, Trương Duệ Dương vẫn luôn khổ cực tìm kiếm hai người bạn nhỏ của mình trong đám người, mà mãi đến tận khi bị mang vào trong xe cũng không thể nhìn thấy Cát A Y và Hoắc Nhuệ, chỉ có đám trẻ con thôn Tam Gia đến, chen chúc ở đó vẫy tay tạm biệt nhóc. Nhóc cảm thấy hơi mất mát, sau khi lên xe vẫn không cam lòng mà quay người quỳ trên xe nhìn ra phía ngoài.
“Sao Cát A Y và anh Hoắc Nhuệ còn chưa tới nhỉ?” Nhóc nói thầm, đối với Cát A Y vóc dáng nho nhỏ nhóc thực sự không gọi là anh được, gọi em thì đối phương sẽ tức giận, cuối cùng nhóc trực tiếp gọi tên. “Ba ơi, con muốn đi chào tạm biệt Cát A Y và anh Hoắc Nhuệ.”
Trương Dịch nhìn bên ngoài một vòng, nhạy bén phát hiện hai đứa bé trốn sau đống than đá cách đó không xa lẳng lặng nhìn lén sang bên này, lặng lẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không còn thời gian nữa, chúng ta phải gấp rút lên đường.” Hiển nhiên hai đứa nhỏ không muốn đến đây, cũng không cần phải bắt ép.
“Dạ…” Trương Duệ Dương có vẻ không vui lắm nhưng vẫn duy trì tư thế quỳ bám lưng ghế, suy nghĩ một chút, quay đầu lại hỏi: “Ba ơi, chúng ta còn trở lại đây không?”
Trương Dịch trầm mặc chốc lát mới mở miệng trả lời: “Ba cũng không biết.” Quả thực việc này không thể xác định chắc chắn, e rằng bọn họ sẽ theo đường cũ trở về, cũng có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến bọn họ phải đi theo hướng khác.
Trương Duệ Dương yên tĩnh lại, chỉ là không chịu ngồi xuống. Xe khởi động, trong ánh mắt tiễn biệt của mọi người, xe chậm rãi đi ra khỏi cổng.
Đợi đến khi cổng thôn đóng lại, mọi người ai đi đường nấy, hai đứa trẻ một cao một thấp trốn sau đống than mới rúc đầu về, mặt buồn bã đặt mông ngồi trên mặt tuyết.
“Sao em không đi tiễn mọi người?” Hoắc Nhuệ hỏi.
“Ai cần anh lo! Anh ngồi cạnh tôi làm cái gì?” Cát A Y tức giận hỏi ngược lại.
Hoắc Nhuệ bĩu môi, không nói chuyện nữa.
“Khốn kiếp, đi cũng không nói một tiếng, uổng công chơi với nó.” Cát A Y lại không nhịn được mắng.
Hoắc Nhuệ bĩu môi một cái, không nói thêm gì nữa.
***
Hội hợp với những người chờ ở ngoài thôn, để lại hai chiếc xe tải vận chuyển vật tư và xe bồn, mọi người lại lên đường. Còn hai chiếc xe kia, sau khi đám Kiều Dũng đến đây sẽ tiếp nhận, chuyện này tối hôm qua đã bàn xong.
Bọn họ chỉ mang theo đồ ăn đủ cho hai, ba ngày, đổ mấy thùng xăng, sau đó vừa đi vừa vơ vét là được. Vùng này không có căn cứ người sống sót cỡ lớn, lại có Lý Mộ Nhiên ở đây, muốn tìm vật tư chẳng hề khó khăn.
Ít đi chừng trăm người, tốc độ di chuyển chậm hơn không ít, nhưng mọi người cũng không cần phải chăm sóc người có thực lực yếu trong đội ngũ nữa, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thôn Tam Gia đã xem như là biên giới Tần Châu, ở tình huống bình thường đi về phía Tây bốn, năm tiếng là có thể ra khỏi mà tiến vào tỉnh Bách Hiệp. Nhưng bây giờ thực vật biến dị chặn đường, tuyết đọng rất dày, thỉnh thoảng còn xuất hiện thú biến dị và zombie, vì vậy hành trình kéo dài không chỉ gấp mười lần.
Mà thời điểm bọn họ đi đường, dường như Tống Nghiễn cũng đang vội vàng làm gì đó, chạng vạng mỗi ngày gặp mặt Lý Mộ Nhiên một lần, ở lại chốc lát bèn trả người về đoàn xe. Lý Mộ Nhiên không hiểu ra sao, còn hơi lo lắng, mãi đến tận ngày thứ ba, hắn mới bảo cô nhắc nhở đoàn xe, nói là có thứ gì đó đang đi theo bọn họ.
Từ lúc rời khỏi thôn Tam Gia, thứ ấy vẫn luôn theo đoàn xe.
“Lần em cảm thấy nguy hiểm chính là vì thứ kia.” Khi Lý Mộ Nhiên truy hỏi là cái gì, hắn chỉ đưa ra một câu như vậy, sau đó không nói gì nữa.
Lý Mộ Nhiên chỉ nghĩ rằng hắn thiếu kiên nhẫn nói, lại không biết hắn truy lùng mấy ngày vẫn không thấy hình bóng vật kia, đương nhiên là không có gì để nói, đồng thời cũng vì cảm thấy mất mặt nên mới không muốn nói thêm.
Nhưng mấy ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ tần suất thú biến dị xuất hiện cao hơn đoạn đường bên ngoài thôn Tam Gia một chút, có điều cũng chỉ một chút mà thôi, hoàn toàn không đủ để tạo thành uy hiếp cho đoàn xe. Lý Mộ Nhiên luôn luôn dùng tinh thần lực tra xét mà cũng không thu hoạch được gì, chỉ có điều nếu Tống Nghiễn đã cảnh báo, tất cả mọi người vẫn không dám khinh thường.
Bách Hiệp đã trong tầm mắt, địa hình núi đồi thoai thoải từ Tần Châu cũng dần dần chuyển biến thành núi cao hùng vĩ, chủng loại thực vật biến dị cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn, thực vật biến dị cao to che trời giảm bớt, bụi cây thực vật thấp bé tăng lên nhiều. Những chỗ không có bụi cây này lại là rêu đen kề sát đất. Đám rêu đó tiết ra chất nhầy có tính ăn mòn rất mạnh, hơn nữa không sợ lửa, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với xe. Cũng may dùng chăn đệm bình thường che lên có thể ngăn cách tác dụng ăn mòn, nếu không dọn dẹp chúng nó từng chút một không biết sẽ phải tốn nhiều sức lực.
Trưa hôm nay, đoàn xe ngừng lại.
Phía trước là một hẻm núi lớn, một cây cầu dây rất to bắc ngang qua, nối hai dãy núi màu đen hùng vĩ liên miên, dưới cầu là dòng sông đóng băng, hình dáng sông băng thể hiện ra bóng dáng mơ hồ của dòng sông cuộn trào chảy xiết.
Ranh giới phân cách Tần Châu và Bách Hiệp ở đây, mà nguyên nhân khiến đoàn xe dừng lại cũng không phải cái này, mà là bởi vì cách một cây cầu lại là hai loại khí hậu khác hẳn nhau. Một bên tuyết trắng mênh mông, thực vật làm bá chủ, một bên không có chút dấu tuyết nào, giống như trước tận thế, hoang vu hạn hán, ngay cả thực vật biến dị cũng rất thưa thớt.
Điều này ông Lưu Thất chưa từng nói, cho nên khi đột nhiên nhìn thấy, tất cả mọi người đều giật mình. Ngay cả Quỷ Bệnh luôn đều không thèm để ý bất cứ thứ gì cũng xuống xe, ánh mắt nhìn hẻm núi đối diện, nhanh chóng bấm đốt ngón tay tính toán.
Nhưng họ cũng không dừng lại lâu, bất kể là ai gặp phải hiện tượng kỳ dị như vậy chắc chắn đều sẽ không bỏ qua, tất nhiên muốn sang đó xác nhận hư thực, huống hồ bọn họ vốn đã muốn qua cầu.
Cầu dây dài khoảng bốn, năm trăm mét, trên cầu có xe hỏng rỉ sét đổ nghiêng, mà số lượng không nhiều, cũng không ảnh hưởng việc thông hành. Thực vật biến dị không xâm chiếm trên này, liếc mắt một cái đã nhìn được toàn cảnh lại làm mọi người có chút không quen.
Trên cầu có tuyết đọng, khi đi qua nhiệt độ tăng mạnh, mọi người không thể không cởi áo khoác dày cộm trên người.
“Cũng không thấy mặt trời, tại sao lại như vậy nhỉ?” Không chỉ một người có nghi vấn này trong lòng, đồng thời cũng không nhịn được mà hi vọng bên này có thể nhìn thấy mặt trời, chỉ là bây giờ hết thảy không trung bị mây đen chặn lại. Nếu là như vậy, không chừng căn cứ của con người đều sẽ chuyển về bên này.
“Trước tận thế ở đây đã cực kì nóng, mưa ít, hay xảy ra nạn hạn hán, là tỉnh nghèo nhất toàn quốc, hiện tại nhiệt độ cao hơn chỗ khác một chút, cứ coi như bình thường đi.” Lâu Nam từng tới tới Bách Hiệp không chỉ một lần cất giọng giải thích, chỉ là anh chàng cũng không quá chắc chắn. Dù sao sau tận thế bọn họ đã đi qua không ít địa phương, từ thủ đô đi qua mấy tỉnh rồi đến Vân Châu, lại từ Vân Châu đến Tần Châu, dù trước tận thế có khí hậu ra sao, hiện tại đều là một mảnh tuyết lớn mênh mông có thể lạnh chết người, chỉ riêng Bách Hiệp thì khác, tuy rằng nhiệt độ không thể so với trước tận thế, nhưng ít nhất cũng đạt tới mười mấy độ.
Không ai nói tiếp, bởi vì không ai chắc chắn được trường hợp của Bách Hiệp là như thế nào.
Nếu như là ở thời kỳ hòa bình, tình huống như vậy sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy mới mẻ thú vị, tăng cường ham muốn thăm dò của mọi người, nhưng ở tận thế, bất kỳ điều dị thường nào đều sẽ mang cho người ta cảm giác bất an, dù chỉ là một thứ nhìn có vẻ không nguy hiểm, thậm chí còn có có thể là chuyện tốt.
Sau khi đi vào địa phận Bách Hiệp, tốc độ di chuyển rõ ràng đã nhanh hơn. Một là bởi vì không có tuyết đọng cản đường, hai là bởi vì thực vật biến dị không nhiều, còn có một nguyên nhân là trên đường gần như không nhìn thấy xe cộ hư hại, chỉ tình cờ nhìn thấy một vài lốp xe rách nát, ghế dựa, vật trang trí rơi lung tung. Bởi vì khí hậu thay đổi, hai cảnh tượng đầu tiên miễn cưỡng hợp lí, nhưng riêng điều cuối cùng, lại làm cho người ta không rõ ràng. Trong tình huống toàn quốc phát triển, Bách Hiệp dù nghèo thì xe cộ trên đường cũng không thể nào chỉ dùng ngón tay là đếm hết được, huống hồ trước tận thế ở đây phát triển mạnh ngành du lịch, là tỉnh phải đi qua trước khi tới Hoang Châu, chắc chắn có không ít xe. Vậy chúng đâu hết rồi? Chẳng lẽ là căn cứ người sống sót ở Bách Hiệp thu hết đám xe đó về dùng? Nếu thế thì lượng công việc này cũng có phần quá mức rồi.
Ngày mai, nhóm Trương Dịch sẽ kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi này để rời khỏi thôn Tam Gia. Chỉ là khi tới đoàn xe có hơn một trăm người, lúc đi thì chỉ còn dư lại rất ít.
Lúc đi, người đến tiễn không ít, mà đa phần đều không còn lời gì để nói. Lời nên nói tối hôm qua cũng đã nói xong, ngoại trừ nhắn nhủ cẩn thận, giữ gìn ra thì còn biết nói gì? Chỉ có ông Lưu Thất cầm tay Trương Dịch, nhiều lần không ngừng dặn dò bọn họ làm xong việc thì nhớ trở lại thôn Tam Gia, tốt nhất là về đây định cư luôn, thái độ của ông cực kỳ thân mật, so với ngày đầu gặp gỡ quả thực cứ như là hai người khác nhau.
Đại khái là nét nhu hòa, thận trọng của Trương Dịch trong mắt người lớn tuổi tương đối được yêu mến, ít nhất đối với Nam Thiệu, thái độ của ông Lưu Thất lạnh nhạt hơn nhiều lắm.
“Anh thật sự không đi với chúng tôi hả?” Thẩm Trì nhìn về phía Thạch Bằng Tam, cất tiếng hỏi. Dù sao họ đều là người cùng xuất phát từ Lũng Nhân lại đây, mối quan hệ thân thiết hơn so với người khác nhiều cho nên mới có thể hỏi một câu như vậy.
“Tôi không đi được.” Thạch Bằng Tam lắc đầu, ngôn ngữ ngắn gọn trước sau như một. Bên phía Trương Dịch không ai là người yếu, ngay cả nhóc con Trương Duệ Dương kia đều dũng mãnh hơn so với những người bình thường, thiếu một mình Thạch Bằng Tam cũng không đáng kể. Thế nhưng bên chỗ thôn Tam Gia thì không giống vậy, bên này là người của ba phía hợp lại, giữa các bên còn cần cọ xát làm thân, chỉ cần hơi không chú ý có khả năng sẽ xảy ra sai lầm, thậm chí sẽ phát sinh xung đột với người địa phương, anh ở lại chỗ này cũng có thể giúp đỡ Kiều Dũng lo liệu một chút.
Thẩm Trì là người có tính tình hào phóng, cũng không khuyên nhủ gì thêm, hắn chỉ xua xua tay lên xe trước.
Thạch Bằng Tam quay đầu nhìn về phía hai người Trương Dịch, “Có tin tức xác định thì thông báo một tiếng.” Ý anh ám chỉ chính là chuyện Quỷ Bệnh nói tới.
Trương Dịch gật đầu. Có Lý Mộ Nhiên ở đây, việc chuyển thông tin vẫn là rất thuận tiện.
“Mộ Nhiên này, em phải thường xuyên phải vất vả chạy đi chạy lại rồi.” Kiều Dũng cười ha hả nói với Lý Mộ Nhiên.
Mọi người mỉm cười, bầu không khí vốn bởi vì ly biệt có chút nặng nề vì thế mà thoải mái hơn. Lý Mộ Nhiên cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì, vội vã đáp ứng liên tục, cảm xúc chia ly cũng không sâu đậm như những người khác nữa.
Nam Thiệu đang chuẩn bị lên xe, vô tình liếc thấy bóng dáng Nam Duy đứng phía sau đám người, động tác của hắn hơi ngừng lại rồi đứng thẳng người.
“Nam Duy.” Hắn gọi.
Nam Duy sửng sốt mất mấy giây, hơi chần chờ không biết có nên đi đến hay không, nhưng mọi người nghe tiếng gọi thì đã kịp phản ứng mở ra một con đường trước mặt cậu, cậu cũng không tiện đứng tại chỗ nữa.
“Anh hai… Anh cẩn thận một chút.” Đi tới gần, Nam Duy ngập ngừng mấy giây, mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, nhỏ giọng nói.
Nhìn thiếu niên đã không còn dáng vẻ kiêu căng bất cần ngày xưa, ngũ quan xinh xắn có vẻ cũng trở nên ảm đạm, trong lòng Nam Thiệu không hề dao động, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Những thứ dạy cho mọi người, em có thể chọn một loại để luyện, muốn sống thì bản thân phải trở nên mạnh mẽ.” Hắn đang nói đến hai loại công pháp của Quỷ Bệnh. Bọn họ không hề giấu làm của riêng, bất kể là người Dung Hà hay là người từ nhà thi đấu, thậm chí là nhóm Kim Mãn Đường gia nhập sau đều được phổ cập. Còn chuyện họ có tin hay không, có luyện hay không vậy thì tùy mọi người.
“Dạ.” Nam Duy gật đầu một cái, mắt cậu đỏ ngầu. Cậu biết Nam Thiệu đã tha thứ cho mình, thế nhưng hai anh em lại không thể trở về như xưa được nữa, cậu cũng không biết như vậy có hợp ý mình hay không, chỉ là trong lòng cậu rất khó chịu, còn có chút không nỡ. Nhưng cậu không thể lộ ra thái độ trắng trợn không kiêng dè chút gì như xưa nữa, hiện tại cậu đã học được cách che giấu cảm xúc trong lòng.
Nam Thiệu vươn tay vỗ lên vai thiếu niên một cái, không nói thêm nữa mà chỉ quay đầu rời đi. Thế nhưng hành động này của hắn lại như đang nói cho những người ở lại thôn Tam Gia rằng hắn vẫn còn nhận đứa em trai này, nể mặt hắn, sau này mọi người ít nhiều cũng sẽ săn sóc hơn đối với người có giá trị vũ lực thấp như Nam Duy. Đương nhiên, cuối cùng tất cả vẫn phải dựa vào chính bản thân Nam Duy, dù sao trong thời gian dài hắn sẽ không xuất hiện ở đây, mặt mũi cũng duy trì không được bao lâu.
Nam Duy vẫn cúi đầu, chỉ là nước mắt không ngừng chảy ra, rơi xuống rồi vỡ tan trên nền tuyết lầy lội.
Trương Dịch nhìn cảnh này không nói gì, anh chỉ chào tạm biệt mọi người, nhét Trương Duệ Dương vào ghế sau, mình thì ngồi ghế phó lái.
Mở cửa kính ra, Trương Duệ Dương vẫn luôn khổ cực tìm kiếm hai người bạn nhỏ của mình trong đám người, mà mãi đến tận khi bị mang vào trong xe cũng không thể nhìn thấy Cát A Y và Hoắc Nhuệ, chỉ có đám trẻ con thôn Tam Gia đến, chen chúc ở đó vẫy tay tạm biệt nhóc. Nhóc cảm thấy hơi mất mát, sau khi lên xe vẫn không cam lòng mà quay người quỳ trên xe nhìn ra phía ngoài.
“Sao Cát A Y và anh Hoắc Nhuệ còn chưa tới nhỉ?” Nhóc nói thầm, đối với Cát A Y vóc dáng nho nhỏ nhóc thực sự không gọi là anh được, gọi em thì đối phương sẽ tức giận, cuối cùng nhóc trực tiếp gọi tên. “Ba ơi, con muốn đi chào tạm biệt Cát A Y và anh Hoắc Nhuệ.”
Trương Dịch nhìn bên ngoài một vòng, nhạy bén phát hiện hai đứa bé trốn sau đống than đá cách đó không xa lẳng lặng nhìn lén sang bên này, lặng lẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không còn thời gian nữa, chúng ta phải gấp rút lên đường.” Hiển nhiên hai đứa nhỏ không muốn đến đây, cũng không cần phải bắt ép.
“Dạ…” Trương Duệ Dương có vẻ không vui lắm nhưng vẫn duy trì tư thế quỳ bám lưng ghế, suy nghĩ một chút, quay đầu lại hỏi: “Ba ơi, chúng ta còn trở lại đây không?”
Trương Dịch trầm mặc chốc lát mới mở miệng trả lời: “Ba cũng không biết.” Quả thực việc này không thể xác định chắc chắn, e rằng bọn họ sẽ theo đường cũ trở về, cũng có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến bọn họ phải đi theo hướng khác.
Trương Duệ Dương yên tĩnh lại, chỉ là không chịu ngồi xuống. Xe khởi động, trong ánh mắt tiễn biệt của mọi người, xe chậm rãi đi ra khỏi cổng.
Đợi đến khi cổng thôn đóng lại, mọi người ai đi đường nấy, hai đứa trẻ một cao một thấp trốn sau đống than mới rúc đầu về, mặt buồn bã đặt mông ngồi trên mặt tuyết.
“Sao em không đi tiễn mọi người?” Hoắc Nhuệ hỏi.
“Ai cần anh lo! Anh ngồi cạnh tôi làm cái gì?” Cát A Y tức giận hỏi ngược lại.
Hoắc Nhuệ bĩu môi, không nói chuyện nữa.
“Khốn kiếp, đi cũng không nói một tiếng, uổng công chơi với nó.” Cát A Y lại không nhịn được mắng.
Hoắc Nhuệ bĩu môi một cái, không nói thêm gì nữa.
***
Hội hợp với những người chờ ở ngoài thôn, để lại hai chiếc xe tải vận chuyển vật tư và xe bồn, mọi người lại lên đường. Còn hai chiếc xe kia, sau khi đám Kiều Dũng đến đây sẽ tiếp nhận, chuyện này tối hôm qua đã bàn xong.
Bọn họ chỉ mang theo đồ ăn đủ cho hai, ba ngày, đổ mấy thùng xăng, sau đó vừa đi vừa vơ vét là được. Vùng này không có căn cứ người sống sót cỡ lớn, lại có Lý Mộ Nhiên ở đây, muốn tìm vật tư chẳng hề khó khăn.
Ít đi chừng trăm người, tốc độ di chuyển chậm hơn không ít, nhưng mọi người cũng không cần phải chăm sóc người có thực lực yếu trong đội ngũ nữa, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thôn Tam Gia đã xem như là biên giới Tần Châu, ở tình huống bình thường đi về phía Tây bốn, năm tiếng là có thể ra khỏi mà tiến vào tỉnh Bách Hiệp. Nhưng bây giờ thực vật biến dị chặn đường, tuyết đọng rất dày, thỉnh thoảng còn xuất hiện thú biến dị và zombie, vì vậy hành trình kéo dài không chỉ gấp mười lần.
Mà thời điểm bọn họ đi đường, dường như Tống Nghiễn cũng đang vội vàng làm gì đó, chạng vạng mỗi ngày gặp mặt Lý Mộ Nhiên một lần, ở lại chốc lát bèn trả người về đoàn xe. Lý Mộ Nhiên không hiểu ra sao, còn hơi lo lắng, mãi đến tận ngày thứ ba, hắn mới bảo cô nhắc nhở đoàn xe, nói là có thứ gì đó đang đi theo bọn họ.
Từ lúc rời khỏi thôn Tam Gia, thứ ấy vẫn luôn theo đoàn xe.
“Lần em cảm thấy nguy hiểm chính là vì thứ kia.” Khi Lý Mộ Nhiên truy hỏi là cái gì, hắn chỉ đưa ra một câu như vậy, sau đó không nói gì nữa.
Lý Mộ Nhiên chỉ nghĩ rằng hắn thiếu kiên nhẫn nói, lại không biết hắn truy lùng mấy ngày vẫn không thấy hình bóng vật kia, đương nhiên là không có gì để nói, đồng thời cũng vì cảm thấy mất mặt nên mới không muốn nói thêm.
Nhưng mấy ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ tần suất thú biến dị xuất hiện cao hơn đoạn đường bên ngoài thôn Tam Gia một chút, có điều cũng chỉ một chút mà thôi, hoàn toàn không đủ để tạo thành uy hiếp cho đoàn xe. Lý Mộ Nhiên luôn luôn dùng tinh thần lực tra xét mà cũng không thu hoạch được gì, chỉ có điều nếu Tống Nghiễn đã cảnh báo, tất cả mọi người vẫn không dám khinh thường.
Bách Hiệp đã trong tầm mắt, địa hình núi đồi thoai thoải từ Tần Châu cũng dần dần chuyển biến thành núi cao hùng vĩ, chủng loại thực vật biến dị cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn, thực vật biến dị cao to che trời giảm bớt, bụi cây thực vật thấp bé tăng lên nhiều. Những chỗ không có bụi cây này lại là rêu đen kề sát đất. Đám rêu đó tiết ra chất nhầy có tính ăn mòn rất mạnh, hơn nữa không sợ lửa, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với xe. Cũng may dùng chăn đệm bình thường che lên có thể ngăn cách tác dụng ăn mòn, nếu không dọn dẹp chúng nó từng chút một không biết sẽ phải tốn nhiều sức lực.
Trưa hôm nay, đoàn xe ngừng lại.
Phía trước là một hẻm núi lớn, một cây cầu dây rất to bắc ngang qua, nối hai dãy núi màu đen hùng vĩ liên miên, dưới cầu là dòng sông đóng băng, hình dáng sông băng thể hiện ra bóng dáng mơ hồ của dòng sông cuộn trào chảy xiết.
Ranh giới phân cách Tần Châu và Bách Hiệp ở đây, mà nguyên nhân khiến đoàn xe dừng lại cũng không phải cái này, mà là bởi vì cách một cây cầu lại là hai loại khí hậu khác hẳn nhau. Một bên tuyết trắng mênh mông, thực vật làm bá chủ, một bên không có chút dấu tuyết nào, giống như trước tận thế, hoang vu hạn hán, ngay cả thực vật biến dị cũng rất thưa thớt.
Điều này ông Lưu Thất chưa từng nói, cho nên khi đột nhiên nhìn thấy, tất cả mọi người đều giật mình. Ngay cả Quỷ Bệnh luôn đều không thèm để ý bất cứ thứ gì cũng xuống xe, ánh mắt nhìn hẻm núi đối diện, nhanh chóng bấm đốt ngón tay tính toán.
Nhưng họ cũng không dừng lại lâu, bất kể là ai gặp phải hiện tượng kỳ dị như vậy chắc chắn đều sẽ không bỏ qua, tất nhiên muốn sang đó xác nhận hư thực, huống hồ bọn họ vốn đã muốn qua cầu.
Cầu dây dài khoảng bốn, năm trăm mét, trên cầu có xe hỏng rỉ sét đổ nghiêng, mà số lượng không nhiều, cũng không ảnh hưởng việc thông hành. Thực vật biến dị không xâm chiếm trên này, liếc mắt một cái đã nhìn được toàn cảnh lại làm mọi người có chút không quen.
Trên cầu có tuyết đọng, khi đi qua nhiệt độ tăng mạnh, mọi người không thể không cởi áo khoác dày cộm trên người.
“Cũng không thấy mặt trời, tại sao lại như vậy nhỉ?” Không chỉ một người có nghi vấn này trong lòng, đồng thời cũng không nhịn được mà hi vọng bên này có thể nhìn thấy mặt trời, chỉ là bây giờ hết thảy không trung bị mây đen chặn lại. Nếu là như vậy, không chừng căn cứ của con người đều sẽ chuyển về bên này.
“Trước tận thế ở đây đã cực kì nóng, mưa ít, hay xảy ra nạn hạn hán, là tỉnh nghèo nhất toàn quốc, hiện tại nhiệt độ cao hơn chỗ khác một chút, cứ coi như bình thường đi.” Lâu Nam từng tới tới Bách Hiệp không chỉ một lần cất giọng giải thích, chỉ là anh chàng cũng không quá chắc chắn. Dù sao sau tận thế bọn họ đã đi qua không ít địa phương, từ thủ đô đi qua mấy tỉnh rồi đến Vân Châu, lại từ Vân Châu đến Tần Châu, dù trước tận thế có khí hậu ra sao, hiện tại đều là một mảnh tuyết lớn mênh mông có thể lạnh chết người, chỉ riêng Bách Hiệp thì khác, tuy rằng nhiệt độ không thể so với trước tận thế, nhưng ít nhất cũng đạt tới mười mấy độ.
Không ai nói tiếp, bởi vì không ai chắc chắn được trường hợp của Bách Hiệp là như thế nào.
Nếu như là ở thời kỳ hòa bình, tình huống như vậy sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy mới mẻ thú vị, tăng cường ham muốn thăm dò của mọi người, nhưng ở tận thế, bất kỳ điều dị thường nào đều sẽ mang cho người ta cảm giác bất an, dù chỉ là một thứ nhìn có vẻ không nguy hiểm, thậm chí còn có có thể là chuyện tốt.
Sau khi đi vào địa phận Bách Hiệp, tốc độ di chuyển rõ ràng đã nhanh hơn. Một là bởi vì không có tuyết đọng cản đường, hai là bởi vì thực vật biến dị không nhiều, còn có một nguyên nhân là trên đường gần như không nhìn thấy xe cộ hư hại, chỉ tình cờ nhìn thấy một vài lốp xe rách nát, ghế dựa, vật trang trí rơi lung tung. Bởi vì khí hậu thay đổi, hai cảnh tượng đầu tiên miễn cưỡng hợp lí, nhưng riêng điều cuối cùng, lại làm cho người ta không rõ ràng. Trong tình huống toàn quốc phát triển, Bách Hiệp dù nghèo thì xe cộ trên đường cũng không thể nào chỉ dùng ngón tay là đếm hết được, huống hồ trước tận thế ở đây phát triển mạnh ngành du lịch, là tỉnh phải đi qua trước khi tới Hoang Châu, chắc chắn có không ít xe. Vậy chúng đâu hết rồi? Chẳng lẽ là căn cứ người sống sót ở Bách Hiệp thu hết đám xe đó về dùng? Nếu thế thì lượng công việc này cũng có phần quá mức rồi.
Bình luận truyện