Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 313: Căn cứ Bách Hiệp (3)
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Kiến trúc của căn cứ Bách Hiệp cực kỳ đặc biệt, hầu như tất cả đều là nhà trệt thấp bé màu xám tro giống như tường phòng ngự. Cũng có nhà hai tầng nhưng số lượng rất ít, thưa thớt và phân bố rất có quy luật, trông qua cứ như là hạc đứng trong bầy gà. Theo lời giải thích của Răng hô thì mấy căn nhà hai tầng đều là nơi làm việc của căn cứ, ngôi nhà trước mắt nhà này chuyên dùng để tiếp đón người mới, còn những nhà kia là để tuyên bố nhiệm vụ, đổi thức ăn hay dịch tiến hóa. Bởi vì căn cứ khá lớn, cho nên chia ra làm một số phân khu, mỗi một phân khu đều có thiết kế cơ cấu y hệt.
Những phòng ốc này được sắp xếp chỉnh tề, có con đường rộng rãi phân bổ trong đó hình thành bố cục hình chữ tỉnh (井). Nhà cấp bốn có sân cũng có cái không có sân, mà sự an toàn đều như nhau. Bởi vì căn cứ có đội chấp pháp, đối với hành vi ác chiến, nội đấu cùng với giết người, cướp của, hiếp dâm của người sống sót gần như là không hề khoan dung, nếu phát hiện thì lập tức giải quyết, người phạm tội sẽ bị xử quyết tại chỗ chứ miễn luôn chuyện đuổi ra khỏi căn cứ. Cũng chính bởi vì như vậy, căn cứ mới tương đối ổn định. Đương nhiên, tranh chấp mâu thuẫn ngấm ngầm cùng với một vài tên trộm vặt vãnh là không thể tránh được, không có nhân lực vật lực để quản mà cũng chẳng cần thiết.
Mà đặc biệt nhất chính là cách một khoảng sẽ có một cột đá lớn dựng trên mặt đất, cao gần hai mét, rộng nhất cũng không quá mười mét, giống như cột điện trước tận thế, độ cao ngang bằng tường phòng ngự của căn cứ, trên đó có gài sợi lưới che phủ toàn bộ căn cứ. Không biết võng lưới làm bằng chất liệu gì mà có màu trong suốt hơi trắng, cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn trong căn cứ.
Ông chú lực lưỡng tên là Lưu Kiệt, Lưu Kiệt nói đây là để phòng ngừa thú bay. Ở Bách Hiệp, thứ làm cho người ta chán ghét không phải là thú biến dị bình thường hay zombie, mà là thú bay, đặc biệt là loại thú bay thích ăn kim loại kia, mỗi lần tới đều tạo thành tổn thất rất lớn, thương vong về người thì không phải nhiều nhưng luôn làm hỏng hết đồ vật kim loại. Cái khác thì có thể cho qua, thế nhưng không còn xe làm sao họ có thể đi ra ngoài kiếm tinh hạch, cũng đâu thể đi bộ. Thành thị gần nhất cách đây hơn 30 km, phải tốn rất nhiều thời gian di chuyển trên đường, hơn nữa cũng không an toàn. Cho nên, cuối cùng căn cứ suy nghĩ ra biện pháp này, không chắc là có thể hoàn toàn ngăn cản thú bay biến dị, nhưng nói thế nào thì cũng có thể chặn lại một chút, cho mọi người có thời gian chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa, sự tồn tại của trụ đá giảm bớt không gian cho thú bay biến dị bay lượn, vì vậy dù chúng nó đột phá tấm lưới để xông vào thì bay trong khu vực căn cứ cũng bị mất linh hoạt, dễ đối phó hơn. Sở dĩ phòng ốc trong căn cứ được thiết kế thấp như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này.
“Nhà có thể thuê cũng có thể mua, còn có thể xin một mảnh đất trống để tự xây dựng. Đất trống được cung cấp miễn phí, nhưng thuê người xây chắc chắn sẽ phải tốn kém, được cái là có thể làm theo ý mình. Nếu mọi người muốn ở lại lâu dài thì nên trực tiếp mua hoặc là xây thì có lời hơn. Nếu đã quyết định tự mình xây thì có thể ở lại chỗ tụi tôi trước.” Trước khi tiến vào khu nhà, Lưu Kiệt đã nói tình huống cụ thể một lần.
Sở dĩ hắn ta ân cần như vậy không phải là không có ý đồ riêng. Nhóm Nam Thiệu ngoại trừ Lý Mộ Nhiên là nữ và Trương Duệ Dương là một đứa bé, bốn người còn lại đều là đàn ông tráng niên, hơn nữa có thể trốn thoát ra khỏi đàn thú bay biến dị thì chắc chắn thực lực không kém. Mà nhóm họ lại còn ít người, cuối cùng chắc chắn sẽ phải chọn một thế lực để gia nhập. Hắn ta hy vọng có thể ở gần thì được ưu tiên, gặp trước được ưu ái trước, mời chào người ta gia nhập vào đội. Mà dù không được thì cũng có thể kết bạn kết bè.
Mấy người Nam Thiệu thoáng nhìn nhau, sau khi hỏi giá thuê phòng và giá mua nhà, cuối cùng quyết định thuê một ngôi nhà có sân nhỏ. Bọn họ có mục đích riêng, nếu ở nhờ chỗ tiểu đội của Lưu Kiệt khi làm việc sẽ có nhiều bất tiện, không thể chọn chỗ đó. Sở dĩ là thuê mà không phải mua, cũng không phải bởi vì chỉ là cư trú tạm thời nên không cần mua, mà là vì họ không mang đủ tinh hạch.
Nhà rẻ nhất chỉ có một phòng, là nơi chỉ để nương thân, không thể nói là thoải mái, nếu mua thì cần tốn năm trăm tinh hạch, thuê chỉ cần mười viên một tháng; cao hơn một cấp chính là nhà hai phòng ba gian, giá cả để mua là một ngàn, thuê thì năm mươi viên một tháng. Hai loại nhà này đều có khu vệ sinh ở bên ngoài, một phân khu có chừng hai mươi hộ dùng chung. Cao cấp hơn chút là nhà có sân, cũng phân chia lớn nhỏ, trong đó có công trình nhà vệ sinh khép kín, giá từ năm ngàn đến mười ngàn, thuê cũng phải năm trăm đến một ngàn. Tinh hạch ở đây đều là tinh hạch zombie bình thường, nếu đổi thành tinh hạch của động thực vật hay zombie biến dị thì sẽ căn cứ vào chủng loại, kích cỡ và mức độ quý giá để tính.
Từ đó có thể biết được, căn cứ đang cổ vũ người sống sót tiêu diệt zombie bình thường. Phải biết rằng từ khi tận thế bắt đầu cho tới bây giờ, tinh hạch của zombie thông thường đã thành thứ vô dụng, đối với phần lớn người thức tỉnh thì là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Căn cứ coi đây là đồng tiền cơ bản đương nhiên không phải là bởi vì cần nó, mà là bởi vì nó dễ kiếm, hơn nữa số lượng lớn, vừa có thể chăm sóc nhóm người dưới tầng thấp nhất, còn có thể xử lý số lượng zombie khổng lồ.
Tận thế có ba nguy cơ chính, zombie, sinh vật biến dị cùng với khí hậu ác liệt. Khí hậu là chuyện không có cách nào cải biến, sinh vật biến dị có tính tái sinh không thể tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ có zombie giết một con là bớt một con, thời gian dài sẽ có thể giết sạch, như vậy thì có thể giúp loài người bớt đi một sự uy hiếp, có thể chuyên tâm đối kháng sinh vật biến dị.
“Mấy người các cậu chỉ cần thuê nhà một phòng là được rồi mà, đâu cần ở nhà có sân đắt đỏ thế kia, một tháng đã tốn tận năm trăm, đủ để mua nhà đơn nhỏ rồi.” Mặc dù Lưu Kiệt hơi thất vọng không mang được người về, nhưng vẫn có lòng tốt nhắc nhở.
Nhóm Nam Thiệu thuê một ngôi nhà có sân nhỏ tốn năm trăm tinh hạch, trừ nhà bếp phòng khách thì còn có năm gian phòng, đối với bọn họ quả thật có hơi dư thừa. Nhưng nói thật, tinh hạch zombie bình thường đã không còn nhiều tác dụng với bọn họ, rất nhiều lúc giết zombie cũng không phí sức đào lấy nữa, sau khi nghe Đằng Tấn nói nơi này có thể dùng tinh hạch để đổi lấy dịch tiến hóa, cả nhóm mới lâm thời kiếm một ít mang đến. Nếu không phải không mang đủ, bọn họ đã định mua lại cả ngôi nhà. Nếu như căn cứ này thật sự không tồi, sau này đợi khi mọi việc kết thúc, nhất định phải thường xuyên qua lại, có một nơi để đặt chân cũng tốt.
“Trong nhóm có phụ nữ và trẻ nhỏ, nhà có tường bao quanh thì an toàn hơn một chút.” Đối với ý tốt của Lưu Kiệt, mọi người cũng chân thành ghi nhớ, vì vậy mở miệng nói.
Thấy bọn họ giải thích như vậy, Lưu Kiệt liền không khuyên nữa, dù sao tinh hạch là của người ta, muốn dùng như thế nào là chuyện của họ, hắn nhắc nhở đã coi là tận tâm rồi. Đương nhiên, bởi vậy Lưu Kiệt cũng có thể suy đoán ra thực lực của nhóm Nam Thiệu chắc là tương đối khá, bằng không tuyệt đối không thể chi tiêu lớn như vậy.
Nơi tiếp đón người mới là một căn nhà rộng rãi, bị một bức tường đất cao đến eo ngăn thành trong ngoài. Bên trong là nơi nhân viên tiếp đãi, có lò lửa, bàn làm việc, ghế tựa, trong góc chất đống một ít gạo và mì. Bên ngoài trống rỗng, ngoại trừ một cầu thang đi lên tầng hai thì chẳng còn gì cả.
Ở trong không đông người, hai nhân viên tiếp đón ngồi phía bên trong vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm. Khiến người ta bất ngờ chính là hai người đều là đàn ông khỏe mạnh chứ không phải phụ nữ hay người già hoặc là người tàn phế cần công việc thoải mái như thế này.
Nhìn thấy nhóm Trương Dịch tiến vào, hai người bèn dừng trò chuyện, đứng lên.
“Ôi chao, lúc này còn có người mới đến, thật khó thấy nhỉ.” Một người cười nói.
Phản ứng của hai người kia không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, không xa cách cũng chẳng quá ân cần, chỉ tiếp đón theo thủ tục. Hỏi mọi người về họ tên, tuổi tác, có dị năng không, đến từ nơi nào, ghi chép lại từng cái, ngay cả cô gái duy nhất trong trong nhóm là Lý Mộ Nhiên bọn họ cũng không nhìn nhiều, chỉ khi nhìn đến tiểu Dương Dương, vẻ mặt mới nhu hòa hơn hẳn.
“Nhóc con không tồi, nuôi cho tốt.” Người chào hỏi trước lúc nãy trịnh trọng dặn dò một câu.
Đám Trương Dịch không hiểu ra sao, mãi đến tận khi ra ngoài, nghe Lưu Kiệt nói mới biết, mặc dù căn cứ Bách Hiệp có hơn trăm ngàn người sống sót nhưng trẻ em từ mười lăm tuổi trở xuống lại rất ít, tổng cộng chưa tới một ngàn, mà mười tuổi trở xuống còn chưa đến một trăm. Mặt khác, tuy rằng trong số những người sống sót đàn ông chiếm đa số, phụ nữ cũng không hề ít, trong đó có rất nhiều người kết thành bạn đời nhưng đến nay vẫn không một ai mang thai, nguyên nhân rốt cuộc là ở chỗ bản thân không muốn sinh con mà tránh thai, hay là áp lực trong lòng làm thay đổi thể chất, hoặc là hoàn cảnh tận thế ảnh hưởng, tạm thời vẫn không có cách nào xác định. Con người nếu muốn tiếp tục kéo dài thì vẫn cần thế hệ mới tiếp nối, cho nên trẻ nhỏ bèn trở nên đặc biệt quý giá.
Nhờ phúc của Trương Duệ Dương, ngoại trừ phần gạo, mì, rau xanh và than đá cho hai ngày được giao, họ còn được thêm hai bộ đệm chăn, hai quả táo tây, một bình sữa bột và nửa túi kẹo. Người đưa đồ cho họ không nói gì, mà theo lời Lưu Kiệt thì phần Trương Duệ Dương nhận được hóa ra là phần cho hai người, có lẽ là vì khoảng thời gian này hiếm có người sống sót mới đến, đặc biệt là trẻ em nên đối phương cho nhiều hơn chút đỉnh. Hoa quả tươi mới, sữa bột và kẹo là đồ tương đối quý hiếm, dù cho là ở căn cứ Bách Hiệp thì không phải người nào cũng có thể có được, dẫu muốn dùng tinh hạch để đổi cũng rất khó. Còn đệm chăn cũng không nằm trong phần được phân phát, có lẽ là bởi vì khí trời đột nhiên chuyển lạnh nên mới đặc biệt đưa cho Trương Duệ Dương để tránh đứa trẻ bị lạnh mà sinh bệnh. Bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng trẻ em của căn cứ Bách Hiệp.
Mọi người nghe đến đó, đánh giá đối với căn cứ này không khỏi tốt hơn một chút, nhưng bởi vì chuyện của thú nhân, trong lòng vẫn có thái độ thận trọng.
“Có trường hợp nào giả mạo người mới tới để lừa lấy đồ không?” Lúc đi về ngôi nhà mình thuê, Thẩm Hi nhìn tấm thẻ giống như thẻ căn cước trên tay, không nhịn được hiếu kỳ trong lòng. Dù sao căn cứ này có hơn trăm ngàn người, ai có thể nhớ được mặt nhiều người như vậy. Lúc làm thẻ cũng chỉ là ghi chép thông tin cá nhân, không ai để lại hình ảnh, như vậy tác dụng cũng rất có hạn, hoàn toàn không có cách nào cấm được kẻ đục nước béo cò.
“Có chứ.” Lưu Kiệt trả lời. Hắn ta chủ động nhận nhiệm vụ đưa nhóm Trương Dịch tới nhà mới, nhân viên tiếp tân không phái người dẫn đường nữa. “Nhưng không nhiều. Lĩnh đồ mới chỉ đủ hai ngày chi tiêu, bị tóm rồi cũng chẳng còn bao nhiêu. Căn cứ thường nhắm một mắt mở một mắt với các trường hợp này, nếu như đúng là bị bức ép tới mức không có cách nào mới làm vậy thì sẽ nhẹ nhàng buông tha, nhưng nếu như bị điều tra rõ bản thân có năng lực, chỉ là tham chút lợi nhỏ thì sẽ bị buộc đi làm lao động. Thời gian làm bao lâu thì lại coi số lượng giả mạo để xác định, giả càng nhiều thời gian lao động càng dài.” Nói đến đây, Lưu Kiệt nở nụ cười, đại khái là nghĩ đến kết cục của những người kia.
“Nơi tiếp đón người mới giao cho hai người đàn ông trai tráng khỏe mạnh trông coi, có phải là quá lãng phí rồi không?” Thẩm Hi lại hỏi.
“Đương nhiên là không.” Lưu Kiệt giải thích, “Bởi vì ở lối vào căn cứ không thiết lập trạm canh gác kiểm tra, người mới tới thường là những kẻ một đường chém giết tới đây, thực lực chắc chắn không yếu, tính cách cũng sẽ không quá dịu ngoan, thời gian dài không bị quy củ ràng buộc nên rất dễ dàng gây chuyện. Nơi này gọi là chỗ tiếp đón người mới, trên thực tế tác dụng chính thức là để trấn áp hạng người kiêu căng khó thuần và thu xếp tâm tính của người mới một chút. Nếu như là người không gây sự giống mấy cậu thì đương nhiên chẳng thể nhìn thấy mặt hung hăng kia của người đón tiếp đâu.”
Sau khi nghe xong, đám Trương Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng đã rõ vị trí nhân viên tiếp tân của căn cứ Bách Hiệp không phải là người nào đều có thể ngồi.
Trong lúc nói chuyện, xe rẽ hai lần, lái vào một ngõ hẻm rồi dừng trước một gian nhà. Các ngôi nhà ở đây có kiểu dáng tương tự nhau, nếu như không phải ở cổng có biển số nhà thì rất dễ đi nhầm.
“Trước tiên các cậu vào nghỉ ngơi sắp xếp, lát nữa tôi cho người đến mang mấy cậu đi mua sắm vài thứ cần thiết, đồng thời làm quen hoàn cảnh chung quanh, tránh cho lúc cần lại chẳng tìm được chỗ.” Lưu Kiệt không vào cửa, chờ bọn họ xuống xe bèn để lại câu nói này cùng với địa chỉ của mình rồi bảo người lái xe rời đi. Đội của Lưu Kiệt đã đi ra ngoài hai ngày nên mệt mỏi cực kì, giờ rất cần cần về nghỉ ngơi.
Trương Dịch luôn miệng nói cảm ơn, nhìn theo xe rời đi, mãi đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa mới quay người lấy ra chìa khóa mở cửa.
Ngôi nhà này rộng hơn 20m2, vô cùng bằng phẳng, có tường vây quanh cao cỡ nửa người nên không lo bị người bên ngoài nhòm ngó. Trong nhà trống rỗng, trừ cái giường lớn đặt sẵn trong góc ra thì chẳng có bất cứ thứ gì, nếu như muốn ở đây lâu dài thì sẽ phải mua thêm không ít đồ. Trong phòng bếp có bếp đất, ước chừng là cân nhắc đến chuyện than đá không dễ làm nên chỉ có thể dùng củi đốt. Nhà vệ sinh là dạng ngồi xổm, có thể dùng nước rửa sạch, thế này khá hơn một chút so với nhà không có công trình khép kín, ít nhất không cần chạy ra bên ngoài chen chúc nhà vệ sinh công cộng.
Tuy rằng chẳng có ý định ở chỗ này ở lâu dài, trong lòng mọi người vẫn không tránh khỏi cảm khái, thật giống như người đi mua nhìn thấy nhà mới của mình, có một loại cảm giác sở hữu khó mà diễn tả được. Điều này có thể là do khát vọng của người phiêu bạt khắp nơi trong thời gian dài.
Cũng may mọi người không quên mục đích đến đây, thả đồ lên trên giường bèn bảo Lý Mộ Nhiên bắt đầu tìm người.
Lực tinh thần của Lý Mộ Nhiên rất thoải mái bao phủ toàn bộ căn cứ, nhưng nếu muốn tìm người ở nơi đông đúc nhà cửa thế này thì cũng không dễ dàng. Có điều sử dụng tinh thần lực tra xét nhiều rồi, cô cũng dần đúc kết được kinh nghiệm, trước tiên cô sẽ tìm ở những nơi trông coi nghiêm mật vừa nhìn liền biết là quan trọng, không tìm được mới chuyển qua các nơi khác.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, cô lại khẽ than một tiếng, sắc mặt kinh ngạc, tinh thần lực không tự chủ tiêu tán.
“Chuyện gì vậy?” Tống Nghiễn luôn trông coi bên cạnh cô cất giọng quan tâm.
Lý Mộ Nhiên lắc lắc đầu không trả lời ngay, mà là lần thứ hai thả ra tinh thần lực, kéo dài tới nơi mình vừa tra xét trước đó, sắc mặt từ kinh ngạc biến thành khiếp sợ, cuối cùng là khó mà tin nổi.
Khi nghi hoặc trong lòng mọi người càng ngày càng mãnh liệt, cô bèn thu hồi tinh thần lực, đầu tiên là liếc nhìn Tống Nghiễn vẫn chuyên chú quan sát mình rồi mới chuyển hướng sang mọi người.
“Ở trung tâm căn cứ có một cổng vòm bằng đá trắng, chỉ có mỗi khung cửa thôi, mặt trên chạm trổ hoa văn rồng bay và các đám mây.” Cô mở miệng.
Trong lòng mọi người càng thêm khó hiểu, chẳng rõ Lý Mộ Nhiên nói cái này làm gì, nhưng ai cũng biết chắc chắn rất quan trọng cho nên đều yên tĩnh mà nghe, ngay cả Trương Duệ Dương cũng tròn xoe mắt dựng lỗ tai lên nghe vô cùng chăm chú.
“Cửa kia bố trí trên một quảng trường, xung quanh có rất nhiều người trông coi. Nếu tinh thần lực của em vòng qua cửa thì chỉ nhìn thấy quảng trường bằng phẳng cùng với nhà cửa chung quanh, thế nhưng nếu em dùng tinh thần lực xuyên qua cánh cửa kia thì sẽ nhìn thấy một mảnh đất rừng hoang dã, có vườn trái cây, có đất làm ruộng, có dê bò súc vật, bên trong có người đang trồng trọt, có người chăn nuôi, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Bên ngoài chúng ta thấy trời đổ tuyết, trong đó lại không bị ảnh hưởng chút nào, có cây nở hoa, có cây kết trái, trong ruộng cũng là như thế, có nơi còn vừa mới cấy mạ, có nơi thì đang thu hoạch rồi. Nhìn qua không hề thấy giá lạnh chút nào, mà cũng nhìn không ra là trong đó là mùa gì.”
Mọi người yên lặng nghe Lý Mộ Nhiên mô tả như thể nghe giấc mơ giữa ban ngày. Một hồi lâu sau, Tống Nghiễn vươn tay dịu dàng sờ trán cô, trầm giọng hỏi: “Mệt rồi hả?” Không phải là cô mới vừa ngủ quên nên nằm mơ đấy chứ?
Beta: Yến Phi Ly
Kiến trúc của căn cứ Bách Hiệp cực kỳ đặc biệt, hầu như tất cả đều là nhà trệt thấp bé màu xám tro giống như tường phòng ngự. Cũng có nhà hai tầng nhưng số lượng rất ít, thưa thớt và phân bố rất có quy luật, trông qua cứ như là hạc đứng trong bầy gà. Theo lời giải thích của Răng hô thì mấy căn nhà hai tầng đều là nơi làm việc của căn cứ, ngôi nhà trước mắt nhà này chuyên dùng để tiếp đón người mới, còn những nhà kia là để tuyên bố nhiệm vụ, đổi thức ăn hay dịch tiến hóa. Bởi vì căn cứ khá lớn, cho nên chia ra làm một số phân khu, mỗi một phân khu đều có thiết kế cơ cấu y hệt.
Những phòng ốc này được sắp xếp chỉnh tề, có con đường rộng rãi phân bổ trong đó hình thành bố cục hình chữ tỉnh (井). Nhà cấp bốn có sân cũng có cái không có sân, mà sự an toàn đều như nhau. Bởi vì căn cứ có đội chấp pháp, đối với hành vi ác chiến, nội đấu cùng với giết người, cướp của, hiếp dâm của người sống sót gần như là không hề khoan dung, nếu phát hiện thì lập tức giải quyết, người phạm tội sẽ bị xử quyết tại chỗ chứ miễn luôn chuyện đuổi ra khỏi căn cứ. Cũng chính bởi vì như vậy, căn cứ mới tương đối ổn định. Đương nhiên, tranh chấp mâu thuẫn ngấm ngầm cùng với một vài tên trộm vặt vãnh là không thể tránh được, không có nhân lực vật lực để quản mà cũng chẳng cần thiết.
Mà đặc biệt nhất chính là cách một khoảng sẽ có một cột đá lớn dựng trên mặt đất, cao gần hai mét, rộng nhất cũng không quá mười mét, giống như cột điện trước tận thế, độ cao ngang bằng tường phòng ngự của căn cứ, trên đó có gài sợi lưới che phủ toàn bộ căn cứ. Không biết võng lưới làm bằng chất liệu gì mà có màu trong suốt hơi trắng, cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn trong căn cứ.
Ông chú lực lưỡng tên là Lưu Kiệt, Lưu Kiệt nói đây là để phòng ngừa thú bay. Ở Bách Hiệp, thứ làm cho người ta chán ghét không phải là thú biến dị bình thường hay zombie, mà là thú bay, đặc biệt là loại thú bay thích ăn kim loại kia, mỗi lần tới đều tạo thành tổn thất rất lớn, thương vong về người thì không phải nhiều nhưng luôn làm hỏng hết đồ vật kim loại. Cái khác thì có thể cho qua, thế nhưng không còn xe làm sao họ có thể đi ra ngoài kiếm tinh hạch, cũng đâu thể đi bộ. Thành thị gần nhất cách đây hơn 30 km, phải tốn rất nhiều thời gian di chuyển trên đường, hơn nữa cũng không an toàn. Cho nên, cuối cùng căn cứ suy nghĩ ra biện pháp này, không chắc là có thể hoàn toàn ngăn cản thú bay biến dị, nhưng nói thế nào thì cũng có thể chặn lại một chút, cho mọi người có thời gian chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa, sự tồn tại của trụ đá giảm bớt không gian cho thú bay biến dị bay lượn, vì vậy dù chúng nó đột phá tấm lưới để xông vào thì bay trong khu vực căn cứ cũng bị mất linh hoạt, dễ đối phó hơn. Sở dĩ phòng ốc trong căn cứ được thiết kế thấp như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này.
“Nhà có thể thuê cũng có thể mua, còn có thể xin một mảnh đất trống để tự xây dựng. Đất trống được cung cấp miễn phí, nhưng thuê người xây chắc chắn sẽ phải tốn kém, được cái là có thể làm theo ý mình. Nếu mọi người muốn ở lại lâu dài thì nên trực tiếp mua hoặc là xây thì có lời hơn. Nếu đã quyết định tự mình xây thì có thể ở lại chỗ tụi tôi trước.” Trước khi tiến vào khu nhà, Lưu Kiệt đã nói tình huống cụ thể một lần.
Sở dĩ hắn ta ân cần như vậy không phải là không có ý đồ riêng. Nhóm Nam Thiệu ngoại trừ Lý Mộ Nhiên là nữ và Trương Duệ Dương là một đứa bé, bốn người còn lại đều là đàn ông tráng niên, hơn nữa có thể trốn thoát ra khỏi đàn thú bay biến dị thì chắc chắn thực lực không kém. Mà nhóm họ lại còn ít người, cuối cùng chắc chắn sẽ phải chọn một thế lực để gia nhập. Hắn ta hy vọng có thể ở gần thì được ưu tiên, gặp trước được ưu ái trước, mời chào người ta gia nhập vào đội. Mà dù không được thì cũng có thể kết bạn kết bè.
Mấy người Nam Thiệu thoáng nhìn nhau, sau khi hỏi giá thuê phòng và giá mua nhà, cuối cùng quyết định thuê một ngôi nhà có sân nhỏ. Bọn họ có mục đích riêng, nếu ở nhờ chỗ tiểu đội của Lưu Kiệt khi làm việc sẽ có nhiều bất tiện, không thể chọn chỗ đó. Sở dĩ là thuê mà không phải mua, cũng không phải bởi vì chỉ là cư trú tạm thời nên không cần mua, mà là vì họ không mang đủ tinh hạch.
Nhà rẻ nhất chỉ có một phòng, là nơi chỉ để nương thân, không thể nói là thoải mái, nếu mua thì cần tốn năm trăm tinh hạch, thuê chỉ cần mười viên một tháng; cao hơn một cấp chính là nhà hai phòng ba gian, giá cả để mua là một ngàn, thuê thì năm mươi viên một tháng. Hai loại nhà này đều có khu vệ sinh ở bên ngoài, một phân khu có chừng hai mươi hộ dùng chung. Cao cấp hơn chút là nhà có sân, cũng phân chia lớn nhỏ, trong đó có công trình nhà vệ sinh khép kín, giá từ năm ngàn đến mười ngàn, thuê cũng phải năm trăm đến một ngàn. Tinh hạch ở đây đều là tinh hạch zombie bình thường, nếu đổi thành tinh hạch của động thực vật hay zombie biến dị thì sẽ căn cứ vào chủng loại, kích cỡ và mức độ quý giá để tính.
Từ đó có thể biết được, căn cứ đang cổ vũ người sống sót tiêu diệt zombie bình thường. Phải biết rằng từ khi tận thế bắt đầu cho tới bây giờ, tinh hạch của zombie thông thường đã thành thứ vô dụng, đối với phần lớn người thức tỉnh thì là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Căn cứ coi đây là đồng tiền cơ bản đương nhiên không phải là bởi vì cần nó, mà là bởi vì nó dễ kiếm, hơn nữa số lượng lớn, vừa có thể chăm sóc nhóm người dưới tầng thấp nhất, còn có thể xử lý số lượng zombie khổng lồ.
Tận thế có ba nguy cơ chính, zombie, sinh vật biến dị cùng với khí hậu ác liệt. Khí hậu là chuyện không có cách nào cải biến, sinh vật biến dị có tính tái sinh không thể tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ có zombie giết một con là bớt một con, thời gian dài sẽ có thể giết sạch, như vậy thì có thể giúp loài người bớt đi một sự uy hiếp, có thể chuyên tâm đối kháng sinh vật biến dị.
“Mấy người các cậu chỉ cần thuê nhà một phòng là được rồi mà, đâu cần ở nhà có sân đắt đỏ thế kia, một tháng đã tốn tận năm trăm, đủ để mua nhà đơn nhỏ rồi.” Mặc dù Lưu Kiệt hơi thất vọng không mang được người về, nhưng vẫn có lòng tốt nhắc nhở.
Nhóm Nam Thiệu thuê một ngôi nhà có sân nhỏ tốn năm trăm tinh hạch, trừ nhà bếp phòng khách thì còn có năm gian phòng, đối với bọn họ quả thật có hơi dư thừa. Nhưng nói thật, tinh hạch zombie bình thường đã không còn nhiều tác dụng với bọn họ, rất nhiều lúc giết zombie cũng không phí sức đào lấy nữa, sau khi nghe Đằng Tấn nói nơi này có thể dùng tinh hạch để đổi lấy dịch tiến hóa, cả nhóm mới lâm thời kiếm một ít mang đến. Nếu không phải không mang đủ, bọn họ đã định mua lại cả ngôi nhà. Nếu như căn cứ này thật sự không tồi, sau này đợi khi mọi việc kết thúc, nhất định phải thường xuyên qua lại, có một nơi để đặt chân cũng tốt.
“Trong nhóm có phụ nữ và trẻ nhỏ, nhà có tường bao quanh thì an toàn hơn một chút.” Đối với ý tốt của Lưu Kiệt, mọi người cũng chân thành ghi nhớ, vì vậy mở miệng nói.
Thấy bọn họ giải thích như vậy, Lưu Kiệt liền không khuyên nữa, dù sao tinh hạch là của người ta, muốn dùng như thế nào là chuyện của họ, hắn nhắc nhở đã coi là tận tâm rồi. Đương nhiên, bởi vậy Lưu Kiệt cũng có thể suy đoán ra thực lực của nhóm Nam Thiệu chắc là tương đối khá, bằng không tuyệt đối không thể chi tiêu lớn như vậy.
Nơi tiếp đón người mới là một căn nhà rộng rãi, bị một bức tường đất cao đến eo ngăn thành trong ngoài. Bên trong là nơi nhân viên tiếp đãi, có lò lửa, bàn làm việc, ghế tựa, trong góc chất đống một ít gạo và mì. Bên ngoài trống rỗng, ngoại trừ một cầu thang đi lên tầng hai thì chẳng còn gì cả.
Ở trong không đông người, hai nhân viên tiếp đón ngồi phía bên trong vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm. Khiến người ta bất ngờ chính là hai người đều là đàn ông khỏe mạnh chứ không phải phụ nữ hay người già hoặc là người tàn phế cần công việc thoải mái như thế này.
Nhìn thấy nhóm Trương Dịch tiến vào, hai người bèn dừng trò chuyện, đứng lên.
“Ôi chao, lúc này còn có người mới đến, thật khó thấy nhỉ.” Một người cười nói.
Phản ứng của hai người kia không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, không xa cách cũng chẳng quá ân cần, chỉ tiếp đón theo thủ tục. Hỏi mọi người về họ tên, tuổi tác, có dị năng không, đến từ nơi nào, ghi chép lại từng cái, ngay cả cô gái duy nhất trong trong nhóm là Lý Mộ Nhiên bọn họ cũng không nhìn nhiều, chỉ khi nhìn đến tiểu Dương Dương, vẻ mặt mới nhu hòa hơn hẳn.
“Nhóc con không tồi, nuôi cho tốt.” Người chào hỏi trước lúc nãy trịnh trọng dặn dò một câu.
Đám Trương Dịch không hiểu ra sao, mãi đến tận khi ra ngoài, nghe Lưu Kiệt nói mới biết, mặc dù căn cứ Bách Hiệp có hơn trăm ngàn người sống sót nhưng trẻ em từ mười lăm tuổi trở xuống lại rất ít, tổng cộng chưa tới một ngàn, mà mười tuổi trở xuống còn chưa đến một trăm. Mặt khác, tuy rằng trong số những người sống sót đàn ông chiếm đa số, phụ nữ cũng không hề ít, trong đó có rất nhiều người kết thành bạn đời nhưng đến nay vẫn không một ai mang thai, nguyên nhân rốt cuộc là ở chỗ bản thân không muốn sinh con mà tránh thai, hay là áp lực trong lòng làm thay đổi thể chất, hoặc là hoàn cảnh tận thế ảnh hưởng, tạm thời vẫn không có cách nào xác định. Con người nếu muốn tiếp tục kéo dài thì vẫn cần thế hệ mới tiếp nối, cho nên trẻ nhỏ bèn trở nên đặc biệt quý giá.
Nhờ phúc của Trương Duệ Dương, ngoại trừ phần gạo, mì, rau xanh và than đá cho hai ngày được giao, họ còn được thêm hai bộ đệm chăn, hai quả táo tây, một bình sữa bột và nửa túi kẹo. Người đưa đồ cho họ không nói gì, mà theo lời Lưu Kiệt thì phần Trương Duệ Dương nhận được hóa ra là phần cho hai người, có lẽ là vì khoảng thời gian này hiếm có người sống sót mới đến, đặc biệt là trẻ em nên đối phương cho nhiều hơn chút đỉnh. Hoa quả tươi mới, sữa bột và kẹo là đồ tương đối quý hiếm, dù cho là ở căn cứ Bách Hiệp thì không phải người nào cũng có thể có được, dẫu muốn dùng tinh hạch để đổi cũng rất khó. Còn đệm chăn cũng không nằm trong phần được phân phát, có lẽ là bởi vì khí trời đột nhiên chuyển lạnh nên mới đặc biệt đưa cho Trương Duệ Dương để tránh đứa trẻ bị lạnh mà sinh bệnh. Bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng trẻ em của căn cứ Bách Hiệp.
Mọi người nghe đến đó, đánh giá đối với căn cứ này không khỏi tốt hơn một chút, nhưng bởi vì chuyện của thú nhân, trong lòng vẫn có thái độ thận trọng.
“Có trường hợp nào giả mạo người mới tới để lừa lấy đồ không?” Lúc đi về ngôi nhà mình thuê, Thẩm Hi nhìn tấm thẻ giống như thẻ căn cước trên tay, không nhịn được hiếu kỳ trong lòng. Dù sao căn cứ này có hơn trăm ngàn người, ai có thể nhớ được mặt nhiều người như vậy. Lúc làm thẻ cũng chỉ là ghi chép thông tin cá nhân, không ai để lại hình ảnh, như vậy tác dụng cũng rất có hạn, hoàn toàn không có cách nào cấm được kẻ đục nước béo cò.
“Có chứ.” Lưu Kiệt trả lời. Hắn ta chủ động nhận nhiệm vụ đưa nhóm Trương Dịch tới nhà mới, nhân viên tiếp tân không phái người dẫn đường nữa. “Nhưng không nhiều. Lĩnh đồ mới chỉ đủ hai ngày chi tiêu, bị tóm rồi cũng chẳng còn bao nhiêu. Căn cứ thường nhắm một mắt mở một mắt với các trường hợp này, nếu như đúng là bị bức ép tới mức không có cách nào mới làm vậy thì sẽ nhẹ nhàng buông tha, nhưng nếu như bị điều tra rõ bản thân có năng lực, chỉ là tham chút lợi nhỏ thì sẽ bị buộc đi làm lao động. Thời gian làm bao lâu thì lại coi số lượng giả mạo để xác định, giả càng nhiều thời gian lao động càng dài.” Nói đến đây, Lưu Kiệt nở nụ cười, đại khái là nghĩ đến kết cục của những người kia.
“Nơi tiếp đón người mới giao cho hai người đàn ông trai tráng khỏe mạnh trông coi, có phải là quá lãng phí rồi không?” Thẩm Hi lại hỏi.
“Đương nhiên là không.” Lưu Kiệt giải thích, “Bởi vì ở lối vào căn cứ không thiết lập trạm canh gác kiểm tra, người mới tới thường là những kẻ một đường chém giết tới đây, thực lực chắc chắn không yếu, tính cách cũng sẽ không quá dịu ngoan, thời gian dài không bị quy củ ràng buộc nên rất dễ dàng gây chuyện. Nơi này gọi là chỗ tiếp đón người mới, trên thực tế tác dụng chính thức là để trấn áp hạng người kiêu căng khó thuần và thu xếp tâm tính của người mới một chút. Nếu như là người không gây sự giống mấy cậu thì đương nhiên chẳng thể nhìn thấy mặt hung hăng kia của người đón tiếp đâu.”
Sau khi nghe xong, đám Trương Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng đã rõ vị trí nhân viên tiếp tân của căn cứ Bách Hiệp không phải là người nào đều có thể ngồi.
Trong lúc nói chuyện, xe rẽ hai lần, lái vào một ngõ hẻm rồi dừng trước một gian nhà. Các ngôi nhà ở đây có kiểu dáng tương tự nhau, nếu như không phải ở cổng có biển số nhà thì rất dễ đi nhầm.
“Trước tiên các cậu vào nghỉ ngơi sắp xếp, lát nữa tôi cho người đến mang mấy cậu đi mua sắm vài thứ cần thiết, đồng thời làm quen hoàn cảnh chung quanh, tránh cho lúc cần lại chẳng tìm được chỗ.” Lưu Kiệt không vào cửa, chờ bọn họ xuống xe bèn để lại câu nói này cùng với địa chỉ của mình rồi bảo người lái xe rời đi. Đội của Lưu Kiệt đã đi ra ngoài hai ngày nên mệt mỏi cực kì, giờ rất cần cần về nghỉ ngơi.
Trương Dịch luôn miệng nói cảm ơn, nhìn theo xe rời đi, mãi đến tận khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa mới quay người lấy ra chìa khóa mở cửa.
Ngôi nhà này rộng hơn 20m2, vô cùng bằng phẳng, có tường vây quanh cao cỡ nửa người nên không lo bị người bên ngoài nhòm ngó. Trong nhà trống rỗng, trừ cái giường lớn đặt sẵn trong góc ra thì chẳng có bất cứ thứ gì, nếu như muốn ở đây lâu dài thì sẽ phải mua thêm không ít đồ. Trong phòng bếp có bếp đất, ước chừng là cân nhắc đến chuyện than đá không dễ làm nên chỉ có thể dùng củi đốt. Nhà vệ sinh là dạng ngồi xổm, có thể dùng nước rửa sạch, thế này khá hơn một chút so với nhà không có công trình khép kín, ít nhất không cần chạy ra bên ngoài chen chúc nhà vệ sinh công cộng.
Tuy rằng chẳng có ý định ở chỗ này ở lâu dài, trong lòng mọi người vẫn không tránh khỏi cảm khái, thật giống như người đi mua nhìn thấy nhà mới của mình, có một loại cảm giác sở hữu khó mà diễn tả được. Điều này có thể là do khát vọng của người phiêu bạt khắp nơi trong thời gian dài.
Cũng may mọi người không quên mục đích đến đây, thả đồ lên trên giường bèn bảo Lý Mộ Nhiên bắt đầu tìm người.
Lực tinh thần của Lý Mộ Nhiên rất thoải mái bao phủ toàn bộ căn cứ, nhưng nếu muốn tìm người ở nơi đông đúc nhà cửa thế này thì cũng không dễ dàng. Có điều sử dụng tinh thần lực tra xét nhiều rồi, cô cũng dần đúc kết được kinh nghiệm, trước tiên cô sẽ tìm ở những nơi trông coi nghiêm mật vừa nhìn liền biết là quan trọng, không tìm được mới chuyển qua các nơi khác.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, cô lại khẽ than một tiếng, sắc mặt kinh ngạc, tinh thần lực không tự chủ tiêu tán.
“Chuyện gì vậy?” Tống Nghiễn luôn trông coi bên cạnh cô cất giọng quan tâm.
Lý Mộ Nhiên lắc lắc đầu không trả lời ngay, mà là lần thứ hai thả ra tinh thần lực, kéo dài tới nơi mình vừa tra xét trước đó, sắc mặt từ kinh ngạc biến thành khiếp sợ, cuối cùng là khó mà tin nổi.
Khi nghi hoặc trong lòng mọi người càng ngày càng mãnh liệt, cô bèn thu hồi tinh thần lực, đầu tiên là liếc nhìn Tống Nghiễn vẫn chuyên chú quan sát mình rồi mới chuyển hướng sang mọi người.
“Ở trung tâm căn cứ có một cổng vòm bằng đá trắng, chỉ có mỗi khung cửa thôi, mặt trên chạm trổ hoa văn rồng bay và các đám mây.” Cô mở miệng.
Trong lòng mọi người càng thêm khó hiểu, chẳng rõ Lý Mộ Nhiên nói cái này làm gì, nhưng ai cũng biết chắc chắn rất quan trọng cho nên đều yên tĩnh mà nghe, ngay cả Trương Duệ Dương cũng tròn xoe mắt dựng lỗ tai lên nghe vô cùng chăm chú.
“Cửa kia bố trí trên một quảng trường, xung quanh có rất nhiều người trông coi. Nếu tinh thần lực của em vòng qua cửa thì chỉ nhìn thấy quảng trường bằng phẳng cùng với nhà cửa chung quanh, thế nhưng nếu em dùng tinh thần lực xuyên qua cánh cửa kia thì sẽ nhìn thấy một mảnh đất rừng hoang dã, có vườn trái cây, có đất làm ruộng, có dê bò súc vật, bên trong có người đang trồng trọt, có người chăn nuôi, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Bên ngoài chúng ta thấy trời đổ tuyết, trong đó lại không bị ảnh hưởng chút nào, có cây nở hoa, có cây kết trái, trong ruộng cũng là như thế, có nơi còn vừa mới cấy mạ, có nơi thì đang thu hoạch rồi. Nhìn qua không hề thấy giá lạnh chút nào, mà cũng nhìn không ra là trong đó là mùa gì.”
Mọi người yên lặng nghe Lý Mộ Nhiên mô tả như thể nghe giấc mơ giữa ban ngày. Một hồi lâu sau, Tống Nghiễn vươn tay dịu dàng sờ trán cô, trầm giọng hỏi: “Mệt rồi hả?” Không phải là cô mới vừa ngủ quên nên nằm mơ đấy chứ?
Bình luận truyện