Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 325: Căn cứ Bách Hiệp (15)
Edit: Yến Phi Ly
Nhắc tới Hàn Linh, mọi người ít nhiều gì cũng có vài suy đoán, luôn cảm thấy cô nàng biến mất hẳn có liên quan đến Sử Hạo, cho nên Nam Thiệu trực tiếp hỏi người trong cuộc thế này thật sự là điều mọi người không nghĩ tới, bao gồm cả Trương Dịch.
Đương nhiên, so sánh với Nam Thiệu, Tống Nghiễn và Thẩm Hi vốn không quen biết Hàn Linh, hiển nhiên không quan tâm chút nào tới cô ta. Lý Mộ Nhiên cũng chỉ gặp qua Hàn Linh một lần, chẳng khác gì người xa lạ, cô sẽ không quản loại chuyện vô bổ này. Còn về Trương Dịch, thực tế anh biết bởi vì Hàn Linh lỡ miệng mới có thể khiến Nam Thiệu phát hiện dị năng sinh mệnh vốn tưởng là hệ mộc, nhưng khi đó cô ta cũng không phải có ý định nhắc nhở, lúc anh dò hỏi lại còn cố ý che giấu, mưu toan dùng điều này uy hiếp Nam Thiệu phải theo mình. Cho nên nếu bảo là cảm kích thì Trương Dịch hoàn toàn không có. Tuy anh là người được lợi từ dị năng sinh mệnh nhưng đó là Nam Thiệu tự phí hết tâm tư tìm ra được, anh không cách nào quy công lao này cho Hàn Linh, càng không thể đắc tội với người khác chuốc lấy phiền phức về mình chỉ vì cô ta. Tất nhiên nếu như có thể tiện tay giúp đỡ đôi chút thì anh cũng sẽ không để ý.
Chỉ có Nam Thiệu trải qua sợ hãi thiếu chút nữa mất đi Trương Dịch làm cho hắn đến tận bây giờ nhắc lại vẫn thấy kinh hoảng, cho nên mặc kệ lúc trước Hàn Linh vô tình hay cố ý, chung quy đã làm cho hắn phát hiện dị năng của mình, cũng bởi vậy cướp Trương Dịch ra khỏi bàn tay tử thần. Đặc biệt là mới rồi khi trải qua ảo cảnh, trơ mắt nhìn Trương Dịch chết ở trước mặt mình, loại cảm giác đau đến không muốn sống ấy khiến hắn cảm thấy mình nhất định phải làm chút gì đó mới có thể báo đáp một câu nhỡ miệng nhưng lại tiết lộ thông tin cực kỳ quan trọng của Hàn Linh. Đối với Nam Thiệu, Trương Dịch quan trọng bao nhiêu thì câu nói kia liền quan trọng bấy nhiêu.
Thực ra Nam Thiệu chẳng còn cách nào, bây giờ Quỷ Bệnh đã xuất hiện, Quách Minh Thành cũng được cứu ra, dịch tiến hóa lại không còn hi vọng, họ đã không có lý do ở lại chỗ này lâu. Mà tin tức liên quan đến Hàn Linh thì ở trong căn cứ mấy ngày nay, bọn họ phát hiện không ai muốn bàn luận, dù có tình cờ nói tới thì cũng không người nào biết tại sao cô ta lại biến mất, hơn nữa cũng chẳng ai bận tâm chút nào. Cho nên nếu muốn thăm dò tung tích của Hàn Linh, ngoại trừ tốn thời gian dài chậm rãi điều tra nghe ngóng trong căn cứ thì cũng chỉ có thể trực tiếp hỏi thủ lĩnh đời thứ hai là Sử Hạo. Làm người thay thế Hàn Linh, người khác có thể không biết chuyện về cô ta nhưng Sử Hạo lại không thể không biết.
Một câu nói đổi một câu hỏi, đây chính là điều duy nhất hắn có thể làm cho Hàn Linh. Còn chuyện khiến cho Sử Hạo không thích, thậm chí kiêng kỵ, vậy chỉ có thể xem là hậu quả phải gánh chịu khi báo đáp ân tình này.
Nghe thấy lời Nam Thiệu hỏi, Sử Hạo sửng sốt mấy giây sau đó nhìn thật sâu vào mắt Nam Thiệu.
“Anh là bạn của cô ta?”
Sắc mặt Sử Hạo biến hóa không lớn, nhưng thái độ mấy người ngồi ở bên cạnh anh ta đều lộ ra ý không vui. Vốn bọn họ không có thiện cảm đối với thú nhân, chỉ là e ngại chuyện trước đó và sự tồn tại của Quỷ Bệnh nên mới nhịn xuống, không nghĩ tới đối phương lại còn có liên quan tới người phụ nữ kia, thật là muốn làm người ôn hòa nhã nhặn cũng khó khăn mà.
“Không tính là bạn, chỉ có người nhờ vả lưu ý nên hỏi thăm thôi.” Trong vấn đề này, Nam Thiệu lựa chọn che giấu. Nếu như ăn ngay nói thật, không chừng đối phương sẽ kiêng kỵ mà nói dối qua loa lấy lệ.
Quả nhiên, khi nghe thấy câu trả lời của hắn, thái độ đám cấp dưới của Sử Hạo hòa nhã hơn nhiều, chỉ có điều Nam Thiệu lại xem thường lòng dạ Sử Hạo rồi.
“Không sai, người xây dựng nên căn cứ Bách Hiệp chính là Hàn Linh.” Sử Hạo cũng không truy cứu quan hệ giữa Nam Thiệu và Hàn Linh hay hoặc là nói anh ta không để ý vấn đề này, giống như anh ta chẳng hề để bụng bất cứ chuyện gì. “Nhưng mà cô ta đã bị tôi che linh mạch, trục xuất ra khỏi căn cứ.”
Nói đến đây, Sử Hạo nhìn về phía Nam Thiệu, ánh mắt không hề né tránh, “Nếu như anh là bạn bè hoặc người thân của cô ta, muốn đòi lại công bằng cho cô ta thì cứ tới, tôi sẽ tiếp.”
Trục xuất? Dù cho Lý Mộ Nhiên chẳng quá quan tâm đến Hàn Linh thì cũng không khỏi nhăn mày, huống hồ là Nam Thiệu và Trương Dịch. Bọn họ không hiểu chuyện che linh mạch là có ý gì nhưng việc đuổi một người phụ nữ ra khỏi căn cứ mà cô ta đã tiêu tốn tâm huyết tạo dựng nên thì lại làm cho người nghe cảm thấy rất không thoải mái.
“Đòi công bằng quái gì? Với những chuyện ả đàn bà kia làm chỉ đuổi ra ngoài mà không giết đã là anh Hạo mềm lòng rồi, còn cả cha mẹ ả với đám chó trung thành kia nữa, anh không đụng tới một ai hết, có lỗi gì với cô ả đâu? Đòi công bằng? Ha ha, đòi công bằng khỉ gió! Chúng tôi cũng tới đòi….” Không chờ Nam Thiệu nói gì, mấy người vẫn luôn răm rắp nghe lời Sử Hạo khi nghe thấy Sử Hạo chỉ giải thích vài câu đơn giản thì không giữ yên lặng nữa, một cậu thanh niên trên mặt có vết sẹo vỗ tay vịn ghế đứng lên, mắt tức giận mà trừng đám Nam Thiệu.
“Mạc Dã, chú kích động cái gì, những người bạn này đường xa mà đến, làm sao biết mấy chuyện ấy, ngồi xuống từ từ nói.” Một gã đàn ông trung niên đeo kính mắt, nhìn qua giống như giáo sư đại học trầm giọng ngắt lời.
“Tiên sư nó, đồ thần kinh!” Người trẻ tuổi mặt trái xoan mắt hí ngồi bên trái gã đàn ông trung niên nghe thấy người sau khuyên nhủ thì rũ mắt cúi đầu, chậm rãi phun ra mấy chữ này.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng trong nháy mắt, đoán không ra rốt cuộc cậu chàng đang mắng ai, người tuổi trẻ mặt sẹo tên Mạc Dã cũng không nhịn được oán giận lườm cậu ta một cái, vẻ mặt gã đàn ông trung niên thì trở nên lúng túng. Nam Thiệu nghiêm mặt, không nhịn được liếc nhìn Trương Dịch, trong mắt tựa hồ đang dò hỏi “Không phải đang mắng em đấy chứ?”.
Trương Dịch khó giải thích được phì cười. Không khí vốn hơi căng thẳng bởi vì thế mà lập tức giãn ra.
Chỉ có Sử Hạo biết cậu thanh niên kia không có ý công kích, thậm chí kể cả là đối tượng mà mọi người đang đàm luận, cho nên… thực ra không phải nhắm tới bất kỳ người nào nhỉ?
“Hoắc Đồng, bắt đầu từ bây giờ đến khi rời khỏi không gian, cậu không được nói nửa chữ.” Sử Hạo hơi đau đầu mà mở miệng. Đối với một cậu nhóc vừa nói chuyện liền đắc tội người khác, hơn nữa còn đắc tội một đám người lớn, ngoại trừ bắt cậu chàng giữ im lặng thì cũng chẳng còn cách khác.
Người trẻ tuổi tên là Hoắc Đồng lộ ra vẻ mặt không tình nguyện nhưng tựa hồ cậu rất nghe lời Sử Hạo, vì vậy chỉ buồn rầu cúi đầu rũ mắt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều để lộ ra dáng vẻ “Tôi đang không vui, chớ chọc tôi nổi khùng!”.
“Vì để tránh hiểu lầm không cần thiết, vẫn nên để tôi nói rõ đi. Tôi tên là Phùng Đạo Kỷ, đi theo Sử Hạo từ rất sớm, khi đó Hàn Linh còn chưa xuất hiện. Có vài chuyện thực ra Sử Hạo cũng không biết.” Gã đàn ông trung niên nói, nói xong mới đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Sử Hạo.
Sử Hạo vốn không muốn giải thích, nhưng có người giải thích thay thì anh cũng không ngăn cản. Phùng Đạo Kỷ hiểu rõ tính tình của Sử Hạo nên mới làm như vậy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến căn cứ, tạo thành hậu quả nặng nề đến các thành viên khác thì mấy chuyện tiền trảm hậu tấu gì đó, Sử Hạo vốn không để bụng.
Đối mặt với vị thủ lĩnh như vậy, người thật lòng ủng hộ anh ta kỳ thực đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ sợ lúc nào đó Sử Hạo sẽ xem xét chọn người thay thế mình, chuyển hết tất cả mọi chuyện sang rồi nhẹ nhàng rời đi, từ đây không thấy tăm hơi.
“Tôi là người Tần Châu, giáo sư đại học Kiến trúc Tần Châu. Thời điểm tận thế phát sinh tôi đang dạy học…” Phùng Đạo Kỷ dù sao cũng là giáo sư khoa học tự nhiên, nói chuyện đi nhanh vào trọng điểm, ngôn ngữ ngắn gọn súc tích, dăm ba câu đã thuật lại chuyện trước khi mình và Sử Hạo gặp gỡ, sau đó trực tiếp tiến vào đề tài chính.
Gã và Sử Hạo gặp nhau trên đường tìm kiếm căn cứ người sống sau khi thoát khỏi Tần Châu. Khi đó bên cạnh Sử Hạo còn mang theo một người phụ nữ, ngoại hình cũng không phải xinh đẹp nhưng nói chuyện làm việc dịu dàng nhu hòa, đúng mực thỏa đáng, giống như tiểu thư khuê các thời cổ đại ấy. Có lẽ sẽ có người không thích cô nhưng lại không thể phủ nhận ở chung với cô rất thoải mái. Người phụ nữ đó tên là Tần Trường Xuyên, là vợ của Sử Hạo.
Nói tới đây, phải sơ lược một chút về mối tình giữa Sử Hạo và Tần Trường Xuyên. Đương nhiên, đây là chuyện mà Phùng Đạo Kỷ cũng không biết.
Sử Hạo xuất thân Võ Tông. Võ Tông chỉ là một tên gọi chung chung không rõ ràng, trên thực tế chính là tất cả các tông môn và gia tộc lánh đời. Sử Hạo là trẻ mồ côi, mười tuổi được Tông chủ bấy giờ của Thiên Âm Tông nhận làm đệ tử, nuôi dưỡng thành người. Tông chủ của Thiên Âm Tông chỉ có một đệ tử là Sử Hạo, theo lí anh ta hẳn sẽ là người kế nghiệp chức vị Tông chủ đời tiếp theo của bà. Nhưng mà, Tông chủ chỉ hơn Sử Hạo vẻn vẹn mười tuổi, cho nên vị trí Thiếu tông chủ có ngồi vào hay không thật sự không quan trọng, ai chết trước còn chưa chắc chắn đâu.
Sử Hạo cũng không coi trọng chuyện này. Tư chất anh ta hơn người, tố chất thân thể tốt, tuy rằng bắt đầu tập võ trễ hơn so với người khác nhưng lại tiến triển cực nhanh, trong số đám trẻ tuổi đồng lứa ở Võ Tông cũng là người ưu tú hàng đầu. Lãnh Phong Trần nhỏ hơn Sử Hạo vài tuổi, bàn về tư chất thì khi đó Lãnh Phong Trần vẫn phải luôn nhìn bóng lưng Sử Hạo mà cắn răng truy đuổi.
Không cần phải nói, người như vậy ở trong Võ Tông nhất định là tiền đồ vô lượng. Võ Tông có một quy định, những người tròn mười tám tuổi thì phải bước ra đời rèn luyện. Trước mười tám tuổi đều theo học các trường trong Võ Tông để tiếp thu giáo dục văn hóa tri thức, tu luyện thì lại riêng ở các tông môn. Sau mười tám tuổi hoặc thi đậu đại học bên ngoài đi đọc sách, hoặc ra ngoài làm công, nói chung không thể tách rời với toàn bộ thế giới, cũng dùng cách này để tôi luyện tâm tính. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Lãnh Phong Trần thi đậu công chức rồi được phân đến thị trấn nhỏ thì anh ta cũng phải nhắm mắt kiên trì chứ không vận dụng sức mạnh sau lưng để đổi lấy một vị trí vừa thoải mái vừa có cơ hội phát triển rộng mở.
Sử Hạo mười tám tuổi thi đậu đại học thủ đô, khi đi học thì quen biết Tần Trường Xuyên, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình. Tần Trường Xuyên sinh ra trong gia đình dòng dõi có học vấn, cha mẹ đều là phần tử tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau khi tốt nghiệp hai người đi gặp mặt người lớn trong nhà, cha mẹ Tần Trường Xuyên cực kỳ yêu mến Sử Hạo, thậm chí không ngại thân phận trẻ mồ côi của anh, đối đãi với anh như là con trai ruột của mình.
Theo lí, chỉ cần chờ Sử Hạo thưa chuyện với sư phụ, việc kết hôn giữa hai người cũng là chuyện nước chảy thành sông. Dù sao Võ Tông không thể hạn chế cưới hỏi với người ngoài, có đôi lúc vì bảo đảm địa vị bản thân cùng với tìm kiếm hậu thuẫn từ bên ngoài mà Võ Tông còn chú trọng kết thông gia với bên ngoài.
Chính bởi vì biết chuyện này, cho nên sau khi Sử Hạo nảy sinh tình cảm với Tần Trường Xuyên thì hoàn toàn không khắc chế, mãi cho đến lúc bàn chuyện cưới gả. Anh không thể nào ngờ được khi mình đầy vui sướng trở lại báo với sư phụ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mang người yêu ra mắt sư phụ lại nhận về một cái bạt tai cùng với cơn giận như lôi đình.
Khi đó Sử Hạo hoàn toàn bối rối, không biết vì sao sự tình lại biến thành như vậy, chờ khi tỉnh táo lại, anh vẫn nghĩ chỉ cần mình nhẹ nhàng kiên trì lấy lòng cầu xin, một ngày nào đó sẽ khiến sư phụ mềm lòng mà đồng ý. Vốn dĩ anh không hề nghĩ tới chuyện liều mạng mà trực tiếp kết hôn với Tần Trường Xuyên, dù sao sư phụ là người quan trọng nhất của Sử Hạo, không được sư phụ chúc phúc lại còn khiến người yêu chịu tủi khổ thì cả đời Sử Hạo sẽ bất an.
Sau đó Sử Hạo mới biết ý nghĩ này của mình có bao nhiêu ngây thơ. Sư phụ của anh ta, Tông chủ của Thiên Âm Tông mà anh ta vẫn luôn coi như chị như mẹ vậy mà lại coi anh ta như đồ sở hữu, cũng không phải là bởi vì Tần Trường Xuyên hay gia cảnh của cô có vấn đề gì, mà là vì sư phụ Sử Hạo vốn sẽ không khoan dung cho phép Sử Hạo ở cùng bất kì một cô gái nào, ngoại trừ bản thân bà ta.
Lúc biết được chân tướng, Sử Hạo gần như sụp đổ, anh vốn không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy, thậm chí không tiếc bởi vậy mà bày cách mượn cớ kinh động hội trưởng lão tối cao của Võ Tông, thà rằng bị phế võ công trục xuất ra khỏi tông môn.
Có hội trưởng lão gây áp lực, chỉ cần Sử Hạo không mang theo võ nghệ rời đi, lại có khống chế bằng cổ thuật không thể truyền thứ đã học cho người khác, cuộc sống mai sau của Sử Hạo sẽ không liên quan gì tới Võ Tông nữa, cho dù là sư phụ của anh ta cũng không thể can thiệp.
Sau khi rời bỏ Võ Tông, Sử Hạo sợ sư phụ sẽ tìm đến làm tổn thương người thân bên cạnh mình, vì vậy anh ta mang theo vợ và bố mẹ vợ rời xa thủ đô chuyển đến Tần Châu sống một cuộc đời ẩn dật. Nào hay chưa được mấy năm thì đã xảy ra tận thế. Ban đầu Sử Hạo thức tỉnh song hệ dị năng, vợ anh ta lại không thể thức tỉnh, bố vợ và mẹ vợ đều biến thành zombie. Anh ta có dị năng, thể chất đã xảy ra thay đổi, lại có căn cơ võ học trước đây nên muốn bảo vệ vợ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Trong quá trình lưu lạc thì họ gặp được Phùng Đạo Kỷ, những chuyện ngày trước Sử Hạo chưa bao giờ kể cho nên Phùng Đạo Kỷ không hề hay biết, nhưng những chuyện từ sau khi gặp gỡ Hàn Linh thì Phùng Đạo Kỷ lại biết rõ tất cả.
Khi tận thế mới vừa ập đến, toàn bộ thế giới đều trở nên rối ren, lòng người cũng hỗn loạn, giữa người và người từ tin tưởng, giúp đỡ biến thành e dè, cảnh giác, trong quá trình chuyển biến ấy không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng người cùng thù hận. Phùng Đạo Kỷ là một gã đàn ông trung niên không có dị năng, có thể sống tới lúc gặp gỡ Sử Hạo cũng là bởi vì học được cách nói ít làm nhiều che giấu chính mình.
Từ Tần Châu đến Bách Hiệp, Phùng Kỷ Đạo thấy rõ Sử Hạo tập hợp được một đoàn xe như thế nào, trên đường gặp gỡ Hàn Linh ra sao, cuối cùng xây dựng lên căn cứ Bách Hiệp bằng cách nào, thậm chí cả việc nội loạn phát sinh sau đó, khắp toàn bộ căn cứ sẽ không ai biết rõ được bằng gã
Nhắc tới Hàn Linh, mọi người ít nhiều gì cũng có vài suy đoán, luôn cảm thấy cô nàng biến mất hẳn có liên quan đến Sử Hạo, cho nên Nam Thiệu trực tiếp hỏi người trong cuộc thế này thật sự là điều mọi người không nghĩ tới, bao gồm cả Trương Dịch.
Đương nhiên, so sánh với Nam Thiệu, Tống Nghiễn và Thẩm Hi vốn không quen biết Hàn Linh, hiển nhiên không quan tâm chút nào tới cô ta. Lý Mộ Nhiên cũng chỉ gặp qua Hàn Linh một lần, chẳng khác gì người xa lạ, cô sẽ không quản loại chuyện vô bổ này. Còn về Trương Dịch, thực tế anh biết bởi vì Hàn Linh lỡ miệng mới có thể khiến Nam Thiệu phát hiện dị năng sinh mệnh vốn tưởng là hệ mộc, nhưng khi đó cô ta cũng không phải có ý định nhắc nhở, lúc anh dò hỏi lại còn cố ý che giấu, mưu toan dùng điều này uy hiếp Nam Thiệu phải theo mình. Cho nên nếu bảo là cảm kích thì Trương Dịch hoàn toàn không có. Tuy anh là người được lợi từ dị năng sinh mệnh nhưng đó là Nam Thiệu tự phí hết tâm tư tìm ra được, anh không cách nào quy công lao này cho Hàn Linh, càng không thể đắc tội với người khác chuốc lấy phiền phức về mình chỉ vì cô ta. Tất nhiên nếu như có thể tiện tay giúp đỡ đôi chút thì anh cũng sẽ không để ý.
Chỉ có Nam Thiệu trải qua sợ hãi thiếu chút nữa mất đi Trương Dịch làm cho hắn đến tận bây giờ nhắc lại vẫn thấy kinh hoảng, cho nên mặc kệ lúc trước Hàn Linh vô tình hay cố ý, chung quy đã làm cho hắn phát hiện dị năng của mình, cũng bởi vậy cướp Trương Dịch ra khỏi bàn tay tử thần. Đặc biệt là mới rồi khi trải qua ảo cảnh, trơ mắt nhìn Trương Dịch chết ở trước mặt mình, loại cảm giác đau đến không muốn sống ấy khiến hắn cảm thấy mình nhất định phải làm chút gì đó mới có thể báo đáp một câu nhỡ miệng nhưng lại tiết lộ thông tin cực kỳ quan trọng của Hàn Linh. Đối với Nam Thiệu, Trương Dịch quan trọng bao nhiêu thì câu nói kia liền quan trọng bấy nhiêu.
Thực ra Nam Thiệu chẳng còn cách nào, bây giờ Quỷ Bệnh đã xuất hiện, Quách Minh Thành cũng được cứu ra, dịch tiến hóa lại không còn hi vọng, họ đã không có lý do ở lại chỗ này lâu. Mà tin tức liên quan đến Hàn Linh thì ở trong căn cứ mấy ngày nay, bọn họ phát hiện không ai muốn bàn luận, dù có tình cờ nói tới thì cũng không người nào biết tại sao cô ta lại biến mất, hơn nữa cũng chẳng ai bận tâm chút nào. Cho nên nếu muốn thăm dò tung tích của Hàn Linh, ngoại trừ tốn thời gian dài chậm rãi điều tra nghe ngóng trong căn cứ thì cũng chỉ có thể trực tiếp hỏi thủ lĩnh đời thứ hai là Sử Hạo. Làm người thay thế Hàn Linh, người khác có thể không biết chuyện về cô ta nhưng Sử Hạo lại không thể không biết.
Một câu nói đổi một câu hỏi, đây chính là điều duy nhất hắn có thể làm cho Hàn Linh. Còn chuyện khiến cho Sử Hạo không thích, thậm chí kiêng kỵ, vậy chỉ có thể xem là hậu quả phải gánh chịu khi báo đáp ân tình này.
Nghe thấy lời Nam Thiệu hỏi, Sử Hạo sửng sốt mấy giây sau đó nhìn thật sâu vào mắt Nam Thiệu.
“Anh là bạn của cô ta?”
Sắc mặt Sử Hạo biến hóa không lớn, nhưng thái độ mấy người ngồi ở bên cạnh anh ta đều lộ ra ý không vui. Vốn bọn họ không có thiện cảm đối với thú nhân, chỉ là e ngại chuyện trước đó và sự tồn tại của Quỷ Bệnh nên mới nhịn xuống, không nghĩ tới đối phương lại còn có liên quan tới người phụ nữ kia, thật là muốn làm người ôn hòa nhã nhặn cũng khó khăn mà.
“Không tính là bạn, chỉ có người nhờ vả lưu ý nên hỏi thăm thôi.” Trong vấn đề này, Nam Thiệu lựa chọn che giấu. Nếu như ăn ngay nói thật, không chừng đối phương sẽ kiêng kỵ mà nói dối qua loa lấy lệ.
Quả nhiên, khi nghe thấy câu trả lời của hắn, thái độ đám cấp dưới của Sử Hạo hòa nhã hơn nhiều, chỉ có điều Nam Thiệu lại xem thường lòng dạ Sử Hạo rồi.
“Không sai, người xây dựng nên căn cứ Bách Hiệp chính là Hàn Linh.” Sử Hạo cũng không truy cứu quan hệ giữa Nam Thiệu và Hàn Linh hay hoặc là nói anh ta không để ý vấn đề này, giống như anh ta chẳng hề để bụng bất cứ chuyện gì. “Nhưng mà cô ta đã bị tôi che linh mạch, trục xuất ra khỏi căn cứ.”
Nói đến đây, Sử Hạo nhìn về phía Nam Thiệu, ánh mắt không hề né tránh, “Nếu như anh là bạn bè hoặc người thân của cô ta, muốn đòi lại công bằng cho cô ta thì cứ tới, tôi sẽ tiếp.”
Trục xuất? Dù cho Lý Mộ Nhiên chẳng quá quan tâm đến Hàn Linh thì cũng không khỏi nhăn mày, huống hồ là Nam Thiệu và Trương Dịch. Bọn họ không hiểu chuyện che linh mạch là có ý gì nhưng việc đuổi một người phụ nữ ra khỏi căn cứ mà cô ta đã tiêu tốn tâm huyết tạo dựng nên thì lại làm cho người nghe cảm thấy rất không thoải mái.
“Đòi công bằng quái gì? Với những chuyện ả đàn bà kia làm chỉ đuổi ra ngoài mà không giết đã là anh Hạo mềm lòng rồi, còn cả cha mẹ ả với đám chó trung thành kia nữa, anh không đụng tới một ai hết, có lỗi gì với cô ả đâu? Đòi công bằng? Ha ha, đòi công bằng khỉ gió! Chúng tôi cũng tới đòi….” Không chờ Nam Thiệu nói gì, mấy người vẫn luôn răm rắp nghe lời Sử Hạo khi nghe thấy Sử Hạo chỉ giải thích vài câu đơn giản thì không giữ yên lặng nữa, một cậu thanh niên trên mặt có vết sẹo vỗ tay vịn ghế đứng lên, mắt tức giận mà trừng đám Nam Thiệu.
“Mạc Dã, chú kích động cái gì, những người bạn này đường xa mà đến, làm sao biết mấy chuyện ấy, ngồi xuống từ từ nói.” Một gã đàn ông trung niên đeo kính mắt, nhìn qua giống như giáo sư đại học trầm giọng ngắt lời.
“Tiên sư nó, đồ thần kinh!” Người trẻ tuổi mặt trái xoan mắt hí ngồi bên trái gã đàn ông trung niên nghe thấy người sau khuyên nhủ thì rũ mắt cúi đầu, chậm rãi phun ra mấy chữ này.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng trong nháy mắt, đoán không ra rốt cuộc cậu chàng đang mắng ai, người tuổi trẻ mặt sẹo tên Mạc Dã cũng không nhịn được oán giận lườm cậu ta một cái, vẻ mặt gã đàn ông trung niên thì trở nên lúng túng. Nam Thiệu nghiêm mặt, không nhịn được liếc nhìn Trương Dịch, trong mắt tựa hồ đang dò hỏi “Không phải đang mắng em đấy chứ?”.
Trương Dịch khó giải thích được phì cười. Không khí vốn hơi căng thẳng bởi vì thế mà lập tức giãn ra.
Chỉ có Sử Hạo biết cậu thanh niên kia không có ý công kích, thậm chí kể cả là đối tượng mà mọi người đang đàm luận, cho nên… thực ra không phải nhắm tới bất kỳ người nào nhỉ?
“Hoắc Đồng, bắt đầu từ bây giờ đến khi rời khỏi không gian, cậu không được nói nửa chữ.” Sử Hạo hơi đau đầu mà mở miệng. Đối với một cậu nhóc vừa nói chuyện liền đắc tội người khác, hơn nữa còn đắc tội một đám người lớn, ngoại trừ bắt cậu chàng giữ im lặng thì cũng chẳng còn cách khác.
Người trẻ tuổi tên là Hoắc Đồng lộ ra vẻ mặt không tình nguyện nhưng tựa hồ cậu rất nghe lời Sử Hạo, vì vậy chỉ buồn rầu cúi đầu rũ mắt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều để lộ ra dáng vẻ “Tôi đang không vui, chớ chọc tôi nổi khùng!”.
“Vì để tránh hiểu lầm không cần thiết, vẫn nên để tôi nói rõ đi. Tôi tên là Phùng Đạo Kỷ, đi theo Sử Hạo từ rất sớm, khi đó Hàn Linh còn chưa xuất hiện. Có vài chuyện thực ra Sử Hạo cũng không biết.” Gã đàn ông trung niên nói, nói xong mới đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Sử Hạo.
Sử Hạo vốn không muốn giải thích, nhưng có người giải thích thay thì anh cũng không ngăn cản. Phùng Đạo Kỷ hiểu rõ tính tình của Sử Hạo nên mới làm như vậy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến căn cứ, tạo thành hậu quả nặng nề đến các thành viên khác thì mấy chuyện tiền trảm hậu tấu gì đó, Sử Hạo vốn không để bụng.
Đối mặt với vị thủ lĩnh như vậy, người thật lòng ủng hộ anh ta kỳ thực đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ sợ lúc nào đó Sử Hạo sẽ xem xét chọn người thay thế mình, chuyển hết tất cả mọi chuyện sang rồi nhẹ nhàng rời đi, từ đây không thấy tăm hơi.
“Tôi là người Tần Châu, giáo sư đại học Kiến trúc Tần Châu. Thời điểm tận thế phát sinh tôi đang dạy học…” Phùng Đạo Kỷ dù sao cũng là giáo sư khoa học tự nhiên, nói chuyện đi nhanh vào trọng điểm, ngôn ngữ ngắn gọn súc tích, dăm ba câu đã thuật lại chuyện trước khi mình và Sử Hạo gặp gỡ, sau đó trực tiếp tiến vào đề tài chính.
Gã và Sử Hạo gặp nhau trên đường tìm kiếm căn cứ người sống sau khi thoát khỏi Tần Châu. Khi đó bên cạnh Sử Hạo còn mang theo một người phụ nữ, ngoại hình cũng không phải xinh đẹp nhưng nói chuyện làm việc dịu dàng nhu hòa, đúng mực thỏa đáng, giống như tiểu thư khuê các thời cổ đại ấy. Có lẽ sẽ có người không thích cô nhưng lại không thể phủ nhận ở chung với cô rất thoải mái. Người phụ nữ đó tên là Tần Trường Xuyên, là vợ của Sử Hạo.
Nói tới đây, phải sơ lược một chút về mối tình giữa Sử Hạo và Tần Trường Xuyên. Đương nhiên, đây là chuyện mà Phùng Đạo Kỷ cũng không biết.
Sử Hạo xuất thân Võ Tông. Võ Tông chỉ là một tên gọi chung chung không rõ ràng, trên thực tế chính là tất cả các tông môn và gia tộc lánh đời. Sử Hạo là trẻ mồ côi, mười tuổi được Tông chủ bấy giờ của Thiên Âm Tông nhận làm đệ tử, nuôi dưỡng thành người. Tông chủ của Thiên Âm Tông chỉ có một đệ tử là Sử Hạo, theo lí anh ta hẳn sẽ là người kế nghiệp chức vị Tông chủ đời tiếp theo của bà. Nhưng mà, Tông chủ chỉ hơn Sử Hạo vẻn vẹn mười tuổi, cho nên vị trí Thiếu tông chủ có ngồi vào hay không thật sự không quan trọng, ai chết trước còn chưa chắc chắn đâu.
Sử Hạo cũng không coi trọng chuyện này. Tư chất anh ta hơn người, tố chất thân thể tốt, tuy rằng bắt đầu tập võ trễ hơn so với người khác nhưng lại tiến triển cực nhanh, trong số đám trẻ tuổi đồng lứa ở Võ Tông cũng là người ưu tú hàng đầu. Lãnh Phong Trần nhỏ hơn Sử Hạo vài tuổi, bàn về tư chất thì khi đó Lãnh Phong Trần vẫn phải luôn nhìn bóng lưng Sử Hạo mà cắn răng truy đuổi.
Không cần phải nói, người như vậy ở trong Võ Tông nhất định là tiền đồ vô lượng. Võ Tông có một quy định, những người tròn mười tám tuổi thì phải bước ra đời rèn luyện. Trước mười tám tuổi đều theo học các trường trong Võ Tông để tiếp thu giáo dục văn hóa tri thức, tu luyện thì lại riêng ở các tông môn. Sau mười tám tuổi hoặc thi đậu đại học bên ngoài đi đọc sách, hoặc ra ngoài làm công, nói chung không thể tách rời với toàn bộ thế giới, cũng dùng cách này để tôi luyện tâm tính. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Lãnh Phong Trần thi đậu công chức rồi được phân đến thị trấn nhỏ thì anh ta cũng phải nhắm mắt kiên trì chứ không vận dụng sức mạnh sau lưng để đổi lấy một vị trí vừa thoải mái vừa có cơ hội phát triển rộng mở.
Sử Hạo mười tám tuổi thi đậu đại học thủ đô, khi đi học thì quen biết Tần Trường Xuyên, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình. Tần Trường Xuyên sinh ra trong gia đình dòng dõi có học vấn, cha mẹ đều là phần tử tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau khi tốt nghiệp hai người đi gặp mặt người lớn trong nhà, cha mẹ Tần Trường Xuyên cực kỳ yêu mến Sử Hạo, thậm chí không ngại thân phận trẻ mồ côi của anh, đối đãi với anh như là con trai ruột của mình.
Theo lí, chỉ cần chờ Sử Hạo thưa chuyện với sư phụ, việc kết hôn giữa hai người cũng là chuyện nước chảy thành sông. Dù sao Võ Tông không thể hạn chế cưới hỏi với người ngoài, có đôi lúc vì bảo đảm địa vị bản thân cùng với tìm kiếm hậu thuẫn từ bên ngoài mà Võ Tông còn chú trọng kết thông gia với bên ngoài.
Chính bởi vì biết chuyện này, cho nên sau khi Sử Hạo nảy sinh tình cảm với Tần Trường Xuyên thì hoàn toàn không khắc chế, mãi cho đến lúc bàn chuyện cưới gả. Anh không thể nào ngờ được khi mình đầy vui sướng trở lại báo với sư phụ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mang người yêu ra mắt sư phụ lại nhận về một cái bạt tai cùng với cơn giận như lôi đình.
Khi đó Sử Hạo hoàn toàn bối rối, không biết vì sao sự tình lại biến thành như vậy, chờ khi tỉnh táo lại, anh vẫn nghĩ chỉ cần mình nhẹ nhàng kiên trì lấy lòng cầu xin, một ngày nào đó sẽ khiến sư phụ mềm lòng mà đồng ý. Vốn dĩ anh không hề nghĩ tới chuyện liều mạng mà trực tiếp kết hôn với Tần Trường Xuyên, dù sao sư phụ là người quan trọng nhất của Sử Hạo, không được sư phụ chúc phúc lại còn khiến người yêu chịu tủi khổ thì cả đời Sử Hạo sẽ bất an.
Sau đó Sử Hạo mới biết ý nghĩ này của mình có bao nhiêu ngây thơ. Sư phụ của anh ta, Tông chủ của Thiên Âm Tông mà anh ta vẫn luôn coi như chị như mẹ vậy mà lại coi anh ta như đồ sở hữu, cũng không phải là bởi vì Tần Trường Xuyên hay gia cảnh của cô có vấn đề gì, mà là vì sư phụ Sử Hạo vốn sẽ không khoan dung cho phép Sử Hạo ở cùng bất kì một cô gái nào, ngoại trừ bản thân bà ta.
Lúc biết được chân tướng, Sử Hạo gần như sụp đổ, anh vốn không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy, thậm chí không tiếc bởi vậy mà bày cách mượn cớ kinh động hội trưởng lão tối cao của Võ Tông, thà rằng bị phế võ công trục xuất ra khỏi tông môn.
Có hội trưởng lão gây áp lực, chỉ cần Sử Hạo không mang theo võ nghệ rời đi, lại có khống chế bằng cổ thuật không thể truyền thứ đã học cho người khác, cuộc sống mai sau của Sử Hạo sẽ không liên quan gì tới Võ Tông nữa, cho dù là sư phụ của anh ta cũng không thể can thiệp.
Sau khi rời bỏ Võ Tông, Sử Hạo sợ sư phụ sẽ tìm đến làm tổn thương người thân bên cạnh mình, vì vậy anh ta mang theo vợ và bố mẹ vợ rời xa thủ đô chuyển đến Tần Châu sống một cuộc đời ẩn dật. Nào hay chưa được mấy năm thì đã xảy ra tận thế. Ban đầu Sử Hạo thức tỉnh song hệ dị năng, vợ anh ta lại không thể thức tỉnh, bố vợ và mẹ vợ đều biến thành zombie. Anh ta có dị năng, thể chất đã xảy ra thay đổi, lại có căn cơ võ học trước đây nên muốn bảo vệ vợ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Trong quá trình lưu lạc thì họ gặp được Phùng Đạo Kỷ, những chuyện ngày trước Sử Hạo chưa bao giờ kể cho nên Phùng Đạo Kỷ không hề hay biết, nhưng những chuyện từ sau khi gặp gỡ Hàn Linh thì Phùng Đạo Kỷ lại biết rõ tất cả.
Khi tận thế mới vừa ập đến, toàn bộ thế giới đều trở nên rối ren, lòng người cũng hỗn loạn, giữa người và người từ tin tưởng, giúp đỡ biến thành e dè, cảnh giác, trong quá trình chuyển biến ấy không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng người cùng thù hận. Phùng Đạo Kỷ là một gã đàn ông trung niên không có dị năng, có thể sống tới lúc gặp gỡ Sử Hạo cũng là bởi vì học được cách nói ít làm nhiều che giấu chính mình.
Từ Tần Châu đến Bách Hiệp, Phùng Kỷ Đạo thấy rõ Sử Hạo tập hợp được một đoàn xe như thế nào, trên đường gặp gỡ Hàn Linh ra sao, cuối cùng xây dựng lên căn cứ Bách Hiệp bằng cách nào, thậm chí cả việc nội loạn phát sinh sau đó, khắp toàn bộ căn cứ sẽ không ai biết rõ được bằng gã
Bình luận truyện