Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 202



Tiếp theo nhìn cổ tay, xâu Bà Sa Châu đã triệt để vỡ vụn, tuy rằng đã mất đi hiệu dụng, nhưng đối với lực phòng ngự thiên nhiên của Thiên Nhất thần mộc, Trần Hạc lại cực kỳ động tâm, trước đây tốn lượng lớn linh thạch mua được chỉ có một viên mộc châu, nhưng ở Thất Sát Chi Địa lại đã mấy lần trợ y vượt qua nguy cơ, thứ này tuyệt đối là bảo vật hộ thân hiếm có, nếu có thể gom đủ một chuỗi, ở tu tiên giới đó chính là vật báu vô giá.

Chẳng qua đáng tiếc thúc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc vốn đã phải tốn lượng lớn linh thạch, mà Thiên Nhất thần mộc xếp hạng ở trên Ngưng Thần Mộc này thì thúc lại càng không dễ, lượng nhũ cây vốn có thể thúc một gốc linh thảo vạn năm, còn chưa đủ để Thiên Nhất thần mộc mọc một phiến lá. Trần Hạc ở dưới nước Thất Sát Chi Địa quả thực đã kiếm được một món linh tài không nhỏ, lượng lớn thủy – kim linh thạch chất đầy đất bằng, nhưng trong tay y cũng có ba đại đầu sỏ hao đá, Ngưng Thần Mộc, sen cửu phẩm cộng thêm Thiên Nhất thần mộc, chỉ ba loại này thôi, muốn mỗi một thứ thành thục thì phải cần vô số linh thạch đến chồng chất, số lượng tổng cộng lại rất dọa người, lại càng không cần nhắc đến hoa hoa cỏ cỏ nơi linh điền trong không gian.

Trần Hạc mỗi khi lấy được vật thượng cổ hi hữu hiếm có đương nhiên vui sướng, nhưng ngoài cao hứng cũng âm thầm phát sầu, cái loại mùi vị tùy thời từ hàng tỉ phú sa xuống thành kẻ nghèo hàn thực sự không dễ chịu, mà y lại phải năm lần bảy lượt tự mình nhấm nháp, vui sướng khi lấy được bảo vật, đến phiền muộn khi phát hiện linh thạch không đủ dùng, lặp đi lặp lại nhiều lần, tâm tình đó nhấp nhô bất định tựa như ngồi xe, nếu không phải Trần Hạc hai kiếp tu thân nuôi tính tình, nếu đổi lại là tu sĩ khác, nhẹ thì ảnh hưởng đạo tâm từ đây tu vi dừng lại không tiến, nặng thì nói không chừng chỉ vì cái trước mắt mà tẩu hỏa nhập ma.

Trần Hạc thở dài một tiếng, kế đó đến rừng trúc xem xem Linh Mục Hầu. Linh Mục Hầu vì nhìn trộm ma vật trong Hố Vạn Ma, đôi mắt chí linh dính vật dơ bẩn cũng bị gây thương tích, tuy rằng Trần Hạc trong lúc vội vàng có lấy nước suối ngâm cánh hoa linh liên cực phẩm lau mắt cho nó, nhưng sau đó hung hiểm hết chuyện này tiếp chuyện khác, cũng chưa kịp chiếu cố được nó. Lúc này Linh Mục Hầu đang chơi đùa trong rừng trúc, dường như đang đào măng, dùng móng vuốt nhỏ đào ra cái nhọn nhọn, sau đó hé miệng gặm đỉnh lông măng non, thấy Trần Hạc đến, thì kêu to mấy tiếng, thanh âm đó còn chưa lớn bằng tiếng chim, nhưng dù sao cũng là yêu thú loại linh trưởng, chỉ riêng tiếng kêu không thôi cũng biến hóa đa dạng, có thể khiến người ta cảm giác được rõ ràng điều mà nó muốn biểu đạt.

Nó cao hứng đung đưa lá trúc, nhảy lên đỉnh đầu Trần Hạc, dùng hai móng vuốt ôm búi tóc của y. Đối với mái đầu, Trần Hạc đều đã có chút chết lặng, chỉ đưa tay cầm lấy nó kiểm tra, mắt dường như đã khôi phục, vẫn là màu xanh thẳm, trong suốt như bảo thạch, không có chỗ nào không ổn. Lúc này Trần Hạc mới an tâm, cánh hoa linh liên chứa khí thánh liên phong phú, lấy nó lau mắt không chỉ có chỗ hữu ích, hơn nữa lực trừ ma vô cùng mạnh.

Linh Mục Hầu với Trần Hạc rất thân cận, ngoại trừ có liên hệ tinh huyết giữa đôi bên, thì nó từ nhỏ đã đi theo bên cạnh y, đã xem y là người thân, là đồng bạn, lúc này ôm ngón tay y không buông, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm để biểu đạt sự tưởng niệm đã lâu không gặp y. Trần Hạc thấy vậy, hiếm thấy lộ ra chút ý cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.

Nhưng dù sao cũng là người tu đạo, tâm niệm cực kỳ kiên định, thời gian loại ôn nhu này tồn tại cực ngắn, gần như chợt lóe rồi biến mất. Kế đó y thả Linh Mục Hầu tự mình đi chơi, nghĩ chỉ có một nhóc khỉ là nó quả thực cô đơn, bất quá không gian Giới Tử bởi vì tính tình bá đạo của hắc báo, ngoại trừ thịt ăn thì không có khả năng bỏ vào quá nhiều yêu thú, hơn nữa chỉ dựa vào rất nhiều thiên linh địa bảo trong không gian mà nói, cũng hạn chế Trần Hạc thu vào quá nhiều loài thú, cũng may trong cốc còn nuôi nhốt một số linh thú cho thịt ăn, nhóc khỉ cũng có thể chơi đùa một phen, tính tình những linh thú đó cơ bản đều tương đối ôn thuần, không có quá nhiều lực công kích.

Kế đó Trần Hạc lấy ra hai hạt Thanh Liên thuộc tính mộc mới lấy được kia nhìn nhìn, hạt Thanh Liên màu sắc thâm thúy, cả hạt lấp lánh trong suốt, những thứ như kim cương thủy tinh ở kiếp trước cùng so sánh thì đều thua kém vạn phần, nếu hạt này có thể được điêu khắc thành một món trang sức treo hoặc mặt nhẵn, tuyệt đối là trang sức cấp đế vương, vì bên trên nó có một tầng quang mang màu xanh nhạt, nhu hòa mà lại khiến tâm trạng người ta khoan khoái, nhìn một cái thôi cũng đã bị hấp dẫn thật sâu, mỹ mạo vô cùng.

Nhìn sau một hồi, Trần Hạc lấy một viên trong đó chuẩn bị tiến hành trồng, mà hồ trồng mộc liên thì Trần Hạc đã sớm đào, rót vào nước sơn tuyền, chỉ cần để hạt sen vào rồi đổ đầy linh nhũ, đóng kín trong hộp ngọc, chôn xuống đáy ao, không quá ba ngày sẽ phá hộp mà ra. Sau khi trồng xong, Trần Hạc đứng bên cạnh ao, đột nhiên nghĩ đến một vật, đó là gốc Long Ti Đằng cấp bảy lấy được từ chỗ tu sĩ mặt đen trước kia. Trước đây vì nó là linh đằng phẩm bậc cao hiếm thấy, vì vậy dự định thu cho mình dùng, trồng trong không gian Giới Tử, nhưng vì nó nhiều năm ở trong mộ hút vào ma khí, bị ma khí đồng hóa, khiến cho Long Ti Đằng nửa ma nửa linh.

Bất quá dưới sự cọ rửa khí thánh liên của hai gốc linh liên cửu phẩm, phân nửa vật ma hóa kia đã phai nhạt đi tám chín phần mười, nhưng về sau chuyên chú cho tu vi, trong lúc nhất thời Trần Hạc đã quên mất vật này, lúc này mới nhớ tới. Tức khắc đi tới chỗ Long Ti Đằng, một vách núi cách hồ sen không xa, chỉ thấy không biết khi nào Long Ti Đằng đã leo đầy vách núi, không hổ là dây mây cấp bảy có thể so với dây thép xương sắt, ngay cả vách núi cũng có thể xuyên thấu, đâm vững vàng trong đó, biến nó thành địa bàn của mình.

Đồng thời dây đằng như tên, quả thực bá đạo vô cùng, một gốc tán ra thành nghìn tơ đằng, tuy rằng không thể nói mảnh như sợi tóc, nhưng dây mây rậm rạp quấn lại với nhau tán xòe ra kia đủ để chấn nhiếp người khác. Trước đây Trần Hạc không nỡ vứt đi vật nhiễm ma khí này, cũng quả thực chấn động bởi lực công kích không gì sánh bằng của nó, nghĩ ngày sau luyện chế một thanh pháp khí tiện tay sử dụng cũng không tệ.

Trong sách ghi chép Long Ti Đằng chính là màu xanh lá, nhưng gốc này đã có chút xanh sẫm, Trần Hạc đến gần nhìn kỹ lại đột nhiên phát hiện trong Long Ti Đằng có một vật cực kỳ cổ quái, y dùng linh thức quét mấy lần, lại không hề phát hiện chỗ không ổn. Chỗ đó là một khối đen lớn cỡ móng tay, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra. Chẳng lẽ là do ma khí không được thanh trừ triệt để? Y không khỏi đưa tay ấn chỗ bớt đen kia, chuyện khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.

Vết bớt nhỏ kia đột nhiên khẽ động, biến mất không thấy bóng dáng. Trần Hạc không khỏi nhíu mày, bắt đầu dùng thần thức tìm kiếm, nhưng đều không có kết quả. Đó tới cùng thứ gì? Ban nãy khi đụng vào không hề phát giác có bất kỳ ma khí nào, nhưng cũng không phải linh khí gì, cái thứ không phải linh không phải ma đó, Trần Hạc dưới sự kinh dị lại dò xét thêm một lúc lâu, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là hài cốt mà ma vật lưu lại?

Tức khắc tước xuống cả gốc Long Ti Đằng lẫn cả một số núi đá, bị Trần Hạc triệt để chuyển qua bên cạnh ao Thanh Liên, cho dù còn lại một số ma khí ngoan cố cũng không hề gì, cho cọ rửa một lần nữa thì tất sẽ bị thanh lý sạch sẽ triệt để. Sau khi dàn xếp ổn thoả xong, Trần Hạc đến linh điền thúc chút Tử Não Quả. Trước đây y chỉ muốn dùng chung thần thông với Linh Mục Hầu, bất quá từ khi bị Hố Vạn Ma kia kích thích, y ngược lại thay đổi suy nghĩ. Đối với người tu tiên, nếu có thể có được một đôi Linh Mục thì cực kỳ thuận tiện, biết trước nguy hiểm trước người khác một bước thậm chí còn thực dụng hơn cả có được lượng lớn pháp khí công kích cực phẩm.

Lấy một phần Tử Não Quả với Thiên Châu Quả, Trần Hạc rửa sạch tay rồi để chúng nó vào trong nước linh tuyền ngâm, sau một lúc lâu thì bắt đầu bận rộn trong nhà gỗ ủ rượu, chỉ chốc lát sau đã chôn hơn mười vò Dưỡng Mục linh tửu được ủ xong xuống đất. Ngoại trừ ủ rượu, còn có thể làm một số tương hoa quả với mật hoàn* mà thường ngày có thể dùng trực tiếp.

Bởi vì trong tay có lượng lớn linh thạch, Tử Não Quả với Thiên Châu Quả muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không chỉ Trần Hạc với Linh Mục Hầu có thể dùng, ngay cả hắc báo thì Trần Hạc cũng dự định cường hành cho ăn một số, dù sao hắc báo đã dung hợp Phần Băng Hỏa, cũng có thể ăn một số linh quả thuộc tính thủy, để nó ăn trực tiếp sợ rằng có chút khó xử, bất quá làm thành tương linh quả bôi lên xương thịt, hoặc làm thành mật hoàn bọc thịt băm chiên giòn, đều là thức ăn mà bình thường hắc báo thích.

Làm tương hoa quả đương nhiên đơn giản vô cùng, hiệu quả tương tự như ủ rượu, chẳng qua tương phải đặc sệt hơn một chút, tương do Tử Não Quả với Thiên Châu Quả làm ra, linh khí tràn đầy, mùi thơm đặc biệt phả vào mũi, ăn chua ngọt ngon miệng, thơm mềm ngọt ngán, đậy kín xong chôn trong đất nửa tháng lấy ra, phần nước sẽ bốc hơi một số trong chất đất, ngưng tụ thành chất cao, thành màu tím trong suốt, dùng muôi gỗ múc một số tương tím đen, hương vị nồng đậm cực kỳ ngon miệng, coi như là đồ ăn vặt xa xỉ cực kỳ hiếm có ở tu tiên giới, đại khái có thể làm như vậy, toàn bộ năm phái một minh, cũng chỉ có một mình Trần Hạc.

Mật hoàn thì tương đối phiền phức hơn, nhưng khi ăn thì cực kỳ thuận tiện như đan dược, làm mấy trăm hạt, mỗi ngày dùng ba hạt là được, vào miệng lập tức tan, thơm ngọt như mật, là kẹo đường không tệ, những loại kẹo hoa quả kẹo sữa bò kiếp trước so sánh với nó quả thực yếu bạo, mỹ vị không thể nói thành lời. Trần Hạc là người cực có thiên phú đối với việc nấu nướng với các loại đồ ăn vặt, nguyên liệu giống nhau mà do y làm ra sẽ ăn ngon hơn so với người khác, hoàn toàn không cần dựa vào luyện tập mà trời sinh đã như thế. Đều nói thiên tài là một phần trăm thiên phú với chín mươi chín phần mồ hôi, nhưng trên thực tế một phần trăm kia cực kỳ quan trọng, thậm chí cao hơn chín mươi chín phần kia. Điều này đại khái có quan hệ đến di truyền, kiếp trước mẹ với bà ngoại của Trần Hạc chính là cao thủ am hiểu nấu nướng, bình thường ở nhà trở nên vô sự tự thông suy nghĩ ra đủ các loại đồ ăn vặt mỹ vị.

Trần Hạc tiện tay dùng Tử Não Quả với Thiên Châu Quả cộng thêm nước linh tuyền cực phẩm với mấy vị linh thảo nấu ra cao mật làm ra mật hoàn, ngoại trừ phần lớn chứa vào bình ngọc, mấy viên trong đó chia cho Linh Mục Hầu. Linh Mục Hầu liên tục ăn hai viên, vừa ăn vừa chít chít với Trần Hạc, bộ dáng tham ăn đó quả thực học được mười phần mười giống hắc báo, sau đó xem như bảo bối chuyển mấy viên còn lại mà Trần Hạc cho tới huyệt động của nó, giữ lại chậm rãi thưởng thức.

Mà hắc báo khinh thường, nằm dưới Ngưng Thần Mộc, Trần Hạc tiện tay vứt qua mấy viên mật hoàn, nó còn lười nhác nhìn hai cái. Đối với loại linh quả thuộc tính thủy này, nó luôn coi như không thấy, bất quá tốt xấu gì cũng là do Trần Hạc làm, cách một hồi mới lười biếng liếm một viên cách gần nhất vào miệng, nhai nhai, lại liếm liếm miệng, tức khắc quay đầu cũng cuốn hai viên còn lại vào miệng, kế đó bắt đầu da mặt dày đòi xin Trần Hạc.

Trước khi hai thanh pháp khí Nguyên Thần chưa hoàn toàn khôi phục, Trần Hạc không hề có dự định rời khỏi hoang đảo này, trong khoảng thời gian này y ngoại trừ đả tọa thì dùng ăn các loại linh tửu linh đan để cầu tinh tiến tu vi, không gián đoạn thúc Thanh Liên. Trên thực tế trong lòng Trần Hạc vẫn thoáng lo lắng, bức thiết muốn quay về Tiên Thành nghe ngóng một chút xu hướng gần đây của tu tiên giới, đồng thời nguyên liệu trên tấm phương pháp chế Ngưng Nguyên Đan kia y còn thiếu hai loại, không biết có thể gom được ở Tiên Thành hay không, nếu có Ngưng Nguyên Đan, ngày sau trùng kích Kim Đan Kỳ chẳng khác nào thêm được phân nửa phần chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện