Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Quyển 1 - Chương 101
Thanh âm hơi có chút thâm độc: “Hóa ra tấm phù này là năm đó mi đặt ở đây.”
Trương Thư Hạc chợt cảm thấy tóc gáy sau cổ dựng đứng, nhất thời vô ý thức xoay người lại, chợt thấy vậy mà có một người đang im hơi lặng tiếng đứng ở chỗ chừng hai bước phía sau y, trong đường núi tối om chỉ có tiếng gió này, khiến y không thể phát giác nửa phần, y nhất thời kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, nhưng ngay cả như vậy, tay trái đã từ lâu kẹp lấy mấy tấm mộc phù công kích.
Bất quá khi nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ thâm độc của người kia, phù trong tay lại thoáng run lên mất tự nhiên, đồng tử cũng không khỏi co rụt lại, y nghìn nghĩ vạn tính, cũng không ngờ đến người này vậy mà là Khâu động chủ.
Khâu đạo trưởng một lòng đại thiện, cách làm người khiến y cực kỳ kính phục kia, vậy mà vào giờ này khắc này theo dõi y tới đây, cũng lộ ra vẻ mặt thâm độc như thế, thật sự khiến y trong nháy mắt có chút hoảng hồn bất định, thế nhưng suy nghĩ trong đầu trong chớp mắt lại chuyển mấy vòng.
Phong thuỷ trong căn cứ thành B vô cùng tốt, hiện giờ lại ngày càng lụn bại, lần này nhiệm vụ đi ra diệt huyết đằng là do Khâu động chủ phát ra, ông ta mang hơn hai trăm tinh anh trong tinh anh có năng lực nhất căn cứ thành B đến thâm sơn này, đường núi gồ ghề, đường đá đứt gãy ngăn cách đường lui của mọi người.
Nếu đặt ông ta ở vị trí đại nhân nghĩa, có thể cho rằng ông ta là tiền bối đáng kính trọng với tấm lòng ‘hẳn phải chết’ ‘được ăn cả ngả về không’, thế nhưng nếu đặt ngược lại vị trí, thì lại là hạng người chí gian dẫn người ta vào tròng.
Chẳng qua, vì sao ông ta phải nghìn dặm xa xôi dẫn những người đó vào trong núi, lại có mục đích mờ ám gì?
Trương Thư Hạc nhớ lại đôi lời nửa chữ mà y đã nghe thấy, ngón tay không khỏi nắm thật chặt, rễ gốc của huyết đằng ngay ở nơi đây rất có thể chính là sự thực, mà tinh huyết của hơn hai trăm người dị năng người tu đạo kia là bước cuối cùng để huyết đằng tiến hóa, con số nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Trương Thư Hạc nghĩ đến đây, trong lòng lại càng lạnh tới cực điểm, quả nhiên, đại ác và đại thiện từ xưa bất quá chỉ cách một đường, cực thiện, cực ác, nếu người ác làm việc thiện, theo lời Phật, là ‘phóng hạ đồ đao’, mà người thiện làm ác, không ai mà không phải là hạng người tội ác ngập trời, thiện ác vốn không ranh giới, lòng người tự quyết định.
Nghĩ đến đây, y đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ nhận được trước khi chết ở kiếp trước, lấy giá trên trời treo thưởng huyết đằng, thậm chí ghi rõ vị trí cụ thể của huyết đằng, y với đồng đội đến nơi đó, lại không còn có thể đi ra được nữa, y tin tưởng, vì nhiệm vụ treo thưởng đó, sẽ có vô số người săn bắt ùa lên lớp trước lớp sau, e rằng đó căn bản không phải là treo thưởng gì, mà là mồi để câu người.
Đây giống như một âm mưu được chú ý bày ra, mà người chủ mưu của âm mưu này, rất có thể chính là Khâu động chủ Tiểu Động Thiên đức cao vọng trọng của căn cứ thành B trước mắt này đây.
Hai tròng mắt thâm độc của Khâu động chủ lấp lánh một chút trong bóng đêm, chốc lát liền thu lại vẻ mặt, lại lộ ra khuôn mặt hiền lành bình thường, nói: “Thực sự không ngờ cao thủ vẽ phù vậy mà ẩn nấp sâu như thế, thực sự là giang sơn đời đời nhân tài xuất thế, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân...” Dứt lời, trên mặt lộ ra chút vẻ cô đơn.
Kế đó chắp tay sau lưng nhìn về phía Trương Thư Hạc, lại nói: “Bất quá hiện tại đại đạo suy tàn, có thể gặp được người trong đồng đạo, Khâu mỗ thật sự là vui sướng không tự kìm hãm được. Tấm phù kia Khâu mỗ đã xem qua, pháp lực trong đó mạnh mẽ thịnh vượng, một tấm phù cấp thấp vậy mà uy lực gần sát với phù trung cấp, pháp lực thâm hậu thật sự khiến người ta vô cùng bội phục, không biết phải chăng đạo hữu có thứ tăng trưởng công lực, tôi cũng có pháp môn tu luyện tốt nhất, không bằng chúng ta trao đổi tâm đắc của mỗi người, thế nào?”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong không khỏi tức giận cực độ, ngược lại cười, cái thứ giả nhân giả nghĩa chưa đối mặt đã xuống tay này, vậy mà đánh chủ ý đến cây đào trong tay y, cũng khó trách, y tuổi còn trẻ, mà đã có tu vi như thế, nếu không có một hai món đồ nghịch thiên, nói ra cũng không ai tin, đây cũng là nguyên nhân y có thể thấp giọng thì tận lực thấp giọng, không phải y đánh không lại, mà là sợ phiền phức quấn thân không cách nào chuyên tâm tu luyện.
“Muốn bảo vật cũng phải xem ông có năng lực đó hay không!” Trương Thư Hạc lạnh giọng nói xong, mấy tấm phù giữa ngón tay liền đột nhiên bắn ra, trong đó còn kèm theo mấy miếng đinh gỗ đào, lúc này y chủ động xuất kích không hề nắm chắc sẽ diệt sát được đối phương, bất quá chỉ là ném đá hỏi đường, thăm dò thực lực của đối phương mà thôi.
Bởi vì lúc này nơi đây đối với y cực kỳ bất lợi, phía trước có địch, phía sau là con đường đứt gãy, bên phải thì là dốc núi, ba phía đường chết, nếu như công lực của đối phương thâm hậu hơn mình, không khỏi sẽ là một trận ác chiến, ở nơi vô cùng có khả năng là sào huyệt của huyết đằng này, tổn thương thực lực tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt, tuy rằng ra tay trước không được tính là chiếm tiên cơ gì, thế nhưng vô cùng có khả năng đối phương đang kéo dài thời gian đợi người đến giúp đỡ, so sánh hai bên thì ra tay trước rồi tiếp tục tìm cơ hội đào tẩu vẫn có vài phần nắm chắc hơn.
Đối phương dường như sớm đã có chuẩn bị, nâng tay liền lấy ra một tấm vải gấm vàng có in hình Bát Quái trắng đen, món bảo vật này vừa được dùng ra, mấy tấm phù Trương Thư Hạc bắn qua liền lần lượt tự bốc cháy dưới Bát Quái, hóa thành tro bụi xám trắng bị gió thổi qua, tiêu tan thành mây khói.
Mà Khâu động chủ lại thu hồi tấm vải gấm vàng có vẻ sáng chói rực rỡ trong bóng tối kia, nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: “Tiểu tử, cho mi một cơ hội nữa, giao ra bảo vật tu luyện, ta sẽ lưu lại cho mi một mạng.”
“Nằm mơ!” Trương Thư Hạc tức giận quát một tiếng.
“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta thủ hạ vô tình!” Nói xong liền lần nữa mở ra tấm vải gấm vàng Bát Quái đồ kia.
Trương Thư Hạc không dám có chút thả lỏng nào nữa, tuy rằng trước đó suy xét không thể bại lộ thực lực, thế nhưng đối phương cũng có bảo vật nơi tay, chỉ có thể tận lực tốc chiến tốc thắng, nâng tay liền lấy ra thanh Lôi Kiếm màu xanh lục kia, năm ngón tay khẽ mở ra, khống chế thân kiếm xoay tròn giữa không trung. Lôi Kiếm sớm đã hút đủ lôi điện đất trời, thân kiếm đang ngưng kết ra mấy đường hình cung vàng kim, sau khi đưa vào năm thành pháp lực, ba đường kim quang liền từ thân kiếm nhanh chóng bổ tới phía đối phương.
Thế nhưng cảnh tượng sau một khắc, lại khiến trong lòng Trương Thư Hạc nhảy dựng, chấn kinh vô cùng.
Y biết rõ uy lực của Lôi Kiếm, có thể thanh trừ hết thảy quỷ mị quỷ quái trên thế gian, điều này không giả, thế nhưng tục ngữ nói, thuật nghiệp có chuyên môn, diệt tà với đạo sĩ đấu pháp lại không giống nhau, dù có uy lực thế nào đi nữa, muốn nhất cử tiêu diệt được đối phương giống quỷ quái, e rằng không nhất định nắm chắc hoàn toàn.
Thế nhưng một màn trước mắt là, sau khi lôi điện màu vàng kim đánh lên người Khâu động chủ, đối phương lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, sau một khắc toàn bộ thân thể liền biến thành một đoàn sương đen nổ ra, tiếp theo liền biến mất khỏi đất trời, thế nhưng tấm vải gấm Bát Quái đồ vàng kim kia lại rơi trên mặt đất.
Lúc này chỉ cảm thấy gió dưới dốc núi lớn hơn nữa, loại ớn lạnh đó thấm thẳng vào xương người, ngoại trừ gió vù vù trong núi, gần như không còn thanh âm nào khác nữa. Trương Thư Hạc gọi Lôi Kiếm trở về, nhưng cẩn thận nắm trong tay, không thu vào không gian, y đối với việc chỉ một kích y đã đánh Khâu động chủ thành sương đen ban nãy, có chút khó hiểu một cách kỳ lạ.
Là lực lôi điện mà gần đây Lôi Kiếm hấp thu tăng trưởng? Hay là bản thân Khâu động chủ tu luyện công pháp quỷ dị nào đó vừa vặn bị Lôi Kiếm khắc chế, lại hoặc là ban nãy chỉ là một phân thân của Khâu động chủ?
Bất quá, nếu là phân thân, vậy bảo vật vải gấm Bát Quái đồ thế nào sẽ bị tùy ý vứt trên mặt đất? Bảo vật như vậy ở hiện tại hẳn là cực kỳ thưa thớt, nghĩ đến đây, y liền bước về phía Bát Quái đồ đó, vừa đi vừa tăng thêm mấy đạo phù phòng ngự trên người phòng ngừa có trá.
Muốn nói trong lòng không có một chút lòng tham đó là gạt người, tấm vải gấm vàng đó nằm trên con đường y nhất định phải đi qua để trở lại, đồng thời lại là một món chiến lợi phẩm, đương nhiên có tâm tư lấy để nghiên cứu một phen, dù sao tuy rằng hiện tại Trương Thư Hạc xem như đã bước vào con đường tu đạo, thế nhưng pháp khí từng được thấy thật sự là ít lại càng ít, vì vậy, mặc dù tình hình Khâu động chủ bị diệt khá quỷ dị, nhưng cũng không có khả năng thực sự coi như không thấy.
Lộ trình đi qua bất quá chỉ có năm sáu bước ngắn ngủi, thế nhưng cách càng gần, Trương Thư Hạc lại có một loại cảm giác hốt hoảng trong lòng, cực kỳ không ổn, cho dù có tăng thêm nhiều tấm phù phòng ngự thế nào đi nữa, loại cảm giác này vẫn tồn tại, đồng thời càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng tấm vải gấm vàng Bát Quái đồ trên mặt đất kia lại càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, trong bóng đêm càng thêm rực rỡ chói mắt, Bát Quái bên trên vậy mà chậm rãi lưu động sinh sôi không thôi tựa như nước, nhất định không phải một vật phàm, điều này khiến cảm giác muốn cầm nó trong tay của y càng ngày càng mãnh liệt. �
Cho dù là gió lạnh từng đợt, trán Trương Thư Hạc vẫn lấm tấm mồ hôi, tấm vải kia cách y chỉ còn lại một bước. Ngay khi bước ra một bước cuối cùng, y thình lình dừng bước chân nâng lên, y rốt cục cũng nhận ra được vì sao đáy lòng vẫn luôn cảm thấy loại cảm giác bất thường đó.
Xung quanh y chỉ có tiếng gió, không còn thứ gì khác nữa, dường như trong đất trời chỉ còn lại một mình y, thế nhưng có một điều y đã quên, chính là y không phải đến đây một mình, kim điêu đâu? Dường như khi Khâu động chủ xuất hiện, đã không còn thấy tăm hơi kim điêu trên vai, bởi vì y đột nhiên không còn cảm thấy bất cứ trọng lượng nào, mà hắc báo trong lòng thì lại càng không có nửa phần động tĩnh, thế nhưng dựa vào tính cách của nó, trong nháy mắt khi Khâu động chủ xuất hiện, nó sẽ lập tức xao động bất an, cũng nhảy ra khỏi áo lông, mà không phải trốn trong áo lông không hề nhúc nhích.
Bởi vì tính cách của Trương Thư Hạc, luôn không thích dựa vào người khác, khiến y không thể phát hiện được những điều bất thường này trước tiên, y muốn thu chân lại, thế nhưng không xong, toàn bộ thân thể đều dường như không cách nào nhúc nhích, có một thanh âm đang nói với y, tiến về phía trước một bước nữa, thêm một bước nữa thôi, có thể lấy được tấm vải gấm Bát Quái đồ kia. Tiếp theo, cả bàn chân đều như bị kéo bước đi về phía trước.
Mặc cho Trương Thư Hạc dùng sức thu lại như thế nào cũng không thể ngăn cản động tác chân chậm rãi đặt xuống. Ngay khi y nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi lạnh chống lại thanh âm mệnh lệnh kia, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng gầm thét giận dữ của báo, tiếp theo cảm thấy ngực dường như bị người đấm một đấm, loại đau đớn như trái tim bị chấn nát đột nhiên truyền đến, nhất thời cảm thấy thân thể run lên, đầu óc dường như bị một tấm màn đen che đậy bỗng nhiên bị kéo ra, tất cả tựa như thay đổi thành cảnh vật khác, mà trên đầu đang truyền đến từng đợt tiếng kêu to lo lắng của kim điêu, chói tai đến cực điểm.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của kim điêu, trong lòng Trương Thư Hạc lập tức thả lỏng, đợi khi nhìn rõ xung quanh, lưng toát mồ hôi lạnh lại có một loại cảm giác bị gió thổi lạnh vù vù, toàn bộ thân thể trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, dường như một bức tượng đá, bởi vì, lúc này nơi y đang đứng thế mà không phải con đường quay về lúc trước, mà là bên cạnh dốc núi, chỉ cần chân y bước xuống nửa tấc nữa, cả người sẽ táng thân dưới dốc núi vạn trượng.
Bởi vì lúc này một chân y đang đặt trên vách đá, chân còn lại thì treo bên ngoài dốc núi, mà y đang đối mặt lại là một lỗ đen dốc núi lạnh lẽo, tối om một vùng, cái gì cũng không nhìn thấy, từ trong đó lại đang thổi ra luồng gió lạnh khiến người khác khiếp sợ vạn phần, tình hình nguy hiểm đến cực điểm.
Mà ở trong mắt kim điêu và hắc báo, sự quái dị của Trương Thư Hạc bất quá chỉ khoảng nửa phút, sau khi lấy phù ra liền đứng ở đó không hề nhúc nhích, kế đó liền đột nhiên đi về phía dốc núi, mặc cho kim điêu với hắc báo sốt ruột kêu gào như thế nào cũng như không hề nghe thấy, đảo mắt liền như nhập ma đi tới bên dốc núi, khi một chân sắp bước xuống dốc núi, hắc báo nhận thấy không ổn, thế nhưng lúc này nó lại không thể hóa hình, chỉ có thể rống lớn một tiếng, cưỡng chế thúc đẩy máu đầu tim của Trương Thư Hạc trong cơ thể nó, cuối cùng mới đánh thức được y vào thời khắc mấu chốt nhất.
Trong nháy mắt ma chướng trong đầu Trương Thư Hạc được tiêu trừ, y liền hiểu rõ bản thân trong lúc vô ý đã tiến vào ảo giác, mà điểm khởi đầu của ảo giác này chính là tấm phù kia, bắt đầu từ khi y lấy ra tấm phù đó, ảo giác cũng đã nhằm vào y, cũng có thể nói mục đích nhắm vào của ảo giác được thiết lập trên tấm phù này, chính là người đã đặt phù ở chỗ này trước đây.
Trong nháy mắt, Trương Thư Hạc chợt cảm thấy đầu vang ong ong, mồ hôi lạnh toàn thân cũng bị gió thổi lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng tư duy lại thanh tỉnh đến cực điểm, phản ứng đầu tiên của y đó là lui ra phía sau một bước, sau đó đè lại hắc báo muốn xoay mình trong lòng, “Không nên hiện thân, không có việc gì, tạm thời an tâm một chút đừng nóng nảy.” Sau khi âm thầm truyền lại tin tức, Trương Thư Hạc liền lặng lẽ búng tấm phù trong tay xuống dưới dốc núi.
Sau đó xốc lại tinh thần, dựa theo đường cũ quay về đường núi. Bởi vì ban nãy rơi vào ảo giác, cho dù đã về lại chân thực, nhưng chướng ngại tâm lý một chân treo trên dốc núi ban nãy trong lòng y vẫn không thể bị xóa đi, luôn cảm thấy hiện tại vẫn còn đang trong ảo giác, giây tiếp theo sẽ ngã xuống vách núi.
Cũng may kim điêu vẫn luôn vờn quanh bênh cạnh y, tiếng kêu to không ngừng nhắc nhở y, thẳng đến khi trở lại nơi hai trăm người nghỉ đêm tạm trước đó, nhìn thấy ánh lửa, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy thời gian không quá mười phút đêm nay, thật sự là mạo hiểm vạn phần.
Mà lúc này Lưu Hải quan tâm đi tới, nửa nói giỡn: “Trương ca, không phải em nói anh, thời gian anh đi WC cũng lâu quá đi? Có phải ăn không quen bánh đậu xanh nên táo bón rồi không a?” Kế đó thấy sắc mặt Trương Thư Hạc, nhất thời thu lại sự nghịch ngợm, hỏi: “Trương ca, làm sao vậy? Sắc mặt anh sao lại tái nhợt như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trương Thư Hạc chợt cảm thấy tóc gáy sau cổ dựng đứng, nhất thời vô ý thức xoay người lại, chợt thấy vậy mà có một người đang im hơi lặng tiếng đứng ở chỗ chừng hai bước phía sau y, trong đường núi tối om chỉ có tiếng gió này, khiến y không thể phát giác nửa phần, y nhất thời kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, nhưng ngay cả như vậy, tay trái đã từ lâu kẹp lấy mấy tấm mộc phù công kích.
Bất quá khi nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ thâm độc của người kia, phù trong tay lại thoáng run lên mất tự nhiên, đồng tử cũng không khỏi co rụt lại, y nghìn nghĩ vạn tính, cũng không ngờ đến người này vậy mà là Khâu động chủ.
Khâu đạo trưởng một lòng đại thiện, cách làm người khiến y cực kỳ kính phục kia, vậy mà vào giờ này khắc này theo dõi y tới đây, cũng lộ ra vẻ mặt thâm độc như thế, thật sự khiến y trong nháy mắt có chút hoảng hồn bất định, thế nhưng suy nghĩ trong đầu trong chớp mắt lại chuyển mấy vòng.
Phong thuỷ trong căn cứ thành B vô cùng tốt, hiện giờ lại ngày càng lụn bại, lần này nhiệm vụ đi ra diệt huyết đằng là do Khâu động chủ phát ra, ông ta mang hơn hai trăm tinh anh trong tinh anh có năng lực nhất căn cứ thành B đến thâm sơn này, đường núi gồ ghề, đường đá đứt gãy ngăn cách đường lui của mọi người.
Nếu đặt ông ta ở vị trí đại nhân nghĩa, có thể cho rằng ông ta là tiền bối đáng kính trọng với tấm lòng ‘hẳn phải chết’ ‘được ăn cả ngả về không’, thế nhưng nếu đặt ngược lại vị trí, thì lại là hạng người chí gian dẫn người ta vào tròng.
Chẳng qua, vì sao ông ta phải nghìn dặm xa xôi dẫn những người đó vào trong núi, lại có mục đích mờ ám gì?
Trương Thư Hạc nhớ lại đôi lời nửa chữ mà y đã nghe thấy, ngón tay không khỏi nắm thật chặt, rễ gốc của huyết đằng ngay ở nơi đây rất có thể chính là sự thực, mà tinh huyết của hơn hai trăm người dị năng người tu đạo kia là bước cuối cùng để huyết đằng tiến hóa, con số nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Trương Thư Hạc nghĩ đến đây, trong lòng lại càng lạnh tới cực điểm, quả nhiên, đại ác và đại thiện từ xưa bất quá chỉ cách một đường, cực thiện, cực ác, nếu người ác làm việc thiện, theo lời Phật, là ‘phóng hạ đồ đao’, mà người thiện làm ác, không ai mà không phải là hạng người tội ác ngập trời, thiện ác vốn không ranh giới, lòng người tự quyết định.
Nghĩ đến đây, y đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ nhận được trước khi chết ở kiếp trước, lấy giá trên trời treo thưởng huyết đằng, thậm chí ghi rõ vị trí cụ thể của huyết đằng, y với đồng đội đến nơi đó, lại không còn có thể đi ra được nữa, y tin tưởng, vì nhiệm vụ treo thưởng đó, sẽ có vô số người săn bắt ùa lên lớp trước lớp sau, e rằng đó căn bản không phải là treo thưởng gì, mà là mồi để câu người.
Đây giống như một âm mưu được chú ý bày ra, mà người chủ mưu của âm mưu này, rất có thể chính là Khâu động chủ Tiểu Động Thiên đức cao vọng trọng của căn cứ thành B trước mắt này đây.
Hai tròng mắt thâm độc của Khâu động chủ lấp lánh một chút trong bóng đêm, chốc lát liền thu lại vẻ mặt, lại lộ ra khuôn mặt hiền lành bình thường, nói: “Thực sự không ngờ cao thủ vẽ phù vậy mà ẩn nấp sâu như thế, thực sự là giang sơn đời đời nhân tài xuất thế, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân...” Dứt lời, trên mặt lộ ra chút vẻ cô đơn.
Kế đó chắp tay sau lưng nhìn về phía Trương Thư Hạc, lại nói: “Bất quá hiện tại đại đạo suy tàn, có thể gặp được người trong đồng đạo, Khâu mỗ thật sự là vui sướng không tự kìm hãm được. Tấm phù kia Khâu mỗ đã xem qua, pháp lực trong đó mạnh mẽ thịnh vượng, một tấm phù cấp thấp vậy mà uy lực gần sát với phù trung cấp, pháp lực thâm hậu thật sự khiến người ta vô cùng bội phục, không biết phải chăng đạo hữu có thứ tăng trưởng công lực, tôi cũng có pháp môn tu luyện tốt nhất, không bằng chúng ta trao đổi tâm đắc của mỗi người, thế nào?”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong không khỏi tức giận cực độ, ngược lại cười, cái thứ giả nhân giả nghĩa chưa đối mặt đã xuống tay này, vậy mà đánh chủ ý đến cây đào trong tay y, cũng khó trách, y tuổi còn trẻ, mà đã có tu vi như thế, nếu không có một hai món đồ nghịch thiên, nói ra cũng không ai tin, đây cũng là nguyên nhân y có thể thấp giọng thì tận lực thấp giọng, không phải y đánh không lại, mà là sợ phiền phức quấn thân không cách nào chuyên tâm tu luyện.
“Muốn bảo vật cũng phải xem ông có năng lực đó hay không!” Trương Thư Hạc lạnh giọng nói xong, mấy tấm phù giữa ngón tay liền đột nhiên bắn ra, trong đó còn kèm theo mấy miếng đinh gỗ đào, lúc này y chủ động xuất kích không hề nắm chắc sẽ diệt sát được đối phương, bất quá chỉ là ném đá hỏi đường, thăm dò thực lực của đối phương mà thôi.
Bởi vì lúc này nơi đây đối với y cực kỳ bất lợi, phía trước có địch, phía sau là con đường đứt gãy, bên phải thì là dốc núi, ba phía đường chết, nếu như công lực của đối phương thâm hậu hơn mình, không khỏi sẽ là một trận ác chiến, ở nơi vô cùng có khả năng là sào huyệt của huyết đằng này, tổn thương thực lực tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt, tuy rằng ra tay trước không được tính là chiếm tiên cơ gì, thế nhưng vô cùng có khả năng đối phương đang kéo dài thời gian đợi người đến giúp đỡ, so sánh hai bên thì ra tay trước rồi tiếp tục tìm cơ hội đào tẩu vẫn có vài phần nắm chắc hơn.
Đối phương dường như sớm đã có chuẩn bị, nâng tay liền lấy ra một tấm vải gấm vàng có in hình Bát Quái trắng đen, món bảo vật này vừa được dùng ra, mấy tấm phù Trương Thư Hạc bắn qua liền lần lượt tự bốc cháy dưới Bát Quái, hóa thành tro bụi xám trắng bị gió thổi qua, tiêu tan thành mây khói.
Mà Khâu động chủ lại thu hồi tấm vải gấm vàng có vẻ sáng chói rực rỡ trong bóng tối kia, nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn: “Tiểu tử, cho mi một cơ hội nữa, giao ra bảo vật tu luyện, ta sẽ lưu lại cho mi một mạng.”
“Nằm mơ!” Trương Thư Hạc tức giận quát một tiếng.
“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta thủ hạ vô tình!” Nói xong liền lần nữa mở ra tấm vải gấm vàng Bát Quái đồ kia.
Trương Thư Hạc không dám có chút thả lỏng nào nữa, tuy rằng trước đó suy xét không thể bại lộ thực lực, thế nhưng đối phương cũng có bảo vật nơi tay, chỉ có thể tận lực tốc chiến tốc thắng, nâng tay liền lấy ra thanh Lôi Kiếm màu xanh lục kia, năm ngón tay khẽ mở ra, khống chế thân kiếm xoay tròn giữa không trung. Lôi Kiếm sớm đã hút đủ lôi điện đất trời, thân kiếm đang ngưng kết ra mấy đường hình cung vàng kim, sau khi đưa vào năm thành pháp lực, ba đường kim quang liền từ thân kiếm nhanh chóng bổ tới phía đối phương.
Thế nhưng cảnh tượng sau một khắc, lại khiến trong lòng Trương Thư Hạc nhảy dựng, chấn kinh vô cùng.
Y biết rõ uy lực của Lôi Kiếm, có thể thanh trừ hết thảy quỷ mị quỷ quái trên thế gian, điều này không giả, thế nhưng tục ngữ nói, thuật nghiệp có chuyên môn, diệt tà với đạo sĩ đấu pháp lại không giống nhau, dù có uy lực thế nào đi nữa, muốn nhất cử tiêu diệt được đối phương giống quỷ quái, e rằng không nhất định nắm chắc hoàn toàn.
Thế nhưng một màn trước mắt là, sau khi lôi điện màu vàng kim đánh lên người Khâu động chủ, đối phương lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, sau một khắc toàn bộ thân thể liền biến thành một đoàn sương đen nổ ra, tiếp theo liền biến mất khỏi đất trời, thế nhưng tấm vải gấm Bát Quái đồ vàng kim kia lại rơi trên mặt đất.
Lúc này chỉ cảm thấy gió dưới dốc núi lớn hơn nữa, loại ớn lạnh đó thấm thẳng vào xương người, ngoại trừ gió vù vù trong núi, gần như không còn thanh âm nào khác nữa. Trương Thư Hạc gọi Lôi Kiếm trở về, nhưng cẩn thận nắm trong tay, không thu vào không gian, y đối với việc chỉ một kích y đã đánh Khâu động chủ thành sương đen ban nãy, có chút khó hiểu một cách kỳ lạ.
Là lực lôi điện mà gần đây Lôi Kiếm hấp thu tăng trưởng? Hay là bản thân Khâu động chủ tu luyện công pháp quỷ dị nào đó vừa vặn bị Lôi Kiếm khắc chế, lại hoặc là ban nãy chỉ là một phân thân của Khâu động chủ?
Bất quá, nếu là phân thân, vậy bảo vật vải gấm Bát Quái đồ thế nào sẽ bị tùy ý vứt trên mặt đất? Bảo vật như vậy ở hiện tại hẳn là cực kỳ thưa thớt, nghĩ đến đây, y liền bước về phía Bát Quái đồ đó, vừa đi vừa tăng thêm mấy đạo phù phòng ngự trên người phòng ngừa có trá.
Muốn nói trong lòng không có một chút lòng tham đó là gạt người, tấm vải gấm vàng đó nằm trên con đường y nhất định phải đi qua để trở lại, đồng thời lại là một món chiến lợi phẩm, đương nhiên có tâm tư lấy để nghiên cứu một phen, dù sao tuy rằng hiện tại Trương Thư Hạc xem như đã bước vào con đường tu đạo, thế nhưng pháp khí từng được thấy thật sự là ít lại càng ít, vì vậy, mặc dù tình hình Khâu động chủ bị diệt khá quỷ dị, nhưng cũng không có khả năng thực sự coi như không thấy.
Lộ trình đi qua bất quá chỉ có năm sáu bước ngắn ngủi, thế nhưng cách càng gần, Trương Thư Hạc lại có một loại cảm giác hốt hoảng trong lòng, cực kỳ không ổn, cho dù có tăng thêm nhiều tấm phù phòng ngự thế nào đi nữa, loại cảm giác này vẫn tồn tại, đồng thời càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng tấm vải gấm vàng Bát Quái đồ trên mặt đất kia lại càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, trong bóng đêm càng thêm rực rỡ chói mắt, Bát Quái bên trên vậy mà chậm rãi lưu động sinh sôi không thôi tựa như nước, nhất định không phải một vật phàm, điều này khiến cảm giác muốn cầm nó trong tay của y càng ngày càng mãnh liệt. �
Cho dù là gió lạnh từng đợt, trán Trương Thư Hạc vẫn lấm tấm mồ hôi, tấm vải kia cách y chỉ còn lại một bước. Ngay khi bước ra một bước cuối cùng, y thình lình dừng bước chân nâng lên, y rốt cục cũng nhận ra được vì sao đáy lòng vẫn luôn cảm thấy loại cảm giác bất thường đó.
Xung quanh y chỉ có tiếng gió, không còn thứ gì khác nữa, dường như trong đất trời chỉ còn lại một mình y, thế nhưng có một điều y đã quên, chính là y không phải đến đây một mình, kim điêu đâu? Dường như khi Khâu động chủ xuất hiện, đã không còn thấy tăm hơi kim điêu trên vai, bởi vì y đột nhiên không còn cảm thấy bất cứ trọng lượng nào, mà hắc báo trong lòng thì lại càng không có nửa phần động tĩnh, thế nhưng dựa vào tính cách của nó, trong nháy mắt khi Khâu động chủ xuất hiện, nó sẽ lập tức xao động bất an, cũng nhảy ra khỏi áo lông, mà không phải trốn trong áo lông không hề nhúc nhích.
Bởi vì tính cách của Trương Thư Hạc, luôn không thích dựa vào người khác, khiến y không thể phát hiện được những điều bất thường này trước tiên, y muốn thu chân lại, thế nhưng không xong, toàn bộ thân thể đều dường như không cách nào nhúc nhích, có một thanh âm đang nói với y, tiến về phía trước một bước nữa, thêm một bước nữa thôi, có thể lấy được tấm vải gấm Bát Quái đồ kia. Tiếp theo, cả bàn chân đều như bị kéo bước đi về phía trước.
Mặc cho Trương Thư Hạc dùng sức thu lại như thế nào cũng không thể ngăn cản động tác chân chậm rãi đặt xuống. Ngay khi y nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, trán đổ mồ hôi lạnh chống lại thanh âm mệnh lệnh kia, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng gầm thét giận dữ của báo, tiếp theo cảm thấy ngực dường như bị người đấm một đấm, loại đau đớn như trái tim bị chấn nát đột nhiên truyền đến, nhất thời cảm thấy thân thể run lên, đầu óc dường như bị một tấm màn đen che đậy bỗng nhiên bị kéo ra, tất cả tựa như thay đổi thành cảnh vật khác, mà trên đầu đang truyền đến từng đợt tiếng kêu to lo lắng của kim điêu, chói tai đến cực điểm.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của kim điêu, trong lòng Trương Thư Hạc lập tức thả lỏng, đợi khi nhìn rõ xung quanh, lưng toát mồ hôi lạnh lại có một loại cảm giác bị gió thổi lạnh vù vù, toàn bộ thân thể trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, dường như một bức tượng đá, bởi vì, lúc này nơi y đang đứng thế mà không phải con đường quay về lúc trước, mà là bên cạnh dốc núi, chỉ cần chân y bước xuống nửa tấc nữa, cả người sẽ táng thân dưới dốc núi vạn trượng.
Bởi vì lúc này một chân y đang đặt trên vách đá, chân còn lại thì treo bên ngoài dốc núi, mà y đang đối mặt lại là một lỗ đen dốc núi lạnh lẽo, tối om một vùng, cái gì cũng không nhìn thấy, từ trong đó lại đang thổi ra luồng gió lạnh khiến người khác khiếp sợ vạn phần, tình hình nguy hiểm đến cực điểm.
Mà ở trong mắt kim điêu và hắc báo, sự quái dị của Trương Thư Hạc bất quá chỉ khoảng nửa phút, sau khi lấy phù ra liền đứng ở đó không hề nhúc nhích, kế đó liền đột nhiên đi về phía dốc núi, mặc cho kim điêu với hắc báo sốt ruột kêu gào như thế nào cũng như không hề nghe thấy, đảo mắt liền như nhập ma đi tới bên dốc núi, khi một chân sắp bước xuống dốc núi, hắc báo nhận thấy không ổn, thế nhưng lúc này nó lại không thể hóa hình, chỉ có thể rống lớn một tiếng, cưỡng chế thúc đẩy máu đầu tim của Trương Thư Hạc trong cơ thể nó, cuối cùng mới đánh thức được y vào thời khắc mấu chốt nhất.
Trong nháy mắt ma chướng trong đầu Trương Thư Hạc được tiêu trừ, y liền hiểu rõ bản thân trong lúc vô ý đã tiến vào ảo giác, mà điểm khởi đầu của ảo giác này chính là tấm phù kia, bắt đầu từ khi y lấy ra tấm phù đó, ảo giác cũng đã nhằm vào y, cũng có thể nói mục đích nhắm vào của ảo giác được thiết lập trên tấm phù này, chính là người đã đặt phù ở chỗ này trước đây.
Trong nháy mắt, Trương Thư Hạc chợt cảm thấy đầu vang ong ong, mồ hôi lạnh toàn thân cũng bị gió thổi lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng tư duy lại thanh tỉnh đến cực điểm, phản ứng đầu tiên của y đó là lui ra phía sau một bước, sau đó đè lại hắc báo muốn xoay mình trong lòng, “Không nên hiện thân, không có việc gì, tạm thời an tâm một chút đừng nóng nảy.” Sau khi âm thầm truyền lại tin tức, Trương Thư Hạc liền lặng lẽ búng tấm phù trong tay xuống dưới dốc núi.
Sau đó xốc lại tinh thần, dựa theo đường cũ quay về đường núi. Bởi vì ban nãy rơi vào ảo giác, cho dù đã về lại chân thực, nhưng chướng ngại tâm lý một chân treo trên dốc núi ban nãy trong lòng y vẫn không thể bị xóa đi, luôn cảm thấy hiện tại vẫn còn đang trong ảo giác, giây tiếp theo sẽ ngã xuống vách núi.
Cũng may kim điêu vẫn luôn vờn quanh bênh cạnh y, tiếng kêu to không ngừng nhắc nhở y, thẳng đến khi trở lại nơi hai trăm người nghỉ đêm tạm trước đó, nhìn thấy ánh lửa, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy thời gian không quá mười phút đêm nay, thật sự là mạo hiểm vạn phần.
Mà lúc này Lưu Hải quan tâm đi tới, nửa nói giỡn: “Trương ca, không phải em nói anh, thời gian anh đi WC cũng lâu quá đi? Có phải ăn không quen bánh đậu xanh nên táo bón rồi không a?” Kế đó thấy sắc mặt Trương Thư Hạc, nhất thời thu lại sự nghịch ngợm, hỏi: “Trương ca, làm sao vậy? Sắc mặt anh sao lại tái nhợt như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bình luận truyện