Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Quyển 1 - Chương 52
“Ối!” Ngụy lão đầu kinh hách nhảy dựng, sau khi nhìn kỹ, phát hiện là Tiểu Hắc ở ghế trước. Trước đó vẫn còn nằm không nhúc nhích trên chỗ ngồi, thế mà lúc này đã ngồi dậy, chẳng lẽ vết thương của nó đã khỏi rồi?
Mà lúc này Trương Thư Hạc cũng bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, vừa mở mắt ra liền cảm thấy trước mắt có chút ánh sáng, quay đầu nhìn, thấy màu vàng kim trên bốn chân hai vành tai và đuôi của hắc báo càng ngày càng chói mắt. Lúc này hắc báo đang trừng đôi mắt hổ, miệng dường như đang thống khổ phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Trương Thư Hạc nhất thời thu chăn bông nhíu mày nhìn kỹ hắc báo, rất sợ nó có gì không ổn, lại trông thấy bộ lông vốn chỉ có chân vành tai và chóp đuôi có màu vàng kim trên người hắc báo, sở dĩ hiện tại chói mắt là bởi vì, bộ lông màu vàng kim đang lan dài ra hướng lên với tốc độ thong thả mắt thường có thể thấy được.
Vốn chỉ có vành tai là màu vàng kim, hiện tại phía dưới tai cũng xuất hiện một chút vết lốm đốm vàng kim loang lổ, mà chỗ bốn chân cũng lan lên trên đùi, xuất hiện những lốm đốm vàng kim, đuôi cũng như thế.
Lúc này Lưu Hải cũng bị ánh sáng làm bừng tỉnh, ba người đều có chút hoảng hồn chưa định nhìn hắc báo. Sự lan ra của bộ lông màu vàng kim chỉ kéo dài chừng mười phút, diện tích bộ lông màu vàng kim trải rộng trên người hắc báo tăng gấp đôi so với trước đây, càng hiển lộ ánh kim chói mắt, ngay cả mắt của hắc báo cũng như có hỏa diễm vàng kim lấp lánh.
Trương Thư Hạc chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, liền tỉnh ngộ, xem ra châu lam của tang thi sắp biến dị cấp ba kia đã khiến hắc báo đột phá được hạn chế của thú tinh trong cơ thể, thành công dung hợp được thêm một chút thú tinh, cho nên mới khiến bộ lông màu vàng kim đại biểu cho kim diễm tăng lên.
Đợi đến khi vừa tiêu hóa xong hạt châu màu lam kia, dung hợp cũng đình chỉ, hắc báo chứa đầy năng lượng trong cơ thể nhất định sẽ táo bạo bất an. Trương Thư Hạc thấy nó quất một đuôi thiếu chút nữa đốt cháy ghế, nâng tay lập tức mở cửa xe ra. Hắc báo rống lên một tiếng với Trương Thư Hạc, liền xông ra như một bóng đen, nhào về đàn tang thi phía trước.
Trương Thư Hạc vừa mở cửa xe, nhất thời một trận gió lạnh phả vào mặt, hơi ấm trong xe cũng tiêu tán. Ngụy lão đầu với Lưu Hải nhịn không được rùng mình một cái tỉnh táo lại, lúc này Trương Thư Hạc đã đóng cửa xe.
Lưu Hải vội vàng hỏi: “Trương ca, Tiểu Hắc khỏe rồi?”
Trương Thư Hạc vừa đóng cửa xe, lau lau cửa sổ nhìn ra bóng dáng phát sáng màu vàng kim trong bóng đêm phía ngoài, nửa ngày mới ừ một tiếng nói: “Hẳn là khỏe rồi.” Sắc mặt tuy rằng như thường, nhưng ánh mắt ít nhiều cũng có chút mừng rỡ.
“Tiểu Hắc bị thương nặng như vậy, chỉ ăn một hạt châu đã khỏe, chẳng lẽ hạt châu đó là tiên đan thần dược?” Lưu Hải cảm thấy có chút mờ mịt, thế này cũng quá khó hiểu đi. Bất quá ngẫm lại, báo bình thường đều là toàn thân lốm đốm, chỉ có Tiểu Hắc mới là hoàn toàn đen bốn chân vàng kim, còn có thể phun lửa, so ra, bị thương không cần uống thuốc, ăn chút hạt châu đã khỏe thì tựa hồ cũng không phải điều khó có thể tiếp nhận.
Nhưng Lưu Hải lại sản sinh hiếu kỳ đối với hạt châu kia, trong thời gian hai năm cậu thu thập không ít hạt châu sau khi đốt tang thi cho Trương Thư Hạc, cũng biết mấy thứ đó đều cho hắc báo ăn, lúc đầu cậu chỉ cho rằng thứ đó là thức ăn thú nuôi của hắc báo, giống như nuôi gà vịt ngẫu nhiên cho ăn chút cá tôm ươn vậy, bất quá hiện tại mới rốt cục hiểu rõ, mấy thứ đó kỳ thực chính là thuốc chữa thương của hắc báo a. Không biết người ăn sẽ thế nào? Lưu Hải có chút gian nan nghĩ, tuy rằng thứ đó là đồ trên thân tang thi, thế nhưng thiêu xong chắc hẳn không có độc gì chứ nhỉ? Nếu người bị thương ăn cũng có thể bình phục...
Dường như nhìn ra được tâm tư của Lưu Hải, Trương Thư Hạc thu hồi ánh mắt nói: “Nó ăn không có việc gì, người thì chưa chắc...” Nói xong ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Lưu Hải: “Nếu cậu muốn thử, tôi cũng không phản đối...”
Lưu Hải sau khi nghe xong mặt thoáng trắng, lập tức xua tay, “A không không không, có gạo trắng ăn ai cần thứ đó a, thứ đó chính là tro cốt của tang thi, nào có ai ăn tro cốt, vậy không phải buồn nôn chết người ta a, a, ha ha...” Nói xong xấu hổ cười hai tiếng, từ đây bỏ đi suy nghĩ này, ai biết ăn thứ đó có thể biến thành tang thi hay không, cậu mới sẽ không ngốc đến mức đi làm chuột bạch.
Mà Ngụy lão đầu đã sớm nhìn quen đối với sự kỳ quái của hắc báo, dịch góc chăn cho Nữu Nữu xong nói: “Thời gian không còn sớm, ông gác đêm cho hai người các cháu, các cháu ngủ tiếp đi, Tiểu Hắc trở về lão đầu sẽ mở cửa cho nó...”
Trương Thư Hạc lại phủ quyết: “Đều ngủ hết đi, hắc báo nhất thời nửa khắc sẽ không trở về, nó sẽ không đi xa, buổi tối sẽ không có chuyện gì.”
Mấy người nghĩ lại, đúng vậy, hắc báo đáng tin cậy hơn nhiều so với ánh mắt lỗ tai của bọn họ, trước đây Trương Thư Hạc đều sẽ để hắc báo gác đêm, gió thổi cỏ lay đều trốn không thoát khỏi lỗ tai của nó. Ngụy lão đầu nhất thời lấy chăn bông ra, không nói hai lời chuẩn bị ngủ.
Lưu Hải cũng tìm một tư thế thoải mái nằm xuống. Trương Thư Hạc lại ngồi xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu tiến hành phương pháp Thổ Nạp, cả đêm ngủ say ngon lành trong xe. Quả nhiên như Trương Thư Hạc dự liệu, hắc báo vẫn luôn không trở về, thẳng đến sáng sớm hôm sau, mới xông trở lại trong xe. Nó hiện tại, đã biết đứng chân trước lên vịn cửa sổ xe, dùng chân gõ cửa, không khác gì người.
Trương Thư Hạc mở cửa cho nó, liền vù một cái xông trở về vị trí chuyên thuộc của mình, vị trí bên cạnh Trương Thư Hạc. Máu tang thi có một mùi hôi khiến người ta buồn nôn, mùi hôi này mang vào trong xe, tuy rằng không thể tạo thành lây nhiễm, thế nhưng người ngửi trong thời gian dài cũng chịu không nổi, vì vậy mỗi lần giết xong tang thi, Trương Thư Hạc đều sẽ cởi vứt đi quần áo bị bắn dính máu thối trên người, mặt cũng phải lau một lần, Lưu Hải cũng thế.
Hắc báo ngược lại không cần phiền phức như thế, Trương Thư Hạc chỉ cần thấm ướt khăn mặt sau đó lau lông toàn thân cho nó hai lần là được. Thế nhưng nghe thì dễ, làm so ra còn khó hơn nhiều cởi quần áo. Không nói thân hình cường hãn hiện tại của hắc báo, chỉ riêng lông trên người, dày dày một tầng, còn không phải lông ngắn, dài hơn so với báo bình thường, hơn nữa báo cũng có bệnh ưa sạch sẽ, phải lau sạch mới được, không sạch sẽ cáu kỉnh.
Lưu Hải ở một bên nhìn Trương Thư Hạc lấy một miếng plastic không thấm nước, hắc báo thành thật tựa lên trên. Cổ, vành tai, đầu, khi lau đến sẽ vươn ra hoặc nâng lên để cho Trương Thư Hạc lau.
Nữu Nữu ở khe ghế nhìn lén, Ngụy lão đầu thì ở ghế sau xếp chăn. Lưu Hải lấy khăn ra lau lau mặt, có chút hâm mộ Trương Thư Hạc. Hắc báo bình thường chỉ thân cận Trương Thư Hạc, cho dù mấy người trong một chiếc xe, nó chưa bao giờ lấy mắt nhìn bọn họ, cho dù nhìn bọn họ, đại thể cũng đều là dáng vẻ hung ác, chính là cái loại cảm giác ‘mi không phạm ta, ta không phạm mi, mi nếu phạm ta, ta nhất định giết mi’.
Bình thường đừng nói nhìn, chỉ sờ một chút làm không tốt sẽ bị thiêu đứt tay, Ngụy lão đầu nếu cho nó ăn chút thịt, cho dù để đó một năm nó cũng sẽ không đụng đến, cho dù ở cùng nó hơn mười năm hai mươi năm, nó cũng sẽ như vậy, dùng cách nói của cụ già chính là, vong ân phụ nghĩa, gà rừng nuôi không bao giờ thuần được.
Thế nhưng, Trương Thư Hạc lại ngoại lệ, sống ở chung cư cũ hai năm, bởi vì vấn đề nước, căn bản sẽ không xa xỉ đến mức đi tắm ngâm mình, lãng phí nước, đều là dùng khăn mặt thấm ướt lau mình, nhiều lắm dùng non nửa chậu nước để rửa khăn mặt, hắc báo cũng thế. Trước đây khi ở chung cư cũ Trương Thư Hạc cơ bản một ngày sẽ lau cho nó hai lần, bộ lông hắc báo vẫn đều là toàn thân bóng loáng sạch sẽ.
Ra khỏi cửa sống bên ngoài thì không có đãi ngộ tốt như vậy, nhưng ít ra cũng bảo trì tần suất một ngày một lần. Cũng chỉ có những lúc thế này, mới có thể thấy được bộ dáng ôn thuần của hắc báo, tựa lên tấm plastic được người hầu hạ, xem ra cực kỳ thoải mái.
Bởi vì năng lượng trong cơ thể no trướng đến khó chịu, vì vậy nó đi dạo ở bên ngoài cả đêm, giết chết từng mảng từng mảng tang thi, trong phạm vi một dặm cơ bản không có tang thi nào vào, bởi vì đều đã chết. Giết quá nhiều tang thi, đương nhiên lông bóng loáng trên người đều bị bắn tung máu thối, dính bết vào nhau, rửa sạch thập phần phiền phức.
Bất quá Trương Thư Hạc ngược lại không phiền chán đối với việc này, bởi vì trình tự lau trước sau đều là cố định. Hắc báo thập phần phối hợp, khi cần đến đuôi, lập tức giơ đuôi lên, cần lau chân, liền lập tức đưa chân lên, còn vươn cả móng vuốt ra, thuận tiện cho Trương Thư Hạc rửa sạch dơ bẩn bám dính trên đó cho nó, nếu tai không được lau sạch, sẽ vẫn luôn rung rung, thẳng đến khi Trương Thư Hạc chú ý tới lau lại một lần nữa mới thôi.
Hai người bên cạnh thấy mà phì cười không thôi, bất quá cũng không dám lộ ra ý cười, lòng trả thù của hắc báo rất mạnh, nếu bị nó thấy mi cười nhạo nó, khi Trương Thư Hạc bên cạnh nó ngược lại sẽ không làm gì, bất quá tròng mắt sẽ vẫn luôn tàn bạo nhìn chằm chằm mi, đợi qua hai ngày sẽ vô cớ gặp phải chuyện xúi quẩy. Lưu Hải đã từng chịu thiệt, vốn đang yên đang lành, sau mông đột nhiên bị rạch ra một lỗ hổng lớn, lộ ra quần đùi hoa bên trong, lạnh vù vù, trong xe đều là nam nhân thì cũng thôi, nhưng còn có bé gái là Nữu Nữu, khiến Lưu Hải xấu hổ sắc mặt đỏ bừng. Cũng may là xã hội hiện đại, nếu là tiểu thư khuê các cổ đại phỏng đoán sẽ cắn lưỡi tự sát.
Vì vậy không còn ai dám lộ ra vẻ cười nhạo với hắc báo nữa, cho dù muốn cười cũng chỉ có thể nín, nhất là vào lúc lau người, lau xong chính diện còn phải lau bụng, bất quá hắc báo sẽ không nằm ngửa, để người ta nhìn bụng, bình thường là nằm nghiêng.
Lau sau lưng với tứ chi cho hắc báo, bình thường Trương Thư Hạc dùng vải lông cứng, lau như vậy tương đối dễ cọ được vết dơ, còn vải lau bụng bình thường là dùng vải bông, tương đối mềm mại. Bụng hắc báo là một tầng lông trắng mịn kề sát da, bình thường không có máu thối gì, lau lau cho ấm là được.
Khi lau đến bụng, đột nhiên đuôi hắc báo động động, mà động tác trong tay Trương Thư Hạc lại dừng lại, kế đó biến sắc. Khi nhìn về phía hắc báo, hắc báo đang rống lên một tiếng không rõ ý vị, đuôi bắt đầu quấn lấy cổ tay y.
Sắc mặt Trương Thư Hạc có chút khó coi, quét mắt nhìn Lưu Hải Ngụy lão đầu phía sau, hai người không nhìn qua bên này, mà đang chia đồ ăn bữa sáng. Trương Thư Hạc ngừng tay, kéo cái đuôi vàng kim quấn trên cổ tay y xuống, lông vàng kim trên đuôi hiển nhiên cứng hơn so với lông đen, đâm tay tựa như gai cứng.
Sau khi Trương Thư Hạc kéo đuôi hắc báo ra, sắc mặt không quá dễ nhìn cũng hòa hoãn lại, cuốn cuốn vải trong tay ném ra ngoài cửa sổ. Mà hắc báo đã mở tâm trí, thấy sắc mặt Trương Thư Hạc không dễ nhìn, cũng không lau lông cho nó nữa, lúc này nhảy lên từ trên sô pha, lông nửa khô nửa không sau lưng đang mềm mại áp sát người, có chút lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm tay y.
Lúc này Trương Thư Hạc mới đánh giá hắc báo, báo đã sắp ba năm tuổi, đã sớm thành niên, người chú ý thành gia lập nghiệp, động vật cũng chú ý truyền thừa hậu đại. Bất quá, hiện tại đang là lúc mạt thế, là đỉnh cao nhất trong chuỗi thức ăn, con người đã tử thương hơn phân nửa, huống hồ là động vật.
Trong mạt thế, muốn tìm một con báo cái còn khó hơn gấp mấy lần so với tìm một người phụ nữ. Hắc báo thấy Trương Thư Hạc không vuốt ve vành tai nó giống trước đây nữa, mà con ngươi u ám không rõ nhìn nó, chân hắc báo lui về phía sau, ánh mắt cũng có chút né tránh, thế nhưng lại không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cảm thấy rất chột dạ, lại có chút thẹn quá thành giận, vừa xoay đầu thấy Ngụy lão đầu với Lưu Hải đang chia đồ ăn, nhất thời có chút giận chó đánh mèo rống lên một tiếng với bọn họ, chấn đến mức Lưu Hải vội vàng che lỗ tai.
Bình thường hắc báo chỉ cần không động đến nó, sẽ không phát cáu lớn như vậy, hiện tại đột nhiên làm sao vậy? Ngụy lão đầu nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Có phải Tiểu Hắc đói không? Thư Hạc, cháu lấy chút đồ cho nó ăn đi, nó ở bên ngoài cả đêm, khẳng định đói rồi...”
“Đúng đúng, nhanh cho nó ăn no đi, rống như thế nữa chấn động não mất.” Lưu Hải vội vàng nói tiếp.
Nữu Nữu thì vừa ăn bánh ngô vừa học hắc báo rống lên một tiếng với Lưu Hải bên kia, làm hai người buồn cười.
Trương Thư Hạc dùng khăn ướt lau xong tay, sau khi nghe xong lúc này mới lấy ra một chậu thịt bò chiên ba phần chín từ không gian, đầy hơn nửa chậu, vừa có mùi tanh của thịt tươi, lại có hương vị của thịt chín, đối với hắc báo mà nói mê hoặc vô cùng.
Mỗi lần đều sẽ xông lên mang tính chiếm hữu vịn chậu gặm ăn, bất quá lần này lại vừa ăn vừa do dự nhìn Trương Thư Hạc, ăn phân nửa, lại có chút lấy lòng dùng chân đẩy chậu đến bên chân y, ý đó tựa hồ là muốn chia phân nửa thịt cho y.
Bình thường cho nó thịt, là chỉ có vào không có ra, chỉ cần tới bên chân nó, thì đừng mong lấy lại được, cho dù nó tìm cái hố chôn đi, cũng sẽ không chịu chia sẻ với người khác. Bất quá lần này thế mà chịu chủ động dâng lên nửa chậu thịt mình thích ăn, khiến Trương Thư Hạc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Ban nãy y thực không tức giận gì, theo như lời đạo gia, thế giới vạn vật âm dương tương hợp, người còn có các loại dục vọng, huống chi là động vật, chẳng qua người sẽ che lấp, mà động vật tương đối trực tiếp, cũng không có gì để trách cứ.
Chẳng qua y nghĩ đến chính là, động vật hẳn sẽ có thời kỳ phát tình, bình thường sẽ có thời gian, y không dám xác định hắc báo là bao lâu, hơn nữa cũng chưa rõ trong khoảng thời gian này nó sẽ có dị động gì. Xung động? Táo bạo, không lý trí hay suy yếu? Những điều này đều không thể xác định.
Thế nhưng hiện tại khác với trước kia, chặng đường hiện tại cực kỳ quan trọng, Trương Thư Hạc lo lắng chính là, nếu lấy loại trạng thái này, có thể cực bất lợi đối với chặng đường còn lại hay không.
Bất quá thấy bộ dáng hắc báo dường như không phải loại nào trong bốn loại, cũng đành tạm thời yên tâm, vẫn đưa tay sờ sờ đầu nó, đẩy chậu qua phía nó. Hắc báo dường như dự liệu được Trương Thư Hạc sẽ không ăn, ngay từ đầu chân đã không rời khỏi chậu, thấy thế ngắm ngắm biểu cảm của y, cảm thấy không có việc gì, rốt cục lại khôi phục hùng phong, lấy chân víu chậu, lộ ra răng nanh hé miệng bắt đầu ăn.
Ăn xong cơm sáng, trong phạm vi bị hắc báo quét sạch ngày hôm qua đã lại lảo đảo xuất hiện mấy con tang thi. Lưu Hải rượu đủ cơm no, sau khi thêm xăng cho xe, miệng lại ngậm viên kẹo mận Từ Phúc Ký mà Trương ca cho để tiêu thực, nhất thời huýt sáo một tiếng, khởi động xe, bắt đầu lái về phương hướng thành B.
Lái xe trong đống tang thi rèn đúc kỹ thuật lái cực kỳ, qua mấy ngày con gà mờ lái xe như Lưu Hải đã như tay đua xe thể thức một, không chút cố sức đã tiến hành được động tác ‘rắn trườn’ kỹ thuật cao ở trên đường. (bên ta gọi động tác này là ‘đánh võng’ =)))
Sau một đêm, mấy người cảm thấy tang thi ngày hôm nay dường như ít hơn không ít so với hôm qua, cũng không biết đã đi đâu rồi, nói chung tuy rằng tốc độ xe vẫn chậm như trước, nhưng đi lại cũng không quá trở ngại, nếu thực sự chen không qua được chỗ tang thi dày, hai người sẽ cầm súng tiểu liên tạm thời giải quyết một bộ phận.
Bởi vì đạn có hạn, vì vậy mấy người Trương Thư Hạc với Lưu Hải trên đường có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, lúc này cách thành B càng ngày càng gần, ngược lại không có gì cố kỵ. Chỗ tốt lớn nhất của súng là có thể tiến hành công kích xa ở địa phương cố định, người không cần đánh cận chiến với tang thi chính là ưu thế lớn nhất.
Càn quét cản trở dọc đường, buổi trưa đi tới một cây cầu, Lưu Hải muốn đi xuống thêm chút xăng. Trên cầu lai vãng không ít tang thi, bất quá tang thi hai bên đường dường như ít hơn một chút. Trương Thư Hạc để hắc báo xuống xe đi tìm châu đỏ ăn, hiện tại không ai có thời gian thu thập cho nó, nó cần bổ sung thể năng, phải tự mình động thủ cơm no áo ấm. Mà hắc báo ở trên xe đã sớm chán chết rồi, Trương Thư Hạc vừa mở cửa xe, nó liền xông xuống.
Chỉ thấy một đường màu vàng kim xông vào đàn tang thi bắt đầu đông một ngọn lửa tây một móng vuốt. Đối với tang thi bình thường mà nói, hắc báo là tuyệt vô địch thủ, tốc độ của chúng nó giống như từng cọc gỗ chờ nó đi tiêu diệt, vì vậy một hồi sau tang thi xung quanh xe đã bị thiêu không còn một mảnh. Sau khi thiêu xong, hắc báo liền bắt đầu tìm châu đỏ trên mặt đất ăn.
Ngụy lão đầu thấy tang thi xung quanh đã được xử lý sạch sẽ, liền mang Nữu Nữu xuống ‘tiện tiện’. Nữu Nữu trước đó đã nói muốn ‘tiện tiện’, đừng để đứa trẻ nghẹn hỏng. Cũng may tiểu cô nương đi nhanh, cũng không đi xa, tìm một chỗ sạch sẽ ngay bên cầu, chưa tới hai phút đã trở lại. Hiện tại mạt thế ai còn quản đi WC ở đâu, lại không có ai phạt tiền.
Sau khi trở về, Lưu Hải cũng đi xuống xả nước. Lưu Hải xả nước trở về, Trương Thư Hạc cũng đi, thuận tiện thu thập cặn đỏ còn lại sau khi hắc báo thu xong châu đỏ, kêu hắc báo không nên chạy quá xa, lúc này mới quay về xe.
Thời gian đã qua nửa giờ, Trương Thư Hạc lấy khăn ướt lau lau tay, lại nhìn sắc trời, quay đầu lại nói với Ngụy lão đầu và Lưu Hải: “Buổi trưa chúng ta trước hết tập trung lại ăn chút gì đi, ăn xong liền đi. Nếu thuận lợi, buổi tối hôm nay hẳn sẽ có thể đến thành B, đến lúc đó tiếp tục tìm vài người nghe ngóng vị trí căn cứ, chỉ cần vào căn cứ, trên cơ bản liền an toàn.”
Một đoạn lời này khiến hai mắt Ngụy lão đầu với Lưu Hải tỏa sáng, trời biết bọn họ đã bao lâu rồi không tiếp xúc quần thể con người. Khi sống trong chung cư, tất cả mọi người trong tòa nhà đã chết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, mỗi ngày nhìn thấy không phải tang thi thì là thi thể, hiện tại cũng vậy. Nhìn nhiều tang thi như vậy, bọn họ thậm chí có chút hoài nghi, có phải con người đều đã chết sạch rồi không, đến tột cùng còn lại bao nhiêu đồng bào? Lúc này nghe thấy hai chữ căn cứ, đột nhiên đặc biệt có cảm giác thuộc về. Dọc theo đường đi thổi gió phơi nắng ăn đói mặc rách, không phải là tìm nơi mình thuộc về sao? Hiện tại nguyện vọng vươn tay là có thể chạm, làm sao không thể không khiến người ta phấn chấn lòng người.
Cảm giác đã lâu rồi không ngủ được một giấc ngon lành, tới căn cứ nhất định phải ngủ ba ngày ba đêm. Trương Thư Hạc lấy ra chút đồ ăn nóng từ không gian, với mấy túi bánh bích quy áp súc chống đói, sau đó lại lấy ra ba chiếc ba lô. Ba người dọc theo đường đi đều bởi vì trong tay có không gian, vì vậy đã sớm vứt túi đi, bất quá sắp đến thành B, có những thứ nên chuẩn bị vẫn phải được chuẩn bị.
Không gian của Trương Thư Hạc, khi xuất phát ở chung cư đã từng nói, tốt nhất không nên bại lộ, một khi bại lộ khó tránh khỏi bị người có tâm nhớ đến. Lưu Hải với Ngụy lão đầu không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết nặng nhẹ, thứ này sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt a!? Không cần phải nói bọn họ đều biết, khẳng định phải chốn chốn cẩn thận.
Trong không gian hai người hiện tại để rất nhiều đồ ăn chín, còn có rất nhiều rau khô với gạo bột mì, mấy thứ này đủ cho hai người ăn tiết kiệm đến mười năm sau. Trương Thư Hạc sau khi lấy ba chiếc ba lô, tiện tay để chút thức ăn đóng gói, với một số nước suối bánh linh tinh đủ nhãn hiệu vào trong. Ngụy lão đầu với Lưu Hải đều chia nhau đặt trên chỗ ngồi.
Ngay cả Nữu Nữu cũng có một túi vải nhỏ, bên trong là chút bánh bích quy đậu sữa với đồ ăn vặt kẹo các loại mà bé thích.
Sau đó mấy người vừa ăn rau nóng và bánh lạnh, vừa cao hứng bừng bừng thảo luận căn cứ thành B sẽ trông ra sao, có thể có bao nhiêu người, có thể gặp được người quen gì gì đó hay không.
Đang nói chuyện, thì nghe thấy đầu cầu đối diện dường như không thích hợp. Hắc báo chú ý tới trước hết, xông về lại bên cửa xe. Trương Thư Hạc mở cửa xe để cho nó vào. Đáp ứng yêu cầu của y, nó tận lực không dùng móng vuốt xé tang thi, chỉ phun lửa, như vậy lông trên người mới không dễ bẩn, lên lau lau chân cho nó là được.
Lưu Hải nuốt xuống miếng bánh cứng cuối cùng, cổ vươn dài ra, chỉ chỗ cầu đối diện nói: “Trương ca, em bị cận thị, bên kia là cái gì a?”
Mắt của Ngụy lão đầu cũng không tốt lắm, hơn nữa cầu tương đối dài, trông không rõ. Trương Thư Hạc lại kéo cửa ra xuống xe, đứng bên cạnh cửa nhìn qua. Hắc báo lại víu lên trước xe ghé sát kính chắn gió nhìn chằm chằm đối diện cầu, miệng gầm nhẹ cực kỳ nôn nóng. Trạng thái tiếng hô của hắc báo không giống nhau, nghe trong thời gian dài, Ngụy lão đầu với Lưu Hải ít nhiều cũng có thể nghe hiểu được.
Nguồn:
Nếu là đói đòi ăn với Trương Thư Hạc, thanh âm sẽ không lớn, đứt quãng, tựa như con nít đòi ăn với người lớn. Khi dọa người uy hiếp người thanh âm sẽ vang vọng, cũng kèm theo động tác. Bình thường không có việc gì sẽ không có động tĩnh, ngẫu nhiên hừ hừ hai tiếng hướng về Trương Thư Hạc, không có chút uy hiếp đối với bọn họ.
Chỉ cần gặp phải kẻ địch, hoặc là phía trước có nguy hiểm, mới có thể như bây giờ, ép thấp thân thể, mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó không chớp mắt, lúc đó nó vừa sẽ không rống to, lại càng sẽ không đứt quãng, thanh âm là một loại trầm thấp cực kỳ, như bật ra từ trong cổ họng, cực kỳ kiềm nén cũng có cảm giác uy hiếp, khiến trong lòng người ta sản sinh cảm giác kinh hoảng.
“Đây là tình hình gì?” Lưu Hải nhìn phía trước có chút đứng ngồi không yên, vừa nhìn còn vừa nói thêm: “Thứ đó hình như càng ngày càng gần, mọi người nghe thấy thanh âm không...”
Trương Thư Hạc nhìn vài giây xong lui trở về trong xe nói: “Là một chiếc Hummer 2 đã được cải tạo.”
“Em đã nói thứ đó trông có chút giống xe mà...” Lưu Hải nghe vậy có chút hưng phấn, cuối cùng cũng có thể thấy được chút nhân khí. Dọc theo đường đi, thực không gặp được mấy ai, gặp được thì hoặc là đứa trẻ còn không thì là cường đạo.
Ngụy lão đầu có chút lo lắng, không khỏi nói: “Chúng ta có cần trốn không?” Ai biết đối phương là người tốt hay kẻ xấu, nhớ lại mấy tên lính đánh thuê gặp phải trong chung cư cũ, trong lòng người ta bình thường đều sẽ sợ hãi.
“Thế nào trốn a, thật vất vả mới giết đến nơi đây, nếu trốn lại phải lui trở về...” Lưu Hải nhìn nhìn địa hình nói thầm.
Phía trước có sói phía sau có hổ, Ngụy lão đầu cũng không biết làm sao, đành phải hỏi Trương Thư Hạc: “Thư Hạc cháu nói làm sao giờ?”
Trương Thư Hạc cũng không có ý trốn, đi thành B nhất định phải đi qua cây cầu này, mục tiêu cách ngay phía trước, ai sẽ bỏ gần tìm xa, liền nói: “Trước tiên xem xem, kính xe là kính chống đạn, cho dù người đến không có ý tốt, hai ta cũng không sợ bọn chúng.”
Lưu Hải vỗ tay lái nói: “Đúng, em cũng có súng, sợ bọn chúng làm gì!” Cậu là người dị năng lực lượng, vỗ như thế, chỉ nghe thấy tay lái crack một tiếng, Ngụy lão đầu với Trương Thư Hạc đều nhìn về phía cậu. Lưu Hải nhất thời chột dạ kiểm tra, thấy không có việc gì mới thở phào một hơi, ngượng ngùng nói: “Không khống chế tốt, lần sau sẽ không.”
Trước đây cướp được hai chiếc xe từ trong tay lính đánh thuê, chiếc thứ nhất đã bị hỏng, đây là chiếc cuối cùng, nếu hỏng sẽ phải đi bộ đến thành B, nguy hiểm sẽ tăng cao theo cấp luỹ thừa, đó chẳng khác nào là hành vi tự sát, không lo lắng không được a.
Bất quá Ngụy lão đầu với Lưu Hải không biết chính là, kỳ thực trong không gian của Trương Thư Hạc còn một chiếc xe cải tạo tính năng tốt hơn vẫn luôn không dùng đến, bất quá y cũng không nói ra, chỉ sờ sờ đầu hắc báo, trấn an tính tình bạo liệt của nó một chút. Vừa thấy người xa lạ thì đều là dạng này, y hoài nghi hắc báo có chứng sợ sinh vật sống và chứng táo bạo thất thường.
Hai ba phút sau, chiếc xe kia rốt cục lái lại đây, vốn là một chiếc xe tốt, thế nhưng tạo hình toàn bộ xe thật sự là không dám khen tặng. Nguyên cả miếng thép đầu xe vặn vẹo, trên kính đều là vết nứt, cửa xe đóng không được nữa, thế nhưng xe vẫn đang chạy như bay, nhưng nhanh quá độ khiến thể xe bất ổn, trái xông phải tông trên cầu. Lưu Hải thấy mà toát mồ hôi lạnh một trận, xe như vậy còn có thể lái, lái thành như vậy còn có thể sống, người bên trong nhất định là cao thủ.
Ngay khi Trương Thư Hạc với Lưu Hải cảm thấy không lùi cũng không được, chiếc xe đó lái thành như vậy, nói không chừng sẽ tông luôn xe của bọn họ mất. Kết quả khi ở giữa cầu, xe đó thế mà cũng giống chiếc thứ nhất trước đây của bọn họ, đột nhiên nổ bánh. Đại khái tốc độ quá nhanh, hơn nữa lốp xe bị mài mòn nghiêm trọng tạo thành, xe đột nhiên xoay một vòng, sau cùng tông lên lan can cầu, cũng may không rớt xuống.
Tiếp theo thấy có hai người chật vật nhảy xuống từ trên xe, sau đó chạy về phía đầu cầu bên này. Chạy đến gần Lưu Hải mới nhìn rõ, vậy mà là một nam một nữ, nam vóc dáng trên dưới 175, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, thuộc loại vai u thịt bắp như trong TV, dù cho mặc áo da, cũng che không được cơ bắp trên người.
Mà nữ kia nhìn xa vóc người cực tốt, hai chân vừa dài vừa đẹp, nhất là khi chạy, giống như một con hưu sao chạy vội, chiếc áo khoác vàng nhạt không chút nào có thể che được hai viên đẫy đà trước ngực, theo bước chân đạp xuống, tựa như trước ngực cất giấu hai con thỏ mập.
Lưu Hải tuổi trẻ khí thịnh thấy thế mắt trừng thẳng, ngay cả Ngụy lão đầu cũng có chút xấu hổ dời đường nhìn. Trương Thư Hạc cũng không thể nói là không chút động lòng, thế nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, trong mắt y, phụ nữ là yếu đuối không chịu nổi gió, cần đàn ông đến bảo hộ, thế nhưng, nếu một người phụ nữ có thể cùng theo đàn ông đi săn, vậy không thể xem cô ta là phụ nữ, bởi vì cô ta rất có thể là nhân vật lợi hại mà mi không dự liệu được, có lẽ còn lợi hại hơn so với đàn ông, càng có thể, là một người dị năng.
Rất nhanh hai người đó đã thấy được chiếc xe việt dã được cải tạo dừng ven đường, hai người mừng cực, lập tức chạy tới phía xe việt dã, khi nhìn thấy trong xe có người, cũng không dừng lại, nhào thẳng đến cửa xe.
Nam lay cửa xe, nữ gõ cửa sổ xe, đôi khi cũng lo lắng nhìn ra sau.
Lưu Hải nhìn tay trắng nõn của cô gái vẫn luôn gõ cửa sổ xe chỗ cậu, hơn nữa đôi ngực như con thỏ nhỏ kia cách áo lông dê màu trắng sữa đang kề sát trên kính cửa sổ, nhất thời nuốt nước miếng. Bất quá so với mỹ sắc, cậu càng sợ sau khi mở cửa xe, đối phương sẽ lấy súng chỉ cậu, ảnh hưởng mà mấy lính đánh thuê trước kia mang đến cho cậu quá lớn.
Hơn nữa Trương ca không lên tiếng, cậu cũng không dám tùy tiện để người ngoài lên xe. Lúc này Trương Thư Hạc rất lãnh tĩnh, y không mở miệng người trong xe cũng không nói gì. Nữ nói mấy câu với nam bên cạnh, sau đó cô ta nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, vẻ mặt lo lắng nói: “Mấy vị, mọi người là muốn vào thành B đúng không? Chúng tôi là đội ngũ xuất phát từ trong căn cứ thành B, kết quả trên đường gặp tang thi triều, mấy anh em đều đã chết hết, chỉ có hai người chúng tôi trốn thoát, các vị vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bởi vì tang thi triều lập tức sẽ đến đây, mấy đoàn xe trên đường đều đã chết...”
Nói còn chưa xong, Lưu Hải liền thấy bên cầu đối diện đen nghìn nghịt một mảng, nhất thời quên luôn hai viên thỏ ngoài cửa sổ, tóc gáy dựng hết lên, nâng ngón tay chỉ đối diện cầu, bệnh nói lắp lại tái phát: “Trương, Trương ca, anh nhìn đối diện...”
Tuy rằng cầu này không phải hình vòm, thế nhưng hai đầu hơi thấp, đợi đến khi tang thi đi đến đầu cầu mới có thể thấy. Trương Thư Hạc thấy thế cũng biến sắc, thế nào sẽ là tang thi triều...
Tang thi triều chính là lượng lớn tang thi tụ lại với nhau, nghìn con là số nhỏ, mấy vạn cũng có, tuy rằng không tính hiếm thấy, thế nhưng đại thể đều xuất hiện ở xung quanh căn cứ, rất ít xảy ra ở vùng hoang vu dã ngoại, nơi đây cách thành B còn trăm dặm, thế nào sẽ có tang thi triều? Đồng thời phương hướng tuyệt không phải hướng phía thành B, mà là hướng ngược lại.
Bất quá, lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ, người đàn ông với cô gái kia sau khi nhìn thấy tang thi triều xuất hiện, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Cô gái quay đầu nhìn về phía Lưu Hải lái xe và những người khác, thế nhưng tuyệt không lộ ra vẻ cầu xin, chỉ nói: “Tôi biết có con đường có thể vòng đến thành B, chẳng qua khó đi hơn so với con đường này, nếu các vị đồng ý, tôi có thể chỉ đường cho các vị...”
Một mỹ nữ khẩn cầu, dù cho ở trước mạt thế, cũng ít có người đàn ông nào sẽ cự tuyệt, hiện tại lại càng hiếm thấy. Không hề bất ngờ, bất kể là Lưu Hải, Ngụy lão đầu hay Trương Thư Hạc đều đồng ý. Bất kể đối phương có phải đại mỹ nữ hay không, đã không còn là điều quan trọng, đối với việc có đường đào sinh, đồng thời đi thông thành B, không ai sẽ cự tuyệt. Hơn nữa thời gian căn bản đã không còn kịp, cứ tiếp tục kì kèo một hồi nữa, tang thi triều sẽ tới trước mắt.
Ở mạt thế, gặp phải một tang thi cấp ba hoặc tang thi cấp bốn tuyệt không phải việc đáng sợ nhất, bởi vì trong đó luôn có người hoặc có cơ hội có thể trốn ra được con đường sống. Đáng sợ nhất không phải điều gì khác, mà là tang thi triều, chúng nó giống như châu chấu sẽ gặm người ta đến mức ngay cả xương cũng không chừa, căn bản giết không hết, một khi bị vây lấy, không ai có thể trốn ra được, chỉ có một con đường chết.
Người đàn ông với cô gái đó hiển nhiên biết lúc này là thời khắc nguy hiểm, vì để đối phương càng tin tưởng mình, bọn họ giao hết ra những thứ trên người, hai thanh súng lục đã bị bắn hết sạch đạn, trong áo khoác của cô gái có vài túi đồ ăn nhanh, trong túi của người đàn ông có một số gói bánh bích quy áp súc, trừ những thứ này ra không còn gì khác.
Sau khi bọn họ lên xe, không cần Trương Thư Hạc phân phó, Lưu Hải đã khởi động xe chuyển tay lái chạy về phía ngược lại tang thi triều. Nếu sớm biết phía trước có nhiều tang thi như vậy, trước đó sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này, đã sớm chạy không còn bóng dáng rồi, hiện tại thế mà bị tang thi đuổi theo sát mông mà chạy.
Vốn tưởng rằng tốc độ xe rất nhanh, nhưng trên thực tế, đường không dễ đi, tốc độ tuyệt không nhanh như trong tưởng tượng, mà tang thi lại nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Cô gái kia hiển nhiên rất quen thuộc đối với nơi đây, cô ta chỉ đường, kêu Lưu Hải cứ đi men theo đại lộ, khi đến giao lộ phân nhánh thứ hai, rồi rẽ qua trái, đi từ đó có thể vòng được đến thành B. Dọc theo đường đi kỹ thuật lái của Lưu Hải đã được luyện ra, cho dù trán đổ mồ hôi, cũng vẫn lái bình ổn, không có chút lỗ mãng.
Bất quá đi được nửa ngày, thấy vẫn không cho rơi được đàn tang thi, vì vậy lại đẩy nhanh tốc độ. Cô gái nói ngã quẹo kia rất nhanh sẽ tới. Lưu Hải không khỏi sốt ruột toàn thân toát mồ hôi, quay đầu lại nhịn không được nói với Trương Thư Hạc: “Trương ca, vứt không xong làm sao giờ?”
Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua về phía sau, lại nhìn địa hình, “Khi đến ngã quẹo thứ hai thì đi chậm.” Nói xong, liền xin quần áo mặc rồi mà không giặt từ chỗ Ngụy lão đầu. Áo bẩn bình thường Trương Thư Hạc đều vứt đi, tuy rằng không có nước giặt, nhưng Ngụy lão đầu luôn luôn tiết kiệm lại vẫn thu trong không gian, lúc này làm bộ lật ba lô lấy ra hai bộ cho y, tuy rằng hiếu kỳ, nhưng tuyệt không hỏi.
Trương Thư Hạc cầm quần áo, đứng lên đẩy cửa sổ nóc xe nhảy lên. Trên nóc những chiếc xe cải tạo trong mạt thế đều sẽ mở một cửa sổ, cửa sổ này là giữ lại để xạ kích tang thi.
Trương Thư Hạc sau khi đi lên, dùng chân ôm lấy nóc xe. Lưu Hải thấy y đi lên xong cũng lái rất chậm, rất sợ lái nhanh sẽ hất văng Trương ca đi. Nửa phút sau đã tới giao lộ đầu tiên, Trương Thư Hạc cầm quần áo ném tới đó, tuy rằng không thể lừa con người, nhưng có thể lừa được tang thi là đủ rồi. Lúc này y đã lấy ra kiếm gỗ đào trong không gian.
Trước đây mua giấy phù với chu sa y đã mua không ít kiếm gỗ đào phụ thêm, tạm thời luyện chế một thanh, thêm lên chút pháp lực, sau đó đốt vài tấm chướng nhãn và liễm khí phù thành tro rồi bôi lên kiếm gỗ đào.
Bởi vì Trương Thư Hạc ở bên ngoài, mấy người trong xe tuyệt không biết y đang làm gì, khi sắp đến ngã quẹo, Lưu Hải lớn tiếng nói: “Trương ca, em sắp quẹo, anh ngồi ổn.” Nói xong chuyển tay lái.
Khi xe rẽ qua, Trương Thư Hạc rót pháp lực vào thân kiếm, cắm vào mặt đất nơi ngã quẹo. Đất là nhựa đường, mặc dù không thể nói cứng rắn như sắt thép, nhưng cắm cây kiếm vào cũng là điều không dễ dàng, huống hồ còn là thanh kiếm gỗ đào. Bất quá kiếm gỗ đào trong tay Trương Thư Hạc lại cắm vào thẳng tắp, chỉ còn chừa lại cán. Liên tục cắm ba thanh phong kín chỗ quẹo, mới dừng tay.
Mà một nam một nữ trong xe hiển nhiên không biết Trương Thư Hạc đang làm gì, đều có chút như lọt vào trong sương mù, vốn cho rằng có thể là người đó muốn ném bom hay gì đó cùng loại vào tang thi triều, muốn ngăn cản tang thi triều tiếp cận, nhưng hiển nhiên không phải như vậy. Người đó cái gì cũng không làm a, ngay cả một viên đạn cũng không dùng, chỉ ném hai bộ quần áo, mà ném kiếm gỗ đào thì mấy người tuyệt không thấy.
Cự ly gần trăm mét, Trương Thư Hạc lại phong kín hơn mười thanh kiếm gỗ đào trên mặt đất, mấy thứ này không có tác dụng đối với người, thế nhưng đối với tang thi và tà vật, thì tựa như mèo gặp chuột, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tuy không thể nói có được sự ngăn cản tuyệt đối, thế nhưng năm sáu phần nắm chắc vẫn phải có.
Trương Thư Hạc bố xong trận, vừa muốn quay về trong xe, chợt nghe Lưu Hải trong xe hô lớn: “Trương ca, anh mau nhìn phía trước, đầu đường trước xe hình như có một đám tang thi tụ lại, xe không xông qua được...”
Trương Thư Hạc vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy hơn mười tang thi đang tụ lại với nhau, dường như đang gặm ăn thứ gì, hiển nhiên trước bọn họ đã có người đi qua con đường này, thế nhưng không đi qua được, bị tang thi ăn.
Thực sự là trước có sói sau có hổ, tốc độ xe không chậm chút nào, xông thẳng qua mấy con tang thi đó. Mấy con tang thi đó cũng nghe được tiếng xe, đều chậm rãi đứng lên, liền đứng ở chính giữa đường vươn tay cào tới phía bọn họ. Trương Thư Hạc đã không kịp nghĩ nhiều, rút ra Thất Tinh Kiếm từ không gian, vận khí vào trong đó, “Choeng choeng choeng choeng” bốn tiếng vang, pháp lực của bốn miếng đồng tiền được kích phát ra.
Chém một kiếm về phía đám tang thi đó, một kiếm này là chém ngang qua, tang thi trong nháy mắt bắn tung tóe máu đầy đất. Ngụy lão đầu với Lưu Hải trong xe đã sớm nhìn quen, nửa vẻ kinh ngạc cũng không có, thế nhưng một nam một nữ kia lại cả kinh miệng cũng quên ngậm lại.
Ban nãy khi Lưu Hải cầu cứu với người ở phía trên xe, hai người liền khó hiểu cổ quái nhìn nhau, nam ước gì cướp xe tự mình lái, gặp phải tang thi còn không giảm tốc độ, thế này không phải muốn chết sao?
Cự ly gần như thế, bắn nổ đầu đã không còn kịp, dù là tay súng thiện xạ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn được phân nửa, một trái bom dùng tốt nhất, thế nhưng bom nổ, xe cũng có thể nổ theo luôn, lúc này hẳn nên giảm tốc độ xe, giết chết tang thi phía trước, sau đó mới tiếp tục đi tới.
Ngay khi một nam một nữ tuyệt vọng đầy mặt thậm chí muốn nhảy khỏi xe, chuyện quỷ dị xảy ra, mấy con tang thi phía trước không biết thế nào liên tiếp đồng loạt đứt thắt lưng, nhao nhao phun máu ngã xuống, thi thối đầy đất, còn bắn tung lên cửa sổ xe vài giọt máu nồng đỏ trắng.
Ngày hôm nay khí trời hơi lạnh, lại ở trên nóc xe, Ngụy lão đầu cũng sợ Trương Thư Hạc ở bên ngoài thời gian dài sẽ bị bệnh, vội vàng nói: “Phía trước không còn tang thi, phía sau cũng không thấy, Thư Hạc, cháu vẫn nên xuống đi, bên trên gió lớn.”
Thẳng đến sau khi Trương Thư Hạc nhảy xuống từ nóc xe, cô gái kia mới nghiêm chỉnh đánh giá y với mấy người trong xe.
Nói thật, cô có chút thất vọng, vốn cho rằng trong xe hẳn là cao thủ đi săn, thế nhưng ngoại trừ cậu trai lái xe, thân thể cơ bắp còn trông được, còn lại, một già một trẻ, đều không hề có năng lực tác chiến, còn có một nam nhân gầy ốm hơn hai mươi tuổi, trông không tệ, nhưng giết tang thi dựa vào không phải mặt, mà phải có đầu óc có lực lượng.
Bất quá khi Trương Thư Hạc nhảy xuống từ nóc xe, cô gái thỏ lập tức thay đổi hẳn thái độ đối với y. Nam nhân trông tuấn dật này tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng nói không chừng là một người dị năng tinh thần, nếu không thế nào sẽ xuất hiện một màn quỷ dị ban nãy.
Hơn nữa tang thi triều chưa theo đến, khiến cô lại một lần nữa nhìn Trương Thư Hạc, lần nữa hiểu rõ được chân lý của câu ‘người không thể nhìn tướng mạo’.
Mà người đàn ông bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn ra được Trương Thư Hạc hẳn chính là đầu lĩnh trong xe này, trao đổi ánh mắt với cô gái. Cô gái chủ động vươn tay về phía Trương Thư Hạc trước mặt nói: “Chào anh, tên của tôi là Tiêu Mỹ Cầm, anh có thể gọi tôi A Cầm. Vị bên cạnh đây chính là đồng bọn đồng hành với tôi, tên gọi Lý Thiết. Ban nãy hết sức cảm ơn các vị có thể vươn tay cứu giúp, nếu không có các vị, ban nãy chúng tôi thiếu chút nữa đã...”
“Grào!!!”
Nói còn chưa xong, một tiếng rống điếc tai khiến tay Tiêu Mỹ Cầm vươn về phía Trương Thư Hạc tựa như gặp phải rắn, nhanh chóng thu về, đồng thời vô ý thức hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt cả kinh ngồi trở lại chỗ.
Bất quá vì là mỹ nữ, bộ dáng khi chấn kinh cũng không có bao nhiêu chật vật, ngược lại là một bộ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta kìm lòng không đậu muốn an ủi.
Đồng bạn Lý Thiết lại càng bị hù bật dậy, chỉ thấy một con báo tai vàng kim đột nhiên xông lên từ chỗ ngồi, ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm hai người, cũng lộ ra răng nanh trắng um tùm, thoáng nhìn cực kỳ kinh khủng.
Lý Thiết không khỏi ngồi bệt trở lại. Đó là thứ gì? Có lẽ ban nãy vẫn luôn ngồi ở phía dưới vì vậy không phát hiện, mà thần sắc Tiêu Mỹ Cầm lại có chút phức tạp nhìn người trong xe.
Vốn tưởng rằng mấy người này không có gì uy hiếp, thế nhưng lúc này xem ra, rõ ràng không phải như cô tưởng. Một lão đầu nhỏ gầy, một bé gái buộc tóc sừng dê, một người lái xe vai u thịt bắp, một người lại sâu không thể lường, cộng thêm một con báo trong vườn bách thú. Đây tới cùng là một đội ngũ thế nào a, căn bản hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của bọn họ.
Mà lúc này Trương Thư Hạc cũng bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, vừa mở mắt ra liền cảm thấy trước mắt có chút ánh sáng, quay đầu nhìn, thấy màu vàng kim trên bốn chân hai vành tai và đuôi của hắc báo càng ngày càng chói mắt. Lúc này hắc báo đang trừng đôi mắt hổ, miệng dường như đang thống khổ phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Trương Thư Hạc nhất thời thu chăn bông nhíu mày nhìn kỹ hắc báo, rất sợ nó có gì không ổn, lại trông thấy bộ lông vốn chỉ có chân vành tai và chóp đuôi có màu vàng kim trên người hắc báo, sở dĩ hiện tại chói mắt là bởi vì, bộ lông màu vàng kim đang lan dài ra hướng lên với tốc độ thong thả mắt thường có thể thấy được.
Vốn chỉ có vành tai là màu vàng kim, hiện tại phía dưới tai cũng xuất hiện một chút vết lốm đốm vàng kim loang lổ, mà chỗ bốn chân cũng lan lên trên đùi, xuất hiện những lốm đốm vàng kim, đuôi cũng như thế.
Lúc này Lưu Hải cũng bị ánh sáng làm bừng tỉnh, ba người đều có chút hoảng hồn chưa định nhìn hắc báo. Sự lan ra của bộ lông màu vàng kim chỉ kéo dài chừng mười phút, diện tích bộ lông màu vàng kim trải rộng trên người hắc báo tăng gấp đôi so với trước đây, càng hiển lộ ánh kim chói mắt, ngay cả mắt của hắc báo cũng như có hỏa diễm vàng kim lấp lánh.
Trương Thư Hạc chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, liền tỉnh ngộ, xem ra châu lam của tang thi sắp biến dị cấp ba kia đã khiến hắc báo đột phá được hạn chế của thú tinh trong cơ thể, thành công dung hợp được thêm một chút thú tinh, cho nên mới khiến bộ lông màu vàng kim đại biểu cho kim diễm tăng lên.
Đợi đến khi vừa tiêu hóa xong hạt châu màu lam kia, dung hợp cũng đình chỉ, hắc báo chứa đầy năng lượng trong cơ thể nhất định sẽ táo bạo bất an. Trương Thư Hạc thấy nó quất một đuôi thiếu chút nữa đốt cháy ghế, nâng tay lập tức mở cửa xe ra. Hắc báo rống lên một tiếng với Trương Thư Hạc, liền xông ra như một bóng đen, nhào về đàn tang thi phía trước.
Trương Thư Hạc vừa mở cửa xe, nhất thời một trận gió lạnh phả vào mặt, hơi ấm trong xe cũng tiêu tán. Ngụy lão đầu với Lưu Hải nhịn không được rùng mình một cái tỉnh táo lại, lúc này Trương Thư Hạc đã đóng cửa xe.
Lưu Hải vội vàng hỏi: “Trương ca, Tiểu Hắc khỏe rồi?”
Trương Thư Hạc vừa đóng cửa xe, lau lau cửa sổ nhìn ra bóng dáng phát sáng màu vàng kim trong bóng đêm phía ngoài, nửa ngày mới ừ một tiếng nói: “Hẳn là khỏe rồi.” Sắc mặt tuy rằng như thường, nhưng ánh mắt ít nhiều cũng có chút mừng rỡ.
“Tiểu Hắc bị thương nặng như vậy, chỉ ăn một hạt châu đã khỏe, chẳng lẽ hạt châu đó là tiên đan thần dược?” Lưu Hải cảm thấy có chút mờ mịt, thế này cũng quá khó hiểu đi. Bất quá ngẫm lại, báo bình thường đều là toàn thân lốm đốm, chỉ có Tiểu Hắc mới là hoàn toàn đen bốn chân vàng kim, còn có thể phun lửa, so ra, bị thương không cần uống thuốc, ăn chút hạt châu đã khỏe thì tựa hồ cũng không phải điều khó có thể tiếp nhận.
Nhưng Lưu Hải lại sản sinh hiếu kỳ đối với hạt châu kia, trong thời gian hai năm cậu thu thập không ít hạt châu sau khi đốt tang thi cho Trương Thư Hạc, cũng biết mấy thứ đó đều cho hắc báo ăn, lúc đầu cậu chỉ cho rằng thứ đó là thức ăn thú nuôi của hắc báo, giống như nuôi gà vịt ngẫu nhiên cho ăn chút cá tôm ươn vậy, bất quá hiện tại mới rốt cục hiểu rõ, mấy thứ đó kỳ thực chính là thuốc chữa thương của hắc báo a. Không biết người ăn sẽ thế nào? Lưu Hải có chút gian nan nghĩ, tuy rằng thứ đó là đồ trên thân tang thi, thế nhưng thiêu xong chắc hẳn không có độc gì chứ nhỉ? Nếu người bị thương ăn cũng có thể bình phục...
Dường như nhìn ra được tâm tư của Lưu Hải, Trương Thư Hạc thu hồi ánh mắt nói: “Nó ăn không có việc gì, người thì chưa chắc...” Nói xong ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Lưu Hải: “Nếu cậu muốn thử, tôi cũng không phản đối...”
Lưu Hải sau khi nghe xong mặt thoáng trắng, lập tức xua tay, “A không không không, có gạo trắng ăn ai cần thứ đó a, thứ đó chính là tro cốt của tang thi, nào có ai ăn tro cốt, vậy không phải buồn nôn chết người ta a, a, ha ha...” Nói xong xấu hổ cười hai tiếng, từ đây bỏ đi suy nghĩ này, ai biết ăn thứ đó có thể biến thành tang thi hay không, cậu mới sẽ không ngốc đến mức đi làm chuột bạch.
Mà Ngụy lão đầu đã sớm nhìn quen đối với sự kỳ quái của hắc báo, dịch góc chăn cho Nữu Nữu xong nói: “Thời gian không còn sớm, ông gác đêm cho hai người các cháu, các cháu ngủ tiếp đi, Tiểu Hắc trở về lão đầu sẽ mở cửa cho nó...”
Trương Thư Hạc lại phủ quyết: “Đều ngủ hết đi, hắc báo nhất thời nửa khắc sẽ không trở về, nó sẽ không đi xa, buổi tối sẽ không có chuyện gì.”
Mấy người nghĩ lại, đúng vậy, hắc báo đáng tin cậy hơn nhiều so với ánh mắt lỗ tai của bọn họ, trước đây Trương Thư Hạc đều sẽ để hắc báo gác đêm, gió thổi cỏ lay đều trốn không thoát khỏi lỗ tai của nó. Ngụy lão đầu nhất thời lấy chăn bông ra, không nói hai lời chuẩn bị ngủ.
Lưu Hải cũng tìm một tư thế thoải mái nằm xuống. Trương Thư Hạc lại ngồi xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu tiến hành phương pháp Thổ Nạp, cả đêm ngủ say ngon lành trong xe. Quả nhiên như Trương Thư Hạc dự liệu, hắc báo vẫn luôn không trở về, thẳng đến sáng sớm hôm sau, mới xông trở lại trong xe. Nó hiện tại, đã biết đứng chân trước lên vịn cửa sổ xe, dùng chân gõ cửa, không khác gì người.
Trương Thư Hạc mở cửa cho nó, liền vù một cái xông trở về vị trí chuyên thuộc của mình, vị trí bên cạnh Trương Thư Hạc. Máu tang thi có một mùi hôi khiến người ta buồn nôn, mùi hôi này mang vào trong xe, tuy rằng không thể tạo thành lây nhiễm, thế nhưng người ngửi trong thời gian dài cũng chịu không nổi, vì vậy mỗi lần giết xong tang thi, Trương Thư Hạc đều sẽ cởi vứt đi quần áo bị bắn dính máu thối trên người, mặt cũng phải lau một lần, Lưu Hải cũng thế.
Hắc báo ngược lại không cần phiền phức như thế, Trương Thư Hạc chỉ cần thấm ướt khăn mặt sau đó lau lông toàn thân cho nó hai lần là được. Thế nhưng nghe thì dễ, làm so ra còn khó hơn nhiều cởi quần áo. Không nói thân hình cường hãn hiện tại của hắc báo, chỉ riêng lông trên người, dày dày một tầng, còn không phải lông ngắn, dài hơn so với báo bình thường, hơn nữa báo cũng có bệnh ưa sạch sẽ, phải lau sạch mới được, không sạch sẽ cáu kỉnh.
Lưu Hải ở một bên nhìn Trương Thư Hạc lấy một miếng plastic không thấm nước, hắc báo thành thật tựa lên trên. Cổ, vành tai, đầu, khi lau đến sẽ vươn ra hoặc nâng lên để cho Trương Thư Hạc lau.
Nữu Nữu ở khe ghế nhìn lén, Ngụy lão đầu thì ở ghế sau xếp chăn. Lưu Hải lấy khăn ra lau lau mặt, có chút hâm mộ Trương Thư Hạc. Hắc báo bình thường chỉ thân cận Trương Thư Hạc, cho dù mấy người trong một chiếc xe, nó chưa bao giờ lấy mắt nhìn bọn họ, cho dù nhìn bọn họ, đại thể cũng đều là dáng vẻ hung ác, chính là cái loại cảm giác ‘mi không phạm ta, ta không phạm mi, mi nếu phạm ta, ta nhất định giết mi’.
Bình thường đừng nói nhìn, chỉ sờ một chút làm không tốt sẽ bị thiêu đứt tay, Ngụy lão đầu nếu cho nó ăn chút thịt, cho dù để đó một năm nó cũng sẽ không đụng đến, cho dù ở cùng nó hơn mười năm hai mươi năm, nó cũng sẽ như vậy, dùng cách nói của cụ già chính là, vong ân phụ nghĩa, gà rừng nuôi không bao giờ thuần được.
Thế nhưng, Trương Thư Hạc lại ngoại lệ, sống ở chung cư cũ hai năm, bởi vì vấn đề nước, căn bản sẽ không xa xỉ đến mức đi tắm ngâm mình, lãng phí nước, đều là dùng khăn mặt thấm ướt lau mình, nhiều lắm dùng non nửa chậu nước để rửa khăn mặt, hắc báo cũng thế. Trước đây khi ở chung cư cũ Trương Thư Hạc cơ bản một ngày sẽ lau cho nó hai lần, bộ lông hắc báo vẫn đều là toàn thân bóng loáng sạch sẽ.
Ra khỏi cửa sống bên ngoài thì không có đãi ngộ tốt như vậy, nhưng ít ra cũng bảo trì tần suất một ngày một lần. Cũng chỉ có những lúc thế này, mới có thể thấy được bộ dáng ôn thuần của hắc báo, tựa lên tấm plastic được người hầu hạ, xem ra cực kỳ thoải mái.
Bởi vì năng lượng trong cơ thể no trướng đến khó chịu, vì vậy nó đi dạo ở bên ngoài cả đêm, giết chết từng mảng từng mảng tang thi, trong phạm vi một dặm cơ bản không có tang thi nào vào, bởi vì đều đã chết. Giết quá nhiều tang thi, đương nhiên lông bóng loáng trên người đều bị bắn tung máu thối, dính bết vào nhau, rửa sạch thập phần phiền phức.
Bất quá Trương Thư Hạc ngược lại không phiền chán đối với việc này, bởi vì trình tự lau trước sau đều là cố định. Hắc báo thập phần phối hợp, khi cần đến đuôi, lập tức giơ đuôi lên, cần lau chân, liền lập tức đưa chân lên, còn vươn cả móng vuốt ra, thuận tiện cho Trương Thư Hạc rửa sạch dơ bẩn bám dính trên đó cho nó, nếu tai không được lau sạch, sẽ vẫn luôn rung rung, thẳng đến khi Trương Thư Hạc chú ý tới lau lại một lần nữa mới thôi.
Hai người bên cạnh thấy mà phì cười không thôi, bất quá cũng không dám lộ ra ý cười, lòng trả thù của hắc báo rất mạnh, nếu bị nó thấy mi cười nhạo nó, khi Trương Thư Hạc bên cạnh nó ngược lại sẽ không làm gì, bất quá tròng mắt sẽ vẫn luôn tàn bạo nhìn chằm chằm mi, đợi qua hai ngày sẽ vô cớ gặp phải chuyện xúi quẩy. Lưu Hải đã từng chịu thiệt, vốn đang yên đang lành, sau mông đột nhiên bị rạch ra một lỗ hổng lớn, lộ ra quần đùi hoa bên trong, lạnh vù vù, trong xe đều là nam nhân thì cũng thôi, nhưng còn có bé gái là Nữu Nữu, khiến Lưu Hải xấu hổ sắc mặt đỏ bừng. Cũng may là xã hội hiện đại, nếu là tiểu thư khuê các cổ đại phỏng đoán sẽ cắn lưỡi tự sát.
Vì vậy không còn ai dám lộ ra vẻ cười nhạo với hắc báo nữa, cho dù muốn cười cũng chỉ có thể nín, nhất là vào lúc lau người, lau xong chính diện còn phải lau bụng, bất quá hắc báo sẽ không nằm ngửa, để người ta nhìn bụng, bình thường là nằm nghiêng.
Lau sau lưng với tứ chi cho hắc báo, bình thường Trương Thư Hạc dùng vải lông cứng, lau như vậy tương đối dễ cọ được vết dơ, còn vải lau bụng bình thường là dùng vải bông, tương đối mềm mại. Bụng hắc báo là một tầng lông trắng mịn kề sát da, bình thường không có máu thối gì, lau lau cho ấm là được.
Khi lau đến bụng, đột nhiên đuôi hắc báo động động, mà động tác trong tay Trương Thư Hạc lại dừng lại, kế đó biến sắc. Khi nhìn về phía hắc báo, hắc báo đang rống lên một tiếng không rõ ý vị, đuôi bắt đầu quấn lấy cổ tay y.
Sắc mặt Trương Thư Hạc có chút khó coi, quét mắt nhìn Lưu Hải Ngụy lão đầu phía sau, hai người không nhìn qua bên này, mà đang chia đồ ăn bữa sáng. Trương Thư Hạc ngừng tay, kéo cái đuôi vàng kim quấn trên cổ tay y xuống, lông vàng kim trên đuôi hiển nhiên cứng hơn so với lông đen, đâm tay tựa như gai cứng.
Sau khi Trương Thư Hạc kéo đuôi hắc báo ra, sắc mặt không quá dễ nhìn cũng hòa hoãn lại, cuốn cuốn vải trong tay ném ra ngoài cửa sổ. Mà hắc báo đã mở tâm trí, thấy sắc mặt Trương Thư Hạc không dễ nhìn, cũng không lau lông cho nó nữa, lúc này nhảy lên từ trên sô pha, lông nửa khô nửa không sau lưng đang mềm mại áp sát người, có chút lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm tay y.
Lúc này Trương Thư Hạc mới đánh giá hắc báo, báo đã sắp ba năm tuổi, đã sớm thành niên, người chú ý thành gia lập nghiệp, động vật cũng chú ý truyền thừa hậu đại. Bất quá, hiện tại đang là lúc mạt thế, là đỉnh cao nhất trong chuỗi thức ăn, con người đã tử thương hơn phân nửa, huống hồ là động vật.
Trong mạt thế, muốn tìm một con báo cái còn khó hơn gấp mấy lần so với tìm một người phụ nữ. Hắc báo thấy Trương Thư Hạc không vuốt ve vành tai nó giống trước đây nữa, mà con ngươi u ám không rõ nhìn nó, chân hắc báo lui về phía sau, ánh mắt cũng có chút né tránh, thế nhưng lại không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cảm thấy rất chột dạ, lại có chút thẹn quá thành giận, vừa xoay đầu thấy Ngụy lão đầu với Lưu Hải đang chia đồ ăn, nhất thời có chút giận chó đánh mèo rống lên một tiếng với bọn họ, chấn đến mức Lưu Hải vội vàng che lỗ tai.
Bình thường hắc báo chỉ cần không động đến nó, sẽ không phát cáu lớn như vậy, hiện tại đột nhiên làm sao vậy? Ngụy lão đầu nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Có phải Tiểu Hắc đói không? Thư Hạc, cháu lấy chút đồ cho nó ăn đi, nó ở bên ngoài cả đêm, khẳng định đói rồi...”
“Đúng đúng, nhanh cho nó ăn no đi, rống như thế nữa chấn động não mất.” Lưu Hải vội vàng nói tiếp.
Nữu Nữu thì vừa ăn bánh ngô vừa học hắc báo rống lên một tiếng với Lưu Hải bên kia, làm hai người buồn cười.
Trương Thư Hạc dùng khăn ướt lau xong tay, sau khi nghe xong lúc này mới lấy ra một chậu thịt bò chiên ba phần chín từ không gian, đầy hơn nửa chậu, vừa có mùi tanh của thịt tươi, lại có hương vị của thịt chín, đối với hắc báo mà nói mê hoặc vô cùng.
Mỗi lần đều sẽ xông lên mang tính chiếm hữu vịn chậu gặm ăn, bất quá lần này lại vừa ăn vừa do dự nhìn Trương Thư Hạc, ăn phân nửa, lại có chút lấy lòng dùng chân đẩy chậu đến bên chân y, ý đó tựa hồ là muốn chia phân nửa thịt cho y.
Bình thường cho nó thịt, là chỉ có vào không có ra, chỉ cần tới bên chân nó, thì đừng mong lấy lại được, cho dù nó tìm cái hố chôn đi, cũng sẽ không chịu chia sẻ với người khác. Bất quá lần này thế mà chịu chủ động dâng lên nửa chậu thịt mình thích ăn, khiến Trương Thư Hạc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Ban nãy y thực không tức giận gì, theo như lời đạo gia, thế giới vạn vật âm dương tương hợp, người còn có các loại dục vọng, huống chi là động vật, chẳng qua người sẽ che lấp, mà động vật tương đối trực tiếp, cũng không có gì để trách cứ.
Chẳng qua y nghĩ đến chính là, động vật hẳn sẽ có thời kỳ phát tình, bình thường sẽ có thời gian, y không dám xác định hắc báo là bao lâu, hơn nữa cũng chưa rõ trong khoảng thời gian này nó sẽ có dị động gì. Xung động? Táo bạo, không lý trí hay suy yếu? Những điều này đều không thể xác định.
Thế nhưng hiện tại khác với trước kia, chặng đường hiện tại cực kỳ quan trọng, Trương Thư Hạc lo lắng chính là, nếu lấy loại trạng thái này, có thể cực bất lợi đối với chặng đường còn lại hay không.
Bất quá thấy bộ dáng hắc báo dường như không phải loại nào trong bốn loại, cũng đành tạm thời yên tâm, vẫn đưa tay sờ sờ đầu nó, đẩy chậu qua phía nó. Hắc báo dường như dự liệu được Trương Thư Hạc sẽ không ăn, ngay từ đầu chân đã không rời khỏi chậu, thấy thế ngắm ngắm biểu cảm của y, cảm thấy không có việc gì, rốt cục lại khôi phục hùng phong, lấy chân víu chậu, lộ ra răng nanh hé miệng bắt đầu ăn.
Ăn xong cơm sáng, trong phạm vi bị hắc báo quét sạch ngày hôm qua đã lại lảo đảo xuất hiện mấy con tang thi. Lưu Hải rượu đủ cơm no, sau khi thêm xăng cho xe, miệng lại ngậm viên kẹo mận Từ Phúc Ký mà Trương ca cho để tiêu thực, nhất thời huýt sáo một tiếng, khởi động xe, bắt đầu lái về phương hướng thành B.
Lái xe trong đống tang thi rèn đúc kỹ thuật lái cực kỳ, qua mấy ngày con gà mờ lái xe như Lưu Hải đã như tay đua xe thể thức một, không chút cố sức đã tiến hành được động tác ‘rắn trườn’ kỹ thuật cao ở trên đường. (bên ta gọi động tác này là ‘đánh võng’ =)))
Sau một đêm, mấy người cảm thấy tang thi ngày hôm nay dường như ít hơn không ít so với hôm qua, cũng không biết đã đi đâu rồi, nói chung tuy rằng tốc độ xe vẫn chậm như trước, nhưng đi lại cũng không quá trở ngại, nếu thực sự chen không qua được chỗ tang thi dày, hai người sẽ cầm súng tiểu liên tạm thời giải quyết một bộ phận.
Bởi vì đạn có hạn, vì vậy mấy người Trương Thư Hạc với Lưu Hải trên đường có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, lúc này cách thành B càng ngày càng gần, ngược lại không có gì cố kỵ. Chỗ tốt lớn nhất của súng là có thể tiến hành công kích xa ở địa phương cố định, người không cần đánh cận chiến với tang thi chính là ưu thế lớn nhất.
Càn quét cản trở dọc đường, buổi trưa đi tới một cây cầu, Lưu Hải muốn đi xuống thêm chút xăng. Trên cầu lai vãng không ít tang thi, bất quá tang thi hai bên đường dường như ít hơn một chút. Trương Thư Hạc để hắc báo xuống xe đi tìm châu đỏ ăn, hiện tại không ai có thời gian thu thập cho nó, nó cần bổ sung thể năng, phải tự mình động thủ cơm no áo ấm. Mà hắc báo ở trên xe đã sớm chán chết rồi, Trương Thư Hạc vừa mở cửa xe, nó liền xông xuống.
Chỉ thấy một đường màu vàng kim xông vào đàn tang thi bắt đầu đông một ngọn lửa tây một móng vuốt. Đối với tang thi bình thường mà nói, hắc báo là tuyệt vô địch thủ, tốc độ của chúng nó giống như từng cọc gỗ chờ nó đi tiêu diệt, vì vậy một hồi sau tang thi xung quanh xe đã bị thiêu không còn một mảnh. Sau khi thiêu xong, hắc báo liền bắt đầu tìm châu đỏ trên mặt đất ăn.
Ngụy lão đầu thấy tang thi xung quanh đã được xử lý sạch sẽ, liền mang Nữu Nữu xuống ‘tiện tiện’. Nữu Nữu trước đó đã nói muốn ‘tiện tiện’, đừng để đứa trẻ nghẹn hỏng. Cũng may tiểu cô nương đi nhanh, cũng không đi xa, tìm một chỗ sạch sẽ ngay bên cầu, chưa tới hai phút đã trở lại. Hiện tại mạt thế ai còn quản đi WC ở đâu, lại không có ai phạt tiền.
Sau khi trở về, Lưu Hải cũng đi xuống xả nước. Lưu Hải xả nước trở về, Trương Thư Hạc cũng đi, thuận tiện thu thập cặn đỏ còn lại sau khi hắc báo thu xong châu đỏ, kêu hắc báo không nên chạy quá xa, lúc này mới quay về xe.
Thời gian đã qua nửa giờ, Trương Thư Hạc lấy khăn ướt lau lau tay, lại nhìn sắc trời, quay đầu lại nói với Ngụy lão đầu và Lưu Hải: “Buổi trưa chúng ta trước hết tập trung lại ăn chút gì đi, ăn xong liền đi. Nếu thuận lợi, buổi tối hôm nay hẳn sẽ có thể đến thành B, đến lúc đó tiếp tục tìm vài người nghe ngóng vị trí căn cứ, chỉ cần vào căn cứ, trên cơ bản liền an toàn.”
Một đoạn lời này khiến hai mắt Ngụy lão đầu với Lưu Hải tỏa sáng, trời biết bọn họ đã bao lâu rồi không tiếp xúc quần thể con người. Khi sống trong chung cư, tất cả mọi người trong tòa nhà đã chết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, mỗi ngày nhìn thấy không phải tang thi thì là thi thể, hiện tại cũng vậy. Nhìn nhiều tang thi như vậy, bọn họ thậm chí có chút hoài nghi, có phải con người đều đã chết sạch rồi không, đến tột cùng còn lại bao nhiêu đồng bào? Lúc này nghe thấy hai chữ căn cứ, đột nhiên đặc biệt có cảm giác thuộc về. Dọc theo đường đi thổi gió phơi nắng ăn đói mặc rách, không phải là tìm nơi mình thuộc về sao? Hiện tại nguyện vọng vươn tay là có thể chạm, làm sao không thể không khiến người ta phấn chấn lòng người.
Cảm giác đã lâu rồi không ngủ được một giấc ngon lành, tới căn cứ nhất định phải ngủ ba ngày ba đêm. Trương Thư Hạc lấy ra chút đồ ăn nóng từ không gian, với mấy túi bánh bích quy áp súc chống đói, sau đó lại lấy ra ba chiếc ba lô. Ba người dọc theo đường đi đều bởi vì trong tay có không gian, vì vậy đã sớm vứt túi đi, bất quá sắp đến thành B, có những thứ nên chuẩn bị vẫn phải được chuẩn bị.
Không gian của Trương Thư Hạc, khi xuất phát ở chung cư đã từng nói, tốt nhất không nên bại lộ, một khi bại lộ khó tránh khỏi bị người có tâm nhớ đến. Lưu Hải với Ngụy lão đầu không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết nặng nhẹ, thứ này sẽ khiến bao nhiêu người đỏ mắt a!? Không cần phải nói bọn họ đều biết, khẳng định phải chốn chốn cẩn thận.
Trong không gian hai người hiện tại để rất nhiều đồ ăn chín, còn có rất nhiều rau khô với gạo bột mì, mấy thứ này đủ cho hai người ăn tiết kiệm đến mười năm sau. Trương Thư Hạc sau khi lấy ba chiếc ba lô, tiện tay để chút thức ăn đóng gói, với một số nước suối bánh linh tinh đủ nhãn hiệu vào trong. Ngụy lão đầu với Lưu Hải đều chia nhau đặt trên chỗ ngồi.
Ngay cả Nữu Nữu cũng có một túi vải nhỏ, bên trong là chút bánh bích quy đậu sữa với đồ ăn vặt kẹo các loại mà bé thích.
Sau đó mấy người vừa ăn rau nóng và bánh lạnh, vừa cao hứng bừng bừng thảo luận căn cứ thành B sẽ trông ra sao, có thể có bao nhiêu người, có thể gặp được người quen gì gì đó hay không.
Đang nói chuyện, thì nghe thấy đầu cầu đối diện dường như không thích hợp. Hắc báo chú ý tới trước hết, xông về lại bên cửa xe. Trương Thư Hạc mở cửa xe để cho nó vào. Đáp ứng yêu cầu của y, nó tận lực không dùng móng vuốt xé tang thi, chỉ phun lửa, như vậy lông trên người mới không dễ bẩn, lên lau lau chân cho nó là được.
Lưu Hải nuốt xuống miếng bánh cứng cuối cùng, cổ vươn dài ra, chỉ chỗ cầu đối diện nói: “Trương ca, em bị cận thị, bên kia là cái gì a?”
Mắt của Ngụy lão đầu cũng không tốt lắm, hơn nữa cầu tương đối dài, trông không rõ. Trương Thư Hạc lại kéo cửa ra xuống xe, đứng bên cạnh cửa nhìn qua. Hắc báo lại víu lên trước xe ghé sát kính chắn gió nhìn chằm chằm đối diện cầu, miệng gầm nhẹ cực kỳ nôn nóng. Trạng thái tiếng hô của hắc báo không giống nhau, nghe trong thời gian dài, Ngụy lão đầu với Lưu Hải ít nhiều cũng có thể nghe hiểu được.
Nguồn:
Nếu là đói đòi ăn với Trương Thư Hạc, thanh âm sẽ không lớn, đứt quãng, tựa như con nít đòi ăn với người lớn. Khi dọa người uy hiếp người thanh âm sẽ vang vọng, cũng kèm theo động tác. Bình thường không có việc gì sẽ không có động tĩnh, ngẫu nhiên hừ hừ hai tiếng hướng về Trương Thư Hạc, không có chút uy hiếp đối với bọn họ.
Chỉ cần gặp phải kẻ địch, hoặc là phía trước có nguy hiểm, mới có thể như bây giờ, ép thấp thân thể, mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó không chớp mắt, lúc đó nó vừa sẽ không rống to, lại càng sẽ không đứt quãng, thanh âm là một loại trầm thấp cực kỳ, như bật ra từ trong cổ họng, cực kỳ kiềm nén cũng có cảm giác uy hiếp, khiến trong lòng người ta sản sinh cảm giác kinh hoảng.
“Đây là tình hình gì?” Lưu Hải nhìn phía trước có chút đứng ngồi không yên, vừa nhìn còn vừa nói thêm: “Thứ đó hình như càng ngày càng gần, mọi người nghe thấy thanh âm không...”
Trương Thư Hạc nhìn vài giây xong lui trở về trong xe nói: “Là một chiếc Hummer 2 đã được cải tạo.”
“Em đã nói thứ đó trông có chút giống xe mà...” Lưu Hải nghe vậy có chút hưng phấn, cuối cùng cũng có thể thấy được chút nhân khí. Dọc theo đường đi, thực không gặp được mấy ai, gặp được thì hoặc là đứa trẻ còn không thì là cường đạo.
Ngụy lão đầu có chút lo lắng, không khỏi nói: “Chúng ta có cần trốn không?” Ai biết đối phương là người tốt hay kẻ xấu, nhớ lại mấy tên lính đánh thuê gặp phải trong chung cư cũ, trong lòng người ta bình thường đều sẽ sợ hãi.
“Thế nào trốn a, thật vất vả mới giết đến nơi đây, nếu trốn lại phải lui trở về...” Lưu Hải nhìn nhìn địa hình nói thầm.
Phía trước có sói phía sau có hổ, Ngụy lão đầu cũng không biết làm sao, đành phải hỏi Trương Thư Hạc: “Thư Hạc cháu nói làm sao giờ?”
Trương Thư Hạc cũng không có ý trốn, đi thành B nhất định phải đi qua cây cầu này, mục tiêu cách ngay phía trước, ai sẽ bỏ gần tìm xa, liền nói: “Trước tiên xem xem, kính xe là kính chống đạn, cho dù người đến không có ý tốt, hai ta cũng không sợ bọn chúng.”
Lưu Hải vỗ tay lái nói: “Đúng, em cũng có súng, sợ bọn chúng làm gì!” Cậu là người dị năng lực lượng, vỗ như thế, chỉ nghe thấy tay lái crack một tiếng, Ngụy lão đầu với Trương Thư Hạc đều nhìn về phía cậu. Lưu Hải nhất thời chột dạ kiểm tra, thấy không có việc gì mới thở phào một hơi, ngượng ngùng nói: “Không khống chế tốt, lần sau sẽ không.”
Trước đây cướp được hai chiếc xe từ trong tay lính đánh thuê, chiếc thứ nhất đã bị hỏng, đây là chiếc cuối cùng, nếu hỏng sẽ phải đi bộ đến thành B, nguy hiểm sẽ tăng cao theo cấp luỹ thừa, đó chẳng khác nào là hành vi tự sát, không lo lắng không được a.
Bất quá Ngụy lão đầu với Lưu Hải không biết chính là, kỳ thực trong không gian của Trương Thư Hạc còn một chiếc xe cải tạo tính năng tốt hơn vẫn luôn không dùng đến, bất quá y cũng không nói ra, chỉ sờ sờ đầu hắc báo, trấn an tính tình bạo liệt của nó một chút. Vừa thấy người xa lạ thì đều là dạng này, y hoài nghi hắc báo có chứng sợ sinh vật sống và chứng táo bạo thất thường.
Hai ba phút sau, chiếc xe kia rốt cục lái lại đây, vốn là một chiếc xe tốt, thế nhưng tạo hình toàn bộ xe thật sự là không dám khen tặng. Nguyên cả miếng thép đầu xe vặn vẹo, trên kính đều là vết nứt, cửa xe đóng không được nữa, thế nhưng xe vẫn đang chạy như bay, nhưng nhanh quá độ khiến thể xe bất ổn, trái xông phải tông trên cầu. Lưu Hải thấy mà toát mồ hôi lạnh một trận, xe như vậy còn có thể lái, lái thành như vậy còn có thể sống, người bên trong nhất định là cao thủ.
Ngay khi Trương Thư Hạc với Lưu Hải cảm thấy không lùi cũng không được, chiếc xe đó lái thành như vậy, nói không chừng sẽ tông luôn xe của bọn họ mất. Kết quả khi ở giữa cầu, xe đó thế mà cũng giống chiếc thứ nhất trước đây của bọn họ, đột nhiên nổ bánh. Đại khái tốc độ quá nhanh, hơn nữa lốp xe bị mài mòn nghiêm trọng tạo thành, xe đột nhiên xoay một vòng, sau cùng tông lên lan can cầu, cũng may không rớt xuống.
Tiếp theo thấy có hai người chật vật nhảy xuống từ trên xe, sau đó chạy về phía đầu cầu bên này. Chạy đến gần Lưu Hải mới nhìn rõ, vậy mà là một nam một nữ, nam vóc dáng trên dưới 175, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, thuộc loại vai u thịt bắp như trong TV, dù cho mặc áo da, cũng che không được cơ bắp trên người.
Mà nữ kia nhìn xa vóc người cực tốt, hai chân vừa dài vừa đẹp, nhất là khi chạy, giống như một con hưu sao chạy vội, chiếc áo khoác vàng nhạt không chút nào có thể che được hai viên đẫy đà trước ngực, theo bước chân đạp xuống, tựa như trước ngực cất giấu hai con thỏ mập.
Lưu Hải tuổi trẻ khí thịnh thấy thế mắt trừng thẳng, ngay cả Ngụy lão đầu cũng có chút xấu hổ dời đường nhìn. Trương Thư Hạc cũng không thể nói là không chút động lòng, thế nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, trong mắt y, phụ nữ là yếu đuối không chịu nổi gió, cần đàn ông đến bảo hộ, thế nhưng, nếu một người phụ nữ có thể cùng theo đàn ông đi săn, vậy không thể xem cô ta là phụ nữ, bởi vì cô ta rất có thể là nhân vật lợi hại mà mi không dự liệu được, có lẽ còn lợi hại hơn so với đàn ông, càng có thể, là một người dị năng.
Rất nhanh hai người đó đã thấy được chiếc xe việt dã được cải tạo dừng ven đường, hai người mừng cực, lập tức chạy tới phía xe việt dã, khi nhìn thấy trong xe có người, cũng không dừng lại, nhào thẳng đến cửa xe.
Nam lay cửa xe, nữ gõ cửa sổ xe, đôi khi cũng lo lắng nhìn ra sau.
Lưu Hải nhìn tay trắng nõn của cô gái vẫn luôn gõ cửa sổ xe chỗ cậu, hơn nữa đôi ngực như con thỏ nhỏ kia cách áo lông dê màu trắng sữa đang kề sát trên kính cửa sổ, nhất thời nuốt nước miếng. Bất quá so với mỹ sắc, cậu càng sợ sau khi mở cửa xe, đối phương sẽ lấy súng chỉ cậu, ảnh hưởng mà mấy lính đánh thuê trước kia mang đến cho cậu quá lớn.
Hơn nữa Trương ca không lên tiếng, cậu cũng không dám tùy tiện để người ngoài lên xe. Lúc này Trương Thư Hạc rất lãnh tĩnh, y không mở miệng người trong xe cũng không nói gì. Nữ nói mấy câu với nam bên cạnh, sau đó cô ta nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe, vẻ mặt lo lắng nói: “Mấy vị, mọi người là muốn vào thành B đúng không? Chúng tôi là đội ngũ xuất phát từ trong căn cứ thành B, kết quả trên đường gặp tang thi triều, mấy anh em đều đã chết hết, chỉ có hai người chúng tôi trốn thoát, các vị vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bởi vì tang thi triều lập tức sẽ đến đây, mấy đoàn xe trên đường đều đã chết...”
Nói còn chưa xong, Lưu Hải liền thấy bên cầu đối diện đen nghìn nghịt một mảng, nhất thời quên luôn hai viên thỏ ngoài cửa sổ, tóc gáy dựng hết lên, nâng ngón tay chỉ đối diện cầu, bệnh nói lắp lại tái phát: “Trương, Trương ca, anh nhìn đối diện...”
Tuy rằng cầu này không phải hình vòm, thế nhưng hai đầu hơi thấp, đợi đến khi tang thi đi đến đầu cầu mới có thể thấy. Trương Thư Hạc thấy thế cũng biến sắc, thế nào sẽ là tang thi triều...
Tang thi triều chính là lượng lớn tang thi tụ lại với nhau, nghìn con là số nhỏ, mấy vạn cũng có, tuy rằng không tính hiếm thấy, thế nhưng đại thể đều xuất hiện ở xung quanh căn cứ, rất ít xảy ra ở vùng hoang vu dã ngoại, nơi đây cách thành B còn trăm dặm, thế nào sẽ có tang thi triều? Đồng thời phương hướng tuyệt không phải hướng phía thành B, mà là hướng ngược lại.
Bất quá, lúc này căn bản không có thời gian suy nghĩ, người đàn ông với cô gái kia sau khi nhìn thấy tang thi triều xuất hiện, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Cô gái quay đầu nhìn về phía Lưu Hải lái xe và những người khác, thế nhưng tuyệt không lộ ra vẻ cầu xin, chỉ nói: “Tôi biết có con đường có thể vòng đến thành B, chẳng qua khó đi hơn so với con đường này, nếu các vị đồng ý, tôi có thể chỉ đường cho các vị...”
Một mỹ nữ khẩn cầu, dù cho ở trước mạt thế, cũng ít có người đàn ông nào sẽ cự tuyệt, hiện tại lại càng hiếm thấy. Không hề bất ngờ, bất kể là Lưu Hải, Ngụy lão đầu hay Trương Thư Hạc đều đồng ý. Bất kể đối phương có phải đại mỹ nữ hay không, đã không còn là điều quan trọng, đối với việc có đường đào sinh, đồng thời đi thông thành B, không ai sẽ cự tuyệt. Hơn nữa thời gian căn bản đã không còn kịp, cứ tiếp tục kì kèo một hồi nữa, tang thi triều sẽ tới trước mắt.
Ở mạt thế, gặp phải một tang thi cấp ba hoặc tang thi cấp bốn tuyệt không phải việc đáng sợ nhất, bởi vì trong đó luôn có người hoặc có cơ hội có thể trốn ra được con đường sống. Đáng sợ nhất không phải điều gì khác, mà là tang thi triều, chúng nó giống như châu chấu sẽ gặm người ta đến mức ngay cả xương cũng không chừa, căn bản giết không hết, một khi bị vây lấy, không ai có thể trốn ra được, chỉ có một con đường chết.
Người đàn ông với cô gái đó hiển nhiên biết lúc này là thời khắc nguy hiểm, vì để đối phương càng tin tưởng mình, bọn họ giao hết ra những thứ trên người, hai thanh súng lục đã bị bắn hết sạch đạn, trong áo khoác của cô gái có vài túi đồ ăn nhanh, trong túi của người đàn ông có một số gói bánh bích quy áp súc, trừ những thứ này ra không còn gì khác.
Sau khi bọn họ lên xe, không cần Trương Thư Hạc phân phó, Lưu Hải đã khởi động xe chuyển tay lái chạy về phía ngược lại tang thi triều. Nếu sớm biết phía trước có nhiều tang thi như vậy, trước đó sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này, đã sớm chạy không còn bóng dáng rồi, hiện tại thế mà bị tang thi đuổi theo sát mông mà chạy.
Vốn tưởng rằng tốc độ xe rất nhanh, nhưng trên thực tế, đường không dễ đi, tốc độ tuyệt không nhanh như trong tưởng tượng, mà tang thi lại nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Cô gái kia hiển nhiên rất quen thuộc đối với nơi đây, cô ta chỉ đường, kêu Lưu Hải cứ đi men theo đại lộ, khi đến giao lộ phân nhánh thứ hai, rồi rẽ qua trái, đi từ đó có thể vòng được đến thành B. Dọc theo đường đi kỹ thuật lái của Lưu Hải đã được luyện ra, cho dù trán đổ mồ hôi, cũng vẫn lái bình ổn, không có chút lỗ mãng.
Bất quá đi được nửa ngày, thấy vẫn không cho rơi được đàn tang thi, vì vậy lại đẩy nhanh tốc độ. Cô gái nói ngã quẹo kia rất nhanh sẽ tới. Lưu Hải không khỏi sốt ruột toàn thân toát mồ hôi, quay đầu lại nhịn không được nói với Trương Thư Hạc: “Trương ca, vứt không xong làm sao giờ?”
Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua về phía sau, lại nhìn địa hình, “Khi đến ngã quẹo thứ hai thì đi chậm.” Nói xong, liền xin quần áo mặc rồi mà không giặt từ chỗ Ngụy lão đầu. Áo bẩn bình thường Trương Thư Hạc đều vứt đi, tuy rằng không có nước giặt, nhưng Ngụy lão đầu luôn luôn tiết kiệm lại vẫn thu trong không gian, lúc này làm bộ lật ba lô lấy ra hai bộ cho y, tuy rằng hiếu kỳ, nhưng tuyệt không hỏi.
Trương Thư Hạc cầm quần áo, đứng lên đẩy cửa sổ nóc xe nhảy lên. Trên nóc những chiếc xe cải tạo trong mạt thế đều sẽ mở một cửa sổ, cửa sổ này là giữ lại để xạ kích tang thi.
Trương Thư Hạc sau khi đi lên, dùng chân ôm lấy nóc xe. Lưu Hải thấy y đi lên xong cũng lái rất chậm, rất sợ lái nhanh sẽ hất văng Trương ca đi. Nửa phút sau đã tới giao lộ đầu tiên, Trương Thư Hạc cầm quần áo ném tới đó, tuy rằng không thể lừa con người, nhưng có thể lừa được tang thi là đủ rồi. Lúc này y đã lấy ra kiếm gỗ đào trong không gian.
Trước đây mua giấy phù với chu sa y đã mua không ít kiếm gỗ đào phụ thêm, tạm thời luyện chế một thanh, thêm lên chút pháp lực, sau đó đốt vài tấm chướng nhãn và liễm khí phù thành tro rồi bôi lên kiếm gỗ đào.
Bởi vì Trương Thư Hạc ở bên ngoài, mấy người trong xe tuyệt không biết y đang làm gì, khi sắp đến ngã quẹo, Lưu Hải lớn tiếng nói: “Trương ca, em sắp quẹo, anh ngồi ổn.” Nói xong chuyển tay lái.
Khi xe rẽ qua, Trương Thư Hạc rót pháp lực vào thân kiếm, cắm vào mặt đất nơi ngã quẹo. Đất là nhựa đường, mặc dù không thể nói cứng rắn như sắt thép, nhưng cắm cây kiếm vào cũng là điều không dễ dàng, huống hồ còn là thanh kiếm gỗ đào. Bất quá kiếm gỗ đào trong tay Trương Thư Hạc lại cắm vào thẳng tắp, chỉ còn chừa lại cán. Liên tục cắm ba thanh phong kín chỗ quẹo, mới dừng tay.
Mà một nam một nữ trong xe hiển nhiên không biết Trương Thư Hạc đang làm gì, đều có chút như lọt vào trong sương mù, vốn cho rằng có thể là người đó muốn ném bom hay gì đó cùng loại vào tang thi triều, muốn ngăn cản tang thi triều tiếp cận, nhưng hiển nhiên không phải như vậy. Người đó cái gì cũng không làm a, ngay cả một viên đạn cũng không dùng, chỉ ném hai bộ quần áo, mà ném kiếm gỗ đào thì mấy người tuyệt không thấy.
Cự ly gần trăm mét, Trương Thư Hạc lại phong kín hơn mười thanh kiếm gỗ đào trên mặt đất, mấy thứ này không có tác dụng đối với người, thế nhưng đối với tang thi và tà vật, thì tựa như mèo gặp chuột, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tuy không thể nói có được sự ngăn cản tuyệt đối, thế nhưng năm sáu phần nắm chắc vẫn phải có.
Trương Thư Hạc bố xong trận, vừa muốn quay về trong xe, chợt nghe Lưu Hải trong xe hô lớn: “Trương ca, anh mau nhìn phía trước, đầu đường trước xe hình như có một đám tang thi tụ lại, xe không xông qua được...”
Trương Thư Hạc vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy hơn mười tang thi đang tụ lại với nhau, dường như đang gặm ăn thứ gì, hiển nhiên trước bọn họ đã có người đi qua con đường này, thế nhưng không đi qua được, bị tang thi ăn.
Thực sự là trước có sói sau có hổ, tốc độ xe không chậm chút nào, xông thẳng qua mấy con tang thi đó. Mấy con tang thi đó cũng nghe được tiếng xe, đều chậm rãi đứng lên, liền đứng ở chính giữa đường vươn tay cào tới phía bọn họ. Trương Thư Hạc đã không kịp nghĩ nhiều, rút ra Thất Tinh Kiếm từ không gian, vận khí vào trong đó, “Choeng choeng choeng choeng” bốn tiếng vang, pháp lực của bốn miếng đồng tiền được kích phát ra.
Chém một kiếm về phía đám tang thi đó, một kiếm này là chém ngang qua, tang thi trong nháy mắt bắn tung tóe máu đầy đất. Ngụy lão đầu với Lưu Hải trong xe đã sớm nhìn quen, nửa vẻ kinh ngạc cũng không có, thế nhưng một nam một nữ kia lại cả kinh miệng cũng quên ngậm lại.
Ban nãy khi Lưu Hải cầu cứu với người ở phía trên xe, hai người liền khó hiểu cổ quái nhìn nhau, nam ước gì cướp xe tự mình lái, gặp phải tang thi còn không giảm tốc độ, thế này không phải muốn chết sao?
Cự ly gần như thế, bắn nổ đầu đã không còn kịp, dù là tay súng thiện xạ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn được phân nửa, một trái bom dùng tốt nhất, thế nhưng bom nổ, xe cũng có thể nổ theo luôn, lúc này hẳn nên giảm tốc độ xe, giết chết tang thi phía trước, sau đó mới tiếp tục đi tới.
Ngay khi một nam một nữ tuyệt vọng đầy mặt thậm chí muốn nhảy khỏi xe, chuyện quỷ dị xảy ra, mấy con tang thi phía trước không biết thế nào liên tiếp đồng loạt đứt thắt lưng, nhao nhao phun máu ngã xuống, thi thối đầy đất, còn bắn tung lên cửa sổ xe vài giọt máu nồng đỏ trắng.
Ngày hôm nay khí trời hơi lạnh, lại ở trên nóc xe, Ngụy lão đầu cũng sợ Trương Thư Hạc ở bên ngoài thời gian dài sẽ bị bệnh, vội vàng nói: “Phía trước không còn tang thi, phía sau cũng không thấy, Thư Hạc, cháu vẫn nên xuống đi, bên trên gió lớn.”
Thẳng đến sau khi Trương Thư Hạc nhảy xuống từ nóc xe, cô gái kia mới nghiêm chỉnh đánh giá y với mấy người trong xe.
Nói thật, cô có chút thất vọng, vốn cho rằng trong xe hẳn là cao thủ đi săn, thế nhưng ngoại trừ cậu trai lái xe, thân thể cơ bắp còn trông được, còn lại, một già một trẻ, đều không hề có năng lực tác chiến, còn có một nam nhân gầy ốm hơn hai mươi tuổi, trông không tệ, nhưng giết tang thi dựa vào không phải mặt, mà phải có đầu óc có lực lượng.
Bất quá khi Trương Thư Hạc nhảy xuống từ nóc xe, cô gái thỏ lập tức thay đổi hẳn thái độ đối với y. Nam nhân trông tuấn dật này tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng nói không chừng là một người dị năng tinh thần, nếu không thế nào sẽ xuất hiện một màn quỷ dị ban nãy.
Hơn nữa tang thi triều chưa theo đến, khiến cô lại một lần nữa nhìn Trương Thư Hạc, lần nữa hiểu rõ được chân lý của câu ‘người không thể nhìn tướng mạo’.
Mà người đàn ông bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn ra được Trương Thư Hạc hẳn chính là đầu lĩnh trong xe này, trao đổi ánh mắt với cô gái. Cô gái chủ động vươn tay về phía Trương Thư Hạc trước mặt nói: “Chào anh, tên của tôi là Tiêu Mỹ Cầm, anh có thể gọi tôi A Cầm. Vị bên cạnh đây chính là đồng bọn đồng hành với tôi, tên gọi Lý Thiết. Ban nãy hết sức cảm ơn các vị có thể vươn tay cứu giúp, nếu không có các vị, ban nãy chúng tôi thiếu chút nữa đã...”
“Grào!!!”
Nói còn chưa xong, một tiếng rống điếc tai khiến tay Tiêu Mỹ Cầm vươn về phía Trương Thư Hạc tựa như gặp phải rắn, nhanh chóng thu về, đồng thời vô ý thức hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt cả kinh ngồi trở lại chỗ.
Bất quá vì là mỹ nữ, bộ dáng khi chấn kinh cũng không có bao nhiêu chật vật, ngược lại là một bộ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta kìm lòng không đậu muốn an ủi.
Đồng bạn Lý Thiết lại càng bị hù bật dậy, chỉ thấy một con báo tai vàng kim đột nhiên xông lên từ chỗ ngồi, ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm hai người, cũng lộ ra răng nanh trắng um tùm, thoáng nhìn cực kỳ kinh khủng.
Lý Thiết không khỏi ngồi bệt trở lại. Đó là thứ gì? Có lẽ ban nãy vẫn luôn ngồi ở phía dưới vì vậy không phát hiện, mà thần sắc Tiêu Mỹ Cầm lại có chút phức tạp nhìn người trong xe.
Vốn tưởng rằng mấy người này không có gì uy hiếp, thế nhưng lúc này xem ra, rõ ràng không phải như cô tưởng. Một lão đầu nhỏ gầy, một bé gái buộc tóc sừng dê, một người lái xe vai u thịt bắp, một người lại sâu không thể lường, cộng thêm một con báo trong vườn bách thú. Đây tới cùng là một đội ngũ thế nào a, căn bản hoàn toàn không nhìn ra được thực lực của bọn họ.
Bình luận truyện