Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 15: Ngũ Nhất giấu đuôi nhỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 15: Ngũ Nhất giấu đuôi nhỏ.


Nghe tin Võ Văn Vũ đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ bị nước nóng hun đến đỏ bừng căng mọng, vui vẻ nhìn Tạ Quân.


Đám người Tạ Quân nhìn bộ dáng tiểu thiếu niên sau khi tắm, chỉ cảm thấy đây chính là một quả táo thành tinh, đáng yêu khiến người ta hận không thể sáp đến cắn một miếng.


Tiểu Ngũ Nhất không đợi Tạ Quân thuật lại lần nữa, nhanh chóng chạy tới phòng ngủ của Võ Văn Vũ, từ xa đã thấy nhóm người Hàn Lâm vây quanh giường cô trò chuyện.


Tiểu Ngũ Nhất trực tiếp đẩy mọi người ra, nhào lên người Võ Văn Vũ bên người, vui vẻ đến ôm lấy cổ của đối phương không buông tay, "Em gái Tiểu Vũ, Ngũ Nhất có thể gặp được em rồi!"


Đối mặt với thiếu niên còn thơm mùi sữa tắm dâu tây sà vào lòng này, Võ Văn Vũ nhất thời tay chân luống cuống, cả mặt mông lung, cứng ngắc mà nhìn về phía Hàn Lâm bên cạnh.


Nhưng Hàn Lâm lại chỉ lo kéo bạn học bên cạnh đi ra ngoài, đồng thời còn cười nói: "Vậy chúng tớ không quấy rầy cậu và em trai Ngũ Nhất người một nhà đoàn tụ nữa."


"! ? ? ?"


Em trai Ngũ Nhất! ?


Con của anh mình và chị Nghiên đã lớn như vậy?!!


Võ Văn Vũ khiếp sợ nghe xưng hô này, lại nhìn tiểu thiếu niên tuy không giống Tiêu Nghiên lắm, nhưng  nhan sắc lại đều thuộc hàng khủng bố, nhất thời cảm thấy mình chộp dính chân tướng rồi!


Anh của tui thật trâu bò.


***


Trong một căn nhà nhỏ ở phương Bắc xa xôi, Võ Văn Kỳ chẳng hiểu ra sao hắt xì một cái, Tiêu Nghiên ở bên cạnh lập tức hỏi han.


Nhiếp Tiêu nhìn đôi nam nữ vĩnh viễn không đâm lủng được tầng giấy cửa sổ*, nhanh chóng quay đầu tiếp tục cùng Mạc Diệp kiểm kê tinh hạch. Ừm, mắt không thấy cũng không vội.


Cặp này nếu mà sớm ngã bài, con cái không chừng đã chạy đầy đất.


***


Nhóm người Tạ Quân và Lưu Đại Sơn tụt lại phía sau, lúc đến gần liền nhìn thấy thiếu nữ mặt mày nghiêm túc dạy dỗ tiểu thiếu niên bên cạnh.


"Tiểu Ngũ Nhất, con phải gọi cô là cô cô mới đúng!"


Bước chân đám người Tạ Quân dừng lại: "..."


Giới quyền quý thật phức tạp.


Cuối cùng, trải qua một phen nhận thân vô cùng hỗn loạn, hai người ông nói gà bà nói vịt, sóng não không cùng tần sốthập phần hỗn loạn nhận thân giao lưu, hai chị em mỗi người ông nói gà bà nói vịt mà chính thức xác nhận quan hệ.


Võ Văn Vũ nhớ đến Nhiếp Tiêu từng có dịp gặp gỡ mấy lần, nhịn không được cảm thán một anh đẹp trai lạnh lùng trẻ tuổi như thế mà đã có con rồi. Đối lập với ông anh nhà mình và chị Nghiên vẫn còn lằng nhằng, quả thật đau lòng đến nghẹt thở.


Nhóm người Tạ Quân bấy giờ mới biết tên đầy đủ của ba ba Ngũ Nhất là "Nhiếp Tiêu", nghĩ lại cách viết tên của Ngũ Nhất quả thật là vô cùng tùy tiện.


Tiểu Ngũ Nhất tựa hồ có thể đọc ra tiếng lòng của nhóm Tạ Quân, khuôn mặt nhỏ tức giận khiếu nại: "Tui được ba ba nhặt vào mùng 1 tháng 5, ba ba nói đây là để làm kỷ niệm ngày tui đến, mới không phải là tùy tiện đặt!!!"


"Ừa ừa, đơn giản nhưng ý nghĩa lại độc đáo, đúng là cái tên rất đặc biệt." Võ Văn Vũ gật đầu phụ họa, trấn an tiểu thiếu niên, mà sau đó liền không nhịn được than thở, "Nhưng mà thật là đáng tiếc không phải là họ "Võ", haiz. "


Tiểu Ngũ Nhất cũng nghe hiểu câu đáng tiếc này, không nhịn được vỗ vỗ tay Võ Văn Vũ. Chị em nhìn nhau, sau đó liền không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.


Haiz, phát sầu mà.


Đám người Tạ Quân ở một bên hoàn toàn nghe không hiểu bí mật của bọn họ.


Sau đó, tin tức Võ Văn Vũ tỉnh lại truyền ra, lục tục có một ít bạn học tới thăm. Mọi người vốn muốn đến cảm ơn, nói nói một hồi đề tài lại quẹo sang bức tượng trên trời rơi xuống lúc ban ngày.


Nhớ tới một màn thần kỳ kia, tất cả mọi người kể cả Võ Văn Kỳ cũng không tìm được manh mối. Lúc bức tượng rơi xuống, có thể nói là cứu tất cả mọi người.


"Có người nói là linh hồn của trường đang bảo vệ chúng ta! Coa mấy bạn đều nói nhìn thấy một chùm sáng màu vàng xẹt qua trước mắt!"


"Còn có việc này?"


Nhóm Tạ Quân nghe lời này hơi kinh ngạc, không nhịn được đem tầm mắt nhìn về phía tiểu Ngũ Nhất, bọn họ còn tưởng chuyện này là do tiểu lão đại lén lút làm ra.


Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nhóm Tạ Quân, tiểu Ngũ Nhất giả vờ như mình cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này, giấu nhẹm đi chiếc đuôi nhỏ**.


"Tui lúc đó đang ở rừng cây nhỏ, cũng không có thấy được màn thần kỳ này!" tiểu Ngũ Nhất trợn mắt nói hưu nói vượn***, con ngươi trong suốt đen nhánh tràn đầy chân thành, như thật sự không biết chuyện gì xảy ra.


Nhóm người Tạ Quân nhất thời cũng không tìm được manh mối, cuối cùng chỉ có thể đem công trạng quy hết cho những linh hồn.


Bé chuột thành công che giấu đuôi nhỏ, lặng lẽ thở phảo nhẹ nhõm.


Ba ba nói thân phận tiểu yêu tinh của bé là bí mật, không thể nói lung tung.


*


Một đêm bình an trôi qua, mặt trời vừa ló dạng, mọi người liền chuẩn bị rời khỏi trường học. Lúc này, bên ngoài ký túc xá quả nhiên bu đầy tang thi, chen chúc chật kín đến nước chảy không lọt.


Cũng may đối với việc này mọi người đã có chuẩn bị trước, trực tiếp bò lên cửa sổ lầu hai. Đem ván giường bắt qua thường rào đối diện, sau đó từ trên đầu tang thi đi qua rồi nhảy xuống đường cái, có thêm lồng phòng hộ của Võ Văn Vũ, toàn bộ hành trình không có chút nguy hiểm.


Lúc mọi người đều thuận lợi ra khỏi trường học, chỉ còn lại vài người Lưu Đại Sơn, Tạ Quân rốt cuộc phát hiện một vấn đề, lập tức nhìn dáo dác.


"Tiểu lão đại đâu? Các cậu có thấy cậu ấy đi ra ngoài không?"


Lưu Đại Sơn cùng bọn đàn em cũng không để ý, hình như không nhìn thấy thiếu niên đi ra ngoài. Lúc bọn họ định đi tìm thì thấy cậu đầy mặt vui vẻ, vung chân nhỏ lon ton chạy tới.


"Tui đến đây, tui đến đây!"


"cậu chạy đi đâu vậy?"


Tạ Quân nhìn tiểu thiếu niên hí ha hí hửng, chẳng khác nào con mèo trộm được cá, lại bắt đầu trình diễn màn giáo dục con cái. "Lần sau không được chạy loạn nữa!"


"Ừm ừm, lần sau sẽ không như vậy nữa." Bé chuột ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó được Tạ Quân đỡ lên cửa sổ, mông nhỏ trượt xuống ván xường ra ngoài tường rào, được mấy nam sinh đỡ lấy.


Còn lại mấy người Tạ Quân cũng nhảy lên cửa sổ, bước hai ba bước trên tấm ván đã nhảy ra ngoài đường cái.


Đoàn người toàn bộ tập hợp, thừa dịp tang thi trong trường chưa phát hiện, nhanh chóng dọc theo đường cái tìm nơi ít tang thi chạy đi.


Không ít sinh viên nhìn lại trường học lần cuối, có chút không nở thở dài: "Không biết đến khi nào mới có thể tắm nước ấm lần nữa."


Nghe lời này, bé chuột chột dạ che hai má của chính mình.


Máy nước nóng năng lượng mặt trời và máy phát điện trong phòng thiết bị không biết từ khi nào đã bị bé nào đó cất vào trong kho kho rồi. (tụi nó tự chạy dzô, bé hong biết gì hết (っ- ‸ – ς) )


Nếu đã nói muốn cùng ba ba tắm rửa, vậy làm sao có thể không có nước nóng đây.


*


Đoàn người chạy đến nơi tương đối an toàn, liền dần dần thả chậm bước chân. Phải đi con đường nào, không  có mục tiêu cụ thể, tất cả mọi người có chút mờ mịt.


Võ Văn Vũ vào lúc này mở miệng, ánh mắt kiên định nhìn về phương xa nói: "Tôi muốn về Phong Thành đi tìm anh của tôi, lần này là tôi lén tới Vân Thành chơi, không cho anh tôi biết. Trường tôi vẫn chưa khai giảng, ảnh nhất định sẽ cho rằng tôi đang ở nhà, sau đó đến Phong Thành tìm tôi."


Nghe Võ Văn Vũ nói, các sinh viên cùng là người Phong Thành đều gật đầu phụ họa, mà những sinh viên khác đang im lặng, tựa hồ đang nhớ người nhà ở khắp nơi cách xa.


Quê hương của từng người, trời Nam biển Bắc, không ai giống nhau. Nếu đều phải về nhà, vậy hiển nhiên là mỗi người một ngả.


"Tôi cũng nhớ ba mẹ, thế nhưng nhà tôi ở Cáp Nhĩ Tân, ta làm sao mà trở lại đây." Một nam sinh viên không nhịn được khóc lên, lấy tay lau nước mắt nói: "Lúc đó mẹ tôi bảo tôi ở phía Bắc học cho gần, tôi lại muốn chạy xuống phía Nam, kết quả bây giờ ngay cả nhà cũng không về được."


Các sinh viên nhà xa cũng không nhịn được khóc lên, không khí lập tức trở nên nặng nề. Lão hiệu trưởng ở bên cạnh thở dài gạt lệ, bạn già của ông qua đời sớm, đáng tiếc một nhà con trai sinh sống và làm việc ở nước ngoài, trước năm mới đã đi rồi.


Tiểu Ngũ Nhất không rành bản đồ Hoa quốc, nhìn nam sinh viên đến từ Cáp Nhĩ Tân, vụng về mà mở miệng an ủi: "Anh đừng đau lòng, tui cũng muốn đi phương Bắc tìm ba ba, anh cũng đi cùng đi, nhất định có thể tìm thấy nhà."


"Không bằng trước tiên thống kê lại quê của từng người đi, không có chuyện bây giờ lại tách nhau ra, Đại Học Vân Thành ở phía Nam Hoa quốc, đi đâu cũng coa thể tìm ra con đường tốt nhất." Võ Văn Vũ nói, nhặt một khúc cây ở trên đất vẽ một con gà trống**.


Tiểu Ngũ Nhất ngồi xổm một bên nhìn, vẽ một hồi đã thành hình đường biên giới Hoa quốc, trong miệng ohats ra một tiếng ngạc nhiên, "Em gái tiểu Vũ thật là lợi hại nha!"


"Gọi là cô!"


Rất nhanh, mọi người đã liệt kê ra nơi muốn đi, không hẹn mà hợp, cùng nằm trên một con đường từ Nam ra Bắc.


Tạ Quân nhìn cũng không nhịn được cười rộ lên, "Này không phải cùng đường với tiểu thiếu gia đi tìm ba ba sao? Chúng tôi vốn định đi đường này ra Bắc, cuối cùng đến Thủ Đô xem tình hình."


Võ Văn Vũ nhìn kết quả mọi người không phải chia ra, cũng cười rộ lên, nhìn tiểu Ngũ Nhất và Tạ Quân: "Tiểu Ngũ Nhất có phải quên anh của cô với cha con cùng nhau rời nhà rồi không? Nói không chừng khi tới Phong Thành  đã có thể gặp anh Nhiếp rồi!"


"Đúng gòi!" Tiểu Ngũ Nhất bỗng nhiên tỉnh ngộ mà đem quả đấm nhỏ đập vào trong lòng bàn tay, sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất xem xét bản đồ hình con gà, dùng ngón tay làm bút mà vẽ. "Chúng ta vốn muốn đi từ mông gà lên đầu gà, nhưng giờ có khả năng chỉ cần đến bụng gà là có thể tìm thấy ba ba!"


"Thật sự lập tức gần hơn rất nhiều nha!"


Mọi người nghe lời nói đáng yêu của tiểu Ngũ Nhất, nhất thời nở nụ cười, quét đi không khí trầm lặng.


"Vậy chúng ta lên đường thôi! Trạm thứ nhất thành Sơn Thành."


"Sau đó thứ hai là Phong Thành nha!" Tiểu Ngũ Nhất cơ hồ không thể chờ đợi được nữa, "Rất nhanh là có thể nhìn thấy ba ba rồi, Ngũ Nhất muốn cho ba một niềm vui thật lớn!"


***


Một nơi khác, trên quốc lộ từ Mạc Hà đến Cáp Nhĩ Tân.


Mấy người Nhiếp Tiêu nhìn thấy đội quân đang chuẩn bị hành quân đến Thủ Đô, quân trang màu xanh lục khiến người ta cảm thấy thân thiết, làm cho đám người vẫn đi theo phía sau bọn họ mừng như điên.


"Quân đội đến rồi! Chúng ta đều được cứu rồi! ! !"


"Quá tốt rồi! ! !"


Nhưng vị quân nhân từ trong xe bước xuống nghe lời này, thần sắc lại mang theo đắng chát. Quân nhân dẫn đầu đi đến chỗ mấy người Nhiếp Tiêu, ba người này khác với những người còn lại chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.


"Xin chào, chúng tôi thuộc quân đội đóng quân ở biên giới, tôi tên là La Vân Hải, là đội trưởng của tiểu đội này."


"Xin chào, Nhiếp Tiêu."


Nhiếp Tiêu gật đầu với đối phương, sau đó không nhịn được giương mắt nhìn mấy người bước xuống từ trên xe bán tải*, số người không tới hai mươi. Quân đội đóng quân ở biên phòng, làm sao chỉ có thể có bấy nhiêu người.


Tựa hồ cảm thấy tầm mắt tì tòi nghiên cứu, La Vân Hải cởi nón xuống, dụi đôi mắt đỏ bừng nói: "Như anh nhìn thấy, chúng tôi là một đội đơn độc. Các chiến hữu ở biên phòng đều biến thành tang thi, chỉ có chúng tôi may mắn trốn thoát."


Đám người phía sau nghe nói như thế, nhất thời không thể tin được. Bọn họ còn cho rằng chính phủ phái người đến cứu bọn họ, ở tại chỗ như phát điên khóc lớn. "Hết rồi, đến lính còn không sống nổi, vậy chúng ta cũng đều xong đời rồi!"


"Câm miệng hết!"


Võ Văn Kỳ quay đầu lại quát, sắc mặt hắn lúc này cũng không tốt lắm. Tình hình của quân đội biên phòng đã phần nào phản ánh tình trạng quân đội lúc bấy giờ.


Tình hình tận thế so với tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.


"Chúng tôi dự định đến Cáp Nhĩ Tân, quân độ ở tỉnh lị...có lẽ tốt hơn chúng tôi một chút." La Vân Hải nói đến đích đến của mình, nhưng trong lòng cũng không có lòng tin tuyệt đối.


Cảnh các chiến hữu sớm chiều ở chung cắn xé, bọn họ suốt đời cũng khó quên.


"Vậy vừa vặn, chúng ta chung đường." Tiêu Nghiên ở bên cạnh mở miệng nói, so với đám người phía sau, bọn càng muốn giao thiệp với các quân nhân này hơn. "Chúng tôi cũng muốn đến đó tìm người."


La Vân Hải nhìn khí chất nổi bật của ba người Nhiếp Tiêu, rốt cục không kiềm chế nổi tò mò hỏi: "Các cậu ở đơn vị nào? Là bộ đội đặc chiến sao?"


Nghe lời này, ba người Nhiếp Tiêu nhất thời đều cười cười.


"Đều không phải, chúng tôi chỉ là đội lính đánh thuê bình thường thôi."


La Vân Hải nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
________


*Tầng giấy cửa sổ: Hai người đều thích đối phương nhưng không biết ý đối phương thế nào, vẫn giữ thái độ mập mờ, không xác định quan hệ.


** Đuôi nhỏ: Tiểu áo may ô ý chỉ bí mật nhỏ, như câu giấu đầu hở đuôi. Tui không tìm thấy từ nào thay thế nên lấy từ đuôi này.


***Nói hưu nói vượn: nói bậy nói bạ.


****Gà trống: đường biên giới Trung Quốc nhìn giống như con gà.


✧ Xe bán tải:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện