Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 12: Phụ nữ thiếu hiểu biết
“Đường Bưu anh con mẹ nó tên thần kinh! Mau buông tay…” Hạ Lưu tức giận đến run cả người, luôn biết rõ tên này là người tỏ vẻ đạo mạo, thực ra là tên cầm thú đội lốt người, rõ ràng là tên khốn lại luôn tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
“Buông tay?” Đường Bưu mạnh mẽ đưa tay vào trong quần Hạ Lưu, cầm lấy vật nhỏ mềm mại đang ngủ yên, dùng sức chà đạp, cúi đầu sát vào người Hạ Lưu, lạnh lùng nói: “Em con mẹ nó bớt giả bộ đứng đắn, không biết là ai nằm dưới thân anh, bảo anh làm nhanh lên, dùng sức chút…như thế nào, chưa gì đã quên?”
Đường Bưu không hề nghĩ đến ở khu hoang dã gặp phải Diệp Thần, lúc trước khi ở võ quán thứ ba, lần đầu tiên gặp được Diệp Thần, hắn liền ảo tưởng sẽ có một ngày có thể đem con báo nhỏ kiêu ngạo đó đặt ở dưới thân, ra sức mà làm. Nhưng, có Diệp Cẩn che chở, dù cho hắn thêm vài lá gan, cũng không dám ra tay với cậu.
Cho đến khi gặp gỡ Hạ Lưu, tuy diện bạo kém với Diệp Thần, cùng Diệp Thần so sánh thì Hạ Lưu chỉ có thể nói là thanh tú, hắn lại cảm thấy tính tình hai người này có ba phần giống, vừa kiêu ngạo lại vừa khinh thường cùng hắn giao tiếp.
Hắn đầu tiên là dụ dỗ thượng Hạ Ấm, sau đó lại gài bẫy Hạ Lưu, quả nhiên hết thảy đều như hắn mong muốn, hắn thành công đem Hạ Lưu đặt ở dưới thân, ánh mắt quật cường của cậu, động tác ra sức giãy dụa, đều làm cho hắn dục hỏa khó nhịn.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ Lưu phản kháng, hắn không thể ngăn lại ý nghĩ đặt Diệp Thần dưới thân, cái loại tư vị này làm cho hắn phát nghiện!
“Buông tay…Diệp Thần và mọi người đều ở trong xưởng gia công, chẳng lẽ anh không sợ bị cậu ta phát hiện?” Hạ Lưu giãy dụa, muốn dùng chân đá Đường Bưu, không ngờ bị Đường Bưu tách chân đi vào.
Đường Bưu xé mở quần Hạ Lưu, chen chân đi vào, sau đó đỉnh đầu dùng sức, trực tiếp đi vào, “Diệp Thần…Ân, Diệp Thần…em không nói anh liền quên, thực chặt, em nói thử xem Diệp Thần có phải cũng giống em, nơi này cũng chặt như vậy, nóng như vậy…?”
“Không biết xấu hổ.” Nghe lời Đường Bưu nói, Hạ Lưu tức run người, nơi đó bị mạnh mẽ va chạm, đau đến mức làm cho khuôn mặt cậu trắng bệch. Đường Bưu ở trên giường giống như diện mạo của hắn, thô lỗ, bạo lực, giống như dã thú không có lý trí, không hề có kỹ xảo.
“Không biết xấu hổ? Là ai không nỡ để anh đi ra, luôn cắn chặt anh, bảo là nhanh lên…nhanh chút nữa!” Đường Bưu mạnh mẽ đặt Hạ Lưu trên dây chuyền sản xuất, bên dưới nâng cao, thắt lưng và bụng đều nâng lên trước, Đường Bưu đụng mấy cái Hạ Lưu liền thích ứng, chậm rãi thích thú, Đường Bưu cúi đầu hung hăn cắn cổ cậu, mở miệng gọi: “Diệp Thần, ân a…Diệp Thần, phía dưới của em thật chặt! Thật thoải mái! Làm, làm chết em!”
“A…tên khốn, nhẹ chút, nhẹ một chút…” Hạ Lưu không dám lớn tiếng, thân mình bị Đường Bưu kéo thành hình chữ S, không thể động đậy, nửa người trên ma xát vào dây chuyền sản xuất, phía dưới bị Đường Bưu giữ chặt, đừng nói là phản kháng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Đường Bưu là tên tâm lý biến thái, mỗi lần đều thích chơi chút trò mới, miệng đều gọi tên Diệp Thần, khiến người ghê tởm. Hạ Lưu không phải không muốn cự tuyệt, hay là rời khỏi khu Bố Cát, nhưng, cậu không thể từ bỏ Hạ Ấm. Cậu biết chỉ cần hắn chưa chết, Hạ Ấm sẽ không rời đi, Đường Bưu là dị năng giả hệ hỏa cấp bốn, cậu chỉ là một thể thuật giả cấp hai, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Mỗi lần đều phản khán, nhưng chờ đón cậu là sự đối đãi càng thô bạo, cậu không biết còn có thể kiên trì bao lâu!
Diệp Thần cứng đờ người, khuôn mặt lộ ra sự tức giận, cái gì đây…không nghĩ đến tên này ngoại trừ thích dã chiến, còn thích chơi trò sắm vai…
“Nhẹ? Rõ ràng là muốn bảo anh làm mạnh chút, anh biết em trong ngoài không đồng nhất mà…” Đường Bưu mơ hồ, mở miệng cắn Hạ Lưu, mùi máu tươi làm cho động tác hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, dây chuyền sản xuất cũng bị hắn làm cho phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’
“Ô a…”
“Diệp Thần…Diệp Thần, thực chặt, kẹp anh thật thoải mái! Thích…thật thích!” Đường Bưu mạnh mẽ đè Hạ Lưu, miệng nói lung tung, biểu tình mang theo chút điên cuồng.
“Đường Bưu…anh con mẹ nó là tên điên, tên khốn…mở to mắt mà xem, tôi là Hạ Lưu, anh đời này đừng mơ chạm đến Diệp Thần.” Hạ Lưu vất vả dành ra chút thời gian, mắt lạnh châm chọc Đường Bưu, trong không khí truyền đến mùi máu tươi, không cần nghĩ cậu cũng biết là nơi đó chảy máu. Vốn tường rằng lần này ra ngoài săn bắn hắn sẽ có chút kiêng kị, lại không ngờ gặp phải Diệp Thần, hắn đối với Diệp Thần là không thể khống chế, trực tiếp đi vào, không e ngại sẽ bị phát hiện, cấp bách đưa cậu lên tầng ba xưởng gia công, một câu vô nghĩa cũng không nói, trực tiếp làm luôn.
Trước kia, tuy rằng hắn thô lỗ nhưng ít nhiều cũng có tiền diễn, hoặc an ủi gì đó. Nhưng đêm nay, trừ bỏ mạnh mẽ làm thì chính là hấp tấp. Kế hoạch lần này của cậu ra ngoài săn bắn chính là mượn cơ hội đem Hạ Ấm rời khỏi hắn, hai người cùng nhau rời khỏi Giang Nam, tựa hồ cậu đã coi thường Đường Bưu, xem ra phải tính toán kỹ hơn.
“Câm miệng, học theo Diệp Thần mà kêu, nhanh lên!” Đường Bưu nói.
“Cút!” Hạ Lưu xanh mặt, hướng Đường Bưu gào lên.
‘Kẽo kẹt!’ ‘Xì xì!’ Âm thanh vang lên, hòa cùng đêm tối.
Diệp Thần sắc mặt cũng xanh, gió đêm thổi qua, không gian lạnh lẽo mang theo chút áp lực nhè nhẹ, cậu vốn là một tên lính đánh thuê, đối với cảm giác nguy hiểm rất nhạy cảm. Cảm nhận gió đêm lạnh lẻo, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, không thích hợp…không thèm để ý đến hai người đang làm đến hăng say trong xưởng, tim đập nhanh hơn ba phần, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về kiến trúc bốn phía, bất an trong lòng dần tăng lên.
Tinh thần lực không một tiếng động phóng ra ngoài, yên lặng cảm thu được mọi thứ phát sinh xung quanh mình.
100 mét!
200 mét!
300 mét!
…
“Ầm…” Tiếng vật nặng rơi xuống đất, cách chỗ bọn họ chừng bốn trăm mét, đó là một trạm xăng bỏ hoang, động tác nhanh nhẹn gọn gàng. Quân nhân? Thần kinh Diệp Thần căng ra, nắm chặt kiếm trong tay, đồng tử trong đêm lóe ra hung quang làm cho người ra sợ hãi.
Cúi đầu, nhìn thoáng qua rắn nhỏ ở cổ tay. Cự mãng màu trắng và chủng loại biến dị chiến đấu buổi chiều làm năng lượng dao động mạnh mẽ, nhất định kinh động mọi người trong khu hoang dã này. Dị hạch và tinh hạch đều đủ cho bọn họ điên cuồng, càng là dị thú hay biến dị cao cấp lại càng khó dò ra hành tung, chúng nó bình thường nếu ẩn núp ở nơi bị mật săn mồi, một khi bị lộ tung tích sẽ bị đám người dị năng giả và thể thuật giả điên cuồng săn đuổi.
Dị năng giả và thể thuật giả vào thời kỳ cuối rất khó thăng cấp, vì trở nên mạnh mẽ, bọn họ nhất định trở nên điên hơn.
“Rống rống…”
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, tay Diệp Thần nắm kiếm trở nên căng thẳng, ngừng thở và không phát ra tiếng động.
Xem ra cuộc chiến buổi chiều không chỉ đưa đến không ít dị năng giả và thể thuật giả, lại còn đưa đến dị thú và tang thi, ban đêm là thời gian tốt nhất để cho bọn họ hưởng thụ khoái cảm giết chóc!
“Răng rắc…” Là thanh âm thứ gì đó vỡ vụn, mùi máu tươi càng đậm trong không khí, điều này là nói cho Diệp Thần, trận này là tang thi và dị thú chiếm thượng phong tuyệt đối, chúng nó thắng, và bây giờ bắt đầu hưởng thụ thành quả thắng lợi.
“Buông ra, mùi vị của gió thay đổi!” Trong xưởng, Hạ Lưu dùng sức kẹp, trực tiếp làm cho Đường Bưu tiết ra.
“Ân a!” Đường Bưu rên lên, ngã quỵ trên người Hạ Lưu, “Có cái gì đến đây?”
“Có thể?” Hạ Lưu một từ hai nghĩa, trên người che kín dấu ấn hồng hồng, toàn thân đầy mồ hôi, giữa hai chân dính đầy thứ Đường Bưu bắn ra. Hạ Lưu dựa vào dây chuyền sản xuất thở dốc, chậm rãi bình phục.
“Mặc, đừng để bọn người Hạ Ấm phát hiện.” Đường Bưu lạnh lùng nói, khuôn mặt thô kệch tràn đầy hung dữ, nhìn thân thể Hạ Lưu hồng hồng, hạ thân lại nhịn không được muốn đứng lên, ‘Ực!” Nuốt nước miếng xong liền quăng đồ lên người Hạ Lưu, hung hăng mắng, “Mặc, đừng mẹ nó lại muốn câu dẫn anh, bằng không làm chết em!”
Thấy Đường Bưu nói không biết ngại, cậu giận đến xanh mặt, hai chân như nhũn ra, nhặt lên bộ đồ bên cạnh. Quần đã bị hắn phá hỏng, cậu đành tìm một bộ mới mặc.
“Đây là có chuyện gì?” Trong bóng đêm truyền đến tiếng thét chói tai của Hạ Ấm.
“Gần đây có tang thi hay dị thú ẩn núp, mọi người cẩn thận chút! Diệp Thần, nhanh theo sát tôi.” Đường Bưu không để ý đến cô la hét, trực tiếp bảo Diệp Thần đi theo hắn, khuôn mặt thô lỗ trong đêm đen càng lãnh khốc kinh người.
Hạ Ấm không dám cự tuyệt, dị năng của cô là chữa trị, dị năng này ở mạt thế khó có được, lúc đầu cô quả thật được căn cứ tôn sùng như thần tiên. Nhưng mà, dần dần bọn họ phát hiện dị năng của cô có lỗi, căn bản là không chữa trị giống như dị năng hệ ánh sáng hay hệ nước, dị năng của cô cần chuyển đổi, mà chuyển đi đâu lại không biết. Nếu dị năng giả bị thương ở bụng, sau khi cô mở ra dị năng, thì có thể di chuyển vết thương lên tay.
Dị năng chữa trị này của cô giống như trao đổi đồng giá trong việc luyện kim, cô căn bản không thể nắm bắt khả năng chữa trị trong tay, dị năng lại càng không ổn định. Ai cũng không thể cam đoan vết thương nhỏ đó có thể chữa khỏi hay không, hay là kết cục là mất đi tánh mạng.
Vì thế, cô bị trục xuất.
“Hừ” Hạ Ấm phát giận lên Diệp Thần, chạy đến bên cạnh Hạ Lưu, “Tiểu Lưu, xảy ra chuyện gì? Buối tối đang yên ổn lại rời đi?”
Hạ Lưu dựa vào tường, khôi phục lại thể lực vưa tiêu hao lúc nãy, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ không nhẹ của Hạ Ấm, trong mắt hiện lên chút đau thương, ngay cả Diệp Thần cũng có thể cảm nhận được không đúng, vì sao cô lại không hề biết? Đường Bưu mấy năm nay đã nuôi nhốt cô thành dạng tiêu hao hết lý trí sao? Rõ ràng khi bắt đầu mạt thế, vô cùng kiên cường, ngắn ngủ vài năm an nhàn, liền lấy đi tất cả hào quang mạnh mẽ của cô?
“Tiếng động buổi chiều quá lớn, đưa đến không ít tang thi và dị thú.” Hạ Lưu bình tĩnh mở miệng.
“Vậy, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Nghe Hạ Lưu nói xong cô liền luống cuống, xoay người trợn mắt nhìn Diệp Thần, mắng: “Đều do tên phế vật này, chúng ta đi một đường đều thuận lợi, nhưng gặp tên phế vật này sau liền trở nên xui xẻo, chúng ta bỏ tên này ở lại được không?”
“Câm miệng!” Đường Bưu lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt ghét bỏ không chút che dấu, lúc trước vì coi trọng Hạ Lưu, hắn không hề nghĩ đến tìm Hạ Ấm, sau vì Hạ Lưu sống chết không đồng ý, hắn mới dùng Hạ Ấm khiến cậu khuất phục. Khi đó cô ở võ quán thứ ba coi như có chút danh khí, tính tình hiền lành, người cũng coi như không tồi.
Không nghĩ đến, bị hắn ôm vài năm lại trở nên cuồng vọng tự đại như vậy.
Đây là mạt thế, kẻ mạnh làm vua, Hạ Ấm lại quên mất điều này, người như thế làm sao sống lâu tại mạt thế? Hắn không có khả năng mỗi lần đều thay cô thu dọn rắc rối, việc ở võ quán thứ ba, việc ở khu Bố Cát…Hạ Ấm lại nghĩ rằng hắn hông không biết gì, buồn cười!
“Đường Bưu anh mắng em? Anh dám mắng em, đừng quên, lúc trước nếu không có em, anh đã sớm chết.” Hạ Ấm rống to.
‘Chát chát!” Đường Bưu tát cô, “Còn nói thêm câu nào nữa lão tử liền lấy mạng cô, không tin thì có thể thử!”
Nói xong quay đầu lại nhìn Hạ Lưu. Mấy năm nay Hạ Ấm làm việc không biết điều, nếu không phải còn nhờ hương vị của Hạ Lưu, hắn đã sớm vứt bỏ cô. Không có thực lực, cả ngày chỉ biết gây chuyện.
“Đến!” Diệp Thần ngẩng đầu nhìn cửa xưởng gia công, không để ý đến mấy người đang đóng kịch này.
Loại phụ nữ như Hạ Ấm, tài năng như thế còn sống sót ở mạt thế quả thực là kỳ tích! So với Hạ Ấm, Diệp Thần cảm thấy đời trước của mình còn phải chào thua, nhưng mà bây giờ cậu nhận thấy người phụ nữ này chỉ biết đối với Đường Bưu mắng to, đối Đường Thuận lại là chỉ tay năm ngón, ngay cả Hạ Lưu cũng bị cô mắng không ra gì.
Cuối thời kị nhất chính là người không nhìn rõ được năng lực của mình, hiển nhiên Hạ Ấm là một trong những người đó. Sau khi bị Đường Bưu mắng, cô cúi đầu, lòng đầy oán giận mà trừng mắt nhìn Diệp Thần.
Cô đến bây giờ còn tưởng rằng dị năng của mình rất giỏi…
“Buông tay?” Đường Bưu mạnh mẽ đưa tay vào trong quần Hạ Lưu, cầm lấy vật nhỏ mềm mại đang ngủ yên, dùng sức chà đạp, cúi đầu sát vào người Hạ Lưu, lạnh lùng nói: “Em con mẹ nó bớt giả bộ đứng đắn, không biết là ai nằm dưới thân anh, bảo anh làm nhanh lên, dùng sức chút…như thế nào, chưa gì đã quên?”
Đường Bưu không hề nghĩ đến ở khu hoang dã gặp phải Diệp Thần, lúc trước khi ở võ quán thứ ba, lần đầu tiên gặp được Diệp Thần, hắn liền ảo tưởng sẽ có một ngày có thể đem con báo nhỏ kiêu ngạo đó đặt ở dưới thân, ra sức mà làm. Nhưng, có Diệp Cẩn che chở, dù cho hắn thêm vài lá gan, cũng không dám ra tay với cậu.
Cho đến khi gặp gỡ Hạ Lưu, tuy diện bạo kém với Diệp Thần, cùng Diệp Thần so sánh thì Hạ Lưu chỉ có thể nói là thanh tú, hắn lại cảm thấy tính tình hai người này có ba phần giống, vừa kiêu ngạo lại vừa khinh thường cùng hắn giao tiếp.
Hắn đầu tiên là dụ dỗ thượng Hạ Ấm, sau đó lại gài bẫy Hạ Lưu, quả nhiên hết thảy đều như hắn mong muốn, hắn thành công đem Hạ Lưu đặt ở dưới thân, ánh mắt quật cường của cậu, động tác ra sức giãy dụa, đều làm cho hắn dục hỏa khó nhịn.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ Lưu phản kháng, hắn không thể ngăn lại ý nghĩ đặt Diệp Thần dưới thân, cái loại tư vị này làm cho hắn phát nghiện!
“Buông tay…Diệp Thần và mọi người đều ở trong xưởng gia công, chẳng lẽ anh không sợ bị cậu ta phát hiện?” Hạ Lưu giãy dụa, muốn dùng chân đá Đường Bưu, không ngờ bị Đường Bưu tách chân đi vào.
Đường Bưu xé mở quần Hạ Lưu, chen chân đi vào, sau đó đỉnh đầu dùng sức, trực tiếp đi vào, “Diệp Thần…Ân, Diệp Thần…em không nói anh liền quên, thực chặt, em nói thử xem Diệp Thần có phải cũng giống em, nơi này cũng chặt như vậy, nóng như vậy…?”
“Không biết xấu hổ.” Nghe lời Đường Bưu nói, Hạ Lưu tức run người, nơi đó bị mạnh mẽ va chạm, đau đến mức làm cho khuôn mặt cậu trắng bệch. Đường Bưu ở trên giường giống như diện mạo của hắn, thô lỗ, bạo lực, giống như dã thú không có lý trí, không hề có kỹ xảo.
“Không biết xấu hổ? Là ai không nỡ để anh đi ra, luôn cắn chặt anh, bảo là nhanh lên…nhanh chút nữa!” Đường Bưu mạnh mẽ đặt Hạ Lưu trên dây chuyền sản xuất, bên dưới nâng cao, thắt lưng và bụng đều nâng lên trước, Đường Bưu đụng mấy cái Hạ Lưu liền thích ứng, chậm rãi thích thú, Đường Bưu cúi đầu hung hăn cắn cổ cậu, mở miệng gọi: “Diệp Thần, ân a…Diệp Thần, phía dưới của em thật chặt! Thật thoải mái! Làm, làm chết em!”
“A…tên khốn, nhẹ chút, nhẹ một chút…” Hạ Lưu không dám lớn tiếng, thân mình bị Đường Bưu kéo thành hình chữ S, không thể động đậy, nửa người trên ma xát vào dây chuyền sản xuất, phía dưới bị Đường Bưu giữ chặt, đừng nói là phản kháng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Đường Bưu là tên tâm lý biến thái, mỗi lần đều thích chơi chút trò mới, miệng đều gọi tên Diệp Thần, khiến người ghê tởm. Hạ Lưu không phải không muốn cự tuyệt, hay là rời khỏi khu Bố Cát, nhưng, cậu không thể từ bỏ Hạ Ấm. Cậu biết chỉ cần hắn chưa chết, Hạ Ấm sẽ không rời đi, Đường Bưu là dị năng giả hệ hỏa cấp bốn, cậu chỉ là một thể thuật giả cấp hai, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Mỗi lần đều phản khán, nhưng chờ đón cậu là sự đối đãi càng thô bạo, cậu không biết còn có thể kiên trì bao lâu!
Diệp Thần cứng đờ người, khuôn mặt lộ ra sự tức giận, cái gì đây…không nghĩ đến tên này ngoại trừ thích dã chiến, còn thích chơi trò sắm vai…
“Nhẹ? Rõ ràng là muốn bảo anh làm mạnh chút, anh biết em trong ngoài không đồng nhất mà…” Đường Bưu mơ hồ, mở miệng cắn Hạ Lưu, mùi máu tươi làm cho động tác hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, dây chuyền sản xuất cũng bị hắn làm cho phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’
“Ô a…”
“Diệp Thần…Diệp Thần, thực chặt, kẹp anh thật thoải mái! Thích…thật thích!” Đường Bưu mạnh mẽ đè Hạ Lưu, miệng nói lung tung, biểu tình mang theo chút điên cuồng.
“Đường Bưu…anh con mẹ nó là tên điên, tên khốn…mở to mắt mà xem, tôi là Hạ Lưu, anh đời này đừng mơ chạm đến Diệp Thần.” Hạ Lưu vất vả dành ra chút thời gian, mắt lạnh châm chọc Đường Bưu, trong không khí truyền đến mùi máu tươi, không cần nghĩ cậu cũng biết là nơi đó chảy máu. Vốn tường rằng lần này ra ngoài săn bắn hắn sẽ có chút kiêng kị, lại không ngờ gặp phải Diệp Thần, hắn đối với Diệp Thần là không thể khống chế, trực tiếp đi vào, không e ngại sẽ bị phát hiện, cấp bách đưa cậu lên tầng ba xưởng gia công, một câu vô nghĩa cũng không nói, trực tiếp làm luôn.
Trước kia, tuy rằng hắn thô lỗ nhưng ít nhiều cũng có tiền diễn, hoặc an ủi gì đó. Nhưng đêm nay, trừ bỏ mạnh mẽ làm thì chính là hấp tấp. Kế hoạch lần này của cậu ra ngoài săn bắn chính là mượn cơ hội đem Hạ Ấm rời khỏi hắn, hai người cùng nhau rời khỏi Giang Nam, tựa hồ cậu đã coi thường Đường Bưu, xem ra phải tính toán kỹ hơn.
“Câm miệng, học theo Diệp Thần mà kêu, nhanh lên!” Đường Bưu nói.
“Cút!” Hạ Lưu xanh mặt, hướng Đường Bưu gào lên.
‘Kẽo kẹt!’ ‘Xì xì!’ Âm thanh vang lên, hòa cùng đêm tối.
Diệp Thần sắc mặt cũng xanh, gió đêm thổi qua, không gian lạnh lẽo mang theo chút áp lực nhè nhẹ, cậu vốn là một tên lính đánh thuê, đối với cảm giác nguy hiểm rất nhạy cảm. Cảm nhận gió đêm lạnh lẻo, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, không thích hợp…không thèm để ý đến hai người đang làm đến hăng say trong xưởng, tim đập nhanh hơn ba phần, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về kiến trúc bốn phía, bất an trong lòng dần tăng lên.
Tinh thần lực không một tiếng động phóng ra ngoài, yên lặng cảm thu được mọi thứ phát sinh xung quanh mình.
100 mét!
200 mét!
300 mét!
…
“Ầm…” Tiếng vật nặng rơi xuống đất, cách chỗ bọn họ chừng bốn trăm mét, đó là một trạm xăng bỏ hoang, động tác nhanh nhẹn gọn gàng. Quân nhân? Thần kinh Diệp Thần căng ra, nắm chặt kiếm trong tay, đồng tử trong đêm lóe ra hung quang làm cho người ra sợ hãi.
Cúi đầu, nhìn thoáng qua rắn nhỏ ở cổ tay. Cự mãng màu trắng và chủng loại biến dị chiến đấu buổi chiều làm năng lượng dao động mạnh mẽ, nhất định kinh động mọi người trong khu hoang dã này. Dị hạch và tinh hạch đều đủ cho bọn họ điên cuồng, càng là dị thú hay biến dị cao cấp lại càng khó dò ra hành tung, chúng nó bình thường nếu ẩn núp ở nơi bị mật săn mồi, một khi bị lộ tung tích sẽ bị đám người dị năng giả và thể thuật giả điên cuồng săn đuổi.
Dị năng giả và thể thuật giả vào thời kỳ cuối rất khó thăng cấp, vì trở nên mạnh mẽ, bọn họ nhất định trở nên điên hơn.
“Rống rống…”
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, tay Diệp Thần nắm kiếm trở nên căng thẳng, ngừng thở và không phát ra tiếng động.
Xem ra cuộc chiến buổi chiều không chỉ đưa đến không ít dị năng giả và thể thuật giả, lại còn đưa đến dị thú và tang thi, ban đêm là thời gian tốt nhất để cho bọn họ hưởng thụ khoái cảm giết chóc!
“Răng rắc…” Là thanh âm thứ gì đó vỡ vụn, mùi máu tươi càng đậm trong không khí, điều này là nói cho Diệp Thần, trận này là tang thi và dị thú chiếm thượng phong tuyệt đối, chúng nó thắng, và bây giờ bắt đầu hưởng thụ thành quả thắng lợi.
“Buông ra, mùi vị của gió thay đổi!” Trong xưởng, Hạ Lưu dùng sức kẹp, trực tiếp làm cho Đường Bưu tiết ra.
“Ân a!” Đường Bưu rên lên, ngã quỵ trên người Hạ Lưu, “Có cái gì đến đây?”
“Có thể?” Hạ Lưu một từ hai nghĩa, trên người che kín dấu ấn hồng hồng, toàn thân đầy mồ hôi, giữa hai chân dính đầy thứ Đường Bưu bắn ra. Hạ Lưu dựa vào dây chuyền sản xuất thở dốc, chậm rãi bình phục.
“Mặc, đừng để bọn người Hạ Ấm phát hiện.” Đường Bưu lạnh lùng nói, khuôn mặt thô kệch tràn đầy hung dữ, nhìn thân thể Hạ Lưu hồng hồng, hạ thân lại nhịn không được muốn đứng lên, ‘Ực!” Nuốt nước miếng xong liền quăng đồ lên người Hạ Lưu, hung hăng mắng, “Mặc, đừng mẹ nó lại muốn câu dẫn anh, bằng không làm chết em!”
Thấy Đường Bưu nói không biết ngại, cậu giận đến xanh mặt, hai chân như nhũn ra, nhặt lên bộ đồ bên cạnh. Quần đã bị hắn phá hỏng, cậu đành tìm một bộ mới mặc.
“Đây là có chuyện gì?” Trong bóng đêm truyền đến tiếng thét chói tai của Hạ Ấm.
“Gần đây có tang thi hay dị thú ẩn núp, mọi người cẩn thận chút! Diệp Thần, nhanh theo sát tôi.” Đường Bưu không để ý đến cô la hét, trực tiếp bảo Diệp Thần đi theo hắn, khuôn mặt thô lỗ trong đêm đen càng lãnh khốc kinh người.
Hạ Ấm không dám cự tuyệt, dị năng của cô là chữa trị, dị năng này ở mạt thế khó có được, lúc đầu cô quả thật được căn cứ tôn sùng như thần tiên. Nhưng mà, dần dần bọn họ phát hiện dị năng của cô có lỗi, căn bản là không chữa trị giống như dị năng hệ ánh sáng hay hệ nước, dị năng của cô cần chuyển đổi, mà chuyển đi đâu lại không biết. Nếu dị năng giả bị thương ở bụng, sau khi cô mở ra dị năng, thì có thể di chuyển vết thương lên tay.
Dị năng chữa trị này của cô giống như trao đổi đồng giá trong việc luyện kim, cô căn bản không thể nắm bắt khả năng chữa trị trong tay, dị năng lại càng không ổn định. Ai cũng không thể cam đoan vết thương nhỏ đó có thể chữa khỏi hay không, hay là kết cục là mất đi tánh mạng.
Vì thế, cô bị trục xuất.
“Hừ” Hạ Ấm phát giận lên Diệp Thần, chạy đến bên cạnh Hạ Lưu, “Tiểu Lưu, xảy ra chuyện gì? Buối tối đang yên ổn lại rời đi?”
Hạ Lưu dựa vào tường, khôi phục lại thể lực vưa tiêu hao lúc nãy, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ không nhẹ của Hạ Ấm, trong mắt hiện lên chút đau thương, ngay cả Diệp Thần cũng có thể cảm nhận được không đúng, vì sao cô lại không hề biết? Đường Bưu mấy năm nay đã nuôi nhốt cô thành dạng tiêu hao hết lý trí sao? Rõ ràng khi bắt đầu mạt thế, vô cùng kiên cường, ngắn ngủ vài năm an nhàn, liền lấy đi tất cả hào quang mạnh mẽ của cô?
“Tiếng động buổi chiều quá lớn, đưa đến không ít tang thi và dị thú.” Hạ Lưu bình tĩnh mở miệng.
“Vậy, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Nghe Hạ Lưu nói xong cô liền luống cuống, xoay người trợn mắt nhìn Diệp Thần, mắng: “Đều do tên phế vật này, chúng ta đi một đường đều thuận lợi, nhưng gặp tên phế vật này sau liền trở nên xui xẻo, chúng ta bỏ tên này ở lại được không?”
“Câm miệng!” Đường Bưu lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt ghét bỏ không chút che dấu, lúc trước vì coi trọng Hạ Lưu, hắn không hề nghĩ đến tìm Hạ Ấm, sau vì Hạ Lưu sống chết không đồng ý, hắn mới dùng Hạ Ấm khiến cậu khuất phục. Khi đó cô ở võ quán thứ ba coi như có chút danh khí, tính tình hiền lành, người cũng coi như không tồi.
Không nghĩ đến, bị hắn ôm vài năm lại trở nên cuồng vọng tự đại như vậy.
Đây là mạt thế, kẻ mạnh làm vua, Hạ Ấm lại quên mất điều này, người như thế làm sao sống lâu tại mạt thế? Hắn không có khả năng mỗi lần đều thay cô thu dọn rắc rối, việc ở võ quán thứ ba, việc ở khu Bố Cát…Hạ Ấm lại nghĩ rằng hắn hông không biết gì, buồn cười!
“Đường Bưu anh mắng em? Anh dám mắng em, đừng quên, lúc trước nếu không có em, anh đã sớm chết.” Hạ Ấm rống to.
‘Chát chát!” Đường Bưu tát cô, “Còn nói thêm câu nào nữa lão tử liền lấy mạng cô, không tin thì có thể thử!”
Nói xong quay đầu lại nhìn Hạ Lưu. Mấy năm nay Hạ Ấm làm việc không biết điều, nếu không phải còn nhờ hương vị của Hạ Lưu, hắn đã sớm vứt bỏ cô. Không có thực lực, cả ngày chỉ biết gây chuyện.
“Đến!” Diệp Thần ngẩng đầu nhìn cửa xưởng gia công, không để ý đến mấy người đang đóng kịch này.
Loại phụ nữ như Hạ Ấm, tài năng như thế còn sống sót ở mạt thế quả thực là kỳ tích! So với Hạ Ấm, Diệp Thần cảm thấy đời trước của mình còn phải chào thua, nhưng mà bây giờ cậu nhận thấy người phụ nữ này chỉ biết đối với Đường Bưu mắng to, đối Đường Thuận lại là chỉ tay năm ngón, ngay cả Hạ Lưu cũng bị cô mắng không ra gì.
Cuối thời kị nhất chính là người không nhìn rõ được năng lực của mình, hiển nhiên Hạ Ấm là một trong những người đó. Sau khi bị Đường Bưu mắng, cô cúi đầu, lòng đầy oán giận mà trừng mắt nhìn Diệp Thần.
Cô đến bây giờ còn tưởng rằng dị năng của mình rất giỏi…
Bình luận truyện