Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 16: Nhân vật chính khởi hành



Tiểu thuyết chính là như vậy, chỉ có thể đọc những cảnh miêu tả chứ không thể nào nhìn thấy chi tiết thật sự. Cho dù không gian đã bị thay đổi, nhưng Chung Hư Lữ chưa từng thấy qua thì sao mà có thể biết được sự thật bên trong.

Chung Hư Lữ không có bất luận hoài nghi gì, kỳ thật không gian loại này có rất nhiều, không phải cái nào cũng có thể nghịch thiên như không gian hư vô. Ví dụ như trong Tàng Thư Các của không gian hư vô sẽ có thuyết minh cách sử dụng không gian, nhưng tự thấy mình đối với không gian quá quen thuộc, Chung Hư Lữ chẳng thèm đi vào đó, nếu không gã nhất định sẽ phát hiện, bên trong những tập thư đó đều là giấy trắng.

Chung Hư Lữ hoàn toàn không biết tình cảnh mâu thuẫn hiện tại của gã, gã đã bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc.

Quá vui sướng khi trở thành nhân vật chính, Chung Hư Lữ đã quên mất một điều, cho dù là nhân vật chính thật sự thì trong《Đế Vương Mạt Thế》, Chung Hư Lữ cần phải chịu đựng một chút khổ cực, điều đó dẫn đến tình trạng, khi gã thực sự đối mặt với hiểm nguy thì cõi lòng chịu đả kích không nhỏ.

Bây giờ Chung Hư Lữ bắt đầu chờ mong dị năng xuất hiện, trong《Đế Vương Mạt Thế》, Chung Hư Lữ nguyên bản (nguyên bản nhân vật chính) ngoại trừ có đống bàn tay vàng đông đảo nghịch thiên thì còn có thêm dị năng cực kì phong cách. Tuy rằng trong tiểu thuyết, dị năng sấm sét khá phổ biến, nhưng không thể nghi ngờ, tại mạt thế đó là dị năng cường đại nhất và có tiềm lực nhất.

Nhưng Chung Hư Lữ nghĩ đủ cách để sử dụng dị năng cũng không thể nào thành công được. Trong《Đế Vương Mạt Thế》, mọi người tới ngày thứ ba mới có thể sử dụng dị năng, lần này Chung Hư Lữ không hề có ngoại lệ.

Nghĩ như vậy, Chung Hư Lữ bắt đầu có chút oán giận Tiết tháo đại thần, gã hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tác giả bởi vì không nghĩ ra nên cho nhân vật chính có dị năng gì, mới dời quyết định chậm lại 3 ngày.

Trong lòng Chung Hư Lữ vừa oán giận vừa hưng phấn, nhưng do gã không kế thừa ký ức của Chung Hư Lữ, cho nên gã không có chú ý tới, sự tình đã không phát triển theo nội dung của《Đế Vương Mạt Thế》.

Trong《Đế Vương Mạt Thế》,Chung Hư Lữ trước sau vẫn là nhân viên của Diễm thị, thế mà hiện tại, gã đã bị cho thôi việc. Hơn nữa ở trên cổ của gã không phải là ngọc giới hư vô, mà là bản thay thế do Chung Hư Lữ tiện tay mua.

Ban đầu, Chưng Hư Lữ không có ngọc để đeo trên cổ thì cảm thấy thiếu thiếu, cho dù tiền lương gia tăng, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, nhưng phần hư không này không thể nào quên được. Nhưng có tiền lương thì có thể đi mua một cái tốt hơn rồi. Tuy rằng vẫn là hàng đại chúng, nhưng có thể thấy được, Chung Hư Lữ nguyên bản đối với phần cảm xúc này rất coi trọng.

Cái này thuộc dạng phi bạch ngọc y như cái trước, cũng là đeo lên cổ. Vừa khéo khiến Chưng Hư Lữ hiện tại không nhận ra có cái gì không đúng, do đó Thương Viêm ăn may qua cửa.

Không nói tới việc Chung Hư Lữ bên kia, sau khi có được không gian thì đi ra ngoài cướp đoạt bốn phía. Ở bên này, Thương Viêm lại đang trong phòng tắm, tranh thủ hưởng thụ cảm giác dễ chịu do nước ấm mang lại.

Thật sự mệt chết cậu, công tác thu thập vật tư thật sự là vừa khoái hoạt vừa thống khổ. Tuy đem vật tư bỏ vào không gian không tốn bao nhiêu khí lực, nhưng muốn cạy mở cửa phòng chứa đồ vật cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.

May mắn bây giờ cậu đã có thể xuất ra đồ vật từ không gian, nếu không muốn cậu tay không cạy cửa sắt căn bản không có khả năng. Đồng thời, trước đó cậu còn phải phá hủy camera, tuy rằng mạt thế đã tới, nhưng loại sự tình này vẫn nên cẩn thận là trên hết.

Thương Viêm thoải mái mà tắm táp, lần này hệ thống cư nhiên thành thật mà ngậm miệng lại không nói lời nào, công lược dĩ nhiên càng không nói nhiều, trừ phi có việc tất yếu, căn bản không nghe được thanh âm của anh ta.

Bởi vì hệ thống rất an tĩnh, Thương Viêm khó có được một lần thả lỏng tâm tư để hưởng thụ, kỳ thật lúc này nó không phải không muốn lải nhải, mà là nó không có thời gian.

Thương Viêm đem đồ vật thu vào không gian mà không hề phân loại, chính là cứ thấy đồ nào hữu dụng là đem bỏ vào, cái này làm khổ hệ thống.

Hệ thống không chỉ muốn đem đồ vật phân ra, còn muốn đặt ở chỗ hợp lý, để không gian có càng nhiều chỗ để.

Hai ngày nay, Thương Viêm không ngừng đem đồ nhét vào đó, chỉ vài ngày cậu đã đem hai phần ba không gian lấp đầy, cậu không tính toán sẽ tiếp tục thu thập, tốt nhất là nên chừa cho không gian một chút chỗ trống.

Lưu Thủy Bích Thiên không hổ là viện an dưỡng tốt nhất, thiết bị chữa bệnh bên trong không những được bảo dưỡng đến mới nguyên mà còn đầy đủ mọi chủng loại, thuốc men thì nhiều đến không đếm xuể. Đương nhiên còn có kho hàng vô cùng lớn, thực vật cùng nguyên liệu chứa ở bên trong nhiều đến nỗi tròng mắt Thương Viêm thiếu chút nữa rơi mất.

Đồng thời còn phát hiện không ít vũ khí nóng, nhiều nhất là súng lục, cũng có không ít súng tự động, vũ khí lạnh đương nhiên sẽ không thiếu phần. Nhìn thấy chúng nó, Thương Viêm hơi giật mình, thật không rõ một viện an dưỡng vì sao lại có nhiều hàng quốc cấm như vậy.

Điều này cũng khó trách Thương Viêm không biết, người ở chỗ này ai cũng có quyền có thế, thế lực của bọn họ có thể xếp vào hàng ông lớn, đương nhiên sẽ có không ít kẻ thù. Mà viện an dưỡng cũng không thể để người bệnh của mình bị tổn thương, như thế thì vũ khí là vật cần thiết tất yếu.

Hệ thống đang khổ não chỉnh lý vật tư, ngược lại Thương Viêm được thoải mái thanh tịnh. Rốt cuộc ngâm đủ, Thương Viêm có chút nuối tiếc đứng dậy, quần áo đã sớm được đặt vào trong không gian. Cậu luyến tiếc một phòng quần áo của mình bị phá hỏng, cứ thế không chút do dự bỏ vào không gian.

Thương Viêm mặc vào quần áo giữ ấm gọn gàng không quá vướng bận, bởi vì thường xuyên rèn luyện thân thể, Thương Viêm so với trước kia tốt hơn không ít. Tuy chỉ mặc 3 kiện quần áo mỏng, Thương Viêm cũng đủ tự tin khi ra ngoài, gió lạnh sẽ không xộc vào người.

Thương Viêm đi ra từ phòng tắm, Diễm Quân Ly vẫn như trước nằm trên giường, nhưng cậu có thể nhìn ra được sắc mặt y đã không còn tái nhợt như trước, hiện tại trông y không có chút bệnh thái nào, giống hệt một người đang ngủ say.

Nhìn BOSS như vậy Thương Viêm thoáng an tâm, tuy rằng cậu thật là vì ôm đùi mới không ngừng vấn an BOSS. Nhưng không thể phủ nhận, chẳng biết từ lúc nào, cậu đối tốt với BOSS đã trở thành thói quen.

Tại thời điểm độ hảo cảm của BOSS tăng lên, tâm tình của cậu vui sướng là không thể nghi ngờ. Con người ai cũng đều hy vọng người khác thích mình, mà mình cũng đối với người đó chậm rãi mở cửa lòng.

Cậu muốn nhìn thấy bộ dáng khí phách phấn chấn của BOSS, muốn nhìn bộ dáng BOSS khỏe mạnh đứng trước mặt mình. Cậu nghĩ cậu hẳn là đã xem BOSS như người một nhà, cậu cũng không kháng cự loại phát triển này, cứ tự nhiên như vậy để ba chữ Diễm Quân Ly chiếm cứ một vị trí trong lòng.

Thương Viêm nhìn lên đồng hồ, còn vài giờ nữa là sang ngày thứ ba, cậu không có dự định tiếp tục thu thập vật tư. Hai ngày này, cậu vẫn luôn say mê thu thập, hưng phấn quá độ làm toàn thân cậu mệt mỏi, tiếp theo không lâu là trời đất của tang thi, trạng thái này của cậu không thể ra ngoài được.

Thương Viêm có chút mệt mỏi, thật tự nhiên mà bò lên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, đắp cái chăn duy nhất lên người.

Quả nhiên, cho dù là thời điểm nào thì cái chăn đều mang tới cảm giác an toàn, cứ như vậy Thương Viêm mệt gần chết ngủ bên cạnh Diễm Quân Ly, hoàn toàn không suy xét đến tâm tình của Diễm Quân Ly, khi ngày mai tỉnh lại trông thấy bên cạnh mình có một người sống thì không biết tình hình đặc biệt lúc đó sẽ như thế nào.

Thế giới bởi vì nhân loại ngủ say mà trở nên yên tĩnh, ánh đèn chưa hề được tắt trong mấy ngày qua, lần thứ hai soi rọi cho đêm đen, bất quá lần này không có bất luận thanh âm ầm ĩ nháo nhiệt nào.

Chung Hư Lữ sắc mặt tái nhợt đi trên đường, lại một lần nữa gã nhìn thấy một đống xe tông vào lan can, lập tức đem hai mắt mình chuyển sang hướng khác.

Lúc trước do lòng hiếu kì, gã còn tới chỗ xe đó nhìn thử, tuy nhiên khi trông thấy đống máu thịt mơ hồ có hình người, toàn thân gã hốt hoảng mà run rẩy.

Trước khi xuyên qua gã là học sinh cấp ba, chưa từng trông thấy chuyện lớn gì, huống chi là cái loại máu tanh này. Mặc dù trong kịch truyền hình gã gặp qua không ít trường hợp ghê tởm hơn, nhưng chân thật xuất hiện trước mặt thì gã vẫn cảm thấy dạ dày từng đợt khó chịu.

Gã vốn cho rằng đã nhìn quen phim kinh dị, gã có thể bình thản tiếp thu cảnh tượng này, tuy nhiên gã đã đánh giá quá cao chính mình, loại kết hợp thị giác cùng khứu giác này, TV giả dối làm sao có thể so sánh được.

Vì thế liền tạo thành tình trạng mỗi lần nhìn thấy tai nạn xe thì Chung Hư Lữ đều sẽ đi đường vòng, đây là lần đầu tiên gã hiểu được, mạt thế không đơn giản như trong tưởng tượng của gã.

Gã hiện đang hướng tới thôn trang nhỏ không xa, trong《Đế Vương Mạt Thế》, Chung Hư Lữ thật cũng là đi tới chỗ này, nơi đó có hạt giống và thực vật sung túc, đồng thời người ở đó cũng rất thưa thớt, đúng là địa phương tốt để gã luyện tập dị năng.

Trên đường cái, xe chất thành đống, đó cũng là nguyên nhân Chung Hư Lữ lựa chọn đi bộ, chờ tới ngoại thành lại đi xe. Bất quá ý tưởng này đương nhiên không có khả năng do bản thân Chung Hư Lữ nghĩ ra, gã chỉ dựa theo nội dung《Đế Vương Mạt Thế》mà thôi.

Trời bắt đầu có chút sáng, Chung Hư Lữ rốt cuộc tới thôn trang nhỏ, gã theo lộ tuyến trong《Đế Vương Mạt Thế》tìm được phòng ở, gia cụ bên trong còn khá tốt, làm Chung Hư Lữ thoáng có chút khoái trá.

Gã tìm được cái giường ở phía sau, vội vàng thay quần áo dính máu, sau đó lập tức ngã vào nệm, ngay cả chăn cũng chưa kịp đắp. Đến thời điểm gã sắp ngủ mới nhớ ra mình vẫn chưa đóng cửa phòng, đây là chuyện liên quan tới tính mệnh của mình.

“Đậu mọe!” Chung Hư Lữ giãy dụa trong lòng, cuối cùng vẫn là nhận mệnh đứng dậy đem cửa phòng khóa kĩ. Mới một đêm Chung Hư Lữ đã mệt mỏi bất kham, không chỉ trên thân thể mà còn cả trong lòng.

Chưa đến thời điểm ngày thứ ba của mạt thế, Chung Hư Lữ không có dị năng gì, mà Tiết tháo đại thần cũng không vì nhân vật chính nhà mình mà tăng lên tố chất thân thể, làm khổ Chung Hư Lữ hiện tại không có chút sức lực.

Đồng thời vết thương trong lòng càng lớn, mọi người đều biết xe trên đường sao lại không có người, mà trên xe có người đại biểu cho người nọ lúc mạt thế giáng lâm ngất xỉu mà gây ra tai nạn.

Khi Chung Hư Lữ chọn xe trên đường, gã không lựa chọn chiếc xe tốt nhất, mà gã chọn chiếc xe có người bên trong ít ghê tởm nhất.

Hiện tại, gã vừa nghĩ tới chỗ ngồi và vết máu trên người thì đã dâng tràn lên cảm giác ghê tởm. Chung Hư Lữ hoàn toàn không có tâm tình hưng phấn khi trở thành nhân vật chính. Có thể nói gã đã bị hiện thực đánh gục.

Không lâu sau khi Chung Hư Lữ ngủ, bên ngoài liền có không ít người bắt đầu tỉnh dậy, cũng có đa số “người” bắt đầu cuộc sống mới của họ.

Mà ở viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, một đôi mắt cho dù đã ngủ say thật lâu cũng khó giấu được sắc bén… chậm rãi mở ra.

Hôm nay máu nhiễm đỏ mặt đất, cuộc sống sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu ………….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện