Chương 42: Phá kén.
Lâm Nhã gục đầu trên mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Thật sự quá khó khăn... Thật sự quá đau khổ...
Vì cái gì? Cậu cứ nghĩ rằng sau khi giết hắn ta, cậu sẽ cảm thấy thanh thản hơn.
Máu tươi bao trùm lấy cậu, tựa như vực thẳm địa ngục vô vàn tuyệt vọng.
Trước mắt Lâm Nhã là xác chết của Mạn Sanh, kẻ đã gây ra bao nhiêu đau khổ hơn một năm qua cho cậu.
Lâm Nhã cảm thấy rất mệt mỏi, hoặc vì câu nói của Mạn Sanh làm cho kinh hoảng.
Cậu đã trở thành một tên sát nhân, cũng điên cuồng và ghê tởm chẳng khác gì hắn ta.
"Lâm Nhã ca ca?"
Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, Cố Tinh Hải đang đứng gần đó với vẻ mặt rất sửng sốt.
A... Cũng phải thôi... Xung quanh cậu đều là xác chết tanh tưởi của Mạn Sanh.
Trước khi giết hắn hoàn toàn, cậu đã cắt tay, chặt chân, móc mắt,... từng khúc từng khúc một như món xương hầm thịt heo hay chiếu trên tivi, chỉ để thỏa mãn sự thù hận và nguyền rủa bao lâu nay mà Lâm Nhã phải nếm chịu.
Thật khó xử, Cố Tinh Hải đã chứng kiến được bộ dạng thê thảm của cậu.
Giết hắn... Rồi lại gánh chịu những ký ức ám ảnh tận cùng này... khiến Lâm Nhã chỉ muốn chết đi cho rồi.
Nhưng cậu không thể tự sát, vì... sợ hãi những thứ sẽ diễn ra tiếp theo.
Cái chết của Đường Ôn Uyển đã ám ảnh Lâm Nhã đến tận bây giờ, vì cậu muốn tự sát mà cô gái đó bị Mạn Sanh giết chết một cách không thương tiếc.
"Tiểu Hải..." Lâm Nhã mỉm cười tuyệt vọng "Anh thật sự mệt mỏi lắm rồi... Em giết chết anh luôn được không?"
Cố Tinh Hải vô cùng hoảng hốt, hắn chạy tới ôm chặt Lâm Nhã vào lòng "Anh... anh đang nói nhảm gì vậy? Không phải gã Mạn Sanh đó đã chết rồi sao? Mọi thứ trong tương lai sẽ tốt đẹp hơn mà? Anh đừng làm em sợ!"
"Anh không biết nữa, anh đã không còn mục đích để sống nữa." Lâm Nhã khép mi đầy mệt mỏi, cậu gục trên bờ vai nhỏ bé của Cố Tinh Hải, hơi thở dần yếu ớt một cách lạ thường.
"Không!!! Anh không thể chết! Nếu Lâm Nhã ca ca đã không còn mục đích để tồn tại, thì anh hãy sống vì em được không?" Cố Tinh Hải đỏ mắt cầu xin Lâm Nhã "Em không thể sống thiếu anh được, xin anh đừng bỏ rơi em, em sẽ điên lên mất, em sẽ giết tất cả mọi người mất, em sẽ giết chính mình mất, em sẽ... em sẽ..."
Lâm Nhã cứng đờ người nhìn bộ dạng hoảng loạn và điên cuồng của Cố Tinh Hải, trong lòng dâng lên mùi vị chua xót cùng khổ sở.
Ngay cả Cố Tinh Hải cũng đã thay đổi rồi sao? Nếu như cậu không cứu y? Phải chăng Cố Tinh Hải sẽ không phải chịu đựng những chuyện khủng khiếp như thế này?
Ah... Đây là chướng nghiệp mà cậu tạo ra sao?
Từ Dương Phù Hinh, Mạn Sanh, rồi đến Cố Tinh Hải...
"Được rồi, anh sẽ sống vì em, bảo vệ em và mọi người tới nơi an toàn."
Giấc mơ được tạo ra từ quá khứ... chỉ có thể là ác mộng.
•
•
"Tiểu Hải, em biết Lucid Dream có nghĩa là gì không?"
"Lucid Dream là khả năng điều khiển, tạo giấc mơ, xây dựng cốt truyện theo ý mình trong lúc ngủ. Thật sự rất thần kỳ!"
"Nếu như có được khả năng đó, anh nghĩ rằng mình sẽ không còn gặp ác mộng nữa, không nhớ về hắn ta và quá khứ khủng khiếp đó."
"Tiểu Hải, em không còn ở đó sao?"
"Phải rồi, em đã bị giết..."
"Đã trôi qua bao lâu rồi? Một tuần? Một tháng? Một năm?"
"Anh chẳng biết nữa, việc bản thân anh bị giam cầm, ban đầu có chút kinh hoảng, nhưng bây giờ anh cảm thấy chai lì với mọi thứ rồi."
"Đúng vậy, kể cả khi người đó là anh trai ruột. Ngay từ giây phút... hắn giết em, hắn đã là kẻ thù của anh. Không, hắn chẳng là gì của anh cả, chỉ là một con quái vật không nên tồn tại."
"Tiểu Hải, anh không hề yêu em. Anh chỉ cảm thấy áy náy nên mới đồng ý lời tỏ tình của em."
"Anh đã rất thất vọng khi Tiểu Hải lại yêu anh."
"Anh không cần tình yêu, Tiểu Hải."
Lâm Nhã tự lẩm bẩm nói chuyện với không khí, dường như bù đắp những mảng trống rỗng trong trái tim.
Cậu đã nhận mệnh rồi!
Thời gian thật vô nghĩa...
Tình yêu? Cậu quá chán nản và ghê tởm nó, kể cả khi người đó là Cố Tinh Hải.
Lâm Nhã cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, bên trong đều nhớp nháp tinh dịch đàn ông, cụ thể hơn là của Lâm Hàm.
Haha, tới mức này, ba mẹ cậu vẫn lựa chọn thỏa hiệp... họ đã cắt đứt triệt để mọi hi vọng của Lâm Nhã.
Cái chết đối với Lâm Nhã mà nói, chính là sự giải thoát.
Thình thịch!
Toàn thân Lâm Nhã như bị tê liệt, nhiệt độ nóng rát truyền từ ruột gan bao trùm lấy cơ thể.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lâm Nhã cảm thấy rất đau đớn, rất ngứa ngáy, như hàng trăm ngàn con kiến đang cắn nát thân thể tàn tạ này.
Một tầng sương mỏng bao trùm mắt cậu, sau đó, Lâm Nhã hoàn toàn chìm vào vô thức.
99 ngày.
Phá kén.
Lâm Nhã đã hiểu, bản thân không còn là con người.
Thứ mà Mạn Sanh để lại trên cơ thể cậu, không phải Phục trùng mà là Trùng mẫu.
Nó chỉ là trứng non, chỉ có tác dụng khiến cho các Phục trùng khác vô thức nghe theo mệnh lệnh của vật chủ bị ký sinh. Nhưng nếu nó có một nguồn dinh dưỡng khác cung cấp, Trùng mẫu sẽ sinh trưởng và đồng hóa vật chủ.
Nguồn dinh dưỡng, trớ trêu thay lại là tinh dịch.
Liệu rằng nếu Lâm Nhã một đời trung trinh không quan hệ tình dục với bất kỳ ai, cậu sẽ có một cuộc sống yên bình và khỏe mạnh chăng?
Ai mà biết được tên điên đó lại nghĩ gì?
Món quà trước khi chết của Mạn Sanh quả nhiên rất đặc biệt! Nhưng ít nhất, nó đã giúp cậu thoát khỏi cảnh tượng tù cấm này.
Phải rồi, cậu đã trở thành kẻ thù của nhân loại! Một người nào đó sẽ tìm cách giết chết cậu! Điều đó rất đáng kỳ vọng!
Ai đó! Hãy tới giết tôi đi!
Bình luận truyện