[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 63: Kẻ đột nhập.



Rầm!


Âm thanh phát ra từ cánh cửa, cắt ngang dục vọng dạt dào bên trong.


Một kẻ nào đó đã đạp vào cánh cửa của bọn họ.


Dương Điển Ức nhíu mày, theo bản năng ôm lấy Lâm Nhã vào lòng, nhưng nơi tư mật vẫn còn kết hợp chặt chẽ.


"Ai vậy?" giọng nói Lâm Nhã có chút khàn khàn xen lẫn nghi hoặc.


Rầm!


Cánh cửa thô bạo mở ra, một cô gái tóc xanh rêu bước vào, đằng sau là một người đàn ông khác.


Hai mắt đỏ ngầu của cô ta trợn to lên, gương mặt bật cười giận dữ "Hay lắm! Mày hay lắm! Tất cả chỉ là nói dối! Mày rõ ràng thích đàn ông!"


Lâm Nhã ngẩn người, cô ta... không, hắn ta không phải Mạn Sanh sao?


Mạn Sanh bóp cổ Dương Điển Ức, dùng sức quăng sang một bên và đá mạnh vào bụng hắn.


"Này! Mày đang làm gì?" Lâm Nhã nôn nóng lao tới toan ngăn cản Mạn Sanh, nhưng tên thiếu niên đó nhanh tay hơn nắm lấy mái tóc cậu.


"Đang làm gì? Mày hỏi tao đang làm gì? Đương nhiên là cưỡng hiếp mày rồi, thằng đĩ dâm đãng giả dối!" Mạn Sanh điên khùng kéo lê Lâm Nhã vào phòng tắm, hoàn toàn không quan tâm tới hậu quả.


Người đàn ông đi theo Mạn Sanh chính là Hà Long, gã cực kỳ kinh tởm trước suy nghĩ vô căn cứ của Mạn Sanh. Thiếu niên đáng thương đó chưa từng hứa hẹn với Mạn Sanh điều gì, cũng chưa từng có mối quan hệ thân thiết gì với hắn ta.


Lừa dối? Thằng đĩ dâm đãng giả dối? Thật là một trò đùa thế kỷ!


Hà Long quay đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp như vưu vật còn lại, trong lòng đầy cảm thán cùng thương tiếc. Nhưng gã chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi!


"Nhã Nhã..." Dương Điển Ức đau đớn lê lết trên sàn nhà, hai mắt hoảng loạn nhìn về phía phòng tắm. Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị Hà Long trói chặt ngồi ở một bên.


Hà Long nói "Đáng tiếc, người yêu của cậu đã bị Lạc đại tỷ... à nhầm, Sanh đại ca nhìn trúng. Đừng làm chuyện ngu ngốc, cậu chỉ khiến chuyện tồi tệ hơn thôi. Vị đại ca này... có rất nhiều máu điên trong người!"


"Thả tôi ra! Tôi phải cứu Lâm Nhã!" Dương Điển Ức vùng vẫy trong tuyệt vọng, âm thanh gào thét thảm thiết của Lâm Nhã khiến trái tim hắn như vỡ nát thành từng mảnh.


Trong phòng tắm, Lâm Nhã bị Mạn Sanh thô bạo gột rửa. Hắn ta xối nước lạnh vào người cậu, những dấu hôn trên da thịt bị móng tay của hắn cào xé tới bật máu. Đặc biệt là nơi hậu huyệt, Mạn Sanh dùng ống nước đâm vào bên trong không ngừng súc rửa, hận không thể lộn sạch ruột gan của cậu.


"Không! Buông tao ra! Mày nghe thấy không?" Lâm Nhã la lên, dùng sức chống trả lại tên biến thái trước mắt.


"Mày có tin tao sẽ đập gãy tay chân của thằng kia không?" Mạn Sanh âm trầm uy hiếp.


Thân thể Lâm Nhã thoáng run rẩy, lập tức không còn bất kỳ hành động phản kháng nào.


"A!!" tóc của Lâm Nhã lại bị lôi lên một lần nữa, cậu bị Mạn Sanh đẩy ngã xuống giường.


Hà Long tự giác bước ra khỏi phòng, khép chặt cửa đứng ở ngoài canh chừng.


Lâm Nhã nhìn Dương Điển Ức bị trói chặt trên ghế, miệng cũng bị bịt vải không thể la hét. Cậu vừa chua xót vừa áy náy, nếu không phải vì cậu, Dương Điển Ức đã không dính vào chuyện này.


"Ha! Còn quan tâm cho thằng bạn trai của mày? Mày nên lo cho mình trước đi!" Mạn Sanh đố kỵ trói chặt tay Lâm Nhã lên thành giường, bản thân bắt đầu cởi bỏ quần áo.


Lâm Nhã thật sự không hiểu, vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?


"Tao rốt cuộc đã làm gì mày? Vì sao mày lại làm như vậy?" Lâm Nhã càng nghĩ càng thấy ấm ức "Tao đã từng cứu mày, mày trả ơn tao như vậy hả?"


"Nhìn xem, tôi đã trả ơn cho cậu rất nhiều mà!" Mạn Sanh đột nhiên đổi giọng, ánh mắt thâm tình nhìn Lâm Nhã "Cậu ghét tên tôi, tôi đã đổi tên mình. Cậu ghét tôi là con trai, tôi đã ăn mặc như một cô gái, chỉ chờ ngày thay đổi hoàn toàn. Tôi hiến dâng trái tim cho cậu, chỉ mong được cậu chấp nhận. Vì sao? Vì sao lại không chờ tôi? Vì sao lại lừa dối tôi?"


Ký ức nhạt nhòa về ngày đó hiện về, Lâm Nhã như bừng tỉnh, càng cảm giác tên Mạn Sanh này quá điên khùng và vô lý.


"Mày điên rồi! Tao chẳng hứa hẹn gì với mày! Tao ghét mày! Vì cái sự điên khùng vô lý của mày, vì những gì mày đã làm!" Lâm Nhã trừng mắt nhìn Mạn Sanh "Tao chẳng mắc mớ gì phải yêu một kẻ thần kinh! Việc tao yêu con trai cũng không liên quan gì tới mày hết! Mạn Sanh!"


Toàn thân Mạn Sanh cứng đờ, hắn không muốn nghe, hắn không muốn nghe những lời đáng sợ đó!


Vì sao cậu lại cứu vớt tôi? Nếu không, tôi đã không yêu cậu tới mức này! Tôi cũng không làm mọi chuyện thành ra thế này!


Nhưng... Lâm Nhã... cậu là mục đích duy nhất để tôi tồn tại!


"Lâm Nhã, cậu không thể ghét tôi... Tôi yêu cậu, yêu cậu rất nhiều mà?" Mạn Sanh như một đứa trẻ vì phạm phải sai lầm mà cầu xin "Tha thứ cho tôi, được không? Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, đừng qua lại với kẻ khác, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."


Từng lời từng chữ của Mạn Sanh như một lời nói đùa, vì cái quái gì cậu phải đồng ý với hắn? Chỉ vì một kẻ như hắn, cậu phải chia tay với Dương Điển Ức sao?


Lâm Nhã nhếch môi mỉm cười đầy chế nhạo "Thằng thần kinh! Mày nghĩ tao sẽ nghe theo hả? Xuống địa ngục đi!"


Thịch!


Trái tim như bị xé nát thành từng mảnh, Mạn Sanh nhận ra, có một số chuyện, dù có thay đổi bao nhiêu cũng không có tác dụng.


Thật đáng buồn...


Nhưng mà, dù không chiếm được trái tim cậu ấy, hắn sẽ chiếm lấy thân xác của cậu ấy, chiếm lấy mọi hận thù của cậu ấy, đặt tầm mắt của cậu ấy về phía mình.


"Nhớ kỹ tên tôi, Lâm Nhã." Mạn Sanh dịu dàng vuốt ve gò má của thiếu niên, vẻ mặt đầy trìu mến và ôn nhu "Tên tôi là Mạn Sanh."


"..." thật ra, Lâm Nhã chẳng cần hắn phải giới thiệu.


Vì từ rất lâu, cái tên này đã khắc sâu vào tâm trí cậu, xuất hiện trong từng cơn ác mộng, từng giây từng khắc âm ỉ không buông.


Cái tên đã nhớ từ rất lâu.


Buồn cười làm sao...


Kiếp trước, vì một lần cứu Mạn Sanh dưới vách đồi, hắn đã phải lòng cậu.


Kiếp này, vì một lần cứu hắn khỏi cuộc sống tù đày với người ba bệnh hoạn, hắn lại phải lòng cậu.


Cái dòng vận mệnh đáng sợ này... rốt cuộc dù có làm cách nào cũng không thay đổi được.


Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?


Vì sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?


Vì sao?


Ai đó, hãy trả lời đi?


Chẳng lẽ... chỉ có cái chết mới có thể khiến tôi bình yên?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện