Chương 102: Bữa tối thường nhật trong “Khu an toàn”
Nghe tiếng hô đầy kinh ngạc của Huyền Linh, Tân cùng Thương vội vã chạy tới. Đến nơi, hắn liền cất tiếng hỏi thăm:
- Có chuyện gì vậy em?
Hồi thần lại, Huyền Linh nhìn hắn rồi đáp:
- Không có gì đâu anh... Em chỉ hơi kinh ngạc vì Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi có thể hạ gục quái vật trong lúc chạy trốn...
- Thật không? – Tân hơi ngạc nhiên hỏi lại.
Huyền Linh gật đầu rồi nói:
- Ba cô bé trưởng thành rất nhanh... Mới đầu, khi phải tự tay kết liễu quái vật, cả ba vẫn còn sợ hãi đến mức run rẩy, không cầm chắc được vũ khí... Vừa diệt con quái xong thì đua nhau gục xuống nôn mửa... Thế mà chỉ một lát sau, cả ba như biến thành người khác vậy... Không những dễ dàng giết quái, mà khi bị quái vật đuổi bắt, cả ba còn biết phối hợp với nhau hạ gục được một con...
Kể lại chuyện lúc nãy, nhớ tới biểu hiện thê thảm của mình trong lần đầu tiên chiến đấu với quái vật, Huyền Linh cảm thấy hơi xấu hổ, cô vậy mà không bằng ba đứa bé.
- Tốt quá!
Hết sức hài lòng, Tân lại gần chỗ An Nhiên và ba cô bé đứng khẽ xoa đầu, vỗ sạch máu đông, thịt vụn bám trên quần áo cả ba rồi không tiếc lời khen ngợi:
- Các con làm tốt lắm. So với chú trước kia là giỏi hơn nhiều rồi.
Đang há mồm thở dốc, ba cô bé nghe lời khen của hắn liền nhìn nhau rồi khẽ cười. Mặc dù, phải chịu đựng cảm giác kinh tởm và sợ hãi khi giết quái, nhưng cả ba cảm thấy đáng giá. Dù ba cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng sau rất nhiều chuyện xảy ra, cả ba biết được, muốn sinh tồn được trong thời mạt thế này thì chỉ có cách cố gắng để bản thân mạnh mẽ lên.
- Lu. Lại đây!
Hô lớn kêu con Lu quay trở lại, Tân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, rồi tiến tới kết liễu nốt vài con quái vật còn sót lại. Tập trung rèn luyện cho mấy cô bé, hắn không để ý trời đã sẩm tối từ lúc nào. Những đám mây đen lại kéo tới như thường lệ, che khuất đi những tia sáng yếu ớt cuối cùng của mặt trời chiếu xuống thế gian. Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, từ se se lạnh, không khí chuyển hẳn sang lạnh giá. Đám quạ sau một thời gian bỏ đi, giờ lại kéo tới réo lên inh ỏi rồi tiếp tục rỉa nốt những cái xác. Cảnh vật u ám hoang tàn, kết hợp với tiếng quạ kêu khiến khung cảnh trở nên thê lương hơn bao giờ hết.
Diệt nốt vài con quái xong, Tân kêu cả bọn thu dọn đồ đạc vào ba lô rồi quay trở lại nhà ăn. Mở điện lên, hắn kêu hai mẹ con Huyền Linh, Thương và ba cô bé đi tắm trước, còn bản thân thì lên phòng điều hành kiểm tra các máy quay. May mắn, tất cả vẫn hoạt động như lúc ban đầu, hình ảnh truyền về cho thấy không có mối nguy hiểm nào lớn bên ngoài khu bệnh viện ngoài mấy con chuột khổng lồ.
Xoa nhẹ cái bụng lép kẹp, hoạt động cả buổi chiều nên bây giờ hắn cảm thấy đói rã ruột. Lặng lẽ quan sát một lát, chắc chắn rằng xung quanh bệnh viện không có con gì rình rập, hắn mới cùng con Lu trở lại phòng ăn. Bắt gặp hai mẹ con Huyền Linh và mấy cô bé đã tắm xong, hắn kêu họ hâm nóng thức ăn rồi kéo con Lu đi tắm. Mặc dù, cả ngày nay con Lu không làm cái gì để bị bẩn, nhưng chủ nhân đã tắm nước lạnh thì nó bắt buộc cũng phải đi cùng để chia sẻ cảm giác mạnh này chứ.
Một lát sau, tắm rửa qua loa xong, Tân cùng con Lu quay về phòng ăn. Lúc này, Huyền Linh và mấy cô bé đã ngồi quây kín một cái bàn chờ hắn và con Lu. Ở giữa bàn là nồi thịt hầm với khoai tây, cùng cơm trắng bốc khói nghi ngút. Hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm của thức ăn tỏa ra trong không khí, hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Múc cho con Lu một chậu lớn thức ăn, cảm nhận ánh mắt của nó nhìn mình không còn u oán nữa, hắn khẽ cười. Cuối cùng, không thể chịu đựng được thêm một giây nào nữa, hắn cùng với mọi người nhanh chóng đánh chén. Trong lúc ăn, Huyền Linh thỉnh thoảng lại hỏi chuyện của Thương, rồi nghe câu trả lời của hắn, cô chốc chốc lại ồ lên kinh ngạc về khả năng của em. Ngồi bên cạnh, An Nhiên nghe vậy, mắt liền bốc lên ngôi sao nhỏ, tỏ ra hết sức thích thú. Còn ba cô bé, tuy im lặng không nói, nhưng ánh mắt nhìn Thương lộ rõ ra vẻ hâm mộ. Chỉ có con Lu là tập trung ăn uống, không quan tâm bất cứ chuyện gì khác ngoài việc tiêu diệt sạch sẽ thức ăn trong chậu.
Lặng lẽ cảm nhận sự ấm áp hiếm có sau nhiều ngày đối mặt với nguy hiểm, bất giác Tân thấy trong lòng mình nhẹ hẳn đi.
Nửa tiếng trôi qua, ăn uống no đủ xong, cả bọn tới phòng điều hành, lấy túi ngủ ra chui vào. Trước khi nghỉ ngơi, Tân cẩn thận quan sát hình ảnh camera truyền về một lúc. Cảm nhận nhiệt độ hạ xuống ngày càng thấp, các sinh vật bắt đầu hoạt động ít đi, sẽ không có nguy hiểm xảy ra hắn mới yên tâm chui vào túi ngủ. Ở ngoài cửa, con Lu nhìn thoáng qua mọi người một chút rồi cũng nhắm mắt lại.
....................................
6:30 pm. “Khu an toàn”.
Ngồi chung trong một chiếc bàn ăn lớn, Trâm vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh với vẻ suy tư.
Ngay sát Trâm, là một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang điên cuồng xúc thức ăn vào miệng. Vẻ ngoài của cậu ta khá là ngang bướng, khi có vầng trán cao, đôi mắt sắc sảo, khuôn mặt dán đầy băng dính cá nhân, kết hợp với quả đầu đinh. Khác với những đứa trẻ cùng tuổi, thân hình của cậu thiếu niên này rất cao vạm vỡ. Chiều cao ước tính phải đến mét bảy, mét tám, cơ bắp không nhiều, nhưng cực kì săn chắc, cân đối giống như một vận động viên thể hình.
Cậu thiếu niên này không phải ai khác, mà chính là Vinh, người được quân đội giải cứu ở những ngày đầu tiên quái vật “Nấm đầu người” xuất hiện. Đến hôm nay, Vinh gần như lột xác hoàn toàn so với diện mạo ban đầu, không chỉ riêng vẻ bề ngoài, mà tâm tính của cậu cũng vậy. Trở nên cứng rắn, gan lì hơn, đôi mắt lúc nào cũng hừng hực như ẩn chứa ngọn lửa thiêu đốt, Vinh mang cho người khác cảm giác thanh niên sức trâu, không sợ trời, sợ đất.
Xúc nốt muôi thức ăn cuối cùng trong khay vào miệng, đợi cho Vinh cũng ăn xong, Trâm không nhịn được cất lời:
- Vinh... Hay em đừng theo bọn chị làm nhiệm vụ nguy hiểm bên ngoài “Khu an toàn” nữa. Em cùng chị Hà hoặc anh Dũng, anh Nam làm những nhiệm vụ đơn giản trong “Khu an toàn” thôi cũng được mà...
- Đúng đấy. Mày nghe lời chị Trâm đi, hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ có mười đồng chí không may hi sinh rồi... – Ngồi đối diện với Vinh, bác Hùng cũng góp ý thêm.
Nghe lời khuyên chân thành, Vinh chững lại, ngẩn người một chút, rồi quật cường đáp:
- Nhưng em muốn tìm thêm sữa bột cho bé Huy.
- Bé Huy ở trường giáo dưỡng được các cô nuôi cho ăn uống đầy đủ rồi mà. Sữa bột tuy hơi ít nhưng cũng đâu phải vấn đề lớn. – Nhíu mày, Trâm nhẹ giọng khuyên tiếp.
- Mày đừng ngang nữa... Tuy mày còn ít tuổi, nhưng nếu muốn, bác vẫn có thể giúp mày gia nhập quân đội, rồi chuyển đến cùng chỗ anh Dũng, anh Nam... Chứ mày suốt ngày ra bên ngoài chạy loạn thế này thì chết lúc nào không biết. – Bác Hùng thêm lời, hi vọng Vinh có thể nghe mình.
- Không. Giờ cháu chưa muốn vào quân đội. Đi cùng chị Trâm cũng an toàn mà, bác cứ mặc kệ cháu. – Vinh ngang bướng, kiên quyết từ chối, từ trong ánh mắt, có thể nhận ra được là cậu có lí do riêng, nhưng không muốn chia sẻ cùng mọi người.
Nghẹn giọng, Trâm vốn định khuyên thêm mấy câu nhưng nghe cậu bé nói vậy cô chỉ có thể thở dài. Mỗi người đều có những sự lựa chọn riêng của mình, Vinh là người trong cuộc, cô tin rằng quyết định của cậu sẽ là đúng đắn nhất. Dù vẫn còn ít tuổi, nhưng như vậy thì sao chứ, trong một số trường hợp, tuổi tác không quyết định sự trưởng thành của con người. Sự độc lập và kiên cường của Vinh rất cao, cậu đã quyết định như vậy thì cô cũng nên tôn trọng điều đó.
Cảm thầy bầu không khí có vẻ nặng nề, Hùng, cậu sinh viên già dặn liền tung câu nói vui:
- Sao phải xoắn! Chú Vinh cứ theo anh. Anh bảo kê chú. Ôi dào! Dăm ba cái con quái vật anh chìa nách ra cái là bị ngộp đến chết ngay...
Vừa nói Hùng vừa đưa hai tay lên đầu vùng vẫy khiến mọi người không nhịn được mà phì cười, còn Vinh thì xấu hổ đỏ hết cả mặt. Anh Hùng lúc mới gặp, nhìn khuôn mặt cậu cứ tưởng sẽ là người nghiêm túc giống chú Hùng, ai biết sau một thời gian anh ta bộc lộ bản chất thật, khiến không ai có thể ngờ được. Nhưng mà như vậy cũng tốt, câu nói bông đùa của anh ấy làm cho Vinh bớt áp lực đi nhiều. Dù sao, thực chất cậu cũng không muốn ngày ngày mạo hiểm như vậy.
Nhìn lướt qua tất cả các anh chị trong bàn một lượt, bất giác Vinh hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của mình với nhóm anh chị. Ngày đó, Vinh đi theo chân chú Hùng ra bên ngoài cùng làm nhiệm vụ thu thập quả lạ, cậu đã xin phép đội trưởng ra xa hơn một chút. Được sự đồng ý, cậu định đến chỗ siêu thị mini ngay gần đó để tìm kiếm sữa hộp thì tình cờ phát hiện ra nhóm của Trâm đang loanh quanh không tìm được phương hướng trên đường.
Thế là, không một chút do dự, Vinh kéo nhóm của Trâm quay về vị trí tiểu đội chiếm giữ. Trở lại “Khu an toàn”, cậu còn nhiệt tình hướng dẫn cả bọn gia nhập và làm chung nhiệm vụ. Trở nên quen thuộc, Vinh, Trâm, chú Hùng và Hùng tự tạo thành một nhóm nhỏ. Mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành, cả nhóm sẽ chia đều Dcoin và điểm tích lũy với nhau. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa tại fanpage đảo 13)
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chị Trâm đột nhiên lên tiếng làm Vinh tỉnh táo lại:
- Không biết nhóm anh Tân bây giờ thế nào rồi nhỉ...? Thời gian lâu như vậy mà mãi vẫn chưa đến “Khu an toàn”...
- Chắc anh Tân vướng vào chuyện gì thôi. Chứ anh ấy mạnh như vậy, mình nghĩ muốn đi đến đây thì cũng không quá khó khăn. – Nhắc đến Tân, Hà liền cảm thấy hứng thú cất lời tham gia.
- Đúng đấy. Không biết so sánh sức mạnh của anh Tân với lực lượng quân đoàn đặc biệt trong “Khu an toàn” thì bằng ai nhỉ? – Gật đầu đồng ý với Hà, nhớ lại sức chiến đấu của Tân, Hùng hưng phấn so sánh.
- Em nghĩ anh Tân phải mạnh ngang anh Phong đội trưởng đội năm, người thức tỉnh năng lực cuồng hóa. – Dũng cau mày tính toán trong đầu rồi đưa ra nhận định riêng của mình.
- Không biết thế nào được. Chỉ hi vọng anh Tân không gặp chuyện gì, an toàn đến được đây... Bây giờ, bên ngoài “Khu an toàn” nhiều mối nguy hiểm đáng sợ lắm, đâu phải chỉ có mỗi quái vật “Nấm đầu người”. Đi làm nhiệm vụ, khối người thức tỉnh năng lực nhưng vẫn gặp bất trắc đấy thôi... – Lắc lắc đầu, Nam tỏ ra khá là bị quan nói.
- Nam. Chú phải tin tưởng anh Tân chứ. Chắc chú muốn nếm thử sức mạnh hôi nách của anh rồi đúng không? – Nghe thấy Nam nói điều xúi quẩy, Hùng cảm thấy không vui chồm tới. Vòng cánh tay kẹp đầu Nam vào sát nách, Hùng chuẩn bị cho cậu em nếm mùi.
- Đừng...! Đừng...! Anh Hùng tha em...! Em sai rồi, chắc chắn anh Tân, thần tượng của anh sẽ vượt qua tất cả để đến được đây. – Ngửi mùi hôi nách nồng nặc, Nam hoảng sợ vùng vẫy, cố gắng rút đầu ra.
- Nói thế nghe còn tạm được... Cái mồm của chú thối lắm, lần sau lựa lựa mà nói. Nếu không anh sẽ cho chú nếm thử đòn chung cực. Rõ chưa? – Thấy biểu hiện sợ hãi của Nam, Hùng hài lòng gật đầu. Nhưng trước khi buông tha cho Nam, anh chàng bẩn bựa này còn không quên đe nẹt.
- Được... Được... Anh nói chí phải... – Nam xanh mặt, gật đầu lia lịa, rồi tránh xa Hùng, tránh cho bị tập kích bất ngờ lần nữa.
Nghe anh chị nói chuyện, Vinh cảm thấy hết sức tò mò nên cất tiếng hỏi:
- Chị Trâm, anh Tân là ai vậy? Anh ấy có gì đặc biệt à?
Ngồi đối diện, chú Hùng tuy không hỏi, nhưng ánh mắt rất nhanh tập trung vào Trâm chờ đợi câu trả lời.
Nhìn nét mặt của hai người, Trâm khẽ cười rồi đáp:
- Anh Tân là người từng cứu giúp bọn bị thoát khỏi nguy hiểm giữ được mạng sống khi trên đường tìm đến “Khu an toàn”. Anh ấy rất mạnh, chỉ dựa vào khả năng của bản thân cùng với một con chó, nhưng có thể sống sót, chiến đấu và tiêu diệt quái vật “Nấm đầu người” dễ dàng. Tuy bây giờ, so với những người lính trong quân đoàn đặc biệt thì cũng không có gì nổi bật. Nhưng anh ấy không được huấn luyện mà vẫn có thể mạnh như vậy nên chị rất phục...
- Thế tại sao anh ấy lại không đến “Khu an toàn” vậy chị? – Nghe Trâm giải thích, Vinh càng tò mò về người tên anh Tân hơn. Nhưng người mạnh như vậy thì đáng lẽ phải sớm tới “Khu an toàn” mới phải nên cậu khó hiểu hỏi thêm.
- Anh ấy nói còn phải dẫn thêm nhóm người khác nữa... Chị cũng không biết... Nhưng chị cảm giác được anh ấy sắp đến đây rồi...
Gật đầu với Trâm, giác quan thứ sáu của chị ấy Vinh biết rằng nó rất chuẩn xác. Nhìn mọi người có vẻ rất thích anh Tân kia, Vinh cũng cảm thấy háo hức.
- Vâng... Em hi vọng có thể gặp được anh ấy...
-------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện
Bình luận truyện