Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 84: Gian khổ di chuyển
Đến chân cột thu phát sóng, Tân liền kêu hai mẹ con Huyền Linh và con Lu nấp vào những chỗ kín đáo rồi cảnh giới xung quanh. Còn hắn thì tháo ba lô xuống, mang theo ống nhòm và máy ảnh, rồi bắt đầu leo lên cột thu phát sóng.
Một lát sau, leo đến gần đỉnh của cột ăng-ten, hắn nhìn xuống dưới, thấy độ cao này đã đủ rồi nên dừng lại. Nhả sợi tơ từ lòng bàn tay ra, hắn quấn quanh người, buộc vài vòng cột chặt cơ thể mình với cột thu phát. Khi đã chắc chắn về sự an toàn, hắn lấy ống nhòm ra, đảo mắt nhìn ngắm một vòng xung quanh rồi vẽ lại bản đồ vào cuốn sổ nhỏ. Dùng máy ảnh, hắn zoom to lên, chụp lại những vị trí quan trọng trong lộ tuyến sắp sửa đi.
Biết rõ được địa hình, các con đường có thể đi xong, hắn nhanh chóng leo xuống. Trở về với mặt đất, hắn lập tức vẫy tay gọi hai mẹ con Huyền Linh và con Lu lại gần. Sau đó, hắn nói cho hai người biết được mình đã tìm được đường đi, rồi cả bọn tiếp tục di chuyển. Cầm cái la bàn trong tay định vị phương hướng, hắn dẫn mọi người quay trở lại đường cũ. Từ lúc lấy được cái la bàn trong cửa hàng đồ phượt, hắn cảm thấy thuận tiện nên dùng nó thay cho cái đồng hồ.
Nghe hắn bảo đã biết lối đi, nhưng trên đường di chuyển, Huyền Linh thấy nhiều điểm quen thuộc, giống như là đang quay lại đường cũ. Chỗ đó vốn là một khu phố kín mít, với hai bên đường là những tòa nhà cao tầng dính sát vào nhau, chỉ có một lối đi duy nhất ở cuối con đường, nhưng đã bị đàn quái vật đông đảo chiếm giữ. “Chẳng lẽ anh ấy muốn chiến đấu mở một đường máu để đi qua?...”, cô khó hiểu tự hỏi trong đầu. Cảm thấy ý nghĩ của mình không khả thi lắm, lại không biết hắn định làm thế nào nên cô không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Sao quay lại vậy anh... Chẳng lẽ chúng ta phải giết đám quái vật mới đi qua được?
- Không. Ở hướng này có lối để vượt qua đàn quái, nhưng hơi khó đi một chút... – Nghe Huyền Linh hỏi, hắn lắc đầu trả lời. Nói xong hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi cô tiếp:
- Em đã leo tường bao giờ chưa?
- Chưa... Sao anh lại hỏi vậy? – Càng khó hiểu hơn, Huyền Linh hỏi lại.
- Tí nữa em sẽ biết... – Nhẹ nhàng đáp lời Huyền xong, sợ cô ấy vẫn còn lo lắng, hắn khẽ an ủi:
- Em yên tâm. Lối đi này rất an toàn.
- ....
Khoảng gần chục phút sau, cả bọn quay trở lại khu phố cũ. Nấp vào một chiếc xe ô tô con, hắn hé đầu nhòm về phía gần cuối con đường, nơi quái vật tụ tập cực kì đông đúc. Lúc trước ở trên cột ăng-ten quan sát, hắn thấy sâu hơn nữa về đằng sau đám quái vật không những không ít đi, mà còn đông hơn nữa. Cho nên, việc dẫn dụ đàn quái chạy đi lấy lối vượt qua là không thể nào.
Nếu hắn chọn đi vòng thì sẽ cực kì mất thời gian, bởi một bên khu phố là những đống đổ nát khổng lồ được tạo ra bởi nhiều tòa nhà cao ốc chọc trời, bên còn lại thì bị sụt xuống một cái hố lớn tràn đầy nước. Cả hai lối đi vòng đã xa lại còn không dễ đi, vì cây cỏ ở xung quanh mọc rậm um tùm, hắn ước lượng cao phải ngập đầu người. Ở những chỗ đấy, hắn chắc chắn sẽ có đầy sinh vật lạ nguy hiểm chờ mình. Cũng may, giữa lúc hắn đau đầu không biết phải đi như thế nào thì có một lộ tuyến tuyệt vời xuất hiện trước mắt.
Khom người, hắn kéo tay hai mẹ con Huyền Linh vội chạy bước nhỏ thật nhanh, rồi nấp vào một chiếc xe ô tô con đổ nằm ngang giữa lòng đường, cách vị trí cũ một khoảng tương đối. Ở bên cạnh, con Lu cũng học ba người hạ thấp trọng tâm, bò theo một cách cực kì lén lút. Di chuyển thành công, hắn lại ló đầu ra quan sát đàn quái vật, xem bọn chúng có phát hiện ra điều gì không. Thấy bọn chúng vẫn vật vờ một chỗ, không để ý đến hướng này, hắn mới thở nhẹ một hơi. Tìm kiếm vị trí ẩn nấp tiếp theo, hắn lại theo phương pháp cũ, chạy thật nhanh nhích lên một đoạn nữa.
Theo từng giây phút trôi qua, Tân dẫn theo hai mẹ con An Nhiên và con Lu di chuyển lén lút zích zắc, cả bọn tiếp cận đàn quái vật ngày càng gần. Nhìn đàn quái vật chỉ còn cách mình có mấy mét, ngửi mùi hôi thối nồng nặc từ không khí ập đến, Huyền Linh bắt đầu cảm thấy áp lực to lớn, bất giác cô xiết chặt bàn tay của hắn. Mặc dù, cô đã không còn sợ hãi khi chiến đấu với mấy con quái vật này, nhưng giờ là thời khắc sinh tử, chỉ sơ sẩy một chút thôi là cả bọn khó có thể sống sót được. Nhịp tim điên cuồng gia tốc, cô cảm thấy căng thẳng đến cứng cả chân tay. Giữa lúc tưởng chừng như mình sẽ không thể chịu được nữa, hắn bỗng nhẹ xoa bàn tay cô. Ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn, cô thấy khẩu hình miệng “Tin tưởng anh”, cùng với ánh mắt tràn đầy sự tự tin của hắn, bỗng áp lực trước ngực tan nhanh như tuyết gặp mặt trời. Khẽ gật đầu với hắn, đôi lông mày nhíu chặt của cô giãn ra một chút.
Động viên Huyền Linh xong, hắn định quay ra an ủi nốt An Nhiên thì bất ngờ thấy con bé tỏ ra không có bao nhiêu là sợ hãi trước tình cảnh này cả. Thậm chí lúc hắn quay lại nhìn, con bé còn khẽ mỉm cười. Biết rằng con bé đã không giống như trước nữa, nhưng cản đảm thế này, hắn không thể không bội phục được.
Ổn định được hai mẹ con xong, hắn ló đầu ra quan sát đàn quái vật. Hắn cần tìm một khoảnh khắc mà bọn chúng không chú ý để vọt sang bên kia con đường. Nơi đó có một nhà hàng hai tầng thụt vào, chỉ cần cả bọn chạy được đến cửa là khuất tầm nhìn của đám quái vật. Đó cũng là điểm mấu chốt, hắn bắt buộc phải tới để có thể vượt qua đàn quái vật này.
Hít sâu một hơi, hắn nắm chặt lấy tay hai mẹ con An Nhiên rồi khom người vụt cái lao sang, khi một vài con quái đang nhìn về đây lơ đãng quay đầu đi hướng khác. Chạy song song với hắn, con Lu cũng không chậm trễ một giây nào. Thế là, sau một hồi cân não, cả bọn cũng thành công đến mục tiêu.
Vừa sang bên kia xong, hắn vội nép sát vào mép tường, rồi hé mắt quan sát đàn quái vật. Thấy bọn chúng thực sự không phát hiện ra mình, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa nãy an ủi Huyền Linh, hắn tỏ ra lạnh nhạt thế thôi, chứ thực chất trong lòng cũng rất là lo lắng. Có lẽ, chỉ con bé An Nhiên có thần kinh thép mới có thể bình tĩnh lúc nguy hiểm đến vậy.
Quay lại trước cửa nhà hàng, thấy nó bị khóa kín cửa, hắn không quan tâm lắm. Mục đích, hắn dẫn mọi người đến đây không phải là tìm kiếm đồ ăn, mà là làm việc khác. Kêu Huyền Linh ra kia canh chừng đàn quái vật, hắn mở trong ba lô lấy ra một vật dụng giống như cái bồ cào, nhưng mũi cong hơn nhiều. Món đồ giống như một bàn tay đang nắm hờ là dụng cụ leo tường, trước kia mê phim kiếm hiệp, hắn rảnh rỗi đã chế ra giống như vậy.
Nhả sợi tơ trong lòng bàn tay ra, điều chỉnh cho kích cỡ to bằng ngón út, rồi hắn dính đầu sợi tơ vào chuôi bồ cào. Quấn thêm vài vòng buộc cho chắc ăn xong, hắn giật thử kiểm tra. Khi sợi tơ đã kết nối chắc chắn và cái bồ cào, hắn nhả một đoạn ra rồi múa tay xoay vài vòng. Ngắm lấy một vị trí thích hợp, hắn phát lực đáp cái bồ cào bay qua nóc nhà hàng.
Sau đó, hắn thu sợi tơ lại, kéo cái bồ cào bám vào mép tường. Giật giật vài cái kiểm tra, khi thấy rằng đã chắc chắn, hắn thu sợi tơ lại tự kéo bản thân lên. Vài giây sau, trèo lên trên nóc nhà hàng xong, hắn cắt đứt sợi tơ buộc vào bồ cào, rồi nhả ra buông thõng nó xuống mặt đất. Ra hiệu cho An Nhiên nắm vào đầu sợi tơ, hắn thu lại kéo con bé lên theo. Tiếp đó, hắn vẫy tay gọi Huyền Linh rồi kéo cô lên bằng cách tương tự. Còn con Lu, hắn kêu nó cắn chặt, rồi kéo lên cuối cùng.
Khi tất cả mọi người đã ở trên nóc nhà hàng, hắn lại buộc sợi tơ vào cái bồ cào, chuẩn bị dùng phương pháp tương tự để leo nóc tòa nhà sát bên cạnh. Tòa nhà kia là một văn phòng gì đó, cao đến năm tầng, nhưng hắn đang ở độ cao hai tầng nên trèo lên cũng không mấy khó khăn.
............................
Khoảng chục phút sau, khi cả bọn thành công leo lên nóc tòa nhà năm tầng, Tân đứng sát mép lan can cúi đầu nhìn xuống. Trông thấy đàn quái vật “Nấm đầu người” đứng chật kín đường, lúc nhúc một chỗ với nhau hắn tê cả da đầu, vì không ngờ số lượng của bọn chúng đông vậy. Chậm rãi lui lại, hắn mở chai nước tu ừng ực rồi ngước mắt nhìn về phía trước.
Từ trên nóc tòa nhà năm tầng này, nối tiếp liên tục là rất nhiều những tòa nhà có độ cao gần tương tự như thế, sát sạt với nhau, rất thích hợp để cả bọn có di chuyển leo qua. Đây chính là lối đi có thể an toàn vượt qua đàn quái vật, hắn quan sát được lúc ở trên cột ăng-ten. Con đường này khá dài, bởi phía sau dãy phố hắn đang đứng chạy dọc theo bờ sông. Con sông phía sau khá rộng, nước ngập đến tận chân móng của các tòa nhà dãy phố, nước thì đen ngòm, thỉnh thoảng lại ục ục sủi tăm như có con gì hoạt động khiến hắn không dám xuống lội sang bờ bên kia.
Uống nước xong, cất vỏ chai đi, hắn giơ đồng hồ lên xem thì thấy đã hơn hai giờ chiều. Trên cao, bầu trời lúc này cũng chuyển thành âm u, các đám mây đen dày đặc phủ kín khắp mọi nơi, cuối chân trời ánh chớp thỉnh thoảng lại lóe lên lập lèo. Xem ra, trời lại sắp mưa rồi, hắn phải dẫn cả nhóm di chuyển nhanh lên mới được. Dù sao, đi trên nóc những tòa nhà này thì không sợ bị quái vật “Nấm đầu người” làm phiền.
Quay lại vẫy tay ra hiệu cho hai mẹ con Huyền Linh và con Lu biết, cả nhóm lại tiếp tục lên đường.
..............................
Miệt mài di chuyển, leo qua nhiều tòa nhà, khoảng nửa tiếng sau, cả bọn cũng đi đến điểm cuối. Đó là một đoạn ngã tư, có cái cầu lớn bắc qua sông nhưng đã bị ngập nước chỉ nhô lên thành cầu. Ở cuối dãy phố, số lượng đàn quái vật cũng thưa thớt dần, gần như không còn. Không còn đường đi, nhưng không phải lo lắng số lượng quái vật đông đảo, cả bọn lén lút tụt xuống từ tòa nhà cao rồi nấp vào một chỗ kín đáo.
Hướng bên bờ kia sông là không đi được rồi, Tân lấy quyển sổ ra xem bản đồ, tìm lấy một lối khác, rồi dẫn hai mẹ con An Nhiên và con Lu nhanh chóng di chuyển. Trời đã sắp tối, cơn mưa lất phất như thường lệ đã bắt đầu rơi xuống, nhiệt độ thì hạ thấp, hắn không muốn mất thời gian lang thang trong thành phố hoang tàn này chút nào. Tận dụng quãng thời gian ít ỏi trời còn sáng, hắn sẽ cố gắng đi nhanh nhất có thể. Hôm nay, hắn chắc chắn không đến được “Khu an toàn rồi”. Bây giờ, chỉ còn đặt hi vọng vào việc bắt gặp quân đội di chuyển rồi gia nhập thôi, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Băng qua nhiều con phố lớn đổ nát, nhiều ngách nhỏ chật hẹp, hay những con đường nứt vỡ do trận động đất rậm um cỏ. Cả bọn di chuyển nhanh, hạn chế không va chạm với quái vật “Nấm đầu người”. Nếu không thể tránh khỏi thì tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng để lấy lối đi để đẩy tốc độ lên cao nhất. Nhìn những tòa chung cư cao ốc chọc trời khắp nơi, hắn biết mình đã vào sâu hơn một chút trong vùng nội thành, nhưng để đến được “Khu an toàn” thì vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Biết chắc là mình sẽ không thể đến đích được, trong khi trời lúc này đã tối sẫm và cơn mưa cũng nặng hạt hơn, hắn đề nghị với hai mẹ con An Nhiên tìm chỗ trú ẩn qua đêm. Sau khi quan sát một lúc, hắn quyết định sẽ vào một tòa nhà biệt thự gần ngay trước mặt. Mặc dù, tòa nhà phía trước bị rất nhiều dây leo bao phủ, rậm rạp um tùm nhưng nó rất lành lặn và mang cảm giác kín đáo.
Nắm chặt cái rìu, hắn cùng với hai mẹ con An Nhiên và con Lu lại gần tòa nhà, nhìn ngắm xem, chuẩn bị tìm cách đột nhập thì tình cờ phát hiện ra sự thật kinh dị ở đây. Đó là, xung quanh và bên trong ngôi nhà này có rất nhiều rắn, toàn những con to bằng cổ tay, dài loằng ngoằng, người thì đầy sọc xanh đỏ. Hắn không biết đây là rắn gì, nhưng chắc chắn là có độc vì nhìn thấy cặp răng nhọn hoắt mỗi khi thè lưỡi của bọn chúng.
Tê hết cả da đầu, Tân vội vàng định dẫn cả bọn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng đi được vài bước, hắn nhớ tới bữa tối không đủ thức ăn nên dừng lại. Những con rắn này nhìn rất đáng sợ, nhưng biết cách xử lý đây sẽ là một món ăn ngon giàu năng lượng. Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định sẽ quay lại giết một vài con làm thức ăn. Nhưng việc này không dễ một chút nào, vì số lượng đàn rắn đông kinh khủng. Bọn chúng bò lúc nhúc xung quanh tòa nhà, chỗ nào cũng có, kể cả trên nóc nhà, hắn mà không cẩn thận là dễ dàng mất mạng ngay.
Cách tốt nhất là tấn công tầm xa, hắn đặt hi vọng vào khả năng bắn súng của An Nhiên. Và quả nhiên không để hắn thất vọng, những viên đạn phát nổ của con bé đã thành công phá nát đầu con rắn. Sau đó, hắn kêu con Lu lén lút bò tới đớp lấy rồi chạy thật nhanh mang về. Diệt được năm con bò ở rìa bên ngoài tòa nhà, hắn thấy lũ rắn bắt đầu tỏ ra xao động giận dữ liền nhanh chóng dừng lại.
Cất chiến lợi phẩm đi, hắn cùng với hai mẹ con An Nhiên và con Lu khẩn cấp chạy trốn khỏi khu vực này. Để an toàn, hắn dẫn cả bọn đi xa một khoảng cách tương đối rồi mới dừng lại. Tìm kiếm xung quanh, hắn đến trước một khu nhà biệt thự khác, còn lành lặn và không bị cỏ cây bao phủ. Cẩn thận kiểm tra một vòng, không thấy bóng dáng con rắn nào, hắn quyết định chọn nó làm nơi ở qua buổi tối.
Sau khi quan sát một lúc, hắn trèo lên tầng hai ban công, phá vỡ cửa sổ rồi đột nhập vào trong. Kiềm tra kĩ càng hết một lượt bên trong tòa nhà, không tìm thấy cái gì khả nghi hắn mới mở cửa để hai mẹ con An Nhiên và con Lu đi vào trong. Đóng chốt lại cẩn thận, hắn mở ba lô lấy cái đèn bật lên rồi mang đến phòng bếp. Cái đèn này trước kia lấy được bình ắc-quy mang về, hắn đã tranh thủ sạc đầy nên giờ còn có thể dùng được một khoảng thời gian khá dài nữa.
Lôi xác mấy con rắn ra khỏi ba lô, hắn cùng với Huyền Linh lột da, mổ bụng, rửa sạch, tẩm gia vị rồi đưa lên bếp ga nướng. May là, trong tòa nhà này bồn nước dự trữ vẫn còn nước nên việc chế biến không mấy khó khăn. Thêm việc trong tủ lạnh vẫn còn quả ớt có thể dùng được, món rắn nướng của hắn sẽ ngon thêm một bậc nữa.
Một lát sau, mùi rắn nướng thơm lừng tỏa ra khiến con Lu chảy nước dãi liên tục. Thức ăn báo hiệu đã chín, hắn lập tức tắt bếp rồi mang đồ ra bàn ăn. Khi tất cả mọi người ngồi vào vị trí, hắn phân phát cho mỗi người một con, rồi không chờ đợi được cho vào miệng cắn. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được vị ngọt đậm đà, có chút đằm đằm mặn, lại cay tê đầu lưỡi, ăn một miếng xong là lập tức muốn thêm miếng nữa. Đặc biệt, món thịt rắn này cũng giống như loại thịt của những sinh vật đột biến. Đó là, năng lượng ẩn chứa bên trong rất nhiều, ăn đến đâu biết đến đấy, giúp bụng hắn có cảm giác thỏa mãn.
Ngồi đối diện, ban đầu Huyền Linh còn tỏ ra ghê ghê, nhưng ăn một miếng xong, ánh mắt của cô phải sáng lên rồi thay đổi suy nghĩ lập tức. Thế là, cô điên cuồng nhét thịt rắn vào mồm ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Ở bên cạnh cô, An Nhiên còn mạnh mẽ hơn, tiếp được thịt rắn là gấp gáp ăn không phải suy nghĩ. Con Lu thì khỏi phải nói rồi, nó có bao giờ sợ cái gì lúc ăn đâu.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, cả bọn cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn tối. Ngoài thịt rắn, ăn hết số lương thực mang theo thì mọi người mới no bụng. Có nhiều nước, Huyền Linh liền đun một nồi nước to rồi cùng với An Nhiên tắm rửa. Hắn định không tắm, cùng với con Lu tìm chỗ ngủ ngay. Nhưng Huyền Linh với An Nhiên tắm xong ra ngoài liền dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá. Cuối cùng, hắn không thể chịu được phải kéo con Lu đi tắm cùng mình.
Một lát sau, mọi người lên tầng trên, tìm hai căn phòng ngủ sạch sẽ cạnh nhau, hắn và con Lu một phòng, hai mẹ con Huyền Linh thì ở phòng khác. Nép sát sau cửa sổ, hắn vén rèm hé mắt nhìn ra bên ngoài. Chăm chú quan sát một lúc, không thấy có sinh vật nguy hiểm gì lảng vảng gần đây hắn mới quay trở lại giường. Sau một ngày mệt nhọc, cả bọn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
..........................................................
Một lát sau, leo đến gần đỉnh của cột ăng-ten, hắn nhìn xuống dưới, thấy độ cao này đã đủ rồi nên dừng lại. Nhả sợi tơ từ lòng bàn tay ra, hắn quấn quanh người, buộc vài vòng cột chặt cơ thể mình với cột thu phát. Khi đã chắc chắn về sự an toàn, hắn lấy ống nhòm ra, đảo mắt nhìn ngắm một vòng xung quanh rồi vẽ lại bản đồ vào cuốn sổ nhỏ. Dùng máy ảnh, hắn zoom to lên, chụp lại những vị trí quan trọng trong lộ tuyến sắp sửa đi.
Biết rõ được địa hình, các con đường có thể đi xong, hắn nhanh chóng leo xuống. Trở về với mặt đất, hắn lập tức vẫy tay gọi hai mẹ con Huyền Linh và con Lu lại gần. Sau đó, hắn nói cho hai người biết được mình đã tìm được đường đi, rồi cả bọn tiếp tục di chuyển. Cầm cái la bàn trong tay định vị phương hướng, hắn dẫn mọi người quay trở lại đường cũ. Từ lúc lấy được cái la bàn trong cửa hàng đồ phượt, hắn cảm thấy thuận tiện nên dùng nó thay cho cái đồng hồ.
Nghe hắn bảo đã biết lối đi, nhưng trên đường di chuyển, Huyền Linh thấy nhiều điểm quen thuộc, giống như là đang quay lại đường cũ. Chỗ đó vốn là một khu phố kín mít, với hai bên đường là những tòa nhà cao tầng dính sát vào nhau, chỉ có một lối đi duy nhất ở cuối con đường, nhưng đã bị đàn quái vật đông đảo chiếm giữ. “Chẳng lẽ anh ấy muốn chiến đấu mở một đường máu để đi qua?...”, cô khó hiểu tự hỏi trong đầu. Cảm thấy ý nghĩ của mình không khả thi lắm, lại không biết hắn định làm thế nào nên cô không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Sao quay lại vậy anh... Chẳng lẽ chúng ta phải giết đám quái vật mới đi qua được?
- Không. Ở hướng này có lối để vượt qua đàn quái, nhưng hơi khó đi một chút... – Nghe Huyền Linh hỏi, hắn lắc đầu trả lời. Nói xong hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi cô tiếp:
- Em đã leo tường bao giờ chưa?
- Chưa... Sao anh lại hỏi vậy? – Càng khó hiểu hơn, Huyền Linh hỏi lại.
- Tí nữa em sẽ biết... – Nhẹ nhàng đáp lời Huyền xong, sợ cô ấy vẫn còn lo lắng, hắn khẽ an ủi:
- Em yên tâm. Lối đi này rất an toàn.
- ....
Khoảng gần chục phút sau, cả bọn quay trở lại khu phố cũ. Nấp vào một chiếc xe ô tô con, hắn hé đầu nhòm về phía gần cuối con đường, nơi quái vật tụ tập cực kì đông đúc. Lúc trước ở trên cột ăng-ten quan sát, hắn thấy sâu hơn nữa về đằng sau đám quái vật không những không ít đi, mà còn đông hơn nữa. Cho nên, việc dẫn dụ đàn quái chạy đi lấy lối vượt qua là không thể nào.
Nếu hắn chọn đi vòng thì sẽ cực kì mất thời gian, bởi một bên khu phố là những đống đổ nát khổng lồ được tạo ra bởi nhiều tòa nhà cao ốc chọc trời, bên còn lại thì bị sụt xuống một cái hố lớn tràn đầy nước. Cả hai lối đi vòng đã xa lại còn không dễ đi, vì cây cỏ ở xung quanh mọc rậm um tùm, hắn ước lượng cao phải ngập đầu người. Ở những chỗ đấy, hắn chắc chắn sẽ có đầy sinh vật lạ nguy hiểm chờ mình. Cũng may, giữa lúc hắn đau đầu không biết phải đi như thế nào thì có một lộ tuyến tuyệt vời xuất hiện trước mắt.
Khom người, hắn kéo tay hai mẹ con Huyền Linh vội chạy bước nhỏ thật nhanh, rồi nấp vào một chiếc xe ô tô con đổ nằm ngang giữa lòng đường, cách vị trí cũ một khoảng tương đối. Ở bên cạnh, con Lu cũng học ba người hạ thấp trọng tâm, bò theo một cách cực kì lén lút. Di chuyển thành công, hắn lại ló đầu ra quan sát đàn quái vật, xem bọn chúng có phát hiện ra điều gì không. Thấy bọn chúng vẫn vật vờ một chỗ, không để ý đến hướng này, hắn mới thở nhẹ một hơi. Tìm kiếm vị trí ẩn nấp tiếp theo, hắn lại theo phương pháp cũ, chạy thật nhanh nhích lên một đoạn nữa.
Theo từng giây phút trôi qua, Tân dẫn theo hai mẹ con An Nhiên và con Lu di chuyển lén lút zích zắc, cả bọn tiếp cận đàn quái vật ngày càng gần. Nhìn đàn quái vật chỉ còn cách mình có mấy mét, ngửi mùi hôi thối nồng nặc từ không khí ập đến, Huyền Linh bắt đầu cảm thấy áp lực to lớn, bất giác cô xiết chặt bàn tay của hắn. Mặc dù, cô đã không còn sợ hãi khi chiến đấu với mấy con quái vật này, nhưng giờ là thời khắc sinh tử, chỉ sơ sẩy một chút thôi là cả bọn khó có thể sống sót được. Nhịp tim điên cuồng gia tốc, cô cảm thấy căng thẳng đến cứng cả chân tay. Giữa lúc tưởng chừng như mình sẽ không thể chịu được nữa, hắn bỗng nhẹ xoa bàn tay cô. Ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn, cô thấy khẩu hình miệng “Tin tưởng anh”, cùng với ánh mắt tràn đầy sự tự tin của hắn, bỗng áp lực trước ngực tan nhanh như tuyết gặp mặt trời. Khẽ gật đầu với hắn, đôi lông mày nhíu chặt của cô giãn ra một chút.
Động viên Huyền Linh xong, hắn định quay ra an ủi nốt An Nhiên thì bất ngờ thấy con bé tỏ ra không có bao nhiêu là sợ hãi trước tình cảnh này cả. Thậm chí lúc hắn quay lại nhìn, con bé còn khẽ mỉm cười. Biết rằng con bé đã không giống như trước nữa, nhưng cản đảm thế này, hắn không thể không bội phục được.
Ổn định được hai mẹ con xong, hắn ló đầu ra quan sát đàn quái vật. Hắn cần tìm một khoảnh khắc mà bọn chúng không chú ý để vọt sang bên kia con đường. Nơi đó có một nhà hàng hai tầng thụt vào, chỉ cần cả bọn chạy được đến cửa là khuất tầm nhìn của đám quái vật. Đó cũng là điểm mấu chốt, hắn bắt buộc phải tới để có thể vượt qua đàn quái vật này.
Hít sâu một hơi, hắn nắm chặt lấy tay hai mẹ con An Nhiên rồi khom người vụt cái lao sang, khi một vài con quái đang nhìn về đây lơ đãng quay đầu đi hướng khác. Chạy song song với hắn, con Lu cũng không chậm trễ một giây nào. Thế là, sau một hồi cân não, cả bọn cũng thành công đến mục tiêu.
Vừa sang bên kia xong, hắn vội nép sát vào mép tường, rồi hé mắt quan sát đàn quái vật. Thấy bọn chúng thực sự không phát hiện ra mình, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa nãy an ủi Huyền Linh, hắn tỏ ra lạnh nhạt thế thôi, chứ thực chất trong lòng cũng rất là lo lắng. Có lẽ, chỉ con bé An Nhiên có thần kinh thép mới có thể bình tĩnh lúc nguy hiểm đến vậy.
Quay lại trước cửa nhà hàng, thấy nó bị khóa kín cửa, hắn không quan tâm lắm. Mục đích, hắn dẫn mọi người đến đây không phải là tìm kiếm đồ ăn, mà là làm việc khác. Kêu Huyền Linh ra kia canh chừng đàn quái vật, hắn mở trong ba lô lấy ra một vật dụng giống như cái bồ cào, nhưng mũi cong hơn nhiều. Món đồ giống như một bàn tay đang nắm hờ là dụng cụ leo tường, trước kia mê phim kiếm hiệp, hắn rảnh rỗi đã chế ra giống như vậy.
Nhả sợi tơ trong lòng bàn tay ra, điều chỉnh cho kích cỡ to bằng ngón út, rồi hắn dính đầu sợi tơ vào chuôi bồ cào. Quấn thêm vài vòng buộc cho chắc ăn xong, hắn giật thử kiểm tra. Khi sợi tơ đã kết nối chắc chắn và cái bồ cào, hắn nhả một đoạn ra rồi múa tay xoay vài vòng. Ngắm lấy một vị trí thích hợp, hắn phát lực đáp cái bồ cào bay qua nóc nhà hàng.
Sau đó, hắn thu sợi tơ lại, kéo cái bồ cào bám vào mép tường. Giật giật vài cái kiểm tra, khi thấy rằng đã chắc chắn, hắn thu sợi tơ lại tự kéo bản thân lên. Vài giây sau, trèo lên trên nóc nhà hàng xong, hắn cắt đứt sợi tơ buộc vào bồ cào, rồi nhả ra buông thõng nó xuống mặt đất. Ra hiệu cho An Nhiên nắm vào đầu sợi tơ, hắn thu lại kéo con bé lên theo. Tiếp đó, hắn vẫy tay gọi Huyền Linh rồi kéo cô lên bằng cách tương tự. Còn con Lu, hắn kêu nó cắn chặt, rồi kéo lên cuối cùng.
Khi tất cả mọi người đã ở trên nóc nhà hàng, hắn lại buộc sợi tơ vào cái bồ cào, chuẩn bị dùng phương pháp tương tự để leo nóc tòa nhà sát bên cạnh. Tòa nhà kia là một văn phòng gì đó, cao đến năm tầng, nhưng hắn đang ở độ cao hai tầng nên trèo lên cũng không mấy khó khăn.
............................
Khoảng chục phút sau, khi cả bọn thành công leo lên nóc tòa nhà năm tầng, Tân đứng sát mép lan can cúi đầu nhìn xuống. Trông thấy đàn quái vật “Nấm đầu người” đứng chật kín đường, lúc nhúc một chỗ với nhau hắn tê cả da đầu, vì không ngờ số lượng của bọn chúng đông vậy. Chậm rãi lui lại, hắn mở chai nước tu ừng ực rồi ngước mắt nhìn về phía trước.
Từ trên nóc tòa nhà năm tầng này, nối tiếp liên tục là rất nhiều những tòa nhà có độ cao gần tương tự như thế, sát sạt với nhau, rất thích hợp để cả bọn có di chuyển leo qua. Đây chính là lối đi có thể an toàn vượt qua đàn quái vật, hắn quan sát được lúc ở trên cột ăng-ten. Con đường này khá dài, bởi phía sau dãy phố hắn đang đứng chạy dọc theo bờ sông. Con sông phía sau khá rộng, nước ngập đến tận chân móng của các tòa nhà dãy phố, nước thì đen ngòm, thỉnh thoảng lại ục ục sủi tăm như có con gì hoạt động khiến hắn không dám xuống lội sang bờ bên kia.
Uống nước xong, cất vỏ chai đi, hắn giơ đồng hồ lên xem thì thấy đã hơn hai giờ chiều. Trên cao, bầu trời lúc này cũng chuyển thành âm u, các đám mây đen dày đặc phủ kín khắp mọi nơi, cuối chân trời ánh chớp thỉnh thoảng lại lóe lên lập lèo. Xem ra, trời lại sắp mưa rồi, hắn phải dẫn cả nhóm di chuyển nhanh lên mới được. Dù sao, đi trên nóc những tòa nhà này thì không sợ bị quái vật “Nấm đầu người” làm phiền.
Quay lại vẫy tay ra hiệu cho hai mẹ con Huyền Linh và con Lu biết, cả nhóm lại tiếp tục lên đường.
..............................
Miệt mài di chuyển, leo qua nhiều tòa nhà, khoảng nửa tiếng sau, cả bọn cũng đi đến điểm cuối. Đó là một đoạn ngã tư, có cái cầu lớn bắc qua sông nhưng đã bị ngập nước chỉ nhô lên thành cầu. Ở cuối dãy phố, số lượng đàn quái vật cũng thưa thớt dần, gần như không còn. Không còn đường đi, nhưng không phải lo lắng số lượng quái vật đông đảo, cả bọn lén lút tụt xuống từ tòa nhà cao rồi nấp vào một chỗ kín đáo.
Hướng bên bờ kia sông là không đi được rồi, Tân lấy quyển sổ ra xem bản đồ, tìm lấy một lối khác, rồi dẫn hai mẹ con An Nhiên và con Lu nhanh chóng di chuyển. Trời đã sắp tối, cơn mưa lất phất như thường lệ đã bắt đầu rơi xuống, nhiệt độ thì hạ thấp, hắn không muốn mất thời gian lang thang trong thành phố hoang tàn này chút nào. Tận dụng quãng thời gian ít ỏi trời còn sáng, hắn sẽ cố gắng đi nhanh nhất có thể. Hôm nay, hắn chắc chắn không đến được “Khu an toàn rồi”. Bây giờ, chỉ còn đặt hi vọng vào việc bắt gặp quân đội di chuyển rồi gia nhập thôi, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Băng qua nhiều con phố lớn đổ nát, nhiều ngách nhỏ chật hẹp, hay những con đường nứt vỡ do trận động đất rậm um cỏ. Cả bọn di chuyển nhanh, hạn chế không va chạm với quái vật “Nấm đầu người”. Nếu không thể tránh khỏi thì tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng để lấy lối đi để đẩy tốc độ lên cao nhất. Nhìn những tòa chung cư cao ốc chọc trời khắp nơi, hắn biết mình đã vào sâu hơn một chút trong vùng nội thành, nhưng để đến được “Khu an toàn” thì vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Biết chắc là mình sẽ không thể đến đích được, trong khi trời lúc này đã tối sẫm và cơn mưa cũng nặng hạt hơn, hắn đề nghị với hai mẹ con An Nhiên tìm chỗ trú ẩn qua đêm. Sau khi quan sát một lúc, hắn quyết định sẽ vào một tòa nhà biệt thự gần ngay trước mặt. Mặc dù, tòa nhà phía trước bị rất nhiều dây leo bao phủ, rậm rạp um tùm nhưng nó rất lành lặn và mang cảm giác kín đáo.
Nắm chặt cái rìu, hắn cùng với hai mẹ con An Nhiên và con Lu lại gần tòa nhà, nhìn ngắm xem, chuẩn bị tìm cách đột nhập thì tình cờ phát hiện ra sự thật kinh dị ở đây. Đó là, xung quanh và bên trong ngôi nhà này có rất nhiều rắn, toàn những con to bằng cổ tay, dài loằng ngoằng, người thì đầy sọc xanh đỏ. Hắn không biết đây là rắn gì, nhưng chắc chắn là có độc vì nhìn thấy cặp răng nhọn hoắt mỗi khi thè lưỡi của bọn chúng.
Tê hết cả da đầu, Tân vội vàng định dẫn cả bọn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng đi được vài bước, hắn nhớ tới bữa tối không đủ thức ăn nên dừng lại. Những con rắn này nhìn rất đáng sợ, nhưng biết cách xử lý đây sẽ là một món ăn ngon giàu năng lượng. Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định sẽ quay lại giết một vài con làm thức ăn. Nhưng việc này không dễ một chút nào, vì số lượng đàn rắn đông kinh khủng. Bọn chúng bò lúc nhúc xung quanh tòa nhà, chỗ nào cũng có, kể cả trên nóc nhà, hắn mà không cẩn thận là dễ dàng mất mạng ngay.
Cách tốt nhất là tấn công tầm xa, hắn đặt hi vọng vào khả năng bắn súng của An Nhiên. Và quả nhiên không để hắn thất vọng, những viên đạn phát nổ của con bé đã thành công phá nát đầu con rắn. Sau đó, hắn kêu con Lu lén lút bò tới đớp lấy rồi chạy thật nhanh mang về. Diệt được năm con bò ở rìa bên ngoài tòa nhà, hắn thấy lũ rắn bắt đầu tỏ ra xao động giận dữ liền nhanh chóng dừng lại.
Cất chiến lợi phẩm đi, hắn cùng với hai mẹ con An Nhiên và con Lu khẩn cấp chạy trốn khỏi khu vực này. Để an toàn, hắn dẫn cả bọn đi xa một khoảng cách tương đối rồi mới dừng lại. Tìm kiếm xung quanh, hắn đến trước một khu nhà biệt thự khác, còn lành lặn và không bị cỏ cây bao phủ. Cẩn thận kiểm tra một vòng, không thấy bóng dáng con rắn nào, hắn quyết định chọn nó làm nơi ở qua buổi tối.
Sau khi quan sát một lúc, hắn trèo lên tầng hai ban công, phá vỡ cửa sổ rồi đột nhập vào trong. Kiềm tra kĩ càng hết một lượt bên trong tòa nhà, không tìm thấy cái gì khả nghi hắn mới mở cửa để hai mẹ con An Nhiên và con Lu đi vào trong. Đóng chốt lại cẩn thận, hắn mở ba lô lấy cái đèn bật lên rồi mang đến phòng bếp. Cái đèn này trước kia lấy được bình ắc-quy mang về, hắn đã tranh thủ sạc đầy nên giờ còn có thể dùng được một khoảng thời gian khá dài nữa.
Lôi xác mấy con rắn ra khỏi ba lô, hắn cùng với Huyền Linh lột da, mổ bụng, rửa sạch, tẩm gia vị rồi đưa lên bếp ga nướng. May là, trong tòa nhà này bồn nước dự trữ vẫn còn nước nên việc chế biến không mấy khó khăn. Thêm việc trong tủ lạnh vẫn còn quả ớt có thể dùng được, món rắn nướng của hắn sẽ ngon thêm một bậc nữa.
Một lát sau, mùi rắn nướng thơm lừng tỏa ra khiến con Lu chảy nước dãi liên tục. Thức ăn báo hiệu đã chín, hắn lập tức tắt bếp rồi mang đồ ra bàn ăn. Khi tất cả mọi người ngồi vào vị trí, hắn phân phát cho mỗi người một con, rồi không chờ đợi được cho vào miệng cắn. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được vị ngọt đậm đà, có chút đằm đằm mặn, lại cay tê đầu lưỡi, ăn một miếng xong là lập tức muốn thêm miếng nữa. Đặc biệt, món thịt rắn này cũng giống như loại thịt của những sinh vật đột biến. Đó là, năng lượng ẩn chứa bên trong rất nhiều, ăn đến đâu biết đến đấy, giúp bụng hắn có cảm giác thỏa mãn.
Ngồi đối diện, ban đầu Huyền Linh còn tỏ ra ghê ghê, nhưng ăn một miếng xong, ánh mắt của cô phải sáng lên rồi thay đổi suy nghĩ lập tức. Thế là, cô điên cuồng nhét thịt rắn vào mồm ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Ở bên cạnh cô, An Nhiên còn mạnh mẽ hơn, tiếp được thịt rắn là gấp gáp ăn không phải suy nghĩ. Con Lu thì khỏi phải nói rồi, nó có bao giờ sợ cái gì lúc ăn đâu.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, cả bọn cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn tối. Ngoài thịt rắn, ăn hết số lương thực mang theo thì mọi người mới no bụng. Có nhiều nước, Huyền Linh liền đun một nồi nước to rồi cùng với An Nhiên tắm rửa. Hắn định không tắm, cùng với con Lu tìm chỗ ngủ ngay. Nhưng Huyền Linh với An Nhiên tắm xong ra ngoài liền dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá. Cuối cùng, hắn không thể chịu được phải kéo con Lu đi tắm cùng mình.
Một lát sau, mọi người lên tầng trên, tìm hai căn phòng ngủ sạch sẽ cạnh nhau, hắn và con Lu một phòng, hai mẹ con Huyền Linh thì ở phòng khác. Nép sát sau cửa sổ, hắn vén rèm hé mắt nhìn ra bên ngoài. Chăm chú quan sát một lúc, không thấy có sinh vật nguy hiểm gì lảng vảng gần đây hắn mới quay trở lại giường. Sau một ngày mệt nhọc, cả bọn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
..........................................................
Bình luận truyện