Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 86: Nghi ngờ



Dưới sự dẫn đường của nhóm dân quân tự vệ, cả bọn lần lượt xuyên qua những con hẻm nhỏ bí ẩn được giấu kĩ. Những lối đi này được ngụy trang thành ngõ cụt, rất khó để tìm ra nếu không thông thuộc địa hình. Tiến sâu hơn vào khu vực nội thành, Tân vừa đi vừa nghe anh Hùng giải thích nguyên nhân tại sao lại ngăn cản hắn bước vào con hẻm kia. Bởi nơi đó là một cái bẫy tự nhiên hết sức nguy hiểm, những sợi dây leo gai kia thực chất là kẻ săn mồi. Khi có sinh vật sống đi vào trong, bọn chúng sẽ vụt một cái, quấn chặt lấy con mồi rồi xiết đến chết. Mặc cho nạn nhân có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng rất khó để thoát ra được, do bọn chúng có chất độc làm tê liệt hệ thần kinh.

Nghe xong, hắn rợn người toát mồ hôi lạnh, trong lòng thì thầm hô may mắn. Chỉ một chút nữa thôi, là hắn đã kéo theo cả nhóm phải ôm hận rồi. Âm thầm nhớ kĩ bài học này, chuyển sang chủ đề khác, hắn bắt đầu tò mò hỏi về “Khu an toàn”. Ai đã gây dựng “Khu an toàn”, tại sao lực lượng chiến đấu có ít người thế này, và những người sống sót bên trong có đông không... hắn liên tục hỏi những vấn đề đã thắc mắc từ lâu.

Trước những câu hỏi của hắn, anh Hùng từ tốn đáp lời. Đó là, “Khu an toàn” được quân đội tạo lên để giải cứu người dân thoát khỏi đám quái vật “Nấm đầu người” săn giết. Nhóm của anh cũng không phải trong biên chế quân đội, mà chỉ là những người dân bình thường được rèn luyện rồi cấp cho vũ khí. Trước tình hình thiếu thốn nhân lực, nhóm của anh đã xung phong nhận nhiệm vụ tìm kiếm những người sống sót, tập kết lại rồi đưa đến cứ điểm. Những cứ điểm này được tạo dựng bên ngoài “Khu an toàn” có khoảng cách tương đối xa với trụ sở chính, là nơi tiếp ứng tạm thời cho những người sống sót. Bên trong cứ điểm, trừ nhóm của anh Hùng ra, còn khoảng hơn một trăm người nữa, đa số đều là lực lượng xung phong, chỉ có một ít là chiến sĩ chính quy. Và sắp tới, nhóm của hắn sẽ được đưa đến một cứ điểm như vậy để nghỉ ngơi, rồi sáng ngày hôm sau thì di chuyển tới “Khu an toàn”.

Trong khi di chuyển, anh Hùng cũng hỏi xem hắn có biết những người sống sót khác không. Nhận được câu trả lời không rõ, anh ta khá thất vọng, nhưng rất nhanh thì bỏ qua rồi tán gẫu thân mật với hắn. Trên đường, chỉ có hắn với anh Hùng là khẽ trò chuyện, còn các chiến sĩ khác cùng hai mẹ con Huyền Linh và con Lu thì giữ im lặng di chuyển. Ban đầu, hắn hơi khó hiểu về nhóm của anh Hùng, nhưng biết rõ về sau, tâm lý cũng dần được buông lỏng.

.....................

Một lát sau, cẩn thận di chuyển lắt léo qua nhiều ngóc ngách bí hiểm, mọi người cuối cùng cũng tới được cứ điểm. Nhìn vào biển báo trước cổng, Tân nhanh chóng nhận ra, chỗ này trước kia là một bệnh viện tâm thần. Liếc một vòng sơ qua, hắn thấy bệnh viện này có diện tích khá lớn được bao bọc bằng lớp tường bao cao hơn năm mét, phía trên có rào chắn thép gai rất kiên cố. Nhưng không biết nguyên nhân tại sao, một đoạn tường bao phía trước cổng bị vỡ tung, đổ sập giống như bị cái gì đó to lớn đè lên vậy. Tò mò, hắn cất tiếng hỏi anh Hùng thì được giải thích là do con quái vật khổng lồ có hình dáng quái dị gây nên. Nhưng không phải lo, anh Hùng nói con quái đó đã bị các chiến sĩ đánh cho trọng thương, chắc chắn sẽ không dám quay lại đây gây sự. Hiểu rõ câu truyện, hắn cũng không quá để ý chuyện này nữa mà ngước mắt nhìn phòng bảo vệ.

Trời tối, phòng bảo vệ cạnh cổng hắt ra ánh đèn vàng leo lét. Từ sau trận động đất, rất lâu rồi, hắn mới được nhìn thấy ánh sáng của đèn điện thế này. Đến được nơi an toàn, không phải lo nghĩ những mối nguy hiểm rình rập xung quanh nữa, hắn thở phào một hơi vì tảng đá lớn đè nặng trước ngực cuối cùng cũng được buông xuống.

Giắt cái rìu vào phía sau thắt lưng, hắn quay lại nhìn hai mẹ con Huyền Linh xem biểu cảm của hai người thế nào. Nhưng thật bất ngờ, trong ánh mắt hai người, chỉ có Huyền Linh là toát ra vẻ vui sướng từ nội tâm, còn An Nhiên lại có nét gì đó rụt rè, lo lắng và sợ hãi. Hắn định lại gần an ủi con bé, nhưng cảm thấy không cần thiết, vì rất có thể con bé gặp nhiều người lạ nên mới có phản ứng như vậy. Vuốt ve đầu con Lu, hắn khẽ lên tiếng nhắc nhở để nó bình tĩnh khi chạm mặt người lạ sắp tới. Ngẩng đầu lên, hắn nhanh chóng dẫn cả bọn theo anh Hùng lại gần cứ điểm.

Đi tới cổng bệnh viện, anh Hùng lên tiếng chào mấy người mặc thường phục đeo súng trong nhà bảo vệ, rồi khoảng chục giây sau, cánh cửa sắt to dày từ từ hé ra một lối đi nhỏ. Theo hiệu lệnh vẫy tay của người lính bên trong, anh Hùng nhanh chóng dẫn mọi người đi vào. Nhìn nhóm của Tân, những người trong khu cứ điểm chào đón rất nồng hậu, nhiệt tình, họ hỏi thăm sức khỏe cả bọn, rồi nói những câu chúc mừng.

Sau màn chào hỏi, những người lính khác lập tức tản ra xung quanh làm nhiệm vụ, chỉ còn lại anh Hùng tiếp tục dẫn nhóm của Tân đi sâu hơn vào trong bệnh viện. Trên đường đi, hắn để ý thấy trước sân bệnh viện có khá nhiều người lính đeo súng đi lại, họ không mặc quân phục mà mặc đồ thường ngày. Thấy người mới, họ lập tức hướng ánh mắt nhìn chằm chằm, đặc biệt là hai mẹ con An Nhiên được chú ý nhiều nhất. Hành động quái dị của họ làm hắn khó hiểu, nhưng được anh Hùng giải thích là đã lâu không gặp người sống sót bên ngoài mới phản ứng mạnh như vậy nên hắn nhanh chóng bỏ qua.

Cả nhóm vừa tiến vào đại sảnh bệnh viện, lập tức có một người đàn ông trung niên tiến ra tiếp đón. Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, chiều cao thấp, không những béo bụng phệ mà cái cái đầu còn bị hói mất gần hết. Đôi mắt ông ta rất nhỏ, há miệng cười là híp lại chỉ còn hai khe hẹp, môi thì thâm đến mức tím tái, không biết có phải do trời lạnh quá hay không nữa. Ông ta mặc quân phục sĩ quan hàm tá, hay úy gì đó hắn cũng không rõ, nhưng có cảm giác là cao nhất ở đây.

Quả nhiên khi được anh Hùng giới thiệu, hắn biết được người đứng trước mặt mình là đại tá Luân, người đứng đầu chỉ huy của khu cứ điểm này. Đại tá nghe anh Hùng kể về những vất vả, nguy hiểm mà nhóm của hắn phải trải qua, ông ta liền ngay lập tức bắt tay, rồi lên tiếng an ủi, động viên từng người một rất là thân thiết. Chỉ là ông ấy có vẻ như nhiệt tình quá mức, bắt tay hắn và Huyền Linh là được rồi, vậy mà ông ta còn nằng nặc đòi bắt tay An Nhiên nữa. Hắn phải giải thích là con bé sợ người lạ, ông ta mới hiểu và dừng lại.

Kết thúc màn gặp lãnh đạo, anh Hùng lại được giao nhiệm vụ dẫn nhóm của Tân đi tìm phòng ở. Bệnh viện tâm thần này khá lớn, có hẳn ba dãy nhà bốn tầng nên phòng để ở không thiếu. Nhưng để tiết kiệm điện và nước, anh Hùng bảo chỉ sử dụng dãy nhà trung tâm nên dẫn mọi người bước lên tầng ba, bởi tầng một và tầng hai đã có người ở hết. Chọn lấy hai phòng sát cạnh nhau, anh Hùng bảo cả bọn tạm thời nghỉ ngơi, có tắm rửa thì xuống tầng một, vì ở dưới mới có nước. Một lát nữa, đến giờ cơm, anh ta sẽ đi tìm, còn giờ đang bận nên phải đi trước.

Đợi cho anh Hùng đi khuất, Tân quay lại rồi ngồi xuống chiếc giường đơn. Mở ba lô ra, hắn móc chai nước, mở nắp rồi ngửa cổ tu ừng ực. Uống xong, thấy hai mẹ con An Nhiên đi sang đây, hắn xê dịch ra lấy chỗ cho hai người ngồi. Đưa chai nước cho Huyền Linh, hắn liếc một vòng quan sát phòng mình. Căn phòng khá nhỏ, có diện tích khoảng hai mươi mét vuông, nền được lát một lớp gạch men màu cam đục, trên tường thì là gạch màu trắng. Nội thất bên trong rất đơn sơ, ngoài cái giường đơn bằng sắt, cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, cùng với bệ rửa tay thì không còn thứ gì khác. Chăn màn cũng không có luôn, lát nữa chắc hắn phải hỏi anh Hùng xem thế nào.

Đang ngồi suy tính mấy vấn đề linh tinh, bỗng Huyền Linh cất tiếng nói:

- Anh cảm thấy nơi này thế nào?

Thoát khỏi suy nghĩ, hắn lập tức há miệng đáp lời:

- Khá tốt, phòng ở đơn sơ một chút, nhưng được cái an toàn... Có nhiều người mang súng, nếu chẳng may nguy hiểm xảy ra thì chắc cũng dễ dàng giải quyết được...

- Anh cảm thấy như vậy thật à?... – Nhíu mày, Huyền Linh hỏi lại hắn tiếp với giọng ngập ngừng như ẩn chứa điều khó nói.

Gật nhẹ đầu coi như đáp lời, nhìn biểu hiện nặng nề của cô, hắn nhanh chóng hỏi thăm:

- Có chuyện gì sao em?

Nhìn hắn, Huyền Linh mấp máy môi rồi trầm mặt xuống nói:

- Không... Không có gì... Chỉ là em cảm thấy những người ở đây có cái gì đó là lạ...

- Thật sao! Hay là do trong này toàn đàn ông, lại quá lâu không thấy phụ nữ nên gặp em và An Nhiên thì mới có ánh mắt như vậy... – Bật thốt lên, hắn nhíu mày hỏi lại.

- Em cũng không biết nữa... – Khẽ thở dài, Huyền Linh lắc lắc đầu không biết nói sao. Bất chợt, cô hồi tưởng đến ký ức ác mộng trong quá khứ, khi bản thân mình bị con quỷ làm nhục. Ánh mắt đáng sợ chứa đầy dục vọng của kẻ đó đã in sâu vào trong tâm trí, và những người đây, cô cảm thấy có chút gì đó giống vậy.

- Chú Tân, con cảm thấy tất cả bọn họ là người xấu... Chúng ta rời khỏi đây đi... – An Nhiên bất ngờ xen vào, con bé nắm lấy tay hắn rồi nói với giọng lo âu, có chút sợ hãi.

Trầm mặc nhìn hai mẹ con, hắn ngẫm nghĩ lại quãng thời gian từ lúc tiếp xúc với người ở đây đến bây giờ. Đúng là họ có điểm gì đó không đúng thật, mọi người đều rất tốt, nhưng lại quá chú ý đến hai mẹ con Huyền Linh. Tác phong của họ không giống một người lính chút nào, mà có vẻ gì đó giả dối. Chẳng lẽ lại phải rời khỏi đây, ra bên ngoài kia lang thang, hắn tự hỏi trong đầu rồi không biết phải làm sao. Nếu như chỗ này mà không ở được thì không biết “Khu an toàn” có giống vậy không. Như vậy, hắn có nên tiếp tục tìm đến “Khu an toàn” nữa hay không.

Nhắm mắt lại, hắn nghĩ đến mục đích ban đầu của mình là gì. Đó là, tìm đường về quê, tìm đứa em của mình và bà xem họ thế nào rồi. Gặp hai mẹ con Huyền Linh, hắn chỉ muốn giúp họ tìm được một nơi an toàn để sống sót, sinh tồn, rồi bản thân có thể tự do cùng con Lu trở về. Bởi con đường về quê của hắn rất dài, và chắc chắn sẽ cực kì nguy hiểm, hắn không thể dẫn hai mẹ con họ liều lĩnh được. Bây giờ, cả hai người lại nói khu cứ điểm này có vấn đề, hắn không chắc lắm về điều này, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng họ. “Tất cả mới chỉ là cảm xúc đơn phương của hai mẹ con thôi... Mình cần phải âm thầm quan sát chứng thực mới được...”. Ngẫm nghĩ trong đầu như vậy, hắn mở mắt ra cất tiếng:

- Được. Để chú ra bên ngoài xem đã, hai mẹ con cứ ngồi yên ở đây. Mà trong ba lô vẫn còn một ít thịt hộp đấy, cả hai lấy ăn đi rồi cho con Lu ăn với.

Nói hết lời xong, hắn cầm lấy thanh đao, nhả ra một đoạn đầu sợi tơ cực dính vào lớp vỏ rồi gắn về sau lưng. Rút cái rìu ra, hắn chuẩn bị bước đi ra ngoài phòng xem xét thì Huyền Linh lên tiếng ngăn cản:

- Hay là thôi đi anh. Chắc là do em nghĩ nhiều thôi, đằng nào ngày mai họ cũng dẫn chúng ta đến “Khu an toàn” rồi... – Nhìn bên ngoài trời đã tối sẫm, nghĩ đến những nguy hiểm phải lần mò trong bóng tối, Huyền Linh lên tiếng ngăn cản hắn.

- Cứ để anh xem tình hình ra sao đã...

-------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện