Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 97



“Tao có cho phép mày quyết định mấy thứ này sao?”

Thanh âm trầm thấp nguy hiểm bỗng nhiên từ chỗ xa xôi vang lên, tựa hồ rất xa, lại tựa như rất gần, lệ khí âm lãnh, làm Cảnh Hạ nhịn không được căng thẳng thân mình, động tác rút đao cũng lập tức dừng lại.

Mà Conger biến dị kia phản ứng rõ ràng so với Cảnh Hạ nghiêm trọng nhiều hơn.

Toàn bộ thân thể khổng lồ xấu xí của nó đều triệt để cứng còng lại, răng nanh cao thấp run rẩy, tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng vốn là răng nhọn dài to cỡ một cái cánh tay, như vậy liền thập phần rõ ràng.

Giây tiếp theo, Cảnh Hạ liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen từ giữa đàn thú biến dị chậm rãi bước đến gần.

Người đó đi rất chậm, nhìn như bước chậm trên sân vắng.

Nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền từ trong đàn thú biến dị đông đúc đi tới bên người Conger.

Đối lập hình thể thú biến dị khổng lồ màu đen cùng nhân loại như vậy, nhìn qua khác thường đến mức buồn cười, nhưng Cảnh Hạ không có một chút tâm tư cười đùa, ngược lại đột nhiên rút ra chuôi đao trong tay, cảnh giác đề phòng nhìn về phía người đàn ông rõ ràng không bình thường kia.

“Là Vua… Sao?” Cảnh Hạ nhỏ giọng nỉ non.

S1 nâng lên ánh mắt tối đen sâu thẳm, ánh mắt tàn nhẫn giống như lưỡi trượt từ đỉnh đầu Conger vẫn luôn thổi qua, nhìn tên kia một chữ cũng không dám hé răng. Sau khi kết thúc động tác cảnh cáo như vậy, S1 mới chậm rãi quay đầu, híp hai mắt nhìn về phía Cảnh Hạ: ” Điều kiện vừa rồi, không có khả năng.”

Cảnh Hạ nhăn mày, còn chưa quyết định mở miệng như thế nào, liền nghe Kỳ Dương phía sau nhỏ giọng nhắc nhở: “Nói cho cậu ta biết, nếu tiếp tục lần tập kích này, nhân loại nguyện ý cùng cậu ta cá chết lưới rách.”

Cảnh Hạ tuy rằng không hiểu lắm ý đồ Kỳ Dương làm như vậy, nhưng cậu vẫn lặp lại một lần.

S1 nghe vậy từ từ mân nhanh môi mỏng, tầm mắt lạnh như băng đến xương thẳng ngoắc ngoắc đánh giá Cảnh Hạ.

Qua hồi lâu, cậu ta nói: “Cảnh Hạ, mày không có tư cách nói chuyện với tao.”

Những lời này vừa nói ra, Cảnh Hạ liền mãnh liệt ngơ ngẩn. Cậu kinh hãi hỏi: “Làm sao cậu biết tôi là…” Thanh âm phút chốc dừng lại, Cảnh Hạ tựa hồ cũng nhận thấy được mình hiện tại có chút đi theo tiết tấu của đối phương rồi.

S1 lại chậm rãi gợi lên khóe môi, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Cảnh Hạ: “Điều kiện thứ nhất đổi thành một tháng, điều kiện thứ hai đổi thành trong khu vực 100 ki-lô-mét vuông, các người tự lựa chọn.”

Trên trán Cảnh Hạ dần dần có mồ hôi lạnh toát ra, sau khi nghe được thanh âm Kỳ Dương, cậu thoáng cảm thấy trấn định rất nhiều, sau đó nói: “Không được. Chín tháng, toàn bộ đại lục Á Âu.”

S1 không vui nói: “Hai tháng, 500 ki-lô-mét vuông.”

Cảnh Hạ lắc đầu: “Sáu tháng, 2000 ki-lô-mét vuông.”

S1 tạm dừng hồi lâu, tầm mắt cậu ta hơi hơi rũ xuống nhìn về phía Cá voi hổ biến dị đã gần chết, không biết suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau, cậu ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hạ đang cố giữ bình tĩnh ở mặt ngoài, nói: “Cuối cùng một lần, ba tháng, 1000 ki-lô-mét vuông.”

(Ta nói, có cảm giác như mấy thím đi chợ trả giá vầy ni ╮(╯╰╭╮(╯╰╭ (Đồng cảm, hai thím đó đang mua thịt. =

Cảnh Hạ không thể chờ đợi được nói: “Được”

Lời này của Cảnh Hạ nói quá nhanh, khiến các tiến hóa giả ở đây đều có một tia kinh ngạc, lại càng không nói S1 tự đàm phán. Trong đồng tử tối tăm của cậu ta lóe ra một chút quang mang trong suốt, tiêu cự dần dần thu nhỏ lại, sau đó lại mãnh liệt hiểu được: “Mày đang trêu đùa với tao”

Thanh âm nổi giận khiến sóng triều nhấc lên sóng thần gần hai mươi mét, nhưng khi cơn sóng đến phía sau S1, ở khoảng cách nửa thước đột nhiên dừng lại, giống như có một tường không khí vô hình ngăn cản chúng nó bên ngoài.

Cảnh Hạ khinh thường hừ lạnh một tiếng, không ý tứ dây dưa cùng đối phương.

Mà Kỳ Dương trốn sau thân thể Cá voi hổ biến dị đã từ từ gợi lên khóe môi, lộ ra một tia tươi cười trêu chọc trào phúng, thấp giọng nói: “Cho dù là trí tuệ cao tới đâu, cậu cũng chỉ là một thú biến dị vừa mới đạt được tư tưởng một năm a, S1.”

Những lời này S1 tất nhiên không nghe thấy, sau khi hiểu được Cảnh Hạ sử xuất quỷ kế, cậu ta phẫn nộ phất tay áo rời đi, giao tất cả sự việc sau đó cho Conger biến dị hoàn thành. Thú biến dị chỉ số thông minh không cao đó nhìn biểu tình của Vua hoàn toàn đen, trong lòng run sợ mà tiếp Cá voi hổ biến dị sắp chết trở về hải dương.

Conger nó có chút không rõ, vừa rồi những nhân loại này…chọc giận Vua sao?

Nhìn theo đàn thú biến dị đông nghìn nghịt rốt cục biến mất trên đường chân trời xa xôi, Cảnh Hạ mới đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, cảm giác toàn bộ thân mình đều nhanh mềm nhũn.

Sau tiến hóa, trừ bỏ tố chất thân thể tiến bộ, bản năng chiến đấu của nhân loại cũng tăng lên đến trinh độ không thể tin được. Trình độ mỗi người tăng lên bất đồng, Cảnh Hạ liền là thuộc loại tương đối trì độn trong đó, nhưng giờ này khắc này, cậu cũng khắc sâu nhớ rõ vừa rồi khi đối mặt Vua của thú biến dị, cái loại cảm giác tùy thời đều có thể chết này.

Rõ ràng cách xa nhau gần một km, nhưng cái loại cảm giác đối diện tử thần này, khiến Cảnh Hạ hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vọng trong mỗi một tế bào toàn thân cao thấp đều kêu gào lần cuối cùng của đời trước. Lạnh như băng, vô tình, tàn khốc, đáng sợ.

Mấy cảm giác đó đều đang không tiếng động mà nhắc nhở Cảnh Hạ, vị Vua này, rốt cuộc là khủng bố bao nhiêu

Lần thú biến dị tập kích này ngược lại chưa tạo thành nhiều tổn thất lớn cho toàn bộ căn cứ S thị, Cảnh Hạ cất bước từ giữa bãi biển hướng bên trong căn cứ, mới vừa đi tới đê đập, cậu ngẩng đầu một cái liền gặp được Kỷ Xuyên Trình.

Dáng người phẳng phiu của người đàn ông tuấn tú cao ngất đứng dưới đê cao ngất, chung quanh có không ít tiến hóa giả bị thương đang được người nâng tiến vào bên trong căn cứ, anh đứng trong đám người lui tới lại có vẻ thập phần rõ ràng, giống như có một loại khí chất vô hình cách ly anh với mọi người.

Hoa Hạ vĩnh viễn không cúi lưng.

Trong đầu Cảnh Hạ chẳng biết tại sao hiện ra câu này.

Bước chân dưới chân cậu hơi hơi dừng một lúc lâu, sau đó đi qua, nói: “Ba tháng nghỉ ngơi, thú biến dị kia… Chúng ta thật sự khó đối phó.”

Ánh mắt bao dung ấm áp của Kỷ Xuyên Trình từ đỉnh đầu Cảnh Hạ đảo qua lòng bàn chân, sau khi xác nhận thanh niên trước mắt quả thật bị thương, tầm mắt không vui của anh cuối cùng dừng lại trên một vết trầy rất nhỏ trên cánh tay phải Cảnh Hạ, nói: “Em bị thương.”

Cảnh Hạ nghe vậy liền ngơ ra, theo bản năng mà nói: “Em không bị thương…” Cậu theo tầm mắt Kỷ Xuyên Trình nhìn lại cánh tay phải mình, khi nhìn thấy miệng vết thương sớm đã kết vảy, nhất thời không còn lời gì để nói: “Vậy cũng là vết thương sao…”

Đã thấy Kỷ Xuyên Trình nghiêm túc ngưng trọng mà gật gật đầu: “Ừ, vẫn tính.”

“…”

Hai người đồng thời đi đến bên trong căn cứ, trên đường còn trợ giúp chỉ đường một ít tiến hóa giả bị thương. Dương quang ấm áp mà không quá nóng xuyên phá không khí chiếu rọi trên mảnh đất bằng phẳng, phía sau là sóng triều ập vào bờ ngày qua ngày không ngừng, trước mắt là khu chữa bệnh bận rộn không ngừng.

Cảnh Hạ nhìn cảnh tượng có vẻ ôn hòa so dĩ vãng mấy lần như vậy, nhịn không được thì thào tự nói: “Ba tháng a…”

Ánh mắt có thâm ý của Kỷ Xuyên Trình dừng trên người thanh niên, lẳng lặng chăm chú nhìn sau một hồi, mới nói: “Ba tháng, đủ chúng ta làm rất nhiều việc.”

Cảnh Hạ hoang mang hỏi: “Anh đã có quyết định?”

Kỷ Xuyên Trình không trực tiếp trả lời. Anh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía không trung sau mạt thế sạch sẽ như tranh vẽ. Không có khí thải, không trung xanh thẳm trong suốt như vậy là trước mạt thế cho tới bây giờ không thể nào thấy được. Mây quay thành vòng, dương quang lưu luyến lâu dài, khiến khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Xuyên Trình cũng nhu hòa vài phần.

Từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, Kỷ Xuyên Trình nói: “Anh có thể làm là đề cao thực lực chỉnh thể tiến hóa giả, nâng cao năng lực hợp tác giữa sức chiến đấu. Ba tháng, đủ khiến chiến lực chúng ta tăng lên gấp đôi.”

Cảnh Hạ nhẹ nhàng gật đầu: “Em tin tưởng thực lực của anh.”

Kỷ Xuyên Trình tiếp tục nói: “Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng thực rõ ràng, thủ lĩnh đối phương nhắm mục tiêu chủ yếu nhắm chúng ta. Cho dù những căn cứ khác cũng có một ít phải đối mặt địch nhân khủng bố làm cho bọn họ không thể trợ giúp chúng ta, nhưng trong ba tháng này chúng ta phải có được trợ giúp của bọn họ.”

Cảnh Hạ tự nhiên hiểu được ý tứ của anh: “Bọn họ sẽ phái người giúp.” Dừng một chút, cậu lại có chút nghi hoặc trong lòng, hỏi: “Nhưng cho dù là tăng lên gấp đôi, chúng ta cũng biết, thực lực thú biến dị tăng lên nhanh nhiều hơn so với chúng ta. Tuy rằng chúng nó sẽ không tiến hành sách lược gì, nhưng này cũng là một loại uy hiếp đối chúng ta.”

Bước chân Kỷ Xuyên Trình đột nhiên dừng lại, hành vi đột nhiên này làm Cảnh Hạ cũng không thể không dừng bước lại, xoay người nhìn về phía anh. Trong mắt hoa đào của thanh niên xinh đẹp tất cả đều là nghi hoặc khó hiểu, cậu đang chuẩn bị hỏi, liền nghe Kỷ Xuyên Trình đã mở miệng.

“Kỳ Dương ngay từ đầu bảo em tranh thủ thời gian an toàn là ba tháng?”

Vừa nói đến cái này, Cảnh Hạ đắc ý ưỡn ngực hô: “Anh ta nói chính là hai tháng, bất quá em bằng vào mình mà tranh thủ đến ba tháng.”

Trong mắt Kỷ Xuyên Trình nhanh chóng xẹt qua một tia ý cười, môi mỏng khẽ mở: “Xem ra anh ta chỉ cần thời gian hai tháng là có thể làm ra một ít cải biến.”

Nghe xong lời này, Cảnh Hạ nghi hoặc nhìn Kỷ Xuyên Trình, đã thấy người ta lại thần sắc tự nhiên mà nâng chạy vào khu chữa bệnh, cậu cũng đành phải đi theo đi vào. Sau khi xuyên qua hai gian tiểu lâu, Cảnh Hạ phút chốc bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của anh là… Anh ta có biện pháp? ”

Kỷ Xuyên Trình từ chối cho ý kiến.

Cảnh Hạ suy tư một lúc lâu đều không hiểu được, cậu mới vừa kéo lại tay phải Kỷ Xuyên Trình tính hỏi, liền nhìn thấy Trần Trung úy vội vã từ cuối hành lang bước nhanh đi tới, còn chưa tới gần, liền vội nói: “Kỷ… Kỷ Thiếu giáo Vu… Vu thượng úy anh ta…”

Mắt Kỷ Xuyên Trình phút chốc trợn to, ngón tay khẽ run lên: “Vu Giai cậu ta… Làm sao vậy?”

Trần Trung úy thật vất vả ổn định hơi thở, trên mặt gấp đến độ đều đỏ lên hết, nói: “Vu Thượng úy bây giờ còn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm, Tần Thượng úy đang giúp anh ta dùng dị năng trị liệu”

Cảnh Hạ nháy mắt cũng rõ ràng tính nghiêm trọng của tình thế.

Cậu nhanh chóng đi theo phía sau Kỷ Xuyên Trình về phía dãy phòng cuối cùng, khi bọn họ đuổi tới phòng bệnh, Tần Sở đang chà lau mồ hôi trên trán, kinh ngạc nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia? Làm sao vậy?”

Tuy rằng thời gian cùng Vu Giai nhận thức cũng không lâu, Cảnh Hạ lại rõ ràng không trấn định như hai quân nhân bên người này tới như thế.

Cậu rất nhanh đi đến trước giường, một bên nói: “Tần tỷ, Vu Giai rốt cuộc thế nào…?” Cảnh Hạ đột nhiên dừng lại thanh âm, hắn cẩn thận mà nhìn nam nhân khuôn mặt kiên nghị trên giường bệnh hồi lâu, kinh hô ra tiếng: “Nha? Là ai? ”

Tần Sở hai tay tao nhã cắm trong áo blouse trắng, nàng nhẹ nhàng mà quét mắt Trần Trung úy đang thở hổn hển một cái, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra: “A, Vu Giai a? Cậu ta đang ở giường cách vách nghỉ ngơi, không có gì trở ngại, mạng rất dai.”

Cảnh Hạ lại nhanh chóng chạy đến bên giường cách vách, liếc mắt một cái liền thấy được Vu Giai đang ngủ thật say, sắc mặt hồng nhuận, ngẫu nhiên còn nhíu mày, chép chép miệng, tựa hồ ngủ đến thập phần thoải mái.

Sau khi tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Cảnh Hạ mới hoãn khẩu khí, quay đầu hỏi: “Tần tỷ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a? Trần Trung úy nói Vu Giai còn trong kỳ nguy hiểm a.”

Đôi môi tiên diễm xinh đẹp đỏ mọng của Tần Sở hơi hơi gợi lên, mở một mi, nhìn về phía Trần Trung úy đang sắc mặt như gan heo, giải thích: “Tiểu Trần luôn hừ hừ loạn bên tai tôi trong thời điểm ta trị liệu cho Vu Giai, rất ồn, tôi liền nói với anh ta… Hửm? Nói cái gì nhỉ?”

Một chút cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Kỷ Xuyên Trình cùng Tần Sở, ánh mắt Trần Trung úy nhìn chằm chằm vào mặt đất, không tự chủ được mà thay Tần Sở nói: “Nếu anh không đi tìm Kỷ Thiếu giáo, chỉ sợ anh ta không gặp được Vu Thượng úy một lần cuối cùng.”

Cảnh Hạ: “…”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện