Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Chương 34





Chương 34
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhky504fabff48a28c9e57f69109ad03d21ef9cc477b19cd3-uCE2sI_fw658
“Thần phục! Hoặc là chết!”
Mộ Lê Thần sau khi thôn phệ dị năng của Tống Nghị, không có giống như khi ăn khỏa châu của Lý Văn Ngang mà có thêm dị năng mới.Từng tia năng lượng màu đen hướng Hồn tinh mà thâm nhập, tầng sương mù mông lung trong đầu hắn như mờ dần, trở nên mỏng hơn, hắn tựa hồ có thể nhớ lại một số thứ rời rạc.
Mộ Lê Thần cảm giác đoạn ký ức hắn không rõ kia rất quan trọng, nên cố gắng nhớ lại, tâm tình đối với đám người Trương Duệ Bá cũng thả lỏng.
Trương Duệ Bá thấy Mộ Lê Thần không còn quá chú ý đến mình liền âm thầm ra hiệu cho thủ hạ, ý bảo bọn họ hành động.
Nhìn thấy ám hiệu của Trương Duệ Bá, đám thủ hạ còn lại của hắn cũng hiểu được.

Sức mạnh dị năng giả cầm ra một cây đao, không chút do dự rạch trên người Phó Nghiên một nhát rồi đạp cô vào trong đàn tang thi.
Máu tươi phun ra, lượng máu thơm ngon đối với một đám tang thi khứu giác nhạy cảm là cỡ nào mê hoặc.
Dưới tình huống Mộ Lê Thần không chú ý, đàn tang thi đầu óc đơn giản không chống cự được mùi máu tươi dụ hoặc, nhào qua cắn xé thân thể Phó Nghiên.
Vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, Phó Nghiên chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn về phía Mộ Lê Thần.
Cô không hiểu? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Tại sao mạt thế lại xảy ra? Tại sao vị hôn phu của cô lại biến thành tang thi? Tại sao…………….
Tầm mắt dần mơ hồ, nhiễm lên một tầng huyết sắc mỏng manh, bầu trời phía sau lớp máu đã không còn có thể nhìn rõ nữa…
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Thanh Loan và An Như sau khi thấy cái chết của Phó Nghiên, không tránh khỏi số phận tương tự.
Mang theo miệng vết thương chảy máu đầm đìa bị Sức mạnh dị năng giả ném ra phía xa xa chỗ đàn tang thi, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng mà bọn họ so với Phó Nghiên may mắn hơn, bởi vì bọn họ là bị ném về phía An Dương.
An Dương đã khôi phục được dị năng, thanh tỉnh không ít, thấy xung quanh An Như và Mộ Thanh Loan đầy tang thi, liền đánh ngất bọn họ rồi thu vào không gian trên dây chuyền.
Khiến hai người đang sống sờ sờ biến mất, không riêng gì Mộ Lê Thần chú ý, cả đám người Trương Duệ Bá đang liều mạng chống cự tang thi cũng chú ý.
Trương Duệ Bá quá đổi vui mừng hô lớn với An Dương: “Người anh em, cậu rốt cuộc cũng tỉnh, ngươi cũng giúp chúng ta đi!”.
Hắn không biết An Dương là dùng không gian mà đưa người vào, còn tưởng rằng An Dương là loại đặc thù của hệ Không gian dị năng.
Không gian dị năng giả có hai loại.
Một loại là Không gian dị năng giả thông thường, giống như Mộ Lê Dật, không có khả năng công kích, chỉ có một tùy thân không gian, không gian này dựa theo năng lực của dị năng giả mà mở rộng, chỉ là một không gian chết, hơn nữa chứa đồ cũng phải tiêu hao dị năng.

Loại Không gian dị năng giả này cũng chỉ tính là phương tiện vận chuyển, không đáng quý lắm.
Còn một loại Không gian dị năng giả đặc thù, loại không gian này không thể sáng lập không gian, nhưng lại có thể thuấn di*, nâng cấp lên có thể truyền tống những người khác, lợi dụng sự vặn vẹo không gian mà công kích, thập phần quỷ dị.
(* Có thể hiểu là dịch chuyển tức thời, teleport, truyền tống cũng có ý nghĩa tương tự)
Không gian dị năng giả đặc thù so mới Không gian dị năng giả thông thường rất quý..
Trương Duệ Bá cũng thông qua thiết bị cung cấp thông tin liên lạc với căn cứ những người sống sót lớn nhất – B thị, mới biết được một số người trong B thị có Không gian dị năng giả đặc thù, còn được gọi là ‘Truyền tống trận’.
Thân phận của hắn cũng không phải tầm thường, cho nên hắn có thể thông qua việc các gia tộc tranh chấp, lợi dụng cái dị năng giả mang không gian đặc thù đi cứu hắn.

Chỉ cần hắn tới được căn cứ người sống sót H tỉnh, dị năng giả đó gặp hắn sẽ trực tiếp truyền tống, đưa hắnvề căn cứ B thị, không cần phải trèo đèo lội suối, ngàn dặm xa xôi trở về.
Nhưng không nghĩ đến, hôm nay hắn lại mắc kẹt ở chỗ này.
Trương Duệ Bá thấy An Dương vừa phất tay đã đem An Như và Mộ Thanh Loan biến mất, lập tức nghĩ đến tình huống này.

Lão thiên quả thực không ghét hắn mà! Chỉ cần An Dương truyền tống hắn rời khỏi nơi này………
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
An Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó dời ánh mắt đi, không quan tâm đến lợi ích từ việc nhận được sự coi trọng của Trương Duệ Bá.
Mộ Lê Thần bị Trương Duệ Bá thừa dịp hắn hơi lơ là mà giết chết vài thủ hạ của mình, lúc này cực kỳ phẫn nộ.
Hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, nhất là khi Trương Duệ Bá dùng Phó Nghiên làm mồi nhử tang thi, hắn càng phá lệ giận dữ.
Từ cổ họng hắn phát ra tiếng gầm rống, tinh thần lực trải ra, đàn tang thi vốn đang rối loạn lập tức nghiêm chỉnh trở lại.

Đám người Trương Duệ Bá vừa mới tạo ra lỗ hổng nhỏ giữa bầy tang thi lập tức bị vây kín lần nữa.
Lần này Mộ Lê Thần không chơi trò mèo vờn chuột để bọn họ có cơ hội thở dốc nữa.
Ra lệnh một tiếng, tất cả tang thi sở hữu Kim hệ dị năng phòng hộ đều không sợ chết, dũng mãnh lao về phía bọn họ.
Các loại dị năng lại giống như yên hoa (pháo hoa) mà nở rộ, đám người Trương Duệ Bá liền bị đàn tang thi vô cùng vô tận bao phủ.
Cảm giác được khí tức của đám ‘thức ăn’ kia tiêu thất, Mộ Lê Thần mới đem lực chú ý phóng tới trên người An Dương.
Người này, trên người y có hương vị của hắn.

Cho nên đàn tang thi đối với hắn đều làm như không thấy mà bỏ qua.
Đôi mắt Mộ Lê Thần đỏ ngầu nghi hoặc nhìn hắn, thời điểm An Dương đem hai ‘thức ăn’ đầy máu kia đi mất, hắn cảm giác được một trận dao động quen thuộc.
Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay trắng nõn cùng bộ móng hắc ám của mình, hắn chậm rãi đem tay sờ soạng trên người chốc lát, sau đó cảm thấy trong túi quần có thứ gì đó nổi cộm lên, tròn tròn.
Ngón tay xoẹt qua một đường, cắt trên túi quần, một viên châu tròn vo màu trắng sữa liền rơi ra.
Viên châu rơi vào trong tay hắn, móng vuốt tối đen hắc ám lập tức hóa thành màu trắng, màu đen dơ bẩn giống như được tinh lọc.
Nhìn khỏa châu trắng sữa này so với hắc dị đan lúc nãy vừa ăn không khác nhau lắm, con ngươi đỏ thẫm thoáng biến động.

Trong lòng Mộ Lê Thần rục rịch.
Khỏa châu thần kỳ này, Mộ Lê Thần lúc trước vẫn giữ nó ở trong túi, thế nhưng không chút nào nhớ đến.
Vừa rồi khi An Dương đem An Như và Mộ Thanh Loan thu vào không gian, hắn cảm ứng được một loại dao động quen thuộc từ khỏa châu này.
Bản năng cảm giác khỏa châu này đối với mình tựa hồ không có hại gì, Mộ Lê Thần cũng muốn ăn nó.

Hắn dựa theo bản năng, lập tức đem khỏa châu ném vào trong miệng.
Nhưng khỏa châu trắng này có điểm không giống những dị đan kia cần hắn nhai nuốt, ngược lại khi vừa vào miệng lập tức hóa thành một loại cảm giác thanh khiết, mát lạnh lan tràn khắp cơ thể, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Trí óc nhất thời rõ ràng, các đoạn ký ức ngắn xông đến, huyết sắc trong mắt triệt để bị thanh trừ, trở lại một màu thâm uyên như trước.

Mộ Lê Thần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía An Dương, sau đó liền nghe một tiếng gầm rống đinh tai vang lên.
Mộ Lê Thần quay đầu nhìn.
Đó là một con Ngao tạng lớn bằng nửa tòa nhà.
Mắt con chó là màu xanh lục, răng nanh sắc nhọn lộ ra, nước bọt từ răng nanh trượt xuống, rơi trên mặt đất, mặt đất liền bị ăn mòn thành những cái lỗ, còn bốc lên khói xanh.

Cơ thể nó thập phần mạnh mẽ, nhẹ nhàng nhảy lên, từ xa chạy đến gần.
Bộ lông nó đen óng lạ thường, cũng không rõ vì sao lại biến dị thành như vậy.
Đây chỉ là một con chó Ngao Tây Tạng biến dị, không phải tang thi chó.

Mộ Lê Thần không thể lấy thân phận tang thi hoàng ra lệnh cho con Ngao tạng biến dị, mà nó tựa hồ cố tình đến đây vì hắn và thủ hạ của hắn.
Mộ Lê Thần đưa mắt nhìn An Dương, biết trên người hắn có mang sợi dây chuyền không gian, cũng không kiêng dè nữa.
Hắn bỏ qua An Dương đang nói cái gì đó, bắt đầu khống chế đàn tang thi vào đội hình phòng ngự, nghênh chiến Ngao tạng biến dị.
Biến dị thú muốn thăng cấp đều dựa vào những biến dị thú khác hoặc ăn thịt nhân loại, và các loại dị đan: Dị đan của biến dị thú, dị đan của dị năng giả và tinh hạch tang thi.
Cho dù là động vật ăn thịt hay động vật ăn cỏ, sau khi biến dị, đều có nhu cầu phi thường mạnh mẽ đối với thịt tươi.
Cho nên dẫn đến tình trạng biến dị thú cùng tang thi tấn công nhân loại.
Biến dị thú không tính là đồng loại của tang thi, tang thi động vật cũng không thể xem là đồng loại của biến dị thú.
Nhưng biến dị thú cũng không phải hay đi trêu chọc tang thi.

Bởi vì trên người tang thi nhiễm virus rất nhiều, cho dù có là một biến dị thú cường đại cỡ nào, chỉ cần bị cắn một cái, khả năng tang thi hóa vô cùng cao.
Nhưng nó lại có vẻ không sợ hãi gì.
.
Mộ Lê Thần an bài những tang thi có khả năng phòng ngự đứng ngoài cùng, những tang thi chuyên dùng dị năng tấn công từ xa đứng bên trong.
Dưới sự cản trở của tang thi hệ phòng ngự, Ngao tạng biến dị căn bản không làm được gì, mà tang thi bên trong lại có thể dùng dị năng công kích nó.
Ngao tạng biến dị này là biến dị thú cấp năm, chỉ sau mạt thế mới vài tháng, rất hiếm thấy.
Được biết, biến dị thú thăng cấp so với dị năng giả còn khó khăn hơn, thế nhưng lại có khả năng chiến đấu vượt trội.
Mộ Lê Thần được đàn tang thi bảo vệ, nhìn vết thương trên người Ngạo tạng, trong lòng khẽ động.
Nếu đem Ngao tạng biến dị này thành thú cưỡi thì……… tâm tình Mộ Lê Thần phi thường kích động.
Hắn tuy rằng có thể khống chế tang thi động vật làm thú cưỡi, nhưng mà động vật sau khi tang thi hóa khắp người đều hư thối, rất không thẩm mỹ.

Hơn nữa còn ngồi cưỡi trên lưng, tiếp xúc như vậy, hắn chịu không nổi.
Hạ quyết tâm, Mộ Lê Thần chỉ thị đám tang thi vây khốn Ngao tạng biến dị, không để nó chạy thoát, nhưng tận lực không đả thương nó.
Hắn chủ động tách khỏi đàn tang thi, đi qua phía Ngao tạng biến dị.

Con chó cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Lê Thần, không thèm để ý đám tang thi xung quanh.
Chỉ số thông minh của nó không cao, tính ra cũng chỉ bằng một đứa nhỏ bảy tám tuổi.
Nhưng bản năng nói cho nó biết, cái tang thi không có chút hư thối nào đang đứng trước mặt nó không phải loại dễ chọc.
Nó vốn chính là bị hương vị cổ quái hấp dẫn đến, nay lại ngửi không thấy nguồn gốc phát ra thứ hương vị khiến nó chảy nước miếng kia, lại còn đối mặt với Mộ Lê Thần, nó nhất thời muốn rút lui.
Mộ Lê Thần đã sớm đề phòng nó chạy trốn, một đám tang thi tầng tầng lớp lớp đem con chó vây kín.
Trốn không nổi đâu!
Nó ý thức được điều này, cũng không sợ chết mà cùng Mộ Lê Thần quyết chiến.
Một đoàn khói xanh lục từ trong miệng nó phun ra, chỉ nhìn màu sắc cũng đủ biết làn khói này là thứ kịch độc.
An Dương không yên lòng sống chết cũng không muốn rời đi, nhìn làn khói lúc này lại chậm rãi bay đến phía mình, cảm giác hô hấp bắt đầu khó khăn.
Hắn nhìn thoáng qua động tác Mộ Lê Thần vẫn tự nhiên, một chút cũng không bị làn khói ảnh hưởng mới yên tâm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó biến mất tại chỗ.
Một ít tinh thần lực Mộ Lê Thần đặt trên người An Dương dao động, hắn biết An Dương đã vào trong không gian, cũng không còn lo lắng nữa, bắt đầu thẳng tay thu Ngao tạng biến dị thành thú cưỡi.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Dị năng của Ngao tạng biến dị này là độc, dị năng này của nó đối với nhân loại và biến dị thú phải nói là thập phần trí mạng, nhưng đối đám tang thi chết rồi này, không có tí tác dụng.
Con chó thấy Mộ Lê Thần không chút ảnh hưởng, hành động vẫn tự nhiên, liền biết độc đối với hắn vô dụng.
Nó há mồm phun ra một đống lớn chất lỏng màu xanh, giống như mây đen bắt đầu bao phủ Mộ Lê Thần.
Chất lỏng này nhìn qua là biết không phải thứ tốt lành gì.
Mộ Lê Thần ra lệnh thủ hạ tự di tản, bản thân lại nhẹ nhàng nhảy lên, móng vuốt nhọn hoắc cắm sâu vào một cây cột của trạm xăng.
Đám chất lỏng màu xanh kia dưới khống chế của Ngao tạng giống như có rada truy tìm, đuổi theo phía sau Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần vẫn bất động tại chỗ, giương mắt nhìn đám chất lỏng bay tới phía mình, trong mắt là một mảng yên tĩnh.
Thời điểm thứ chất lỏng màu xanh gần ngay trước mặt, thân ảnh Mộ lê Thần lại biến mất.
Ngao tạng biến dị không kịp dừng lại, đám chất lỏng vẫn theo đà lao thẳng vào cây cột.
Cây cột lớn như vậy trong nháy mắt đã bị ăn mòn hoàn toàn.

Trạm xăng vốn được bốn cây cột chống đỡ, nay một cái bị ăn mất, cả trạm lung lay như sắp đổ.
Một bãi chất lỏng lục bám dính trên cái cột sắt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cái cột nhỏ đi một vòng.
Ngao tạng biến dị quay đầu, lập tức nhìn thấy Mộ Lê Thần lúc nãy vốn bị nó truy kích lại đứng bên cạnh bận khống chế đàn tang thi xa xa tránh khỏi trạm xăng dầu sắp sụp xuống.
Nó đột nhiên vung móng vuốt về phía còn người nhỏ bé đứng bên cạnh.
Mộ Lê Thần chỉ có một mét tám mà đứng kế một con Ngao tạng biến dị cao hơn mười mét, thật sự là rất bé nhỏ.

Móng vuốt Ngao tạng biến dị cũng muốn to bằng cả cơ thể hắn rồi.
Nhưng Mộ Lê Thần động cũng không động nhiều, chỉ giơ móng của mình lên.
Hai bộ móng lớn nhỏ thật sự chênh lệch quá lớn, ánh mắt con chó lộ ra vẻ đắc ý, nó cảm giác mình nắm chắc phần thắng rồi.
Nhưng mà… sự thật luôn rất đau lòng….
Con chó khiếp sợ nhìn người nhỏ bé trước mặt vẫn bất động như núi, thân mình nó ngược lại bị hất bay ra xa.

Nó thế mà bị một cái nhỏ xíu hất cho bay xa?
Ngao tạng biến dị quay vài vòng trên mặt đất mới miễn cưỡng đứng vững được, thân thể nó vẫn còn dư âm sức mạnh của Mộ Lê Thần mà run run.
Ba chiếc móng vuốt mạnh nhất của nó thế mà chỉ chạm nhau với Mộ Lê Thần có một chút đã đầm đìa máu, không nhịn được run rẩy càng lợi hại.
Mộ Lê Thần từng bước đi về phía Ngao tạng biến dị, phía sau truyền đến tiếng vang chấn động của trạm xăng sụp xuống.


Hắn cũng không buồn quay đầu lại.
Ngao tạng biến dị nhìn Mộ Lê Thần, hắn đi tới một bước, nó lùi lại một bước.
Mộ Lê Thần rốt cuộc dừng lại, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm con chó, dùng tinh thần lực truyền âm, nói: “Thần phục! Hoặc là chết!”
Bởi vì có tinh thần lực truyền âm, bao nhiêu ý tứ cường đại của Mộ Lê Thần nó đều cảm nhận hết.

Chỉ biết kinh sợ nhìn Mộ Lê Thần, mãi một lúc sau mới rít gào một tiếng, sau đó cúi đầu.
Mộ Lê Thần vừa lòng cười, nhẹ nhàng phóng lên lưng con chó, sờ sờ đám lông mượt: “Cho mi một cái tên, gọi mi là….

Tiểu Hắc đi!”
Mộ Lê Thần không biết đặt tên gì, suy nghĩ làm sao lại đi gọi ra một cái tên như vậy?
Tiểu Hắc cào cào móng xuốt trên mặt đất, lúc này chỉ số thông minh của nó không đủ, nên không biết tên mình có bao nhiêu ngu ngốc, lại thấy chủ nhân coi trọng mình như vậy, còn đặt tên cho, nó vẫn thấy rất vui nha.
Mộ Lê Thần nhìn về phía trạm xăng bên kia chỉ còn lại một đống phế tích, khẽ nhíu mày.
An Dương lúc này hẳn là ở trong Không gian của sợi dây chuyền….

Mộ Lê Thần vừa động tinh thần lực, đàn tang thi liền dùng các loại dị năng đánh vào đống phế tích, mãi đến khi các khối bê tông cốt thép chỉ còn là một đống bột vụn mới dừng tay.
Mộ Lê Thần ngồi trên lưng Ngao tạng biến dị, phía sau là một đại quân tang thi trùng trùng điệp điệp, cứ như vậy rời đi.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Bởi vì An Dương không chống chọi được khí độc mà trốn trong không gian của sợi dây chuyền nên lúc này nôn nóng khó chịu, đi tới đi lui.
Âm thanh đánh nhau các loại bên ngoài một khắc cũng không dừng lại, hắn muốn ra giúp Mộ Lê Thần, nhưng lại lo lắng bản thân mình vô dụng làm liên lụy đến Mộ Lê Thần.
Liếc mắt nhìn An Như cùng Mộ Thanh Loan còn đang hôn mê, xác nhận bọn họ tạm thời sẽ không tỉnh lại mới dời mắt.
Bên trong không gian, hắn tuy rằng có thể nghe được âm thanh bên ngoài nhưng lại không nhìn được.

An Dương cũng không biết tình trạng giao chiến giữa Mộ Lê Thần cùng con thú biến dị kia.
Thẳng đến khi hắn bỗng nhiên nghe một trận vang ầm ầm từ bên ngoài truyền vào, trong lòng cảm giác không ổn.
Thấy An Như và Mộ Thanh Loan sắp bị âm thanh này đánh thức, hắn lại cho bọn họ vài cú khiến bọn họ còn chưa kịp mở mắt đã hôn mê lần nữa.
Hắn đem hai người kéo vào trong gian nhà tre nhỏ, thiết lập lệnh cấm, cho dù bọn họ có tỉnh lại cũng chỉ có thể bị nhốt trong gian nhà này, hắn phong bế cửa ra vào của gian nhà rồi mới rời khỏi không gian.
Vừa ra tới, An Dương đã bị chôn trong một đống bột đá vụn.
Hắn dùng Băng hệ dị năng mở đường, rốt cuộc cũng dẹp bớt mớ bột đá vụn mà đi ra.
Nhìn xung quanh, mênh mông bất tận, trạm xăng đã biến mất không còn tăm hơi.
An Dương nhìn nhìn đống phế tích dưới chân, mới biết, hóa ra đây là nguyên nhân của tiếng ầm vang kia.
Hắn bò lên nơi cao nhất của đống phế tích, nhìn ra xa xa.
Quả nhiên, trong tầm mắt liền thấy rất nhiều những thân ảnh bé nhỏ, chính là Mộ Lê Thần mang đàn tang thi rời đi.
Ánh mắt An Dương mang theo vui mừng, tiện tay vỗ vỗ tro bụi trên người, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy đuổi theo hướng đàn tang thi.
Một cái lưu ý cho chương này đó là thật ra chỗ Mộ Lê Thần ném viên ngọc kia vào miệng ăn, ăn rồi mà không rõ sao khúc sau tác giả viết Mộ Lê Thần vẫn chưa ăn nó, sau này còn đem nó thả lại vào trong ko gian của An Dương.

Này chắc là 1 lỗi thiếu sót đi, nói túm lại là Mộ Lê Thần vẫn chưa ăn, cho qua chi tiết này đi a~ Đăng bởi: admin



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện