Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 48
Hôm đó, màn đêm vừa mới buông xuống, trong tiểu khu có thể nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó tiếng súng, tiếng bước chân vội vội vàng vàng vẫn luôn vang lên đến hơn nửa đêm, tình huống mới đỡ hơn một chút.
Nghe thanh âm bên ngoài, Bạch Cảnh cũng không có tâm tư đi ngủ, dứt khoát chìm vào không gian dạo một vòng, nhìn dược điền phì nhiêu, cây ăn quarysai trĩu, còn có căn nhà lớn xa hoa thoải mái, tâm tình nháy mắt biến tốt, thư thư phục phục tắm rửa một cái, lúc này mới lắc mình xuất hiện trong phòng.
Thực lưu loát, đồ vật trong phòng không kể thứ gì, tất cả đều thu vào không gian, kiểm tra một lần, không có quên gì, mắt thấy thời gian còn sớm, liền đi phòng khách ngồi một chút, vừa lúc cũng chờ mọi người rời giường, hắn tính toán trời vừa sáng liền đi.
Vừa đi vào phòng khách, khóe môi Bạch Cảnh co rút, không nghĩ tới không nghủ được, không chỉ có mình hắn.
Chỉ thấy Lý Dực ôm con trai đảo quanh cả phòng, Lý Manh không ngừng cười khanh khách, bên cạnh còn có vài người, càm đồ vật trêu đùa Lý Manh, trên tay không phải là thuốc (yên là gì? chém bậy thôi, vì làm quà tặng mà chắc là thuốc lá hoặc xì gà), chính là rượu, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng: “Cái này, cái này, còn có cái này.”
“Các ngươi đang làm gì?” Bạch Cảnh nhướn mày, nếu hắn nhớ không lầm, rượu, thuốc kia đều là đồ nhà hắn.
“Ha hả!” Lý Uy ngượng ngùng mỉm cười, đem thuốc giấu ở phía sau, Bạch Cảnh lười nhìn hắn, cần phải biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi.
Lý Dực cười thực đắc ý, chỉ kém không đem đuôi nhếch lên, ôm con trai khoe khoang nói: “Lý Manh kích phát dị năng.”
“Úc? Chuyện tốt như thế, dị năng gì?” Bạch Cảnh nghe xong trong lòng cũng rất vui mừng, Lý Manh có thể dị biến, cuộc sống về sau sẽ đảm bảo hơn.
“Không gian hệ, có thể thu rất nhiều đồ.” Lý Dực cười nói, ánh mắt đều lộ vẻ vui mừng.
Bạch Cảnh đau dạ dày, kỳ thật hắn càng tình nguyện tiểu Manh kích phát dị năng hệ công kích, như vậy đối mặt với tang thi mới có đầy đủ năng lực bảo vệ mình, không gian hệ dị năng giai đoạn đầu thực sự rất yếu. Bất quá kích phát dị năng như thế nào cũng là chuyện tốt, cũng không thể đả kích đứa nhỏ, nghĩ nghĩ hỏi: “Rộng bao nhiêu?”
“Lớn như một căn phòng nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Manh hồng hồng, mắt to vụt sáng, có chút thẹn thùng, lại có một ít mong chờ, giống như chờ đợi Bạch Cảnh khích lệ.
“Không tồi, tiểu Manh rất lợi hại, hôm nay giao cho ngươi một nhiệm vụ trọng yếu được không?” Bạch Cảnh cười nhạt, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ, biểu tình gì cũng viết hết lên mặt.
“Hảo” Lý Manh nắm tay, kiên định gật đầu.
Lý Dực sờ sờ đầu con trai, giải thích: “Đại khái có mười thước vuông.” Tiểu Manh năm nay mới tám tuổi, hiện còn không hiểu tính toán thước vuông, hắn cũng là trong lúc tiểu Manh hoa chân múa tay mới đoán được lớn nhỏ của không gian.
Bạch Cảnh kỳ thật rất tán thưởng, tương đối với trẻ nhỏ mà nói, có thể kích phát dị năng, mà lại là mười thước vuông, đã là rất tốt, chỉ chỉ phòng ở nói: “Ngươi dạy hắn phân loại, hôm nay đồ vật trong phòng đều do tiểu Manh thu thập, muốn mang cái gì, yêu cầu cái gì, đừng ngại.”
Tiểu Manh hoan hỉ, hơi ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, hiện tại hắn cũng là đại nhân, có thể giúp ba ba và mọi người, hắn rất vui vẻ.
Lý Dực tuân lệnh, ôm con trai bắt đầu bận rộn, mấy người còn lại thấy Bạch Cảnh lên tiếng, vội vàng lấy thuốc cũng rượu ra nói: “Ngàn vạn đừng quên.”
Bạch Cảnh buồn cười, mặc kệ bọn họ, tựa vào trên ghế sa-lon nhắm mắt dưỡng thần.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Tiêu Táp mở cửa phòng, hai mắt mệt mỏi đi ra.
Bạch Cảnh nhẹ nhíu mày, y không nghỉ ngơi sao?
“Táp ca sớm.” Có người lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Táp gật gật đầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Bạch Cảnh, mở ra một phần bản đồ trong tay, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua ta đã tra trên mạng, nơi này, nơi này có mấy đường cao tốc không thể đi, còn có nơi này, thành thị cũng không thể đi, bệnh độc bùng nổ thực nghiêm trọng, lộ tuyến ta đã nghiên cứu tốt, các ngươi đều nhìn kỹ một lần, nhớ rõ, nhìn xem còn có gì cần bổ sung.”
“Hắc hắc không có, Táp ca cứ định đoạt.” Lưu Uy sờ sờ đầu, bọn họ đều là dạng quê mùa, làm sao hiểu rõ tính toán này đó.
Mấy người khác cũng không có dị nghị, Bạch Cảnh oán giận trong lòng, hơi có chút đau lòng, mấy ngày nay Tiêu Táp đều ngủ không ngon, càng miễn bàn những ngày tìm hắn, nghe nói cũng là mấy ngày đêm không chợp mắt.
Chú ý tới ánh mắt Bạch Cảnh, Tiêu Táp ảm đạm cười: “Ta không có việc gì, lên xe sẽ nghỉ ngơi.”
Bạch Cảnh gật đầu không nói chuyện, lại một lát sau, mọi người mới lục tục rời giường.
Trải qua vài ngày ở chung, mọi người đối với việc thấy Tiêu Táp cười cũng không thể trách, chỉ có thể khen Bạch Cảnh bản lĩnh lớn, ngay cả băng sơn cũng có thể hòa tan.
Ăn cơm qua loa, Lý Manh đem vật phẩm thu thập xong, lúc này Bạch Cảnh mới tuyên bố xuất phát.
Vừa mở cửa nhà ra, lãnh khí bên ngoài ập đến, nhiệt độ không khì lại giảm xuống không ít, trong lòng mọi người đều trầm xuống, dựa theo thời tiết hiện tại, mấy ngày nữa tháng sáu thật sự có tuyết bay.
Bạch Cảnh lôi kéo Tiêu Táp, trực tiếp lên phòng xe.
Người so với người tức chết người, các huynh đệ của Tiêu Táp thực đỏ mắt, bất quá không có biện pháp, người ta có tiền, có quyền, có thế, có xe, có bảo tiêu, còn có rất nhiều vật tư, mà ngay cả quần áo trên người bọn họ, đều là Bạch Cảnh cung cấp, có đỏ mắt cũng chỉ có thể nhìn, xích quả quả ghen tị, không hổ là thiếu gia, ngay cả chạy trốn cũng xa hoa như vậy….
Ra cửa lớn, đã từng là tiểu khu xa hoa, chung quanh đều là một mảnh thê lương, binh lính tuần tra có thêm rất nhiều khuôn mặt mới, trên mặt mỗi người đều thực trầm trọng, bi ai thản nhiên tràn ngập trong không khí, ngoài cửa lớn tiểu khu còn có rất nhiều thi thể chưa kịp xử lý, đều nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ, nhìn ột hán tử bên cạnh thi thể gào khóc lớn, trong lòng Bạch Cảnh cảm thấy khó chịu, kỳ thật quân nhân thật sự rất đáng yêu, xem nhẹ thượng cấp tranh quyền đoạt lợi, bọn họ bảo vệ quốc gia, bọn họ không ngại sống chết, chỉ là bọn hắn không biết, người tiểu khu tất cả rời đi, còn lại là bọn họ cuối cùng cũng trở thành pháo hôi, đời trước cứ như vậy, nhớ rõ lúc trước hắn cũng nằm trong những người bỏ chạy, làm sao có thể để ý sống chết của người khác.
“Dừng xe.” Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, từ từ mở cửa xe, lấy ra thẻ nhà, xuất ra một tờ giấy ghi lại mật mã.
“Cái này cho các ngươi, nếu không có nơi ở thì đi vào, nhà của ta không ai dám chiếm, ta đi rồi, về sau nếu không sống nổi, có thể đến L tỉnh tìm ta.”
Bạch Cảnh nói xong, buông đồ bước đi, vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, trong đám thi thể kia có tên binh sĩ ngăn cản hắn ngày hôm qua.
Trở lại trên xe, mấy chiếc xe không dừng lại tiếp tục phóng đi, nhìn cửa nhà ngày càng xa, Bạch Cảnh khẽ thở dài, giật mình nhớ tới, đời trước hắn rời đi tiền hô hậu ủng, có bảo tiêu lại có quân đội hộ tống, thực uy phong, rất đắc ý, ngay cả thị trưởng cũng đến nịnh bợ, muốn cùng hắn rời đi….
“Nghĩ cái gì?” Tiêu Táp rất bất mãn, gắt gao ôm thắt lưng hắn, y phát hiện tiểu Cảnh càng ngày càng thích thất thần.
“Không có, chỉ là trong lòng có chút cảm thán.” Bạch Cảnh ảm đạm mỉm cười, rất khâm phục sự sắc bén của Tiêu Táp.
“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo hộ ngươi, về sau dàn xếp xong xuôi, chúng ta sẽ lập một cái nhà.”
“Hảo.” Bạch Cảnh nghiêng đầu, nhìn Tiêu Táp từ trên xuống dưới, chợt phát hiện, đời này Tiêu Táp cũng sẽ nói lời thâm tình, như thế nào bây giờ, hắn hảo cảm động, nghĩ muốn hôn y một chút.
Bạch Cảnh nói liền làm, cũng không già mồm cãi láo, kiễng mũi chân hôn lên, không phải hai má, cũng không phải cái trán, Tiêu Táp chỉ cảm thấy mình bị kinh hỉ thật lớn bao phủ, đây là lần đầu tiên tiểu Cảnh chủ động hôn hắn.
Miệng lưỡi giao triền cũng một chỗ, hảo ngọt, tiểu Cảnh thật mỹ vị giống như trong tưởng tượng của hắn, luyến tiếc buông ra, nghĩ muốn càng nhiều càng tốt.
“Ân, hừ!” Người sát phong cảnh chung qui vẫn có, Vương Học Binh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tiêu Táp giống như người mẹ bị cướp con gái.
Dư Nhạc đã sớm chạy, lấy danh chỉ dường để tránh ở chỗ điều khiển, Tần Hạo là tiểu hài tử, thần tình xấu hổ đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên đặt đâu, chỉ có Từ Lôi không tự giác, nhìn đến vô cùng hứng thú, hai mắt tỏa sáng, ngoài miệng còn oán hận Vương Học Binh keo kiệt, thân mật còn trốn tránh nàng.
Vương Học Binh chán nản, lười cùng nữ nhân này so đo, chỉ là có chút đau đớn, thiếu gia của hắn a, như thế nào lại bị Tiêu Táp cướp mất….
D thị giới nghiêm rất cẩn thận, hôm nay và hôm qua có bất đồng, ngày hôm qua trên đường miễn cưỡng còn có thể thấy có người và xe đi lại, hôm nay trừ bỏ binh lính tuần tra, một bóng người cũng không thấy.
Đi đến cửa ra vào D thị, con đường đã bị phong tỏa, quân đội đã ra trận, người và xe chỉ được phép ra chứ không được vào, nếu có người muốn gây chuyện, hết thảy dùng thủ đoạn áp chế.
Ra khỏi thành rất đơn giản, chỉ cần để lại tên cửa hàng đăng ký xe, đoàn người thuận lợi rời đi, ban ngày rất ít tang thi, mọi người giữ vững tinh thần gia tốc chạy đi, có Lý Manh, Bạch Cảnh thoải mái hơn rất nhiều, không cần lo lắng vấn đề ăn cơm của mọi người, lên dường cao tốc, nằm trên giường liền ngủ, Tiêu Táp thì ngủ bên cạnh hắn.
Vương Học Binh hơi thở dài, đắp chăn cho bọn họ, cho dù trong lòng không nguyện ý, nhưng nhìn tình huống bây giờ, thiếu gia nhà hắn nhất định phải gả ra ngoài.
Hai người này ngủ rất ngon, thẳng đến buổi chiều mới tỉnh dậy, tuy rằng chỉ là giường nhỏ một người cũng không thấy chật chội, Tiêu Táp mở hai mắt, đầu tiên chính là căng thẳng, không dám nghĩ hắn lại trong hoàn cảnh này ngủ say, chạm phải thứ mềm mại trong tay mới dần bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn dung nhan người đang ngủ, chỉ cảm thấy sinh hoạt thực viên mãn, hồi tưởng nụ hôn nồng nhiệt ngày hôm nay, trong lòng cũng cản thấy nóng bừng, hắn sẽ cùng tiểu miêu đồng thời sống sót.
Nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh không dám có chút vọng động, chỉ sợ làm tiểu nhân nhi đang ngủ trong ngực bừng tỉnh.
Tần Hạo đỏ mặt, đưa tới một cái bánh mỳ, đặt trên bàn: “Ca ca nói, ngươi ăn chút gì đó trước.”, rồi bỏ chạy.
Tiêu Táp không còn gì để nói, nhìn nhìn bánh mỳ, lại nhìn nhân nhi trong ngực, cơ hồ không cần suy nghĩ nháy mắt quyết định: “Đợi lát nữa ăn, hiện tại mấy giờ?’
Vương Học Binh trong lòng hiểu rõ, thầm nghĩ Tiêu Táp cũng không tệ lắm, ít nhất còn biết đau lòng người, về sau sẽ ít làm khó dễ hắn một chút, nhìn thời gian thản nhiên nói: “4h20′”
Tiêu Táp hơi có vẻ kinh ngạc, tiện đà nở nụ cười, không nghĩ tới một lần này lại ngủ mấy giờ, đã lâu không ngủ say như vậy: “Tình huống bên ngoài thế nào?”
“Các thành thị đã bắt đầu giới nghiêm, các chuyên gia nghiên cứu bệnh độc sẽ lây, người bị thương tạm thời cách ly, hiện tại không có đại loạn.”
Nghe thấy đang tiến triển theo hướng tốt, Tiêu Táp trầm mặc một khắc hỏi: “Hiện tại đến nơi nào?’
“Đường Ngũ An, đã lái tốc độ cao, từ nơi này đến C thị vẫn luôn đi đường quốc lộ, dự tính buổi sáng ngày mai sẽ tới.”
“Như thế nào mới đến đường Ngũ An?” Bạch Cảnh còn buồn ngủ, giật giật trong ngực Tiêu Táp, giọng mũi nồng đậm lộ ra mấy phần bất mãn.
Nghe thanh âm bên ngoài, Bạch Cảnh cũng không có tâm tư đi ngủ, dứt khoát chìm vào không gian dạo một vòng, nhìn dược điền phì nhiêu, cây ăn quarysai trĩu, còn có căn nhà lớn xa hoa thoải mái, tâm tình nháy mắt biến tốt, thư thư phục phục tắm rửa một cái, lúc này mới lắc mình xuất hiện trong phòng.
Thực lưu loát, đồ vật trong phòng không kể thứ gì, tất cả đều thu vào không gian, kiểm tra một lần, không có quên gì, mắt thấy thời gian còn sớm, liền đi phòng khách ngồi một chút, vừa lúc cũng chờ mọi người rời giường, hắn tính toán trời vừa sáng liền đi.
Vừa đi vào phòng khách, khóe môi Bạch Cảnh co rút, không nghĩ tới không nghủ được, không chỉ có mình hắn.
Chỉ thấy Lý Dực ôm con trai đảo quanh cả phòng, Lý Manh không ngừng cười khanh khách, bên cạnh còn có vài người, càm đồ vật trêu đùa Lý Manh, trên tay không phải là thuốc (yên là gì? chém bậy thôi, vì làm quà tặng mà chắc là thuốc lá hoặc xì gà), chính là rượu, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng: “Cái này, cái này, còn có cái này.”
“Các ngươi đang làm gì?” Bạch Cảnh nhướn mày, nếu hắn nhớ không lầm, rượu, thuốc kia đều là đồ nhà hắn.
“Ha hả!” Lý Uy ngượng ngùng mỉm cười, đem thuốc giấu ở phía sau, Bạch Cảnh lười nhìn hắn, cần phải biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi.
Lý Dực cười thực đắc ý, chỉ kém không đem đuôi nhếch lên, ôm con trai khoe khoang nói: “Lý Manh kích phát dị năng.”
“Úc? Chuyện tốt như thế, dị năng gì?” Bạch Cảnh nghe xong trong lòng cũng rất vui mừng, Lý Manh có thể dị biến, cuộc sống về sau sẽ đảm bảo hơn.
“Không gian hệ, có thể thu rất nhiều đồ.” Lý Dực cười nói, ánh mắt đều lộ vẻ vui mừng.
Bạch Cảnh đau dạ dày, kỳ thật hắn càng tình nguyện tiểu Manh kích phát dị năng hệ công kích, như vậy đối mặt với tang thi mới có đầy đủ năng lực bảo vệ mình, không gian hệ dị năng giai đoạn đầu thực sự rất yếu. Bất quá kích phát dị năng như thế nào cũng là chuyện tốt, cũng không thể đả kích đứa nhỏ, nghĩ nghĩ hỏi: “Rộng bao nhiêu?”
“Lớn như một căn phòng nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Manh hồng hồng, mắt to vụt sáng, có chút thẹn thùng, lại có một ít mong chờ, giống như chờ đợi Bạch Cảnh khích lệ.
“Không tồi, tiểu Manh rất lợi hại, hôm nay giao cho ngươi một nhiệm vụ trọng yếu được không?” Bạch Cảnh cười nhạt, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ, biểu tình gì cũng viết hết lên mặt.
“Hảo” Lý Manh nắm tay, kiên định gật đầu.
Lý Dực sờ sờ đầu con trai, giải thích: “Đại khái có mười thước vuông.” Tiểu Manh năm nay mới tám tuổi, hiện còn không hiểu tính toán thước vuông, hắn cũng là trong lúc tiểu Manh hoa chân múa tay mới đoán được lớn nhỏ của không gian.
Bạch Cảnh kỳ thật rất tán thưởng, tương đối với trẻ nhỏ mà nói, có thể kích phát dị năng, mà lại là mười thước vuông, đã là rất tốt, chỉ chỉ phòng ở nói: “Ngươi dạy hắn phân loại, hôm nay đồ vật trong phòng đều do tiểu Manh thu thập, muốn mang cái gì, yêu cầu cái gì, đừng ngại.”
Tiểu Manh hoan hỉ, hơi ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, hiện tại hắn cũng là đại nhân, có thể giúp ba ba và mọi người, hắn rất vui vẻ.
Lý Dực tuân lệnh, ôm con trai bắt đầu bận rộn, mấy người còn lại thấy Bạch Cảnh lên tiếng, vội vàng lấy thuốc cũng rượu ra nói: “Ngàn vạn đừng quên.”
Bạch Cảnh buồn cười, mặc kệ bọn họ, tựa vào trên ghế sa-lon nhắm mắt dưỡng thần.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Tiêu Táp mở cửa phòng, hai mắt mệt mỏi đi ra.
Bạch Cảnh nhẹ nhíu mày, y không nghỉ ngơi sao?
“Táp ca sớm.” Có người lên tiếng chào hỏi.
Tiêu Táp gật gật đầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Bạch Cảnh, mở ra một phần bản đồ trong tay, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua ta đã tra trên mạng, nơi này, nơi này có mấy đường cao tốc không thể đi, còn có nơi này, thành thị cũng không thể đi, bệnh độc bùng nổ thực nghiêm trọng, lộ tuyến ta đã nghiên cứu tốt, các ngươi đều nhìn kỹ một lần, nhớ rõ, nhìn xem còn có gì cần bổ sung.”
“Hắc hắc không có, Táp ca cứ định đoạt.” Lưu Uy sờ sờ đầu, bọn họ đều là dạng quê mùa, làm sao hiểu rõ tính toán này đó.
Mấy người khác cũng không có dị nghị, Bạch Cảnh oán giận trong lòng, hơi có chút đau lòng, mấy ngày nay Tiêu Táp đều ngủ không ngon, càng miễn bàn những ngày tìm hắn, nghe nói cũng là mấy ngày đêm không chợp mắt.
Chú ý tới ánh mắt Bạch Cảnh, Tiêu Táp ảm đạm cười: “Ta không có việc gì, lên xe sẽ nghỉ ngơi.”
Bạch Cảnh gật đầu không nói chuyện, lại một lát sau, mọi người mới lục tục rời giường.
Trải qua vài ngày ở chung, mọi người đối với việc thấy Tiêu Táp cười cũng không thể trách, chỉ có thể khen Bạch Cảnh bản lĩnh lớn, ngay cả băng sơn cũng có thể hòa tan.
Ăn cơm qua loa, Lý Manh đem vật phẩm thu thập xong, lúc này Bạch Cảnh mới tuyên bố xuất phát.
Vừa mở cửa nhà ra, lãnh khí bên ngoài ập đến, nhiệt độ không khì lại giảm xuống không ít, trong lòng mọi người đều trầm xuống, dựa theo thời tiết hiện tại, mấy ngày nữa tháng sáu thật sự có tuyết bay.
Bạch Cảnh lôi kéo Tiêu Táp, trực tiếp lên phòng xe.
Người so với người tức chết người, các huynh đệ của Tiêu Táp thực đỏ mắt, bất quá không có biện pháp, người ta có tiền, có quyền, có thế, có xe, có bảo tiêu, còn có rất nhiều vật tư, mà ngay cả quần áo trên người bọn họ, đều là Bạch Cảnh cung cấp, có đỏ mắt cũng chỉ có thể nhìn, xích quả quả ghen tị, không hổ là thiếu gia, ngay cả chạy trốn cũng xa hoa như vậy….
Ra cửa lớn, đã từng là tiểu khu xa hoa, chung quanh đều là một mảnh thê lương, binh lính tuần tra có thêm rất nhiều khuôn mặt mới, trên mặt mỗi người đều thực trầm trọng, bi ai thản nhiên tràn ngập trong không khí, ngoài cửa lớn tiểu khu còn có rất nhiều thi thể chưa kịp xử lý, đều nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ, nhìn ột hán tử bên cạnh thi thể gào khóc lớn, trong lòng Bạch Cảnh cảm thấy khó chịu, kỳ thật quân nhân thật sự rất đáng yêu, xem nhẹ thượng cấp tranh quyền đoạt lợi, bọn họ bảo vệ quốc gia, bọn họ không ngại sống chết, chỉ là bọn hắn không biết, người tiểu khu tất cả rời đi, còn lại là bọn họ cuối cùng cũng trở thành pháo hôi, đời trước cứ như vậy, nhớ rõ lúc trước hắn cũng nằm trong những người bỏ chạy, làm sao có thể để ý sống chết của người khác.
“Dừng xe.” Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, từ từ mở cửa xe, lấy ra thẻ nhà, xuất ra một tờ giấy ghi lại mật mã.
“Cái này cho các ngươi, nếu không có nơi ở thì đi vào, nhà của ta không ai dám chiếm, ta đi rồi, về sau nếu không sống nổi, có thể đến L tỉnh tìm ta.”
Bạch Cảnh nói xong, buông đồ bước đi, vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, trong đám thi thể kia có tên binh sĩ ngăn cản hắn ngày hôm qua.
Trở lại trên xe, mấy chiếc xe không dừng lại tiếp tục phóng đi, nhìn cửa nhà ngày càng xa, Bạch Cảnh khẽ thở dài, giật mình nhớ tới, đời trước hắn rời đi tiền hô hậu ủng, có bảo tiêu lại có quân đội hộ tống, thực uy phong, rất đắc ý, ngay cả thị trưởng cũng đến nịnh bợ, muốn cùng hắn rời đi….
“Nghĩ cái gì?” Tiêu Táp rất bất mãn, gắt gao ôm thắt lưng hắn, y phát hiện tiểu Cảnh càng ngày càng thích thất thần.
“Không có, chỉ là trong lòng có chút cảm thán.” Bạch Cảnh ảm đạm mỉm cười, rất khâm phục sự sắc bén của Tiêu Táp.
“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo hộ ngươi, về sau dàn xếp xong xuôi, chúng ta sẽ lập một cái nhà.”
“Hảo.” Bạch Cảnh nghiêng đầu, nhìn Tiêu Táp từ trên xuống dưới, chợt phát hiện, đời này Tiêu Táp cũng sẽ nói lời thâm tình, như thế nào bây giờ, hắn hảo cảm động, nghĩ muốn hôn y một chút.
Bạch Cảnh nói liền làm, cũng không già mồm cãi láo, kiễng mũi chân hôn lên, không phải hai má, cũng không phải cái trán, Tiêu Táp chỉ cảm thấy mình bị kinh hỉ thật lớn bao phủ, đây là lần đầu tiên tiểu Cảnh chủ động hôn hắn.
Miệng lưỡi giao triền cũng một chỗ, hảo ngọt, tiểu Cảnh thật mỹ vị giống như trong tưởng tượng của hắn, luyến tiếc buông ra, nghĩ muốn càng nhiều càng tốt.
“Ân, hừ!” Người sát phong cảnh chung qui vẫn có, Vương Học Binh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tiêu Táp giống như người mẹ bị cướp con gái.
Dư Nhạc đã sớm chạy, lấy danh chỉ dường để tránh ở chỗ điều khiển, Tần Hạo là tiểu hài tử, thần tình xấu hổ đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên đặt đâu, chỉ có Từ Lôi không tự giác, nhìn đến vô cùng hứng thú, hai mắt tỏa sáng, ngoài miệng còn oán hận Vương Học Binh keo kiệt, thân mật còn trốn tránh nàng.
Vương Học Binh chán nản, lười cùng nữ nhân này so đo, chỉ là có chút đau đớn, thiếu gia của hắn a, như thế nào lại bị Tiêu Táp cướp mất….
D thị giới nghiêm rất cẩn thận, hôm nay và hôm qua có bất đồng, ngày hôm qua trên đường miễn cưỡng còn có thể thấy có người và xe đi lại, hôm nay trừ bỏ binh lính tuần tra, một bóng người cũng không thấy.
Đi đến cửa ra vào D thị, con đường đã bị phong tỏa, quân đội đã ra trận, người và xe chỉ được phép ra chứ không được vào, nếu có người muốn gây chuyện, hết thảy dùng thủ đoạn áp chế.
Ra khỏi thành rất đơn giản, chỉ cần để lại tên cửa hàng đăng ký xe, đoàn người thuận lợi rời đi, ban ngày rất ít tang thi, mọi người giữ vững tinh thần gia tốc chạy đi, có Lý Manh, Bạch Cảnh thoải mái hơn rất nhiều, không cần lo lắng vấn đề ăn cơm của mọi người, lên dường cao tốc, nằm trên giường liền ngủ, Tiêu Táp thì ngủ bên cạnh hắn.
Vương Học Binh hơi thở dài, đắp chăn cho bọn họ, cho dù trong lòng không nguyện ý, nhưng nhìn tình huống bây giờ, thiếu gia nhà hắn nhất định phải gả ra ngoài.
Hai người này ngủ rất ngon, thẳng đến buổi chiều mới tỉnh dậy, tuy rằng chỉ là giường nhỏ một người cũng không thấy chật chội, Tiêu Táp mở hai mắt, đầu tiên chính là căng thẳng, không dám nghĩ hắn lại trong hoàn cảnh này ngủ say, chạm phải thứ mềm mại trong tay mới dần bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn dung nhan người đang ngủ, chỉ cảm thấy sinh hoạt thực viên mãn, hồi tưởng nụ hôn nồng nhiệt ngày hôm nay, trong lòng cũng cản thấy nóng bừng, hắn sẽ cùng tiểu miêu đồng thời sống sót.
Nhẹ nhàng ôm Bạch Cảnh không dám có chút vọng động, chỉ sợ làm tiểu nhân nhi đang ngủ trong ngực bừng tỉnh.
Tần Hạo đỏ mặt, đưa tới một cái bánh mỳ, đặt trên bàn: “Ca ca nói, ngươi ăn chút gì đó trước.”, rồi bỏ chạy.
Tiêu Táp không còn gì để nói, nhìn nhìn bánh mỳ, lại nhìn nhân nhi trong ngực, cơ hồ không cần suy nghĩ nháy mắt quyết định: “Đợi lát nữa ăn, hiện tại mấy giờ?’
Vương Học Binh trong lòng hiểu rõ, thầm nghĩ Tiêu Táp cũng không tệ lắm, ít nhất còn biết đau lòng người, về sau sẽ ít làm khó dễ hắn một chút, nhìn thời gian thản nhiên nói: “4h20′”
Tiêu Táp hơi có vẻ kinh ngạc, tiện đà nở nụ cười, không nghĩ tới một lần này lại ngủ mấy giờ, đã lâu không ngủ say như vậy: “Tình huống bên ngoài thế nào?”
“Các thành thị đã bắt đầu giới nghiêm, các chuyên gia nghiên cứu bệnh độc sẽ lây, người bị thương tạm thời cách ly, hiện tại không có đại loạn.”
Nghe thấy đang tiến triển theo hướng tốt, Tiêu Táp trầm mặc một khắc hỏi: “Hiện tại đến nơi nào?’
“Đường Ngũ An, đã lái tốc độ cao, từ nơi này đến C thị vẫn luôn đi đường quốc lộ, dự tính buổi sáng ngày mai sẽ tới.”
“Như thế nào mới đến đường Ngũ An?” Bạch Cảnh còn buồn ngủ, giật giật trong ngực Tiêu Táp, giọng mũi nồng đậm lộ ra mấy phần bất mãn.
Bình luận truyện