Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 54



Hai người nhanh chóng thu thập xong đồ vật, thấy những người khác còn chưa đi ra, vội vàng lại đi đến cửa hàng cách vách một chuyến, Bạch Cảnh thấy gì thu lấy mặc kệ có dùng được hay không, dù sao không gian cũng thực lớn, bỏ vào cũng không có vấn đề gì.

Không bao lâu, người trên lầu xuống, trừ bỏ Lưu Uy ôm tiểu Manh, mỗi người đều cõng một bao đồ to bọc bằng ga giường.

“Còn gì nữa không, còn lại đều ở chỗ tiểu Manh, siêu thị dường như từng bị cướp đoạt qua, bình bình lọ lọ đầy đất, gạo ngô rơi vãi khắp nơi, lầu ba chúng ta còn chưa đi, đem đồ lại đây trước, chỗ của tiểu Manh cũng đầy rồi.”

Tiêu Táp gật đầu, để Bạch Cảnh thu một phần, dư lại một phần để trên xe, cho dù có không gian dị năng, nhưng bên ngoài cũng không thể không có chuẩn bị gì.

Bạch Cảnh đỏ mặt, trong lòng có chút xấu hổ, mấy vấn đề này cho tới giờ hắn chưa từng nghĩ qua.

Mang theo tiểu Manh những người khác quay về chợ, Tiêu Táp và Bạch Cảnh thì ở cửa hàng ven đường đánh du kích, ba lần như thế, thấy không sai biệt lắm, lúc này mọi người mới trở lại trên xe tiếp tục hành trình.

Một đường đi lại dừng một chút, ra thị trấn, tốc độ xe mới nhanh hơn, cách một đoạn có trạm xăng dầu, vốn định thu thập chút xăng, kết quả một giọt cũng không có, không chỉ kho hàng mà ngay cả mặt tiền cũng phủ một tầng bụi rất dày.

Mọi người tiếc hận một tiếng, đang muốn lên xe, Dư Nhạc nghe được tiếng đánh nhau, quay đầu nhìn qua: “Bên kia có người, hình như là đôi nam nữ mới gặp sáng hôm nay.”

Bạch Cảnh nhướng mày, hơi có vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới hai người này còn rất bản lĩnh, thật sự chạy trốn từ trong miệng của một đàn tang thi.

Tiêu Táp trầm mặc một lát: “Trước cứ từ từ đã.” Cái thị trấn này đích xác rất quái dị, có người để hỏi một chút cũng tốt.

Cũng không lâu lắm, chợt nghe thanh âm xe máy truyền đến xa xa. Nữ nhân ở đằng trước lái xe, nam nhân ở phía sau phóng thích dị năng, mấy tang thi đi theo phía sau không đến một hồi liền tiêu diệt sạch sẽ, còn không chờ họ thở ra một hơi, thấy chiếc xe phía trước, không có vui mừng, không có hoan hô, việc đầu tiên là đề phòng.

Nữ nhân dừng xe lại ở một khoảng xa, cũng không có đi tiếp lên trước. Nam nhân bỏ mũ giáp, nhìn qua, lẳng lặng tựa hồ đang chờ đợi, lại tựa hồ đạy lòng cảnh giác.

Tiêu Táp thấy thế, cầm lấy bộ đàm: “Chu Tập, ngươi đi hỏi tình huống.”

Chu Tập lĩnh mệnh một tiếng, một mình xuống xe đi qua.

Nam nữ thấy chỉ có một người, đề phòng trong mắt tiêu tán một ít, chính là còn duy trì tư thế công kích, hơi có chút không đúng, hai người này sẽ nhanh chóng cao bay xa chạy.

Mấy người nói chuyện một hồi, cảnh giác của đôi nam nữ tựa hồ tán đi, biểu tình của nữ nhân viết ở trên mặt, trong lời nói, một hồi phẫn nộ, một hồi bi ai, một hồi lại thương tâm muốn chết ngã vào trong ngực nam nhân, hào hển khóc lớn, nam nhân trấn an nàng một hồi, mới giữ vững được tinh thần, không biết Chu Tập cùng bọn họ nói gì đó, trong mắt hai người chợt lóe vui mừng, sau đó không bao lâu, Chu Tập trở về, đôi nam nữ chờ ở tại chỗ.

Chu Tập đi đến trước mặt Tiêu Táp, trên mặt còn lưu lại biểu tình khiếp sợ, nói rằng: “Bọn họ là dân địa phương trong thị trấn, đêm đó bệnh độc bùng nổ, nơi này cùng với hương trấn xung quanh tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, chính phủ phong tỏa tin tức, toàn diện thanh sát, bắt lại toàn bộ dị năng giả, hai người bọn họ chính là từ trong sở nghiên cứu trốn ra.”

“Toàn diện thanh sát? Có ý tứ gì?” Không đợi Tiêu Táp nói chuyện, Vương Học Binh liền hỏi.

Chu Tập thực vô lực, không biết nên trả lời như thế nào, không muốn tin tưởng nhưng lại không thể không tin, người ta nói có lý có dẫn chứng, hiện tại loại tình huống này, ai lại lấy chuyện này ra làm trò đùa.

Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, trong lòng cuối cùng hiểu được mấu chốt, khó trách thị trấn ít tang thi, khó trách trạm xăng dầu có một tầng bụi, kỳ thật nếu không lâu sau, chính phủ cũng loạn lên, thì đừng nói thanh sát một thị trấn, chính là thanh sát một thành thị, một tỉnh vậy thì thế nào, vì đa số mọi người, hy sinh số ít, ở trong mắt các vị giả đó là lẽ thường tình phải làm, mà nếu còn gièm pha như vậy lại như thế nào có thể rơi vào tay nước ngoài.

“Phụ cận nơi này, có phải có vẫn thạch rơi xuống hay không?” Nếu đúng vậy liền giải thích được, vì cái gì tình hình bệnh độc ở thị trấn lại nghiêm trọng vậy.

Tiêu Táp gật đầu, thản nhiên nói: “Trừ bỏ phương bắc và vùng duyên hải, huyện Cao Bình đích xác có vẫn thạch.” Thời điểm hắn tra bản đồ đã chú ý qua, lần này vẫn thạch rớt xuống, cơ hồ là phạm vi toàn cầu, Z quốc có ba khối.”

Trong lòng Bạch Cảnh ảo não, hắn rõ ràng bị điện giật não, lại không đi chú ý đến vấn đề chi tiết đó, đời trước vẫn thạch cũng rớt xuống K tỉnh, nhưng địa chỉ cũng không phải là nơi này.

Tiêu Táp liếc hắn một cái, không hỏi nhiều, tiểu Cảnh của hắn, cái biểu tình gì đều viết hết trên mặt, thoáng động chút đầu óc, hắn có thể đoán ra nguyên nhân vì sao, nói vậy tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nơi này, khẳng định có quan hệ với vẫn thạch, hoặc là nói mấy cái tai nạn toàn cầu cũng có liên quan đến vẫn thạch.

Chu Tập chần chừ một chút, hỏi: “Bọn họ một người là phong hệ dị năng, một người là thủy hệ, Táp ca ngươi xem…”

Tiêu Táp cơ hồ suy xét, liếc Chu Tập một cái: “Hỏi bọn hắn đi đâu, tiện đường liền mang theo.” Không tiện đường liền lực bất tòng tâm, đương nhiên, nếu có thể gia nhập đội ngũ càng tốt, tương lai nếu càng muốn cường đại hơn, trong đội ngũ không thể thiếu việc thu nạp thành viên mới, một phong hệ, một thủy hệ, hai người này có thể bất ly bất khí, chạy trốn từ trong miệng của tang thi, tạm thời có thể lưu lại trước để quan sát nhân phẩm.

“Ta đi qua hỏi một chút.” Chu Tập trầm giọng đáp, nói chuyện với đôi nam nữ ta đánh cho hắn một cảnh báo, bọn họ một đường này đi tới, không có bị bất luận tổn thương thực chất nào, một là vì đi sớm, hai là vì hỏa lực đầy đủ, ba là vì bối cảnh thân phận Bạch Cảnh không có quan phương nào dám ngăn cản, hiện nay như vậy còn hoàn hảo, nhưng chờ thế giới thật sự loạn lên, ở trước mặt thế lực cường đại, ba mươi mấy người bọn họ này căn bản không đủ nhìn, trong đội ngũ cần thu nạp người mới là tất yếu.

Không hề nghi ngờ, không quá một hồi, Chu Tập liền mang hai người đến.

Tiêu Táp thản nhiên nhìn bọn họ một cái: “Lên xe trước, tiếp tục chạy đi, có chuyện gì nói trên xe.”

Nam nữ liếc mắt nhìn nhau, này có bốn chiếc xe, người ngồi trong phòng xe rõ ràng thân phận bất đồng, chỉ là bọn hắn lên lên chiếc xe nào, lại không ai nói rõ ràng.

Bạch Cảnh ló đầu ra: “Lại nơi này, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi.” Kỳ thật trong lòng hắn rất ngạc nhiên, một đôi nam nữ này rốt cuộc như thế nào trốn ra được từ sở nghiên cứu, đời trước hắn vắt hết óc, chạy thoát mấy lần đều bị bắt trở về, trong lòng ngẫm lại, liền không thể không bội phục.

Bất quá có đôi khi, đáp án chung quy vẫn là ngoài dự đoán của mọi người.

Thấy Tiêu Táp gật đầu, đôi nam nữ mới đi lên phòng xe, trong lòng Bạch Cảnh dâng lên chút bất mãn nho nhỏ, lời hắn nói thế nhưng không được để mắt đến.

Tiêu Táp cười khẽ, ôm lấy Bạch Cảnh ngồi trên ghế sa-lon, hắn phát hiện, so với nơi nghỉ ngơi, kỳ thật hắn càng thích ở trên xe, ít nhất ở trên xe, Vương Học Binh chỉ có thể giương mắt nhìn.

Thấy trạng thái của Tiêu Táp và Bạch Cảnh, hai người hơi lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc chợt lóe mà qua, rất nhanh thu hồi biểu tình, trên mặt cũng không biểu hiện ra điều gì dị thường.

Bạch Cảnh đối với cái này thực vừa lòng, chỉ sô pha đối diện: “Ngồi.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Từ Lôi bởi vì nhìn thấy cùng là nữ nhân, cao hứng cảm động đến rơi nước mắt, mỗi ngày ở trong một đám nam nhân, nàng phát hiện mình rất nhanh liền biến thành bà nam nhân, thấy quần áo hai người có chút tổn hại, vội vàng từ trong tủ treo lấy ra hai bộ, đây là vừa rồi lấy ở trong chợ, tiếp đó lại vội vàng đi rót hai chén nước ấm.

Phần nhiệt tình này ngược lại khiến hai người câu lệ, mới vừa rồi còn bình thản ung dung, lúc này lại khẩn trương, bất quá có thể uống một ly nước ấm, đáy lòng giống như cũng ấm lên, nữ nhân càng là đỏ hốc mắt, chưa từng nghĩ qua, một ly nước ấm lại khó có được như vậy, bọn họ có bao lâu không có thức ăn nóng vào bụng, rõ ràng tai nạn mới vài ngày, lại cảm giác như đã qua cả đời.

Chờ bọn họ bình ổn lại cảm xúc, Bạch Cảnh mới hỏi: “Các ngươi tên là gì?”

Nam nữ lần này không đợi ánh mắt của Tiêu Táp, thấy tình huống trước mắt nào còn cái gì không rõ, nam nhân trả lời trước: “Ta tên Dương Sùng Huy, năm nay 28, phong hệ dị năng giả, trước kia làm tại cục cung cấp điện.”

“Ta tên Lưu Tuệ, bạn gái hắn, thủy hệ dị năng giả, làm cùng một đơn vị với hắn.”

Bạch Cảnh gật gật dầu: “Nói một chút chuyện các ngươi đã trải qua, còn có tình huống nơi này, lúc nào bệnh độc bùng nổ, các ngươi bị bắt lúc nào, và còn lúc nào thì trốn được đi?”

Thấy hốc mắt Lưu Tuệ lại đỏ lên, Dương Sùng Huy vỗ vỗ bả vai nàng, trả lời: “18 tháng 6 thị trấn liền loạn, ta và Lưu Tuệ ở nhà cũ, con trai Đường tỷ nàng làm đầy tháng, chúng ta cũng vô giúp vui vừa bàn luôn chuyện kết hôn…”

Kết quả thực theo khuôn cũ, cũng thực may mắn, Dương Sùng Huy uống rượu, hai người trở về nghỉ ngơi trước, phòng ở nông thôn không giống thị trấn, nhà nhà đều cách một khoảng không xa, nhà Lưu Tuệ lại ở phía trên, phụ cận chỉ có hai hộ gia đình, trừ bỏ nhóm thanh niên cùng tuổi đi làm trong thành phố, thế hệ trước làm nhà gần nhau đều chạy tới uống rượu mừng, sinh con trai ở nông thôn chính là một chuyện lớn.

Hai người họ vừa ngủ liền ngủ tới hừng đông, chính vì vậy mà thoát được một kiếp, ngày hôm sau phát hiện không đúng, cúng đã là giữa trưa, Lưu Tuệ trừng mắt nhìn cha mẹ và em trai mình biến thành quái vật, nếu không kích phát dị năng, lại có Dương Sùng Huy lôi kéo chỉ sợ là đã sớm mất mạng.

Khi đó Lưu Tuệ oán Dương Sùng Huy, chính là không nghĩ tới, trở về thị trấn, còn có chuyện càng lớn hơn chờ bọn họ, căn bản còn chưa bước vào bên trong, hai người liền bị bắt, bởi vì máy bay không thể dùng, cho nên mới không vội vã rời đi, cùng bị bắt còn có mấy chục người nữa.

Từ trong miệng những người đó, hai người mới biết được thị trấn đã đình trệ, quân đội toàn diện thanh sát, rất nhiều người đều biến thành quái vật, bọn họ có thể chạy trốn cũng là vì kích phát dị năng, ai ngờ, vừa tránh được một kiếp lại rơi vào vuốt sói.



Có người thầm hận chính mình ngốc, sớm biết học người ta cướp đoạt của quân đội, cũng tốt hơn so với ngồi đây chờ chết.

Khi bọn hắn cho rằng đời này đều như vậy, ai biết ngay tại buổi tối hôm trước, dị năng giả đột nhiên biến dị gặp người liền cắn, người trông giữ bọn họ cũng biến thành tang thi, cả tòa nhà đều loạn cả lên, cánh cửa sắt thép đối với tang thi dị năng giả thật giống như đám giấy vụn, căn bản không chịu nổi vài phát, hai người thừa dịp loạn chạy trốn, trốn đông trốn tây, sau khi đi ra mới phát hiện, toàn bộ thị trấn đều là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả thi thể cha mẹ Dương Sùng Huy cũng không thể tìm thấy.

Lúc thấy bọn họ, hai người đầu tiên là cảnh giác, bởi vì cái xe của bọn họ quá tốt, quá sạch sẽ, thật sự là bị dọa sợ, không nghĩ tới sau khi lên xe, lại càng bị chấn kinh, đời này, hai người là dân chúng bình thường, còn chưa từng ngôi qua xe tốt như vậy.

Vương Học Binh vẫn luôn trầm mặc không nói gì, có lẽ vì hai ngày trước ấn tượng quá sâu, lúc này nghe hai người họ nói, tuy rằng trong lòng nặng trĩu nhưng cũng không khó chịu như vậy nữa.

Tiêu Táp và Bạch Cảnh liếc nhau, mâu quang u ám trở nên sắc bén: “Ngươi nói là dị năng giả cũng biến thành tang thi?”

Dương Sùng Huy trong lòng căng thẳng, âm thầm đề cao cảnh giác, ngồi thẳng người gật đầu: “Đúng.”

Lưu Tuệ gắt gao ôm cánh tay bạn trai, hai mắt đánh giá mọi nơi, tựa hồ đang tìm cửa dột phá, trải qua mấy ngày này chiến đấu, đề phòng tựa hồ đã trở thành một loại bản năng.

Từ Lôi thấy thế cười cười, nhẹ nhàng an ủi: “Các ngươi chớ khẩn trương, Táp ca chỉ là hỏi, hắn lúc trước là đại ca xã hội đen, sát khí rất nặng, các ngươi đừng sợ.”

Hai người nhẹ nhàng thở ra, trong lòng Bạch Cảnh trầm xuống, dựa theo lời nói của bọn họ, tang thi bậc một hẳn là đã xuất hiện, hoàn hảo bọn họ không gặp, bằng không ngày hôm qua chia làm hai đường, ngẫm lại cảm thấy thật mạo hiểm.

Tiêu Táp hơi trầm ngâm hỏi: “Tang thi đi hướng nào? Trong thành còn có người, nếu ta đoán không sai, trong thị trấn hẳn là chạy ra không ít người?’

Dương Sùng Huy lắc lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, gặp mấy nhóm tang thi chúng ta chỉ lo chạy trốn, nào có tâm tư chú ý hướng đi, về phần thị trấn, lúc chúng ta trốn tới đã không có người, chỉ nghe dị năng giả bị bắt nói, Vu Hải tổ chức người đi cướp bóc cảnh cục, mang theo mọi người cùng phản kháng, còn lại ta cũng không biết.”

Tiêu Táp trầm mặc một khắc, thấy hai người còn bảo trì tư thế ngồi đoan chính, liếc Từ Lôi một cái, thản nhiên nói: “Ngươi nói tình huống chung cho bọn họ, một hồi dừng lại để mọi người nhận thức.”

Từ Lôi cười nói được, kỳ thật nàng sớm muốn nói, khó có được lúc gặp được một nữ nhân, mà còn cùng là thủy hệ dị năng, mấy ngày nay một bang đại lão gia, động một tí là mẹ nó với lão tử, nàng thật muốn có một người cùng chiến tuyến, nếu không nàng sợ một ngày nào đó nàng cũng sẽ nói lời thô tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện