Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
“Đừng nháo loạn.” Mặt Tiêu Táp âm trầm, chỉ biết người này không an phận, gắt gao giữ chặt Bạch Cảnh: “Đi.”
“Ngươi buông.” Bạch Cảnh không vui, nhíu mày, ghét nhất Tiêu Táp bá đạo và mãnh liệt, chính là lại không tức giận nổi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hãy nghe ta nói—”
“Nói cái gì cũng không được.” Tiêu Táp nghiêm mặt, một đường thương lượng cũng không có.
Lần này không chỉ là hắn, ngay cả Vương Học Binh và Tào Lỗi cũng không đồng ý, Tào Lỗi trực tiếp nói: “Tinh hạch về sau kiếm cũng được, hiện tại nhanh chóng rời đi, một đoàn tang thi phía sau cũng không phải để cho ngươi đùa giỡn.”
Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, hắn là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Thật vất vả sống lại, mạng nhỏ này hắn còn vô cùng xem trọng a, mắt thấy nói chuyện không có hiệu quả, rõ ràng ôm cổ Tiêu Táp, hôn một hơi ở hai má y, sau đó tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói vài câu.
“Vẫn là không được.” Tiêu Táp cau mày, đôi mắt lạnh băng trở nên sắc bén, do dự một khắc, quả quyết cự tuyệt, ngay cả khi tiểu Cảnh nói có lý, hắn vẫn không thể yên tâm, đừng nói là hôn hai má, chuyện liên quan đến an nguy của tiểu Cảnh, cho dù là hôn môi cũng đừng hòng mua chuộc được hắn.
Bạch Cảnh khó thở, đẩy Tiêu Táp ra, quay mặt đi, trực tiếp nói với Vương Học Binh và Tào Lỗi: “Các ngươi đi trước, ta cản phía sau.”
Vương Học Binh đang muốn phản bác, Tào Lỗi liền gật đầu đáp ứng, tuy rằng không biết thiếu gia và Tiêu Táp nói gì đó, nhưng chỉ cần nghĩ cẩn thận, Tào Lỗi càng thêm tin tưởng thiếu gai nhà mình tuyệt đối sẽ không lấy cái mạng nhỏ ra đùa giỡn, lo lắng trong lòng biến mất, dù sao bọn họ trước kia cũng chỉ dựa theo phân phó làm việc, thiếu gia lại là người làm biếng như vậy, lại tiếc mệnh như vậy, hắn cảm thấy đối với thiếu gia nhà mình có nhiều thêm một chút tin tưởng, huống chi, tinh quang trong mắt Tào Lỗi chợt lóe, mãnh liệt hồi tưởng lại, thiếu gia có thể thuấn di, đánh không thắng vẫn có thể chạy thoát.
Tiêu Táp mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Cảnh, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Trong lòng Bạch Cảnh mềm nhũn, ngốc tử này, thở dài một tiếng, an ủi: “Đừng lo lắng, ta cũng là nam nhân, cam đoan không có việc gì, ta sẽ ngồi trên xe, tang thi không bắt được, ngươi không ngừng nghĩ muốn bảo vệ ta, kỳ thật ta cũng muốn che chở ngươi, chờ ta ở phía trước, được không?”
Tiêu Táp trầm mặc một lát, bên tai vang vài tiếng súng, lại có hai tang thi lao ra từ trong biển lửa bị tiêu diệt, mắt thấy sắt thép bắt đầu lỏng ra, trong lòng Bạch Cảnh cũng nóng nảy: “Các ngươi đi mau.”
“Hảo hảo trở về.” Tiêu Táp hung hăng ôm Bạch Cảnh, sau khi buông ra, xoay người, không liếc hắn nhiều hơn một cái, sai sử huynh đệ: “Đi—”
Tào Lỗi mang theo Dư Nhạc, mọi người nhanh chóng đi về hướng núi, Từ Hiểu Ba ở phía sau thực rối rắm, Dư Nhạc là ân nhân cứu mạng của hắn, mắt thấy Tào Lỗi tựa như xách heo con, trong lòng có chút đau lòng, tuy rằng rất muốn đi lên trước hỗ trợ, nhưng hắn chân nhỏ tay nhỏ, có bao nhiêu khí lực tự mình biết, sợ ôm không nổi Dư Nhạc, đang nghĩ làm như thế nào mới tốt, một đồ vật áp lại đây, Từ Hiểu Ba phản xạ có điều kiện tiếp được, sau đó hắn liền trợn tròn mắt, trên tay là một người sống, nói a, lúc nào khí lực của hắn lại biến lớn như vậy?
Tào Lỗi kỳ thực cũng chỉ là thuận tay ném, đã sớm ghét bỏ Dư Nhạc phiền toái, xách hắn còn không bằng ôm người yêu, đem Dư Nhạc như bóng cao su ném đi, Tào Lỗi một chút áp lực cũng không có.
Lại nói Bạch Cảnh bên kia, sau khi mọi người đi rồi, từ trong không gian lấy ra chiếc xe bị tổn hại nhất, rất nhanh liền đem đồ vật trong xe thu hồi, mở nắp xe ra, giơ súng bắn tang thi lao ra từ trong biển lửa.
Mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều, Bạch Cảnh vội vàng lui về trong xe, đóng kỹ cửa sổ xe, xe này tuy rằng tổn hại thực nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc Tiêu Táp xuất ra cái giá lớn để cải tạo, tang thi cho dù hung mãnh, cũng không thật sự chọc thủng được một lỗ, Bạch Cảnh lái xe nhắm thẳng vào biển lửa phóng đi, tư thế kia nhìn tựa như đi chịu chết.
Biển lửa càng ngày càng gần, Bạch Cảnh mỉm cười quỷ dị với trên không, giống như đối diện với người nào đó, sau đó giẫm mạnh chân ga bên dưới, trực tiếp nhảy vào trong biển lửa, sau đó…
“Oanh! Oanh! Oanh!” Tiếng vang nổ mạnh rung trời, trong nháy mắt đó đất rung núi chuyển, quang mang chói mắt mãnh liệt bắn lên mấy trượng, chỗ gần vụ nổ màu trắng, nhìn xa xa là màu vàng, sau phản xạ nhìn lại là màu xanh lam, sau đó sóng xung kích thật lớn hình thành gió lốc, núi đá sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, đất đai phạm vi năm trăm dặm trong nháy mắt bị ép bằng phẳng.
Mà ngay cả mọi người đã rời đi đều có thể cảm giác được một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, mặt đất lay động, núi đá đang run rẩy, mọi người thiếu chút nữa đứng không vững, phục hồi lại tinh thần toàn bộ liền trợn mắt há mồm, này…Đây là tình huống gì a…
Tiêu Táp thấy thế, đầu tiên liền nhìn khắp xung quanh không chút nào để ý đến sóng nhiệt ập đến, thấy thân ảnh chật vật phía xa xa, lúc này mới yên lòng lại, sau đó chính là bật cười, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Bạch Cảnh trừng mắt nhìn y một cái, chật vật ngã ngồi dưới đất, hai má trắng nõn dính đầy bụi, toàn thân cao thấp trừ bỏ ánh mắt nhìn không tới một tia tạp sắc thì hoàn hoàn chỉnh chỉnh là một người da đen.
“Nghỉ ngơi tại chỗ, ta muốn tắm rửa, đợi lát nữa lửa tắt, vài người đi thu thập tinh hạch, một viên cũng không để sót cho ta.” Bạch Cảnh nổi giận đùng đùng, lửa giận của hắn hiện tại lớn đến cực điểm, mẹ, nguy hiểm thật, lực đánh vào quá lớn, vừa rồi thiếu chút nữa trốn không thoát, vừa giận vừa nhìn Tiêu Táp đúng tình hợp lý nói: “Thất thần làm gì, còn khong đến đỡ ta dậy.” Hiện tại chân hắn nhuyễn nhuyễn, người này như thế nào một chút ánh mắt cũng không có.
Tiêu Táp nhịn cười, cũng không ngại hắn bẩn, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống ôm lấy Bạch Cảnh, trực tiếp phân phó Từ Lôi và Tần Hạo: “Các ngươi đi theo ta.”
Tìm một chỗ đất trũng, Bạch Cảnh lấy ra một cái bồn tắm rửa, còn có hai thùng nước, sau khi đổ đầy nước, Tiêu Táp lại bảo Lương Sỉ tăng nhiệt độ, đuổi mọi người đi, tay ôm Bạch Cảnh, yết hầu khô khốc: “Ta kỳ giúp ngươi?”
“Lăn, nghĩ đẹp, ở một bên thủ đi.” Bạch Cảnh chụp một cái qua, giãy giụa hai cái, Tiêu Táp đặt hắn xuống, tha một thân mệt mỏi bắt đầu cởi quần áo, lúc còn lại một cái áo trong, Bạch Cảnh xoay đầu lại cả giận nói: “Ngươi còn không đi, đúng rồi, phái người đi thăm dò chung quanh, có can đảm tính kế chúng ta liền đợi đến lúc toàn diệt đi.”
Tiêu Táp thực tiếc hận, xem ra hôm nay không có cơ hội nhìn đã mắt: “Yên tâm, Tào Lỗi và Tần Dịch đã đi rồi, bọn họ xuất thân trinh sát, so với chúng ta có kinh nghiệm hơn, Chu Tập cũng phái người đi tìm kiếm chung quanh, không lâu sẽ có tin tức.”
Trước khi phát sinh nổ mạnh, mọi người đã thương nghị tốt, hôm nay bọn họ ăn thiệt nhiều như vậy, như thế nào cũng muốn đòi lại, chính là Tiêu Táp không nghĩ tới, Bạch Cảnh sẽ lại dùng đến thứ đồ chơi kia, vật đó thực khó mua, hắn cũng chỉ làm ra năm khối, bất quá cũng coi như để những lúc như thế này dùng…
Bạch Cảnh gật đầu, cổ áo trong mở rộng lộ ra cần cổ trắng nỗn, mặt bẩn hề hề cũng với cảnh bộ( nơi tiếp giáp giữa cổ và vai.) trắng đen rõ ràng, cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nhíu mày, thản nhiên nhìn Tiêu Táp.
Tiêu Táp sờ sờ cái mũi, xoay người rời đi, sau đó cũng không chậm trễ, phân phó thủ hạ thanh lý hiện trường đâu vào đấy, còn gọi Vương Học Binh và Từ Hiểu Ba tới, hai người bọn họ là thổ hệ dị năng, làm ít công to.
Mà lúc này tại một nơi bọn họ không biết, chỗ doanh địa quân đội đóng giữ, có hai nam nhân đang nhắm mắt chợt quát to một tiếng, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy té trên mặt đất, trong đó có một người nghiêm trọng hơn, trong mắt còn chảy ra máu tươi, người nhẹ hơn sắc mặt cũng trắng bệch, nói không thành tiếng, đầu lưỡi như dính vào nhau: “Bạo…Nổ mạnh…”
Nam nhân cầm đầu trong phòng sắc mặt trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại ca, bọn họ ngất đi thôi.” Một tiểu twr tiến lên, thăm dò hơi thở.
Ánh mắt đại ca hung ác, quay đầu nhìn về phía một nữ nhân có khuôn mặt đẹp trong phòng: “Ngươi nói.”
Nữ nhân biểu tình hơi hốt hoảng, rất trấn định lại, nhẩm nhẩm suy nghĩ: “Ta đã sớm nói, bọn họ có vũ khí, còn có dị năng giả, mà ta còn hoài nghi, bọn họ còn có dị năng không gian.”
Đại ca đánh giá nàng, tựa hồ phán đoán thật giả, trầm mặc một khắc, chau mày lại: “Cứu hai người bọn họ tỉnh lại.” Hiện tại việc cấp bách là phải biết tình huống bên kia, nữ nhân này tạm thời không so đo với nàng.
Có người thấy thế nở nụ cười, chẳng hề để ý nói: “Đại ca đừng lo lắng, nhiều tang thi như vậy, bọn họ có mọc thêm cánh cũng không bay được, chúng ta chỉ cần an tâm chờ đợi, qua một thời gian đi thu đồ là được, nghe nói vũ khí của bọn họ rất tốt, tâm ta đây đều ngứa.”
Đại ca gật gật đầu, ngẫm lại cũng thấy có lý, chỉ là nghĩ không rõ, liếc hai người kia một cái: “Bọn họ như thế nào lại ngất? Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận chút.”
Người nọ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Người ta cũng có dị năng giả, đã bị công kích cũng không kỳ quái, bắt đầu chính là không phòng bị, chúng ta làm nổ đường lui của người ta, họ khẳng định sẽ phát hiện ra, hai người họ cũng là xui xẻo, sớm nói đó là vật trong bàn tay không cần quan sát, ai bảo bọn họ không tin.” Ba hoa triển lãm dị năng, đừng tưởng hắn không biết tâm tư hai người này.
Đại ca hơi trầm ngâm, trong mắt hiện lên hung quang: “Ân!” một tiếng, thản nhiên nói: “Chờ tang thi đều tán đi, trong chốc lát ngươi dẫn người đến thu thập.”
Trên mặt người nọ hiện lên một tia vui mừng, cam đoan nói: “Đại ca yên tâm, ta nhất định không làm nhục mệnh, bất quá súng tiểu liên nên để huynh đệ giữ lại một cái, mẹ, tất cả đều là ngoan gia hỏa.”
Bên cạnh có người nghe thấy liền phụ họa: “Ngoan thì thế nào, còn không phải là đại ca đa mưu túc trí, chính là đáng tiếc không bắt được không gian dị năng giả.”
Đại ca nghe bọn hắn mồm năm miệng mười, trong lòng cũng buông lỏng. cười mắng: “Cút, ngươi cũng đừng tham quá, có vũ khí của bọn họ, hơn nữa có một đám đạn dược của quân đội này, chỉ cần bảo vệ tốt căn cứ, thì ngươi sợ gì không có.”
“Đại ca nói đúng, vẫn là ngài nhìn xa, chúng ta chỉ cần vô tư ngồi thu lợi là được, hà tất phải vì chút đồ vật mà mạo hiểm.” Huống chi, chỉ cần có dị năng giả cấp một, ai có thể địch nổi.
Bên này bọn họ tràn đầy tự tin, những không biết nguy hiểm đang tới gần.
Bạch Cảnh tắm rửa xong, đem thùng và bồn tắm đều thu hồi, trở lại nơi mọi người nghỉ ngơi, trừ bỏ dị năng giả ra ngoài điều tra, còn một nhóm người thanh lý khu vực nổ mạnh, còn lại tất cả đều là người bị thương, miễn cưỡng ngồi dưới đất, có người băng bó miệng vết thương, có người nhặt củi đốt lửa, hiện tại sóng nhiệt đi qua, độ ấm chợt giảm xuống, không trung phiêu phiêu hoa tuyết, lãnh khí chui thẳng vào trong thân thể.
Xuất ra bát đũa nồi niêu và rau dưa, Bạch Cảnh tìm một chỗ suy nghĩ tỉ mỉ, hắn tin tưởng, hôm nay lúc nổ mạnh kia, tinh thần dị năng giả quân địch đồng thời cũng bị cường quang kích thích, không chết cũng bị trọng thương, chính là hắn thế nào cũng không nghĩ ra, bọn họ đến tột cùng là bị người nà tính kế, đem mọi chuyện xảy ra trên đường loại bỏ một lần vẫn không thể nghĩ ra nguyên cớ.
Chương 57
Bạch Cảnh tin tưởng, nếu người ta đã thiết kế kết cục, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không kết thúc như thế này, khẳng định còn có hậu chiêu, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ ngay cả chạy đi người ta cũng không coi vào đâu, chưa diệt trừ tinh thần dị năng giả thì chưa được an toàn.
“Đừng nháo loạn.” Mặt Tiêu Táp âm trầm, chỉ biết người này không an phận, gắt gao giữ chặt Bạch Cảnh: “Đi.”
“Ngươi buông.” Bạch Cảnh không vui, nhíu mày, ghét nhất Tiêu Táp bá đạo và mãnh liệt, chính là lại không tức giận nổi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hãy nghe ta nói—”
“Nói cái gì cũng không được.” Tiêu Táp nghiêm mặt, một đường thương lượng cũng không có.
Lần này không chỉ là hắn, ngay cả Vương Học Binh và Tào Lỗi cũng không đồng ý, Tào Lỗi trực tiếp nói: “Tinh hạch về sau kiếm cũng được, hiện tại nhanh chóng rời đi, một đoàn tang thi phía sau cũng không phải để cho ngươi đùa giỡn.”
Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, hắn là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Thật vất vả sống lại, mạng nhỏ này hắn còn vô cùng xem trọng a, mắt thấy nói chuyện không có hiệu quả, rõ ràng ôm cổ Tiêu Táp, hôn một hơi ở hai má y, sau đó tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói vài câu.
“Vẫn là không được.” Tiêu Táp cau mày, đôi mắt lạnh băng trở nên sắc bén, do dự một khắc, quả quyết cự tuyệt, ngay cả khi tiểu Cảnh nói có lý, hắn vẫn không thể yên tâm, đừng nói là hôn hai má, chuyện liên quan đến an nguy của tiểu Cảnh, cho dù là hôn môi cũng đừng hòng mua chuộc được hắn.
Bạch Cảnh khó thở, đẩy Tiêu Táp ra, quay mặt đi, trực tiếp nói với Vương Học Binh và Tào Lỗi: “Các ngươi đi trước, ta cản phía sau.”
Vương Học Binh đang muốn phản bác, Tào Lỗi liền gật đầu đáp ứng, tuy rằng không biết thiếu gia và Tiêu Táp nói gì đó, nhưng chỉ cần nghĩ cẩn thận, Tào Lỗi càng thêm tin tưởng thiếu gai nhà mình tuyệt đối sẽ không lấy cái mạng nhỏ ra đùa giỡn, lo lắng trong lòng biến mất, dù sao bọn họ trước kia cũng chỉ dựa theo phân phó làm việc, thiếu gia lại là người làm biếng như vậy, lại tiếc mệnh như vậy, hắn cảm thấy đối với thiếu gia nhà mình có nhiều thêm một chút tin tưởng, huống chi, tinh quang trong mắt Tào Lỗi chợt lóe, mãnh liệt hồi tưởng lại, thiếu gia có thể thuấn di, đánh không thắng vẫn có thể chạy thoát.
Tiêu Táp mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Cảnh, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Trong lòng Bạch Cảnh mềm nhũn, ngốc tử này, thở dài một tiếng, an ủi: “Đừng lo lắng, ta cũng là nam nhân, cam đoan không có việc gì, ta sẽ ngồi trên xe, tang thi không bắt được, ngươi không ngừng nghĩ muốn bảo vệ ta, kỳ thật ta cũng muốn che chở ngươi, chờ ta ở phía trước, được không?”
Tiêu Táp trầm mặc một lát, bên tai vang vài tiếng súng, lại có hai tang thi lao ra từ trong biển lửa bị tiêu diệt, mắt thấy sắt thép bắt đầu lỏng ra, trong lòng Bạch Cảnh cũng nóng nảy: “Các ngươi đi mau.”
“Hảo hảo trở về.” Tiêu Táp hung hăng ôm Bạch Cảnh, sau khi buông ra, xoay người, không liếc hắn nhiều hơn một cái, sai sử huynh đệ: “Đi—”
Tào Lỗi mang theo Dư Nhạc, mọi người nhanh chóng đi về hướng núi, Từ Hiểu Ba ở phía sau thực rối rắm, Dư Nhạc là ân nhân cứu mạng của hắn, mắt thấy Tào Lỗi tựa như xách heo con, trong lòng có chút đau lòng, tuy rằng rất muốn đi lên trước hỗ trợ, nhưng hắn chân nhỏ tay nhỏ, có bao nhiêu khí lực tự mình biết, sợ ôm không nổi Dư Nhạc, đang nghĩ làm như thế nào mới tốt, một đồ vật áp lại đây, Từ Hiểu Ba phản xạ có điều kiện tiếp được, sau đó hắn liền trợn tròn mắt, trên tay là một người sống, nói a, lúc nào khí lực của hắn lại biến lớn như vậy?
Tào Lỗi kỳ thực cũng chỉ là thuận tay ném, đã sớm ghét bỏ Dư Nhạc phiền toái, xách hắn còn không bằng ôm người yêu, đem Dư Nhạc như bóng cao su ném đi, Tào Lỗi một chút áp lực cũng không có.
Lại nói Bạch Cảnh bên kia, sau khi mọi người đi rồi, từ trong không gian lấy ra chiếc xe bị tổn hại nhất, rất nhanh liền đem đồ vật trong xe thu hồi, mở nắp xe ra, giơ súng bắn tang thi lao ra từ trong biển lửa.
Mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều, Bạch Cảnh vội vàng lui về trong xe, đóng kỹ cửa sổ xe, xe này tuy rằng tổn hại thực nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc Tiêu Táp xuất ra cái giá lớn để cải tạo, tang thi cho dù hung mãnh, cũng không thật sự chọc thủng được một lỗ, Bạch Cảnh lái xe nhắm thẳng vào biển lửa phóng đi, tư thế kia nhìn tựa như đi chịu chết.
Biển lửa càng ngày càng gần, Bạch Cảnh mỉm cười quỷ dị với trên không, giống như đối diện với người nào đó, sau đó giẫm mạnh chân ga bên dưới, trực tiếp nhảy vào trong biển lửa, sau đó…
“Oanh! Oanh! Oanh!” Tiếng vang nổ mạnh rung trời, trong nháy mắt đó đất rung núi chuyển, quang mang chói mắt mãnh liệt bắn lên mấy trượng, chỗ gần vụ nổ màu trắng, nhìn xa xa là màu vàng, sau phản xạ nhìn lại là màu xanh lam, sau đó sóng xung kích thật lớn hình thành gió lốc, núi đá sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, đất đai phạm vi năm trăm dặm trong nháy mắt bị ép bằng phẳng.
Mà ngay cả mọi người đã rời đi đều có thể cảm giác được một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, mặt đất lay động, núi đá đang run rẩy, mọi người thiếu chút nữa đứng không vững, phục hồi lại tinh thần toàn bộ liền trợn mắt há mồm, này…Đây là tình huống gì a…
Tiêu Táp thấy thế, đầu tiên liền nhìn khắp xung quanh không chút nào để ý đến sóng nhiệt ập đến, thấy thân ảnh chật vật phía xa xa, lúc này mới yên lòng lại, sau đó chính là bật cười, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Bạch Cảnh trừng mắt nhìn y một cái, chật vật ngã ngồi dưới đất, hai má trắng nõn dính đầy bụi, toàn thân cao thấp trừ bỏ ánh mắt nhìn không tới một tia tạp sắc thì hoàn hoàn chỉnh chỉnh là một người da đen.
“Nghỉ ngơi tại chỗ, ta muốn tắm rửa, đợi lát nữa lửa tắt, vài người đi thu thập tinh hạch, một viên cũng không để sót cho ta.” Bạch Cảnh nổi giận đùng đùng, lửa giận của hắn hiện tại lớn đến cực điểm, mẹ, nguy hiểm thật, lực đánh vào quá lớn, vừa rồi thiếu chút nữa trốn không thoát, vừa giận vừa nhìn Tiêu Táp đúng tình hợp lý nói: “Thất thần làm gì, còn khong đến đỡ ta dậy.” Hiện tại chân hắn nhuyễn nhuyễn, người này như thế nào một chút ánh mắt cũng không có.
Tiêu Táp nhịn cười, cũng không ngại hắn bẩn, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống ôm lấy Bạch Cảnh, trực tiếp phân phó Từ Lôi và Tần Hạo: “Các ngươi đi theo ta.”
Tìm một chỗ đất trũng, Bạch Cảnh lấy ra một cái bồn tắm rửa, còn có hai thùng nước, sau khi đổ đầy nước, Tiêu Táp lại bảo Lương Sỉ tăng nhiệt độ, đuổi mọi người đi, tay ôm Bạch Cảnh, yết hầu khô khốc: “Ta kỳ giúp ngươi?”
“Lăn, nghĩ đẹp, ở một bên thủ đi.” Bạch Cảnh chụp một cái qua, giãy giụa hai cái, Tiêu Táp đặt hắn xuống, tha một thân mệt mỏi bắt đầu cởi quần áo, lúc còn lại một cái áo trong, Bạch Cảnh xoay đầu lại cả giận nói: “Ngươi còn không đi, đúng rồi, phái người đi thăm dò chung quanh, có can đảm tính kế chúng ta liền đợi đến lúc toàn diệt đi.”
Tiêu Táp thực tiếc hận, xem ra hôm nay không có cơ hội nhìn đã mắt: “Yên tâm, Tào Lỗi và Tần Dịch đã đi rồi, bọn họ xuất thân trinh sát, so với chúng ta có kinh nghiệm hơn, Chu Tập cũng phái người đi tìm kiếm chung quanh, không lâu sẽ có tin tức.”
Trước khi phát sinh nổ mạnh, mọi người đã thương nghị tốt, hôm nay bọn họ ăn thiệt nhiều như vậy, như thế nào cũng muốn đòi lại, chính là Tiêu Táp không nghĩ tới, Bạch Cảnh sẽ lại dùng đến thứ đồ chơi kia, vật đó thực khó mua, hắn cũng chỉ làm ra năm khối, bất quá cũng coi như để những lúc như thế này dùng…
Bạch Cảnh gật đầu, cổ áo trong mở rộng lộ ra cần cổ trắng nỗn, mặt bẩn hề hề cũng với cảnh bộ( nơi tiếp giáp giữa cổ và vai.) trắng đen rõ ràng, cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nhíu mày, thản nhiên nhìn Tiêu Táp.
Tiêu Táp sờ sờ cái mũi, xoay người rời đi, sau đó cũng không chậm trễ, phân phó thủ hạ thanh lý hiện trường đâu vào đấy, còn gọi Vương Học Binh và Từ Hiểu Ba tới, hai người bọn họ là thổ hệ dị năng, làm ít công to.
Mà lúc này tại một nơi bọn họ không biết, chỗ doanh địa quân đội đóng giữ, có hai nam nhân đang nhắm mắt chợt quát to một tiếng, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy té trên mặt đất, trong đó có một người nghiêm trọng hơn, trong mắt còn chảy ra máu tươi, người nhẹ hơn sắc mặt cũng trắng bệch, nói không thành tiếng, đầu lưỡi như dính vào nhau: “Bạo…Nổ mạnh…”
Nam nhân cầm đầu trong phòng sắc mặt trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại ca, bọn họ ngất đi thôi.” Một tiểu twr tiến lên, thăm dò hơi thở.
Ánh mắt đại ca hung ác, quay đầu nhìn về phía một nữ nhân có khuôn mặt đẹp trong phòng: “Ngươi nói.”
Nữ nhân biểu tình hơi hốt hoảng, rất trấn định lại, nhẩm nhẩm suy nghĩ: “Ta đã sớm nói, bọn họ có vũ khí, còn có dị năng giả, mà ta còn hoài nghi, bọn họ còn có dị năng không gian.”
Đại ca đánh giá nàng, tựa hồ phán đoán thật giả, trầm mặc một khắc, chau mày lại: “Cứu hai người bọn họ tỉnh lại.” Hiện tại việc cấp bách là phải biết tình huống bên kia, nữ nhân này tạm thời không so đo với nàng.
Có người thấy thế nở nụ cười, chẳng hề để ý nói: “Đại ca đừng lo lắng, nhiều tang thi như vậy, bọn họ có mọc thêm cánh cũng không bay được, chúng ta chỉ cần an tâm chờ đợi, qua một thời gian đi thu đồ là được, nghe nói vũ khí của bọn họ rất tốt, tâm ta đây đều ngứa.”
Đại ca gật gật đầu, ngẫm lại cũng thấy có lý, chỉ là nghĩ không rõ, liếc hai người kia một cái: “Bọn họ như thế nào lại ngất? Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận chút.”
Người nọ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Người ta cũng có dị năng giả, đã bị công kích cũng không kỳ quái, bắt đầu chính là không phòng bị, chúng ta làm nổ đường lui của người ta, họ khẳng định sẽ phát hiện ra, hai người họ cũng là xui xẻo, sớm nói đó là vật trong bàn tay không cần quan sát, ai bảo bọn họ không tin.” Ba hoa triển lãm dị năng, đừng tưởng hắn không biết tâm tư hai người này.
Đại ca hơi trầm ngâm, trong mắt hiện lên hung quang: “Ân!” một tiếng, thản nhiên nói: “Chờ tang thi đều tán đi, trong chốc lát ngươi dẫn người đến thu thập.”
Trên mặt người nọ hiện lên một tia vui mừng, cam đoan nói: “Đại ca yên tâm, ta nhất định không làm nhục mệnh, bất quá súng tiểu liên nên để huynh đệ giữ lại một cái, mẹ, tất cả đều là ngoan gia hỏa.”
Bên cạnh có người nghe thấy liền phụ họa: “Ngoan thì thế nào, còn không phải là đại ca đa mưu túc trí, chính là đáng tiếc không bắt được không gian dị năng giả.”
Đại ca nghe bọn hắn mồm năm miệng mười, trong lòng cũng buông lỏng. cười mắng: “Cút, ngươi cũng đừng tham quá, có vũ khí của bọn họ, hơn nữa có một đám đạn dược của quân đội này, chỉ cần bảo vệ tốt căn cứ, thì ngươi sợ gì không có.”
“Đại ca nói đúng, vẫn là ngài nhìn xa, chúng ta chỉ cần vô tư ngồi thu lợi là được, hà tất phải vì chút đồ vật mà mạo hiểm.” Huống chi, chỉ cần có dị năng giả cấp một, ai có thể địch nổi.
Bên này bọn họ tràn đầy tự tin, những không biết nguy hiểm đang tới gần.
Bạch Cảnh tắm rửa xong, đem thùng và bồn tắm đều thu hồi, trở lại nơi mọi người nghỉ ngơi, trừ bỏ dị năng giả ra ngoài điều tra, còn một nhóm người thanh lý khu vực nổ mạnh, còn lại tất cả đều là người bị thương, miễn cưỡng ngồi dưới đất, có người băng bó miệng vết thương, có người nhặt củi đốt lửa, hiện tại sóng nhiệt đi qua, độ ấm chợt giảm xuống, không trung phiêu phiêu hoa tuyết, lãnh khí chui thẳng vào trong thân thể.
Xuất ra bát đũa nồi niêu và rau dưa, Bạch Cảnh tìm một chỗ suy nghĩ tỉ mỉ, hắn tin tưởng, hôm nay lúc nổ mạnh kia, tinh thần dị năng giả quân địch đồng thời cũng bị cường quang kích thích, không chết cũng bị trọng thương, chính là hắn thế nào cũng không nghĩ ra, bọn họ đến tột cùng là bị người nà tính kế, đem mọi chuyện xảy ra trên đường loại bỏ một lần vẫn không thể nghĩ ra nguyên cớ.
Bình luận truyện