Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Ngữ khí hoài nghi rõ ràng, thoạt nhìn nửa tin nửa ngờ lại không khiến người phản cảm, trong giọng nói cảm mang theo vài phần cảm thán, mỗi biểu tình đều phù hợp.
Bạch Cảnh cười như không nhìn hắn thanh âm nói chuyện ngày càng nhỏ, lời hoài nghi lộ liễu và cách thăm dò của người còn non kém, bất quá gương mặt nhiệt tình kia đích xác dễ dàng khiến người thả lỏng cảnh giác.
“Ngươi muốn biết cái gì?” Mặt Bạch Cảnh hơi nâng lên, thanh âm thanh lãnh cực kỳ ngạo mạn, mang theo mấy phần miệt thị từ trên cao nhìn xuỗng, trừ Tiêu Táp ra, tính cách hắn kiêu ngạo trước sau như một.
Tiêu Táp đỡ trán, trong mắt bao hàm sủng nịch và bất đắc dĩ, hắn không thèm để ý tiểu Cảnh giúp hắn kéo cừu hận, chính là nếu có thể nói, hắn vẫn là hy vọng ít sinh chuyện, nói thật, đàn lính đánh thuê trước mắt này, hắn kỳ thật rất tán thưởng, trong lòng cũng có chút ảo não. Ở giữa mạt thế cá lớn nuốt cá bé, lại là người xa lạ chưa từng gặp mặt, gặp dê béo không cướp bóc, trừ phi đầu bị vô nước, nếu bị đánh chủ ý không phải là hắn và tiểu Cảnh, Tiêu Táp nghĩ hắn sẽ rất thích ý nhìn xem náo nhiệt.
Người tới sắc mặt đổi đổi, thái độ khinh thường của Bạch Cảnh khiến hắn thấy thực nan kham, tươi cười suýt nữa nhịn không được, sau một lát, lý trí thắng cảm xúc, nụ cười trong sáng nhìn không ra một chút lo lắng: “Hắc hắc, các ngươi nhìn ra nha, yên tâm đi! Ta không có ác ý chỉ là thấy các ngươi chỉ có hai người có chút lo lắng, các ngươi đây là muốn đi nơi nào? Không có đồng bạn sao? Muốn đi theo chúng ta hay không, chúng ta là dong binh đoàn Liệp Báo của căn cứ K thị, ta gọi là Lý Tường.”
Bạch Cảnh bĩu môi không nói chuyện, Lý Tường nói lời này thật dễ nghe, trên thực tế còn không phải muốn đem bọn họ khống chế trong phạm vi gần đây để giám thị, thuận tiện có thể tìm hiểu lai lịch của bon họ, dễ khi dễ liền đoạt, không thể trêu vào liền giao hảo, lấy tiến làm công lui làm thủ.
“Tốt!” Tiêu Táp gật đầu đáp, không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bạn bè vĩnh viễn, hắn và tiểu Cảnh không quen người sống ở đây, không biết căn cứ K thị phân bố quyền lợi như thế nào, so với một tình đi tới còn không bằng theo dong binh đoàn, về phần không có ý tốt cái gì đó, hắn căn bản không để ở trong lòng, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, hắn tin tưởng nếu dong binh đoàn Liệp Báo cẩn thận đúng như biểu hiện ra, như vậy phải biết làm như thế nào để tốt nhất với mình.
Lý Tường ngây ra một lúc, không nghĩ tới Tiêu Táp lại sảng khoái như vậy, vội vàng cao hứng thét to với đám lính thuê phía sau, tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh.
Bạch Cảnh thờ ơ lạnh nhạt, đối với cái này có chút khinh thường, Lý Tường này nha thân thể cứng ngắc, sâu trong đáy mắt là đề phòng rõ ràng cùng với biểu tình cao hứng phấn chấn trên mặt rõ ràng không hợp, quá giả!
“Táp ca—‘ Đang định lái xe đi về phía trước, một thanh âm kích động từ xa truyền đến, Tiêu Táp hơi sửng sốt, giương mắt nhìn lên, không nghĩ tới ở trong này còn có thể gặp người quen.
Một thanh niên nghiêng ngã lảo đảo từ trong đám người chạy đến, cảm xúc kích động không thôi, bình tĩnh nhìn Tiêu Táp trong xe, lại như có chút không thể tin lại tựa hồ là xác nhận cái gì đó.
“Là ngươi? Ngô Quốc An!” Tiêu Táp dừng một chút, chuẩn xác kêu tên người tới, thanh âm lãnh đạm không nghe ra chút tình cảm gì, giống như một thùng nước lạnh xối lên đầu Ngô Quốc An, lạnh thấu nội tâm.
“Táp ca!”Ngô Quốc An ngẩn ra, thân thể cứng đờ, nguyên bản thần sắc chật vật lại càng thêm tái nhợt, hơi có vẻ luống cuống đứng ở trong mưa, tự xẩu hổ, tự thẹn, hồi tưởng lại chuyện cũ đã từng làm, muốn nói lại thôi, dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của Tiêu Táp, những lời muốn nói liền ứ trong cổ họng.
Mắt thấy không khí có chút cứng ngắc, Lý Tường vội vàng tiến lên giảng hòa, cười nói: “Nguyên lai các ngươi nhận thức, kia vừa lúc mọi người đi cùng nhau, hiện tại thế đạo gian nan có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận, đi một chút đi, ta giới thiệu với các ngươi một chút các thành viên trong dong binh đoàn Liệp Báo.”
Tiêu Táp thản nhiên gật đầu cũng không có ý muốn xuống xe, Lý Tường thấy thế cũng không nhiều lời, dấu bất mãn trong lòng, tiếp đón đội trưởng bọn họ đi lên, đứng đắn giới thiệu từng người.
Sau khi xong, Bạch Cảnh thực hào phóng mở cửa xe, từ trong xe lấy ra hai túi mì ăn liền, mấy gói bánh bích quy còn có vài cái vò: “Đừng khách khí, trước ăn chút đỡ đói bụng, chúng ta mới đến, đối với tình huống phụ cận không quen, như thế này, các ngươi nói xem cùng gần đây có chuyện gì mới mẻ hay không?”
Các dong binh thấy thực vật mắt đều đỏ, đặc biệt trong đội ngũ có vài kẻ cùng hung cực ác, nếu không có đội trưởng áp chế, bọn họ chỉ sợ sớm đã không chờ đợi được muốn tiến lên giết người cướp của.
Tiêu Táp có chút bất đắc dĩ, tiểu Cảnh đây quả thực là khảo nghiệm mặt đen tối của nhân tâm mà, sợ người khác không đến đoạt, chỉ kém viết vài cái chữ to ta thực giàu có ở trên đều thôi.
Bạch Cảnh cười nhạt không nói, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, hắn đích thật là khảo nghiệm nhân tâm, hiện nay Trương Thu Thành mang người rời đi, hắn và Tiêu Táp thế đơn lực mỏng, vũng nước ở kinh đô kia rất sâu, tìm nhiều thêm vài người giúp đỡ lo trước khỏi họa, cũng không thể để người ta chê cười bọn họ tìm chết, ít nhất ở trên phần khí thế không thể để cho người Chu gia vượt mặt.
Trời còn hạ mưa nhỏ, đưa xong thực vật, Bạch Cảnh cười tiếp đón: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, trời mưa to, các ngươi phá hư thân thể mất nhiều hơn được.”
Lý Hủ chua sót cười cười, gương mặt trầm ổn cơ trí lộ ra một tia tang thương: “Thế đạo hiện tại không yên ổn, chúng ta cũng không có biện pháp, nếu trên tay có vật tư, ai lại muốn trời mưa to đi dầm mưa sinh bệnh, ngay cả thuốc cũng không có, đội viên của ta ta cũng đau lòng.” Lý Hủ là phó đoàn trưởng dong binh đoàn Liệp Báo, cũng là đại đội trưởng của đám người kia.(đoạn này qt viết là lý tường nhưng theo ta thấy là lý hủ mới đúng nên ta sửa lại chút.)
Lời nói này nói cũng thật hay, thực dễ dàng cảm động lòng người, theo lời hắn nói ra, kế tiếp là một trận an tĩnh, một đám lính đánh thuê thương cảm hốc mắt đỏ ửng, có mấy người sắc mặt càng thêm tàn nhẫn, tròng mắt loạn chuyển, ánh mắt mờ mịt chặt chẽ theo dõi xe bọn Bạch Cảnh, kỳ tâm nhưng chiêu.
Mắt lạnh nhìn Lý Hủ đem các đội viên rục rịch áp chế đi, hành vi cử chỉ nhìn như vô ý rồi lại nơi chốn đều lộ ra dấu vết.
Bạch Cảnh nhợt nhạt cười, tùy ý nhíu mày, Lý Hủ đây là đang đánh bài tình cảm sao? Yếu thế? Thị uy? Hoặc là vừa đấm vừa xoa?
Lý Hủ là cố ý làm cho bọn hắn xem đi! Vừa biểu hiện ra quyền uy của hắn trong đám lính đánh thuê lại dùng ngôn ngữ nhè nhẹ châm ngòi ác ý, tiếp lại chấm dứt kinh sợ với cường thế, kế sách dùng cũng không tệ lắm. Nếu bọn họ là dị năng giả phổ thông, nói không chùng thật sẽ bị dọa sợ hoặc cũng sẽ đối với tấm lòng của hắn sinh ra cảm kích. Trong một đám ác nhân phát hiện ra người tốt, vô luận như thế nào mà nói, đều thực dễ sinh ra hảo cảm.
Bạch Cảnh mỉm cười, hướng Lý Hủ gật đầu, cho phép có một tia tán dương trong mắt, tiếp đó liền bảo Tiêu Táp tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỉ để lại một câu dư âm: “Nhanh chóng đuổi kịp.”
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng chân ga vang lên, nha—một tiếng, thân xe hummer chấn động, bùn lầy văng khắp nơi, lưu lại một cái đuôi xe kéo dài trong đêm mưa, nghênh ngang mà đi.
Phân không rõ trên người là mưa hay là bùn, Lý Hủ nhất thời bị tức đến ngã ngửa, sắc mặt đen như đáy nồi, chưa từng có người triệt để không xem hắn vào mắt như thế, tất cả chuẩn bị nghĩ sẵn trong đầu đều không có đất dụng võ, cảm giác như đánh một quyền lên bông vậy.
“Ca!” Lý Tường nhược nhược hô một câu, nhắc nhở đại ca nhà mình xe người ta đã đi xa.
Lý Hủ tu dưỡng rất tốt, một khắc liền khôi phục mặt không đổi sắc, tức giận lúc trước như ảo giác, liếc Ngô Quốc An một cái thật sâu, xoay người đi về một chiếc xe tải lớn cách đó không xa: “Đuổi kịp.”
Ban đêm, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, xu thế lại không có điểm dừng, biệt thự bị vứt đi ven đường, lửa trại bập bùng, tủ quần áo trong phòng, cái bàn, đồ vật có thể mang đi đều bị hủy, trời mưa xuống cũng không có củi đốt, lính đánh thuê ngồi vây quanh thành một đoàn, khó có được hưởng thụ ban đêm yên lặng.
Ngô Quốc An đã sớm đem lai lịch của Tiêu Táp từ đầu tới cuối nói lại một lần, chua sót bên miệng như thế nào cũng không thể tán đi, người sáng suốt liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Tiêu Táp chỉ sống rất tốt còn rất cường đại, hồi tưởng lại phân tranh từ lúc mạt thế bùng nổ tới nay, trốn chết, không có ngày được sống hạnh phúc, trách ai được? Lúc trước phản bội hắn cũng có phần, ngay cả không phải là bổn ý(ý nghĩ nguyên bản), nhưng phản bội chính là phản bội, lựa chọn đi theo Cường ca, hắn làm sao lại không mang tâm lý may mắn, ai biết mạt thế sẽ bùng nổ nhanh như vậy, không có một chút dự báo trước, căn bản không kịp chuẩn bị, tiếp theo đó chính là trốn chết, cẩn thận hồi tưởng lại, lúc trước Táp ca sảng khoái đưa ra chủ trạch như vậy, chỉ sợ cũng là đã sớm có dự mưu.
Mặc kệ Ngô Quốc An nghĩ như thế nào, Lý Hủ đối với việc này không có ý kiến gì, vô luận trước mạt thế thế nào, sau mạt thế nắm tay mạnh mới là đạo lý, hắn lúc này cũng chỉ là có chút buồn bực, bất định không biết nên dùng thái độ gì với hai người kia, nguyên bản còn muốn hảo hảo nói chuyện, chính là….
Lý Hủ đen mặt thầm mắng trong lòng, chết tiệt, ai tới nói cho hắn biết, hai người kia rốt cuộc là tới khi nào thì tỉnh ngủ, đến tột cùng là không có sợ hãi hay là quá mức yên tâm, Lý Hủ thực không cam nguyện thừa nhận, đại khái là cái trước chiếm tỉ lệ cao hơn.
Sau khi đến biệt thự, Bạch Cảnh cưỡng chế mệnh lệnh Tiêu Táp nghỉ ngơi, vài ngày lái xe, ngay cả Tiêu Táp nói không phiền, hắn nhìn cũng muốn đau lòng, thiên đại sự tình gì cũng phải chờ sau khi tỉnh ngủ rồi lại nói, đơn giản bố trí vài cái bẫy, lưu cho Lý Hủ một câu “Ở bên ngoài chờ”. Lôi kéo Tiêu Táp chìm vào giấc ngủ, không phải hắn yên tâm về đám lính đánh thuê ở bên ngoài mà là hắn tự tin với thực lực của chính mình, trải qua mạt thế rèn luyện, đừng nói là có người tưởng mưu đồ gây rối, cho dù chỉ hơi gió thổi cỏ lay, hắn cũng sẽ bật người bừng tỉnh, không sợ đám lính đánh thuê kia sẽ nhảy ra.
Trực giác Bạch Cảnh thực chuẩn, hai người bình an ngủ ngon, vừa nằm liền ngủ thẳng đến lúc bầu trời tối đen, Lý Hủ tức đến dạ dày phát đau, sau khi xem xét thời thế vẫn là quyết định án binh bất động, từ trong lời nói của Ngô Quốc An, hắn chỉ biết hai người kia là ngoan nhân vật, hiện tại bánh mì ổ đều có, trong điều kiện không lo ăn uống, không có thăm dò chi tiết đối phương trước, vả lại mặc kệ mặt mũi Ngô Quốc An đặt tại kia, cho dù biết rõ đối phương là hạ uy thế của bọn họ, hắn cũng hiểu được hao hảo là kế sách tốt.
Đương nhiên, Bạch Cảnh và Tiêu Táp sau khi tỉnh ngủ, lấy được quyền phát ngôn của đội ngũ, vững vàng chiếm được vị trí mình muốn, xem như tạm thời thu nạp một đội ngũ, trong đó không thể không có công của Ngô Quốc An, về phần tình huống cụ thể còn phải chờ khi đến căn cứ nhìn thấy đoàn trưởng dong binh đoàn Liệp Báo lại nói, bất quá vô luận như thế nào, cái đội ngũ này cũng không phải là một khối thiết bản, có câu tục ngữ, có sữa chính là mẹ, Tiêu Táp và Bạch Cảnh thực lực mạnh mẽ, vật tư phong phú, các dong binh tìm không thấy cũng không nghĩ ra lý do để cự tuyệt.
Sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, đoàn người liền khởi hành xuất phát hồi căn cứ, dọc theo đường đi Ngô Quốc An vẻ mặt cầu xin cùng cẩn thận bồi chuyện, Tiêu Táp lúc này mới biết được, lúc trước sau khi hắn rời đi chủ trạch, đám người kia đắc ý một chút, sau khi mạt thế bùng nổ bởi vì hỏa lực mười phần kiến tạo một cái căn cứ, chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, bọn họ nguyên bản chính là vì đối phó Tiêu Táp mà mấy phương thế lực mới liên hợp lại, thực tự nhiên bắt đầu cướp đoạt tài nguyên, , làm theo ý mình, bọn họ tính sai sự khủng bố của tang thi, cũng tính sai hướng đi của chính phủ, một bước sai, từng bước đều sai, chờ đợi bọn họ chỉ có diệt vong…
Chương 95
Tiêu Táp dừng xe cách chỗ đối phương đứng khoảng mười thước, từ từ mở cửa sổ xe, giương mi lên, giống như không phát hiện sự khẩn trương trong không khí, thản nhiên nói: “Chúng ta từ núi Phượng Hoàng tới đây, các người từ căn cứ gì?”
Ngữ khí hoài nghi rõ ràng, thoạt nhìn nửa tin nửa ngờ lại không khiến người phản cảm, trong giọng nói cảm mang theo vài phần cảm thán, mỗi biểu tình đều phù hợp.
Bạch Cảnh cười như không nhìn hắn thanh âm nói chuyện ngày càng nhỏ, lời hoài nghi lộ liễu và cách thăm dò của người còn non kém, bất quá gương mặt nhiệt tình kia đích xác dễ dàng khiến người thả lỏng cảnh giác.
“Ngươi muốn biết cái gì?” Mặt Bạch Cảnh hơi nâng lên, thanh âm thanh lãnh cực kỳ ngạo mạn, mang theo mấy phần miệt thị từ trên cao nhìn xuỗng, trừ Tiêu Táp ra, tính cách hắn kiêu ngạo trước sau như một.
Tiêu Táp đỡ trán, trong mắt bao hàm sủng nịch và bất đắc dĩ, hắn không thèm để ý tiểu Cảnh giúp hắn kéo cừu hận, chính là nếu có thể nói, hắn vẫn là hy vọng ít sinh chuyện, nói thật, đàn lính đánh thuê trước mắt này, hắn kỳ thật rất tán thưởng, trong lòng cũng có chút ảo não. Ở giữa mạt thế cá lớn nuốt cá bé, lại là người xa lạ chưa từng gặp mặt, gặp dê béo không cướp bóc, trừ phi đầu bị vô nước, nếu bị đánh chủ ý không phải là hắn và tiểu Cảnh, Tiêu Táp nghĩ hắn sẽ rất thích ý nhìn xem náo nhiệt.
Người tới sắc mặt đổi đổi, thái độ khinh thường của Bạch Cảnh khiến hắn thấy thực nan kham, tươi cười suýt nữa nhịn không được, sau một lát, lý trí thắng cảm xúc, nụ cười trong sáng nhìn không ra một chút lo lắng: “Hắc hắc, các ngươi nhìn ra nha, yên tâm đi! Ta không có ác ý chỉ là thấy các ngươi chỉ có hai người có chút lo lắng, các ngươi đây là muốn đi nơi nào? Không có đồng bạn sao? Muốn đi theo chúng ta hay không, chúng ta là dong binh đoàn Liệp Báo của căn cứ K thị, ta gọi là Lý Tường.”
Bạch Cảnh bĩu môi không nói chuyện, Lý Tường nói lời này thật dễ nghe, trên thực tế còn không phải muốn đem bọn họ khống chế trong phạm vi gần đây để giám thị, thuận tiện có thể tìm hiểu lai lịch của bon họ, dễ khi dễ liền đoạt, không thể trêu vào liền giao hảo, lấy tiến làm công lui làm thủ.
“Tốt!” Tiêu Táp gật đầu đáp, không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bạn bè vĩnh viễn, hắn và tiểu Cảnh không quen người sống ở đây, không biết căn cứ K thị phân bố quyền lợi như thế nào, so với một tình đi tới còn không bằng theo dong binh đoàn, về phần không có ý tốt cái gì đó, hắn căn bản không để ở trong lòng, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, hắn tin tưởng nếu dong binh đoàn Liệp Báo cẩn thận đúng như biểu hiện ra, như vậy phải biết làm như thế nào để tốt nhất với mình.
Lý Tường ngây ra một lúc, không nghĩ tới Tiêu Táp lại sảng khoái như vậy, vội vàng cao hứng thét to với đám lính thuê phía sau, tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh.
Bạch Cảnh thờ ơ lạnh nhạt, đối với cái này có chút khinh thường, Lý Tường này nha thân thể cứng ngắc, sâu trong đáy mắt là đề phòng rõ ràng cùng với biểu tình cao hứng phấn chấn trên mặt rõ ràng không hợp, quá giả!
“Táp ca—‘ Đang định lái xe đi về phía trước, một thanh âm kích động từ xa truyền đến, Tiêu Táp hơi sửng sốt, giương mắt nhìn lên, không nghĩ tới ở trong này còn có thể gặp người quen.
Một thanh niên nghiêng ngã lảo đảo từ trong đám người chạy đến, cảm xúc kích động không thôi, bình tĩnh nhìn Tiêu Táp trong xe, lại như có chút không thể tin lại tựa hồ là xác nhận cái gì đó.
“Là ngươi? Ngô Quốc An!” Tiêu Táp dừng một chút, chuẩn xác kêu tên người tới, thanh âm lãnh đạm không nghe ra chút tình cảm gì, giống như một thùng nước lạnh xối lên đầu Ngô Quốc An, lạnh thấu nội tâm.
“Táp ca!”Ngô Quốc An ngẩn ra, thân thể cứng đờ, nguyên bản thần sắc chật vật lại càng thêm tái nhợt, hơi có vẻ luống cuống đứng ở trong mưa, tự xẩu hổ, tự thẹn, hồi tưởng lại chuyện cũ đã từng làm, muốn nói lại thôi, dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của Tiêu Táp, những lời muốn nói liền ứ trong cổ họng.
Mắt thấy không khí có chút cứng ngắc, Lý Tường vội vàng tiến lên giảng hòa, cười nói: “Nguyên lai các ngươi nhận thức, kia vừa lúc mọi người đi cùng nhau, hiện tại thế đạo gian nan có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận, đi một chút đi, ta giới thiệu với các ngươi một chút các thành viên trong dong binh đoàn Liệp Báo.”
Tiêu Táp thản nhiên gật đầu cũng không có ý muốn xuống xe, Lý Tường thấy thế cũng không nhiều lời, dấu bất mãn trong lòng, tiếp đón đội trưởng bọn họ đi lên, đứng đắn giới thiệu từng người.
Sau khi xong, Bạch Cảnh thực hào phóng mở cửa xe, từ trong xe lấy ra hai túi mì ăn liền, mấy gói bánh bích quy còn có vài cái vò: “Đừng khách khí, trước ăn chút đỡ đói bụng, chúng ta mới đến, đối với tình huống phụ cận không quen, như thế này, các ngươi nói xem cùng gần đây có chuyện gì mới mẻ hay không?”
Các dong binh thấy thực vật mắt đều đỏ, đặc biệt trong đội ngũ có vài kẻ cùng hung cực ác, nếu không có đội trưởng áp chế, bọn họ chỉ sợ sớm đã không chờ đợi được muốn tiến lên giết người cướp của.
Tiêu Táp có chút bất đắc dĩ, tiểu Cảnh đây quả thực là khảo nghiệm mặt đen tối của nhân tâm mà, sợ người khác không đến đoạt, chỉ kém viết vài cái chữ to ta thực giàu có ở trên đều thôi.
Bạch Cảnh cười nhạt không nói, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, hắn đích thật là khảo nghiệm nhân tâm, hiện nay Trương Thu Thành mang người rời đi, hắn và Tiêu Táp thế đơn lực mỏng, vũng nước ở kinh đô kia rất sâu, tìm nhiều thêm vài người giúp đỡ lo trước khỏi họa, cũng không thể để người ta chê cười bọn họ tìm chết, ít nhất ở trên phần khí thế không thể để cho người Chu gia vượt mặt.
Trời còn hạ mưa nhỏ, đưa xong thực vật, Bạch Cảnh cười tiếp đón: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, trời mưa to, các ngươi phá hư thân thể mất nhiều hơn được.”
Lý Hủ chua sót cười cười, gương mặt trầm ổn cơ trí lộ ra một tia tang thương: “Thế đạo hiện tại không yên ổn, chúng ta cũng không có biện pháp, nếu trên tay có vật tư, ai lại muốn trời mưa to đi dầm mưa sinh bệnh, ngay cả thuốc cũng không có, đội viên của ta ta cũng đau lòng.” Lý Hủ là phó đoàn trưởng dong binh đoàn Liệp Báo, cũng là đại đội trưởng của đám người kia.(đoạn này qt viết là lý tường nhưng theo ta thấy là lý hủ mới đúng nên ta sửa lại chút.)
Lời nói này nói cũng thật hay, thực dễ dàng cảm động lòng người, theo lời hắn nói ra, kế tiếp là một trận an tĩnh, một đám lính đánh thuê thương cảm hốc mắt đỏ ửng, có mấy người sắc mặt càng thêm tàn nhẫn, tròng mắt loạn chuyển, ánh mắt mờ mịt chặt chẽ theo dõi xe bọn Bạch Cảnh, kỳ tâm nhưng chiêu.
Mắt lạnh nhìn Lý Hủ đem các đội viên rục rịch áp chế đi, hành vi cử chỉ nhìn như vô ý rồi lại nơi chốn đều lộ ra dấu vết.
Bạch Cảnh nhợt nhạt cười, tùy ý nhíu mày, Lý Hủ đây là đang đánh bài tình cảm sao? Yếu thế? Thị uy? Hoặc là vừa đấm vừa xoa?
Lý Hủ là cố ý làm cho bọn hắn xem đi! Vừa biểu hiện ra quyền uy của hắn trong đám lính đánh thuê lại dùng ngôn ngữ nhè nhẹ châm ngòi ác ý, tiếp lại chấm dứt kinh sợ với cường thế, kế sách dùng cũng không tệ lắm. Nếu bọn họ là dị năng giả phổ thông, nói không chùng thật sẽ bị dọa sợ hoặc cũng sẽ đối với tấm lòng của hắn sinh ra cảm kích. Trong một đám ác nhân phát hiện ra người tốt, vô luận như thế nào mà nói, đều thực dễ sinh ra hảo cảm.
Bạch Cảnh mỉm cười, hướng Lý Hủ gật đầu, cho phép có một tia tán dương trong mắt, tiếp đó liền bảo Tiêu Táp tìm một chỗ nghỉ ngơi, chỉ để lại một câu dư âm: “Nhanh chóng đuổi kịp.”
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng chân ga vang lên, nha—một tiếng, thân xe hummer chấn động, bùn lầy văng khắp nơi, lưu lại một cái đuôi xe kéo dài trong đêm mưa, nghênh ngang mà đi.
Phân không rõ trên người là mưa hay là bùn, Lý Hủ nhất thời bị tức đến ngã ngửa, sắc mặt đen như đáy nồi, chưa từng có người triệt để không xem hắn vào mắt như thế, tất cả chuẩn bị nghĩ sẵn trong đầu đều không có đất dụng võ, cảm giác như đánh một quyền lên bông vậy.
“Ca!” Lý Tường nhược nhược hô một câu, nhắc nhở đại ca nhà mình xe người ta đã đi xa.
Lý Hủ tu dưỡng rất tốt, một khắc liền khôi phục mặt không đổi sắc, tức giận lúc trước như ảo giác, liếc Ngô Quốc An một cái thật sâu, xoay người đi về một chiếc xe tải lớn cách đó không xa: “Đuổi kịp.”
Ban đêm, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, xu thế lại không có điểm dừng, biệt thự bị vứt đi ven đường, lửa trại bập bùng, tủ quần áo trong phòng, cái bàn, đồ vật có thể mang đi đều bị hủy, trời mưa xuống cũng không có củi đốt, lính đánh thuê ngồi vây quanh thành một đoàn, khó có được hưởng thụ ban đêm yên lặng.
Ngô Quốc An đã sớm đem lai lịch của Tiêu Táp từ đầu tới cuối nói lại một lần, chua sót bên miệng như thế nào cũng không thể tán đi, người sáng suốt liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Tiêu Táp chỉ sống rất tốt còn rất cường đại, hồi tưởng lại phân tranh từ lúc mạt thế bùng nổ tới nay, trốn chết, không có ngày được sống hạnh phúc, trách ai được? Lúc trước phản bội hắn cũng có phần, ngay cả không phải là bổn ý(ý nghĩ nguyên bản), nhưng phản bội chính là phản bội, lựa chọn đi theo Cường ca, hắn làm sao lại không mang tâm lý may mắn, ai biết mạt thế sẽ bùng nổ nhanh như vậy, không có một chút dự báo trước, căn bản không kịp chuẩn bị, tiếp theo đó chính là trốn chết, cẩn thận hồi tưởng lại, lúc trước Táp ca sảng khoái đưa ra chủ trạch như vậy, chỉ sợ cũng là đã sớm có dự mưu.
Mặc kệ Ngô Quốc An nghĩ như thế nào, Lý Hủ đối với việc này không có ý kiến gì, vô luận trước mạt thế thế nào, sau mạt thế nắm tay mạnh mới là đạo lý, hắn lúc này cũng chỉ là có chút buồn bực, bất định không biết nên dùng thái độ gì với hai người kia, nguyên bản còn muốn hảo hảo nói chuyện, chính là….
Lý Hủ đen mặt thầm mắng trong lòng, chết tiệt, ai tới nói cho hắn biết, hai người kia rốt cuộc là tới khi nào thì tỉnh ngủ, đến tột cùng là không có sợ hãi hay là quá mức yên tâm, Lý Hủ thực không cam nguyện thừa nhận, đại khái là cái trước chiếm tỉ lệ cao hơn.
Sau khi đến biệt thự, Bạch Cảnh cưỡng chế mệnh lệnh Tiêu Táp nghỉ ngơi, vài ngày lái xe, ngay cả Tiêu Táp nói không phiền, hắn nhìn cũng muốn đau lòng, thiên đại sự tình gì cũng phải chờ sau khi tỉnh ngủ rồi lại nói, đơn giản bố trí vài cái bẫy, lưu cho Lý Hủ một câu “Ở bên ngoài chờ”. Lôi kéo Tiêu Táp chìm vào giấc ngủ, không phải hắn yên tâm về đám lính đánh thuê ở bên ngoài mà là hắn tự tin với thực lực của chính mình, trải qua mạt thế rèn luyện, đừng nói là có người tưởng mưu đồ gây rối, cho dù chỉ hơi gió thổi cỏ lay, hắn cũng sẽ bật người bừng tỉnh, không sợ đám lính đánh thuê kia sẽ nhảy ra.
Trực giác Bạch Cảnh thực chuẩn, hai người bình an ngủ ngon, vừa nằm liền ngủ thẳng đến lúc bầu trời tối đen, Lý Hủ tức đến dạ dày phát đau, sau khi xem xét thời thế vẫn là quyết định án binh bất động, từ trong lời nói của Ngô Quốc An, hắn chỉ biết hai người kia là ngoan nhân vật, hiện tại bánh mì ổ đều có, trong điều kiện không lo ăn uống, không có thăm dò chi tiết đối phương trước, vả lại mặc kệ mặt mũi Ngô Quốc An đặt tại kia, cho dù biết rõ đối phương là hạ uy thế của bọn họ, hắn cũng hiểu được hao hảo là kế sách tốt.
Đương nhiên, Bạch Cảnh và Tiêu Táp sau khi tỉnh ngủ, lấy được quyền phát ngôn của đội ngũ, vững vàng chiếm được vị trí mình muốn, xem như tạm thời thu nạp một đội ngũ, trong đó không thể không có công của Ngô Quốc An, về phần tình huống cụ thể còn phải chờ khi đến căn cứ nhìn thấy đoàn trưởng dong binh đoàn Liệp Báo lại nói, bất quá vô luận như thế nào, cái đội ngũ này cũng không phải là một khối thiết bản, có câu tục ngữ, có sữa chính là mẹ, Tiêu Táp và Bạch Cảnh thực lực mạnh mẽ, vật tư phong phú, các dong binh tìm không thấy cũng không nghĩ ra lý do để cự tuyệt.
Sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, đoàn người liền khởi hành xuất phát hồi căn cứ, dọc theo đường đi Ngô Quốc An vẻ mặt cầu xin cùng cẩn thận bồi chuyện, Tiêu Táp lúc này mới biết được, lúc trước sau khi hắn rời đi chủ trạch, đám người kia đắc ý một chút, sau khi mạt thế bùng nổ bởi vì hỏa lực mười phần kiến tạo một cái căn cứ, chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, bọn họ nguyên bản chính là vì đối phó Tiêu Táp mà mấy phương thế lực mới liên hợp lại, thực tự nhiên bắt đầu cướp đoạt tài nguyên, , làm theo ý mình, bọn họ tính sai sự khủng bố của tang thi, cũng tính sai hướng đi của chính phủ, một bước sai, từng bước đều sai, chờ đợi bọn họ chỉ có diệt vong…
Bình luận truyện