Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 140: Quân cứu viện



Sở Thiên cười với Cố Bộ trưởng: “Ngài Gia đây làm bộ làm tịch như vậy, chẳng qua là muốn mượn lần này đi lấy mạng của ba người chúng tôi. Chúng tôi hai ngày nay được Cố Bộ trưởng chiêu đãi nồng hậu, không ngại thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Cố Bộ trưởng nghe vậy, bỗng nhiên có hơi khó xử.

Gia Luân Hủ cười ha ha, dáng cười vừa đắc ý lại khinh thường: “Cậu cho rằng, cậu làm như vậy, Cố Bộ trưởng sẽ nhận cái nhân tình không chút đáng giá của cậu sao? Sở thiếu gia à Sở thiếu gia, ngày thường thấy cậu thông minh, không nghĩ tới hôm nay là ngu xuẩn đến như vậy!”

“Nếu thứ nên nói đã nói hết, tôi cũng không ngại nói thêm cho cậu biết, bên ngoài tòa nhà này, khắp nơi đều là người của tôi. Cậu cho rằng các cậu có thể rời khỏi đây sao?”

Gia Luân Hủ rốt cục kéo xuống mặt nạ giả nhân giả nghĩa, khuôn mặt dữ tợn trừng bọn họ.

Sở Thiên cũng không thèm nhìn hắn cái nào, chỉ nói với Cố Bộ trưởng: “Ngài Bộ trưởng, ngài nghe rồi chứ? Người của Tướng quân đã vây quanh tòa nhà của ngài. Ngài nghĩ thử xem, ngộ nhỡ ngài có chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó nói là chúng tôi làm, Tướng quân vừa lúc có thể bắt chúng tôi. Một hòn đá ném hai chim, một công đôi việc!”

Cố Bộ trưởng vốn còn cảm thấy khó xử, nếu như Tướng quân hạ quyết tâm muốn ba người Sở Thiên, hắn hiển nhiên sẽ không cần vì bọn họ mà đối địch Tướng quân. Nhưng mà, một câu của Sở Thiên khiến hắn bừng tỉnh!

Hắn vốn có bất đồng quan điểm với Tướng quân, đứng ở phe đối địch với gã, ngày hôm qua, hắn có thể tìm cớ cho qua cái chết của phó Bộ trưởng, hôm nay, Tướng quân cũng có thể dùng phương pháp tương tự để diệt trừ mình!

Cố Bộ trưởng bị cái suy nghĩ này đập mạnh vào đầu, cuối cùng tại giây phút này tỉnh táo lại. Trong đầu hắn lập tức liền có một cái mưu kế mới. Nhìn thấy Gia Luân Hủ càng thêm không vừa mắt!

Muốn mượn đao giết người! Cố Bộ trưởng trong lòng hừ lạnh, vậy phải thử xem, ai thắng ai thua!

“Về phần quá trình tinh lọc tinh hạch, tôi từ sớm đã viết xong rồi, Bộ trưởng chỉ cần cầm xem.” Sở Thiên bên này lại tặng thêm một câu: “Phần trên tay của cậu Gia vốn được giao dịch từ chỗ chúng tôi, chỉ sợ sẽ không có tỉ mỉ bằng của chúng tôi đâu.”

Sau vài ba lần, đã chứng minh độ tin cậy của lời Sở Thiên, Cố Bộ trưởng lúc này không còn nghi ngờ hắn nữa, lập tức tự tay nhận lấy.

“Đáng tiếc chính là, chúng tôi vốn có một dị năng giả hệ trị liệu có thể đương trường làm mẫu..... Chỉ là tối hôm qua.......” Trên mặt Sở Thiên lộ ra vẻ bi thương và tiếc nuối.

Cố Bộ trưởng nhớ tới chuyện đêm qua cũng vừa tức vừa giận, nghĩ đến sáng nay khi báo tin tức cho Tướng quân, gã một bộ như cái gì cũng biết hết, nhưng vẫn muốn đẩy mấy người Sở Thiên vào chỗ chết, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ chuyện đêm qua nhất định có liên quan.

Trải qua mấy lần suy xét, trong lòng lập tức có quyết định.

Gia Luân Hủ bị Sở Thiên mỉa mai, đương nhiên lại muốn mở miệng châm chọc lại, không ngờ đâu, Cố Bộ trưởng đã mở miệng trước, chỉ là, lời của hắn không nhằm vào hai bên, mà là dặn dò thị vệ trưởng của hắn, cho người bao vây phòng họp, không có mệnh lệnh của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào nơi này!

Nói xong, hắn liền tự mình vội vàng bỏ đi, không hề nói gì cũng không để ý tới hai bên.

Biến hóa này khiến Gia Luân Hủ bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời không rõ chuyện gì đã xảy ra. Còn Sở Thiên thì chỉ cười.

“Cậu đang đùa cái gì vậy?” Bạch Minh Hi liều mạng phát sóng điện từ cho Sở Thiên.

Gây sức ép một hồi lâu, Sở Thiên cuối cùng để ý đến hắn: “Còn có thể làm gì. Cố kéo dài thời gian mà thôi! Lợi dụng sự đa nghi và mâu thuẫn giữa Cố Bộ trưởng với Tướng quân khiến cho bọn họ không thể đứng chung một chiến tuyến. Cho dù là tạm thời cũng tốt.”

“Cậu đang chờ viên binh hư vô mờ mịt  kia sao?” Bạch Minh Hi trừng mắt nói.

“Bạn học Tiểu Bạch, làm ơn đừng dùng bốn chữ hư vô mờ mịt này được không? Thứ nhất, đây là suy đoán căn cứ bằng chứng sát thực, thứ hai, sau khi tinh thần lực của tôi thăng cấp, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện giác quan thứ sáu mãnh liệt, mối nguy hiểm càng lớn sẽ càng chuẩn xác. Cho nên, cậu im miệng đi.”

Sở Thiên nói xong, lập tức chặt đứt liên hệ trong đầu với Bạch Minh Hi.

Toàn bộ quá trình Toàn Hiểu Vũ một chữ cũng không nói, bởi vì cậu lo lắng. Sở Thiên nhìn như thoải mái, nhưng mà cậu chưa từng nhìn thấy Sở Thiên dốc hết toàn lực để tranh thủ thời gian như hiện tại, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Thiên như vậy, chính là khi J thị gặp tai họa lớn. Mà hôm nay, cậu giống như lại thấy được Sở Thiên của thời điểm đó.

Ngoài căn cứ Lê Minh, khoảng hai mươi ki lô mét.

Một hàng đoàn xe vẫn duy trì tốc độ chạy băng băng tới. Bên trong xe của bọn họ đều được trang bị một vật thể nhìn như cái loa, vật này có thể bảo đảm bọn họ ở trong khoảng cách nhất định sẽ có thể bảo trì liên lạc.

Đây là thiết bị truyền tin mà Kinh Đô mới vừa nghiên cứu ra một tháng trước, nghe nói nguyên lý sóng điện từ hoàn toàn khác biệt với trước mạt thế.

Lúc này, người ngồi trên ghế phó lái ở chiếc xe đầu tiên, đang thông qua thiết bị truyền tin nói chuyện với người nào đó.

“Tôi nói, Lương Khánh Vân, tin tức của Bạch gia các người có đúng không vậy? Chúng ta cứ chạy như thế, ngộ ngỡ không phải Tam thiếu và Bạch thiếu thì làm sao bây giờ?”

“Ti Vân Kì câm cái miệng quạ của cậu lại!” Trong loa lập tức truyền đến một tiếng mắng chửi: “Chúng tôi từ trước đến giờ luôn đi tìm thiếu gia, người phái đi biết bao nhiêu người, tin tức đương nhiên đáng tin!”

“Còn có!” Giọng nói kia có chút mỉa mai nói: “Tôi nói Sở gia các người đối với tam thiếu gia thật không chút để tâm. Quả nhiên, con nhiều thì không đáng giá!”

Tên Ti Vân Kì kia nghe thấy làm sao chịu thua! Đặc biệt đối phương còn châm chọc Sở gia bọn họ không quan tâm tam thiếu, vì thế lập tức mở miệng phản bác.

Hai người cãi qua cãi lại vui vẻ, lái xe bên cạnh Ti Vân Kì đột nhiên giẫm lên phanh xe, xe hơi ngừng lại, tốc độ chậm dần, sau đó người lái xe nói: “Thiếu tá, tình huống hình như có gì không ổn!”

Lúc này hai nhà Sở Bạch liên thủ, tổng cộng phái ra ba mươi người. Ba mươi người này, trước mạt thế là tinh anh trong quân đội, mỗi người đều có thân thủ không tồi, sau mạt thế biến thành dị năng giả lại càng không thể đụng.

Căn cứ Kinh Đô sau mạt thế là nơi nắm giữ kỹ xảo thăng cấp sớm nhất, ba mươi người dũng mãnh này, đủ để chứng minh sự coi trọng của hai nhà Sở Bạch.

Mạt thế lâu như vậy, đây là lần đầu tiên truyền đến tin tức xác thực của Sở Thiên và Bạch Minh Hi.

Biết được bọn họ có thể còn sống, trưởng bối của hai nhà vui đến mức khóc hết nước mắt, đặc biệt là mẹ Bạch, vui vẻ đến ngất luôn.

Mạt thế bùng nổ xong, mẹ Bạch vẫn sống trong ân hận, lúc trước, cha Bạch vốn không đồng ý Bạch Minh Hi đi S thị, nhưng mà mẹ Bạch mềm lòng, không chịu nổi đứa con nhõng nhẽo, rốt cục vẫn đồng ý.

Mẹ Bạch gật đầu, cha Bạch liền không còn cách nào khác. Ai biết lại phát sinh chuyện như vậy, bọn họ ở trong Kinh Đô tránh được thời khắc gian khó nhất, đứa con thì ở S thị không rõ sống chết.

Giao thông khó khăn, cách thức liên lạc toàn bộ bị cắt đứt, giống như một khi từ biệt thì vĩnh viễn chia cách. Từ lúc bắt đầu mẹ Bạch đã sống trong ngày tháng lấy nước mắt để rửa mặt, âm thầm trách bản thân, còn vì thế mà bị bệnh, nếu không phải trong lòng còn tồn tại lòng tin con trai nhất định sẽ còn sống, mình phải chờ nó về nhà, có lẽ.....

Hiện tại tin tức truyền đến, hai nhà Sở Bạch lập tức phái người hành động. Bất kể là người xuất hiện ở căn cứ Lê Minh có phải là Sở Thiên và Bạch Minh Hi hay không, bọn họ đều phải phái người đi xem thử.

Nếu không phải Kinh Đô có chuyện không thể thoát thân, cha Sở và cha Bạch đồng loạt rời kinh đô sẽ gây động tĩnh quá lớn, bọn họ đều hận không thể tự mình đến đây.

Chỉ là, khi bọn họ biết được An gia cư nhiên sớm một bước nhận được tin tức phái người đến Lê Minh sớm hơn, thì Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân đã dẫn người đi được nửa ngày rồi.

Liên lạc gặp trắc trở, không thể báo cho bọn họ gấp rút lên đường để đủ kịp người An gia phái đi, để tránh Bạch Minh Hi và Sở Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên, sau đó hai nhà bọn họ lại lập tức phái ra một đám người khác chạy như bay về căn cứ Lê Minh.

Bởi vậy, Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân không biết tình huống khẩn cấp, một đường mới đi không nhanh không chậm như thế. Bọn họ không biết chính là, chiến hữu của bọn họ đang chạy như tên bắn để đuổi kịp bọn họ đâu!

Lúc này, Ti Vân Kì nghe thấy lời nhắc nhở của lái xe, cũng lập tức ngừng nói, nhìn chăm chú về phía trước, quả nhiên, phát hiện có gì đó bất thường.

“Tất cả đoàn xe ngừng lại.” Ti Vân Kì nghiêm mặt, không chút do dự truyền đạt mệnh lệnh.

“Phía trước có cái gì?” Giọng nói của Lương Khánh Vân cũng từ trong loa truyền đến. Hắn phụ tránh bọc hậu, không rõ tình huống phía trước.

“Lương Khánh Vân! Cậu tới đầu xe, nhìn xem đi!” Giọng nói của Ti Vân Kì có vài phần dồn dập.

Lương Khánh Vân không chút do dự xuống xe, rất nhanh chạy vội tới chiếc xe đầu tiên.

Ti Vân Kì đã sớm xuống xe, lúc này vẻ mặt nghiêm túc đưa cái kính viễn vọng cho hắn.

Lương Khánh Vân tiếp nhận, xuyên qua kính viễn vọng, hắn cũng thấy rõ ràng xa xa có một đoàn khói.

“Tang thi triều! “Lương Khánh Vân kinh ngạc một chút, thất thanh hô lên.

Mặt Ti Vân Kì ngưng trọng, chỉ gật đầu mà không nói.

“Chết rồi, chúng nó hình như là đi về hướng của căn cứ Lê Minh! Bạch thiếu và Tam thiếu đều ở đó! Làm sao bây giờ?” Lương Khánh Vân nóng nảy, nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là mang Bạch Minh Hi về, đó là độc đinh của Bạch gia nha!

“Chúng ta lần này dẫn theo bao nhiêu vũ khí hạng nặng?” Ti Vân Kì hỏi, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì vậy mà dẹp đường quay về, lúc này hắn nhất định phải giả dụ, người ở căn cứ Lê Minh là Sở Thiên và Bạch Minh Hi, sau đó liều lĩnh giết vào tìm người!

Bởi vì, đây là sứ mạng của hắn, chẳng sợ tin tức không chuẩn xác, hắn cũng phải làm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện