Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 122: Song tu? Thanh Tâm Thuật bá đạo!
Năng lượng dị năng của bản thân Sở Chích Thiên khổng lồ ra sao, Thanh Tâm Thuật tầng thứ hai căn bản không thể cùng bình luận với anh. Vì vậy Sở Chích Thiên dùng lượng mang tính áp đảo tuyệt đối vững vàng ngăn chặn đoàn năng lượng Thanh Tâm Thuật, bắt đầu hướng dẫn nó hấp thu mảnh vỡ năng lượng đang đấu đá lung tung trong cơ thể.
Ngay từ đầu Thanh Tâm Thuật còn có chút không tình nguyện, dù sao cũng là bị áp bách, thế nhưng theo thời gian gia tăng, Thanh Tâm Thuật vậy mà bắt đầu không muốn xa rời năng lượng của Sở Chích Thiên, chỉ cần năng lượng của Sở Chích Thiên vận chuyển tới nơi nào, không cần Sở Chích Thiên đi hướng dẫn, Thanh Tâm Thuật tự động theo sát lên, điều này làm cho Sở Chích Thiên nhớ tới tính cách của Tiêu Tử Lăng, thật đúng là ai thì có đoàn năng lượng đó, rõ ràng chính là một tên nhóc nịnh hót khi mềm sợ cứng.
Bất quá sự phối hợp của Thanh Tâm Thuật cũng để cho Sở Chích Thiên hướng dẫn năng lượng trở nên nhẹ nhàng hơn, khi anh trợ giúp Tiêu Tử Lăng lần nữa chỉnh hợp năng lượng tứ tán thành một đoàn, Sở Chích Thiên liền bắt đầu đưa vào lượng lớn năng lượng dị năng của bản thân, dung hợp cùng luồng năng lượng hoàn chỉnh kia, cùng nhau trùng kích lá chắn thăng cấp, hy vọng có thể thuận lợi giúp Tiêu Tử Lăng xông cấp thành công.
Năng lượng cấp bốn đỉnh cấp của Sở Chích Thiên rất dày đặc, hơn nữa trước mắt Thanh Tâm Thuật rất phục tùng nguyên điểm năng lượng của Sở Chích Thiên, vì vậy lần xông cấp này tuyệt không bị trở ngại quá lớn, khi trùng kích lần thứ năm, lá chắn Thanh Tâm Thuật ràng buộc trong cơ thể Tiêu Tử Lăng đã bị đánh vỡ, xông cấp thành công.
Thanh Tâm Thuật thăng một cấp bắt đầu đâu vào đấy chữa trị ôn dưỡng cơ thể của Tiêu Tử Lăng, khi xông cấp bởi vì năng lượng quá lớn, sản sinh gánh vác nhất định đối với thân thể của Tiêu Tử Lăng, tạo thành sự tổn hại của thân thể, nếu như chữa trị trễ, sẽ mang đến cho bản thể tai hoạ ngầm rất lớn. Có lẽ trước mắt nhìn không ra, nhưng đến về sau khi thăng cấp sẽ hoàn toàn bộc phát ra.
Sở Chích Thiên thấy đã nước chảy thành sông, khi đang muốn rút năng lượng trong cơ thể Tiêu Tử Lăng về, lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Đoàn năng lượng Thanh Tâm Thuật vẫn còn ôn dưỡng thân thể Tiêu Tử Lăng, cảm thụ được đoàn năng lượng khổng lồ hướng dẫn nó kia muốn rút lui khỏi, thế mà rất không an phận theo sát đoàn năng lượng đang quay về dọc theo bàn tay của Sở Chích Thiên xuất phát vào trong cơ thể anh.
Sở Chích Thiên vốn định lập tức ngắt ngang thu hồi dị năng, ngăn cản sự tập kích của Thanh Tâm Thuật, lại phát hiện sự bá đạo của Thanh Tâm Thuật chưa từng mất đi. Trước đây dịu ngoan chỉ là một loại che giấu, nó hoàn toàn không nhìn sự cự tuyệt của Sở Chích Thiên, tự bản thân theo bàn tay Sở Chích Thiên tiến vào trong cơ thể Sở Chích Thiên, lượn một vòng ở trong cơ thể anh, sau khi lưu lại một vòng vết tích lại lần nữa theo cánh tay Sở Chích Thiên chuyển về trong cơ thể Tiêu Tử Lăng.
Sở Chích Thiên mật thiết chú ý tình hình trong cơ thể bản thân, phát hiện luồng năng lượng đó tuyệt không tạo thành nguy hại gì đối với anh, trái lại hữu ích rất lớn đối với anh. Thanh Tâm Thuật thoáng tuần hoàn như thế ở trong cơ thể anh, vậy mà lần nữa tinh luyện năng lượng vốn có chút hỗn độn của anh, anh vốn phải tốn thời gian mấy ngày mới có thể hoàn toàn hấp thu được những năng lượng đó, lúc này lại bởi vì Thanh Tâm Thuật, đã nhanh chóng dung hợp lại cùng năng lượng dị năng của bản thân anh, trở thành nguyên điểm năng lượng của bản thân anh. . .
Đây quả thực chính là đề cao vài lần thành quả tu luyện của anh a.
Sở Chích Thiên kinh ngạc nhếch mi. Không ngờ tới chẳng qua chỉ đơn thuần trợ giúp Tiêu Tử Lăng xông cấp vậy mà có chỗ tốt như vậy. Nếu luồng năng lượng này vô hại đối với anh, Sở Chích Thiên cũng thở phào một hơi, bắt đầu tiến hành công tác kết thúc sau cùng.
Anh cẩn thận thu hồi năng lượng, Thanh Tâm Thuật đều sẽ thường thường theo sát năng lượng của anh đến trong cơ thể của anh lượn một vòng, tinh luyện rồi lại tinh luyện dị năng của anh, Sở Chích Thiên đột nhiên phát hiện anh vậy mà đang ở vào trong trạng thái tu luyện, thân thể bắt đầu tự động hấp thu đoàn năng lượng trong không khí dưới tình huống anh vô ý thức, để cho Thanh Tâm Thuật hỗ trợ tinh luyện. . .
Vì vậy, Sở Tiểu Thất liền thấy hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đồng thời tiến vào cảnh giới tu luyện chiều sâu. Đó chính là kỳ ngộ khó gặp a, nó cẩn thận canh giữ ở một bên.
Quả nhiên là người hôn ước, không ngờ tới bọn họ đã tới cảnh giới song tu, đó chính là diệu chiêu thần kỳ có thể nhanh chóng đề thăng thực lực, ở ngàn năm sau sớm đã thất truyền, thuộc về kỹ năng trong truyền thuyết. Không ngờ tới nó lại may mắn được thấy. . .
Nếu như Tiêu Tử Lăng biết ý nghĩ của Sở Tiểu Thất, khẳng định sẽ tức trào máu, song tu không phải loại tu pháp này, đó không phải là phương pháp tu luyện một nam một nữ lăn giường sao?
Ngày thứ hai, Đổng Hạo Triết liền sớm tới chỗ Trần Cảnh Văn, hỏi một chút kế hoạch an bài của Trần Cảnh Văn. Đáp án anh nhận được là, vật tư của hai nơi kia còn phải chờ thêm, hiện tại Trần Cảnh Văn đã an bài nhân thủ đang làm chuẩn bị giai đoạn đầu, dựa theo lời nói của Trần Cảnh Văn, cho anh thời gian hai ngày, là có thể hành động.
Đổng Hạo Triết hiểu rõ đại thể chuẩn bị tìm xem trên địa đồ xung quanh bọn họ còn có địa phương tốt nào có thể cho bọn họ xuất động thu thập chút vật tư nữa hay không, không thể không nói, vật tư bên hồ Hoài Dương này tuyệt không phải quá nhiều, liên tục mấy ngày, cũng chỉ thu thập được hai xe vật tư mà thôi, so sánh với Thân Thành rõ ràng là thu hoạch kém hơn rất nhiều.
Đổng Hạo Triết không có bao nhiêu nhiệt tình tuyệt không muốn lập tức hành động, anh tiếp tục quấy rầy Trần Cảnh Văn đang bận rộn, anh luôn sẽ chọc Trần Cảnh Văn đến mức duy trì không được khuôn mặt như tắm gió xuân kia, điên cuồng hét lên với anh mới có thể bỏ qua. Với anh mà nói, Trần Cảnh Văn như vậy mới là Trần Cảnh Văn anh quen thuộc, anh luôn rất hoài niệm cảm giác bị cậu ấy điên cuồng hét lên khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nga. . .
Được rồi, chúng ta chỉ có thể nói, Đổng phó đội anh nha chính là một tên bị cuồng ngược đãi!
Quả nhiên, không bao lâu sau, nhân viên công tác của tổ hậu cần nghe thấy chỗ làm việc của Trần phó đội truyền đến tiếng hét phẫn nộ đinh tai nhức óc: “Đổng Hạo Triết, cậu đờ cờ mờ cút ra ngoài cho tôi. . .”
Sau đó liền thấy Đổng phó đội treo nụ cười hàm hậu đi ra, một chút cũng không có tức giận. Điều này làm cho người của tổ hậu cần đều âm thầm bội phục sự độ lượng rộng rãi của Đổng phó đội, trong lòng tán thưởng Đổng phó đội quả nhiên là một người tốt trung hậu thành thật a. . . Bị Trần phó đội vứt mặt mũi như thế cũng không tức giận.
Nếu như Trần Cảnh Văn biết ý nghĩ của những người đó, khẳng định sẽ rơi lệ đầy mặt, cậu ta nha chính là một tên phúc hắc, mặt ngoài trung hậu thành thật, kỳ thực trong nội tâm rất giảo hoạt. . . Người người đều nói anh xảo trá như hồ, anh cảm thấy so sánh với Đổng Hạo Triết, anh thực sự có thể được xưng là một con hồ ly đơn thuần.
Giữa lúc Đổng Hạo Triết cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rời khỏi tổ hậu cần của Trần Cảnh Văn, đột nhiên toàn bộ trung tâm nghỉ phép bị một luồng uy áp khổng lồ bao phủ, một màn ngoài dự đoán này, khiến cho một số người sống sót bình thường lâm vào trong kinh sợ khủng hoảng. Có một số người thức tỉnh cấp thấp lại càng trực tiếp bị áp bách hôn mê bất tỉnh, dù là cấp bậc tương đối cao, cũng nhao nhao ngồi xuống khoanh chân vận chuyển dị năng chống lại luồng áp lực đó (Uy áp hữu hiệu đối với người thức tỉnh, người sống sót bình thường chỉ cảm thụ được áp lực vô hình trong tâm hồn).
Trần Cảnh Văn chạy ra từ trong phòng, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Hạo Triết, xảy ra chuyện gì?” Luồng áp lực này rất cường đại, khiến cho anh cảm giác được dường như sinh tử của bản thân đã bị đối phương nắm giữ vậy.
“Nguồn gốc áp lực hình như ở chỗ Sở ca, Cảnh Văn, chúng ta đi xem xem.” Đổng Hạo Triết đã cảm giác được uy áp đến từ nơi nào, vội kêu Trần Cảnh Văn cùng anh qua xem.
Bọn họ nhanh chóng chạy vội tới cửa Sở Chích Thiên, lại phát hiện Sở Tiểu Thất đang đứng ở ngay trước cửa chính, trong tay cầm một thanh vũ khí dài ước chừng một mét, lóng lánh trong sáng hình nón, trên đầu có một cây gai nhọn dài nhỏ, lúc này đang chỉ vào mấy người ở cửa, sát ý đầy mặt nhìn bọn họ, một bộ dáng chỉ cần tiến lên trước một bước thì giết chết ngay tại chỗ.
Giang Khinh Ngữ thấy hai vị phó đội đã tới, vội vàng mang vẻ mặt ủy khuất nói: “Trần phó đội, Đổng phó đội, tôi với Ngải Ngải cảm thụ được nơi đây xuất hiện dị thường, muốn vào xem, thế nhưng. . . Cậu ta không cho chúng tôi vào, cậu ta đến tột cùng là ai a?” Giang Khinh Ngữ hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn kia, lòng của cô đang rỉ máu, vì sao Sở Chích Thiên sẽ có con riêng?
Thế giới này đến tột cùng làm sao vậy? Cô biết tuy rằng Sở Chích Thiên có vô số nữ nhân, thế nhưng căn bản không có một nữ nhân nào có thể sinh hạ đứa trẻ cho anh, đừng nói gì đến con riêng. . .
Trương Ngải Ngải ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Giang Khinh Ngữ, liên tục gật đầu, đương nhiên ánh mắt của cô căn bản chưa từng rời khỏi Sở Tiểu Thất, phải nói khi các cô đến thấy đứa trẻ băng lãnh vô cùng, hoàn toàn là phiên bản của Sở Chích Thiên này, cô với Giang Khinh Ngữ liền trực tiếp mờ mịt, tâm tình phải nói là năm vị hỗn loạn a.
Đổng Hạo Triết cười ha ha giới thiệu với các cô: “Đây là con trai của Sở ca, kêu Sở Tiểu Thất.”
Lời nói của Đổng Hạo Triết triệt để hủy diệt huyễn tưởng vốn còn có một chút của các cô, hóa ra Sở Chích Thiên thực sự đã có con, như vậy đến tột cùng là nữ nhân nào có thể may mắn sinh hạ được đứa con của Sở Chích Thiên như thế? Trong lòng hai nữ nhân là các loại đố kị hận a, hận không thể đem nữ nhân có lẽ có kia ra để rút gân rút xương, băm cho cẩu ăn.
Đổng phó đội giới thiệu xong đẩy ra nụ cười hòa ái dễ gần, đi đến bên người Sở Tiểu Thất cúi người thương lượng: “Tiểu Thất, bọn chú không biết phát sinh chuyện gì, có chút lo lắng cho Sở ca, hết thảy muốn vào xem, hy vọng cháu có thể dàn xếp một chút nga.” Tên nhóc này là con của Sở ca, có lẽ là người thừa kế tương lai, thế nào cũng không thể đắc tội.
Sở Tiểu Thất lãnh nhãn thoáng nhìn Đổng Hạo Triết, căn bản không ăn một bộ này của anh, nó trực tiếp cự tuyệt: “Lão đại đang đột phá, quyết không cho phép quấy rầy.”
Trần Cảnh Văn nghe thấy lời nói của Sở Tiểu Thất, khuôn mặt vốn một bộ tao nhã bình tĩnh nhất thời hưng phấn lên, anh không ngờ tới Sở Chích Thiên sẽ trùng kích cấp năm nhanh như vậy.
Nếu như thành công, căn bản không cần chờ đợi hai ngày đi thu thập những vật tư kia, cấp năm a, theo tin tức truyền đến từ bên quân đội, đó chính là cấp bậc trong truyền thuyết, hoàn toàn có thể chấn nhiếp hết thảy người thức tỉnh dị động quanh thân.
Đổng Hạo Triết nghe thấy lời nói của Sở Tiểu Thất, cũng không dám cưỡng cầu, nếu như bởi vì anh mà không cẩn thận ảnh hưởng đến Sở Chích Thiên tiến cấp, vậy anh tự sát cũng không thể tạ tội.
Nếu hai vị phó đội đều không có ý kiến, trực tiếp đứng chờ ở cửa, những người khác tới sau đó đương nhiên không dám đề xuất dị nghị, mọi người yên lặng đứng trong thông đạo, chờ đợi kết quả xông cấp sau cùng của Sở Chích Thiên.
Phải nói, Sở Chích Thiên tiến cấp là một sự trùng hợp, anh dưới sự trợ giúp của Thanh Tâm Thuật, nhanh chóng hấp thu năng lượng chuyển hoán thành năng lượng của bản thân, lá chắn vốn còn có chút loáng thoáng vậy mà rõ ràng hơn rất nhiều, tu luyện đến sau cùng, hoàn toàn có thể cảm thụ được rõ ràng tầng lá chắn dày đó.
Vốn Sở Chích Thiên tuyệt không muốn hấp tấp xông cấp, còn muốn củng cố thêm cảnh giới trước mắt, không ngờ đến Thanh Tâm Thuật vốn còn cần cần cù cù phục vụ cho Sở Chích Thiên, lần nữa biểu diễn ra sự bá đạo không nói lý của nó. Dường như nó rất cừu thị loại đồ vật như lá chắn, khi cảm thụ được tầng lá chắn kia, nó thế mà tự quyết định mang theo đoàn năng lượng dị năng của Sở Chích Thiên bắt đầu trùng kích tấm lá chắn đó, tốc độ đó nhanh đến mức Sở Chích Thiên căn bản không phản ứng lại kịp.
Ngay từ đầu Thanh Tâm Thuật còn có chút không tình nguyện, dù sao cũng là bị áp bách, thế nhưng theo thời gian gia tăng, Thanh Tâm Thuật vậy mà bắt đầu không muốn xa rời năng lượng của Sở Chích Thiên, chỉ cần năng lượng của Sở Chích Thiên vận chuyển tới nơi nào, không cần Sở Chích Thiên đi hướng dẫn, Thanh Tâm Thuật tự động theo sát lên, điều này làm cho Sở Chích Thiên nhớ tới tính cách của Tiêu Tử Lăng, thật đúng là ai thì có đoàn năng lượng đó, rõ ràng chính là một tên nhóc nịnh hót khi mềm sợ cứng.
Bất quá sự phối hợp của Thanh Tâm Thuật cũng để cho Sở Chích Thiên hướng dẫn năng lượng trở nên nhẹ nhàng hơn, khi anh trợ giúp Tiêu Tử Lăng lần nữa chỉnh hợp năng lượng tứ tán thành một đoàn, Sở Chích Thiên liền bắt đầu đưa vào lượng lớn năng lượng dị năng của bản thân, dung hợp cùng luồng năng lượng hoàn chỉnh kia, cùng nhau trùng kích lá chắn thăng cấp, hy vọng có thể thuận lợi giúp Tiêu Tử Lăng xông cấp thành công.
Năng lượng cấp bốn đỉnh cấp của Sở Chích Thiên rất dày đặc, hơn nữa trước mắt Thanh Tâm Thuật rất phục tùng nguyên điểm năng lượng của Sở Chích Thiên, vì vậy lần xông cấp này tuyệt không bị trở ngại quá lớn, khi trùng kích lần thứ năm, lá chắn Thanh Tâm Thuật ràng buộc trong cơ thể Tiêu Tử Lăng đã bị đánh vỡ, xông cấp thành công.
Thanh Tâm Thuật thăng một cấp bắt đầu đâu vào đấy chữa trị ôn dưỡng cơ thể của Tiêu Tử Lăng, khi xông cấp bởi vì năng lượng quá lớn, sản sinh gánh vác nhất định đối với thân thể của Tiêu Tử Lăng, tạo thành sự tổn hại của thân thể, nếu như chữa trị trễ, sẽ mang đến cho bản thể tai hoạ ngầm rất lớn. Có lẽ trước mắt nhìn không ra, nhưng đến về sau khi thăng cấp sẽ hoàn toàn bộc phát ra.
Sở Chích Thiên thấy đã nước chảy thành sông, khi đang muốn rút năng lượng trong cơ thể Tiêu Tử Lăng về, lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Đoàn năng lượng Thanh Tâm Thuật vẫn còn ôn dưỡng thân thể Tiêu Tử Lăng, cảm thụ được đoàn năng lượng khổng lồ hướng dẫn nó kia muốn rút lui khỏi, thế mà rất không an phận theo sát đoàn năng lượng đang quay về dọc theo bàn tay của Sở Chích Thiên xuất phát vào trong cơ thể anh.
Sở Chích Thiên vốn định lập tức ngắt ngang thu hồi dị năng, ngăn cản sự tập kích của Thanh Tâm Thuật, lại phát hiện sự bá đạo của Thanh Tâm Thuật chưa từng mất đi. Trước đây dịu ngoan chỉ là một loại che giấu, nó hoàn toàn không nhìn sự cự tuyệt của Sở Chích Thiên, tự bản thân theo bàn tay Sở Chích Thiên tiến vào trong cơ thể Sở Chích Thiên, lượn một vòng ở trong cơ thể anh, sau khi lưu lại một vòng vết tích lại lần nữa theo cánh tay Sở Chích Thiên chuyển về trong cơ thể Tiêu Tử Lăng.
Sở Chích Thiên mật thiết chú ý tình hình trong cơ thể bản thân, phát hiện luồng năng lượng đó tuyệt không tạo thành nguy hại gì đối với anh, trái lại hữu ích rất lớn đối với anh. Thanh Tâm Thuật thoáng tuần hoàn như thế ở trong cơ thể anh, vậy mà lần nữa tinh luyện năng lượng vốn có chút hỗn độn của anh, anh vốn phải tốn thời gian mấy ngày mới có thể hoàn toàn hấp thu được những năng lượng đó, lúc này lại bởi vì Thanh Tâm Thuật, đã nhanh chóng dung hợp lại cùng năng lượng dị năng của bản thân anh, trở thành nguyên điểm năng lượng của bản thân anh. . .
Đây quả thực chính là đề cao vài lần thành quả tu luyện của anh a.
Sở Chích Thiên kinh ngạc nhếch mi. Không ngờ tới chẳng qua chỉ đơn thuần trợ giúp Tiêu Tử Lăng xông cấp vậy mà có chỗ tốt như vậy. Nếu luồng năng lượng này vô hại đối với anh, Sở Chích Thiên cũng thở phào một hơi, bắt đầu tiến hành công tác kết thúc sau cùng.
Anh cẩn thận thu hồi năng lượng, Thanh Tâm Thuật đều sẽ thường thường theo sát năng lượng của anh đến trong cơ thể của anh lượn một vòng, tinh luyện rồi lại tinh luyện dị năng của anh, Sở Chích Thiên đột nhiên phát hiện anh vậy mà đang ở vào trong trạng thái tu luyện, thân thể bắt đầu tự động hấp thu đoàn năng lượng trong không khí dưới tình huống anh vô ý thức, để cho Thanh Tâm Thuật hỗ trợ tinh luyện. . .
Vì vậy, Sở Tiểu Thất liền thấy hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đồng thời tiến vào cảnh giới tu luyện chiều sâu. Đó chính là kỳ ngộ khó gặp a, nó cẩn thận canh giữ ở một bên.
Quả nhiên là người hôn ước, không ngờ tới bọn họ đã tới cảnh giới song tu, đó chính là diệu chiêu thần kỳ có thể nhanh chóng đề thăng thực lực, ở ngàn năm sau sớm đã thất truyền, thuộc về kỹ năng trong truyền thuyết. Không ngờ tới nó lại may mắn được thấy. . .
Nếu như Tiêu Tử Lăng biết ý nghĩ của Sở Tiểu Thất, khẳng định sẽ tức trào máu, song tu không phải loại tu pháp này, đó không phải là phương pháp tu luyện một nam một nữ lăn giường sao?
Ngày thứ hai, Đổng Hạo Triết liền sớm tới chỗ Trần Cảnh Văn, hỏi một chút kế hoạch an bài của Trần Cảnh Văn. Đáp án anh nhận được là, vật tư của hai nơi kia còn phải chờ thêm, hiện tại Trần Cảnh Văn đã an bài nhân thủ đang làm chuẩn bị giai đoạn đầu, dựa theo lời nói của Trần Cảnh Văn, cho anh thời gian hai ngày, là có thể hành động.
Đổng Hạo Triết hiểu rõ đại thể chuẩn bị tìm xem trên địa đồ xung quanh bọn họ còn có địa phương tốt nào có thể cho bọn họ xuất động thu thập chút vật tư nữa hay không, không thể không nói, vật tư bên hồ Hoài Dương này tuyệt không phải quá nhiều, liên tục mấy ngày, cũng chỉ thu thập được hai xe vật tư mà thôi, so sánh với Thân Thành rõ ràng là thu hoạch kém hơn rất nhiều.
Đổng Hạo Triết không có bao nhiêu nhiệt tình tuyệt không muốn lập tức hành động, anh tiếp tục quấy rầy Trần Cảnh Văn đang bận rộn, anh luôn sẽ chọc Trần Cảnh Văn đến mức duy trì không được khuôn mặt như tắm gió xuân kia, điên cuồng hét lên với anh mới có thể bỏ qua. Với anh mà nói, Trần Cảnh Văn như vậy mới là Trần Cảnh Văn anh quen thuộc, anh luôn rất hoài niệm cảm giác bị cậu ấy điên cuồng hét lên khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nga. . .
Được rồi, chúng ta chỉ có thể nói, Đổng phó đội anh nha chính là một tên bị cuồng ngược đãi!
Quả nhiên, không bao lâu sau, nhân viên công tác của tổ hậu cần nghe thấy chỗ làm việc của Trần phó đội truyền đến tiếng hét phẫn nộ đinh tai nhức óc: “Đổng Hạo Triết, cậu đờ cờ mờ cút ra ngoài cho tôi. . .”
Sau đó liền thấy Đổng phó đội treo nụ cười hàm hậu đi ra, một chút cũng không có tức giận. Điều này làm cho người của tổ hậu cần đều âm thầm bội phục sự độ lượng rộng rãi của Đổng phó đội, trong lòng tán thưởng Đổng phó đội quả nhiên là một người tốt trung hậu thành thật a. . . Bị Trần phó đội vứt mặt mũi như thế cũng không tức giận.
Nếu như Trần Cảnh Văn biết ý nghĩ của những người đó, khẳng định sẽ rơi lệ đầy mặt, cậu ta nha chính là một tên phúc hắc, mặt ngoài trung hậu thành thật, kỳ thực trong nội tâm rất giảo hoạt. . . Người người đều nói anh xảo trá như hồ, anh cảm thấy so sánh với Đổng Hạo Triết, anh thực sự có thể được xưng là một con hồ ly đơn thuần.
Giữa lúc Đổng Hạo Triết cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị rời khỏi tổ hậu cần của Trần Cảnh Văn, đột nhiên toàn bộ trung tâm nghỉ phép bị một luồng uy áp khổng lồ bao phủ, một màn ngoài dự đoán này, khiến cho một số người sống sót bình thường lâm vào trong kinh sợ khủng hoảng. Có một số người thức tỉnh cấp thấp lại càng trực tiếp bị áp bách hôn mê bất tỉnh, dù là cấp bậc tương đối cao, cũng nhao nhao ngồi xuống khoanh chân vận chuyển dị năng chống lại luồng áp lực đó (Uy áp hữu hiệu đối với người thức tỉnh, người sống sót bình thường chỉ cảm thụ được áp lực vô hình trong tâm hồn).
Trần Cảnh Văn chạy ra từ trong phòng, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Hạo Triết, xảy ra chuyện gì?” Luồng áp lực này rất cường đại, khiến cho anh cảm giác được dường như sinh tử của bản thân đã bị đối phương nắm giữ vậy.
“Nguồn gốc áp lực hình như ở chỗ Sở ca, Cảnh Văn, chúng ta đi xem xem.” Đổng Hạo Triết đã cảm giác được uy áp đến từ nơi nào, vội kêu Trần Cảnh Văn cùng anh qua xem.
Bọn họ nhanh chóng chạy vội tới cửa Sở Chích Thiên, lại phát hiện Sở Tiểu Thất đang đứng ở ngay trước cửa chính, trong tay cầm một thanh vũ khí dài ước chừng một mét, lóng lánh trong sáng hình nón, trên đầu có một cây gai nhọn dài nhỏ, lúc này đang chỉ vào mấy người ở cửa, sát ý đầy mặt nhìn bọn họ, một bộ dáng chỉ cần tiến lên trước một bước thì giết chết ngay tại chỗ.
Giang Khinh Ngữ thấy hai vị phó đội đã tới, vội vàng mang vẻ mặt ủy khuất nói: “Trần phó đội, Đổng phó đội, tôi với Ngải Ngải cảm thụ được nơi đây xuất hiện dị thường, muốn vào xem, thế nhưng. . . Cậu ta không cho chúng tôi vào, cậu ta đến tột cùng là ai a?” Giang Khinh Ngữ hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn kia, lòng của cô đang rỉ máu, vì sao Sở Chích Thiên sẽ có con riêng?
Thế giới này đến tột cùng làm sao vậy? Cô biết tuy rằng Sở Chích Thiên có vô số nữ nhân, thế nhưng căn bản không có một nữ nhân nào có thể sinh hạ đứa trẻ cho anh, đừng nói gì đến con riêng. . .
Trương Ngải Ngải ở bên cạnh nghe thấy lời nói của Giang Khinh Ngữ, liên tục gật đầu, đương nhiên ánh mắt của cô căn bản chưa từng rời khỏi Sở Tiểu Thất, phải nói khi các cô đến thấy đứa trẻ băng lãnh vô cùng, hoàn toàn là phiên bản của Sở Chích Thiên này, cô với Giang Khinh Ngữ liền trực tiếp mờ mịt, tâm tình phải nói là năm vị hỗn loạn a.
Đổng Hạo Triết cười ha ha giới thiệu với các cô: “Đây là con trai của Sở ca, kêu Sở Tiểu Thất.”
Lời nói của Đổng Hạo Triết triệt để hủy diệt huyễn tưởng vốn còn có một chút của các cô, hóa ra Sở Chích Thiên thực sự đã có con, như vậy đến tột cùng là nữ nhân nào có thể may mắn sinh hạ được đứa con của Sở Chích Thiên như thế? Trong lòng hai nữ nhân là các loại đố kị hận a, hận không thể đem nữ nhân có lẽ có kia ra để rút gân rút xương, băm cho cẩu ăn.
Đổng phó đội giới thiệu xong đẩy ra nụ cười hòa ái dễ gần, đi đến bên người Sở Tiểu Thất cúi người thương lượng: “Tiểu Thất, bọn chú không biết phát sinh chuyện gì, có chút lo lắng cho Sở ca, hết thảy muốn vào xem, hy vọng cháu có thể dàn xếp một chút nga.” Tên nhóc này là con của Sở ca, có lẽ là người thừa kế tương lai, thế nào cũng không thể đắc tội.
Sở Tiểu Thất lãnh nhãn thoáng nhìn Đổng Hạo Triết, căn bản không ăn một bộ này của anh, nó trực tiếp cự tuyệt: “Lão đại đang đột phá, quyết không cho phép quấy rầy.”
Trần Cảnh Văn nghe thấy lời nói của Sở Tiểu Thất, khuôn mặt vốn một bộ tao nhã bình tĩnh nhất thời hưng phấn lên, anh không ngờ tới Sở Chích Thiên sẽ trùng kích cấp năm nhanh như vậy.
Nếu như thành công, căn bản không cần chờ đợi hai ngày đi thu thập những vật tư kia, cấp năm a, theo tin tức truyền đến từ bên quân đội, đó chính là cấp bậc trong truyền thuyết, hoàn toàn có thể chấn nhiếp hết thảy người thức tỉnh dị động quanh thân.
Đổng Hạo Triết nghe thấy lời nói của Sở Tiểu Thất, cũng không dám cưỡng cầu, nếu như bởi vì anh mà không cẩn thận ảnh hưởng đến Sở Chích Thiên tiến cấp, vậy anh tự sát cũng không thể tạ tội.
Nếu hai vị phó đội đều không có ý kiến, trực tiếp đứng chờ ở cửa, những người khác tới sau đó đương nhiên không dám đề xuất dị nghị, mọi người yên lặng đứng trong thông đạo, chờ đợi kết quả xông cấp sau cùng của Sở Chích Thiên.
Phải nói, Sở Chích Thiên tiến cấp là một sự trùng hợp, anh dưới sự trợ giúp của Thanh Tâm Thuật, nhanh chóng hấp thu năng lượng chuyển hoán thành năng lượng của bản thân, lá chắn vốn còn có chút loáng thoáng vậy mà rõ ràng hơn rất nhiều, tu luyện đến sau cùng, hoàn toàn có thể cảm thụ được rõ ràng tầng lá chắn dày đó.
Vốn Sở Chích Thiên tuyệt không muốn hấp tấp xông cấp, còn muốn củng cố thêm cảnh giới trước mắt, không ngờ đến Thanh Tâm Thuật vốn còn cần cần cù cù phục vụ cho Sở Chích Thiên, lần nữa biểu diễn ra sự bá đạo không nói lý của nó. Dường như nó rất cừu thị loại đồ vật như lá chắn, khi cảm thụ được tầng lá chắn kia, nó thế mà tự quyết định mang theo đoàn năng lượng dị năng của Sở Chích Thiên bắt đầu trùng kích tấm lá chắn đó, tốc độ đó nhanh đến mức Sở Chích Thiên căn bản không phản ứng lại kịp.
Bình luận truyện