Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 17: Được cứu, ba nữ nhân!
Tiêu Tử Lăng thấy cửa thủy tinh dường như bị khóa, người bên trong mở không ra, người bên ngoài cũng vào không được, có chút khó xử nói: “Cái này, đi vào thế nào a!” Nếu Đổng Hạo Triết ở đây, trực tiếp một cái Pháo Không Khí đã đối phó được rồi.
Sở Chích Thiên lạnh lùng vứt xuống một câu: “Cậu, đối phó.” Không đợi Tiêu Tử Lăng đáp lại đã trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Tử Lăng nghẹn họng nhìn trân trối không kịp phản ứng.
Đối phó? Đối phó thế nào? Cũng không phải người biến dị lực lượng, cậu là tốc độ, tốc độ đó a!! Tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Chích Thiên, hung hăng giơ ngón giữa.
Còn chưa có buông xuống, Sở Chích Thiên đột nhiên quay đầu lại, lãnh nhãn bắn phá qua, Tiêu Tử Lăng sợ đến mức trực tiếp xoay người, âm thầm lè lưỡi, không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Sở Chích Thiên. Có lẽ đã không còn loại áp lực vì sinh tồn mà phải dùng hết toàn lực ở kiếp trước, nên Tiêu Tử Lăng dần dần hồi phục tính cách trước đây khi cha mẹ chưa mất, hoạt bát hơn. Đương nhiên cũng bởi vì sự hiểu lầm của bọn Sở Chích Thiên, khiến cho Tiêu Tử Lăng vô ý thức bày ra theo hướng phương diện này.
Tiêu Tử Lăng xoay người bỏ lỡ ý cười trong mắt Sở Chích Thiên, nếu thấy có lẽ sẽ không còn luôn quấn quýt bởi việc không chiếm được sự tín nhiệm của Sở Chích Thiên nữa.
Sở Chích Thiên lắc đầu thở dài trong lòng, thế nào lúc đó nhất thời mềm lòng thu tên dở hơi này, trong tiểu đội còn chưa có một người dám dựng ngón giữa với anh, bao gồm cả hai người bạn của anh. Bất quá anh cũng biết mệnh lệnh của anh thập phần làm khó Tiêu Tử Lăng, nhưng nếu không khiến cho Tiêu Tử Lăng đau đầu khó chịu, chính anh sẽ lại càng khó chịu.
Được rồi, Sở Chích Thiên thừa nhận trong lòng, anh không thể nhìn được Tiêu Tử Lăng khoái hoạt! Bởi vì mỗi lần thời điểm Tiêu Tử Lăng khoái hoạt thì chính là thời điểm anh phiền lòng.
Đương nhiên, Sở Chích Thiên hạ mệnh lệnh kia tuyệt không phải đơn thuần vì làm khó Tiêu Tử Lăng, anh còn có một dụng ý quan trọng hơn, đó chính là anh nhất định phải đơn độc hành động, bởi vì anh có một bí mật tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết, bao gồm cả bạn bè của anh, huống chi là Tiêu Tử Lăng chứ.
Lưu lại một mình Tiêu Tử Lăng phát sầu với cửa thủy tinh, cậu đã tìm đến một bình chữa cháy ở một góc siêu thị, hung hăng đập cửa thủy tinh, nhưng cửa thủy tinh này thoạt nhìn như thủy tinh, kỳ thực không phải, kiên cố muốn chết, bình chữa cháy đập qua vậy mà chỉ để lại một chút vết tích va chạm nhỏ, một chút ảnh hưởng đối với chỉnh thể cũng không có.
Không có cách nào cậu chỉ có thể lần nữa mở ra Linh Nhãn của cậu, muốn lấy được một số gợi ý từ trong đó. Dưới trạng thái Linh Nhãn, Tiêu Tử Lăng thấy được tình cảnh bên trong cánh cửa, bên trong có ba người sống sót, nhưng không phát hiện được trên cửa có gợi ý nhược điểm gì, thấy không có đường tắt có thể đi, chỉ còn một đường bạo lực phá cửa.
Tiêu Tử Lăng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể nhận mệnh mà nhấc lên bình chữa cháy, liều mạng đập về phía cửa thủy tinh, mỗi lần đều đập trên cùng một điểm rơi, hy vọng gia tăng được lực phá.
Quả nhiên, cực lực gõ hơn mười cái, cửa thủy tinh dưới trạng thái Linh Nhãn, chỗ bị đánh rốt cục cũng xuất hiện được một điểm nhỏ màu tím nhàn nhạt. Có hi vọng! Tâm tình Tiêu Tử Lăng sục sôi lên, cuối cùng cũng có thể hoàn thành chuyện Sở Chích Thiên bàn giao xuống.
Tiêu Tử Lăng nhiệt tình mười phần, gỡ kính râm xuống, vung múa cánh tay vài cái, bắt đầu chuyên tâm đập lên cửa thủy tinh. Không bao lâu sau, chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Đổng Hạo Triết: “Dô, Tiểu Lăng, em đang làm gì vậy?”
Tiêu Tử Lăng nhìn lại, hóa ra bốn người Đổng Hạo Triết đã trở về, lúc này đang hiếu kỳ nhìn cậu. Tiêu Tử Lăng ngượng ngùng nói: “Bên trong có người cầu cứu, Sở ca kêu em đối phó cánh cửa này. Bất quá cánh cửa này rất kiên cố, em đang đập đây.”
Cửa thủy tinh lúc này có một vết rạn hình mạng nhện không lớn, hành vi gõ đập trong khoảng thời gian này của Tiêu Tử Lăng vẫn có chút hiệu quả.
Đổng Hạo Triết đi tới gõ gõ cửa thủy tinh, có chút kinh ngạc nói: “Không tồi a, phỏng theo nhựa chống đạn, xem như là một loại tài liệu hữu cơ cao cấp, thập phần kiên cố, ông chủ nhà này thực rất hào phóng, dùng loại tài liệu này làm cửa cách ly, không biết đặt thứ gì quan trọng.”
Đổng Hạo Triết rất hiếu kỳ đến tột cùng bên trong có cái gì, liền kêu Đới Hồng Phi thay thế Tiêu Tử Lăng. Đới Hồng Phi không hổ là người biến dị lực lượng, chẳng qua đánh hơn mười cái, cửa thủy tinh đã bị đánh nát vỡ tan, mảnh vỡ tung tóe ra theo thanh âm loảng xoảng xoảng.
“A!” Truyền đến một chuỗi tiếng thét chói tai kinh hoảng, người sống sót bên trong bị tiếng vang với mảnh vỡ đột nhiên đến đó làm cho cả kinh mặt hoa thất sắc. Ba người sống sót đều là nữ, còn là những cô gái xinh đẹp mỗi người một phong cách. Các cô vừa thấy bọn Đổng Hạo Triết liền nhịn không được khóc rống chảy nước mắt, trên mặt mang theo sự vui mừng sống sót sau tai nạn.
Ba cô gái lần lượt kêu Giang Khinh Ngữ, Lưu Như với Trương Ngải Ngải.
Giang Khinh Ngữ, 26 tuổi, trên người có một loại lão luyện mạnh mẽ vang dội, là một thành phần trí thức cấp cao, trước mắt là quản lí nghiệp vụ của một công ty nào đó, trước khi ngày diệt vong giáng lâm vừa lúc mua thuốc ở tòa siêu thị y dược này.
Lưu Như, 28 tuổi, đã làm vợ người, toàn thân lộ ra một luồng ấm áp, là một nữ nhân tựa như nước, mạt thế giáng lâm vừa vặn đến tòa siêu thị y dược này mua thuốc cho chồng.
Trương Ngải Ngải, 18 tuổi, học sinh cấp ba, là một cô gái hoạt bát, khi cười thì có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, thập phần đáng yêu. Bởi vì đau bụng, vì vậy đến tòa siêu thị này mua dược phẩm, lại đụng phải ngày diệt vong giáng lâm.
Ba người thập phần may mắn, tuyệt không có cảm nhiễm bệnh độc trở thành tang thi.
Gian phòng cũng không lớn, chỉ có trên dưới 10 mét vuông, bên trong chất một số rương, lưu lại không có bao nhiêu đất trống. Tiêu Tử Lăng thấy không gian bên trong không phải quá lớn, liền cùng Ngô Khánh Vân lưu lại bên ngoài, cảnh giới xung quanh, phòng ngừa tang thi đột nhiên xuất hiện.
Ba người Đổng Hạo Triết, Đới Hồng Phi cùng Tần Thượng Phong đi vào gian phòng, liền phát hiện một góc tận cùng bên trong, còn có một tang thi mặc tây trang cao cấp, đầu bị đập thành bùn nhão nằm ở nơi đó.
Nhìn ra được sự nghi vấn của bọn Đổng Hạo Triết, Giang Khinh Ngữ lão luyện trình bày, người đó là ông chủ của siêu thị, ngày diệt vong giáng lâm, thấy người xung quanh đều biến thành tang thi, lúc nguy nan mang theo các cô không bị cảm nhiễm trốn vào gian phòng nghỉ này, đáng tiếc, người vào cuối cùng là ông, không cẩn thận bị tang thi truy kích cào bị thương, dưới tình thế cấp bách ông ta đã khóa cứng cửa chính, phòng ngừa tang thi tiến vào. Đáng tiếc chính là tuy rằng phòng ngừa được tang thi tiến vào, lại không có cách nào ngăn cản được ông vì cảm nhiễm mà biến thành tang thi, ba người rơi vào đường cùng, đành phải liên thủ đập chết ông, mới may mắn sống sót.
Đổng Hạo Triết nghe xong tự thuật của các cô, lộ ra nụ cười hàm hậu, lấy ra thức ăn của mình giao cho các cô đã đói ba ngày. Có lẽ trông Đổng Hạo Triết quá mức hàm hậu thành thật, một bộ dáng người hiền lành khiến cho tâm tình của ba người từ từ ổn định lại, buông xuống cảnh giác bắt đầu ăn ngấu nghiến thức ăn Đổng Hạo Triết mang cho bọn họ.
Giữa lúc các cô chuyên tâm ăn, Đới Hồng Phi nhận được một ánh mắt của Đổng Hạo Triết, liền lặng lẽ đi đến góc kiểm tra thi thể.
Rất nhanh Đới Hồng Phi lặng lẽ trở lại bên cạnh Đổng Hạo Triết, lắc lắc đầu với anh, biểu thị không có phát hiện điểm gì đáng ngờ. Đổng Hạo Triết gật gật đầu, đầu mi nhíu một chút lại cấp tốc giãn ra, lần nữa treo nụ cười đôn hậu lại trên mặt, tiếp tục sắm vai hình tượng người tốt của anh.
Tần Thượng Phong thì trước khi tiến vào đã được an bài chỉnh lý kiểm tra những thứ trong phòng, xem xem có thứ bọn họ cần thiết hay không. Lúc này anh phát hiện gian phòng này vậy mà có không hề ít dược liệu quý cao cấp, đây chính là trân phẩm mà trước khi mạt thế cũng mua không được a! Tần Thượng Phong hưng phấn nói với Đổng Hạo Triết: “Đổng phó đội, nơi này có không ít dược liệu quý cao cấp, hơn nữa thế mà còn có dược phẩm cấm nữa nga.”
Cái gì gọi là dược phẩm cấm, kỳ thực là thuốc không cho phép bán ra ngoài, nhưng chỉ cần có tiền kiếm, thương nhân cái gì cũng dám làm, ông chủ của tòa siêu thị loại lớn này cũng như thế.
Đổng Hạo Triết thoáng nhìn, có thuốc giảm đau morphine, có thuốc kích thích khiến người ta hưng phấn, còn có một số các loại dược phẩm buôn lậu, đều là hàng tốt, những món này đều là thứ chiến đội bọn họ cần thiết.
Gật gật đầu, Đổng Hạo Triết lộ ra nụ cười cởi mở kêu Tần Thượng Phong cấp tốc đóng gói chở đi, thu hoạch của lần đi ra này thực sự rất lớn.
Trong cao hứng, Đổng Hạo Triết tuyệt không chú ý tới, Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải thấy hành động của bọn họ, đột nhiên nhìn nhau cười, hết thảy đều ở trong thinh lặng!
Sở Chích Thiên lạnh lùng vứt xuống một câu: “Cậu, đối phó.” Không đợi Tiêu Tử Lăng đáp lại đã trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Tử Lăng nghẹn họng nhìn trân trối không kịp phản ứng.
Đối phó? Đối phó thế nào? Cũng không phải người biến dị lực lượng, cậu là tốc độ, tốc độ đó a!! Tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Chích Thiên, hung hăng giơ ngón giữa.
Còn chưa có buông xuống, Sở Chích Thiên đột nhiên quay đầu lại, lãnh nhãn bắn phá qua, Tiêu Tử Lăng sợ đến mức trực tiếp xoay người, âm thầm lè lưỡi, không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Sở Chích Thiên. Có lẽ đã không còn loại áp lực vì sinh tồn mà phải dùng hết toàn lực ở kiếp trước, nên Tiêu Tử Lăng dần dần hồi phục tính cách trước đây khi cha mẹ chưa mất, hoạt bát hơn. Đương nhiên cũng bởi vì sự hiểu lầm của bọn Sở Chích Thiên, khiến cho Tiêu Tử Lăng vô ý thức bày ra theo hướng phương diện này.
Tiêu Tử Lăng xoay người bỏ lỡ ý cười trong mắt Sở Chích Thiên, nếu thấy có lẽ sẽ không còn luôn quấn quýt bởi việc không chiếm được sự tín nhiệm của Sở Chích Thiên nữa.
Sở Chích Thiên lắc đầu thở dài trong lòng, thế nào lúc đó nhất thời mềm lòng thu tên dở hơi này, trong tiểu đội còn chưa có một người dám dựng ngón giữa với anh, bao gồm cả hai người bạn của anh. Bất quá anh cũng biết mệnh lệnh của anh thập phần làm khó Tiêu Tử Lăng, nhưng nếu không khiến cho Tiêu Tử Lăng đau đầu khó chịu, chính anh sẽ lại càng khó chịu.
Được rồi, Sở Chích Thiên thừa nhận trong lòng, anh không thể nhìn được Tiêu Tử Lăng khoái hoạt! Bởi vì mỗi lần thời điểm Tiêu Tử Lăng khoái hoạt thì chính là thời điểm anh phiền lòng.
Đương nhiên, Sở Chích Thiên hạ mệnh lệnh kia tuyệt không phải đơn thuần vì làm khó Tiêu Tử Lăng, anh còn có một dụng ý quan trọng hơn, đó chính là anh nhất định phải đơn độc hành động, bởi vì anh có một bí mật tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết, bao gồm cả bạn bè của anh, huống chi là Tiêu Tử Lăng chứ.
Lưu lại một mình Tiêu Tử Lăng phát sầu với cửa thủy tinh, cậu đã tìm đến một bình chữa cháy ở một góc siêu thị, hung hăng đập cửa thủy tinh, nhưng cửa thủy tinh này thoạt nhìn như thủy tinh, kỳ thực không phải, kiên cố muốn chết, bình chữa cháy đập qua vậy mà chỉ để lại một chút vết tích va chạm nhỏ, một chút ảnh hưởng đối với chỉnh thể cũng không có.
Không có cách nào cậu chỉ có thể lần nữa mở ra Linh Nhãn của cậu, muốn lấy được một số gợi ý từ trong đó. Dưới trạng thái Linh Nhãn, Tiêu Tử Lăng thấy được tình cảnh bên trong cánh cửa, bên trong có ba người sống sót, nhưng không phát hiện được trên cửa có gợi ý nhược điểm gì, thấy không có đường tắt có thể đi, chỉ còn một đường bạo lực phá cửa.
Tiêu Tử Lăng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể nhận mệnh mà nhấc lên bình chữa cháy, liều mạng đập về phía cửa thủy tinh, mỗi lần đều đập trên cùng một điểm rơi, hy vọng gia tăng được lực phá.
Quả nhiên, cực lực gõ hơn mười cái, cửa thủy tinh dưới trạng thái Linh Nhãn, chỗ bị đánh rốt cục cũng xuất hiện được một điểm nhỏ màu tím nhàn nhạt. Có hi vọng! Tâm tình Tiêu Tử Lăng sục sôi lên, cuối cùng cũng có thể hoàn thành chuyện Sở Chích Thiên bàn giao xuống.
Tiêu Tử Lăng nhiệt tình mười phần, gỡ kính râm xuống, vung múa cánh tay vài cái, bắt đầu chuyên tâm đập lên cửa thủy tinh. Không bao lâu sau, chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Đổng Hạo Triết: “Dô, Tiểu Lăng, em đang làm gì vậy?”
Tiêu Tử Lăng nhìn lại, hóa ra bốn người Đổng Hạo Triết đã trở về, lúc này đang hiếu kỳ nhìn cậu. Tiêu Tử Lăng ngượng ngùng nói: “Bên trong có người cầu cứu, Sở ca kêu em đối phó cánh cửa này. Bất quá cánh cửa này rất kiên cố, em đang đập đây.”
Cửa thủy tinh lúc này có một vết rạn hình mạng nhện không lớn, hành vi gõ đập trong khoảng thời gian này của Tiêu Tử Lăng vẫn có chút hiệu quả.
Đổng Hạo Triết đi tới gõ gõ cửa thủy tinh, có chút kinh ngạc nói: “Không tồi a, phỏng theo nhựa chống đạn, xem như là một loại tài liệu hữu cơ cao cấp, thập phần kiên cố, ông chủ nhà này thực rất hào phóng, dùng loại tài liệu này làm cửa cách ly, không biết đặt thứ gì quan trọng.”
Đổng Hạo Triết rất hiếu kỳ đến tột cùng bên trong có cái gì, liền kêu Đới Hồng Phi thay thế Tiêu Tử Lăng. Đới Hồng Phi không hổ là người biến dị lực lượng, chẳng qua đánh hơn mười cái, cửa thủy tinh đã bị đánh nát vỡ tan, mảnh vỡ tung tóe ra theo thanh âm loảng xoảng xoảng.
“A!” Truyền đến một chuỗi tiếng thét chói tai kinh hoảng, người sống sót bên trong bị tiếng vang với mảnh vỡ đột nhiên đến đó làm cho cả kinh mặt hoa thất sắc. Ba người sống sót đều là nữ, còn là những cô gái xinh đẹp mỗi người một phong cách. Các cô vừa thấy bọn Đổng Hạo Triết liền nhịn không được khóc rống chảy nước mắt, trên mặt mang theo sự vui mừng sống sót sau tai nạn.
Ba cô gái lần lượt kêu Giang Khinh Ngữ, Lưu Như với Trương Ngải Ngải.
Giang Khinh Ngữ, 26 tuổi, trên người có một loại lão luyện mạnh mẽ vang dội, là một thành phần trí thức cấp cao, trước mắt là quản lí nghiệp vụ của một công ty nào đó, trước khi ngày diệt vong giáng lâm vừa lúc mua thuốc ở tòa siêu thị y dược này.
Lưu Như, 28 tuổi, đã làm vợ người, toàn thân lộ ra một luồng ấm áp, là một nữ nhân tựa như nước, mạt thế giáng lâm vừa vặn đến tòa siêu thị y dược này mua thuốc cho chồng.
Trương Ngải Ngải, 18 tuổi, học sinh cấp ba, là một cô gái hoạt bát, khi cười thì có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, thập phần đáng yêu. Bởi vì đau bụng, vì vậy đến tòa siêu thị này mua dược phẩm, lại đụng phải ngày diệt vong giáng lâm.
Ba người thập phần may mắn, tuyệt không có cảm nhiễm bệnh độc trở thành tang thi.
Gian phòng cũng không lớn, chỉ có trên dưới 10 mét vuông, bên trong chất một số rương, lưu lại không có bao nhiêu đất trống. Tiêu Tử Lăng thấy không gian bên trong không phải quá lớn, liền cùng Ngô Khánh Vân lưu lại bên ngoài, cảnh giới xung quanh, phòng ngừa tang thi đột nhiên xuất hiện.
Ba người Đổng Hạo Triết, Đới Hồng Phi cùng Tần Thượng Phong đi vào gian phòng, liền phát hiện một góc tận cùng bên trong, còn có một tang thi mặc tây trang cao cấp, đầu bị đập thành bùn nhão nằm ở nơi đó.
Nhìn ra được sự nghi vấn của bọn Đổng Hạo Triết, Giang Khinh Ngữ lão luyện trình bày, người đó là ông chủ của siêu thị, ngày diệt vong giáng lâm, thấy người xung quanh đều biến thành tang thi, lúc nguy nan mang theo các cô không bị cảm nhiễm trốn vào gian phòng nghỉ này, đáng tiếc, người vào cuối cùng là ông, không cẩn thận bị tang thi truy kích cào bị thương, dưới tình thế cấp bách ông ta đã khóa cứng cửa chính, phòng ngừa tang thi tiến vào. Đáng tiếc chính là tuy rằng phòng ngừa được tang thi tiến vào, lại không có cách nào ngăn cản được ông vì cảm nhiễm mà biến thành tang thi, ba người rơi vào đường cùng, đành phải liên thủ đập chết ông, mới may mắn sống sót.
Đổng Hạo Triết nghe xong tự thuật của các cô, lộ ra nụ cười hàm hậu, lấy ra thức ăn của mình giao cho các cô đã đói ba ngày. Có lẽ trông Đổng Hạo Triết quá mức hàm hậu thành thật, một bộ dáng người hiền lành khiến cho tâm tình của ba người từ từ ổn định lại, buông xuống cảnh giác bắt đầu ăn ngấu nghiến thức ăn Đổng Hạo Triết mang cho bọn họ.
Giữa lúc các cô chuyên tâm ăn, Đới Hồng Phi nhận được một ánh mắt của Đổng Hạo Triết, liền lặng lẽ đi đến góc kiểm tra thi thể.
Rất nhanh Đới Hồng Phi lặng lẽ trở lại bên cạnh Đổng Hạo Triết, lắc lắc đầu với anh, biểu thị không có phát hiện điểm gì đáng ngờ. Đổng Hạo Triết gật gật đầu, đầu mi nhíu một chút lại cấp tốc giãn ra, lần nữa treo nụ cười đôn hậu lại trên mặt, tiếp tục sắm vai hình tượng người tốt của anh.
Tần Thượng Phong thì trước khi tiến vào đã được an bài chỉnh lý kiểm tra những thứ trong phòng, xem xem có thứ bọn họ cần thiết hay không. Lúc này anh phát hiện gian phòng này vậy mà có không hề ít dược liệu quý cao cấp, đây chính là trân phẩm mà trước khi mạt thế cũng mua không được a! Tần Thượng Phong hưng phấn nói với Đổng Hạo Triết: “Đổng phó đội, nơi này có không ít dược liệu quý cao cấp, hơn nữa thế mà còn có dược phẩm cấm nữa nga.”
Cái gì gọi là dược phẩm cấm, kỳ thực là thuốc không cho phép bán ra ngoài, nhưng chỉ cần có tiền kiếm, thương nhân cái gì cũng dám làm, ông chủ của tòa siêu thị loại lớn này cũng như thế.
Đổng Hạo Triết thoáng nhìn, có thuốc giảm đau morphine, có thuốc kích thích khiến người ta hưng phấn, còn có một số các loại dược phẩm buôn lậu, đều là hàng tốt, những món này đều là thứ chiến đội bọn họ cần thiết.
Gật gật đầu, Đổng Hạo Triết lộ ra nụ cười cởi mở kêu Tần Thượng Phong cấp tốc đóng gói chở đi, thu hoạch của lần đi ra này thực sự rất lớn.
Trong cao hứng, Đổng Hạo Triết tuyệt không chú ý tới, Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải thấy hành động của bọn họ, đột nhiên nhìn nhau cười, hết thảy đều ở trong thinh lặng!
Bình luận truyện