Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 93: Tìm kiếm, cậu ấy kêu Tiêu Tử Lăng!



Toàn bộ đoàn xe, như một con rắn dài bò trên công lộ đi căn cứ Nam Đô.

Dẫn đầu chính là hai chiếc xe tải cỡ lớn đã trải qua cải tạo đặc thù, tuyệt đối dũng mãnh, bất kể phía trước có vật gì, đều không thương tiếc tông qua, mở ra một con đường cho đoàn xe phía sau.

Sau đó chính là xe của Đới Hồng Phi, anh dẫn dắt ba nhánh tiểu đội thực lực chiến đấu siêu cường, hộ giá hộ tống cho xe phía trước. Theo kế tiếp là nhiều chiếc xe quân, ngồi đầy bên trong là đoàn súng trường mang theo vũ khí của bản thân, nếu có đoàn tang thi cỡ lớn, phải dựa vào bọn họ toàn lực ngăn chặn.

Tiếp theo chính là đoàn xe của tổ chiến đấu do Đổng Hạo Triết dẫn dắt, xe của tổ chiến đấu đều do các loại xe việt dã cấu thành, mã lực mạnh, thân xe linh hoạt khiến cho bọn họ có thể ứng phó được các loại chuyện đột phát.

Trên đây thuộc về tuyến tiên phong, do Đổng Hạo Triết toàn quyền phụ trách.

Theo sát sau đó mới là vô số chiếc xe buýt, người sống sót của doanh địa cơ bản đều ngồi ở bên trên, bao gồm hết thảy thành viên người nhà của tiểu đội đều ở trong đó. Đương nhiên bên cạnh xe buýt đôi khi sẽ có xe việt dã nhỏ đi ngang qua, đó là đội tuần tra lệ thuộc tổ chiến đấu, trước mắt trực tiếp do Sở Chích Thiên phụ trách, bởi vì người phụ trách trấn thủ trung bộ là Sở Chích Thiên.

Đội viên của đội tuần tra, lúc này thần kinh căng chặt, phải nói cho tới bây giờ chưa từng khẩn trương như vậy, bọn họ không dám lơ là, mật thiết chú ý tình hình quanh thân, phòng ngừa tang thi đột nhiên tập kích từ bên cạnh.

Ngươi nói tuần tra vốn là một chuyện nhẹ nhàng, vì sao phải khẩn trương như vậy? Có lẽ tuần tra dưới tay Đổng Hạo Triết, đích xác không được tính là chuyện gì lớn, dù sao Đổng phó đội phi thường thấu tình. Thế nhưng, ngươi đến xem một cái đầu lĩnh hiện tại là ai? Khuôn mặt băng hàn kia, nhìn thôi cũng khiến cho người ta sợ. . . Một khi phạm sai lầm, nghĩ đến khả năng này, người của đội tuần tra nhịn không được toàn thân run lên, có lẽ lấy chết tạ tội đã xem như là một loại xử phạt thống khoái nhất đi. . .

Xe của Sở Chích Thiên đi theo phía sau đoàn xe buýt, nhân viên phòng thủ trung bộ ít nhất, nhất định phải dựa vào tổ công kiên của anh trấn thủ. Bởi vì theo sát sau đó chính là đoàn xe vật tư khổng lồ quan hệ đến việc tiếp tục sinh tồn của mọi người, không thể lơ là.

Vô số đoàn xe container chứa đầy vật tư đâu vào đấy theo sát phía sau xe của Sở Chích Thiên, đoàn xe thường trực của tổ hậu cần thì theo ở bên cạnh. Bọn họ nắm chặt súng ống trong tay, cẩn cẩn thận thận nhìn động tĩnh xung quanh, thường thường trao đổi tin tức với người của đội tuần tra đi ngang qua, thu hoạch tình hình mới nhất quanh thân, bảo đảm sự an toàn của vật tư mà bọn họ trông coi. Bọn họ đồng dạng được phân phối đến dưới tay Sở Chích Thiên, do Sở Chích Thiên phụ trách.

Đội viên trực ban của tổ hậu cần vẫn luôn nhớ ánh mắt mà Sở Chích Thiên quét về phía bọn họ sáng nay, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tận cùng đó đã nói cho bọn họ. Sở Chích Thiên tuyệt đối là một người lãnh khốc vô tình, không có ấm áp thân mật như Trần phó đội của bọn họ, một khi phạm sai lầm, không ai cứu được bọn họ.

Áp trận cuối cùng là Trần Cảnh Văn, tiểu đội chữa thương của Chân Nhất Long, cùng với hết thảy thành viên của tổ hậu cần cũng ở chỗ này. Trần Cảnh Văn dẫn dắt đoàn súng trường còn lại, cùng với tiểu đội chiến đấu của tổ hậu cần mật thiết chú ý phía sau, không chỉ vì phòng ngừa tang thi, cũng phải phòng ngừa vô số xe cộ theo sát sau đó, với người sống sót cùng rút lui với bọn họ. Tuy rằng Trần Cảnh Văn không ngại họ đi theo, nhưng cũng phải phòng bị họ công kích đoàn xe của bọn họ, dù sao vật tư mà bọn họ mang theo quá khiến người ta nóng mắt, không thể không phòng.

Trương Ngải Ngải nghe thấy tiếng súng tiếng sấm phía trước, đã biết tổ chiến đấu đang thanh lý tang thi chắn phía trước đoàn xe. Tâm tình cô rất kích động, chỉ cần qua Nam Đô, cô sẽ có thể biết dọc đường sẽ phát sinh chuyện gì, như vậy thân phận người tiên đoán của cô sẽ càng thêm không gì phá nổi, có thể chiếm được vị trí nhỏ nhoi trong đội ngũ của Sở Chích Thiên. . . Hai mắt cô lóe ra quang mang cừu hận, những người đã từng lăng nhục cô ở kiếp trước, kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!

Đoàn xe rốt cục vào lúc chạng vạng, tiến vào phạm vi Nam Đô, đoàn xe tuyệt không trực tiếp lái đến căn cứ Nam Đô, cũng không tiến vào thành Nam Đô, mà xây dựng cơ sở tạm thời trên trấn nhỏ nào đó ở Nam Đô chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục.

Khi bọn Lý Dũng Quân xuống xe, liền nghe thấy nhân viên công tác nào đó của tổ hậu cần đang dùng loa lớn hô: “Muốn bắc thượng đến chỗ tôi đăng ký, sau đó phát cho biển số xe, xin chú ý, sáng mai lên xe có số, xe không muốn bắc thượng thì nhường đường. Lập lại lần nữa, muốn bắc thượng đến chỗ tôi đăng ký, sau đó phát cho biển số xe, xin chú ý, sáng mai lên xe có số, xe không muốn bắc thượng thì nhường đường.”

Lý Dũng Quân kéo vợ đang ôm con nói với Tần Lãng: “Chúng ta đi qua đăng ký.”

Tần Lãng gật đầu nói: “Được.”

Rất nhanh bọn họ đã đăng ký xong tin tức, lấy được phần biển số xe đăng ký thuộc về bản thân, ba miếng giấy trắng viết 13, 14, 15 xe số 2.

Tần Lãng lật lật, có chút nghi hoặc nói: “Thứ viết tay? Không phải tất cả mọi người đều có thể phỏng chế?”

Lý Dũng Quân tức giận nói: “Hiện tại muốn bắc thượng, chỉ cần đăng ký, là có thể lấy được tờ giấy trắng như vậy, đáng giá đi phỏng chế sao? Hơn nữa. . .” Anh chỉ chỉ một đồ án cực nhạt trên tờ giấy trắng, nói tiếp, “Không thấy còn có đồ án này sao? Đó chính là tiêu chí của đội ngũ Sở Chích Thiên.”

Tần Lãng nhìn kỹ, quả nhiên trên tờ giấy trắng ấn một dấu mộc tròn nhỏ nhàn nhạt, bên trong chỉ có một đồ hình thiểm điện từ trời giáng xuống, đơn giản lại rõ ràng. Cậu ngượng ngùng sờ sờ đầu, không dám nói gì nữa, liền theo Lý Dũng Quân đi tìm nơi đặt chân đêm nay của bọn họ.

Sáng sớm ngày hôm nay khi lên xe, hậu cần doanh địa đã phát cho bọn họ vài bữa thức ăn đến căn cứ Nam Đô, điều này biểu thị đội ngũ của Sở Chích Thiên chỉ phụ trách đưa bọn họ đến căn cứ, chuyện khác phải dựa vào chính bọn họ giải quyết, gồm cả địa phương đặt chân nghỉ ngơi đêm nay đều phải tự hành giải quyết.

Nếu trong quá trình tìm nơi đặt chân, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đụng phải tang thi mà chết, tiểu đội Sở Chích Thiên sẽ không quản. Bất quá nếu phát sinh loại hành vi ác liệt như cướp đoạt thức ăn của người khác, tiểu đội Sở Chích Thiên sẽ lập tức trục xuất người đó, sẽ không nhân nhượng. Vì vậy mọi người tuyệt không lo lắng điểm ấy, trừ phi có người cao siêu đến mức có thể im hơi lặng tiếng giết chết đối phương, đồng thời có thể phỏng theo tình cảnh bị tang thi giết chết. Đã từng có sự kiện máu tanh như vậy, nhưng dưới sự kéo tơ lột kén của Trần Cảnh Văn, rất nhanh đã tìm được hung phạm, mà chờ đợi gã chính là bị trực tiếp vứt vào trong đàn tang thi, đội ngũ của Sở Chích Thiên tuyệt không cho phép có con sâu làm rầu nồi canh như vậy.

Tất cả mọi người ngay ngắn rõ ràng làm chuyện của bản thân, Lý Dũng Quân rất nhanh tìm được một gian phòng cửa phòng đóng chặt trong tòa nhà nào đó, anh lợi dụng lực lượng của anh phá cửa mà vào, bên trong có hai con tang thi, nhìn như một đôi vợ chồng.

Không có tang thi biến dị đối với Lý Dũng Quân đã thức tỉnh lực lượng mà nói, giết tuyệt không cố sức, rất nhanh anh đã giải quyết tang thi bên trong. Liền kêu Tần Lãng dẫn vợ con của anh đi vào.

Gian phòng này ngoại trừ bụi đầy đất, những thứ khác đều không tệ lắm, có một cái giường lớn sáu thước, đệm chăn đầy đủ hết. Phủi sạch bụi bên trên, tuyệt không ảnh hưởng sử dụng, có thể cho vợ con anh ngủ ngon được một giấc.

Tần Lãng bên cạnh lật xem tủ áo ở góc. Thấy bên trong còn có chăn, có chút kinh hỉ, điều này biểu thị cậu có thể ngủ ngon được một giấc rồi, không cần lui ở một góc tạm bợ một đêm.

Dưới sự thanh lý của ba người, gian phòng trở nên ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều, khi bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm, cửa phòng dùng tủ đầu giường chống đột nhiên bị người đẩy ra.

Chỉ thấy một đội nhân mã xuất hiện ở cửa. Một người mày gian mắt chuột trong đó thăm dò nhìn vào, vội vàng nói với một đại hán đầy mặt dữ tợn bên cạnh: “Quần ca, phòng này thật không tồi a.”

Đại hán đó còn chưa nói gì, nữ nhân trong khuỷu tay gã đã làm nũng nói: “Quần ca, nơi đây thật không tồi. Địa phương sạch sẽ, còn có một cái giường lớn nữa kìa.”

Đại hán đó cười ha ha, vỗ vỗ mông của nữ nhân đó trêu đùa: “Không tồi không tồi, buổi tối phải tận tình hầu hạ anh a.” Nữ nhân đó e thẹn xì một tiếng, không nghe theo nói: “Quần ca, anh nói gì vậy chứ, không để ý tới anh.”

Nghe thấy đối thoại của Quần ca nhà mình với nữ nhân kia, đã biết nơi này gã rất thỏa mãn, kẻ mày gian mắt chuột lập tức vênh váo tự đắc nói với bọn Lý Dũng Quân: “Bọn mày. Không nghe thấy sao? Còn không nhường chỗ cho tao.”

Tần Lãng giận dữ đứng dậy, lớn tiếng nói: “Dựa vào cái gì, nơi này là chỗ chúng tôi tìm được, cũng là chúng tôi thanh lý, ông muốn chỗ thoải mái thì tự mình tìm đi, cút ra cho tôi.”

Nghe thấy lời nói không chút khách khí của Tần Lãng. Sắc mặt cả nhóm người đều thay đổi, trước đây chỉ cần bọn họ nhìn trúng chỗ nào đó, chỉ cần vừa mở miệng, những người đó lập tức sẽ thu thập đồ rời đi, không ngờ tới lần này vậy mà đụng tới một tên ngoan cố, kẻ mày gian mắt chuột hắc hắc cười lạnh một tiếng: “Xem ra, không cho chút giáo huấn thì không biết trời cao đất rộng. Lên cho tao!”

Theo lời này, bốn năm người bộ dáng cùng loại như tay chân bên người đại hán đi ra từ trong đám người, chuẩn bị trực tiếp đánh bọn Lý Dũng Quân ra. Lý Dũng Quân yểm hộ vợ con ở sau người, trên tay vận lên năng lực lực lượng, chuẩn bị trục xuất đàn khách không mời này ra.

Bốn năm người kia là tay chân bình thường, tuyệt không mang đến phiền phức gì cho Lý Dũng Quân, rất nhanh, một mình Lý Dũng Quân đã lật úp bọn chúng trên mặt đất. Thấy cục diện này, đại hán kêu Quần ca kia cảm thấy mất mặt mũi, gã đẩy nữ nhân trong lòng ra, trực tiếp đi đến trước mặt Lý Dũng Quân, một mạt hỏa diễm đột nhiên dấy lên trên tay, gã phải tận tình giáo huấn cái tên đui mù này, cho hắn biết ai là không thể đắc tội.

Người dị năng hệ hỏa, hơn nữa đã là cấp một. Lý Dũng Quân thấy như vậy, kinh hãi trong lòng, biết lần này sợ rằng đã chạy trời không khỏi nắng, một người biến dị vừa mới thức tỉnh lực lượng như anh căn bản không phải đối thủ của đại hán trước mắt.

Đang trong lúc nguy cấp, một thanh âm tức giận vang lên ở cửa: “Mấy người thế này là đang làm gì?”

Một người mặc đồng phục màu đỏ của thành viên tổ chiến đấu xuất hiện ở cửa, Quần ca kia thấy người đó xuất hiện, nhanh chóng thu hồi hỏa diễm trong tay, trên mặt chất đầy nụ cười nói: “Đây không phải Tần ca sao? Thế nào ngày hôm nay đến phiên quý ngài tự mình ra trực ban?” Đại ca gã đã cảnh cáo, chỉ cần thấy người của đội ngũ Sở Chích Thiên, nhất định phải nhường nhịn, huống hồ người này còn là đội trưởng của đội tuần tra, cường giả cấp hai Tần Thượng Phong.

Tần Thượng Phong giận trừng mắt, nói với Quần ca kia: “Thạch Nhạc Quần, lại là ông, ngày nào ông không làm chút chuyện có phải rất khó chịu hay không a?”

Thạch Nhạc Quần cười hì hì nói: “Tôi đây không phải đang tìm đồng bọn hợp ý sao, đây là khảo nghiệm vào đội.”

Trực tiếp nói đen thành trắng, Tần Lãng thật không ngờ tới nam nhân này tiện như thế, cậu tức chịu không nổi nói: “Ai muốn vào cái đội thối nát đó của gã, nếu không phải bọn họ muốn cướp nơi ở của chúng tôi, chúng tôi mới lười tranh đấu với bọn họ.”

“Thạch Nhạc Quần, tôi biết ngay là ông kiếm chuyện mà, đừng khiêu chiến độ nhẫn nại của chúng tôi.” Tần Thượng Phong khó nén vẻ chán ghét trên mặt, nếu không phải ca gã là đội trưởng của tiểu đội liên minh doanh địa, anh đã sớm hạ lệnh giam gã lại. Đặc quyền có mặt khắp nơi a, thật hy vọng gã chọc phải một người không thể chọc. . .

“Đã biết, Tần ca, tôi tuyệt đối sẽ không gây sự.” Vẻ mặt Thạch Nhạc Quần nịnh nọt, lấy lòng cười với Tần Thượng Phong.

“Vậy còn không mau rời khỏi nơi đây cho tôi? Còn muốn kiếm chuyện?” Tần Thượng Phong tuyệt không ăn một bộ này của gã, trực tiếp đuổi gã đi.

Thạch Nhạc Quần thấy người xem kịch xung quanh đều đang che miệng cười thầm, đã biết lần này mất mặt mất hết rồi, gã không dám ghi hận Tần Thượng Phong, lại đầy ngập cừu hận đối với bọn Lý Dũng Quân bên cạnh, gã cho rằng đều do sự không thức thời của những người này, mới khiến cho gã rơi vào quẫn cảnh này.

Thạch Nhạc Quần dẫn một đám đàn em xám xịt mà đi, lúc gần đi, một ánh mắt phẫn hận ‘mày cẩn thận cho tao’ khiến cho trong lòng Lý Dũng Quân trầm xuống, đắc tội một người thức tỉnh mạnh hơn so với anh như vậy, không thể nghi ngờ cho thấy ngày tháng về sau tuyệt đối không dễ qua.

Ánh mắt phẫn hận đó đã để cho Tần Thượng Phong thấy được, trong lòng anh cũng lo lắng cho Lý Dũng Quân, nhưng không có biện pháp, doanh địa nhiều người như vậy, anh không có khả năng thời khắc quan tâm một người nào đó. Có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Cái tên Thạch Nhạc Quần đó rất mang thù, anh cẩn thận một chút, tốt nhất ở cùng đồng bọn tương đối mạnh, như vậy tương đối an toàn.”

Lý Dũng Quân rất cảm kích, nếu không nhờ vị Tần ca này tới đúng lúc, hiện tại anh đã không có kết quả gì tốt, hiện tại lại nghe thấy anh ta có lòng tốt nhắc nhở, vội nói: “Cảm tạ Tần ca nhắc nhở, nếu không nhờ Tần ca anh, chỉ sợ hiện tại tôi không chết cũng mất nửa cái mạng. . .”

Tần Thượng Phong xua tay nói: “Không cần phải nói cảm tạ, đây là phạm vi công tác của đội tuần tra chúng tôi, anh vẫn nên suy nghĩ nhiều về chuyện về sau nên làm gì đi, đại ca của tên đó chính là đội trưởng của tiểu đội liên minh, nếu anh chuẩn bị đi Nam Đô, chỉ cần cố chống qua đêm nay là được.”

Tần Lãng ở một bên lo lắng nói: “Thế nhưng chúng tôi chuẩn bị bắc thượng theo a.” Cậu lấy ra mảnh giấy trắng trong tay lấy làm chứng minh.

Tần Thượng Phong nhíu mày: “Như vậy thì tương đối khó làm. . . Xem vị lão ca này, chắc hẳn là người thức tỉnh lực lượng, tôi kiến nghị anh gia nhập tiểu đội liên minh nào đó tìm kiếm sự che chở.”

Lý Dũng Quân kiên định nói: “Tôi chỉ muốn gia nhập đội ngũ của Sở đội, tôi muốn gia nhập tổ chiến đấu.”

Tần Thượng Phong đánh giá Lý Dũng Quân từ trên xuống dưới một phen, tiếc nuối nói: “Người dị năng vừa mới thức tỉnh lực lượng a, yêu cầu thấp nhất của tổ chiến đấu cũng chưa đến a.” Yêu cầu của tổ chiến đấu là người biến dị ít nhất phải cấp một, nếu là người dị năng cũng phải đạt đến cấp bậc cao, Lý Dũng Quân căn bản không đạt được yêu cầu.

“Tôi biết, vì vậy tôi muốn tìm người trong đội đề cử một chút.” Tâm tình Lý Dũng Quân có chút mất mát.

“Nga? Anh có người quen?” Tần Thượng Phong có chút hiếu kỳ, “Ai a, có lẽ tôi có quen.” Có lẽ có thể giúp anh ta một phen, gia nhập đội ngũ của bọn họ, khẳng định tên Thạch Nhạc Quần kia sẽ không dám trả thù.

Câu hỏi của Tần Thượng Phong khiến cho Lý Dũng Quân mừng rỡ như điên, anh kích động nói: “Cảm tạ Tần ca, người tôi quen kêu Tiêu Tử Lăng, ngày diệt vong vừa mới bắt đầu không quá mấy ngày đã gia nhập đội ngũ của Sở đội trưởng, không biết Tần ca có quen biết hay không?”

Tần Thượng Phong nghe nói như thế đột nhiên kịch liệt ho khan, anh không thể tin tưởng hỏi: “Anh nói là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện