Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 1: 1: Tử Vong




Tháng 10 năm 2022, D thị, tuyết lớn đầy trời.

Toàn bộ thế giới tựa hồ đều bị trận tuyết lớn này bao trùm, không khí khô ráo rét lạnh, ngay cả phía nam D thị nhiệt độ ngoài trời cũng không tới ba mươi độ.
Nhưng mà làm người khó chịu không chỉ có thời tiết rét lạnh, còn có quái vật ăn thịt người ở khắp mọi nơi.
Mạt thế đã xuất hiện được hai năm, vi-rút tang thi tàn sát toàn cầu một cách bừa bãi.

Địa cầu một lần nữa tiến vào thời kỳ Kỷ băng hà, khí hậu chuyển biến xấu, đồ ăn cùng vật tư sống sót qua mùa đông là vật phẩm được cạnh tranh nhiều hơn cả đồng tiền.

Văn minh nhân loại chỉ trong một đêm bị thiên nhiên nghiền nát hầu như không có cơ hội phản kháng.
Nhưng mà lãnh khốc của thiên nhiên là hữu hạn, d*c vọng sống sót của nhân loại là vô hạn, đối mặt với các loại tài nguyên vật tư hữu hạn, tranh đoạt là điều nhất định sẽ xảy ra.
Không có pháp luật ràng buộc, thực lực sẽ quyết định sinh tồn, thực lực không đủ thì chỉ có thể sống hèn mọn giống như một con kiến quỳ rạp trên mặt đất kéo dài hơi tàn.
Theo thời gian, vật tư ngày càng thiếu thốn, mà người sống sót ngày càng điên cuồng, hết thảy các tư tưởng, lý trí, lương tri, thẹn thùng đều biến mất.


Cảnh người ăn thịt người, giết người nhìn mãi cũng thành quen, hai chữ nhân loại rốt cuộc biến thành một đại danh từ chỉ một giống loài, không hề bao hàm bất luận một hàm nghĩa thần thánh nào.

Toàn bộ thế giới đều biến thành luyện ngục.
Trung tâm thành phố D thị, ở trong một tòa nhà văn phòng tầng mười lăm.

Nơi này nguyên bản là một phòng làm việc thiết kế trang phục, nhưng hiện tại nơi này đều là một mảnh hỗn độn, trên sàn nhà đều là mảnh vỡ thủy tinh, những ma-nơ-canh được trưng bày quần áo đều bị lột s@ch, ngã trái ngã phải, tay chân đều bị rụng mất, thân thể rách nát nằm trên mặt đất, bên trên thậm chí còn có vết máu của người sống sót đã biến thành màu đen.
Bên trái đại sảnh có một phòng họp cửa kính trong suốt, lúc này đồ vật, bàn ghế bên trong cũng đều bị chém rơi tan tác, những bồn hoa cũng đã khô héo.
Ở trong tòa nhà này, nơi duy nhất còn nhân khí chính là phòng chứa đồ nằm ở đối diện phòng họp.

Bên dưới khe hở cửa phòng có thể thấy được ánh lửa mơ hồ.
Bên trong phòng chứa đồ chất đầy quần áo cùng vải vóc, một cái chậu gốm sứ bị đào rỗng, dùng để đốt bàn ghế gỗ bị chặt ra từng khúc, cho dù vậy thì độ ấm cũng không có bao nhiêu, nhiệt độ vẫn làm cho con người lạnh run bần bật.
Bên cạnh chậu than có một nam nhân trẻ tuổi đang quỳ, tóc tai tán loạn, trên mặt tràn đầy dơ bẩn, có chỗ vẫn còn vết thương đang chảy máu.

Chỉ có cặp mắt đào hoa sáng ngời, lúc này đang tràn đầy bi thương, cảm xúc ẩn ẩn lộ ra đều là tuyệt vọng.
Hai tay của cậu gắt gao ôm chặt một nam nhân, sắc mặt nam nhân tái xanh phát hôi, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi đỏ thẫm, mắt thấy người này sắp không được rồi, nhưng ánh mắt người này vẫn rất ôn nhu, dùng ánh mắt vuốt v e nam tử trẻ tuổi, nhìn thật sâu nam nhân đang ôm chính mình, tựa hồ đem sức lực còn lại mà khắc ghi.
Khóe miệng tràn ra máu tươi chậm rãi khô cứng lại, sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ có đôi mắt sắc bén còn chút ánh sáng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người đang ôm mình.
"Anh, không cần bỏ rơi em, xin anh!" Nam nhân trẻ tuổi rốt cuộc nhịn không được nước mắt, nội tâm sợ hãi, vùi đầu vào trong lòng ngực nam nhân mà khóc rống.

Không biết qua bao lâu, thân thể lạnh lẽo của nam nhân rốt cuộc cũng khôi phục một chút sức lực, lại vẫn như cũ, không thể nâng cánh tay lên ôm lấy em trai đang khóc rống.
"Mặc Mặc, anh...!thực xin lỗi.." Người được gọi là anh kia gục nhẹ đầu xuống, môi vừa vặn chạm lên đ ỉnh đầu của em mình.
"Anh ơi, cầu xin anh, không có anh em sống không nổi, cầu anh đừng bỏ em!" Em trai kia ý thức được anh trai mình đang là hồi quang phản chiếu, cả người không khống chế được mà phát run, tuyệt vọng như thủy triều bốn phương tám hướng nhào tới, cơ hồ làm cậu hít thở không thông.

"Mặc Mặc...!Mặc Mặc...!Anh yêu em...!Mặc Mặc......!Kiếp sau......!Anh phải đi...", nam nhân thở hổn hển ngừng lại, rồi lại nói, "Nghe anh nói, Mặc Mặc, chờ anh đi rồi, đem viên ngọc của anh lấy đi, anh không yên tâm em, anh không yên tâm em, Mặc Mặc......!Mặc Mặc....."
"Anh, không cần, không cần, anh, anh!!" Nhưng mà vô luận cậu gọi như thế nào, ánh sáng trong đôi mắt của nam nhân đã dập tắt, thân thể dần dần hoàn toàn lạnh lẽo đến cứng đờ.
Đường Mặc Kỳ ôm thi thể của anh trai đã chết đi suốt một ngày một đêm mới nhẹ nhàng buông anh ra, dựa theo ý muốn của anh, cởi xuống ngọc bội trên ngực của anh trai cầm trên tay.
Chậu than đã tắt từ sớm, nhưng Đường Mặc Kỳ cũng không cảm thấy rét lạnh, cảm giác của cậu phảng phất như đã biến mất, chỉ có thi thể của anh trai nằm trên mặt đất là còn k1ch thích đến thị giác của cậu.
Thanh âm của phi cơ trực thăng bay lên càng lúc càng lớn, Đường Mặc Kỳ vận dụng phong hệ dị năng đem anh trai nâng lên mang đến tầng thượng của tòa nhà này.
Phi cơ trực thăng đang từ từ đáp xuống, một nam nhân cao lớn bước xuống từ trên trực thăng, nhìn đến nam nhân không tiếng động nằm trong lồ ng ngực của Đường Mặc Kỳ, hắn dừng bước chân, trong mắt đều là bi thương cùng âm trầm.
Đường Mặc Kỳ không có đi quản hắn, mà là trực tiếp đem anh trai bế lên phi cơ.

Nam nhân xoay người, "Đường Mặc Kỳ, cậu không có tư cách tồn tại, là chính cậu hại chết anh ấy!"
Đường Thanh Thù mặt vô biểu tình nói, "Anh ấy cả đời đều sống vì cậu, vì cái gì cậu lại không buông tha cho anh ấy?"
Đường Mặc Kỳ cúi xuống hôn hôn đôi môi lạnh băng của anh trai, xoay người nhìn hắn.

"Đường Thanh Thù, đem anh ấy mang về đi." Đường Mặc Kỳ lui một bước, Đường Thanh Thù không nói gì, trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc, nhíu mày: "Thẳng đến khi anh ấy chết cậu mới như vậy, là có ý tứ gì?"
Đường Mặc Kỳ không có để ý đến hắn, xoay người chạy về hướng mái nhà bên cạnh, dưới sự trợ giúp của phong hệ dị năng mà lướt đi xa.

Mà máy bay cũng một phút sau cất cánh rời đi.

Ban đêm cùng ngày, Tiết gia là nhà cầm quyền của khu an toàn D thị đột nhiên phát cháy lớn, ánh lửa sáng rực toàn bộ khu an toàn.
Xăng, lửa to, cùng gió to khiến thế lửa ngày càng mạnh mẽ.

Một đám người kia cũng không có chạy ra được, anh trai, anh xem, em đã báo thù thay cho anh.

Đường Mặc Kỳ nắm chặt ngọc bội trong tay, thẳng đến khi ngọc bội đâm thủng bàn tay, máu tươi bám đầy ngọc bội.
Một tiếng vang lớn, nổ mạnh nháy mắt nuốt sống thân ảnh Đường Mặc Kỳ, nhưng mà cậu lại không hề phát hiện, có một ánh sáng phát ra từ ngọc bội ở trên tay cậu, nháy mắt đem thân thể cậu bao lại.
Một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Đường Mặc Kỳ thấy được một thân ảnh mơ hồ, đó là cậu của Đường Kiếm Phong và Đường Thanh Thù, người bị Đường Kiếm Phong lưu đày, Tiết Sĩ Minh.
Thì ra là thế, lần bắt cóc này, anh trai chết đi, nguyên lai đều là do một tay Tiết Sĩ Minh lên kế hoạch, đáng tiếc cậu đã chết, thù này rốt cuộc không báo được.

Mang theo sự không cam lòng, ý thức của Đường Mặc Kỳ dần tan đi, thẳng đến khi biến mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện